Volume 3 (Light Novel)
Chương 3: Cùng cô em gái nhỏ quỷ quyệt thích trêu chọc và những khoảnh khắc thú vị (Tiền truyện)
11 Bình luận - Độ dài: 4,781 từ - Cập nhật:
Ngày chủ nhật thứ hai của tháng bảy.
Ryunosuke đang bước đi trên con phố mua sắm, cách nhà cậu hai ga tàu điện.
Đích đến của cậu là một góc yên tĩnh của khu dân cư, nằm ở phía xa, cách phố mua sắm chừng mười phút đi bộ.
“Chắc là rẽ phải ở chỗ kia, rồi cứ đi thẳng luôn thì phải.”
Vừa đối chiếu trí nhớ với bản đồ trên điện thoại, Ryunosuke vừa tiếp tục bước trên con đường lát gạch đỏ.
Hôm nay là một ngày chủ nhật nắng đẹp, nên con phố mua sắm đông nghịt người qua lại.
Tới mức muốn đi thẳng cũng phải len lỏi vất vả, tiếng chào mời của các chủ quán từ hai bên đường vang vọng khắp nơi. Người ta đang bán cả bánh cá nướng, xiên thịt nướng, rồi croquette chiên giòn nữa. Thứ nào trông cũng hấp dẫn vô cùng, khiến Ryunosuke nghĩ bụng nếu mua về làm quà thì senpai sẽ vui như một con hamster Dzungarian nhỏ xíu, vừa tìm thấy hạt hướng dương yêu thích.
Chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng đó thôi mà khoé miệng cậu đã khẽ nở nụ cười, nhưng ngay sau đó liền tự nhắc bản thân phải nghiêm túc trở lại.
Phải rồi, đích đến của Ryunosuke hôm nay chính là nhà của senpai.
Nhưng không phải để đi chơi.
Cuộc viếng thăm hôm nay có một mục đích rất rõ ràng.
Vậy mục đích đó là gì, thì…
“Này Ryunosuke, Có vẻ việc dạy học trông em cũng giỏi ấy nhỉ?”
“Ể?”
Mấy ngày trước thôi.
Sau khi kết thúc hoạt động của Câu lạc bộ Phát thanh, ngày hôm đó, hai người đang dọn dẹp phòng phát thanh thì senpai đột nhiên hỏi như vậy.
“Thế nào nhỉ, em chưa từng dạy ai bao giờ nên cũng không rõ nữa...”
“Nhưng mà, học kỳ vừa rồi em đứng hạng bảy toàn khối đấy thôi, vậy chắc là dạy cũng ổn chứ? Với cả, chị còn lén thấy em hướng dẫn phát âm cho Maihara-san nữa, lúc đó trông em dạy cặn kẽ, dễ hiểu lắm mà.”
“Vậy, ạ...?”
Bản thân Ryunosuke cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng senpai thì gật gù, trông rất chắc nịch.
“Ừ. Kiểu như em giỏi trong việc nghiền nhỏ vấn đề để giải thích ấy...Nói sao nhỉ, chị thấy Ryunosuke hợp làm giáo viên lắm luôn. Mà trước đó em còn làm huấn luyện viên tạm thời cho đội bóng chày nữa đúng không?”
Vừa nói, senpai vừa vung tay giả động tác đánh bóng.
Về phần Ryunosuke, cậu chẳng có chút tự giác nào về việc mình giỏi dạy dỗ, nhưng được khen thì vẫn thấy vui lòng. Chưa kể, cảnh senpai làm điệu bộ vung gậy đánh bóng một cách vụng về, loạng choạng kia (vì vận động senpai cũng hơi tệ) thực sự rất đáng yêu.
Ryunosuke suýt chút nữa thì rút điện thoại ra quay video, nhưng cậu đã cố gắng kiềm chế lại và hỏi tiếp:
“À, thế...chuyện giỏi dạy học hay gì đó, senpai hỏi vậy là có chuyện gì ạ?”
Đó mới là mấu chốt.
Senpai nghe vậy thì hơi ậm ừ, rồi ngước nhìn Ryunosuke với vẻ mặt có phần áy náy.
“À thì, cái đó là...”
Vừa chắp hai tay trước mặt, senpai vừa nói ra lý do.
“Thật ra...chị muốn nhờ em dạy học cho em gái chị.”
“Em gái, ạ?”
“Ừ, đúng rồi. Nó đang học lớp 9...”
Nói đến đây Ryunosuke mới nhớ, ngoài anh trai là Genichiro-san ra, senpai còn có một cô em gái nữa, từng nhiều lần được nhắc đến trong các cuộc trò chuyện trước đó. Hồi trước, khi Ryunosuke ghé thăm nhà senpai, cô em ấy hình như không có ở nhà thì phải...
“Cái con bé đó, tuần sau là thi học kỳ rồi đấy. Nhưng mà, nó chẳng chép bài vở gì hết, lại còn suốt ngày ngủ gật trong giờ nữa, bảo sao giờ nó khóc lóc kêu cứu chị. Nói là, nếu cứ thế này thì kiểu gì cũng ăn trọn điểm liệt, rồi nghỉ hè sẽ biến thành ác mộng học bù mất thôi. Thế là chị nghĩ, với tư cách là chị, mình phải giúp nó một tay.”
“Ra là vậy...”
Ryunosuke đã hiểu hoàn cảnh.
Nếu như em gái senpai có nguy cơ bị phá hỏng kỳ nghỉ hè quý giá của mình, thì senpai chắc chắn sẽ muốn giúp đỡ.
Nhưng mà.
“Thế thì, em nghĩ senpai dạy cho em gái mình là được rồi mà?”
Bản thân Ryunosuke vốn vẫn đang nhận được sự chỉ dẫn từ senpai, và cậu biết rõ cách dạy của senpai rất tốt, rất tỉ mỉ. Vậy thì thay vì lôi kéo bên thứ ba như cậu vào, để senpai tự dạy sẽ hợp lý hơn chứ nhỉ?
Thế nhưng senpai lại lắc đầu quầy quậy trước ý kiến đó.
“Ừm, chị cũng đã nghĩ đến rồi đấy. Nhưng mà kiểu chuyện này ấy, người thân thì không ổn đâu. Chị cũng thử rồi, nhưng cuối cùng chỉ toàn là chơi đùa hoặc nổi nóng, kiểu gì cũng đổ bể thành mớ bòng bong hết. Nói chung là không được.”
“Em hiểu rồi.”
Mà nghĩ lại thì điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Ryunosuke cũng từng được chị gái dạy học khi còn bé, nhưng rốt cuộc chị cậu chán nản, quay sang uống rượu và buổi học kết thúc trong cảnh bát nháo.
“Chuyện là vậy đó, nếu em không bận gì thì giúp chị với nhé! Chị hứa sẽ mời em ăn tối để cảm ơn mà!”
Vừa cúi đầu thật sâu, senpai vừa chắp hai tay lại lần nữa cầu khẩn.
Dù vậy, ngay từ lúc nghe câu chuyện, Ryunosuke đã quyết định sẵn câu trả lời của mình rồi.
“Em hiểu rồi. Em nhận lời ạ.”
“Thật, thật hả!?”
“Vâng. Nếu em giúp được.”
“Waa, cảm ơn em nhiều lắm! Đúng là Ryunosuke, hậu bối đáng tin cậy nhất của chị mà ♪”
Senpai vẫy vẫy mái tóc kiểu tai mèo, trông vô cùng vui sướng.
Với Ryunosuke, một khi đã là chuyện nhờ vả từ senpai, thì cho dù có bị bảo “lên núi bắt Tsuchinoko ngay lập tức” thì cậu cũng sẽ nhận lời mà không chút do dự.
“Mà nhắc mới nhớ, em gái của senpai ấy...”
“À ừ, con bé ấy miệng mồm lanh chanh, hay nói móc, cứ bám dính lấy người ta phiền phức lắm, nhưng thực chất là đứa trẻ ngoan mà.”
“Nghĩa là giống senpai, …nhỏ…”
Ryunosuke chợt ngừng lời giữa chừng.
“Nhỏ…nhắn, đáng yêu, thông minh...đại loại vậy ạ?”
“Em vừa định nói nhỏ xíu gì đó đúng không!?”
“......”
“......”
“...Không, em không hề.”
“Cái khoảng lặng đó là sao hả!?”
“...Em xin lỗi. Quả thực em đã nghĩ, nếu là em gái của senpai, chắc chắn sẽ nhỏ nhắn, dễ thương đến mức người ta muốn ôm chầm lấy như thiên thần vậy...”
“Nyah...!?”
Senpai bỗng phát ra tiếng kêu đáng yêu.
“Nếu đang học lớp 9, vậy chắc em ấy trông cũng giống senpai hồi cấp 2 nhỉ. Nhắc mới nhớ, không thể nhìn thấy senpai hồi cấp 2 ngoài đời chính là một trong ba điều em tiếc nuối nhất cuộc đời. Em chỉ xem qua một chút trong album ảnh thôi, nhưng chắc chắn senpai hồi đó chính là thiên thần bé nhỏ tỏa sáng lung linh rồi.”
“T-tại sao đang nói chuyện về em gái chị mà tự nhiên chị lại dính đạn thế hả!? Kỳ cục quá rồi đấy!”
“Không kỳ chút nào cả. Trong đầu em lúc nào cũng chỉ nghĩ về senpai thôi mà.”
“......ứ ứ ứ ứ......”
Senpai đỏ bừng mặt, nghẹn lời không biết đáp lại sao.
“D-dù sao đi nữa, chuyện là như vậy đấy, em dạy học giúp con bé nhé! Là vào chủ nhật tuần này đấy......!”
Và như thế, hôm nay Ryunosuke đang trên đường đến nhà Takato để dạy học cho em gái của senpai.
Chỉ cần đi bộ thêm một đoạn sau khi rời khỏi khu phố mua sắm, cậu đã tới trước cửa nhà senpai.
Một căn nhà riêng hai tầng khá lớn, nằm giữa khu dân cư yên tĩnh.
Ryunosuke dừng lại trước cổng, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi nhấn vào chiếc chuông cửa bên cạnh tấm biển đề chữ “Takato”.
“Vâng vâng~”
Từ trong nhà vọng ra một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc, cánh cửa liền mở ra.
Người xuất hiện là senpai, trong bộ đồ bình thường.
Chiếc hoodie in hình Nyanzaemon kết hợp với váy ngắn trông rất dễ vận động, tạo cảm giác thoải mái (và tất nhiên, vẫn vô cùng đáng yêu như mọi khi).
“Ồ, chào mừng em đến, Ryunosuke.”
“Em chào chị Karin.”
“Cảm ơn em nha, vì đã cất công tới tận đây.”
“Không đâu ạ. Nếu là lời gọi của chị Karin, thì em chẳng có lý do gì để từ chối cả.”
“Ugh, ít ra thì em cũng nên từ chối nếu thực sự bận chứ...Nhưng nghe em nói vậy chị cũng vui lắm, cảm ơn nhé.”
Vừa trò chuyện, hai người vừa đi vào nhà.
Cả hai lên thẳng tầng hai, và Ryunosuke được dẫn vào phòng của senpai.
“Đây là lần thứ hai em được vào phòng chị Karin nhỉ.”
“Ư...đừng có nhìn chằm chằm như thế chứ. X-Xấu hổ lắm đấy...”
“Không ạ, lần trước cũng vậy mà lần này cũng thế, phòng của chị lúc nào cũng sạch sẽ, em thực sự nể phục.”
“Th-Thật vậy sao?”
“Vâng. Cảm giác như không khí ở đây trong lành như ở trên cao nguyên ấy ạ. Đến mức em muốn đóng chai mang về luôn. À mà còn thơm nữa.”
“Đ-Đừng có hít hít như thế chứ!?”
Senpai la lên, lấy tay bịt miệng Ryunosuke lại.
“Thật là, Ryunosuke đúng là cứ lơ là một chút là lại như vậy...Thôi, chị đi gọi em gái xuống, em đợi một lát nhé. À, hôm nay ba mẹ với anh trai chị không có nhà, nên em cứ thoải mái nghỉ ngơi nha.”
Nói xong, senpai lon ton chạy ra khỏi phòng.
“......”
Ryunosuke còn lại một mình trong phòng.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ khiến căn phòng lấp lánh, phảng phất đâu đó là hương thơm dễ chịu của senpai.
So với lần trước, căn phòng không thay đổi nhiều, nhưng trên giường giờ đã xuất hiện một chú gấu bông khổng lồ hình Nyanzaemon, có vẻ mới mua gần đây. Cạnh bức tường, đồng phục của senpai được treo gọn gàng trên móc áo, ngay bên dưới là chiếc bảng ghim, nơi đã được dán thêm một bức ảnh chụp cùng Ryunosuke tại lễ hội “Sắc Mây”.
Điều đó khiến Ryunosuke cảm thấy có chút vui mừng trong lòng.
Ngồi ngay ngắn giữa phòng, cậu hít một hơi thật sâu, thưởng thức bầu không khí ngập tràn ion âm trong căn phòng của senpai.
Ngay lúc ấy.
“Ơ kìa~ ơ kìa~, chẳng phải lúc này anh nên tranh thủ cầm thử bộ đồng phục kia lên mới đúng sao?”
“?”
Một giọng nói vang lên từ đâu đó.
Là một giọng trong trẻo, hơi giống senpai, nhưng có phần trẻ con hơn, nghe rất dễ chịu.
Ryunosuke ngạc nhiên nhìn quanh phòng, thì giọng nói ấy lại vang lên:
“Biết sao không~? Khi con trai ở độ tuổi dậy thì, bước vào phòng của cô gái mình để ý, bước đầu tiên lúc nào cũng phải là ngửi ngửi thử mấy thứ linh tinh đấy, đó là quy luật rồi mà~. Không sao đâu, chuyện đó hoàn toàn tự nhiên với con trai, đừng kìm nén làm gì. À, hay là anh cố ý không làm mấy trò đó, để hưởng thụ kiểu ‘chịu đựng’ trong lặng lẽ? Nếu vậy thì anh thuộc kiểu M chính hiệu rồi đó nha? Kyaaa, senpai, thật là C-U-Ồ-N-G-D-Ạ-I~♪”
“......”
Ryunosuke quay đầu lại theo hướng phát ra giọng nói, thì thấy đó là phía sau con gấu bông Nyanzaemon khổng lồ trên giường.
Sau đó, từ khe hở giữa tay chân của Nyanzaemon, cậu có thể thấy thấp thoáng những sợi tóc lòa xòa, vạt váy và đôi chân thò ra.
Có vẻ người đó chẳng có ý định giấu mình cho lắm.
“Ấy da, bị nhìn chằm chằm thế này thì ngại quá nha~. Chỉ mới để lộ đôi chân thôi mà cũng đã khiến anh không cưỡng lại được rồi sao? Hay là...anh thuộc dạng người không thể sống thiếu việc ngắm chân nữ sinh cấp 2, ba lần mỗi ngày đấy? Hết cách rồi, vậy thì cho phép anh ngắm chút đỉnh cũng được đó~.”
Từ phía sau Nyanzaemon, đôi chân trắng nõn bắt đầu khe khẽ đưa ra, trêu chọc Ryunosuke.
“......”
Cậu thầm nghĩ, rốt cuộc đây là chuyện gì thế này?
Trong lúc còn đang lúng túng không biết nên phản ứng ra sao, thì cánh cửa phòng bật mở, senpai quay trở lại.
“Ơ, lạ nhỉ, Karen đâu mất rồi ta? Xin lỗi Ryunosuke nhé, để chị đi tìm mấy chỗ khác, em đợi thêm chút nữa nha...hả!?”
Ánh mắt senpai lập tức chuyển về phía giường, nơi có con Nyanzaemon khổng lồ.
Và rồi, từ phía sau chú gấu bông đó, một cô gái nhỏ nhắn bất ngờ thò đầu ló ra.
“Yaho~ chị yêu.”
“Karen!? Em làm gì ở đó vậy!?”
“Ể~ thì…nghe nói chị sắp dắt con trai về nhà, nên em nghĩ, thử trốn để quan sát một chút xem sao. Em đã hy vọng người ta sẽ lăn lộn trên giường, hay chí ít cũng ngửi thử bộ đồng phục của chị cơ, nhưng tiếc là người ta không làm gì hết nha.”
“Ry-Ryunosuke đâu phải loại người làm mấy chuyện đó chứ!”
“Ryunosuke? Ủa Alo, chị ơi, gọi tên anh ấy luôn kìa? Hiếm nha, chị mà gọi thẳng tên con trai như thế, xưa nay có mấy lần đâu.”
“Ư, ưm, cái đó thì…”
Bị em gái chỉ trúng tim đen, đôi tai của senpai đỏ ửng chỉ trong chớp mắt.
Thấy senpai đang lúng túng, Ryunosuke vội vàng lên tiếng giải cứu.
“Chị Karin gọi tên anh, là vì chị ấy đã hứa với anh rồi.”
“Ooh? Cả hai người cùng gọi tên nhau sao~. Mà, kiểu thân mật ghê ta. Ơ hay, chẳng lẽ anh với chị tôi đang trong mối quan hệ đặc biệt đó sao~?”
Cô gái nheo mắt, nở nụ cười tinh nghịch đầy ẩn ý.
Trước câu hỏi đó, Ryunosuke đáp lại bằng giọng điềm tĩnh.
“Quan hệ đặc biệt hay không thì anh không dám khẳng định, nhưng giữa anh và chị Karin là một mối liên kết lâu dài và sâu sắc.”
“Ooohh…!?”
“Ry-Ryunosuke!?”
“Bọn anh đã dành gần như toàn bộ thời gian sau giờ học bên nhau suốt hơn một năm nay, hầu như ngày nào cũng cùng nhau đi về. Cả lễ hội Sắc Mây, bọn anh cũng đi dạo chỉ có hai người. Chưa kể, dạo gần đây anh còn được chị Karin tự tay làm cho một hộp cơm tràn đầy tình cảm của vợ hiền nữa.”
“C-Cơm hộp vợ chồng gì chứ…! C-Chị đã nói rồi mà, mình vẫn chưa phải là vợ…”
Senpai vội vã xua tay phủ nhận, gương mặt đỏ như quả cà chua chín.
“A, a, vậy cái hộp cơm ấy là lần đó hả? Hèn gì lúc đó chị hai chuẩn bị cơm hộp với vẻ mặt vui tươi lạ thường, thì ra là có lý do như vậy. Ừm ừm, đúng là hôm đó trông chị như một cô vợ mới cưới đang làm hộp cơm cho chồng yêu thật đấy nhỉ~♪”
“N-Này Karen, em nói gì vậy.”
“Chuyện đó khiến em rất hạnh phúc. Vì dù sao đi nữa…”
“……?”
“Em chính là, chồng của chị Karin mà.”
“Ny-Nyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Tiếng kêu ngượng ngùng của senpai vang vọng khắp căn phòng, dưới sự chứng kiến im lặng của chú Nyanzaemon khổng lồ.
“……A, vậy để chị giới thiệu lại nhé. Đây là em gái của chị.”
“Em là Takato Karen, học lớp 9 đây ạ. Anh cứ thoải mái gọi em là Renren cũng được nha? Rất vui được gặp anh đó, S-e-n-p-a-i ♪”
“Anh là Ichimura Ryunosuke. Rất hân hạnh, Takato-san.”
“Ấy chà chà, lạnh lùng quá nha, anh chồng ơi.”
Karen vừa thở dài thật dài, cố ý làm ra vẻ thất vọng, vừa ngước đôi mắt long lanh nhìn Ryunosuke.
Dù kiểu tóc và cách ăn mặc khác hẳn, nhưng đúng là chị em ruột có khác, nét mặt của Karen trông rất giống với Karin-senpai. Đôi mắt to tròn hơi xếch, sống mũi thanh tú, đường nét khuôn mặt hài hòa, và đặc biệt là cái thần thái “mèo mèo” phảng phất khắp người, tất cả đều giống nhau đến kinh ngạc.
Ryunosuke đang nghĩ về điều đó thì bắt gặp nụ cười nhếch mép tinh quái của Karen.
“Ara~ Ara~, hình như em vừa bị anh nhìn chằm chằm với ánh mắt 'liếm láp' đấy nhỉ~. Có chuyện gì sao? Anh bị em thu hút rồi à? Hay là đã phải lòng cô nàng dễ thương Karen-chan ngay từ ánh nhìn đầu tiên rồi?”
“Không đâu. Anh chỉ đang nghĩ em giống hệt Karin-senpai thôi.”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi~. Từ nhỏ đến giờ chị em nhà Takato bọn em lúc nào cũng được khen là dễ thương mà. Đến lúc vào tiểu học thì đã nổi tiếng khắp vùng với biệt danh 'chị em mỹ nhân nhà Takato' rồi đó. Đặc biệt là chị Karin nè, lúc còn bé ai cũng bảo trông chị ấy như búp bê, một tiểu mỹ nữ JS (học sinh tiểu học) chính hiệu, được đủ mọi tầng lớp yêu mến luôn nha~.”
“N-này, Karen! Em cũng là mỹ nữ chứ bộ!?”
“Aha~. Vậy là chị cũng tự nhận mình là mỹ nữ luôn hả? Ghi nhận nha~♪”
“Ơ, đ-đó là vì dòng câu chuyện nó vậy nên chị mới phải nói thế thôi…”
“Ufufu~ (cười nham hiểm)”
“……”
Dù vậy, Ryunosuke cũng nhận ra rằng tính cách của hai chị em có sự khác biệt khá rõ ràng.
Karin-senpai là kiểu chị gái chu đáo, nghiêm túc nhưng hay bị cô em gái “bắt nạt”, còn Karen thì rõ ràng là kiểu em gái tinh quái, thích chọc phá chị mình nhưng thật ra lại rất yêu quý chị ấy.
Còn về chiều cao thì Karen lại cao hơn Karin-senpai, cỡ như giữa Maihara-san và senpai vậy. Thêm vào đó, phong thái và ngoại hình của Karen cũng chững chạc hơn tuổi khá nhiều...
“……Anh vừa nghĩ Karen trông có vẻ trưởng thành hơn chị gái mình, đúng không?”
“……Ể?”
“Em hiểu mà. Cũng quen rồi…Hễ đi chung với chị là y như rằng người ta bảo em giống chị gái, còn chị thì trông như em gái vậy đó…Chẳng lẽ…là vì chiều cao sao…? Có phải là do chiều cao không…? Hay là…chiều cao…?”
Senpai ngước nhìn Ryunosuke, cất giọng đầy thổn thức.
“……Không sao đâu ạ. Sự nhỏ nhắn của chị Karin chính là một nét quyến rũ đấy.”
“C-chị nhỏ nhắn thì em không định phủ nhận sao……!?”
“Vâng…Nhưng mà em nghĩ, chị nhỏ nhắn mới là đáng yêu. Chiều cao khiêm tốn chính là ưu điểm của chị. Nó hợp với khí chất của chị, và sự nhỏ nhắn đó là chính nghĩa. Em yêu mến chị, một người dễ thương và nhỏ nhắn như vậy, đến mức ngày nào em cũng muốn làm chị vui ít nhất ba lần.”
“E-Em vừa nói từ 'nhỏ nhắn' bao nhiêu lần vậy!? M-mà nè, em còn tranh thủ nói mấy thứ kỳ lạ giữa chừng nữa đấy!?”
“Không ạ. Em chỉ đang nói thật lòng mình thôi.”
“Hi-hyo…………!”
Senpai lùi lại, phát ra âm thanh như tiếng thông báo tin nhắn của RINE, mặt đỏ như trái gấc.
Thấy vậy, Karen bước tới chen vào giữa, đôi mắt lấp lánh hệt như con mèo vừa vớ được thứ đồ chơi hay ho.
“Này này này~, đừng có để em bị bỏ rơi rồi hai người tự tung tự tác như vậy chứ. Với lại chị ơi, sao mặt chị đỏ chót như cái thùng thư vậy? Kya~ hài ghê~♪”
“…………!?”
Bị Karen tấn công dồn dập, Karin-senpai từ mặt đỏ chuyển sang đỏ cả cổ, tới mức gáy cũng đỏ ửng lên.
Senpai cứ thế đứng đơ người, run rẩy tại chỗ trong chốc lát, nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần, ho nhẹ “khụ, khụ!” để điều chỉnh lại nhịp thở.
“M-mặc kệ chị đi! D-dù sao thì, hôm nay Ryunosuke tới đây là để dạy Karen học đấy! Chị, chị sẽ ra giường tập kéo giãn gân cốt, nên còn lại nhờ cậy cả vào em đấy, Ryunosuke!”
“Em hiểu rồi ạ.”
“Còn em nữa, Karen! Anh Ryunosuke đã phải lặn lội đến tận đây, nên em phải học hành tử tế để không bị điểm liệt, biết chưa!”
“Vâng vâng, rõ rồi mà~”
Với tiếng đáp đầy thoải mái của Karen, buổi học ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, mục đích chính của ngày hôm nay, cuối cùng cũng bắt đầu.
“Nói cách khác, bài toán lớn này là dạng bài vận dụng. Cho nên mình phải áp dụng công thức đã dùng ở câu nhỏ phía trước vào đây nữa...”
“Vậy chỉ cần thay số rồi áp dụng y chang là được đúng không ạ?”
“Không chỉ vậy đâu. Còn phải sử dụng tính chất của đường tròn nữa. Khi kẻ đường vuông góc từ tâm của đường tròn tới một dây cung, đường đó sẽ là trung trực của dây cung đó…"
“Aa, ra vậy. Kết hợp hai yếu tố lại với nhau. Vì thế nó mới được gọi là bài vận dụng nhỉ~”
“Ừ, hiểu như thế là đúng rồi đấy.”
Ryunosuke tiếp tục giải thích nội dung bài thi cho Karen, người đang gật gù chăm chú nghe giảng.
Lúc đầu, Ryunosuke còn lo lắng liệu mình có đủ kiên nhẫn để dạy cho một cô em gái nghịch ngợm như thế này không, nhưng khi bắt tay vào dạy thật sự thì Karen lại rất ngoan ngoãn và tiếp thu cực nhanh. Cứ giải thích một phần là cô nàng tự động hiểu luôn phần còn lại, kiểu “một hiểu mười”. Nếu dạy kỹ lưỡng, thì chắc chắn em ấy sẽ tránh được điểm liệt.
“Senpai, bài toán tìm giá trị nhỏ nhất của AP + PB trên mặt phẳng tọa độ ở chỗ này thì phải làm thế nào ạ?”
“A, bài này thì áp dụng định lý Py-ta-go mà mình vừa học thôi. Lấy điểm đối xứng của B qua trục tung, rồi…”
“À, em hiểu rồi! Cảm ơn senpai đã giải thích cặn kẽ ạ!”
Tiến độ học tập diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Cả hai đang kề vai nhau bên chiếc bàn nhỏ, Ryunosuke vừa giải thích các bài toán vận dụng của định lý Py-ta-go, thì...
(Này này, senpai~)
(Hả?)
Karen kéo nhẹ tay áo Ryunosuke và thì thầm vào tai cậu.
(Senpai này, anh thích chị em phải không~?)
(......Đang là giờ học mà.)
(Eiii, đây cũng là một phần của việc học đấy chứ~. Ý em là “học về tình yêu” ấy. Loại bài học thực tiễn mà ở trường người ta không dạy đâu nha~)
Karen nheo mắt, cười gian xảo.
(Vậy, sao nào, senpai? Anh thích chị em đúng không? Trông anh nghiêm túc vậy thôi chứ kiểu gì bên trong cũng nghĩ mấy chuyện “mờ ám” lắm đúng không~? Anh chắc chắn là kiểu người giả vờ bình thản, nhưng trong đầu đã tưởng tượng đến cả lễ cưới với chị em rồi còn gì? Mà thậm chí bây giờ, anh còn đang thỉnh thoảng lén liếc về phía chị em đang nằm trên giường nữa nhỉ~)
Karen cười toe toét, tiếp tục dội bom câu hỏi liên tiếp, trông như thể đang chơi đùa với con mồi vừa phát hiện ra.
Cô nàng rõ ràng đang mong chờ Ryunosuke sẽ bị bối rối, bối rối đến mức đỏ mặt tía tai.
Nhưng mà.
Câu trả lời của Ryunosuke vốn dĩ đã chắc chắn ngay từ đầu, chẳng có lấy một chút lung lay.
(Ừ. Anh thích chị Karin.)
(Ơ, trả lời liền luôn á!?)
Karen giật nảy người, tròn xoe mắt.
(Anh thích chị Karin-senpai lắm. Đến mức lúc nào cũng chỉ toàn nghĩ về chị ấy thôi. Chỉ cần nhìn thấy chị Karin thôi là cả ngày hôm đó anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, thấy khỏe khoắn hẳn ra, cả thế giới cũng trở nên rực rỡ hơn trong mắt anh. Cảm giác như toàn thân tràn đầy năng lượng vậy.)
(Ơ, khoan đã…Cái này chẳng khác gì anh đang nói chị em là…một loại chất kích thích đâu đó!? N-này, đây là kiểu “thật sự nghiêm túc” rồi phải không!? Nghe tới mức này thì người nghe cũng bắt đầu thấy ngượng thay luôn ấy chứ…)
(Chưa hết đâu. Anh chưa từng có một giây nào mà đầu óc không nghĩ tới chị Karin-senpai cả. Thậm chí bây giờ, anh cũng đang nghĩ về chị ấy. Cứ tưởng tượng sau này hai người sẽ cùng ngồi trên hiên nhà uống trà sầu riêng lúc về già, là anh thấy hạnh phúc rồi.)
(Đ-đủ rồi! Hiểu rồi mà!!)
Karen hét nhỏ, vẫy tay xua xua trước mặt.
(N-nguội lạnh người ta luôn! Nói thật là em cũng không ngờ tới phản ứng “nghiêm túc quá mức” kiểu này đâu đó…Tình trạng nặng thế này thì thôi, em chịu thua. Đã bảo trêu cho senpai ngượng chơi thôi mà, ai ngờ lại ăn quả phản đòn kiểu này…)
Karen ôm trán, mặt cúi gằm xuống, rõ ràng đang rối bời.
(Nhưng mà, tạm chấp nhận vậy đi. Vẫn còn mấy câu em muốn hỏi nữa. K-khụm, vậy thì…)
Cô nàng chưa kịp nói tiếp thì...
“Này này, hai người đang thì thầm to nhỏ cái gì đó?”
“Hử?”
Giọng nói của Karin-senpai vang lên từ phía giường, nơi chị đang nằm duỗi mình trong tư thế yoga “cá chép bơi nước”.
“Karen~, chị không bảo em là cấm trò chuyện đâu, nhưng nhớ là em đã hứa sẽ học hành tử tế đấy nhé. Anh Ryunosuke đã phải cất công tới tận đây rồi mà~”
“A, v-vâng, em biết rồi mà, chị yêu.”
“Vậy thì tốt. Nhưng mà…Hm? Có cuộc gọi?”
Senpai chợt cúi xuống, như vừa phát hiện ra điều gì.
Cô cầm điện thoại đang rung lên trên giường và áp vào tai.
“Vâng, alo? A, anh Genichiro ạ? Có chuyện gì vậy…? Ể, anh đang gặp rắc rối vì không hiểu cách chọn dòng điện thoại?”
Dường như đầu dây bên kia là anh trai của senpai, Genichiro-san.
Từ cách senpai nói chuyện, có vẻ anh ấy đang gặp trục trặc gì đó khi đi làm hợp đồng điện thoại.
“Ể? Không cần cái tùy chọn đó đâu! Tính năng gọi quốc tế gì đó anh cũng chẳng bao giờ dùng đâu, đúng không? Aaaaa, thôi được rồi! Em sẽ đến đó ngay nên đừng có tự ý ký hợp đồng gì nhé! Anh mà tự ký linh tinh là to chuyện đấy!”
Vừa dặn dò, senpai vừa vội vàng kết thúc cuộc gọi.
“Ah…xin lỗi hai người nhé. Anh Genichiro của chị đang loay hoay đi làm hợp đồng điện thoại mà có vẻ gặp rắc rối gì đó…”
“Điện thoại ạ?”
“Ừ, phải. Hình như anh ấy muốn được nhắn tin RINE với Ryunosuke, nên mới ráng đi làm hợp đồng cho bằng được…Nhưng mà không hiểu sao lại chọn đúng lúc này. Vậy nên, chị xin phép ra ngoài một lát. Nếu để mặc anh ấy một mình thì chắc chắn sẽ bị mấy chỗ bán hàng nhét cho cả đống gói cước tào lao. Thật sự rất xin lỗi nhé.”
“Ể? À…vâng ạ.”
“Chị sẽ quay về ngay thôi. Karen, trong lúc chị đi, em nhớ trông nhà và đừng quậy phá Ryunosuke đấy nhé.”
“Vâng vâng~ chị cứ yên tâm, em lo được hết~”
Karen vẫy tay chào tạm biệt một cách vui vẻ.
Và như thế, Ryunosuke và Karen sẽ phải “trông nhà” chỉ có hai người với nhau.


11 Bình luận