Vì tôi cực kỳ yêu cô senp...
Igarashi Yuusaku Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3 (Light Novel)

Chương 4.5: Hoa Liên Báo Thù (Phần 1)

1 Bình luận - Độ dài: 1,750 từ - Cập nhật:

Một buổi chiều sau giờ tan học.

Ryunosuke, vừa kết thúc hoạt động của Câu lạc bộ Phát thanh, đang chuẩn bị về một mình thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cổng trường.

“Chào anh, Senpai~♪”

“Em gái của senpai…?”

“Đúng rồi đó~! Chính là cô bé hoa khôi trường cấp hai nhà Takato, em gái dễ thương tên là Karen đây ạ~!”

Vừa nói, cô bé vừa vẫy tay đầy năng lượng với nụ cười rạng rỡ.

Đó chính là em gái của Karin, người mà Ryunosuke mới quen gần đây sau buổi dạy học, học sinh trung học cơ sở.

“Tại sao em lại ở đây? Em đang đợi chị Karin à? Chị ấy hôm nay có việc hỗ trợ trong Hội học sinh với chị Mai nên chắc sẽ về trễ một chút.”

“Không phải đâu ạ. Em đang đợi anh đó, Senpai.”

“Hả?”

Nghe vậy, Ryunosuke nghiêng đầu khó hiểu.

“Đợi anh? Tại sao?”

“Vì em muốn cùng anh về chung~”

Câu nói được thốt ra tự nhiên như thể đó là chuyện bình thường.

“Nhưng…đâu có lý do gì để anh đi về cùng em đâu.”

“Thôi mà~ chuyện đó có gì to tát đâu. Dù gì thì anh cũng đã dạy em học rồi còn gì~”

“Nhưng mà…”

“Thật ra là em có chỗ muốn đến. Nếu anh đi cùng em thì em sẽ cho anh xem bộ sưu tập ảnh bí mật của chị gái đấy~”

“Được rồi. Đi thôi.”

“Uwaa~! Anh lúc nào cũng quyết định nhanh thật đấy!?”

“Nếu có thể nhìn thấy những khoảnh khắc dễ thương của chị Karin thì dù chỉ là vài giây chần chừ cũng là lãng phí cuộc đời.”

“Anh thẳng thắn đến mức đáng sợ luôn đấy…Thôi thì, anh chịu đi cùng là em vui rồi~”

Karen mỉm cười, ngẩng lên nhìn Ryunosuke.

Và thế là, vì lý do nào đó, Ryunosuke lại cùng Karen, cô em gái nghịch ngợm của senpai đi về chung.

“Thế thì đi thôi nào~”

Nói xong, Karen bất ngờ khoác tay Ryunosuke.

“...Cái này là gì vậy?”

“Anh không thấy sao? Em đang khoác tay anh đó~. Được nắm tay một bé gái dễ thương ngoài đời thật, anh có vui không nè? Thấy như được thưởng ấy nhỉ? Mà cánh tay anh to thật đấy~ đúng là dân bóng chày, làm em rung động luôn~♪”

“……”

(Ồ? Đang lúng túng kìa. Lần trước em thua thảm rồi…nhưng lần này nhất định sẽ chọc cho anh bối rối! Nếu không làm vậy thì em cứ thấy khó chịu sao đó, đêm ngủ không yên luôn ấy!)

“Tại sao em lại làm vậy?”

Ryunosuke hỏi, không hiểu rõ mục đích.

“Fufuu~ Thật ra chỗ tụi mình sắp đến có chương trình ưu đãi nhỏ cho các cặp đôi đó. Nên em nghĩ mình nên tạo cảm giác giống cặp đôi một chút~”

“Ưu đãi?”

“Vâng~. Là một tiệm nước chanh mới khai trương, và nếu đến cùng với người yêu thì sẽ được tặng cặp nhẫn điện thoại hình mèo Nyanzaemon đó~!”

“…”

Ryunosuke không mấy hứng thú với nước chanh.

Nhưng…cái nhẫn điện thoại hình Nyanzaemon thì lại là một chuyện khác.

(Nếu tặng cái này cho chị Karin thì chắc chắn chị ấy sẽ thích lắm…Có thể tưởng tượng ra cảnh chị ấy vui vẻ với đôi tai mèo và cười tít mắt rồi...)

“Được rồi. Vậy cứ đi thế này.”

“Ồ~ anh chịu hợp tác rồi hả? Mà nè, không chỉ giả vờ cặp đôi đâu, em thật lòng muốn làm bạn gái anh cũng được đó nha~. Và anh, ngoài chị gái em ra thì có vẻ anh không thân thiết với cô gái nào cả, nên để em phục vụ anh một chút~. Hihi~ vậy nên em sẽ bám chặt hơn tí nữa…hyaa!?”

Không để cô bé kịp vòng tay thêm lần nữa, Ryunosuke liền nhấc bổng Karen lên và bước đi.

“Khoan! Cái này là gì vậy!? Anh đang làm gì đó!? Như thế này thì trông em giống búp bê đeo tay rồi còn gì~!”

“Không sao đâu. Em nhẹ mà, nên thế này sẽ đi nhanh hơn.”

“V-vấn đề không phải là trọng lượng! Mà là hình ảnh cơ mà! Anh hiểu nhầm nghiêm trọng rồi đó!!”

“Vậy đi thôi. Lối này đúng không?”

“NyAAAAaaaAAAaaaAAA!!!??”

Karen vẫn còn nói gì đó nhưng Ryunosuke đã thản nhiên bước đi.

“Đến rồi. Là tiệm này à?”

“Ừm…đúng rồi. Mặc dù em thấy giống như bị vác đến đây hơn là đi cùng…”

Karen nói với vẻ mặt hơi không hài lòng.

Ngay lúc đó, có tiếng chào từ nhân viên sau quầy:

“Chào quý khách~! Hai bạn là cặp đôi phải không ạ?”

“À, ờ thì…”

“Đúng rồi đó~!”

Karen phấn khởi giơ tay lên, vẫn khoác tay Ryunosuke.

“Vậy thì quý khách chọn combo đặc biệt dành cho cặp đôi, “Open Heart Lemonade Set”, được chứ ạ?”

“Không thành vấn đề~!”

Trong khi Ryunosuke còn đang suy nghĩ nên phản ứng thế nào thì Karen đã đặt hàng xong xuôi.

Sau đó, họ chuyển ra bàn ngoài trời, nơi có mái che mát mẻ.

Thức uống được mang ra là…

“Cái này…”

“Fufufu~ Thế nào, senpai~?”

Karen cười tươi, ánh mắt lấp lánh như thể đang chờ đợi phản ứng.

Trước mắt Ryunosuke là một cốc nước chanh đầy ắp, đựng trong ly nhựa.

Chỉ có một ống hút, nhưng phần đầu của nó lại chia nhánh thành hình trái tim, hai nhánh dẫn đến hai miệng uống khác nhau.

“Một ly, một ống hút, nhưng hai đầu như tụi mình vậy đó~. Fufufu~ Thế này có nghĩa là hai đứa mình phải cùng nhau uống chung một ống hút nha~. Em thì không sao hết, nhưng senpai thì sao~?”

Karen vừa nói vừa chạm môi vào một đầu ống hút, mắt nhìn đầy trêu chọc như một chú mèo con nghịch ngợm.

Tuy nhiên…

“Được rồi. Anh sẽ uống.”

“Ể…hả…?”

Mặc kệ Karen đang ngạc nhiên đến sững người, Ryunosuke liền đưa miệng đến đầu còn lại và bắt đầu uống.

Vị nước chanh chua nhẹ, rất hợp với ngày hè, trôi xuống cổ họng mát lạnh.

“Ể, ờm, này!? C-chờ chút!?”

(G-gần quá rồi đó!? Khoảng cách này là…là mức khiến người bình thường phải đỏ mặt rồi chứ!? V-vậy mà sao…sao người này lại chẳng ngại ngùng gì hết vậy!?)

“Em không uống à?”

“Ờm, c-có, uống chứ…!”

(N-nhưng mà…nếu mình rút lui thì coi như là thua mất!!)

Karen hít một hơi rồi cũng hút một ngụm.

“Đ-đúng ra mà nói, mình đang nối với nhau bằng cái ống hút này đúng không? Như là một thể thống nhất vậy…Cảm giác…hơi gợi tình ha? Mặt tụi mình gần đến mức có thể nhìn thấy nhau trong mắt người kia luôn đó…Lỡ như mà bất cẩn thì hôn luôn cũng nên…~”

Cô bé lại ngước lên nhìn Ryunosuke bằng ánh mắt thử thách.

Nhưng…

“…”

“…”

“…”

“Ể, tại sao lại im lặng…?”

“Em gái của Karin senpai…”

“Ể…?”

“Mi dài thật đấy.”

“Hả…?”

“Mi dài như vậy, chắc lúc bay vô mắt thì khó chịu lắm nhỉ? Mà da em cũng trắng thật, dù đang mùa hè. Có dùng kem chống nắng không?”

“À, vâng, đúng là em có dùng…Vì da mà đen là thảm họa mà. Mà anh thích kiểu con gái da nâu à? Thật…bất ngờ ghê…”

“Không. Anh thấy da trắng thì đẹp hơn.”

“Đ-Đẹp…? A… ừm…”

(Cái…cái gì đây!? L-lần đầu tiên có người khen mình như vậy luôn đó…! M-mà sao lại là mình đỏ mặt trong tình huống này!? Người gì mà vừa vô tư vừa…đáng sợ vậy trời!?)

“…”

“Gì vậy? Còn chuyện gì nữa à…?”

“Không. Em đứng yên chút.”

“Ể…?”

(K-khoan…sao tự nhiên đưa tay lên mặt mình? G-Gì vậy? Bộ định…định hôn mình!? N-Nhưng lúc này mà làm vậy thì…thì…)

Karen nhắm mắt chặt lại.

“Rồi, lấy được rồi.”

“Hả…?”

“Có sợi chỉ dính trên tóc em. Chắc bị vướng đâu đó trên đường.”

“…”

“?”

“À…ờm…vậy hả…”

(Mọi thứ… sao lại hỏng bét thế này…!?)

“Haizz…”

Sau khi uống xong ly nước chanh đặc biệt, cả hai cùng đi về phía ga tàu gần nhất.

Karen…trở nên im lặng lạ thường.

Không còn cái kiểu “nya~ nya~” vui nhộn nữa. Mà thay vào đó là một loạt tiếng thở dài.

“……”

(Cái…cái gì đây trời…Đây là lần đầu tiên mình không chọc ghẹo được ai đó đấy…)

Đúng lúc ấy.

“Cẩn thận!”

“Hả…?”

Ryunosuke kéo Karen lại từ phía sau.

Ngay sau đó, một chiếc xe lao qua chỗ cô vừa đứng, bóp còi inh ỏi.

“Lái gì mà nguy hiểm, đường nhỏ thế này mà còn phóng như điên…”

“……”

“Em không bị thương chứ?”

“Ể…à, không sao đâu ạ…”

“Vậy thì tốt.”

“Ơ…n-nhưng mà…”

“Hử?”

“B-bây giờ ổn rồi…nên…anh thả tay ra giúp với ạ…”

Lúc ấy Ryunosuke mới nhận ra.

Trong lúc hành động theo phản xạ, anh đã ôm Karen từ phía sau.

“A, xin lỗi. Anh không để ý.”

“Đ-đâu có sao…”

Ryunosuke buông tay ra.

Ngay khoảnh khắc đó, Karen thấy mùi hương giống hệt chị mình phảng phất quanh anh.

“Ờm…dù sao cũng là tai nạn, lại còn cứu em nữa…Mà, senpai cũng được lợi chứ sao, được ôm từ sau một bé gái dễ thương. Biết đâu…tim anh cũng đập nhanh thì sao~?”

Karen nói, tay đặt lên môi, nháy mắt tinh nghịch.

“Ờ, chắc vậy.”

“Ể…hả…?”

“Khi chiếc xe lao đến gần, tim anh đập mạnh thật. Nếu mà em, cô em gái quý giá của Karin senpai bị gì thì anh không biết ăn nói sao nữa.”

“À…à à…hóa ra ý anh là…”

“Hử?”

“Thật tình…Người gì đâu mà…Mà đúng là, mình là em gái của chị ấy…”

Karen thì thầm.

“Thôi, cũng được. Với cái kiểu senpai yêu chị em hết mình, lúc nào cũng tự tung tự tác như vậy…thì em đây chắc chắn chẳng nằm trong ‘tầm ngắm’ đâu nhỉ. Nhưng mà…”

(Nhưng nhất định lần sau…em sẽ làm cho anh đổ rạp vì em, mê mẩn vì em, để em thắng trận lượt về này…!!)

“……”

Không hiểu sao…

Dù không làm gì sai, Ryunosuke lại có cảm giác như đâu đó vừa có tiếng hét vang lên:

"Three out change!"

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ozu
PHÓ THỚT
Đọc mà cứ mong chờ tình huống bị karin bắt gặp :)))))) mà 2 chị e ngượng đều kêu "Nyaaa" cuti v
Xem thêm