Vì tôi cực kỳ yêu cô senp...
Igarashi Yuusaku Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3 (Light Novel)

Chương 8: Cùng cô senpai nhỏ nhắn, dễ thương, lễ hội mùa hè đầu tiên và những lần nhận ra sâu sắc

1 Bình luận - Độ dài: 6,642 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, sau khi đi xem phim cùng Maihara-san.

Ryūnosuke lại ngồi trong phòng, tiếp tục đối mặt với màn hình điện thoại.

Tin nhắn mời senpai đi chơi vẫn chưa được gửi đi.

Nội dung thì đã nghĩ xong rồi, nhưng cậu cứ chần chừ mãi không nhấn nút gửi.

Nhưng hôm nay lại khác hôm qua.

Chứng kiến hình ảnh Maihara-san luôn hết mình, luôn cố gắng hết sức, Ryūnosuke cũng đã lấy được quyết tâm phải làm xong việc mà mình cần làm.

“...Được rồi.”

Cậu gật mạnh, ngón tay đặt lên nút gửi của RINE.

“Nếu được thì cuối tuần này, mình cùng đi lễ hội mùa hè ở ngôi đền gần đây nhé?”

Đó là nội dung tin nhắn.

Cùng với âm thanh như tiếng kêu kỳ lạ của senpai, tin nhắn đã được gửi đi.

Ngay sau đó, trên màn hình RINE liền hiện dấu đã đọc.

“!”

Senpai đã xem rồi.

Chỉ còn chờ hồi âm nữa thôi.

Ryūnosuke đặt điện thoại lên giường và ngồi đợi.

Nhưng chỉ ngồi yên thì không tài nào bình tĩnh nổi, nên cậu quyết định tranh thủ tập thể dục.

“...Hừm! ...Hừm!”

Hít đất, gập bụng, tập lưng: Bài tập thường ngày của cậu.

Đến khi vừa hoàn thành khoảng ba hiệp thì chiếc điện thoại trên giường rung bần bật.

“!”

Tin nhắn từ senpai đã đến.

Cậu vội mở RINE xem.

Và trên màn hình là hình sticker Nyanzaemon cầm kiếm Nhật xông vào một dinh thự, kèm dòng chữ:

“O-Oke. Thế thì mấy giờ và hẹn ở đâu đây?”

***

Cuối cùng, hai người hẹn nhau gặp lúc sáu giờ chiều dưới cổng torii ở lối vào đền.

Ryūnosuke chuẩn bị xong sớm. Đến khoảng hơn năm giờ, cậu rời nhà, trong lòng nôn nao như lần đầu được ra sân chính thức vậy.

Đền chỉ cách chưa đầy ba mươi phút đi tàu và đi bộ. Nhưng vì là lễ hội, đường có thể sẽ đông, chưa kể đây lại là buổi hẹn lễ hội mùa hè với senpai, chuyện không thể để xảy ra trễ nải. Thế nên đi sớm vẫn chắc ăn hơn.

Nhờ vậy mà cậu có mặt ở nơi hẹn trước mười lăm phút. Thế nhưng...

“...Karin-senpai?”

“Ơ, Ryūnosuke à? Ở đây nè!”

Senpai đã đến trước rồi.

Dưới cổng torii, giữa đám đông đang chờ nhau, cô vẫy tay gọi cậu.

“Xin lỗi, em có làm chị phải chờ không ạ...?”

“Không đâu, chị cũng mới tới thôi. Với lại còn sớm hơn hẹn mười lăm phút nữa mà, dư dả chứ.”

“Ừm, đúng là thế... nhưng...”

Việc không đến trước senpai khiến Ryūnosuke thấy hơi tiếc nuối.

Nhưng điều thu hút ánh nhìn của cậu lúc đó lại là...

“...Thế nào...? Có... kỳ lạ lắm không...?”

“...Ồ...”

Ryūnosuke bật thành tiếng.

Hôm nay, senpai mặc yukata.

Một bộ yukata nền xanh nhạt, in họa tiết cá vàng li ti, đi kèm chiếc thắt lưng xanh đậm như màu biển hè, trông thật mát mẻ và đầy chất mùa hè.

Mái tóc senpai cũng được búi gọn và cài bằng chiếc kanzashi lấp lánh. Kiểu tóc khác ngày thường, nhưng lạ thay phần “tai mèo” quen thuộc vẫn còn đó.

Và hơn hết, gương mặt senpai khẽ ngượng ngùng, ngước lên nhìn cậu...

“...Một phép màu đang ở ngay trước mắt em...”

“P-Phép màu... hả!?”

“Vâng... một người vốn đã dễ thương như senpai, nay lại mặc yukata mùa hè, chẳng khác nào một phép màu được nâng cấp vậy. Như thể quanh senpai đang phát sáng rực rỡ, như đom đóm bên bờ nước... Được chứng kiến khoảnh khắc này, thật sự em cảm thấy xúc động.”

“P-Phép màu đâu có dễ thấy thế chứ!? Người ta mới gọi là phép màu vì nó hiếm hoi mà!”

“Đây là phép màu mà em có thể gặp được.”

“Nghe giống slogan của idol quá đó!? Với lại, đom đóm phát sáng chỉ có con đực thôi!”

“Idol nghĩa là thần tượng, nên cũng chẳng sai. Vì senpai chính là idol của em.”

“...Trời ơi... Ryūnosuke vẫn là Ryūnosuke, ngay cả trong lễ hội... Làm chị xấu hổ chết mất...”

Senpai đỏ mặt đến tận gáy vì những lời thẳng thắn của Ryūnosuke.

“Em chỉ nói điều mình nghĩ thôi mà...”

“Vấn đề là em không hề biết mình đang dồn ép người ta thế nào đấy. Đã thế lại là ‘tự nhiên dồn ép’ chứ không phải kiểu cố ý... Thôi, cũng chẳng thay đổi được gì nữa rồi...”

Senpai thở dài một tiếng rồi mỉm cười:

“Thế thì, đi thôi? Tuy hơi sớm một chút.”

“Vâng.”

Ryūnosuke gật đầu, và cả hai cùng bước vào khuôn viên đền.

Khuôn viên ngôi đền, nơi diễn ra lễ hội, đông hơn Ryūnosuke tưởng tượng.

Lối đi vào chật kín người, tiếng cười nói rộn ràng, phần lớn là các cô gái cũng mặc yukata giống senpai.

Hai bên đường, những gian hàng nối tiếp nhau, bày biện đủ loại món ăn mang đậm không khí lễ hội.

“Ồ, có gian hàng kẹo táo nè! Wa, nhìn ngon ghê!”

“Chị muốn ăn không ạ?”

“Hừmmm…lời mời hấp dẫn thật. Nhưng mà…”

Nghe Ryūnosuke hỏi, senpai cố gắng nhịn lại, gương mặt đầy quyết tâm.

“Ừm… để sau đi. Kẹo táo phải để làm món tráng miệng chứ. Ăn uống cũng phải có thứ tự. Lễ hội thì tất nhiên phải bắt đầu bằng món bột trước rồi!”

Nói xong, senpai lon ton đi về phía những gian hàng đồ ăn.

Senpai vẫn giống như mọi khi.

Lúc nào cũng vui tươi, tràn đầy năng lượng, nhỏ nhắn và đáng yêu như một con mèo.

Ryūnosuke từng lo rằng, biết đâu hôm nay cô sẽ lại giống như sau buổi đi biển, tránh ánh mắt cậu và giữ khoảng cách. Nhưng có vẻ nỗi lo đó chỉ là thừa.

“Hửm, sao thế Ryūnosuke?”

“À… không có gì đâu ạ.”

Thấy senpai ngước nhìn với vẻ khó hiểu, Ryūnosuke vội lắc đầu.

Nếu senpai đã trở lại bình thường, cậu không muốn nói gì thừa thãi khiến cô phải bận tâm.

“Dù sao thì, em thấy đã lâu rồi mới có dịp chỉ có hai người mình bên ngoài trường học.”

“Ơ, thế à?”

“Vâng. Hôm ôn thi thì có em gái senpai đi cùng, còn lần đi biển thì khỏi phải nói rồi…”

“À, đúng là vậy nhỉ. Gần đây tụi mình toàn đi đông người. Hay là hôm nay chị cũng nên gọi Mai với mấy đứa khác nữa nhỉ?”

“Không, em thích chỉ có hai người với senpai thôi.”

“Nyanya…!?”

Senpai khẽ kêu lên một tiếng.

“Tất nhiên, đi cùng cả nhóm thì cũng rất vui. Nhưng em thật sự thích bầu không khí chỉ có hai đứa mình như thế này. Cảm giác thoải mái, tự nhiên, lòng em thấy yên ổn hơn… Với lại, em cũng đơn giản là thích senpai nữa.”

“C-cái gì!? Sao cuối cùng lại thêm cái đó vào chứ!?”

Senpai tròn mắt, nhảy dựng lên.

“Trời ạ… Hình như em đang bị không khí lễ hội làm phấn khích quá nên cứ ào ào như thế đó… N-nhưng mà… ở cạnh Ryūnosuke, chị cũng thấy thoải mái giống vậy…”

Vừa nói, senpai vừa khẽ liếc sang hướng khác.

Bịch.

“Á… oắt, xin lỗi…”

Có người vô tình va phải senpai, khiến cô suýt bị dòng người cuốn đi.

Ryūnosuke lập tức nắm tay kéo lại.

“Senpai không sao chứ?”

“Ừ… cảm ơn em, Ryūnosuke.”

“Người đông thật đấy. Chỉ cần sơ ý chút thôi là bị đẩy trôi đi ngay. Với chiều cao của senp…”

“…”

“À…Ý em là…nếu lỡ cảm thấy buồn buồn thì dễ bị lạc nhau lắm.”

“Em vừa định nói chị lùn đúng không!? Với lại ‘buồn buồn’ gì ở đây chứ, nghe chẳng ăn nhập gì cả!”

Senpai lập tức phản ứng mạnh mẽ.

“…”

“…”

“…Không có chuyện đó đâu ạ.”

“Haiz, đúng là Ryūnosuke không biết nói dối gì hết. Mọi thứ hiện rõ lên mặt luôn.”

“Xin lỗi senpai…”

“Ừm… nhưng đó cũng là điểm tốt của em đấy. Thôi, bỏ qua đi. Nhưng mà đúng là trong đám đông này thì hơi bất tiện thật. Vậy thì…”

Senpai hắng giọng một tiếng:

“V-vậy thì… thế này được không?”

“Ể…”

Một cách ngập ngừng, senpai vòng tay khoác lấy cánh tay phải của Ryūnosuke.

“Senpai, cái này là…?”

“T-thật ra chỉ cần nắm tay áo hay nắm tay thôi là đủ rồi… Nhưng mà, hôm nay em cứ ào ào thế này thì như thế chẳng yên tâm được, đúng không? Cho nên chị mới chọn cách này thôi, chứ k-không có ý gì khác đâu! Thật đó!”

Khuôn mặt đỏ bừng, senpai vừa nói vừa ngước lên “ưm ưm” nhấn mạnh (dễ thương quá).

“Em hiểu mà.”

“Thật chứ?”

“Vâng. Nhưng mà, dù vì lý do gì đi nữa, được khoác tay cùng senpai thế này… thì với em chỉ có thể gọi là hạnh phúc thôi. Cảm giác giống như cánh tay phải của em vừa nâng cao tỉ lệ phòng thủ lên trên 0.73 vậy.”

“C-cái cảm giác đó là sao chứ!?”

“Tức là em đang có trong tay một cánh tay có thể chinh phục cả thế giới.”

“S-sao lại thế được…”

Senpai quay mặt đi, gò má đỏ như lồng đèn giấy.

Ryūnosuke nhìn theo, trong lòng thầm nghĩ:

A, cái này chắc chắn là một cú “out” rồi.

Dù cũng là khoác tay, nhưng khác hẳn khi với em gái senpai.

Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy như có thêm một con búp bê dính vào tay mình thôi. Nhưng với senpai, ngực cậu như lâng lâng, mơ hồ, bước đi cũng chẳng còn chắc chắn dưới chân nữa. Thế nhưng, cảm giác ấy lại khiến cậu thấy dễ chịu. Giống như so sánh một cú ném bóng thẳng với một cú ném rơi tốc độ cao vậy. Nếu em gái senpai nghe thấy chắc chắn sẽ la lên “C-cái gì cơ!?” mà giận dỗi, nhưng đó đúng là sự thật.

“Senpai.”

“H-hả, gì thế?”

“Giá mà… thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.”

“C-cái đó… bình thường phải là con gái nói chứ, không phải con trai đâu!?”

Vừa khoác tay Ryūnosuke, Karin vừa lặng lẽ gật gù trong lòng.

(Ừ, ổn rồi. Đến giờ vẫn kiểm soát được.)

Đứng trước Ryūnosuke, cô tin rằng mình vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, không có hành động kỳ lạ nào.

Từ sau ngày đi biển, phản ứng của cô trước cậu đã trở nên lạ lùng. Mỗi khi nhìn Ryūnosuke hoặc chỉ cần nghĩ đến cậu, ngực cô lại nhộn nhạo, má nóng bừng, khiến cô phải vội quay đi.

Hiện tượng đó, cô tạm gọi là “Ryūnosuke n-nhộn-nhạo”. Nhưng đến giờ vẫn chưa có lời giải, và cũng không rõ tại sao nó lại xảy ra.

Tuy vậy, cho dù không biết nguyên nhân, cô vẫn có cách đối phó.

(Chỉ cần cư xử như bình thường là được. Ừ, thế thôi.)

Đó là kết luận mà Karin rút ra.

Nghĩa là, vì quá để ý nên mới rối loạn. Nếu cố gắng giữ bình tĩnh, cư xử tự nhiên thì sẽ ổn.

Vì vậy, việc khoác tay Ryūnosuke lúc này, cô tự nhủ, chẳng có gì đặc biệt cả. Đây chỉ là một hành động cần thiết để không bị lạc trong đám đông thôi. Ừ, thế đấy.

…Mà, tất nhiên, khi Ryūnosuke cứ “tấn công” bằng những câu làm tim cô đập loạn như thường lệ thì cô vẫn phản ứng. Nhưng, nghĩ kỹ thì đó cũng đã thành “chế độ mặc định” rồi, không tránh được.

(Ừ… bình thường thôi, bình thường thôi…)

Cô lẩm nhẩm câu thần chú ấy trong đầu, trong khi xung quanh, tiếng ồn ào rộn rã từ các gian hàng lễ hội vẫn không ngừng vang lên.

"Yeah, đến khu đồ ăn rồi nèee!"

Ngay bên cạnh, chị senpai cất tiếng đầy hứng khởi.

"Chúng ta nên đi từ đâu trước ạ?"

"Ừm… đầu tiên chắc chắn phải là takoyaki, sau đó yakisoba, rồi tới okonomiyaki. Tiếp theo là yakitori với ika nướng, sau đó xúc xích nướng. À, còn thịt xiên heo nữa, cái đó thì không thể bỏ qua được. Sau khi ăn mấy cái đó xong thì tới giờ tráng miệng: kẹo bông gòn, đá bào, rồi cuối cùng là kẹo táo nhé."

Với khuôn mặt rạng rỡ, chị bắt đầu liệt kê thực đơn lễ hội.

"Chị ăn được nhiều vậy sao…?"

"Hử? Chắc là ổn thôi. Người ta bảo đồ ăn ở lễ hội thì dạ dày sẽ có chỗ riêng mà. Với lại…"

"Dạ?"

"Ryūnosuke cũng sẽ ăn chung với chị đúng không? Đồ ăn ở mấy sự kiện thế này thì phải chia sẻ mới ngon nhất."

"Tất nhiên rồi. Nếu là phần chị cho thì ngay cả chỉ có mỗi lát gừng trong okonomiyaki em cũng vui vẻ nhận."

"Ơ… cái đó thì chị sẽ chia phần tử tế cho chứ bộ!"

Chị phụng phịu đáp lại.

Thế là hai người bắt đầu lần lượt đi qua từng quầy.

"Uhm, takoyaki ở đây ngon ghê á. Miếng bạch tuộc to và giòn, cảm giác như đang nhảy múa trong miệng vậy đó."

"Thật vậy ạ?"

"Ừ, nhiều chỗ gọi là takoyaki nhưng toàn chẳng có mấy bạch tuộc. Ừ thì như vậy cũng có cái thú riêng, nhưng cái này ngon thiệt. Này, Ryūnosuke, em ăn thử không? Hì hì, chị còn có thể cho em ăn kiểu 'a~w' nữa đó… ớ!? "

(…K-không không không! Mấy trò kiểu đó thì kiểu gì cũng bị Ryūnosuke bắn trả bằng những câu khiến mình đỏ mặt chết mất! Rút kinh nghiệm đi chứ, đồ ngốc!!)

"Sao thế ạ?"

"À, k-không có gì đâu. Nè, em ăn thử một miếng đi?"

"Vậy ạ… À, senpai, khóe miệng chị dính cá bào kìa."

"Ể? Ở đâu cơ?"

"Không, bên này cơ. Rồi, em lấy ra rồi."

"!?!"

(Em ấy… em ấy vừa tự nhiên lấy giúp mình, rồi… còn bỏ thẳng vào miệng ăn luôn!? Nh-như thể chuyện đó là điều hết sức bình thường…?!)

"Senpai?"

"Ơ? À, ừm, c-cảm ơn nhé…"

(Đúng rồi… đúng là vậy mà…! Dù mình có làm gì đi nữa thì Ryūnosuke vốn dĩ đã là một "thảm họa hạng nặng" trong việc làm người khác đỏ mặt mất rồi…)

"?"

Chị đỏ tới tận gáy, còn Ryūnosuke thì chẳng hiểu vì sao.

Hai người tiếp tục đi qua thêm vài quầy: yakisoba, okonomiyaki, yakitori, xúc xích nướng, thịt xiên heo… và nhiều món khác.

Dù Ryūnosuke cũng có ăn chung một ít, nhưng phần lớn là senpai dẫn đầu, ăn uống vô cùng ngon lành. Đến mức Ryūnosuke chỉ biết tự hỏi cái bụng nhỏ bé đó làm sao chứa nổi ngần ấy đồ ăn.

"…Này, em có đang nghĩ chị là đồ ham ăn không thế?"

Trong khi đang gặm kẹo táo, chị nhìn sang đầy ngượng nghịu.

"Không ạ. Chỉ là em thấy chị ăn được nhiều thôi."

"C-cái đó thì khác gì nhau chứ!?"

"Em thật sự rất thích khi nhìn thấy chị ăn."

"Nyaa!?"

"Chị không kén chọn, lúc nào cũng ăn với vẻ mặt hạnh phúc. Nhìn là biết chị thật sự thích ăn uống. Em nghĩ sau này, nếu có dịp cùng senpai quây quần bên bàn ăn gia đình, chắc chắn nụ cười rạng rỡ đó sẽ luôn hiện hữu."

"S-Sau…sau này…!? G-Gia đình… ư…!?"

(Ch-chẳng lẽ, ý em ấy là… l-là m-m-m-m-m…kết hôn á!? M-mình từng tưởng tượng… ừ thì, từng mơ mộng về chuyện đó rồi, nhưng nghe em ấy nói thẳng thừng thế này thì tự nhiên thấy nó thực tế quá… tim ơi, đừng đập nhanh quá chứ…!)

"C-cái đó… ý em là… Ryūnosuke và chị… sao?"

"Hả? Vâng. Vì trước đây khi em đến nhà dạy học cho em gái chị, chị từng nói là nếu có dịp sẽ lại nấu bữa tối mà."

"Ể…?"

"Lần tới, em hy vọng không chỉ có em gái senpai mà còn cả anh trai, bố mẹ nữa, để có thể cùng ngồi quanh bàn ăn với gia đình."

"……"

"Senpai?"

(…R-rồi, hóa ra ý em ấy là thế…)

"Ừ-ừm! Lúc nào cũng welcome nha! Chị sẽ chuẩn bị thịt heo xào gừng, chờ em đến ăn luôn đó!!"

"……?"

Với giọng gần như là hét lên, chị đáp lại.

Còn Ryūnosuke thì chẳng hiểu sao senpai lại phản ứng y như vừa bị trọng tài bắt “out” vậy.

Sau khi đã gần như đi hết tất cả quầy đồ ăn, hai người ghé qua một quầy vớt cá vàng.

"Rồi, giờ chị sẽ vớt thật nhiều đây! Phải được mười con thì mới gọi là khởi động, mục tiêu là năm mươi con nha!"

"……"

"Hử? Sao em nhìn chằm chằm vô bể vậy, Ryūnosuke?"

"À… tại em thấy con cá vàng kia giống chị."

"Ế!? Chị giống cá vàng á!? T-tại sao!?"

"Vì con đó là con đẹp nhất trong bể. Từ lúc em nhìn vào đã lập tức bị nó thu hút rồi…"

"H-hả…? Th-thật vậy sao…?"

"Vâng. Cảm giác đó giống hệt ấn tượng đầu tiên của em khi gặp senpai."

"U-uaa…!"

Trong nháy mắt, mặt chị đỏ bừng chẳng khác nào cá vàng vậy.

"L-lại nói mấy câu như thế nữa…! T-tập trung vớt cá đi! Ryūnosuke, em vẫn chưa được con nào đó!"

"Thật ra em không giỏi mấy việc tỉ mỉ thế này lắm…"

"Ể, vậy hả? Thế thì để chị, cao thủ vớt cá vàng, dạy cho em vài bí kíp nhé! Nè, phải tận dụng mép của cái vợt giấy thế này…"

Chị vừa nói vừa làm mẫu cho xem.

Nhưng dù cố hết sức, Ryūnosuke vẫn chỉ đến sát mép mà chẳng vớt được con nào.

"…Thất bại rồi."

"Haiz… em vụng về hơn chị nghĩ đó, Ryūnosuke."

"Hình như em không hợp với mấy món dụng cụ nhỏ thế này. Đáng tiếc là không vớt được con cá giống senpai…"

Con cá ấy vừa nhỏ lại vừa lanh lẹ (chỗ này thì khác senpai), thế nên cuối cùng Ryūnosuke vẫn không chạm được tới.

Cậu có chút buồn bã, thì bác chủ quầy lên tiếng:

"Cháu trai, cháu thích con cá đó lắm hả?"

"Dạ, vâng."

"Con mắt tinh đấy. Nó đúng là con đẹp nhất trong bể này rồi."

"Cháu cũng nghĩ vậy. Vì nó giống hệt senpai của cháu."

"Nyaa…!"

"Ha ha, xem ra cháu quý nó thật nhỉ. Thôi được, bác tặng cho cháu mang về nhé."

"Thật ạ?"

"Ừ. Cháu cố gắng vớt dữ lắm rồi còn gì."

"Cháu cảm ơn bác nhiều! Vậy cháu xin nhận."

Ryūnosuke cảm ơn, rồi bác chủ bỏ con cá vào túi nilon đựng nước đưa cho.

"Ôi, may quá ha, Ryūnosuke. Cuối cùng cũng có được con em thích rồi."

"Vâng. À… senpai này. Em muốn đặt tên cho con cá này là 'Karin', senpai thấy sao?"

"Ể!? L-lại là kiểu đề nghị khó trả lời thế nữa à…"

Chị chớp mắt mấy lần, suy nghĩ một chút.

Rồi khẽ gật đầu:

"Ừ… thôi được, đặt tên cũng chẳng sao. Nhưng phải chăm sóc nó cẩn thận đó!"

Chị khoanh tay, quay mặt đi mà nói.

"Em hiểu rồi. Em xin thề sẽ dành tình cảm cho Karin, dù ốm đau hay khỏe mạnh, sẽ luôn yêu thương và mang lại hạnh phúc dài lâu."

"K-khoan!? C-cái đó là cá vàng đúng không!? Em đang nói về cá vàng thôi đúng không!?"

Ngay gần quầy cá vàng còn có một quầy bắn súng.

"À, này này, hay mình thử chơi cái kia một chút đi?"

"Nghe hay đó, mình chơi đi."

"Con chó bông kia dễ thương ghê… Nó gọi là 'Guigui Wanko' đó. Chắc chị sẽ để nó ngay bên cạnh Nyanzāemon. Được rồi, chị phải cố mà hạ cho bằng được!"

Chị hăng hái xắn tay áo yukata lên, mắt sáng rực.

Ryūnosuke nhìn sang, thấy chị cầm khẩu súng bắn nút bấc một cách lóng ngóng…

"Uuuu… không trúng gì hết… Guigui Wanko, mày ghét chị rồi hả…?"

Kết quả không mấy khả quan.

Vì chị thấp người nên không thể nghiêng người ra trước nhiều, thành ra khó mà ngắm trúng được con thú bông.

"Thôi… chắc đành bỏ cuộc vậy…"

Chị nói với vẻ tiu nghỉu.

"Lúc này, senpai để em thử được không?"

"Ryūnosuke? E-em nghĩ mình sẽ trúng à?"

"Vâng. Em vớt cá vàng thì thua xa, nhưng cái này em tự tin hơn nhiều."

Nói rồi cậu chăm chú ngắm thẳng vào mục tiêu.

Dù chưa từng chơi bắn súng lễ hội, nhưng việc nhắm chuẩn và bắn trúng thì lại giống tâm thế của một người ném bóng trên sân bóng.

Vì vậy, cậu tin mình làm được.

"Được rồi, trúng rồi."

Đúng như dự đoán, chỉ sau năm phát bắn, Ryūnosuke đã hạ gục con Guigui Wanko từ trên kệ xuống.

"Ồ…!"

Chị ngạc nhiên kêu lên.

"Giỏi quá luôn…! Chị phải nhìn em với cách khác rồi đấy, Ryūnosuke! Không chỉ là một con quái vật 'guigui trêu người ta đỏ mặt' nữa nha!"

"…Cái biệt danh đó thì hơi khó chấp nhận, nhưng thôi… của chị đây."

"Wow…"

Chị ôm con chó bông vào tay, gương mặt rạng rỡ, sáng bừng niềm vui.

Đến mức khiến Ryūnosuke nhìn thôi cũng thấy vui lây.

Một lúc sau, sau khi xoa đầu con chó bông và chụp vài tấm hình, chị bất ngờ nở nụ cười ranh mãnh:

"À đúng rồi. Vì em đặt tên con cá vàng là 'Karin', thì chị sẽ đặt tên con chó bông này là 'Ryūnosuke' luôn, được không nào~?"

"……"

"Ơ, ê, đừng có im lặng chứ! Ngại lắm đó…!"

"Không phải đâu… Em chỉ vui đến mức không biết đáp lại thế nào."

"Đ-đến mức đó luôn á!?"

"Vâng. Chỉ cần nghĩ trong nhà senpai có một thứ mang tên em thôi, em đã thấy như thể có một phần của mình luôn ở cạnh chị rồi."

"U-ư… em nói kiểu đó nghe như bỏ bùa luôn vậy, hơi đáng sợ đó…"

Chị nhăn mặt một chút, rồi lại mỉm cười.

"Nhưng mà… cảm ơn em nha. Con này, chị vừa nhìn thấy đã thích ngay rồi. Biết đâu nó hơi giống Ryūnosuke nhỉ? Chị sẽ giữ gìn cẩn thận."

Chị cười tươi rạng rỡ, nụ cười giống như hoa hướng dương đang nở rộ.

Trong khoảnh khắc đó, Ryūnosuke như nghe thấy một cú "Hit!" vang lên trong tim.

Âm nhạc lễ hội, tiếng trống dồn dập từ xa vọng lại, nghe cũng rộn ràng hơn bình thường.

Những chiếc lồng đèn giấy và ánh sáng dìu dịu của bonbori soi sáng cảnh vật xung quanh.

"Thật sự… đi chung với Ryūnosuke vui lắm."

Dù cậu vẫn guigui và hay nói mấy câu khiến người ta đỏ mặt, nhưng tất cả những điều đó cộng lại lại khiến khoảng thời gian bên cậu trở nên đặc biệt, khiến tim chị rộn ràng, có chút ngượng ngùng mà hạnh phúc.

(Có lẽ vì ở cạnh em ấy, mình không cần gồng lên, chỉ cần là chính mình thôi…)

Dù từng đi lễ hội nhiều lần, hôm nay cảnh sắc lại như biến thành một điều gì mới mẻ.

Mọi thứ đều trở nên tươi sáng, ngay cả những hình ảnh bình thường cũng rực rỡ khác lạ.

Năm ngoái hay năm kia đi với Mai và mấy đứa bạn cũng vui, nhưng cảm giác này thì khác… Nó ấm áp và dịu dàng, lan tỏa từ sâu trong lồng ngực.

(Không như lời Ryūnosuke nói… nhưng mình cũng mong khoảng thời gian này kéo dài thêm một chút nữa…)

Chị ngước nhìn cậu, người đang chăm chú ngắm cái túi nilon chứa cá vàng.

Bất giác, ý nghĩ ấy lại trào lên trong tim chị, một điều vừa lạ lẫm, vừa ngọt ngào.

"Ha~, vui quá trời luôn ♪"

Sau khi đã dạo hết mấy gian hàng và chơi thỏa thích ở hội chợ, senpai lên tiếng đầy mãn nguyện.

"Quả nhiên mặc yukata rồi đi dạo mấy gian hàng mới đúng là mùa hè ghê. Kiểu như có cả mùi mùa hè luôn ấy. Mà… mà này, mấy lần Ryūnosuke guigui rồi làm chị đỏ mặt thì đúng là hơi quá đấy…"

"Chuyện đó… xin lỗi senpai. Chỉ là em không kìm được cái cảm giác senpai là người dễ thương nhất trên đời."

"Đ-đấy! Chính cái chỗ đó đó!? Có vẻ em cũng chẳng có ý định kìm nén gì đâu nhỉ!"

"Đúng vậy. Vì em thật sự nghĩ senpai là người dễ thương nhất trong cả vũ trụ, nên chắc em cũng chẳng thể nào kìm nén nổi."

"Unnya……"

Senpai phát ra tiếng kêu nhỏ.

Ryūnosuke lại càng thấy senpai dễ thương hơn, đến mức bản thân cũng không kìm nổi.

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, thì Ryūnosuke bỗng nhận ra một điều khác lạ.

Senpai đang nắm tay cậu, đi sát bên cạnh để khỏi bị lạc. Nhưng dáng đi lại hơi kỳ lạ. Nhìn kỹ mới thấy… senpai đang khẽ kéo lê chân phải.

"! Chị Karin, cái đó là…?"

"Ể? À… cái này…"

Bị Ryūnosuke phát hiện, senpai cười gượng, hơi ngại ngùng.

"Ừm… chắc là bị trầy chân do đi guốc rồi. À không, không phải giày mà là guốc gỗ, chắc phải gọi là 'guốc cọ xát' nhỉ? Nhưng mà không sao đâu, không có gì nghiêm trọng…"

"Xin hãy cho em xem."

"Hả? À, không, thật sự không sao mà…"

"Xin hãy cho em xem."

"A… ừ… ừm…"

Ryūnosuke nhẹ nhàng đỡ senpai ngồi xuống bậc đá bên đường, rồi tháo guốc ra.

Bàn chân nhỏ nhắn, trắng trẻo đến mức như nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, giờ đã bị trầy xước, rớm máu.

"…Cái này chắc đau lắm đúng không…?"

"À…ừ thì, cũng hơi đau chút. Nhưng không đến mức không đi nổi đâu. A, ahaha, chắc tại ham hố nên mang guốc mới đi luôn, thành ra thế này rồi…"

Senpai cười, cố làm nhẹ chuyện.

"…Xin lỗi."

"Hả?"

"…Vì đã không nhận ra. Em đi ngay bên cạnh mà vẫn bỏ lỡ. Em đúng là đồ hậu bối tệ hại…"

Cậu tự trách mình.

Trong lúc dạo hội chợ, đã có biết bao nhiêu cơ hội để nhận ra. Nhưng vì quá vui sướng khi được đi cùng senpai, cậu lại vô tâm bỏ qua.

"…Dù sao thì cũng phải xử lý vết thương đã. Em muốn đi mua thuốc sát trùng và băng cá nhân…"

"À, ừ. Vậy thì ra cửa hàng tiện lợi gần đây."

"…Xin lỗi, cho phép em thất lễ một chút."

"Ể……"

Ngay lúc senpai định đứng lên, Ryūnosuke đã vòng tay bế gọn cô vào lòng.

"Ơ, ch-c-chờ đã, Ryūnosuke…!?"

"Xin lỗi, nhưng trong tình trạng này em không thể để senpai đi bộ được…"

"N-nhưng mà… c-cách này á!? C-cái này gọi là bế công chúa đó đúng không!? Đây là cái trò xấu hổ đến chết luôn ấy, em chỉ cần cõng là được mà…!"

"Nếu cõng thì yukata của senpai có thể bị xộc xệch. Cách này sẽ không sao."

"C-cái đó thì đúng… nhưng mà…"

"Xin hãy chịu khó một chút thôi. Em sẽ nâng niu như đang bế báu vật quý giá nhất trên đời này."

"Cái-cái đó mới làm chị xấu hổ đó!"

Senpai nhắm tịt mắt, đập tay thình thịch vào ngực cậu, nhưng Ryūnosuke vẫn ôm chặt senpai theo kiểu bế công chúa, đi thẳng dọc con đường lễ hội.

Xung quanh vang lên mấy tiếng xì xào:

"Ủa, kia là gì vậy?"

"Bế công chúa kìa! Woa, lần đầu thấy có người làm thật luôn đó!"

"Dễ thương quá…"

"Uuu… đúng là màn tra tấn xấu hổ mà…"

Senpai lấy hai tay che mặt, vừa than vừa đỏ bừng.

"…Xin lỗi. Em thật sự không nghĩ ra cách nào khác."

"C-Chị biết… biết chứ… Thật ra cũng tại chị ham mang guốc mới nên mới ra nông nỗi này…"

"…"

"Nh-nhưng mà…"

"Hử?"

Senpai lí nhí, như thể ngượng nghịu lắm mới nói ra:

"Ừm… thế này cũng… khá yên tâm ấy. Ngoài chuyện xấu hổ thì… cũng không tệ…"

"Ể…"

"K-khi được Ryūnosuke ôm thế này…chị có cảm giác an toàn lạ thường ấy… Còn mùi của Ryūnosuke nữa…chị, chị thật sự rất thích… Kiểu như nhảy vào chăn mới phơi nắng xong vậy, vừa ấm áp vừa dễ chịu…"

Senpai khẽ dụi mặt vào vai cậu, khẽ hít hà.

Khoảng cách giữa hai người càng gần, hương thơm ngọt ngào từ senpai cũng lan tỏa quanh cậu.

Ryūnosuke vô thức thì thầm:

"Em cũng thích mùi của senpai."

"! C-chớ có nói cái đó với cái mặt nghiêm túc như vậy chứ…"

"Xin lỗi, mặt nghiêm túc là bẩm sinh rồi. Nhưng senpai cũng vừa nói gần y như vậy, nên xem như hòa nhau nhé?"

"U-ừm… c-cũng đúng…"

Senpai cúi mặt, ngượng ngùng, nhưng trong giọng nói lại ẩn thêm một cảm xúc khác.

"Uuu… cái này… đúng là phạm luật rồi…"

Giữa tiếng nhạc lễ hội và tiếng ồn ào của đám đông, Ryūnosuke thoáng nghe thấy như có ai đó gọi:

"Strike out, đổi lượt!"

Cửa hàng tiện lợi ở ngay gần đó, nên bọn họ nhanh chóng mua được dung dịch sát trùng và băng cá nhân.

Ngay tại bãi đỗ xe, Ryūnosuke xử lý vết thương rồi kiểm tra lại tình trạng của senpai.

"Senpai thấy ổn chứ?"

"Ừm… cảm ơn nhé. Hình như ổn rồi."

"Thật chứ? Nếu vẫn còn đau, em sẽ bế senpai về tận nhà luôn."

"Kh-không cần! Cái đó thì cho chị xin kiếu!"

Senpai lập tức lắc đầu lia lịa.

"Vậy à…"

"À… ý là… chị không ghét cái bế công chúa đó, nhưng mà… làm thế trước mặt mọi người thì… ngượng chết mất thôi…"

"Hử?"

"!! Kh-không có gì hết!!"

Senpai cuống quýt quay mặt đi hướng khác.

Dù không còn nằm trong vòng tay Ryūnosuke nữa, gương mặt chị vẫn đỏ bừng.

"Dù sao thì… hôm nay em thật sự xin lỗi. Không ngờ lại để senpai bị thương mà vẫn đi bộ như thế… Sang năm, em hứa sẽ để mắt đến senpai thật kỹ, cứ mười giây một lần sẽ kiểm tra xem có gì bất thường không."

"M-mười giây thì nhiều quá! Mà… khoan đã, em vừa nói… sang năm…?"

"Đúng vậy. Năm tới, em sẽ đưa senpai đi lễ hội một cách hoàn hảo hơn. Em muốn dẫn senpai đi hết mà không xảy ra bất cứ sự cố nào."

"C-cái đó thì tốt thôi… nhưng mà… nghĩa là năm sau… chắc chắn lại đi cùng nhau nữa à…"

Senpai lí nhí, ngón tay cứ xoay vòng vòng trước ngực.

Ngay lúc đó.

Víu… Bùm Bùm Bùm Bùm…!!

"A…"

Âm thanh vang vọng đến tận màng nhĩ, kèm theo ánh sáng rực rỡ xé toạc màn đêm.

"Pháo hoa…"

"À phải rồi, trên trang giới thiệu lễ hội cũng có ghi là sẽ có bắn pháo hoa mà…"

Senpai như chợt nhớ ra, thì thầm nói.

"Đúng là pháo hoa mang không khí mùa hè thật. Kiểu như đặc trưng vậy. À mà… nghĩ lại thì, đây là lần thứ hai chị với Ryūnosuke xem pháo hoa cùng nhau đấy nhỉ. Không ngờ trong thời gian ngắn mà đã được cùng nhau xem đến hai lần."

"Đúng vậy. Nhưng thật sự rất đẹp."

"Hử? À, đúng nhỉ. Pháo hoa thì lúc nào xem cũng thấy đẹp cả."

"Không, ý em không phải vậy."

"Hả?"

"Em thấy senpai, dưới ánh sáng pháo hoa, mới là người thật sự đẹp."

"Ơ… h-hả…!?"

Senpai bật kêu toáng lên.

"C-chờ đã… đẹp… đẹp… chị á…?"

"Vâng. Trông rất huyền ảo, rất đẹp, cứ như một khung cảnh bước ra từ trong truyện vậy."

"U-ừm…"

(D-Dễ thương…dễ thương thì trước giờ nghe Ryūnosuke nói suốt rồi… nhưng mà… gọi là đẹp thì… hình như chưa từng có ai nói thẳng với mình như vậy… K-không được… mặt lại nóng bừng rồi… mình lại rơi vào hiện tượng Ryūnosuke làm chị u-nha u-nha nữa rồi…)

"Với lại…"

"Hả?"

"Được cùng senpai đi lễ hội lần đầu tiên thế này… em thật sự thấy rất hạnh phúc."

"Ơ… Ryūnosuke, đây là lần đầu của em sao?"

"Đúng vậy. Trước giờ nghỉ hè em toàn bận tập luyện bóng chày."

Thực ra, Ryūnosuke chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình cùng ai đó đi lễ hội mùa hè, lại còn cùng nhau ngước nhìn pháo hoa. Với cậu, mùa hè vốn chỉ gắn liền với những buổi tập mệt nhoài, rồi sau đó đi ăn vặt cùng mấy thành viên trong đội là hết ngày.

Cậu chưa từng tưởng tượng được rằng có thể trải qua một mùa hè như thế này.

Và càng không ngờ, người đi cạnh mình lại là senpai.

Ánh sáng bảy sắc từ bầu trời, mùi khói thuốc pháo còn phảng phất, cùng dáng senpai khẽ nghiêng đầu ngước nhìn bên cạnh…

Tất cả đều mới mẻ, đều khiến tim Ryūnosuke đập rộn ràng.

Cậu thật sự nghĩ… nếu được ở cạnh senpai, thì quá tuyệt vời.

"…Senpai, Karin?"

"H-hả, g-gì vậy…?"

"Hôm nay em thật sự cảm ơn senpai. Nhờ có senpai mà em mới có một ngày tuyệt vời thế này. Nhưng… bây giờ em nhận ra, như vậy thôi vẫn chưa đủ. Vì vậy…"

"Em muốn từ giờ trở đi… được cùng senpai trải qua thật nhiều lần đầu tiên khác nữa. Lễ hội mùa hè, pháo hoa, hay bất cứ điều gì khác mà em muốn thử… Nếu lúc đó bên cạnh em vẫn là senpai, với nụ cười tỏa sáng và giọng nói dễ thương của senpai luôn ở gần, thì em nghĩ… sẽ chẳng còn gì khiến em hạnh phúc hơn nữa. Xin senpai, hãy ở bên cạnh em từ nay về sau, cùng em nhìn về một khung cảnh."

"!?!"

(T-tự dưng… Ryūnosuke lại nói gì thế này!? "Ở bên cạnh mãi mãi", "nụ cười, giọng nói là hạnh phúc"… c-cái này chẳng khác nào…l-l-là…cầu hôn rồi còn gì…!? G-Guigui độ lần này mạnh quá… chạm nóc luôn rồi… N-nhưng mà…)

"……"

(Ryūnosuke… mặt nghiêm túc quá… R-ra vậy, với Ryūnosuke thì chuyện này là thật sự quan trọng… Em ấy trân trọng lễ hội hôm nay, trân trọng lần đầu tiên cùng trải qua nên mới khiến “guigui độ” trông mạnh hơn bình thường thôi… Ừm, nếu vậy thì…)

"…À, Ryūnosuke này…"

"Vâng?"

(Mình cũng… phải trả lời đàng hoàng mới được)

"…Ừm, cảm ơn em. Được nghe vậy chị thật sự rất vui. Chị cũng thấy ở bên cạnh Ryūnosuke rất thoải mái, chị muốn được dành thêm nhiều thời gian như thế này nữa. Hôm nay chị cười suốt, thời gian trôi nhanh quá trời. Rồi được cùng chia sẻ lần đầu tiên của em… chị thấy hạnh phúc lắm. Vậy nên…"

Senpai ngắt lời, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Ryūnosuke.

Chị khẽ chỉnh lại cổ áo yukata, sửa lại mái tóc, rồi chắp hai tay ngay ngắn trước thắt lưng.

"…Tuy chị còn vụng về nhiều, nhưng… nếu em chấp nhận được thì… xin nhờ em, từ nay hãy chỉ bảo thêm cho chị…!"

Vừa nói, senpai vừa cúi đầu thật sâu.

"Karin-senpai…"

"N-nhưng mà… kiểu này nghiêm túc quá cũng run nhỉ. Thật ra chị thấy chúng ta hợp với cái không khí thoải mái thường ngày hơn cơ, ahaha."

Vừa nói, chị vừa đưa tay lên mái tóc cột tai mèo, nở nụ cười hồn nhiên.

Hình ảnh đó, dưới ánh sáng lung linh bảy sắc từ pháo hoa, vừa đẹp như nữ thần, vừa đáng yêu như thiên sứ…

(Đây…có khi là một cú home run thật rồi…)

Không chỉ là một cú hit, mà là cú đánh xuyên thẳng vào bảng điện tử ngoài sân, khiến cả khán đài bùng nổ.

Một cú chạm mạnh mẽ vào tim Ryūnosuke, rung động chẳng khác nào bản nhạc cổ vũ ở Koshien đang ngân vang trong lồng ngực.

"…Đúng là tầm grand slam rồi…"

"Hả? Em vừa nói gì sao?"

"…Không, không có gì ạ."

Ryūnosuke đáp lại, nhưng tim cậu vẫn đập dồn dập, chẳng khác nào sau năm hiệp tập nặng kèm theo chạy bền.

Cú này chắc phải tương đương mười cú hit cộng dồn mới bằng.

Ngước nhìn những bông pháo hoa muôn màu trên trời, vừa lắng nghe giọng nói của Ryūnosuke vang lên bên tai, Karin thả hồn theo dòng suy nghĩ.

Đây là lần thứ hai trong năm chị xem pháo hoa.

Lần trước là pháo hoa của lễ hội trường sau buổi dạ hội. Khi ấy, Ryūnosuke cũng ở ngay bên cạnh, guigui áp sát liên tục.

Thế nhưng, cùng là pháo hoa, mà hôm nay lại có gì đó rất khác.

Vẫn là Ryūnosuke, vẫn guigui không ngừng, nhưng chẳng hiểu sao, pháo hoa hôm nay lại rực rỡ hơn hẳn.

Nếu có gì khác biệt, thì chính là cách Karin nhìn Ryūnosuke.

"…"

À… ra vậy.

Chị chợt nhận ra.

Rằng mình thích khoảng thời gian được ở bên Ryūnosuke.

Thích được trò chuyện cùng em, thích cười với những chuyện vặt vãnh, thích cả những lúc bị em guigui khiến mặt đỏ lên. Tất cả những điều đó, với chị đều rất vui.

Có lẽ… nó giống như một “giọng nói” vậy.

Không thể nhìn thấy, nhưng luôn tồn tại ở đó, dịu dàng kề bên. Nếu không để ý, nó dễ dàng bị lẫn trong ồn ào, nhưng chỉ cần lắng nghe thì nó sẽ hiện rõ ngay lập tức, mang sắc màu rực rỡ. Và một khi đã nhận ra, thì giọng nói ấy sẽ trở thành thứ không thể thiếu.

(M-mình… muốn nghe Ryūnosuke nhiều hơn nữa…)

Chị muốn tiếp tục được nghe giọng nói của em ấy ở gần bên.

Và cũng muốn giọng nói của mình được Ryūnosuke lắng nghe nhiều hơn.

Cả những âm thanh quen thuộc, lẫn những âm thanh mới mẻ chưa từng cất lên.

Điều đó có nghĩa là…

"…"

Karin bất giác đưa hai tay che mặt.

Rồi ngồi sụp xuống, run rẩy vì xấu hổ, co rúm cả người lại.

"Senpai…?"

Ryūnosuke ngạc nhiên nhìn, nhưng lúc này Karin chẳng còn để tâm nữa.

(C-cái này… chẳng phải là… đ-đúng thế sao…!?)

Một cảm xúc ấm áp, bấy lâu nay vẫn nằm sâu trong lồng ngực.

Mỗi khi nghĩ về Ryūnosuke, cảm xúc ấy lại hiện ra dịu dàng.

Và bây giờ, nó đang dần hình thành, mang dáng hình rõ rệt hơn bao giờ hết.

Nhưng… Karin nghĩ rằng, chưa cần phải gọi tên nó.

Chưa cần phải nói thành lời.

(B-Bởi vì… ngượng chết mất thôi… Với lại, mình là đàn chị, là người lớn… phải biết bình tĩnh trước mấy chuyện này mới đúng… M-mà… cũng chẳng sao nếu để mọi thứ tiếp tục như hiện tại thêm chút nữa đâu nhỉ… Ừ, ừm…)

Trong lòng, cô khẽ gật đầu với chính mình.

Rồi Karin nhẹ nhàng lắc đầu, như để giấu đi cảm xúc thật sự.

Số lần “out” hôm nay: 8

Số lần “hit” hôm nay: 1

Grand slam: 1

Tổng số lần “out” từ trước đến giờ: 44

Ghi chú

[Lên trên]
Guigui: Sự hăng hái, mạnh mẽ, dồn dập, nhiệt tình, kiểu “cứ thế mà tiến lên”, “đẩy tới tới luôn”. Cũng có thể mang nghĩa hơi ép tới tấp, lấn lướt, làm tới không ngừng.
Guigui: Sự hăng hái, mạnh mẽ, dồn dập, nhiệt tình, kiểu “cứ thế mà tiến lên”, “đẩy tới tới luôn”. Cũng có thể mang nghĩa hơi ép tới tấp, lấn lướt, làm tới không ngừng.
[Lên trên]
Home run: Thường 1-4 điểm, tùy lúc có bao nhiêu người trên base.
Home run: Thường 1-4 điểm, tùy lúc có bao nhiêu người trên base.
[Lên trên]
Grand slam: Luôn là 4 điểm tối đa trong 1 cú đánh.
Grand slam: Luôn là 4 điểm tối đa trong 1 cú đánh.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ozu
PHÓ THỚT
mang lễ đường tới đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy tien su bon yeu nhau huhu
Xem thêm