Volume 3 (Light Novel)
Chương 6: Cùng cô senpai nhỏ nhắn, dễ thương. Cô hậu bối cao lớn, xinh đẹp. Cô senpai thân thiện, cởi mở. Cô bạn cùng lớp nghiêm túc đeo kính, và cô em gái nhỏ quỷ quyệt, chuyến tắm biển ngày hè
7 Bình luận - Độ dài: 6,912 từ - Cập nhật:
Ngày hôm đó, bầu trời xanh ngắt đến mức như muốn xuyên thấu cả tầm mắt.
Ánh nắng đổ xuống không chút khoan nhượng, nóng rát như đang đâm xuyên vào da thịt, chỉ cần đứng yên thôi mà mồ hôi đã túa ra khắp người. Mới chỉ mười giờ sáng mà nhiệt độ đã cao đến mức này, chắc hẳn giữa trưa sẽ vượt quá ba mươi lăm độ mất thôi.
Đó là một ngày giữa mùa hè, cuối tháng bảy.
“Biển đây rồi~~!”
Mai vừa dang hai tay vừa hét to như vậy.
Trước mắt là bãi cát trắng tinh, cùng mặt nước xanh biếc trải dài đến tận chân trời.
Đúng vậy…Ryunosuke và mọi người đã ra biển chơi.
Chỗ họ đến là một bãi tắm cách thị trấn họ ở khoảng một tiếng đi tàu.
Cũng vì còn khá sớm nên lượng người ở đây chỉ vừa phải.
Nhưng là mùa nghỉ hè nên bãi cát vẫn khá nhộn nhịp với số lượng không ít người đi tắm biển.
“Fufu, đúng là biển tuyệt thật. Karin cũng thấy vậy đúng không?”
“Ừ ha~. Chỉ cần nghe tiếng sóng thôi là đã thấy rạo rực, mà cái cảm giác cát nóng dưới lòng bàn chân lại càng thú vị nữa chứ.”
“À, mình hiểu mà. Còn cái cảm giác khi đứng ở mép sóng, nước rút đi và cuốn cát dưới chân ấy, thật sự dễ chịu luôn ấy.”
Mai và tiền bối vừa ríu rít trò chuyện như thế.
“...Ồ~…biển, không biết có hải sâm không…”
“Ồ, Maihara-senpai cũng thích hải sâm à? Em hiểu mà, cái hình dạng đen sì vừa kì kì vừa dễ thương ấy, khó cưỡng lắm đúng không?”
“À…à không…chỉ là khi nhìn hải sâm bò chậm chạp một cách vụng về dưới đáy biển…chị lại thấy giống mình quá nên thấy lòng nhẹ nhõm thôi…”
“À…ra là vậy…”
Ngay bên cạnh, Maihara và Karen có một màn đối đáp hơi…khó tả.
Những người có mặt ở đây gồm Karin, Mai, Maihara, lớp trưởng, Karen, Hino và Ryunosuke, tổng cộng bảy người.
Ngay hôm sau buổi lễ bế giảng, Mai đã gửi tin nhắn nhóm RINE: “Ngày mai, mọi người cùng đi tắm biển nhé! 9 giờ sáng tập trung đầy đủ ở ga!” Thế là mọi người đột xuất lên kế hoạch và kéo nhau ra biển như thế này.
“… Sao mình cũng ở đây vậy nhỉ…?”
Lớp trưởng vừa cầm ô che nắng bằng cả hai tay, vừa nghiêng đầu đầy thắc mắc.
“Ơ, tại vì em với đàn em này từng cùng nhau làm xong quán cà phê cosplay mèo hầu gái rồi còn gì? Giờ là bạn thân trọn đời luôn ấy.”
“…Ơ…vậy à…”
Mai tươi cười đáp, còn lớp trưởng dù tỏ ra hơi ngượng nhưng cũng gật gù, có vẻ không phản đối.
Sau khi tìm được một góc bãi biển để dựng đồ, nhóm con gái gồm Mai dẫn đầu liền cầm đồ đứng dậy.
“Bọn chị đi thay đồ bơi đây, mấy đứa ở lại trông đồ nhé~”
“Dạ Rõ.”
“Bọn chị quay lại ngay thôi~”
Nói xong, cả nhóm biến mất vào khu thay đồ của quán ven biển.
Còn lại Ryunosuke và Hino.
“Thế trong lúc chờ chị Mai và mọi người, tụi mình dựng dù che nắng trước nhé.”
“Ừ, làm thôi.”
Hai cậu nhanh chóng thay đồ bơi rồi bắt đầu dựng chỗ ngồi.
Trải tấm picnic lên cát, chèn đá và túi đồ để khỏi bị gió thổi bay, rồi dựng dù lên.
Hai đứa con trai làm nên mọi việc xong nhanh gọn.
Vừa kịp dựng xong chiếc dù của Nyanzemon mà tiền bối mang theo thì Mai và các cô gái đã quay lại.
“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ nhé~♪”
Giọng Karen vang lên khiến cả hai quay lại.
Và ở đó là…
“Ta-da~, mọi người thấy sao? Bộ sưu tập đồ bơi của những mỹ nữ hạng S mà mọi người chờ đây~!”
Dưới ánh nắng mùa hè, các cô gái đứng xếp hàng trên cát trong bộ đồ bơi.
“Này này, senpai, thấy bọn em sexy chưa? Có hồi hộp không? Có muốn thử ‘không phải vô tình chạm mà là cố tình áp sát’ không nào~?”
“Đúng là mặc đồ bơi vào thì mới thấy rõ cảm giác ra biển nhỉ. Ôi, thoải mái ghê.”
“... X-xin lỗi…vì đã để mọi người phải thấy một thứ như hải sâm đỏ…vụng về thế này…”
“Cái…ví von đó hơi…kì quá rồi đấy…trông em hợp mà, cứ yên tâm đi.”
Karen chọn bộ đồ bơi có thiết kế nơ đáng yêu, Mai mặc bikini phong cách trưởng thành, Maihara chọn bikini cổ cao kín đáo, lớp trưởng chọn kiểu liền mảnh đơn giản.
Ai nấy đều chọn trang phục hợp với cá tính của mình, và khách quan mà nói thì tất cả đều rất hợp, đến mức có cảm giác như đang thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Chỉ là…
“Ơ, thế Karin-senpai đâu rồi…?”
Ryunosuke mất đúng ba giây để nhận ra không thấy tiền bối đâu, rồi đảo mắt tìm.
Thì thấy phía sau Karen, ló ra đôi tai mèo.
“Senpai?”
“……”
Đôi tai mèo khẽ động đậy theo tiếng gọi.
Là tiền bối, đang khoác chiếc áo khoác có mũ gắn tai mèo.
“Này chị, đừng xấu hổ nữa, ra đây đi.”
“À, ừm…”
“Với lại cởi cái áo khoác ra luôn đi. Cũng dễ thương đấy, nhưng mục đích hôm nay đâu phải để mặc thế.”
“Nhưng…nhưng mà…”
“Thôi nào, cởi ra~”
“Á…ơ…”
Bị em gái đẩy ra phía trước và lột mất chiếc áo khoác mèo, Mái tóc tai mèo lộ ra từ dưới chiếc mũ, khiến Ryunosuke thoáng nghĩ như kiểu “búp bê lồng mèo” vậy.
Và dưới đó là…
“… ư…ưm…”
Tiền bối mặt đỏ bừng, khẽ ngước mắt nhìn, trông vừa ngượng vừa dễ thương trong bộ đồ bơi.
Đó là mẫu đồ bơi trễ vai đơn giản, họa tiết hoa tông màu ấm, hợp với vẻ dịu dàng của cô. Nhưng không chỉ vậy, phần viền bèo nhẹ còn tạo cảm giác trưởng thành hơn. Trang phục ấy đẹp đến mức như thể một nàng tiên nước vừa hạ xuống trần, và nếu có thể, Ryunosuke muốn ở cạnh ngắm cô cả ngày.
…Đó là những gì Ryunosuke đang nghĩ trong đầu.
“…”
“Ơ…Ryunosuke…?”
“……”
“C-cái đó…có phải là…không hợp với chị phải không? Chị…chị lỡ để hở vai hơi nhiều quá…phải không…?”
“……”
“Ơ…này…em có nghe không vậy?”
“… Dễ thương…”
“Hả?”
“…Dễ thương…”
Từ miệng Ryunosuke chỉ thốt ra mỗi từ đơn giản ấy.
“…Dễ thương…”
“Ờ…c-cảm ơn…tuy là lời nhận xét thẳng thắn quá, nhưng nghe em nói vậy thì chị cũng…vui lắm…”
“…Dễ thương…”
“À…ừm…”
“…Dễ thương…”
“C-cái đó…chị…chị nghĩ là…em nói vậy là đủ rồi…”
“…Dễ thương…”
“N-này, Ryunosuke…?”
“… Dễ thương…”
“Ơ, sao senpai từ nãy giờ chỉ nói mỗi chữ ‘dễ thương’ vậy!? Anh bị hỏng rồi hả!?”
“…Dễ thương…”
“Ôi trời, hỏng nặng luôn! Vô phương cứu chữa rồi!”
Karen thì nhìn Ryunosuke bằng ánh mắt thương hại, nhưng sự thật là ngoài câu đó ra thì anh không còn nói nổi câu nào khác.
Lần đầu tiên trong đời anh được thấy Karin-senpai trong bộ đồ bơi thật sự.
Sức công phá quá khủng khiếp, sánh ngang với độ đáng yêu của bộ trang phục mèo hầu gái trước đây, đã khiến vốn từ của Ryunosuke sụp đổ hoàn toàn.
“… Aaa, tốt quá rồi còn gì nữa chị. Được senpai vui đến mức hóa thành cái máy chỉ biết khen dễ thương đấy. Thấy chưa, em đã bảo chọn bộ này là đúng rồi mà?”
“À…ừ…ừm…”
“Mọi người biết không, chị ấy suýt nữa đã định mặc đồ bơi kiểu trường học ra đây đấy. Mọi người tin nổi không? Đi biển mà mặc đồ bơi trường học ấy.”
“Ơ…nhưng…ở nhà chị chỉ còn mỗi cái đó thôi mà…”
“Nhưng mà thế thì sao được. Đây đâu phải hoạt động của trường…À mà khoan…senpai, anh có khi nào lại thích kiểu đó hơn không? Trông mặt anh là em nghi rồi nha, kiểu mấy sở thích hơi…lạ ấy♪”
Karen nheo mắt cười đầy ẩn ý, nhưng…
“Nếu là đồ Karin-senpai mặc, thì anh thích hết.”
“N…nya…!?”
“Anh nghĩ nếu Karin-senpai đã mặc lên người thì cho dù là một mảnh giẻ rách, nó cũng sẽ hóa thành áo thiên nữ. Không phải là có một kiểu đồ bơi hợp với senpai, mà là mọi loại đồ bơi trên đời này đều hợp với senpai. Tất nhiên là đồ bơi trường học anh cũng muốn được thấy một lần.”
“N…nya nya…!?”
“Aaa, đúng là senpai có máu ‘chỉ yêu chị gái mình’ mà. Với lại, anh cũng thú thật là muốn xem đồ bơi trường học đấy nhỉ…”
Karen chống tay lên trán nói như vậy.
Từ trên cao, ánh nắng vẫn tiếp tục thiêu đốt bãi biển, nóng rát từng đợt.
“Rồi, đã mất công ra biển thì phải tận hưởng mùa hè hết mức thôi nào!”
Mai hô lớn về phía biển.
“Mai, cậu hăng hái ghê nhỉ.”
“Tất nhiên rồi. Đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng thời cấp ba mà, phải tạo kỷ niệm chứ. Mình đã nghĩ sẵn đủ thứ để làm rồi, giờ thực hiện lần lượt cho hết nha.”
“Ô, hay đó ạ, đúng là chị Mai giỏi thật. Em rất thích cái không khí này luôn.”
Nghe lời Mai, Karen cũng hăng hái hưởng ứng.
Và thế là những trò vui ở biển mùa hè bắt đầu.
Đầu tiên, mọi người chơi trò đơn giản nhất: Nghịch nước.
Cả nhóm té nước cho nhau ở sát mép sóng, hoặc quan sát mấy sinh vật biển, ai cũng tự do tận hưởng theo cách mình muốn.
“Nè Ryunosuke, trúng đây!”
“Ôi, nước bắn…chị Karin…”
“Ê hê, đã đi tắm biển thì phải nhận lễ rửa tội bằng té nước trước đã. Ryunosuke cứ thoải mái phản công lại đi chứ?”
“Em không thể té nước vào chị Karin được đâu.”
“Ồ, vậy thì chị sẽ tấn công một chiều nhé. Ahaha, bình thường em toàn lấn tới với chị nên giờ chị trả đũa này.”
Vừa cười rạng rỡ vừa té nước tới tấp, mái tóc buộc kiểu tai mèo và diềm bèo trên áo tắm rung theo từng cử động, Karin lúc này chẳng khác gì một nàng tiên nhỏ xinh đang đùa nghịch nơi bờ nước.
Trong khi bị té nước liên tục, Ryunosuke vẫn chìm đắm trong cái vẻ dễ thương tột độ ấy thì…
“…Em lại đang nghĩ gì kỳ lạ đúng không?”
“Không, em chỉ nghĩ là nếu nước biển được chị Karin té vào thì nó trở thành nước thánh gột rửa tâm hồn thôi.”
“L-Lại mấy cái câu như vậy…! C-Con cua này, ăn này!”
“…Càng cua kẹp hơi đau thật đấy.”
“Ahaha, Ryunosuke, cua đang mắc ở má em kìa.”
Đang vật lộn với “đòn tấn công cua” của Karin thì…
“Ủa, chị bắt được cua hả?” Karen hỏi.
“Ừ, đúng rồi. Karen muốn cùng ném nó không?”
“À, thôi được rồi. Em vừa bắt được tôm.”
“Tôm?”
“Đúng vậy, đây nè.”
Karen chìa ra thứ vừa cầm sau lưng, đó là một con tôm hùm to bằng cả khuôn mặt cô, chân liên tục khua khoắng.
“K-Karen, cái này…!”
“Tuyệt chưa. Này này, Ryunosuke, nhìn đi! Em bắt được tôm hùm to đùng luôn!”
“K-Karen, cái này là đánh bắt trái phép đó! Mau thả nó về biển đi!”
“Ơ, trông ngon thế mà~”
“B-Bị bắt đấy! Bị áp giải, thẩm vấn, rồi lên tin nóng mạng xã hội luôn đó!”
“Ồ, tin nóng à…vậy có tăng lượt theo dõi Insta không nhỉ?”
“KAREN!”
“Đùa thôi mà. Rồi, tôm hùm ơi, chị đưa em về nhà nha~”
Karen gật đầu tiếc nuối rồi cầm con tôm hùm còn sống khỏe bơi ra xa để thả nó.
“Thiệt tình…Karen đúng là tự do quá mức luôn…”
Và thế là “đại chiến cua tôm” kết thúc.
Sau đó, cả nhóm ra chỗ nước sâu hơn một chút để vừa bơi vừa thả mình theo sóng.
“Chị Karin, cái phao này hơi thiếu ổn định phải không?”
“Ừ nhỉ, hơi chao đảo thật.”
Karin đang ngồi trên một cái phao hình cá mập “Cá mập điên cuồng”.
Miệng cá há rộng để ngồi vào bên trong, vì dáng dài nên trông khá thiếu ổn định.
“Nhưng không sao đâu. Ở đây cũng không sâu lắm, với lại sự dễ thương này đủ để bỏ qua mấy nhược điểm nhỏ đó.”
Karin vừa nói vừa vỗ vỗ đầu con cá mập, cười tươi như trẻ con.
Có vẻ cô rất thích “Cá mập điên cuồng” này.
Ryunosuke tuy vẫn hơi lo, nhưng thấy chị cười vậy thì chẳng thể nói thêm gì.
Cậu vừa ngắm đàn cá bơi dưới nước vừa để ý Karin thì…
Một chiếc mô tô nước phóng ngang qua với tốc độ cao.
“….!”
Sóng lớn ập đến, khiến “Cá mập điên cuồng” và Karin mất thăng bằng.
“Ơ…a…!”
Một tiếng kêu nhỏ.
Ngay khi Karin suýt lật nhào xuống biển…
“Chị Karin!”
“….!”
Ryunosuke kịp ôm lấy Karin trước khi cô rơi xuống, thành ra tư thế như đang bế từ phía trước.
“Chị không sao chứ, chị Karin?”
“Ơ…à…ừm…”
“Quả nhiên phao này hơi thiếu ổn định. Em sẽ ở gần để đỡ cho.”
“Ừ…cảm ơn…”
Karin vốn không biết bơi, ôm chặt lấy Ryunosuke, ngước lên nhìn với gương mặt có chút yếu ớt hơn thường ngày.
Chính vẻ khác lạ ấy khiến tim Ryunosuke đập mạnh hơn.
À…đây đúng là một cú “HIT” rồi.
Hơn nữa là cú đánh mạnh ngang tầm cú hai-base quan trọng trong bóng chày.
Cậu chẳng hiểu sao ngay lúc này lại có một pha “lật ngược thế cờ” đậm chất trận chung kết như vậy.
Có lẽ là do khung cảnh biển mùa hè cộng với việc ở khoảng cách gần, ngắm bộ đồ bơi xinh xắn của Karin.
Nhưng…hình như không chỉ mỗi Ryunosuke có cảm giác đó.
Karin cũng ôm chặt, bối rối, không yên, cứ như đang báo hiệu “nguy cơ out” vậy.
Ryunosuke còn đang nghĩ xem có nên “một hit một out bù trừ” hay không thì…
“Này này~ Em mới thả tôm hùm về mà hai người làm gì đó~? Không phải ‘tình cờ chạm’ mà là ‘cố tình chạm’ đấy nha~”
Karen vừa đạp nước vừa tới.
“Không phải đâu!” Karin đỏ mặt phản bác ngay.
“Thật không? Chứ sao lại dính nhau vậy, mắc bệnh ‘không dính thì chết’ à?”
“Chị suýt rơi xuống nên em ấy đỡ thôi.”
“Vậy à? Nhưng trông giống cảnh đôi tình nhân chèo thuyền ra khơi trong mấy phim cá mập lắm nha~”
“Đó là mấy cảnh bị ăn thịt trong 5 phút đầu phim đúng không!?”
“Ahaha, đúng đó. Đang âu yếm thì bị cá mập ngoạm từ đầu luôn.”
“Đấy là thảm kịch mà!? M-Mà tụi chị không có âu yếm gì hết!”
“Ừ ừ, chứ lỡ giờ có con cá mập thật bơi tới thì sao?”
“P-…” Karin khẽ kêu lên.
Ryunosuke nghiêm túc nói:
“Không sao đâu. Dù có cá mập thật thì em vẫn cứu được chị Karin.”
“Nghe như vậy mà cảm giác chị ấy thực sự có thể thắng cá mập mới ghê chứ…” Karen lẩm bẩm.
Bơi một lúc, mọi người về bãi cát nằm phơi nắng và uống nước.
Ryunosuke chợt thấy Maihara đang vun cát thành một công trình lớn.
“Wow, Maihara, đây là tháp năm tầng à?”
“À…v-vâng…em định tái hiện lại cái ở Nara…”
“Cả ngói trên mái cũng làm y như thật! Lần đầu em thấy đó! Đỉnh quá đúng không, chị Karin?”
“Ừ, Maihara giỏi thật. Vừa làm mẫu ảnh, vừa tập giọng và diễn xuất tốt dần lên, giờ lại làm được cả cái này nữa.”
“E-Em chỉ…có thể kiên trì chậm rãi xây từng chút thôi…”
Khiêm tốn cười, Maihara nói vậy, nhưng Ryunosuke đáp:
“Không đâu. Làm được thế này là giỏi lắm.”
“Thật…thật sao…?”
“Ừ. Anh rất nể.”
Dù là xây tháp cát hay tập nói cho câu lạc bộ phát thanh, Maihara luôn chăm chỉ và bền bỉ. Cậu nghĩ đó là điều đáng học hỏi.
Nghe vậy, gương mặt Maihara sáng bừng.
“Chỉ cần Ichimura-senpai nói vậy…em, dù như một sinh vật nguyên sinh, cũng thấy có hy vọng sống…”
“Ờ…chị Mai, chị ấy lúc nào cũng vậy à?” Karen hỏi.
“À…chắc vậy. Ít nhất là từ khi chị biết.”
“Uổng ghê, vừa xinh vừa dáng đẹp. Với lại có vẻ bám senpai dữ ha…”
“Ừm…chỗ này thì…bí mật nha.”
“Hả…?”
Rồi cả nhóm chơi trò kinh điển: bịt mắt đập dưa hấu.
“Này, bên này nè, senpai~!”
“Bên này…à?”
“Không, sai rồi. Ngược hướng hoàn toàn đó. Hướng đó là đầu Hino senpai đó~”
“….”
“Ê, không phải em đang nghĩ ‘nhầm cũng không sao’ đó chứ?” Hino lo lắng xoa đầu.
“Không, em chỉ chắc chắn sẽ tránh hướng đó thôi.”
“Ryunosuke…”
“Ôi, Hino senpai trông như vừa ‘thình thịch’ đó! Senpai đúng là gieo thính không kiêng nể ai.”
“Gieo thính…nghe chuẩn ghê.”
Trong lúc Karen và lớp trưởng bàn tán, một giọng quen thuộc, trong trẻo như dòng suối trên núi vang lên:
“Dưa bên này nè. Ngọt lắm. Lại đây~”
“Em hiểu rồi. Từ đây, nghiêng phải 40 độ, đi thẳng 2 mét.”
“Ể, sao em biết chính xác vậy!?”
“Giọng chị Karin đặc biệt nên em đoán được cả hướng, khoảng cách và độ cao. Và…chị cũng có mùi hương dễ nhận ra, em dựa vào đó nữa.”
“N-Này…! M-Mùi hương thì liên quan gì chứ…!?”
“Wow, như chó săn luôn ấy~”
“Không, cái này gần như siêu năng lực rồi…”
Trong khi Karen và lớp trưởng ngạc nhiên, chỉ có Maihara nhìn Ryunosuke với ánh mắt hoài niệm, khẽ thốt:
“…John…”
Và thế là, thời gian bên bờ biển mùa hè cứ thế trôi qua.
“Ha~ đúng là dưa hấu ngon thật~”
Karin vừa cắn vào miếng dưa hấu đã được cắt ra, trông như một con hamster, vừa mỉm cười nói.
“Mùa hè thì phải nói tới dưa hấu, mà nhắc tới dưa hấu thì là mùa hè. Nhưng vừa ăn vừa ngắm biển thì càng cảm nhận rõ điều đó hơn. Ryunosuke, em cũng thấy vậy đúng không?”
“Vâng. Ăn dưa hấu trong khi ngắm chị Karin thì đúng là đặc biệt.”
“Ể, à…em có nghe chị nói không đó? Chị nói là ăn dưa hấu khi ngắm biển thì ngon hơn mà…”
“Vậy thì để em sửa lại. Ăn dưa hấu trong khi ngắm chị Karin mặc đồ bơi, cắn từng miếng một, một cách đáng yêu với khung cảnh biển phía sau…thì đúng là đỉnh nhất.”
“C-Câu nói đó còn chi tiết hơn nữa rồi à!?”
“Vì có nói chi tiết thế nào đi nữa thì vẫn không đủ để diễn tả sức hút của chị Karin.”
“U-uhm…Thôi…thay vì nói về chị, đang ở biển thì hãy nói về…biển đi…!”
Khi Ryunosuke và Karin đang nói chuyện như thế, mặt chị đỏ còn hơn cả màu đỏ của dưa hấu…
“Ô hô~ Senpai lại tình tứ nữa hả~? Không chán à~? Cho em tham gia với nào~”
Karen vừa cười vừa bước tới gần.
“K-Không có tình tứ gì hết! Chị chỉ đang ăn dưa hấu thôi!” Karin phản bác ngay.
“Vâng vâng. Dù chị có nghĩ vậy nhưng theo người ngoài nhìn vào thì đây gọi là ‘cặp đôi sến súa’ đó. À, hay là…đối với chị thì mức này chưa gọi là tình tứ? Kiểu như ‘thật ra khi chị nghiêm túc mới gọi là tình tứ’ ấy?”
“Ể, k-không…không phải như vậy đâu…”
“Ô~ bất ngờ ghê nha. Em bắt đầu thay đổi cách nhìn về chị rồi đó~”
“U-uhm…” Karin bị Karen nói ép tới mức rơm rớm nước mắt.
Karen vừa ngồi xuống cạnh Ryunosuke vừa cười tươi.
“Rồi~ Senpai đang tình tứ kiểu gì vậy?”
“Không phải vậy. Chỉ là em nói chị Karin ăn dưa hấu trông rất dễ thương thôi.”
“Ha~. Thì Senpai vốn là kiểu vậy rồi. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì đây chính xác là đang tình tứ đó nha~”
“Vậy à?”
“Chính xác là vậy. Mà…với Senpai thì em cũng không còn bất ngờ gì mấy nữa rồi~”
Nói xong, Karen đảo mắt nhìn quanh.
“Mà nghĩ lại…nhóm mình hôm nay đúng là gì thế nhỉ~?”
“Ý em là sao?”
“Ý là…toàn người xinh quá mức ấy. chị Mai thì em biết từ lâu rồi nên không lạ. Nhưng chị Maihara cũng cực kỳ đẹp, chưa kể dáng chuẩn nữa.”
Karen vừa nói vừa nhìn về phía Mai đang cầm điện thoại và Maihara đang trò chuyện.
“Rồi còn lớp trưởng nữa. Dù mang kính và trông nghiêm túc nên không quá nổi bật, nhưng thật ra da rất đẹp, tóc lại suôn mượt. Kiểu này là ‘hàng xịn ẩn giấu’ đấy. Nhất là…em cá là khi cởi ra sẽ bất ngờ lắm~”
Karen nói rồi liếc xuống ngực lớp trưởng.
“Vậy à?”
“Đúng rồi~. Senpai thử để ý phản ứng của mấy người xung quanh xem.”
“?”
Nghe vậy, Ryunosuke nhìn quanh.
Và…đúng là có cảm giác có ánh mắt hướng về phía này.
Nhìn kỹ, cậu thấy nhiều nhóm khách đi tắm biển lén nhìn về phía này. Chính xác hơn là về phía Mai, Maihara và lớp trưởng.
“Wow, nhóm kia xinh ghê…”
“Cả đám đều đẹp và cuốn hút vậy luôn à?”
“Cái cô đang bấm điện thoại kia trông hiếm thấy ở ngoài đời, còn cô bên cạnh tóc mái hơi dài, dáng cao, body chuẩn, kiểu như người mẫu ấy.”
“Cô đeo kính kia cũng là kiểu xinh ngầm đó. Trông nghiêm túc nhưng chính cái đó lại càng cuốn.”
Những lời bàn tán ấy lọt vào tai Ryunosuke.
Đúng như Karen nói, Mai và Maihara nhận được toàn lời khen, và lớp trưởng cũng âm thầm có lượng fan riêng.
“Thấy sao? Nổi tiếng chưa?”
“Công nhận…”
"Chị Mai, chị Maihara và cả chị lớp trưởng đều không phải hạng bình thường đâu. Nếu so với game trên điện thoại thì mấy chị toàn là SSR giới hạn sự kiện ấy. Chắc tại lúc nào anh cũng ở bên nên không để ý thôi ha."
Đúng là Ryunosuke cũng không mấy để ý.
Nhưng nghĩ lại thì lần ở quán cà phê mèo hầu gái trước đây, chị Mai và mọi người cũng được khách vây kín. Có lẽ vì lúc đó Ryunosuke chỉ nhìn mỗi chị Karin nên mới không để tâm đến mấy chuyện như vậy.
Khi cậu quay lại nhìn về phía chị Mai, Maihara và lớp trưởng thì…
"…Có phải con trai thường thích mấy cô có dáng chuẩn hơn không nhỉ…?"
"Ể?"
Chị Karin vừa dùng ngón tay vẽ vòng tròn chữ “の” (hiragana) xuống cát vừa lẩm bẩm như thế.
"…Kiểu như Mai hay Maihara ấy, vừa cao vừa chín chắn lại xinh đẹp, thường thì mấy người như vậy sẽ được chú ý hơn…đ-đó là…dáng người…bốc lửa…đúng không? Ryunosuke…cũng thích kiểu đó hơn…?"
"Chị Karin…?"
"…A…h-hả!? M-mình đang nói cái gì thế này! K-Không có gì hết! Quên đi, quên đi nha!"
Mặt chị đỏ ửng như bị say nắng, luống cuống xua tay.
Ryunosuke liền nói:
"Em thích chị Karin."
"Hả…?"
"Đúng là có nhiều con trai thích những cô gái dáng chuẩn, và em cũng hiểu điều đó. Nhưng với em thì chuyện đó chẳng liên quan gì cả, vì em thích chính con người chị Karin."
"C-Chờ đã, Ryunosuke…!?"
"Em thích sự dịu dàng của chị, thích cách chị luôn quan tâm, thích sự lạc quan và nụ cười tỏa sáng của chị, thích cả giọng nói vừa như nữ thần vừa như thiên sứ…Em thích tất cả những gì là chị. Thành thật mà nói, em chẳng quan tâm dáng người của chị thế nào."
"Ryunosuke…"
Đó là lời thật lòng của Ryunosuke.
Cậu thích chị Karin vì chính bản thân chị, không phải vì bất cứ yếu tố bề ngoài nào.
Dĩ nhiên, việc chị nhỏ nhắn và dễ thương như một con thú nhỏ cũng là một điểm thu hút, nhưng đó chỉ là một phần, không phải cốt lõi.
Điều khiến chị ấy vẫn là Karin, mới là thứ lôi cuốn cậu mạnh mẽ nhất.
"V-Vậy à…Chỉ cần là em vẫn thích chị là chị, thì dáng người chẳng quan trọng gì hết…"
"Vâng."
"Ừm…Nếu Ryunosuke nói thế…thì chị yên tâm rồi…"
Chị khẽ gật đầu như một chú mèo con đang nũng nịu.
Gương mặt đáng yêu ấy khiến Ryunosuke cũng không kìm được mà mỉm cười.
Không khí xung quanh như bỗng trở nên thân mật hơn.
Ánh nắng trên cao hơi rực hơn, còn tiếng sóng và tiếng ồn xung quanh như lùi xa.
"Ờm…hai người…quên là em vẫn ngồi đây rồi hả?"
"!?"
"Không phải là em cấm nói chuyện tình cảm đâu, nhưng từ nãy trông hai người cứ như đang ở thế giới riêng vậy đó…"
"Anh vẫn nhớ là em ở đây mà?"
"À~ chắc là anh nhớ thật đấy…nhưng chị thì khác nha…"
"…"
Nghe vậy, chị Karin lập tức lộ rõ vẻ mặt kiểu vừa mới nhớ ra sự tồn tại của cô em gái, miệng mấp máy liên tục.
Rồi sau vài giây…
"Meooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo~!?"
Tiếng kêu như có thể vang tận chân trời.
Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng ai đó hô rõ là "Out!".
"Phù…"
Chị Karin ngồi xuống tấm bạt trải trên cát, khẽ thở ra.
Miếng dưa hấu ngon lành đã ăn hết, giờ là lúc nghỉ ngơi thong thả sau bữa tráng miệng.
Dưới tán ô lớn được mở rộng hết cỡ, Mai đang thư thả phơi nắng, còn Maihara thì tiếp tục xây tòa tháp năm tầng bằng cát. Karen thì mải mê tự chụp ảnh để đăng lên mạng xã hội, còn bên cạnh cô ấy, lớp trưởng đang sắp xếp lại đồ đạc.
Còn nhóm con trai, bao gồm Ryunosuke, thì không thấy đâu cả.
Vì mọi người đã hết đồ uống nên họ đã đi mua thêm.
“…”
Trong lúc đó, má của Karin vẫn còn hơi nóng.
Không phải vì ánh nắng gay gắt trên đầu khiến cô bị say nắng…mà là vì lời Ryunosuke vừa nói lúc nãy.
“Điều em thích ở chị Karin là chính con người chị, như chị vốn là.”
Ryunosuke đã nói rằng cậu thích chị, không phải vì dáng vẻ hay thân hình, mà vì chị chính là chị Karin.
Câu nói ấy cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô, không chịu rời đi.
(M-Mình…sao mặt mình nóng thế này chứ. Ryunosuke thỉnh thoảng vẫn làm mình ngại đỏ mặt mà…)
Nhưng lần này lại khác.
Chỉ cần nhớ lại câu nói của cậu thôi…khóe miệng chị đã vô thức nở ra một nụ cười ngốc nghếch.
Có lẽ vì khung cảnh bãi biển mùa hè, khác hẳn so với ở trường hay phòng phát thanh, cũng khiến cảm giác này rõ rệt hơn.
(T-Tóm lại…mình phải hạ nhiệt nhanh thôi! Phải vậy…!)
Chị lắc đầu liên tục để xua cảm xúc, rồi ngẩng mặt lên.
Và khi ấy, chị thấy từ xa Ryunosuke đang bước lại, tay cầm hai lon nước ngọt.
Dù ở đâu, Ryunosuke cũng dễ gây chú ý.
Cậu cao, rắn rỏi, có sức hút, nên giữa đám đông đông đúc vẫn rất dễ tìm ra.
“Ước gì mình cũng cao như thế…”
Chị thật lòng thấy ghen tị.
Với chiều cao thấp bé của mình, chỉ cần chen vào đám đông là đã bị “nuốt chửng” mất dạng, khác hẳn với cậu ấy.
Cô nghĩ rằng với tầm mắt cao như Ryunosuke, chắc hẳn thế giới trông sẽ khác rất nhiều…và lại nhìn về phía cậu.
Rồi…
“Ơ? Gì kia?”
Quanh Ryunosuke bỗng xuất hiện vài cô gái lạ.
Vì ở xa nên cô không nhìn rõ, nhưng trông như họ đang bắt chuyện với cậu.
Chắc là người quen? Hay là bạn học tình cờ gặp ở đây?
Khi Karin còn đang đoán, Mai bất ngờ thò đầu qua vai cô.
“Không không, tớ nghĩ là mấy cô đó đang tán tỉnh thì đúng hơn.”
“Hả?”
Nghe câu đó, tim Karin bỗng giật thót.
“T…Tán tỉnh? Nhưng mà…tán tỉnh chẳng phải là con trai bắt chuyện với con gái sao?”
“Ừ, nên chính xác thì đây gọi là ‘tán ngược’ đó. Tớ nghĩ nhìn tình huống kia thì đúng là vậy.”
“Ê, ê…Ryunosuke á?”
Karin vẫn chưa tin hẳn.
Nhưng Mai tiếp lời:
“Ừm…tớ nghĩ em ấy khá là được nhiều cô gái để ý đấy.”
“Gì cơ!? Th-Thật vậy sao!?”
“Thì em ấy cao, dáng người đẹp, trông nghiêm túc, mặt mũi cũng không tệ. Thêm cái là hiền lành, cư xử lễ phép kiểu dân thể thao, mà khi cần thì chủ động tiến tới. Quan trọng nhất là em ấy rất đàng hoàng. Mấy yếu tố đó, bảo sao không hút người ta.”
“V-Vậy à…”
Với Karin, đó đúng là một thông tin bất ngờ.
Những điều Mai nói về Ryunosuke thì chị đều đồng ý, nhưng chị chưa bao giờ nghĩ đến việc chúng là lý do để em ấy “được gái mến”.
Có lẽ vì cô ở bên cậu quá lâu, nên những điều đó trở thành điều hiển nhiên và cô chẳng để ý nữa…
“…”
(Ryunosuke…được nhiều người thích…)
Suy nghĩ ấy bỗng khiến ngực chị như có chút gì đó nhoi nhói.
Một lúc sau, mấy cô gái kia rời đi, và Ryunosuke cùng nhóm con trai quay lại.
“Xin lỗi, bọn em về trễ.”
“À…Ừm, không sao đâu.”
“Chị Karin vẫn uống nước ép thanh long phải không? Của chị đây.”
“À…Ừ, cảm ơn.”
Chị nhận lấy lon nước ép thanh long mát lạnh, bên ngoài còn đọng nước.
“Ơ? Có chuyện gì sao, chị Karin?”
“Hả? Gì cơ? Chị…vẫn bình thường mà?”
“Em cảm giác tốc độ trả lời của chị chậm hơn thường ngày khoảng…0,5 giây.”
Ryunosuke nhìn chị chăm chú với vẻ nghi ngờ.
“À~ không sao đâu. Chắc chị Karin chỉ hơi bất ngờ khi thấy một khía cạnh khác của em thôi. Đúng không?” Chị Mai vừa nói vừa nháy mắt một cái.
“Ừm…”
Ryunosuke thì khẽ thở ra: “Ra vậy…”
Nhưng…
Dù có áp lon nước lạnh lên má, chị Karin vẫn thấy mặt mình nóng hơn cả lúc trước.
Khi mua đồ uống xong quay lại, cậu thấy chị Karin có vẻ…hành động hơi kỳ lạ.
Chị vừa ôm má bằng hai tay, vừa tránh không nhìn thẳng vào mắt cậu.
Việc chị có những phản ứng kỳ kỳ thì cũng không phải hiếm, nhưng lần này…cảm giác như khác với mọi khi, không giống cái kiểu “bình thường” của chị.
“Ơ, sao thế Ryunosuke?” Hino hỏi.
“Không, mình thấy chị Karin có gì đó lạ.”
“Vậy à? Tớ thì không nhận ra gì…”
“Không, rõ ràng là chị ấy trông khác. Có chuyện gì xảy ra sao…”
“Nếu Ryunosuke nói vậy thì chắc là đúng. Mà cậu đúng kiểu chỉ nhìn mỗi chị ấy thôi ha. Nhìn ai thì không nhìn, chỉ dán mắt vào chị ấy, mà chắc chỉ cần tóc chị ấy dài thêm một milimét là cậu cũng phát hiện ra.”
“Tất nhiên, là mình sẽ nhận ra mà?”
“…Ờ…ừ. Cũng…tốt thôi.” Hino vừa nói vừa xen lẫn chút bất ngờ và nửa như khâm phục.
Rồi lúc đó.
“Ơ, chị Karin đâu rồi?”
Nhìn quanh, cậu nhận ra chị không còn ở trong tầm mắt.
Chỉ mới khoảng ba phút trước thôi, chị vẫn đang ngồi uống nước ép thanh long với vẻ hơi bồn chồn…
Cậu quay sang hỏi chị Mai:
“À, Karin hả? Cậu ấy đi bơi rồi.”
“Vậy…sao ạ?”
“Ừ, cậu ấy bảo đầu óc bị ‘ù ù’ nên ra biển ‘làm mát’ một chút. Mà…chị cũng hiểu cảm giác đó.”
“…”
Không biết chị có ổn không.
Dù nhỏ nhắn, nhưng chị đáng yêu đến mức đi bộ thôi cũng có thể bị người lạ bắt chuyện tán tỉnh. Hơn nữa chị lại bơi kém, nếu chiếc phao cá mập bị lật thì chị sẽ dễ bị chìm. Biển mùa hè tiềm ẩn nhiều nguy hiểm…
Có lẽ vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt cậu nên.
“Anh Ryunosuke, anh lo hơi quá rồi đấy? Chị gái em đâu phải trẻ con, đi giải tỏa chút rồi sẽ quay lại thôi.” Karen nói.
“Ừ, chị hiểu cậu lo, nhưng giờ chắc để chị ấy một mình thì hơn.” chị Mai thêm vào.
“Ryunosuke, cậu giống y như người giám hộ ấy.” lớp trưởng xen vào với nụ cười gượng.
“Cái đó thì…”
Cậu biết là mọi người nói đúng.
Nhưng không hiểu sao…trong cậu vẫn có một cảm giác báo động về chị.
Và rồi.
“?”
Cậu nghe thấy một tiếng gọi.
Rất nhỏ, nhưng cậu chắc chắn đó là giọng chị Karin, cậu không thể nhầm được.
Mọi người xung quanh dường như không để ý. Cậu căng mắt nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Ở một điểm khá xa bờ…cậu thấy được một thứ.
Từ khoảng cách này nó chỉ bé như hạt đậu, nhưng với cậu, hình ảnh đó quá rõ ràng…
“…!”
Cậu lập tức cởi áo khoác, lao hết tốc lực về phía trước.
“Chị?!” giọng Karen vang lên.
“Này, Ryunosuke?!” chị Mai gọi.
“Ê, chuyện gì vậy?!” Hino kêu.
Nhưng cậu không kịp trả lời.
Chạy băng qua bãi cát với tốc độ tối đa, cậu lao thẳng xuống biển.
“Ha…ha…thật sự…là gì thế này…”
Ngồi trên chiếc phao cá mập, trôi lững lờ trên mặt nước, Karin lẩm bẩm.
Khuôn mặt vẫn nóng ran.
Ở lại chỗ mọi người, cô cảm giác không thể nhìn thẳng vào mặt Ryunosuke được, nên mới ra đây bơi (thật ra là trôi) để “hạ nhiệt”.
Nhưng…chẳng hề nguội đi chút nào.
“Ư…chắc mình bị…nóng quá rồi mất…”
Vừa lẩm bẩm thế, Karin vừa thả mình mặc cho sóng đưa đi.
Làn sóng mát lạnh truyền qua tấm lưng, dễ chịu vô cùng.
Thế nhưng hơi nóng trên má vẫn chẳng chịu tan đi.
Chỉ cần đưa tay chạm vào là cũng thấy rõ da mình vẫn còn ửng đỏ.
“Cứ thế này thì lại bị Ryunosuke nghi ngờ mất thôi…”
(Dù có che giấu, nhưng Ryunosuke là kiểu chỉ cần lông mi mình thay đổi một độ cũng phát hiện ra, nên chẳng thể lơ là.)
Vậy nên cô định sẽ thả lỏng thêm chút nữa rồi mới quay lại chỗ mọi người.
Nhưng đúng lúc định thả mình cho sóng đưa tiếp thì.
“Ơ…?”
Ngẩng nhìn xung quanh, cô nhận ra những người tắm biển vừa đông nghịt khi nãy đã biến mất.
Chỉ còn mặt biển vô cảm, gợn sóng trải dài vô tận.
(Đây…chẳng lẽ mình đang bị cuốn ra xa…?)
Khi nhận ra thì đã muộn.
Ngó đầu ra khỏi phao cá mập để nhìn xung quanh, bãi cát giờ đã ở tít đằng xa.
Chắc đây là cái gọi là “dòng chảy xa bờ” nổi tiếng.
Karin ôm chặt phao cá mập và đạp nước thử, nhưng chẳng tiến được chút nào, thậm chí cảm giác còn bị cuốn đi xa hơn.
Cô vội hét to “Có ai không!” hay “Ơi, cứu với!” hoặc thậm chí là “U-nya~!” để cầu cứu, nhưng những người bé như hạt bụi trên bãi biển kia dường như chẳng nghe thấy.
(Chết rồi…chẳng lẽ đây là lạc trôi…? Nếu tệ hơn nữa thì…)
Nỗi bất an dâng lên ồ ạt, thắt chặt nơi sâu trong bụng.
“Có ai không! Cứu tôi với…!”
Cô tiếp tục kêu, nhưng vẫn chẳng thấy phản hồi.
Chỉ có tiếng sóng đáp lại một cách trống rỗng.
Dù vậy, Karin vẫn cố gọi hướng về đất liền, nhưng dưới cái nắng oi bức, cổ họng dần khản đặc, sức lực cũng chẳng còn.
“…”
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cô bỏ cuộc, ngồi bó gối trong phao cá mập và úp mặt vào đầu gối.
Cô sắp khóc đến nơi rồi.
Cảm giác cô độc khiến cô muốn bật tiếng kêu to.
Giữa biển xanh thẳm đến đáng sợ, chẳng có ai để dựa vào, chỉ một mình…
“…Ryunosuke…”
Cái tên ấy bỗng thốt ra từ miệng cô.
Người không có ở đây, nhưng là người cô muốn ở đây nhất lúc này.
Câu gọi ấy tuôn ra một cách vô thức, tự nhiên đến mức chính cô cũng không nhận ra.
“Vâng, có chuyện gì thế ạ?”
“Eh…”
Cô tưởng mình nghe nhầm.
Từ nãy giờ đầu óc cô vẫn mụ mị vì nắng nóng, mà Ryunosuke thì làm gì có mặt ở đây.
Chắc chỉ là ảo giác, là tiếng nói mà trái tim lo sợ của cô tự tạo ra, giọng nói mà cô khao khát nghe thấy.
Nhưng sau khi chớp mắt liên tục…
“Tìm thấy chị rồi. Có vẻ chị bị cuốn ra khá xa. Nhưng giờ thì không sao nữa.”
Mái tóc nhỏ từng giọt nước, Ryunosuke đang bám vào mép phao cá mập.
“Eh, sao…sao em lại…?”
“Em nghe thấy tiếng chị gọi.”
“Hả…?”
“Tiếng chị kêu ‘U-nya~!’ cầu cứu. Thế nên em đến cứu. Dù có ở xa đến đâu, em cũng không thể nhầm giọng của chị được.”
“A…”
(Em ấy…đã nghe thấy…?)
(Cái tiếng hét ấy…tiếng mà mình không biết sẽ lọt đến tai ai…)
Lời nói đó như phá tan điều gì đó trong tim Karin.
Hình ảnh Ryunosuke nhìn thẳng vào cô mà nói ra điều ấy bỗng trở nên vô cùng vững chãi, vô cùng mạnh mẽ.
“U…uu…”
“Karin-senpai?”
Bộp!
Không biết từ khi nào, cô đã lao thẳng vào vòng tay cậu.
“…Cảm…cảm ơn…đã đến tận đây cứu chị…Thật ra chị đã rất sợ…Chị cứ tưởng mình sẽ bị cuốn ra tận cuối Thái Bình Dương, trở thành mớ tảo biển với rong rêu mất…waaaaaaah…!”
“…”
Vòng ngực rộng lớn của Ryunosuke thật ấm áp.
Như được bọc trong một chiếc khăn tắm to mới tinh, mềm mại, khiến cô an lòng đến lạ.
Cảm giác như bản thân tan chảy ra vậy…
“U-nyaaaaaaah~~!”
Và thế là, vẫn trong vòng tay Ryunosuke, cô khóc nức nở không ngừng.
“Rồi, chị Karin, mau xin lỗi mọi người vì đã làm mọi người lo lắng đi nào~”
“…ư…xin…xin lỗi mọi người…”
Được em gái thúc giục, Karin cúi đầu thật sâu.
Sau khi Ryunosuke kéo phao cá mập vào bãi cát, mọi người đã an toàn trở về.
“Khi tắm biển thì chú ý để không bị cuốn trôi là điều cơ bản nhất rồi đấy~ Chị đúng là hay lơ đễnh mấy chuyện thế này mà.”
“Thôi, dù sao thì Karin cũng không bị gì nghiêm trọng là may rồi.”
“…Thật…thật may là chị không sao…”
“Dòng chảy xa bờ nhìn qua thì khó nhận ra nhưng rất nguy hiểm, nên tốt nhất là chị nên cẩn thận hơn.”
Mai và mọi người nói với vẻ yên tâm.
“Nhưng mà đúng là senpai siêu thật đó nha~ Tụi em chẳng nghe thấy tiếng chị Karin kêu gì hết.”
“Nếu là giọng chị Karin, từ cách một cây số em vẫn nghe ra được. Đó là kỹ năng cơ bản của một đàn em.”
“Ui trời, nghe như chó ấy nhỉ~ Chó của chị Karin luôn. Này, chị thử cho nó kêu ‘ẳng’ một tiếng cũng được đó nha? Thật sự là Ryunosuke yêu chị Karin đến phát cuồng ấy chứ. Chị không nghĩ vậy à, chị Karin?”
“…”
“Ơ? Chị Karin?”
“Ể? À…ờ…là…gì nhỉ…?”
“Là em đang nói Ryunosuke giống chó, bị chị thuần hóa rồi đó~ Giống như có thể làm bắt tay hay lăn ra bất cứ lúc nào ấy. Mà…mà này~ Chị cũng đâu có hoàn toàn ghét ý tưởng trở thành ‘chủ’ của Ryunosuke đâu đúng không~? Hê hê~”
Trước câu nói của em gái.
“Không…không có chuyện đó đâu! Chủ với…với gì chứ! Với lại, Ryunosuke tuy giống chó thật nhưng không phải chó, là một cậu con trai đàng hoàng.”
Nói đến đó, chị Karin liếc sang phía Ryunosuke, và ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhưng…
“…!?!”
Cậu lập tức quay ngoắt đi, nhanh như một con mèo lạ sợ người.
“…?”
Phản ứng đó là sao nhỉ?
Giống như vừa bắt gọn một cú ném siêu tốc hơn 160 km/h vậy…
Mà Ryunosuke đâu có làm gì cả. Cũng chẳng có chuyện gì khác xảy ra để khiến chị Karin phản ứng mạnh như vậy ngoài Ryunosuke.
Cậu nghiêng đầu băn khoăn.
Trong khi đó, vẫn tránh nhìn Ryunosuke, chị Karin ôm hai má, thì thầm:
(Uuuu…sao mình lại không dám nhìn thẳng vào mắt Ryunosuke thế này…Chỉ cần nhìn thôi là đã thấy xấu hổ…Cảm giác như có gì đó khác với trước giờ…Lồng ngực cứ u nho u nho…Mình…mình bị làm sao vậy…?)
Số lần “out” hôm nay: 5
Số lần “hit” hôm nay: 1
Tổng số lần “out” tích lũy: 47


7 Bình luận