Chiến Lược Tấn Công Đơn Đ...
Goji Shoji Booota; Enomaru Saku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Công Chúa, Rơi Vào Mê Cung Giả Đi [ĐANG TIẾN HÀNH]

NGÀY 52 - BUỔI TRƯA: Việc la hét “Đây là sức mạnh của Hamon!” khi chạy vòng quanh chẳng làm cho Rung Thuật hiệu quả hơn đâu nhá?

0 Bình luận - Độ dài: 3,431 từ - Cập nhật:

NGÀY 52

BUỔI TRƯA

Việc la hét “Đây là sức mạnh của Hamon!” khi chạy vòng quanh chẳng làm cho Rung Thuật hiệu quả hơn đâu nhá?

HẦM NGỤC

 

TẦNG 60 có vẻ là tầng cuối cùng. Nó không sâu bằng Tối Thượng Mê Cung, nhưng vua hầm ngục ở đây chắc chắn phải có lv 60 trở lên.

Những hầm ngục nhỏ hơn không phải là ưu tiên hàng đầu vì chúng khó mà tràn ngập quái vật. Việc có nhiều hầm ngục sâu hơn ở xung quanh là điều hợp lý, nhưng số lượng hầm ngục có hơn 50 tầng vẫn khiến tôi ngạc nhiên. Phải chăng chúng vẫn đang phát triển?

“Mình có cảm giác khá tệ về những tầng thấp hơn. Cẩn thận một chút nhé?”

Gật gật. Muyun muyun.

Một trong những hầm ngục nhỏ đặc biệt nguy hiểm vì nó nằm quá gần một ngôi làng, nhưng tôi đã giải quyết vấn đề đó bằng cách gây ra một trận lụt nhỏ. Phần còn lại đều là hầm ngục có độ sâu trung bình, và chúng tôi đang từ từ vượt qua chúng.

Từ tầng 50 trở đi, việc chiến đấu trực diện là điều không thể, vì vậy những tầng này quá nguy hiểm cho các nữ sinh. Mấy tên otaku và não thịt cũng nên tránh xa, nhưng tôi không lo lắng. Bọn họ sẽ chạy biến khi thấy dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên.

Đó dĩ nhiên là nước đi đúng đắn, tôi thầm nghĩ. Mấy bạn nữ chắc chắn có thể học được những bản năng tốt hơn. Chẳng phải hèn nhát là một phần của dũng khí hay sao. Bọn họ nên học hỏi điều đó từ đám con trai, miễn là đừng biến thành otaku hay não thịt là được. Gì cũng được, trừ việc đó!

✦✧

Chúng tôi leo xuống tầng 60 và đối mặt với một tên Sa Cự Nhân Lv 60. Rõ ràng, đó là một tên khổng lồ được tạo nên từ cát.

Nó chẳng biết làm gì ngoài việc nổi cơn thịnh nộ bằng cơ thể khổng lồ của mình. Đối với một kẻ địch như thế này, có lẽ tôi đã có thể cho các cô gái đi cùng. Không, chắc chắn sẽ có thương vong. Thật đấy.

Tôi dùng Dị Không Đao chém tên Sa Cự Nhân vụng về và dùng ma pháp để đốt, dìm nó trong nước, đóng băng nó, giật điện nó, và còn nhiều hơn nữa. Tôi thậm chí còn thử nghiền nát nó bằng Khống Chế Thuật và Trọng Lượng Thuật. Cuối cùng, tôi kết thúc đòn tấn công dồn dập của mình bằng một đòn Sinh Tử giận dữ.

Việc này tốn thời gian quá nhỉ? Cơn bão nhát chém của Lớp trưởng Thiết giáp và những đòn tấn công dồn dập của Slimey chỉ làm nó tan ra thành một đám mây cát, rồi sau đó nhanh chóng tập hợp lại. Ngay cả Slimey cũng không thể ăn nhiều cát đến vậy… mà vị của nó cũng chẳng ngon lành gì cho cam.

Tên quái vật không có Bất Tử; chúng tôi chỉ là chưa tung ra một đòn chí mạng.

Puyun puyun?!

Sử dụng Mộc Tinh Nhãn, tôi cố gắng tìm lõi của tên khổng lồ nhưng không thành công. Cũng chẳng có căn phòng ẩn hay đặc điểm bất thường nào trên tầng này cả. Nó chỉ là một con quái vật cát. Tôi thậm chí còn không cảm nhận được dòng chảy ma pháp. Tôi không thể tìm ra cách để giết nó.

“Hừm, chuyện gì đang xảy ra thế này? Tụi mình cần ngừng lao vào và nghĩ ra một kế hoạch,” tôi nói.

Nếu chỉ đối mặt với tên khổng lồ, chúng tôi đã có thể rút lui, bẫy con quái vật bên trong bằng cách làm sập cầu thang. Nhưng thật không may, những tên lính cát cứ liên tục xuất hiện và tấn công bọn tôi. Dù cả ba có đâm, nghiền nát hay đốt bao nhiêu, thì vẫn có những tên khác thế chỗ. Chúng vô tri và yếu ớt, chỉ hơn lũ rối một chút, nhưng chúng không thể bị tiêu diệt. Và đó chính xác là vấn đề.

Không biết cách để giết nó, chúng tôi phải đối mặt với một đội quân rối cát ngày càng đông do một tên chỉ huy Sa Cự Nhân dẫn đầu. Ngay cả khi tụi tôi cố gắng bỏ chạy, đám lính vẫn sẽ truy đuổi. Nếu chúng lên được mặt đất, điều đó sẽ báo hiệu sự diệt vong cho vùng biên giới. Chẳng có gì nghe thê thảm hơn là một vùng biên giới bị tràn ngập bởi những con quái vật cát bất tử.

Chúng tôi không thể để một đội quân có khả năng hồi sinh vô hạn rời khỏi hầm ngục. Rút lui không còn là một lựa chọn, vì cả ba đã bị bao vây bởi một bức tường cát.

“Hai người không thấy căn phòng nào liên quan đến câu đố này đúng không? Đây một câu đố mà nhỉ?”

Gật gật.

Fuyun fuyun.

Đây là kịch bản tồi tệ nhất—ngay cả khi tôi dẫn đầu một cuộc tấn công cảm tử để phá vỡ bức tường cát và chúng tôi trốn thoát, những con quái vật vẫn sẽ có thể đuổi theo. Slimey và Lớp trưởng Thiết giáp đã tung ra một đợt tấn công dữ dội vào kẻ thù, làm cát tan tác… chỉ để cát sau đó lại tái tạo thành những con quái vật mới. Chúng không có lõi—chúng chỉ là cát sống mà thôi. Tôi cũng không thể cảm nhận được bất kỳ nguồn ma pháp nào điều khiển chúng. Tôi không hiểu chúng hoạt động như thế nào, vì vậy tôi không thể tìm ra bất kỳ điểm yếu nào. Bọn tôi chỉ có thể tiếp tục tiêu diệt những chiến binh cát khi chúng xuất hiện.

“Phải có thứ gì đó khác. Dùng Thuỷ Thuật để cuốn trôi cát không hiệu quả, và mình cũng không thể đốt cháy cát. Chém xuyên qua chúng bằng Dị Không Trảm cũng không tác dụng, chúng chỉ tái tạo lại. Rung Thuật chỉ khiến chúng mất hình dạng trong giây lát ấy?”

Nhìn vào danh sách kỹ năng dài dằng dặc trong màn hình trạng thái của mình, tôi không tìm thấy gì hữu dụng. Tôi phải nghĩ ra cách gì đó. Tình hình đang trở nên tồi tệ hơn và tôi không thể làm gì. Chúng tôi đã hoàn toàn tiêu đời… và điều duy nhất còn lại để làm là một cuộc đánh cược liều lĩnh.

“Tui sẽ thử một cái gì đó nha? Nhưng tui có thể sẽ không thể di chuyển chút nào trong lúc làm. Hai người có thể lo liệu mọi thứ cho đến lúc đó được không?”

Tôi không biết liệu kế hoạch của mình có hiệu quả hay không, nhưng hầm ngục này có thể tràn ra ngoài sớm hơn dự kiến, và tôi không thể để điều đó xảy ra. Nếu tên Sa Cự Nhân trốn thoát, sẽ không có cách nào ngăn cản được nó.

Puyun!

Gật!

“Lớp trưởng Thiết giáp, tui biết cậu có thể nói chuyện! Tui hiểu là khó nói chuyện khi đội mũ hộ vệ, nhưng vẫn.”

✦✧

Cả cựu Hoàng đế Mê Cung và cựu vua hầm ngục đều tán thành kế hoạch của tôi. Điều đó chắc chắn có ý nghĩa. Những con quái vật cát có thể hồi sinh bao nhiêu tùy thích, điều đó không quan trọng. Không có gì mà những kẻ thù bất tử này làm có thể thay đổi sự thật rằng hai trong số những sinh vật mạnh nhất thế giới đều đồng ý với tôi. Tôi chỉ ước là họ thực sự chịu nói chuyện.

Ngồi xuống giữa cơn bão cát của những tên lính vô tận, tôi tập trung. Tôi đã sử dụng Vô Cảm và Suy Nghĩ Tối Thượng—không gì hơn.

Chỉ có hai khả năng xuất hiện trong đầu tôi. Đầu tiên, nếu con quái vật không được tạo thành từ ma pháp, thì nó là một dạng từ tính nào đó. Tuy nhiên, việc sử dụng Lôi Thuật không gây ra bất kỳ phản ứng nào, và tôi cũng không cảm nhận được bất kỳ lực điện từ nào giải tỏa sự căng thẳng trên vai hoặc cải thiện lưu lượng máu của mình.

Điều đó chỉ còn lại một khả năng—cho đến nay là khả năng tồi tệ nhất.

Mỗi hạt cát đều chứa một mảnh lõi nhỏ xíu bên trong. Gần như vô hạn những mảnh vỡ của một lõi. Nếu tôi không phá hủy mọi hạt cát cùng lúc, con quái vật sẽ không chết. Nó không thể bị tiêu diệt. Đây là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra.

Trong trường hợp đó, những nỗ lực của tôi đã lãng phí. Chúng tôi có thể cắt cát bao nhiêu tùy thích, và nó có thể dễ dàng tái tạo thành một lõi mới. Đơn giản là không có cách nào để phá hủy mọi hạt cát. Dù sao thì chúng cũng không tan chảy khi tôi sử dụng Hoả Thuật. Có cách nào khác không? Tôi không thể làm gì. Không còn lựa chọn nào nữa. Tôi phải gạt bỏ lý trí và tự mình tạo ra chúng.

Bất chấp những nghi ngờ của mình, tôi đã có một chút manh mối, một tia hy vọng mờ nhạt. Nghe có vẻ nực cười. Đọc qua Ma Đạo Thư Chiến Kỹ đã xác nhận những nghi ngờ của tôi: Rung Thuật không tồn tại trong thế giới này.

Thế mà các bạn cùng lớp của tôi vẫn có thể học Rung Thuật. Ngay cả mấy tên não thịt cũng học được, bất chấp sự ngu ngốc của chúng! Nếu chúng có thể học được, thì dân làng, goblin và thậm chí cả cá cũng có thể học Rung Thuật… một loại ma pháp không nên tồn tại! Trước sự kinh hoàng của tôi, bằng cách nào đó chúng đã làm được!

Đó là một thứ không hề tồn tại, nhưng ngay cả mấy tên não thịt cũng đã tìm ra. Dù sốc đến mức nào, ngay cả mấy tên não thịt cũng có một chút kiến thức hiện đại lảng vảng trong cái đầu rỗng tuếch của chúng! Đây thực sự là phần không thể tin được nhất trong tất cả những điều này.

Chúng có thể học Rung Thuật vì ở một mức độ nào đó, chúng biết rằng rung động là một hiện tượng vật lý. Chúng có thể tái tạo nó—những rung động vật lý, những gợn sóng—bởi vì chúng đã hiểu nó.

Sau khi học những điều cơ bản, cả mấy tên não thịt và otaku đều chạy xung quanh la hét, “Đây là sức mạnh của Hamon!” khi chúng luyện tập Rung Thuật. Trong khi đó, tôi bị mắng. Tôi đã muốn tham gia. Trông bọn họ rất vui.

Rung Thuật không hoạt động giống như Hamon chút nào, nhưng nó đã cho tôi một ý tưởng. Hoả Thuật tồn tại trong thế giới này, cũng như Băng Thuật, Viêm Ngục Thuật và Băng Kết Thuật—nhưng Nhiệt Thuật thì không.

Tôi có thể sử dụng kỹ năng đó vì tôi hiểu cách nhiệt hoạt động, giống như tôi có thể sử dụng Rung Thuật vì tôi hiểu khái niệm rung động. Từ đó suy ra, Nhiệt Thuật thực ra là một biến thể của Rung Thuật. Ngay cả khi tôi có thể tạo ra nhiệt thông qua các tương tác điện từ của Lôi Thuật, tôi cũng sẽ không có được kỹ năng Nhiệt Thuật.

Nghĩ lại, tôi nhận ra rằng Đóng Gói Thuật đã trở thành Khống Chế Thuật, và từ đó tôi đã học được Thao Túng Ma Pháp và Luân Chuyển Ma Pháp. Tương tự, Trọng Lượng Thuật đã trở thành Trọng Lực Thuật, một loại thao túng trọng lực. Đổi lại, tôi đã phát triển Không Hành và Lướt dựa trên các dạng ma pháp đó.

Điều tương tự cũng xảy ra với Di Chuyển Thuật. Nó đã trở thành Dịch Chuyển Thuật—về nguyên tắc, cả hai đều là một dạng thao túng không gian. Hiểu được điều đó đã giúp tôi học được Tốc Hành và Gia Tốc.

Ánh bạc lấp lánh không ngừng, cuộc tấn công không ngừng của tên Sa Cự Nhân đánh vào chúng tôi—tất cả đều dừng lại.

“Ôi trời, cái này thực sự sẽ hiệu quả. Không có cách nào mà nó lại không thể ha? Hay là không?”

Vậy, tôi có thể làm gì với Nhiệt Thuật? Tôi có thể đạt được loại thao túng mới nào?

“Vì nó liên quan đến Rung Thuật, vậy mình thực sự đang làm gì khi sử dụng Nhiệt Thuật? Mình đang làm rung động chính các phân tử,” tôi nói.

Vì tôi đã hiểu các nguyên lý của trọng lực và không gian, tôi có thể học Trọng Lực Thuật và Dịch Chuyển Thuật, những ma pháp không hề tồn tại trong thế giới này. Tôi có thể sử dụng Nhiệt Thuật vì tôi biết rằng nhiệt là sản phẩm phụ của các hạt rung động.

Điều đó chỉ có thể có nghĩa là Nhiệt Thuật cho phép tôi thao túng trực tiếp các hạt. Nếu vậy, mình có thể nâng hoặc hạ tần số rung động của một hạt, điều này đồng nghĩa với việc mình có thể tự do kiểm soát chuyển động của các nguyên tử. Cuối cùng, mình có thể kích hoạt phân rã hạt nhân!

Tập trung. Tôi phải hoàn toàn phớt lờ cơn bão lính cát. Tập trung. Những hạt cát không ngừng dịch chuyển cứ quất vào chúng tôi, đông lại và tái tạo thành những tên lính mới. Slimey và Lớp trưởng Thiết giáp đã bảo vệ tôi suốt thời gian đó. Tôi chỉ cần tập trung. Các nguyên tử sẽ phát ra bức xạ khi chúng sụp đổ—phân rã phóng xạ, phân hạch nguyên tử—dù gọi nó là gì, nó là một quả bom hạt nhân tiềm năng. Cái này quá kinh khủng để sử dụng!

Việc chọn không sử dụng sức mạnh đó thì không sao, nhưng không thể sử dụng nó sao? Đó là một sai lầm. Từ chối học cách sử dụng một vũ khí mà kẻ thù có thể dùng để chống lại chúng tôi là đỉnh cao của sự điên rồ. Để ngăn chặn kẻ khác, tôi phải tự mình sử dụng sức mạnh này. Hơn nữa, nếu tên Sa Cự Nhân thoát khỏi đây, vùng biên giới sẽ tiêu đời.

Khi đó, chúng tôi sẽ cần phải phong tỏa toàn bộ biên giới. So với việc đó, một vụ nổ hạt nhân sâu dưới lòng đất là một lựa chọn tốt hơn nhiều. Rất nhiều người có thể chết, nhưng vương quốc sẽ sống sót, và những người sống sót có thể trốn thoát.

Đó là kịch bản tồi tệ nhất, nhưng nó khiến chiến lược này trở thành lựa chọn cuối cùng. Chắc chắn, chúng ta chưa tuyệt vọng đến mức đó, tôi nghĩ, mình nên bình tĩnh.

Puyun, muyun, puyun!

Hai người bạn đồng hành của tôi đã kiểm soát được tình hình. Họ sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra, bất kỳ sự gì xảy ra nào cũng không có cơ hội xảy ra. Tôi không cần phải vội vã, nhưng tôi cũng không thể lơ là.

Hai người đó sẽ tiếp tục chiến đấu bằng tất cả những gì họ có cho đến khi tiếng còi chung cuộc vang lên. Họ sẽ cho tôi tất cả thời gian tôi cần để tìm cách kết thúc chuyện này.

ce0b68ea-b356-44ca-b232-702f90f41fc9.jpg

Dù các mảnh vỡ của lõi chỉ là những mảnh vỡ, tôi chắc chắn rằng mình có thể làm chúng tan rã.

Tôi sử dụng Khống Chế Thuật để giữ chặt cát tạo nên Sa Cự Nhân, và bằng Nhiệt Thuật và Rung Thuật, tôi tăng nhiệt độ và làm cho các nguyên tử rung động. Nhiệt phân sẽ rất tuyệt, nhưng điều tồi tệ nhất vẫn có thể xảy ra, phân rã dẫn đến phân hạch hạt nhân.

Tôi làm trống rỗng tâm trí bằng Vô Cảm và tập trung bằng Suy Nghĩ Tối Thượng. Tôi bắt đầu sử dụng Kiểm Soát Ma Pháp và Rung Thuật trong trạng thái tập trung cao độ. Ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí không nhấc một ngón tay, tôi hoàn toàn an toàn. Cơn lốc xoáy của cát quái vật không thể chạm tới tôi, không xuyên qua những tia sáng bạc.

✦✧

Dù tôi nhìn đi đâu, tôi cũng thấy dư ảnh của Lớp trưởng Thiết giáp khi thanh kiếm của cô không ngừng lướt qua cơn bão cát. Cậu ấy thực sự không có đối thủ nhỉ? Cô không thể chết—không ai thể giết cô ấy, và đó là sự thật. Cô làm tất cả những gì có thể để đẩy lùi cuộc tấn công dồn dập của cát. Cô tạo ra một vùng mắt bão, một nơi tĩnh lặng cho tôi.

Với sự chính xác chậm rãi, tỉ mỉ, tôi làm cho các nguyên tử của Sa Cự Nhân rung động. Tôi không vội vã; tôi kiên nhẫn chờ đợi kết quả của công sức của mình. Ở đây trong vùng an toàn của tôi, tôi chắc chắn sẽ không chết… ít nhất là cho đến khi có một vụ nổ hạt nhân.

Trong trạng thái tập trung, tôi mất đi cảm giác về thời gian. Đây có phải là một tác dụng phụ của Vô Cảm không? Không có mối tương quan nào giữa tốc độ suy nghĩ của tôi và sự trôi qua của thời gian.

Cơn bão cát dữ dội vẫn tiếp tục. Lớp trưởng Thiết giáp đã thổi tung cát ngay khi nó đông lại bằng cơn bão nhát chém bạc của chính cô ấy, làm kẻ thù của cô tan tác thành những vòng xoáy cát. Một kẻ thù bất tử, vĩnh cửu chẳng có ý nghĩa gì đối với cô nàng. Cô sẽ sẵn lòng tiếp tục cuộc đấu này mãi mãi.

Tên Sa Cự Nhân đã gây chiến với nhầm người. Hai người đó sẽ không bao giờ ngừng chiến đấu. Họ tạo thành một đội hoàn hảo với tấn công không thể ngăn cản và phòng thủ không thể xuyên thủng. Họ vẽ một ranh giới tượng trưng trong cát và tạo ra một lãnh thổ tuyệt đối. Ồ, điều đó làm mình nhớ—mình phải đan một vài đôi tất cao đến đầu gối cho cậu ấy, để cậu ấy thử và làm hết sức mình!

Trận chiến này gần như đã kết thúc.

Các hạt bắt đầu sụp đổ khi tôi cố gắng duy trì kiểm soát. Cơn bão bắt đầu yếu đi và chậm lại… Tôi duy trì một sự ổn định cực kỳ nhỏ, ngăn chặn bất kỳ phản ứng quan trọng nào.

Ngay sau đó, chúng tôi được bao quanh bởi một sa mạc hoàn toàn bình thường.

“Được rồi, có vẻ như hầm ngục đã chết, vậy là tụi mình an toàn ở đây đúng không? Tui khá chắc là mình đã làm nó tan rã hết rồi, và chẳng có gì di chuyển, nên… tui đói quá, ra khỏi đây thôi. Mà giờ là mấy giờ rồi nhỉ?”

Trời ơi, tôi đói cồn cào. Có cảm giác như đã qua giờ ăn tối từ lâu rồi. Có lẽ tôi đã dùng quá nhiều MP. Tôi muốn ăn, nhưng tôi vẫn phải làm món bít tết Hamburg.

Tôi không thể tin rằng tất cả những gì tôi nhận được cho công việc khó khăn của mình lại là thêm việc. Tôi thậm chí không thể thưởng thức một bữa ăn xứng đáng mà không phải làm bít tết Hamburg trước!

“Chẳng phải đó là điều kỳ lạ nhất sao? Ở quán trọ, mọi người đều đang chờ tui về để làm bữa tối cho họ! Ý là, tui sẽ làm… tui cần tiền mà, nhưng dù vậy á?”

Fuyun fuyun?

Các cô gái có lẽ đã đi qua rất nhiều hầm ngục hôm nay. Nếu tối nay tôi không ‘chặt chém’ họ một trận ra trò, thì ví tiền của tôi mới là thứ tan rã đấy!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận