Chiến Lược Tấn Công Đơn Đ...
Goji Shoji Booota; Enomaru Saku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Công Chúa, Rơi Vào Mê Cung Giả Đi [ĐANG TIẾN HÀNH]

NGÀY 51 - BUỔI CHIỀU: Tình trạng hiện giờ là thời gian của tôi thì ngày càng ít đi, mà danh sách đơn đặt hàng thì cứ dài ra mãi!

0 Bình luận - Độ dài: 2,500 từ - Cập nhật:

NGÀY 51

BUỔI CHIỀU

Tình trạng hiện giờ là thời gian của tôi thì ngày càng ít đi, mà danh sách đơn đặt hàng thì cứ dài ra mãi!

HẦM NGỤC

 

CHẲNG HIỂU VÌ SAO, mấy cô gái lại họp bàn với nhau và quyết định rằng tôi nên giữ Vô Hạn Xúc Tu.

Họ nói không một con người nào có thể sở hữu món đồ đó, càng không nên là một thiếu nữ. Này! Tui là con người mà! Tui thề, cứ kiểm tra trạng thái của tui mà xem!

“Này,” tôi nói, “tui là con người! Nhìn trạng thái của tui này! Nó ghi ‘Chủng tộc: Con Người!’ mà!”

Fuyun fuyun?

“Đừng có lẩm bẩm nói chuyện với con slime của cậu nữa,” Lớp phó A lên tiếng.

Nói tóm lại, đây là một món đồ không phù hợp với con gái, nhưng nó cũng không được phép rơi vào tay bất kỳ thằng con trai nào, thế nên cuối cùng chỉ còn mỗi tôi là ứng cử viên sáng giá nhất. Họ cũng không cho phép tôi mang nó đi cầm đồ ở chợ, viện cớ rằng nó quá nguy hiểm. Họ đâu có biết thứ nguy hiểm thật sự chính là danh tiếng của tôi cơ chứ! Mình cảm giác như mình đang thấy nó mờ dần, mờ dần ở phía rất xa. Nó sắp tan biến luôn rồi!

Fuyun…

Mấy nữ sinh tụm lại quanh Lớp trưởng Thiết giáp và bắt đầu một cuộc họp riêng của hội con gái.

“Đầu tiên là Rung Thuật, giờ lại đến xúc tu… chúc cậu may mắn!”

“Cậu đã nghĩ đến… xúc tu rung chưa?”

“Ểeeee!”

“Cứ nghĩ đến tất cả những nơi mà mấy cái xúc tu đó có thể vươn tới đi,” Lớp phó B hồn nhiên nói.

“Đáng lẽ nó là xúc tu điều khiển, nhưng tớ không nghĩ cậu ấy sẽ có thể tự chủ đâu, mấy cậu hiểu ý tớ chứ?”

“Dừng lại!”

Mấy cô gái có vẻ rất vui vẻ. Họ đang nói về cái gì vậy? Tại sao họ lại đột nhiên gạt tôi ra ngoài thế? Tổ chức một cuộc họp riêng cho con gái khi có tới mười một cô gái, một thằng con trai và một con slime thì thật chẳng hay ho chút nào. Họ đang tẩy chay tôi! Tôi trở thành một kẻ bị ruồng bỏ rồi!

Fuyun fuyun.

Thế là tôi chỉ đi chơi với Slimey. Tôi không cô đơn hay gì đâu. Hức hức hức.

Muyun munyun.

Slimey trông có vẻ rất hài lòng khi tôi vỗ vỗ lên nó, điều đó thật là tốt.

“Alo alo,” tôi nói. “Tụi mình đang làm gì thế này? Đi xuống nữa? Hay là đi về? Sống ở đây? Cải tạo chỗ này? Hay là tổ chức một bữa tiệc ngủ?”

“Không! Chúng ta không được tổ chức tiệc ngủ!”

“Cậu sẽ không đưa chúng tớ đến một nơi hẻo lánh nào đó với mấy cái xúc tu rung của cậu đâu!”

“Đúng thế! Hãy giữ mấy thứ đó tránh xa tụi tớ ra! Tớ sẽ không để bị bất ngờ đâu! Không đời nào!”

Mấy bạn nữ bắt đầu la hét. Tôi hiểu ý họ rồi, họ không muốn cắm trại ở đây. Cải tạo cũng không. Mấy cô gái không hiểu sao mặt đỏ bừng. Nghe có vẻ như họ muốn về nhà, nhưng rõ ràng có điều gì đó đang khiến họ bực bội. Chắc là một bí mật gì đó của phụ nữ, tôi đoán thế.

✦✧

Quay lại quán trọ, có một cuộc đối đầu nảy lửa đang diễn ra. Gái Tờ Rơi và Slimey nhìn chằm chằm vào nhau trong một khoảng thời gian rất lâu. Dần dần, cô gái đưa tay ra. Slimey run rẩy và duỗi một cái xúc tu mềm nhũn ra. Đây là cách họ bắt tay à? Có phải đây là E.T không thế?

Sau đó, cô ấy bắt đầu tạo dáng và làm điệu bộ bằng chân tay. Đây là một hình thức giao tiếp khó hiểu nào đó à? Cô ấy đang nhảy robot chăng? Tại sao slime lại biết nhảy robot?!

Kỳ bí quá. Một con slime mà biết nhảy robot thì đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng làm sao nó có thể di chuyển một cách máy móc như vậy nhỉ? Thôi kệ, nếu họ thấy vui thì sao cũng được.

“Tóm lại, bọn mình đã đánh bại hai con trùm, vậy nên công việc của chúng ta đã hoàn thành hai phần ba rồi,” tôi nói. “Nhưng chỉ một trong số đó chết thôi, nên một nửa giống như một vụ bắt cóc vua hầm ngục vậy.”

“Là cậu, người đã cho nó ăn mà!”

“Phản đối! Chỉ có cậu là kẻ bắt cóc thôi!” Lớp trưởng nói, chỉ ngón tay về phía tôi.

“Tệ hơn nữa, cậu là kẻ tái phạm!”

“Nhưng nó dễ thương quá mà! Dễ thương là công lý phải không?”

Muyun!

“Dễ thương quá!” Lớp phó C rít lên.

“Tên thủ phạm không hề có chút ăn năn nào!”

Sau đó, cuộc họp của chúng tôi bắt đầu. Chúng tôi xem lại các báo cáo sau nhiệm vụ, chia sẻ thông tin tình báo, chỉ nói chuyện phiếm thôi đấy? Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ mà không có những thằng con trai khác ở đây.

Bỗng nhiên, một giọng nói của một otaku cất lên, “Các cậu có nói gì về xúc tu à? Kể chi tiết cho tớ nghe đi!”

“Otaku—OMG, cậu từ đâu ra vậy?! Và cái WTF gì với nụ cười ghê tởm đó thế? Nhìn xung quanh đi! Mấy cô gái đang lùi lại rồi kìa!”

Bất kể phải trả giá thế nào, tôi cũng không thể để mấy thằng otaku biết về Vô Hạn Xúc Tu. Không đùa đâu.

Mấy tên otaku đó thật đáng ghét, nên tôi đã đánh họ một trận trong khi dọn những đĩa cốt lết sốt aurora, bước đi qua lại trên người họ trong khi đưa đĩa. Mấy tên não thịt ngồi im lặng, bụng kêu ầm ĩ.

“Cốt lết sốt aurora đây,” tôi thông báo. “Nếu không có katsudon, tụi mình sẽ ăn cốt lết, đúng không nào?”

“Mau đưa đây! Ăn thôi!”

“Cho thêm nữa!” mấy tên não thịt la lên.

Tôi đã không làm katsudon vì hết trứng. Tôi đã dùng gần hết để làm sốt mayonnaise rồi. Nhưng tôi có thể đã làm quá nhiều cốt lết… Tôi nên bán phần dư để bù lại chi phí.

“Ngon quá; vừa ngọt vừa mặn mà không quá ngấy!”

Slimey rất vui vẻ.

Gái Bám Đuôi luôn khéo léo xuất hiện đúng lúc bữa tối được dọn ra. Và bất kỳ bí mật nào cô ấy muốn bán, cô ấy đều tính giá đúng bằng một bữa ăn của tôi. Cô ấy luôn giúp dọn dẹp, vì vậy cũng chẳng có vấn đề gì.

Cô ấy đã cố gắng tham gia vào điệu nhảy robot, nhưng nó quá khó đối với cô ấy. Cô ấy gần như không thể di chuyển sau khi ăn quá nhiều cốt lết.

Slimey vui sướng đung đưa sau khi ăn cốt lết heo. Nó đã ăn rất nhiều vào đầu buổi trưa, vậy mà vẫn có một cái bụng khỏe mạnh. Chà, nó thích bữa ăn, và điều đó đủ làm tôi hài lòng rồi.

✦✧

Sau bữa tối, chúng tôi ai nấy đi về phòng, nên Slimey và tôi quyết định đi tắm. Nó không thể ngừng rung rinh trong bồn tắm. Sau đó, tôi về phòng và bắt tay vào công việc. Đêm dài bất tận bắt đầu. Nghe nói vậy thì rất hay ho, nhưng thực ra chỉ là công việc phụ của tôi thôi.

“Tiền từ ma thạch chỉ nhỏ giọt, nên chế tạo và nấu ăn chiếm phần lớn thu nhập của mình,” tôi nói.

Fuyun?

Tôi có một bất ngờ không ngờ tới. Mấy cái xúc tu này thật sự hiệu quả!

“Tuyệt! Không giống như Khống Chế Thuật, những thứ này có sự hiện diện vật lý thật sự, nên rất dễ sử dụng! Mình đã sao chép toàn bộ một bản thảo trong nháy mắt!”

Slimey rung rinh đầy tán thành.

Nhờ có Suy Nghĩ Tối Cao, tôi có thể điều khiển tất cả các xúc tu cùng một lúc và hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào trong chốc lát. Chúng cũng rất giỏi với kim và chỉ nữa!

“Thật là một khám phá bất ngờ! Mặc dù vậy, danh sách đơn đặt hàng của mình vẫn cứ dài ra mãi không ngừng. Gì đây? Ai lại yêu cầu tôi làm bộ đồ bơi trường học vậy?! Mấy người không thể mong đợi một thằng con trai mới lớn làm điều đó được! Gái Khoả Thân sao?!”

Slime-san nhún nhảy đến gần hơn.

Gái Khoả Thân không chỉ là một người thích phơi bày cơ thể, mà còn là thành viên của đội bơi của trường. Bơi lội thì không nói, nhưng tại sao cô ấy lại đặc biệt đặt một bộ đồ bơi đi học? Cô ấy không nhận ra rằng nó thu hút mấy tên otaku như ruồi bu mật ong à? Cô ấy đang đùa với lửa.

“Mình không thể làm đồ bơi đi học được! Mình phải làm gì với số đo đây?! Cô ấy còn muốn cả khả năng Kháng Tan Rã nữa? Cô ấy đang định mặc cái thứ này đi chiến đấu à?!”

Muyun muyun?

Tôi phải thừa nhận, xem phản ứng của mấy tên otaku chắc chắn sẽ rất buồn cười.

Tôi đã nghĩ đến việc cứ thử làm đại, nhưng cách đó sẽ không hiệu quả. Không phải với một bộ đồ bơi. Tại sao cô ấy lại mong đợi một thằng con trai mới lớn thức trắng đêm để thử nghiệm đồ bơi chứ?! Mình sẽ không làm đâu! Không bao giờ! Hơn nữa, tôi cần tiếp tục nghiên cứu Thất Sắc Phục Trang. Mặc dù, có lẽ tôi nên làm một bộ đồ bơi Thất Sắc. Khoan đã, ai lại muốn cái đó chứ?!

“Eureka! Mình đã giải mã được sắc tố Thất Sắc rồi! Giờ mình sẽ không phải làm cả đống biến thể màu sắc nữa! Có quá nhiều việc phải làm, đến nỗi nếu đây là câu chuyện ngụ ngôn về Vợ Sếu, thì con sếu sẽ tự nhổ hết lông đến trọc lóc để làm tất cả những thứ này cho xong mất!”

Tôi thậm chí còn có một cái máy dệt ma thuật, vậy mà vẫn không thể làm xuể. À mà nói nhỏ, cái máy dệt đó là do chính tay tôi tự thiết kế đó nha!

Ý tưởng thì đơn giản. Tôi cần nghiền ma thạch thành bột mịn, rồi chà bột đó vào chỉ hoặc vải ướt. Sau đó, tôi chỉ cần truyền một chút ma pháp vào và… thế là xong, Thất Sắc Phục Trang ra đời. Tôi chỉ cần xác định nên sử dụng loại ma thạch nào và dùng bao nhiêu là được. Nó sẽ rất xứng đáng… chưa kể là tôi đang cho không mấy bản thử nghiệm này.

“Hiệu ứng chính là khả năng thay đổi màu sắc, nhưng mình nghĩ rằng nếu mình sử dụng ma thạch cấp cao, nó thậm chí có thể hữu ích trong chiến đấu,” tôi nói.

Slimey nhún nhảy đầy hào hứng.

Nghiền ma thạch thành công là trở ngại đầu tiên của tôi. Tôi không cần phải làm thành bột siêu mịn, nhưng ít nhất các hạt cũng cần có kích thước đồng đều. Nói thẳng ra, nó là một cực hình.

“Mình có thể làm cho bột ma thuật thay đổi màu sắc rồi, vì vậy tất cả những gì mình phải làm là phủ nó lên một số loại vải và tôi sẽ ổn thôi phải không?”

Rung Thuật và Giả Kim Thuật sẽ cho phép tôi sản xuất số lượng lớn, nhưng đó vẫn là một quá trình kinh khủng. Một khi có đủ, tôi có thể bắt đầu hoàn thành các đơn đặt hàng Thất Sắc Phục Trang. Tôi thật may mắn khi có nhiều ma thạch đến mức không biết phải làm gì với chúng; nghiền từng viên một sẽ tốn cả đời.

“Mình nghĩ cái này đã sẵn sàng để tung ra thị trường rồi. Vải thử nghiệm đã tự nhiên kháng xé và kháng bẩn.”

Quá trình này thật lố bịch, nhưng việc có thể truyền ma pháp qua quần áo là một lợi ích rất lớn về mặt an toàn. Những chiếc quần jean thử nghiệm này gần như không thể phá hủy, vậy nên thí nghiệm của tôi đã mang lại kết quả xứng đáng.

“Ngay khi mấy cô gái kết thúc cuộc họp, mình sẽ lấy số đo cho chiếc váy Thất Sắc của Lớp trưởng và thử làm nó. Nghe được không?”

Slime-san đung đưa ra dấu hiệu đồng ý.

Cuộc họp của họ kéo dài bao lâu rồi vậy? Chắc hẳn chỉ riêng việc lên lịch cho cuộc họp tiếp theo cũng tốn ba ngày trời của họ!

Chà, chiến lược sản xuất Thất Sắc Phục Trang của tôi đã ổn, nhưng giờ tôi lại có một vấn đề khác. Tôi lo lắng về tác động của nó đối với… vẻ ngoài của mình.

Trong khi tôi đang thử nghiệm các công dụng có thể có của Vô Hạn Xúc Tu, tôi đã cài chúng vào áo choàng của mình. Nói cách khác, tôi trông giống như một thiếu niên có những cái xúc tu đang ngoe nguẩy từ dưới áo choàng đen của mình.

Với tốc độ này, mình sẽ bị tống vào tù mà không cần xét xử mất!

“Mình trông giống Cthulhu tuổi teen. Việc này sẽ rất khó giải thích.”

Munyunn!

Có món đồ nào gây tổn hại đến vẻ ngoài của một người hơn món này không? Nó không chỉ làm giảm mị lực của tôi, mà còn khiến điểm ghê tởm kinh dị của tôi đạt mức tối đa.

“Mấy cái xúc tu của mình cũng trông rất kinh tởm nữa! Thực tế, nhưng kinh tởm!”

Áo choàng của tôi trông giống như một thứ gì đó trong Thần thoại Cthulhu, chứ không phải một thế giới giả tưởng! Nếu tôi thấy người khác mặc cái này, tôi sẽ chạy thục mạng cho mà xem! Nó đáng sợ đến thế đấy!

“Dù sao thì, những cái xúc tu đó rất tiện dụng. Mình cảm giác như chúng ta là đôi bạn thân ở nơi làm việc vậy á?”

Munyun munyun.

Dù sao thì, không ai khác muốn giúp đỡ. Không phải là họ có thể giúp được nếu họ muốn; họ vẫn đang bị mắc kẹt trong cuộc họp bất tận của mình. Tôi có nên đi kiểm tra xem họ thế nào không nhỉ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận