Vol 4: Công Chúa, Rơi Vào Mê Cung Giả Đi [ĐANG TIẾN HÀNH]
NGÀY 50 - BUỔI SÁNG: Tôi cứ nghĩ họ là bạn học cũ của mình, nhưng không, mấy người đó chắc chắn là người khác.
0 Bình luận - Độ dài: 2,671 từ - Cập nhật:
NGÀY 50
BUỔI SÁNG
Tôi cứ nghĩ họ là bạn học cũ của mình, nhưng không, mấy người đó chắc chắn là người khác.
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
CON CHIM SỚM đi bắt sâu và trở nên giàu có nhờ những con chim lười biếng, vô dụng kia. Nói cách khác, tôi dậy sớm để mở sạp hàng.
“Sản phẩm đặc trưng hôm nay!” tôi rao. “Pin MP và vòng tay ma pháp đã sạc pin đang được bán! Chỉ có sáu mươi món hàng phiên bản cao cấp, hiếm có này thôi! Mau mau mua đi nào! Mấy người muốn mua lắm đúng không?”
Ngay khi tôi dứt lời, một khung cảnh hoành tráng tái hiện cuộc chiến khốc liệt, hỗn loạn của những Valkyrie cuồng loạn săn hàng giá rẻ hiện ra, cơn thịnh nộ vô hạn của họ đủ để phá hủy cả ngàn hầm ngục.
Thông thường, những nữ sinh chiến đấu ở tiền tuyến sẽ đẩy những người sử dụng phép thuật ra khỏi đường, nhưng hôm nay thì khác. Đây là những chiếc vòng tay ma thạch có hiệu ứng bí ẩn! Được làm từ ma thạch thật!
Tôi có hai loại để bán. Một là vòng tay đá năng lượng dung lượng cao, được tạo ra bằng cách kết nối nhiều ma thạch lớn. Nó cung cấp năng lượng tức thời trong trường hợp khẩn cấp, lý tưởng cho các chiến binh tiền tuyến.
Tuy nhiên, cá nhân tôi đề xuất loại vòng tay quấn hẹp. Nó có thể cung cấp nguồn MP ổn định trong một thời gian dài. Tôi đã đạo nhái thiết kế này một cách trắng trợn, nhưng tôi nghĩ rằng không ai trong thế giới này sẽ nhận ra. Nếu nhà thiết kế gốc có biết được, tôi chỉ việc xin lỗi. Hơn nữa, những người đại diện cho phái Sinto-Muso trong thế giới này vẫn chưa gửi bất kỳ khiếu nại nào. Vì tôi đã phong tỏa vùng biên giới bằng một mê cung giả, nên chắc là tôi ổn. Dù sao thì cũng chẳng có thương hiệu trang sức nào sắp mở chi nhánh ở thị trấn này cả.
“O——M——G!”
“Cái đó không phải của cậu, cái đó của tớ!”
“Không, tớ muốn nó! Chiếc vòng tay này đã chọn tớ. Ôi, cái này nữa, hai ta sinh ra là dành cho nhau!”
“Cái này là dành cho người sử dụng ma pháp, mấy cậu không cần nó!”
“Đúng rồi, thế thì không công bằng! Người dùng ma pháp cũng xứng đáng được nâng cấp hỏa lực chứ!”
Các bạn nữ, hiện đang ở đỉnh cao của cơn cuồng mua sắm, chen lấn xô đẩy nhau. Kẻ kéo tóc, người xé áo—đây đúng là mối nguy hiểm cho an toàn công cộng... Xin hãy để mình ra khỏi chuyện này! Mình không liên quan gì đến chuyện này cả!
“Tiền tuyến cũng cần MP mà!”
“Cái này là duy nhất, chỉ có một thiết kế này thôi! Tớ phải có nó—nó là của tớ!”
“Tớ nhìn thấy nó trước! Nó là hàng nhái thiết kế, nhưng kệ!”
“Những thứ này không nên là hàng giới hạn, chúng quá tốt! Tớ chỉ mua được hai cái thôi!”
“Đúng rồi, làm thêm đi chứ!”
“Và cả nhẫn nữa!”
Mình giàu rồi! Một triệu phú, tái sinh! Vậy tại sao tôi vẫn phải làm việc?
“Dù mỗi người mấy cậu mua hai cái vòng tay thì vẫn còn thừa mà,” tôi nói. “Dù sao thì mấy cậu có bao nhiêu cánh tay thế?”
“Hai cái vòng tay không đủ cho một thiếu nữ sành điệu!”
“Mấy cậu đeo nhẫn đầy cả ngón tay và vòng tay đến tận khuỷu tay. Định rèn một chiếc găng tay trang sức hả?!”
Tất cả những chiếc nhẫn thừa cũng đã bán hết! Giờ đây, tôi không cần phải lo lắng về việc họ phải đối phó với những trạng thái bất thường hay gì đó nữa, dù đã quá muộn để lo lắng về dự toán sản xuất của mình.
“Haruka-kun, có màu tím không? Nếu cậu có một chiếc vòng tay quấn với đá màu tím và đỏ, hãy đưa nó cho tớ!”
“Nếu cậu có thì bọn tớ lấy, còn nếu không thì làm đi! Khó lắm sao?!”
Đòi hỏi nhiều như vậy mà không có tiền thì có hơi quá đáng không? Tất cả các cô gái đều mua chịu. Thêm vào đó, đây là hàng phiên bản giới hạn! Họ cư xử như thể đây là thị trường người mua mặc kệ tất cả. Lẽ nào đây là... lẽ nào là do tôi thiếu mị lực?!
Có vẻ như sự thiếu sức hút của tôi quá khủng khiếp đến mức phá vỡ quy luật kinh tế. Còn cách nào khác để giải thích những yêu cầu giận dữ của cô ấy? Chiếc vòng tay màu tím, đỏ và xanh lam không hợp ý mấy người sao? Không có chút thiện cảm nào cho màu xanh lam đáng thương sao? tôi nghĩ. Hay là không có chút thiện cảm nào cho mình? Mình không đùa đâu.
✦✧
Ngay cả sau khi bán hết, tôi còn nhận thêm hai mươi đơn đặt hàng tùy chỉnh nữa. Tôi là triệu phú của những triệu phú, nhưng lịch trình tàn khốc đã được đặt ra cho tối nay.
“Những con số này thật vô lý. Ngay cả mấy tên otaku và não thịt cũng không có cái nào! À, đúng rồi, vì bọn họ đang bị áp sát vào tường và bị thiêu... Thôi kệ. Và tui đã làm và bán thêm năm mươi chiếc vòng tay kháng trạng thái bất thường mà mấy người đã yêu cầu; một người cần bao nhiêu cái thế? Mấy người định bị tấn công bởi trạng thái bất thường nhiều đến mức nào thế?”
Về mặt lý thuyết, tôi đã kiếm được lợi nhuận, nhưng túi của tôi vẫn rỗng tuếch. Sản xuất không tốn bất cứ thứ gì, vì vậy tôi không ngại để họ trả bằng tín dụng, nhưng điều đó vẫn có nghĩa là tôi không có tiền mặt trong tay. Trong trường hợp đó, đã đến lúc đi vào hầm ngục rồi!
Tại sao mình lại cảm thấy hầm ngục là nơi duy nhất mình có thể đi để thư giãn? Sao lại thế nhỉ?
Dù vậy, tiêu chuẩn kiến trúc và trang trí của hầm ngục thật kinh khủng. Điểm đến tiếp theo của tôi sẽ là hầm ngục tệ nhất từ trước đến nay. Nó đầy rẫy những con quái vật côn trùng!
✦✧
Tôi ghé qua cửa hàng tạp hóa để giao hàng. Sau khi đưa ba bát cơm chiên nấm, tôi dùng một chiếc quạt giấy gấp để đánh cô chủ cửa hàng tạp hóa. Công việc quá tải, vì vậy sau khi làm bữa tối cho cô ấy, tôi đã làm chiếc quạt giấy để có thể thể hiện sự bực bội của mình thông qua những cú đập. Sau khi hoàn thành công việc, tôi đi đến hầm ngục.
✦✧
Ôi trời ơi! Kẻ thù của mình là lũ sâu bọ và đồng minh của mình cũng vậy! Hãy cứ tiêu diệt lũ sâu bọ và kết thúc chuyện này thôi. Lớp trưởng Thiết giáp đang ở cùng một nhóm khác, vì vậy tôi phải trông chừng mấy tên não thịt ngu ngốc này.
“Được rồi, tụi mình phải đi hầm ngục này vì không có cô gái nào muốn đối đầu với một lũ sâu bọ,” tôi nói. “Nhưng chỉ có một tên ngốc thực sự mới lãng phí thời gian đuổi theo sâu bọ và đập chúng từng con một, mấy cậu biết không? Chúng có cánh mà—tất nhiên là chúng sẽ bay đi rồi!”
“Bro, chúng ta còn làm gì được nữa?”
“Hiệu quả lắm mà, ní! Bọn mình chỉ cần đuổi theo khi chúng bay đi,” Kakizaki-kun nói.
Nhóm này có thêm một bộ bắp tay thay vì não. Họ chỉ biết chạy đến chỗ một con quái vật và đánh nó cho đến khi nó không cử động nữa—không có đòn tấn công tầm xa hay khả năng đặc biệt nào cả. Họ rất phù hợp để chiến đấu với những con quái thú khổng lồ, nhưng côn trùng có thể dễ dàng né tránh các đòn tấn công của họ. Đây là trận đấu tệ nhất có thể, vì vậy họ hầu như không có tiến triển gì trong hầm ngục này. Vì họ không bao giờ học hỏi từ những sai lầm của mình, nên họ đã lãng phí hàng ngày chỉ để đuổi theo sâu bọ. Họ đã bị một bầy côn trùng qua mặt!
Chúng tôi bắt đầu ở tầng 39, đối mặt với những con bướm đêm tê liệt lv 39. Suốt buổi sáng, tôi đã bán những chiếc nhẫn chống lại các đòn tấn công đặc biệt của chúng. Vậy mà, có vẻ như họ không thể hạ gục chúng vì những con bướm đêm chỉ né tránh các đòn tấn công của họ. Họ đã thực sự chuẩn bị quay lại để thử lại với những thanh kiếm và ngọn giáo thông thường của mình!
“Ngay cả một đứa trẻ cũng sẽ cố gắng làm một cái vợt bướm hay gì đó. Tại sao mấy cậu lại cố đâm bằng kiếm? Cảm giác bị một con bướm đêm qua mặt thế nào? Mấy cậu có biết công cụ là gì không? Đã bao giờ nghĩ đến việc học ma thuật chưa?”
“Ồ, bọn tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó!” mấy tên não thịt nói.
Sao mấy cậu có thể ngu ngốc đến thế?!
“Tại sao không ai trong số các cậu nghĩ đến việc dùng lưới để bắt sâu bọ?! Có ai trong số mấy cậu được trang bị não không?!”
“Nhưng mà đâm chúng nhanh hơn mà?”
“Mấy cậu đã lãng phí cả ngày chỉ để đuổi theo bướm đêm!” tôi kêu lên.
Quay lại cửa hàng tạp hóa, cô chủ đã giới thiệu một số loại thảo mộc đáng ngờ. Cô ấy đảm bảo với tôi rằng đốt chúng lên sẽ xử lý được lũ sâu bọ, không thành vấn đề. Tôi đã mua hết toàn bộ số hàng của cô ấy.
Ngay khi tôi bắt đầu xông khói, những con bướm đêm tê liệt rơi xuống như, à thì, như bướm đêm xung quanh chúng tôi. Tôi không thể tin rằng một loại thuốc trừ sâu thông thường lại giết chết những con bướm đêm hầm ngục lv 39! Điều đó có nghĩa là chúng chỉ là những con côn trùng bình thường thôi đúng không? Điều này có nghĩa là chúng ta có thể dọn dẹp hầm ngục này trong một ngày chỉ với một chút xông khói bình thường sao?
“Tuyệt vời vậy ní! Tớ không bao giờ có thể nghĩ ra điều đó một mình!”
Làm ơn hãy đưa mình ra khỏi đây.
“Mấy cậu chưa bao giờ thấy một người diệt côn trùng bao giờ sao?” tôi hỏi. “Các cậu có phớt lờ tui khi tui giải thích kế hoạch trước đó không? Tại sao một người từ thế kỷ 21 lại cố gắng giết sâu bọ bằng kiếm? Tui mới là người nên ngạc nhiên! Ngay cả người tiền sử cũng có thể xử lý sâu bọ tốt hơn mấy cậu! Các cậu đã thoái hóa đến mức nào thế?”
Mấy tên não thịt thật vô lý. Họ không thể hiện bất kỳ dấu hiệu của sự sống thông minh nào. Họ là gì? Họ có thực sự có tri giác không? Có lẽ tôi nên thử thiêu đốt họ để tìm hiểu xem.
“Aww, tớ cảm thấy mình thật ngu ngốc! Cho đến bây giờ, chiến thuật tốt nhất của tớ là chạy lên một bức tường cao ba mươi feet để chém đôi một con bướm đêm bằng thanh kiếm bốc cháy của mình.”
“Đúng thế, và tớ chỉ dùng vô số nhát chém tốc độ cao để ngăn một bầy ruồi thoát khỏi!”
“Bro, có nhớ khi tụi mình chiến đấu với những con bọ cánh cứng khổng lồ không? Chúng ta chỉ làm chúng choáng váng bằng các đòn tấn công cho đến khi lớp giáp của chúng vỡ. Không thể tin rằng bọn mình đã làm những điều như vậy trong khi có thể dùng thuốc xịt côn trùng!”
Hừm. Họ phần nào thuyết phục được tôi—điều đó nghe giống như những cảnh hành động trong một thế giới giả tưởng hơn. Đó có thực sự là cách đúng để làm mọi thứ không? Không, họ chỉ làm cho nó nghe có vẻ tuyệt vời thôi!
Nói cách khác, mấy tên não thịt đã đuổi theo bướm đêm cho đến khi chúng bị dồn vào một bức tường, vung kiếm một cách vô nghĩa khi bị bầy ruồi bao vây, và đập vào lớp vỏ cứng của bọ cánh cứng cho đến khi họ giành chiến thắng trong những trận chiến tiêu hao đó. Họ suy nghĩ như những kẻ man rợ. Đúng hơn là, họ chẳng suy nghĩ gì cả!
Phù, họ gần như lừa được tôi bằng cách khiến nó nghe có vẻ ngầu. Sức mạnh của lời nói thật đáng sợ.
“Mấy cậu có thực sự đến từ thế giới hiện đại không? Tui khá chắc là chúng ta là bạn cùng lớp, nhưng có lẽ mấy cậu chỉ là người lạ.”
“Đừng như vậy mà, bro! Bọn mình đã ở cùng lớp! Cậu biết bọn tớ mà!”
Tôi không thể tin rằng chúng tôi đến từ cùng một kỷ nguyên. Nếu bất kỳ ai khác từ thế giới hiện đại nghe thấy cuộc trò chuyện này, sự ngu ngốc trắng trợn chắc chắn sẽ khiến họ khóc. Và sự thật rằng tôi cùng loài với họ... Chà, điều này thật là đáng chán.
Trong khi làm cho những tên ngốc cảm thấy mình là những tên ngốc, tôi tiếp tục đốt các loại thảo mộc diệt côn trùng và sử dụng Phong Thuật để khuếch tán khói.
“Đi đến tầng tiếp theo,” tôi nói. “Nếu chúng vẫn còn sống, tui có thể xông khói thêm, và nếu vẫn không đủ, tụi mình có thể làm ngập hầm ngục và để chúng chết đuối. Hãy xem xét các lựa chọn của bọn mình sau khi chúng ta thấy có gì ở phía trước.”
“Bruh, trước đây chúng ta đã nghĩ gì khi cố gắng hạ gục lũ sâu bọ bằng cách chiến đấu vậy?”
“Đúng không? Tớ không thể tin rằng mình đã suýt chết khi đối đầu với con bọ ngựa khổng lồ đó.”
“Đừng quên bầy châu chấu chứ ní! Chúng ta đã suýt không sống sót qua đó.”
“Ôi trời, và những con sâu bướm với nước bọt độc đó là tệ nhất! Chúng ta đã phải chạy khắp hầm ngục để sống sót!”
“Ai mà ngờ rằng đốt một vài loại thảo mộc có thể cứu chúng ta khỏi việc chiến đấu cơ chứ?!”
Tôi cảm thấy một sự hối tiếc khó tả vì đã thay đổi chiến lược của họ. Thật khó tin rằng họ từng là công dân của thế giới hiện đại. Ít nhất thì họ không giống mấy tên otaku, những sản phẩm tồi tệ nhất của nền văn minh hiện đại.
“Có người hiện đại nào thực sự dùng kiếm để chiến đấu với côn trùng không?” tôi hỏi. “Thiệt đấy! Tui khá chắc rằng thuốc trừ sâu đã được sử dụng từ thời trung cổ. Thậm chí, họ còn sử dụng vôi sống từ thời cổ đại! Tui khá chắc rằng mọi người đã sử dụng cúc trừ sâu từ buổi bình minh của nền văn minh. Mấy cậu được triệu hồi từ kỷ nguyên nào thế, kỷ Jura sao?”
Mình là người bình thường duy nhất ở đây sao? Thật là kinh khủng.


0 Bình luận