Vol 4: Công Chúa, Rơi Vào Mê Cung Giả Đi [ĐANG TIẾN HÀNH]
NGÀY 51 - BUỔI SÁNG: Chưa đến lúc phải hoảng hốt, nhưng cũng không có thời gian để chợp mắt.
0 Bình luận - Độ dài: 2,441 từ - Cập nhật:
NGÀY 51
BUỔI SÁNG
Chưa đến lúc phải hoảng hốt, nhưng cũng không có thời gian để chợp mắt.
QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
“HÔM NAY, CHÚNG TA SẼ CHIA THÀNH các nhóm phụ trách hạ boss và nhóm thám hiểm hầm ngục thông thường. Cả lớp nhớ kỹ nhóm của mình nhé! Đặc biệt là cậu đấy, Haruka-kun, rõ ràng là cậu đang ngủ gật! Khi thức đã không nghe rồi, giờ cậu còn ngủ trong lúc họp nữa! Này! Dậy đi!”
Thô lỗ quá đi mất, tôi hoàn toàn có nghe mà! Kế hoạch là phá đảo tầng 50 của ba hầm ngục trong cùng một ngày. Thấy chưa, tôi nghe hết. Chỉ là tôi nhắm mắt trong vô thức thôi. Nhưng không hề ngủ nha, hiểu không? Khò khò.
Tôi thậm chí còn dùng Đầu Đất để điều khiển cơ thể vô thức của mình để đứng vững, thế nên không có vấn đề gì cả. Tôi chỉ là... Khò, mọi người biết đấy? Khò khò khò khò.
“Kiểu gì cũng sai!”
“Tớ chưa bao giờ nghe thấy người ngủ nào nói Khò khò khò khò cả!”
“Dậy ngay đi, khốn kiếp, tụi mình phải bắt đầu rồi!”
“Angelica, bình thường cậu đánh thức cậu ấy bằng cách nào?”
Cô ấy nói cho họ biết.
“G-gì cơ?! K-k-không, cậu ấy tỉnh dậy bằng một nụ hôn á? Sao lại phải là cái đó chứ? Cậu không thể mong tớ làm thế được! Sao mọi người cứ nhìn tớ thế? Tớ từ chối! Không đời nào, dù có là một triệu năm cũng không, nhất là khi mọi người đang nhìn! Và điều đó không có nghĩa là mọi người nên quay đầu đi chỗ khác nhé! Mọi người thực sự nghĩ tớ sẽ làm vậy à? K-không đời nào! Làm ơn, dậy đi mà, Haruka-kun!”
Với sự tập trung, tôi có thể chặn mọi kích thích từ bên ngoài. Ngay khi cảm thấy có thể suy nghĩ trở lại, tôi đã tỉnh giấc. Mặt trời ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ, và khuôn mặt ửng hồng của Lớp trưởng cũng rạng rỡ không kém.
“Gì mà ồn ào vậy? Tui đang cố chợp mắt mà, biết không? Mất ngủ là mất cả tuổi thanh xuân, cậu có hiểu không hả? Tui không muốn phải đối mặt với số phận đó! Sao mặt cậu lại gần thế?”
“Mặt tớ không gần—mặt cậu mới gần! Sao mọi người cứ nhìn hai ta như thế? Dậy đi, cậu ngủ nhiều quá rồi đấy! Tại sao buổi sáng lại phải như thế này chứ? Waa!”
Không báo trước, Lớp trưởng bỗng bật khóc. Tôi đã bỏ lỡ điều gì vậy? Nước mắt chảy dài trên đôi má ửng hồng của cô nàng.
“Aww, không sao, có phải là vì không ngủ được nên bị đau bụng không? Ngoan nào. Cậu đói à? Cậu ăn sáng rồi mà ha? À, nói mới nhớ, tui cần ăn sáng!”
“Sao tớ lại bị đau bụng vì thức suốt đêm chứ? Với lại, cậu vừa mới ăn sáng xong mà! Đừng có ngốc nữa, Haruka-kun. Sao cậu có thể quên một chuyện gần đây như vậy chứ?”
Thật là ồn ào. Lẽ nào mình sẽ không bao giờ có một buổi sáng yên bình sao?
“Aww, cậu ấy nhát gan!”
“Đồ phản bội! Sao không ai giúp tớ cả? Sao tất cả đều quay đi chỗ khác? Mọi người mong tớ hôn cậu ấy á?! Quá xấu hổ, tớ không làm được!”
Moshi moshi? Thế còn bữa sáng thì sao? Dù chúng tôi đang ở trong phòng ăn, nhưng chẳng có thức ăn nào cả. Tôi không cần phải ăn kiêng. Thực sự, tôi không thể hoạt động nếu thiếu những dưỡng chất quý giá từ bữa sáng.
✦✧
Tôi nhắm mắt lại một lúc, và khi mở ra, tôi thấy mình đang ở trong một hầm ngục.
“Một hầm ngục xa lạ nữa rồi. Gì vậy? Sao tui lại tỉnh dậy trong một hầm ngục? Chúng ta đang ở đâu thế?”
“Ồ, thật tuyệt vời khi cậu đã quyết định mở mắt. Mộng du đến tận đây đúng là một trò ấn tượng. Chẳng có gì có thể đánh thức cậu, kể cả việc chạm vào cậu,” Lớp phó B nói, mỉm cười và nhún nhảy—không phải theo kiểu đó, ý là nhún nhảy trên đôi chân của cô ấy! Đừng có nghĩ bậy!
“Hả? Mộng du? 'Chạm' là sao? Ai đã sàm sỡ tui? Sao không ai trong số các cậu nhìn vào mắt tui cả? Chuyện gì đã xảy ra vậy?!”
Có điều gì đó mờ ám đang diễn ra—có thể là... quấy rối tình dục?! Ai là thủ phạm? Bàn tay sàm sỡ đó đã đi đâu rồi?
“Dù sao thì, ơ, vì bọn mình đã ở đây, nên hãy đi chinh phục hầm ngục này thôi!” Tôi tuyên bố, rút gậy của mình ra.
“Wow, cái gậy đẹp đấy.”
Tại sao họ lại nói với giọng mỉa mai như vậy? Sự nghi ngờ của tôi ngày càng sâu sắc. Chẳng mấy chốc, sự nghi ngờ của tôi sẽ còn sâu hơn cả cái hầm ngục này nữa.
“Có một căn phòng ẩn ở tầng này,” tôi nói. “Mà chúng ta đang ở tầng mấy vậy?”
Một trong số mấy cô Gal trả lời, “Tầng một. Chúng ta, kiểu như, vừa mới đến thôi. Có phòng ẩn sớm vậy sao? Chẳng phải những căn phòng đó thường nằm ở những phần sâu hơn, ẩm ướt hơn của hầm ngục hay sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một căn phòng ẩn trước tầng 20. Liệu có thực sự có một cái ở đây không? Có điều gì đó kỳ lạ. Nó ở một chỗ thật kỳ quặc, nhưng mình chắc chắn nó ở đó.
Tôi đẩy vào bức tường ở lối vào hầm ngục.
“Sao cơ?! Một căn phòng ẩn ngay từ đầu sao?” Lớp phó A lắp bắp.
Với một dòng bụi đổ xuống, bức tường giả trượt ra, để lộ một căn phòng nhỏ. Thay vì một cái rương kho báu, căn phòng lại chứa... một cuốn sách. Có phải đây là phiên bản thế giới giả tưởng của việc tìm thấy một cuốn tạp chí khiêu dâm bị vứt ở bờ sông hoặc giấu trong bụi cây ở công viên không? Đây có phải là mục đích thực sự của các hầm ngục không? Mình thấy hào hứng rồi đây, thế giới này toàn gái xinh!
“Biết Cách Sử Dụng Vật Phẩm Ma Pháp!—đợi đã, nó thực sự tồn tại sao? Mấy lời lảm nhảm lúc nửa đêm của mình đã kích hoạt một sự kiện ngẫu nhiên à?!”
Vậy là, việc cầu xin cho tình tiết này xảy ra là đủ để kích hoạt nó! Nhưng ai đó nợ sự biến thái tuổi mới lớn của mình một lời xin lỗi đấy.
Tôi mừng vì cuốn sách thực sự tồn tại, nhưng tại sao nó lại bị giấu đi? Có lẽ nó bị giấu kín trong một hầm ngục vì nó bị cấm. Vì nội dung của nó quá hữu ích cho khu vực này, nên nó bị giấu đi thay vì bị thiêu hủy. Dù thế nào đi nữa, tôi chỉ có thể suy đoán. Nhìn vào lớp bụi, nó đã nằm im lìm ở đó trong một thời gian rất dài.
Lật từng trang, Biết Cách Sử Dụng Vật Phẩm Ma Pháp! thực sự là phần tiếp theo của Cách Sử Dụng Vật Phẩm Ma Pháp! Sẽ có bao nhiêu lỗi ngữ pháp trong tựa đề của tập tiếp theo nữa đây? Mình sẽ tìm thấy bao nhiêu tập nữa đây? Tập này mô tả các phương pháp chế tạo vật phẩm ma pháp phức tạp hơn và trình bày chi tiết lý thuyết đằng sau ma pháp và kỹ năng.
Ngoài cái tựa đề, nó là một văn bản khá dày đặc. Đọc ẩn ý bên trong, tôi cảm nhận được mong muốn của tác giả muốn trao cho mọi người kiến thức mà họ cần để sống an toàn và thoải mái. Việc cấm cuốn sách này là một mất mát không thể lường trước đối với thế giới. Cuốn sách này sẽ giúp cuộc sống của rất nhiều người trở nên an toàn và dễ dàng hơn—không chỉ binh lính và mạo hiểm giả, mà cả nông dân và thương nhân nữa. Việc cấm văn bản này lẽ ra phải là điều không thể tưởng tượng được. Nếu mình chỉ thay đổi cái tựa đề, có đủ để nó được bỏ cấm không?
Sau một cuộc thảo luận ngắn, Lớp trưởng nói với tôi, “Chúng tớ đã quyết định rằng cậu nên giữ cuốn sách này, Haruka-kun. Nó rất hợp với cậu.”
Tôi cất cuốn sách vào túi. Tuyệt vời, tôi nghĩ. Giờ tôi phải tìm tất cả các căn phòng ẩn khác để tất cả chúng tôi đều có thể nhận được phần thưởng nhỏ của riêng mình. Đúng là một cuộc săn tìm kho báu!
✦✧
Những con quái vật ở các tầng trên bị tàn sát trước khi tôi kịp đối mặt với chúng, chỉ để lại những ma thạch. Hôm nay Lớp trưởng Thiết giáp đang rất hào hứng; cô ấy đang trong một cơn cuồng sát. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra mà! Lần này tôi cũng sẽ không có gì để làm. Thám hiểm một hầm ngục mới bằng cách không làm gì ngoài việc đi xuống cầu thang đáng ra phải là một trải nghiệm hiếm có, nhưng giờ đây nó đã trở thành thói quen.
“Hả? Lại có phòng ẩn nữa rồi à? Mới chỉ là tầng năm thôi. Cái hầm ngục này lắm ẩn thật đấy. Có khi nào đây là một hầm ngục hiệu sách không?! Được rồi! Hãy cải tạo nơi này và dọn đến ở thôi!”
Trí tưởng tượng của tôi bùng nổ với những khả năng. Nếu nó có các khu dành cho manga, trò chơi điện tử, và thậm chí cả figure thì sao?
“Cậu đã quyết định tất cả những điều đó sau khi chỉ tìm thấy một cuốn sách sao?”
“Cậu chỉ đang tìm cớ để cải tạo hầm ngục thôi!”
“Lần trước khi cậu cố gắng cải tạo hầm ngục, cậu đã rơi xuống một cái hố dẫn đến tầng sâu nhất! Cậu không bao giờ rút kinh nghiệm được à?”
“Hừmm, tớ cảm thấy vị trí này là một điểm bất lợi,” Lớp phó B nói. “Nó không gần thị trấn hay bất kỳ ngôi làng nào.”
Một điểm hợp lý, không cần phải vội vàng với kế hoạch này.
“Đúng rồi, tui nên xem xét và tìm những chỗ khác trước khi đưa ra quyết định.”
“Hầm ngục không phải là bất động sản,” Lớp trưởng hét lên. “Rõ ràng là chúng không được rao bán trên thị trường!”
Vì một lý do nào đó, các bạn cùng lớp của tôi không thích kế hoạch cải tạo hầm ngục. Chắc chắn là họ thích công trình mới hơn rồi.
“Ý là, tui hiểu, nhưng xây một hầm ngục mới sẽ rất phiền phức á? Tui sẽ cần phải đào sâu để xem có gì ở dưới đó trước khi tui có thể đặt một nền móng vững chắc, vì vậy sẽ có những cái hố ở khắp mọi nơi. Ý là, kiểu như, khắp cả vương quốc luôn?”
“Ư ư, cậu vẫn không hiểu!”
Những cái lườm trong một hầm ngục thật khác biệt. Tôi là chàng trai duy nhất ở đây, vì vậy tôi đang phải nhận những cái lườm của cả ba nhóm. Mật độ của những cái lườm thật đặc biệt. Cái nghi thức buổi sáng bị Lễ tân bang hội lườm chẳng là gì so với cái này. Rõ ràng sáng nay tôi đã đến Hiệp hội Mạo hiểm giả ư? Lớp trưởng nói với tôi rằng tôi đã lết vào bang hội như thể đang mộng du, làu bàu phàn nàn về bảng nhiệm vụ, và bước ra ngoài sau khi Lớp trưởng Lễ tân lườm tôi. Chuyện đó có thể xảy ra sao?
“Đây rồi, hãy xem chúng ta có gì—Tiến Lên Nào Vật Phẩm Ma Pháp! Hả? Sao họ lại giấu nó ở một tầng khác chứ? Bất tiện quá đi mất! Với lại, mình không thể tìm một bộ sách khác sao? Mấy cái tựa đề này ngày càng tệ hơn rồi.”
Tập thứ ba. Đây là một cuốn sách giáo khoa cấp cao. Mọi thứ về nó đều khó hơn; thậm chí việc tìm nguyên liệu cần thiết cũng sẽ rất khó khăn. Cái quái gì thế này?
“Này, thậm chí còn có một phần về quần áo ma pháp! ‘Thất Sắc Phục Trang: Một chiếc váy sử dụng ma lực để thay đổi màu sắc tùy theo sở thích của người mặc.’ Chết tiệt, cái này làm khó kinh khủng! Nó không cần nguyên liệu hiếm, nhưng chỉ riêng việc xử lý ngần ấy ma thạch thôi đã quá phiền phức rồi. Cần phải bận tâm sao?”
Đột nhiên các cô gái đều hét vào tai tôi.
“Tớ sẽ trả bất cứ giá nào, chỉ cần làm nó! Và làm áo cánh nữa! Váy nữa!”
“Lấy hết tất cả sách tụi mình tìm thấy trong hầm ngục này. Cứ bắt đầu làm đồ đi!”
“Bất cứ thứ gì thú vị hơn mấy bộ đồ rách rưới này!”
“Một phép màu! Bọn mình được cứu rồi!”
Họ đưa cho tôi cuốn sách. Và họ muốn váy—đùa tôi à? Váy thất sắc, váy ngắn, và áo cánh cho hai mươi mốt người sẽ có nghĩa là phải làm sáu mươi ba bộ quần áo. Mình không thể xử lý khối lượng công việc nặng như vậy, tôi nghĩ. Mình sẽ không bao giờ được ngủ nữa mất!
Hôm qua tôi gần như không ngủ chút nào vì phải làm tất cả những đơn hàng tùy chỉnh. Dù tôi tỉnh táo khi đến lúc lấy số đo. Đặc biệt là khi nói đến chiếc váy da bó sát của Lớp phó A và chiếc váy yếm của Lớp phó B. Mắt tôi mở to đến mức không thể chớp được. Tuy nhiên, tôi đã khắc ghi từng chi tiết vào trí nhớ nhờ vào Mộc Tinh Nhãn toàn năng! Mình nhớ khi thước dây của mình đứng thẳng lên! Cứ như, munyunnnn!
“Cái biểu cảm đờ đẫn đó là sao?!”
“Chim sẻ gọi đại bàng?!”
“………”
“Chú ý vào đi!”


0 Bình luận