Tập 1: Chương Huyền Tinh Tông
Chương 52: Cha già sư huynh
0 Bình luận - Độ dài: 1,221 từ - Cập nhật:
Đóng cửa lý liệu quán, đuổi khéo Bạch Duyệt Tâm, người khăng khăng muốn ở lại ăn tối, Diệp An Bình về phòng ngủ, vừa tính toán trên bàn tính, vừa kiểm kê đồ chuẩn bị đưa sư muội.
Linh thạch, đan dược, phù lục…
Khi sư muội và Phượng Vũ Điệp rời Bách Liên Tông, hắn chuẩn bị cho nàng một ít trong túi trữ vật, nhưng hai tháng qua, chắc đã gần hết.
Sư muội thuộc kiểu không hỏi, nàng chẳng nói gì.
Như Tụ Linh Đan, vật thiết yếu cho Luyện Khí kỳ.
Mỗi lần đưa, hắn dặn ăn hết thì nói với hắn.
Nhưng mỗi khi ăn hết, sư muội thà lên núi đào dược thảo tự luyện thuốc, cũng không chủ động xin.
Thậm chí lần trước, hắn quên nàng hết hỏa thạch và thủy thạch, nàng vì tiết kiệm linh thạch, mấy ngày liền chạy ra hồ gần Bách Liên Tông tắm.
Diệp An Bình bất đắc dĩ, giờ phải tính toán cẩn thận, tránh nàng vì tiết kiệm mà làm chuyện khó xử.
Kiểm kê xong, hắn ghi chép đơn giản.
Dọn ghế nằm ra hậu viện, ngồi xếp bằng, tĩnh tọa ngưng khí, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, chờ sư muội.
Chẳng biết bao lâu, “cộc cộc” hai tiếng bước chân vang lên.
Diệp An Bình cảnh giác lắng nghe, bước chân dài bảy tấc, nhẹ chưa đến tám mươi bảy cân, hắn thoáng yên tâm.
Ngay sau, hai bàn tay nhỏ che mắt hắn.
“Sư huynh, đoán muội là ai?”
“Haizz—” Diệp An Bình nắm tay nàng, bất đắc dĩ thở dài, “Sao ta có sư muội ngốc thế, gọi sư huynh rồi còn bắt đoán.”
“Hì hì…”
Bùi Liên Tuyết cười ngố, ngồi cạnh ghế, ngả vào vai hắn, hỏi: “Sư huynh đợi muội lâu chưa?”
“Đợi muội…”
Diệp An Bình khựng lại, nhìn vầng trăng khuyết trên đầu.
Hóa ra hắn tĩnh tọa ba canh giờ, gần nửa đêm.
Hắn đáp: “Không lâu, ta vừa đóng cửa nghỉ. Muội với Tiêu Vân La dạo phường thị đến giờ?”
“Không, ăn xong bọn muội về Huyền Tinh Tông. Muội tắm, thay y phục rồi qua.”
Bùi Liên Tuyết dang tay ôm Diệp An Bình: “Ngửi xem? Thơm không?”
“Hít hít~” Diệp An Bình kề mũi vào cổ nàng, “Tường vi lộ?”
Bùi Liên Tuyết đỏ mặt, nhưng không tránh, lơ đãng: “Hóa ra là tường vi lộ? Tiêu sư tỷ tặng muội một chai, bảo đổ vào bồn tắm, tắm xong thơm, muội thử.”
Diệp An Bình cười khổ. Tường vi lộ ở phường thị giá năm sáu trăm linh thạch, coi như là hàng xa xỉ.
Từ độ đậm mùi, sư muội chắc đổ gần cả chai, thơm như cây lê hoa nở rộ.
Nhưng nghe thế, hắn thoáng lo.
Tiêu Vân La sống xa hoa, giờ thân với sư muội, nhỡ dẫn sư muội thành thế, hắn nuôi sao nổi?
Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan a! [note75207]
Nhưng thấy sư muội vui, Diệp An Bình không nỡ phá, chỉ mong nàng hiểu chuyện, không thành thú nuốt vàng bốn chân.
Hắn đứng dậy: “Muội ngồi, ta xoa chân cho.”
“À…”
“Tiện xem hai tháng nay muội có lười, luyện kiếm tĩnh tọa đúng giờ không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Diệp An Bình cười, vào nhà lấy chậu gỗ, đổ nước nóng, quỳ một gối bên ghế, nâng chân nhỏ của sư muội, tháo hài thêu và tất.
Như trước đây, ngâm chân nàng trong nước nóng, hắn nâng lòng bàn chân, vận linh lực vào đầu ngón cái, nhẹ nhàng kích thích kinh mạch.
Khác với khách lý liệu quán, làm cho khách để kiếm linh thạch, ưu tiên sự thoải mái.
Với sư muội, hắn dùng lực và linh lực sâu hơn.
Cách đả thông kinh mạch này nguy hiểm, như dùng dao nhỏ gọt gân cốt, lưu thông huyết mạch, sơ suất là hủy kinh mạch.
Nhưng sư muội lớn lên bên hắn, mỗi nút kinh mạch nàng, hắn thuộc lòng.
Xoa một lúc, thấy Bùi Liên Tuyết nắm chặt váy, nghiến răng chịu đau, hắn đánh lạc hướng: “Đau không?”
“Quen rồi, không sao.”
“Ráng chút, lát xong.”
…
Xoa khoảng một khắc, trán Bùi Liên Tuyết lấm tấm mồ hôi lạnh. Khi Diệp An Bình buông chân nàng, nàng thở phào, ngồi co gối trên ghế, ôm chân, mặt kề đầu gối, cười ngọt nhìn sư huynh.
“Sư huynh, Bạch sư tỷ quen thế nào?”
Diệp An Bình đổ nước chân dưới cây liễu hậu viện, đáp: “Nàng giúp ta duyệt đơn mở tiệm.”
“Rồi sao?”
“Rồi?” Diệp An Bình ngồi lại bên nàng, “Rồi muội với Phượng Vũ Điệp đánh nàng tự bế ở kiếm thí, ta an ủi, quen. Nàng rảnh là qua giúp.”
“Vậy… sư huynh muốn cưới nàng?”
?
Diệp An Bình liếc nàng, ngạc nhiên: “Suy nghĩ muội nhảy xa thế? Liên quan gì đến cưới?”
“À… chỉ là…” Bùi Liên Tuyết lảng mắt, “Nam nữ ở chung, chẳng phải muốn cưới sao?”
Diệp An Bình nhướn mày, hỏi ngược: “Thế không bình thường à? Trước đây ta với muội chẳng ở chung suốt.”
“… …”
Nói gì thế?!
Bùi Liên Tuyết rúc mặt vào đùi, ngón tay xoắn tóc, hai chân nhỏ cọ nhau.
Nàng vừa an tâm vừa bất an…
An tâm vì sư huynh ám chỉ không có ý với Bạch sư tỷ.
Nhưng nếu ý sư huynh là thế, chẳng phải cũng không có ý với nàng?
Do dự, nàng lấy dũng khí hỏi: “Vậy… không cưới?” —Nàng hỏi về mình.
“Dĩ nhiên không cưới.” —Diệp An Bình đáp về Bạch Duyệt Tâm.
“… …”
Bùi Liên Tuyết cúi đầu, mắt đầy thất vọng.
Thấy trời tối, Diệp An Bình định để nàng về.
Hắn vào phòng, lấy túi trữ vật đã kiểm kê, đưa nàng: “Trong này có đan dược muội dùng hằng ngày, và hai ngàn linh thạch.”
“Hai… hai ngàn?!” Bùi Liên Tuyết lo lắng nhận túi, nhìn vào.
“Ừ, học phí muội. Muội là bồi học vào Huyền Tinh Tông, phải nộp học phí. Khi kết quả môn tuyển ra, mang linh thạch nộp ở chủ phong. Còn lại là phí ăn ở, ở Huyền Tinh Tông đừng tiết kiệm, hết thì qua nói, sư huynh lo được.”
“…Thế muội chẳng nợ sư huynh cả đống?”
“Nợ gì, sư huynh tự nguyện cho.”
Diệp An Bình cười bất đắc dĩ, nhớ lần trước trêu nàng tốn tiền hắn, nàng tưởng thật, vội giải thích: “Lần trước nói muội xài tiền ta, là đùa. Sư huynh không nhỏ nhen thế. Đừng lo trả, tu luyện tốt là báo đáp ta.”
“…Ừ.”
“Được, khuya rồi, về Huyền Tinh Tông đi. Sau này ta cần tìm muội, sẽ nhờ Bạch sư tỷ gọi, sư huynh không vào được cổng sơn môn.”
Bùi Liên Tuyết bĩu môi, nắm góc áo hắn: “Muội muốn ở với sư huynh thêm, hai tháng không gặp.”
“Được, sắp cập kê mà còn thích làm nũng?”
Diệp An Bình nhìn, lắc đầu thở dài, gõ đầu nàng.
Bùi Liên Tuyết phồng má: “Thích làm nũng, không được à?”
“Được, có sư huynh nào cấm sư muội làm nũng đâu? Đi, ta dẫn muội dạo phường thị.”


0 Bình luận