• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Chương Huyền Tinh Tông

Chương 14: Nhân vật chính, tim đập loạn nhịp

0 Bình luận - Độ dài: 1,359 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau.

Tí tách, tí tách…

Tiếng giọt sương rơi vào vũng nước vang lên thanh thoát, khiến căn phòng càng thêm tĩnh lặng.

Trên giường cạnh cửa sổ, Phượng Vũ Điệp mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trời xám xịt, không biết giờ là canh mấy.

Tiểu Thiên ngồi trên bệ cửa sổ thấy nàng tỉnh, lập tức bay đến bên giường, lo lắng hỏi:

『Vũ Điệp, thế nào rồi? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?』

Phượng Vũ Điệp thử nắm tay, rồi nhích người xuống đất, nhưng vừa đứng lên, chân đã mềm nhũn, lại ngồi xuống.

"Vẫn hơi yếu chân, nhưng cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Tiểu Thiên bay đến ngồi trên vai nàng, tựa đầu ra sau, nói: 『Vũ Điệp, ngươi không biết lúc đó nguy hiểm thế nào đâu. Nếu tiểu tử đó và sư muội hắn đến muộn một khắc, nguyên hồn ngươi đã tan biến hoàn toàn, ta lúc đó lo chết đi được.』

"Chẳng phải ta sống rồi sao?" Phượng Vũ Điệp thả lỏng ngã lại lên giường, vui vẻ nói, "Hừ hừ, quả nhiên ta là con cưng của số mệnh, gặp phải ma tu mà còn sống được."

『Thôi đi, chưa từng nghe câu thiên ngoại hữu thiên sao?』 Tiểu Thiên lườm nàng.

"Sao thế, chẳng phải ngươi luôn nói ta là người mang thiên mệnh sao?"

『Ngươi đích thực là Thiên mệnh chi tử, mang trong mình huyết mạch Thánh Hoàng, lại có thể nhìn thấy ta. Nhưng ngươi có biết, tên tiểu tử đã cứu ngươi cùng sư muội hắn… rốt cuộc đã làm gì không?』

"Làm gì?"

Tiểu Thiên nhếch môi cười, nói: 『Hắn và sư muội cùng nhau đánh chết gã ma tu tấn công ngươi, ta thấy rồi, gã ma tu đó bị hai người họ thiêu thành đống than.』

Phượng Vũ Điệp tưởng mình nghe lầm, hỏi: "Gã ma tu đó chẳng phải đã đến giả Anh cảnh sao?"

『Đúng thế.』 Tiểu Thiên gật đầu, 『Ta giờ vẫn thấy khó tin. Tư chất linh căn của hai người đó không đặc biệt xuất sắc, nhưng tốc độ tu luyện lại vượt xa đồng lứa. Tiểu tử đó mười lăm tuổi Luyện Khí tầng ba, cô nương kia mười bốn tuổi Luyện Khí viên mãn.』

"… …"

『Hơn nữa, hai người họ có thể giết một ma tu giả Anh cảnh, vượt hẳn hai đại cảnh giới. Dù lúc đó gã ma tu đã bị thánh long làm trọng thương, nhưng dù vậy, có thể chôn vùi hắn cũng đủ chứng minh thực lực của họ.』

"Thật sao?"

『Ta tận mắt thấy.』 Tiểu Thiên gật đầu, khoanh tay bay đến trước mặt nàng, 『Tiểu tử đó thì thôi không nói, tu vi hắn chỉ Luyện Khí tầng ba, đánh không lại ngươi. Nhưng cô nương họ Bùi thì khác, trước mặt nàng, ngươi không trụ nổi năm chiêu, tin không?』

Tiểu Thiên muốn dập bớt nhuệ khí của Phượng Vũ Điệp.

Cạnh tranh có thể tạo áp lực, mà áp lực giúp người ta trưởng thành nhanh hơn.

Nó luôn cảm thấy Phượng Vũ Điệp thiếu một đối thủ cạnh tranh.

Tư chất của Phượng Vũ Điệp quá tốt, hơn mười năm qua, người đồng lứa hay hơn nàng mười tuổi gần như đều bị nàng đánh bại.

Lần này ma tu Kết Đan kỳ dạy nàng một bài học, còn cô nương họ Bùi đúng lúc có thể khích lệ nàng.

"Bùi cô nương hóa ra lợi hại vậy sao."

『Đúng thế, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.』 Tiểu Thiên nghiêm túc gật đầu, dạy dỗ, 『Cho nên, ngươi phải cố gắng hơn, hiểu chưa? Tư chất của ngươi tốt hơn cô nương họ Bùi, sau này nàng chắc chắn không sánh bằng ngươi, nhưng nếu ngươi cứ lười biếng như giờ, cả ngày chỉ nghĩ đến gà nướng và chơi đùa, sớm muộn gì cũng uổng phí thiên linh căn của ngươi…』

Thế nhưng khi nghe nó răn dạy một hồi, Phượng Vũ Điệp lại chẳng hề bị đả kích như nó tưởng, trái lại còn chẳng hiểu sao mặt nàng lại ửng đỏ lên.

Tiểu Thiên nhíu mày: 『Ngươi đỏ mặt làm gì?』

Phượng Vũ Điệp che mặt, ngại ngùng cười: "Bùi cô nương xinh đẹp như vậy, lại lợi hại, còn cứu ta. Ta cảm thấy…"

『Cảm thấy gì?』

"Ta… hình như thích nàng rồi."

Vẻ mặt Tiểu Thiên lập tức cứng đờ, bất đắc dĩ xoa mũi, rồi bay lên đá một cước vào trán nàng.

『Vũ Điệp!! Ta nói cái này, không phải để ngươi động lòng. Mà là để ngươi cảm thấy nguy cơ, nếu ngươi không cố gắng nữa…』

"Ta biết, ta biết!" Phượng Vũ Điệp vẫy tay, cười, "Nhưng Tiểu Thiên, ngươi xem, ta cũng là cô gái đang ở tuổi mơ mộng, thấy một cô nương như nàng, sao có thể không động lòng? Huống chi nàng còn là ân nhân cứu mạng ta."

Tiểu Thiên mặt không biểu cảm: 『Vũ Điệp, tiểu tử họ Diệp cũng là ân nhân cứu mạng ngươi. Ngươi động lòng với hắn ta còn hiểu, ngươi động lòng với con bé họ Bùi?』

"Đàn ông đều là đồ xấu xa."

『… …』

Phượng Vũ Điệp cười ngốc, hỏi: "Tiểu Thiên, ngươi nói Bùi cô nương có thiện cảm với ta không?"

『Thiện cảm cái quỷ! Ngươi nghĩ mọi cô nương đều như ngươi, thích con gái à?』

"Nhưng hôm qua nàng ngồi bên giường ta suốt, còn gọt táo cho ta nữa."

Nói rồi, Phượng Vũ Điệp lấy lõi táo mà hôm qua Bùi Liên Tuyết ném cho nàng từ dưới gối ra, khiến Tiểu Thiên mặt giật giật.

『… Tối qua ngươi để lõi táo này dưới gối suốt?』

"Ừ, Bùi cô nương gọt cho ta mà." Phượng Vũ Điệp mím môi cười, "Ta nghĩ để dưới gối, ngủ sẽ mơ thấy Bùi cô nương."

『… …』

Tiểu Thiên lúc này cũng hơi cạn lời.

Cũng phải, Phượng Vũ Điệp dù sao cũng là cô gái mười lăm tuổi, gặp một người vừa lợi hại vừa soái khí, nảy sinh tình cảm cũng là bình thường.

Bình thường cái quỷ!

Một cô gái, vì một cô gái khác mà tim đập loạn xạ.

Nếu sư phụ nàng, Thái Hư chân nhân, biết nàng thế này, chắc chắn đánh mông nàng sưng vù.

Lúc này, cửa phòng gõ vang, Tiểu Điệp bưng một bát cháo thuốc đẩy cửa bước vào.

Thấy Phượng Vũ Điệp đã tỉnh, Tiểu Điệp cười vui vẻ chào: "Phượng cô nương, tỉnh rồi ạ? Đây là cháo thuốc thiếu chủ hôm nay đặc biệt đi chuẩn bị cho cô, giúp cô hồi phục nhanh hơn."

"Ừ?! Ngươi là… Tiểu Điệp đúng không? Hôm qua Bùi cô nương nhắc đến ngươi."

"Đúng ạ, Phượng cô nương gọi nô tì là Tiểu Điệp là được." Tiểu Điệp đến bên giường, bưng cháo thuốc đưa cho nàng, "Khi cô ở Bách Liên Tông, có gì cần cứ gọi nô tì. Thiếu chủ dặn, nô tì phải hầu hạ Phượng cô nương chu đáo, nên cô không cần quá câu nệ."

"Vậy thay ta cảm ơn Diệp thiếu chủ."

Tiểu Điệp gật đầu mỉm cười, nói: "Phượng cô nương muốn cảm ơn, tốt nhất tự mình nói với thiếu chủ. Nào, cô uống cháo thuốc trước, rồi nô tì giúp cô chải tóc thay đồ. Quần áo của cô trước đó dính nhiều máu, giặt không sạch nên vứt đi rồi, thiếu chủ đưa mấy bộ đồ mới bảo nô tì mang đến cho cô."

Nghe Tiểu Điệp một mực gọi "thiếu chủ", Phượng Vũ Điệp cảm thấy như thể vị thiếu chủ kia để ý mình, nên sai tiểu nha hoàn này đến lấy lòng nàng.

Ngừng một chút, Phượng Vũ Điệp vội đổi chủ đề, hỏi: "Ừm… mà này, Bùi cô nương đâu rồi?"

"Bùi cô nương lúc này chắc đang cùng thiếu chủ luyện kiếm ở võ trường."

"… Lát nữa ta đi xem được không?"

"Được, Phượng cô nương ăn cháo xong, nô tì dẫn cô qua."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận