• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Chương Huyền Tinh Tông

Chương 35: Sư huynh trở thành nội gián

0 Bình luận - Độ dài: 1,176 từ - Cập nhật:

Diệp An Bình thay một bộ y phục chỉnh tề, vội vã vào tiệm lý liệu, bắt tay làm lý liệu cho “Trần sư huynh” và “Lưu sư muội”.

Đương nhiên, khi biết hắn sẽ chạm vào chân, Lưu sư muội thoáng ngần ngại. May mà có Bạch Duyệt Tâm ở bên trấn an, nàng miễn cưỡng thử, rồi dần thả lỏng, đắm mình trong cảm giác dễ chịu.

Về phần Trần sư huynh, Diệp An Bình bảo cởi áo trên, xoa bóp các huyệt đạo sau lưng. Ban đầu, hắn kêu đau inh ỏi, nhưng khi xong, kinh mạch thông suốt, tinh thần sảng khoái. Hai người còn ngồi uống trà, trò chuyện rôm rả.

Diệp An Bình hứa giảm giá lý liệu sau này, đổi lại, họ cam kết giới thiệu tiệm cho đồng môn Huyền Tinh Tông.

Nửa canh giờ sau, hai người cùng Bạch Duyệt Tâm rời đi, nói phải về tông dự lớp sáng. Bạch Duyệt Tâm bảo sẽ quay lại sau.

Tiễn họ xong, Diệp An Bình mở tiệm.

Nhưng “lý liệu” vẫn là thứ lạ lẫm ở thế giới này. Cả buổi sáng, người tò mò ghé hỏi không ít, song chẳng ai chịu bỏ linh thạch, đều chê giá cắt cổ.

Hắn từng nghĩ đến “ngày đầu miễn phí” để thu hút khách, nhưng một mình xoay xở sao nổi nếu đông người? Thế là, hắn đặt kỳ vọng vào Bạch Duyệt Tâm, hy vọng nàng dẫn đồng môn đến ủng hộ.

Lúc này, hắn ngồi trong đại sảnh, tay tính sổ, đầu mải lập kế hoạch chi tiêu và đan dược cho sư muội. Bất chợt, một nam tử áo đen, khí tức lạnh lùng, bước vào.

“Hoan nghênh quang lâm.”

Tưởng lại là kẻ hỏi suông về lý liệu, Diệp An Bình thở dài, miễn cưỡng đứng dậy đón. Nào ngờ, nam tử buông một câu: “Chỗ này có bán Chu Tước không?”

Chu Tước—một trong tứ đại thần thú, trấn giữ phương Đông trong truyền thuyết, ai ở Trung Quốc cũng biết. 

Thế giới này cũng tương truyền, tiên thú ấy ngự trị tứ phương thiên địa.

Nghe câu hỏi, Diệp An Bình khựng lại, lông mày nhíu chặt.

Hắn nhận ra ngay, đây là ám hiệu của “Thất Sát Môn” trong game.

Thất Sát Môn—tụ điểm của đám tán tu hung ác, nhận tiền làm việc, bất kể tiên ma.

Chỉ cần trả linh thạch, họ sẵn sàng nhận treo thưởng, làm mọi việc bẩn thỉu, thậm chí hỗ trợ trưởng lão ngũ đại phái xử lý chuyện mờ ám.

Nhưng vấn đề là, chợ Huyền Tinh Tông đâu có “tiệm” của Thất Sát Môn? Sao gã này tìm đến tiệm lý liệu của hắn?

Diệp An Bình do dự. Có nên đáp ám hiệu không?

Thất Sát Môn xuất hiện, chắc chắn đang âm mưu chuyện lớn. Giả làm “tiệm” để moi tin tức là cách hay, nhưng rủi ro không nhỏ. Nếu bị phát hiện, hắn, một Luyện Khí kỳ, khó thoát truy sát.

Hắn biết rõ nội tình Thất Sát Môn từ game, giả mạo không khó. Nhưng…

Nam tử thấy hắn ngẩn người, quay đầu định đi: “Quấy rầy.”

Thấy gã sắp rời, Diệp An Bình cắn răng, quyết đánh liều, đáp ám hiệu: “Chốn nhỏ bé này sao có Chu Tước? Khách nhân muốn mua ngọc tước về nuôi chăng?”

“… …”

Nam tử dừng bước, xoay lại, ánh mắt dò xét Diệp An Bình từ đầu đến chân, nói: “Ngọc tước kêu khó nghe.”

“Vậy hoàng tước thế nào? Tiếng kêu vui tai, dáng vẻ nhỏ nhắn, yêu kiều.”

“Phù—Ta còn tưởng chợ này không có ‘tiệm’.” Nam tử thở phào, cười nhạt, “Chỉ mình ngươi?”

“Vâng, quanh đây không có ‘tiệm’ khác. Tiệm này tại hạ mới mở hôm qua.”

Diệp An Bình dang tay, mời gã vào trong, cẩn trọng rót trà, lòng như đi trên băng mỏng.

Sau vài câu chào hỏi, nam tử vào thẳng vấn đề: “Ngươi nghe chuyện thái sư Cổ Độc Tông ngã xuống ở trấn Vũ Khê chưa?”

Quả nhiên! Diệp An Bình thầm khẳng định quyết định đáp ám hiệu là đúng.

Thất Sát Môn đến vì chuyện “Vô Hữu”.

Một tháng rưỡi qua, hắn luôn lo lắng về việc này. Cổ Độc Tông có “minh bài”—Vô Hữu chết, trưởng lão tông môn lập tức biết, chắc chắn sẽ điều tra. Nếu tra ra thiếu chủ Bách Liên Tông giết Vô Hữu, Cổ Độc Tông sẽ kéo đến Bách Liên Tông đòi mảnh “Huyền Âm Quyết” trong túi hắn.

Diệp An Bình gật đầu, bình tĩnh: “Tại hạ có nghe. Nghe nói hôm đó trấn Vũ Khê xuất hiện một con kim long.”

“Ừ. Ta đã đếnkhách điếm Vũ Khê, tra danh sách người đặt phòng mấy ngày đó, khoanh vùng được vài kẻ.”

Nam tử lấy một tờ giấy, đưa cho Diệp An Bình.

Hắn liếc qua, thấy bảy cái tên viết nguệch ngoạc.

Nam tử hỏi: “Đây là những kẻ rời khách điếm sau khi kim long xuất hiện. Kẻ giết thái sư Cổ Độc Tông chắc trong số này. Ngươi biết ai?”

Diệp An Bình thấy tên mình và Bùi Liên Tuyết, khóe mắt giật giật, vội nói: “Diệp An Bình, hình như thiếu chủ Bách Liên Tông. Bùi Liên Tuyết là sư muội, cả hai tư chất kém, chỉ Luyện Khí kỳ.”

“Ừ… còn lại?”

“Trần Thắng Vũ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tuổi chắc hơn bốn trăm, không thể.”

Nam tử im lặng, hỏi tiếp: “Trong đây, có ai tư chất xuất chúng?”

“Tư chất xuất chúng?”

“Ừ.” Nam tử gật đầu, “Kim long ở Vũ Khê, môn nội đoán là Long Hồn của Thánh Hoàng. Kẻ giết thái sư chắc mang Thánh Hoàng huyết mạch, tư chất không thể tầm thường. Ba người ngươi nói tạm loại, còn năm kẻ kia?”

“… …”

Diệp An Bình lặng lẽ nhìn xuống, quả nhiên thấy tên “Phượng Vũ Điệp”.

Hắn ngập ngừng, nói: “Phượng Vũ Điệp, nghe đâu là thiên linh căn. Hôm qua ở tuyển môn, cô ta gây sóng gió lớn.”

Nam tử gật đầu: “Hiểu rồi. Ta sẽ hỏi thăm thêm.”

“Xin hỏi, môn nội chỉ thị thế nào?”

“Túi trữ vật của thái sư Cổ Độc Tông có một bảo vật, cụ thể là gì, ta không rõ. Treo thưởng yêu cầu tìm túi trữ vật nhanh nhất, một vạn linh thạch. Nhiều đồng môn quanh đây đang nháo nhào điều tra.”

“Vậy… tiền bối định làm sao?”

Nam tử trầm ngâm, hỏi: “Ngươi có thể tra nội dung tuyển môn Huyền Tinh Tông không? Ngươi nói Phượng Vũ Điệp tham gia tuyển môn?”

“Vâng.” Diệp An Bình nhíu mày, “Tiền bối định động thủ trong tuyển môn? Huyền Tinh Tông không phải môn phái nhỏ…”

“Đừng lo. Ta biết quy củ, tuyệt không liên lụy ‘tiệm’ thu tin như ngươi. Ngươi chỉ cần tra lịch trình tuyển môn vài ngày tới. Tối ta quay lại lấy.”

“Vâng, tại hạ hiểu.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận