• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Chương Huyền Tinh Tông

Chương 4: Sư muội đang tuổi xuân thì

0 Bình luận - Độ dài: 1,525 từ - Cập nhật:

Theo dự đoán của Diệp An Bình, khi cậu và Bùi Liên Tuyết đến thị trấn Vũ Khê, sẽ còn bảy ngày để chuẩn bị.

Nhưng thực tế, những gì cần chuẩn bị, cậu đã chuẩn bị xong xuôi, không thiếu sót gì.

Một kiếm này, cậu đã mài giũa suốt mười năm.

Vì vậy, việc đến Vũ Khê sớm bảy ngày, ngoài lo lắng về những tình huống bất ngờ, còn một lý do khác là để Bùi Liên Tuyết thư giãn tinh thần, tránh lúc then chốt quá căng thẳng mà xảy ra sai sót.

Đừng nói là Bùi Liên Tuyết, một cô bé mới sống mười bốn năm.

Ngay cả cậu, một người trước khi xuyên không đã sống hai mươi năm, sau khi xuyên không lại sống thêm mười lăm năm, tổng cộng ba mươi lăm tuổi, cũng không tránh khỏi cảm giác căng thẳng.

Dù sao, kẻ họ sắp đối phó là một tu sĩ Kết Đan kỳ, cao hơn họ hai đại cảnh giới.

Sau khi đến Vũ Khê, Diệp An Bình cũng thấy may mắn vì đã quyết định đưa Bùi Liên Tuyết đến sớm.

—Bùi Liên Tuyết vô cùng căng thẳng.

Diệp An Bình vừa đặt một phòng trọ ở Vũ Khê, định dẫn Bùi Liên Tuyết ra phố mua đồ cho khuây khỏa, nhưng vừa bước ra đường, Bùi Liên Tuyết đã cảnh giác với mọi người trên phố, nhìn ai cũng như ma tu.

Thấy cách đó không xa có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang mua bánh bao, nàng vội nhỏ giọng hỏi Diệp An Bình: “Sư huynh, người kia có phải ma tu mà huynh nói không?!”

“Sư muội, đó chỉ là một tán tu thôi.”

“Ồ…” Bùi Liên Tuyết yếu ớt gật đầu, lại thấy một người phàm là bộ khoái đeo đao sau lưng, liền hỏi tiếp, “Sư huynh, có phải hắn không?”

“Đó là bộ khoái của nha môn Vũ Khê.”

“… Còn người tóc tai bù xù kia thì sao?”

“Đó chỉ là một kẻ ăn mày.”

Diệp An Bình đột nhiên thấy phản ứng của nàng khá đáng yêu, cười nói: “Sư muội, giờ muội trông như một con chuột vậy.”

“Huynh mới giống chuột!” Bùi Liên Tuyết bất mãn bĩu môi, “Muội chẳng phải…”

“Sợ hãi?”

“Chắc chắn sợ chứ! Chúng ta sắp đối phó với một ma tu Kết Đan kỳ…”

Diệp An Bình nhẹ nhàng véo má nàng, nói: “Muội phải tin sư huynh, tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhớ câu khẩu hiệu năng lượng tích cực đầu tiên mà sư huynh dạy muội không?”

“Nhớ.”

“Nói lại xem.”

“Gặp khó khăn gì cũng đừng sợ, hãy mỉm cười đối mặt, cách tốt nhất để xóa bỏ nỗi sợ là đối diện với nó, cố lên.” Bùi Liên Tuyết vung nắm tay nhỏ, “Olie give!” [note75033]

“Ừ, nên đừng sợ.”

“Sư huynh, muội luôn muốn hỏi, Olie give là gì vậy?”

“Ừm—” Diệp An Bình dừng một chút, giải thích, “Muội cứ coi nó là một từ khiến người ta cảm thấy phấn chấn là được.”

“Ồ~”

Hai người đi dọc theo con phố một lúc, đột nhiên phía trước truyền đến một loạt tiếng gõ chiêng đánh trống, dường như hôm nay trong trấn có người tổ chức hỷ sự.

Chẳng bao lâu, một đội rước dâu xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Kiệu đỏ dẫn đầu, phía sau hơn mười người khiêng gà vịt cá và của hồi môn đi theo kiệu, hai bên đánh chiêng gõ trống, tiếng kèn sô-na vui mừng rộn rã.

Diệp An Bình không thấy gì mới lạ, Bùi Liên Tuyết dường như rất hứng thú.

Nàng cứ nhìn chằm chằm vào kiệu đỏ dẫn đầu, vẻ lo lắng ban nãy cũng biến mất, cả người như muốn nhảy ngay vào kiệu đỏ đó.

Nghĩ lại, cũng là bình thường.

Bùi Liên Tuyết vốn là con gái nhà nông phàm trần.

Ở thế giới này, những cô gái như nàng từ nhỏ đã mong ngóng đến khi mười lăm tuổi trưởng thành, được ngồi kiệu đỏ gả vào một gia đình tốt.

Nàng năm nay cũng mười bốn tuổi, đang ở độ tuổi xuân thì nảy nở.

Suy nghĩ một chút, Diệp An Bình hỏi: “Sư muội, có muốn đi theo xem không? Ăn một bữa tiệc cưới.”

Bùi Liên Tuyết vội thu tầm mắt, do dự một lúc, lắc đầu: “Chúng ta chẳng phải còn phải tìm gã ma tu sao? Làm gì có thời gian xem người ta kết hôn?”

“Không sao, thấy muội cứ nhìn chằm chằm kiệu người ta, muội chưa từng thấy kết hôn là thế nào đúng không?”

“Muội xem trong sách rồi.”

“Vậy thì đi cảm nhận không khí thực tế một chút.”

Diệp An Bình trực tiếp nắm tay Bùi Liên Tuyết, kéo nàng đi theo kiệu đến trước cửa nhà dân thường đang tổ chức hỷ sự.

Cậu nói với người quản sự rằng muốn đến chúc vui, lại xuất trình lệnh bài Bách Liên Tông, lập tức được chú rể cung kính mời vào trong viện, ngồi vào một bàn tiệc dành riêng.

Lúc đến cậu chưa nghĩ tới, đến khi ngồi xuống mới phát hiện, tu sĩ đến ăn chực như cậu không ít.

Bàn cậu và Bùi Liên Tuyết ngồi tổng cộng tám người, toàn là tu sĩ.

Diệp An Bình vừa ngồi xuống, một tu sĩ trẻ tuổi mặt mày cởi mở bên cạnh đã bắt chuyện.

“Tiểu huynh đệ, các ngươi cũng rảnh rỗi vậy, đến xem người ta kết hôn à?”

“Vâng, tiền bối nói đùa rồi.” Diệp An Bình gật đầu, nói, “Sư muội ta trước giờ chưa thấy kết hôn, rất tò mò, đúng lúc gặp dịp này, ta dẫn nàng đến xem một chút.”

“Hóa ra là sư huynh muội, tình cảm đúng là không tệ.”

Diệp An Bình đảo mắt nhìn mấy tu sĩ khác cùng bàn, định chào hỏi một chút, tiện thể hỏi thăm xem họ có nghe tin gì về “Vô Hữu” gần đây không.

Nhưng khi nhìn thấy người ngồi đối diện bàn, cậu cảm thấy không cần hỏi nữa.

Người đó ngũ quan thanh nhã, nam nữ khó phân, trên mặt mang vẻ trung tính, tóc buộc thành hai bím dài, đôi mắt tím mang chút tà khí.

Không nghi ngờ gì, diện mạo và khí chất này giống hệt thái sư Cổ Độc Tông trong trò chơi.

Nhưng vấn đề cũng đến.

Tại sao một ma tu như hắn lại đến dự hỷ sự của dân phàm để ăn chực?

Hắn rảnh rỗi không có việc gì làm sao?

Diệp An Bình không dám nhìn hắn lâu, gật đầu chào rồi cùng Bùi Liên Tuyết nhìn về phía chú rể đang chúc rượu khách ở xa.

Nhưng Vô Hữu lại chủ động bắt chuyện với cậu và Bùi Liên Tuyết.

“Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi chỉ khoảng mười bốn mười lăm, vậy mà đã Luyện Khí tầng ba, sau này tiền đồ không thể hạn lượng.”

“A…” Diệp An Bình nghe giọng trung tính này, vội giả vờ làm cậu bé ngại ngùng, “Đa tạ tiền bối khen ngợi, đó là nhờ sư phụ dạy dỗ tốt.”

“Hơn nữa vị tiểu sư muội này cũng… nếu ta không nhìn lầm, đã Luyện Khí viên mãn?”

“A, đa tạ tiền bối khen ngợi. Sư muội ta tư chất không tệ, lại chăm chỉ tu luyện.” Diệp An Bình cười ngượng gãi đầu, sau đó vỗ vai Bùi Liên Tuyết, kéo ánh mắt nàng từ cô dâu ở xa về, nói, “Sư muội, vị tiền bối này đang khen muội đấy.”

“A…” Bùi Liên Tuyết nhìn Vô Hữu đối diện, ngẩn người gật đầu, “Đa tạ tiền bối khen ngợi.”

Vô Hữu mỉm cười gật đầu với hai người, rồi dùng linh lực điều khiển bình rượu trên bàn, rót đầy hai chén rượu trước mặt Diệp An Bình và Bùi Liên Tuyết.

“Hai vị long tử phượng khuê, sau này chắc chắn là một đôi kiêu hùng, hai chén rượu này coi như kết giao.”

Diệp An Bình mỉm cười gật đầu, nhìn hai chén rượu trước mặt mình và Bùi Liên Tuyết.

Rượu trong chén vẫn trong veo, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng cậu biết, hai chén rượu này chắc chắn đã bị hạ cổ.

Có vẻ Vô Hữu đã nhận ra linh căn tư chất của Bùi Liên Tuyết không tầm thường.

Nhưng mười năm khổ luyện và uống độc của cậu và Bùi Liên Tuyết không phải uổng phí, mười năm luyện tập và uống độc, cổ này đối với cậu và Bùi Liên Tuyết chẳng có chút tác dụng nào.

“Sư muội, đừng nhìn nữa, vị tiền bối này rót rượu cho chúng ta rồi.”

“A… ồ, đa tạ tiền bối.”

Bùi Liên Tuyết nâng chén rượu uống cạn, rồi lại nhìn về phía cô dâu, sau đó nhẹ vỗ vai Diệp An Bình, gọi: “Sư huynh, mau nhìn mau nhìn, cô dâu và chú rể chuẩn bị bái đường rồi!!”

Ghi chú

[Lên trên]
Olie give (奥利给): là ngôn ngữ mạng TQ, pinyin là āolìgěi đọc ngược lại nghe hơi giống với 给力哦 /gěilìo/ là tiếp sức nên mang nghĩa như 加油 (cố lên)
Olie give (奥利给): là ngôn ngữ mạng TQ, pinyin là āolìgěi đọc ngược lại nghe hơi giống với 给力哦 /gěilìo/ là tiếp sức nên mang nghĩa như 加油 (cố lên)
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận