Unmei no Hito wa, Yome no...
Aien Kien Chihiro Ayaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Nàng sư tử không lầm lỡ

1 Bình luận - Độ dài: 11,013 từ - Cập nhật:

Tôi tên là Senji Shishino, là con gái thứ của nhà Senji.

Gia đình Senji là một gia tộc danh giá có nguồn gốc từ thời Edo, ban đầu kiếm tiền nhờ ngành dệt may, rồi tận dụng làn sóng sau chiến tranh để lấn sang các ngành khác, cho đến nay vẫn tiếp tục tích lũy của cải, cũng là một gia đình có lịch sử lâu đời. Mặc dù vậy…

--- Tranh giành tài sản và vấn đề thừa kế thật là phiền phức quá đi!

“Á á á á! Gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!”

Cô tôi hét lớn, các nhân viên khách sạn hoảng loạn. Tôi nhìn những người đang căng thẳng la hét và ăn hết chỗ bánh còn lại.

“Máu! Tôi chảy máu rồi!”

Trán chú tôi cắm một cái dĩa, máu phun ra như súng nước từ vết thương.

Ông chú thủ phạm thì bị chú tôi đấm một cú vào cằm, bất tỉnh nhân sự. Bà thím thì đang vật lộn với một chú khác, chiếc ren cao cấp bị xé rách nát. Không chỉ người lớn, năm người anh em họ của tôi cũng đang lớn tiếng cãi vã. Sảnh khách sạn tráng lệ đã biến thành địa ngục --- nguyên nhân của sự hỗn loạn này là do chị gái tôi.

Vì chị ấy, người thừa kế chính thức khối tài sản, đã để lại một tờ giấy viết "Mấy chuyện còn lại mọi người tự bàn bạc quyết định nhé?" rồi biến mất.

(Bà chị lơ đễnh ngốc nghếch đó!)

Mặc dù vậy, tôi có thể hiểu tâm trạng của chị. Khối tài sản thừa kế của ông nội, nếu đổi sang tiền mặt, trị giá khoảng hơn 500 tỷ yên. Có nhiều tiền như vậy chỉ khiến cuộc đời rối tung lên, ngửi thấy mùi để mà trốn thoát trước khi bị cuốn vào những rắc rối này, ngược lại phải khen chị ấy thông minh mới đúng.

“Đúng rồi! Hay là chia đều cho tất cả mọi người có mặt ở đây đi!”

“…Ý là, nếu có người chết đi, thì sẽ được chia nhiều tiền hơn?”

Mắt mọi người sáng rực, cầm dao lên, thở dồn dập. Thật sự sắp có chuyện rồi.

“Ch-cháu phải đi có chút việc…”

Tôi vội vàng lẩn khỏi khách sạn, trở về nhà Senji.

Ba ngày sau, một vấn đề nghiêm trọng hơn đã xảy ra.

“Vợ chồng Senji Yumehisa đã tử vong.”

Thấy tên vợ chồng cô tôi xuất hiện trên tiêu đề báo, tôi ngay lập tức nhận ra nội bộ nhà Senji đã chính thức diễn ra cuộc chiến. Cứ đà này, không biết khi nào họ sẽ vươn tay đến tôi.

Một nữ sinh trung học bình thường không thể xử lý được chuyện căng thẳng như thế này, vào thế bí tôi liền gọi điện cho chị gái.

“Chị! Bây giờ chị rốt cuộc đang ở đâu!”

“Ế ---? Chị ở Tochigi nè. Ở đây chán phèo. Hahaha ~”

Bà chị này dám thở ra những lời gây tranh cãi vô tư lự này!

“…Thật ra nhà ta đang xảy ra nhiều thứ chuyện lắm đấy.”

“Cười chết mất.”

“Cẩn thận em đấm chị một cú đấy.”

Dù sao cũng một nửa là do chị gây ra mà.

“Gần đây camera giám sát trong nhà đã quay được những kẻ khả nghi. Cứ tình hình này, em chắc chắn sẽ mất mạng.”

“Vậy thì em tốt nhất nên nhanh chóng trốn đi.”

“…Nhưng, em không biết phải trốn đi đâu.”

Tôi chỉ là một học sinh lớp 9, ở tuổi này hầu hết các khách sạn sẽ không cho tôi ở một mình. Thân thích không ai đáng tin, tập đoàn Senji lại quá lớn mạnh, trốn đi đâu cũng có thể có người giám sát tôi.

“Ừm ~ Vậy hay là nhờ chồng chị xem sao?”

“……………………”

--- Chị ấy vừa nói gì vậy?

“Chồng? Cái gì? Ai vậy?”

“Chị mới kết hôn gần đây. Anh ấy chắc chắn có thể tin tưởng được.”

Tôi không nghe chị nói một lời nào về chuyện này. Ế? Chị tôi kết hôn rồi sao? Khi nào? Dù sao chúng tôi cũng là huyết thống trực hệ duy nhất, tại sao tôi lại không biết?

“Mà không phải chị vẫn còn là học sinh sao…!”

“À, phải giữ bí mật tuổi tác với anh ấy nhé. Cứ nói dối là khoảng hai mươi ba tuổi đi.”

Tôi không nói nên lời.

“Chị là người theo chủ nghĩa bí ẩn mà, tại sao những chuyện quan trọng như thế này chị lại không nói với em chứ ~~?”

“X-xin lỗi, xin lỗi. Chị cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này mà ~~?”

Cứ tưởng bà chị gái ghét đàn ông sẽ không quen ai cả.

Chẳng ngờ chị ấy lại kết hôn. Chị gái vẫn vậy, cứ tùy tiện.

“Vừa hay người ta hẹn chị hôm nay sẽ ăn tối. Chị sẽ giải thích vấn đề em đang gặp cho chồng chị trước.”

“V-vậy sao. Vậy thì làm phiền anh ấy tí vậy?”

“Tên quán và địa chỉ sẽ gửi cho em sau.”

“Được. Chị cũng sẽ đến chứ?”

“Thoạt tiên chị cũng có ý định đó.”

“Ừm.”

“Kh-khoan đã! Chị chưa chuẩn bị tinh thần đâu ~~!”

“…Ý gì vậy?”

Chị gái vẫn vậy, khó hiểu. Nhưng, đã là người chị gái lựa chọn, có lẽ không phải là người xấu ---

--- Và thế là, tôi đã gặp Midou Daigo-san.

“Chị ~~~~ không nói gì với anh cả sao?”

“…Không.”

Mặt anh ta tái mét, vai run rẩy, đồng thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

(Người này chính là chồng của chị gái mình ư…)

Trông có vẻ hơi không đáng tin cậy, nhưng thân hình lại khá vạm vỡ, là một người đàn ông nam tính. Hóa ra chị gái thích kiểu này sao? Thật bất ngờ.

“Ối trời! Điện thoại thông minh của mình không có tín hiệu! Chẳng lẽ là do nó sao?”

Anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại thông minh lẩm bẩm. Ừm, dù là chị gái tùy tiện đó, cũng ít nhất sẽ nói một tiếng chứ. Chỉ là anh ta không nhận được tin nhắn.

(Người này có vẻ hơi lơ mơ nhỉ?)

“Mà, tại sao anh lại nhầm em là Towa vậy?”

“Ế?”

“Vì em và chị gái không giống nhau chút nào, không có lý do gì để nhầm người.”

Lần này đến lượt anh ta ngơ ngác nhìn tôi.

“"Towa" không nói với em sao?”

“Ế?”

Anh rể giải thích mọi chuyện. Từ chuyện anh ấy quen chị gái qua phần mềm hẹn hò kết hôn, và trò chuyện rất nhiều. Vì là hôn nhân giấu mặt, nên trước khi kết hôn chưa từng gặp mặt.

--- Và hôm nay là ngày đầu tiên họ gặp mặt.

“Chị ---”

“…'Chị'?”

“Chị gái tùy tiện đó ---!”

Tôi không kìm được hét lớn, ngay lập tức nhận ra những người xung quanh đang nhìn mình, liền hắng giọng ngồi lại ghế. Là một quý cô, thật quá mất thể diện. Tôi phải bình tĩnh lại.

“Em thay mặt chị gái xin lỗi anh. Chị gái em đầu óc có vấ… chị gái cá tính của em đã gây phiền phức cho anh.”

“Em vừa nãy có phải định nói chị ấy đầu óc có vấn đề không?”

"Hôn nhân giấu mặt"? Đúng là "trò chơi" mà bà chị đó sẽ chơi. Chị ấy luôn như vậy, chỉ cần mình vui là được, không quan tâm gì cả. Nghĩ gì làm nấy, kéo tất cả những người xung quanh vào, làm mọi chuyện rối tung lên, cười thỏa mãn rồi thì sẽ lập tức chán, rồi lại bỏ chạy.

Cứ lặp đi lặp lại. Chị gái tôi chính là kiểu người như vậy.

“Em khuyên anh tốt nhất nên rút lui sớm. Midou-san, anh bị lừa rồi. Chị ấy tám phần là chỉ đang đùa giỡn với anh thôi. Anh chắc cũng từng nghi ngờ đúng không?”

Midou-san lộ ra nụ cười chua chát.

“…Trò chuyện với "Towa" thật sự rất vui.”

“Ế?”

“Anh thấy mình muốn mãi mãi ở bên người này. Và có lẽ "Towa" chắc chắn cũng nghĩ vậy. Cho dù bọn anh chưa bao giờ gặp mặt, nhưng anh khẳng định mọi chuyện rất nghiêm túc đấy, không phải chỉ là chơi đùa đâu.”

Những lời này chân thành đến lạ thường. Trong tình huống này, anh ta lại có thể tự tin khẳng định như vậy sao?

(Thật là một người ngốc nghếch.)

Thôi vậy, không còn cách nào khác. Tôi đã nhắc nhở anh ta rồi, phần còn lại đành để anh ta tự nếm trải sự cay đắng thôi.

“Vậy em đi đây.”

“Ế? Tại sao?”

“…Không thể làm phiền anh thêm nữa.”

Anh ta cười.

“Em đang gặp khó khăn đúng không? Không có chỗ nào để về đúng không? Yên tâm, anh sẽ nghĩ cách.”

“Cái đó, tuy rằng về mặt pháp luật tem là em vợ của anh, anh không có nghĩa vụ phải làm đến mức này…”

“Không liên quan đến nghĩa vụ.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, bằng thái độ hiển nhiên.

“Có người gặp khó khăn, thì anh phải giúp đỡ. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

“…………”

Đâu có đơn giản như vậy. Anh không nhận ra xã hội hiện đại rất phức tạp sao?

(Thật sự là ngốc nghếch.)

Tuy nhiên, không phải là ngốc nghếch đến mức đáng ghét. Tôi hơi hiểu tại sao chị gái lại chọn người này.

(Ế?)

Đồng thời --- tôi nhận ra.

(Mình hình như đã từng thấy nụ cười của anh ấy ở đâu đó…?)

Ở đâu nhỉ? Không nhớ ra. Nụ cười của anh ấy. Rõ ràng là chuyện không thể quên được.

Midou Daigo-san. Anh rể mới gặp hôm nay. Nhưng ---

(Mình đã gặp người này.)

Tâm trạng bỗng dưng bồn chồn. Tim đau âm ỉ, trong chốc lát hơi muốn khóc.

Về lý do tại sao, tôi hoàn toàn không biết.

***

Yokohama về đêm được bao phủ bởi những ánh đèn rực rỡ, gió đêm lướt qua mái tóc tôi.

“Hôm nay cứ qua chỗ anh đi.”

Midou-sensei đi phía trước tôi một đoạn, nói vậy.

…Ế? Đợi đã, ý là bảo tôi ở nhà anh ấy sao?

“Anh sống với gia đình sao…?”

“Anh đấy ư? Chỉ có sống một mình một phòng thôi.”

“Một phòng…?”

Tô-tôi biết một phòng là gì. Từng xem trên phim rồi. Là cái đó đúng không? Căn phòng nhỏ của người dân thường. Chắc lớn bằng cái kho của nhà tôi. Ừm. Tôi biết. Nhưng mà…

(Trong một căn phòng nhỏ, cùng Midou-san qua đêm?)

Vậy thì có vấn đề lớn rồi. Một nam một nữ ở trong một căn phòng kín chật hẹp. Một người đã có gia đình, một người chưa thành niên. Rất không ổn đúng không?

(Nhưng người ta có lòng tốt muốn giúp mình. Đối với người dân thường, làm như vậy có lẽ rất bình thường…! Hơn nữa nghi ngờ người khác không tốt!)

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đưa ra câu hỏi then chốt nhất.

“Đợi, đợi đã! Có hai cái chăn không ạ!”

“À, không, không. Anh là quản lý khu căn hộ, bên trong có phòng trống, em có thể ngủ ở đó trước.”

Thì ra là vậy.

“Sao thế, Shishino-chan? Mặt em đỏ bừng cả lên.”

“…Em chỉ đang tự mình nghĩ linh tinh thôi, xin anh đừng bận tâm.”

Daigo-san đưa tôi đến khu căn hộ dài hẹp ở phố người Hoa Yokohama, một tòa nhà nhỏ cũ kỹ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Bên cạnh có một quán ăn Trung Hoa lớn, trước cửa là quầy bán hạt dẻ rang. Anh ta bấm chuông cửa phòng 201.

“Sao thế? Daigo à… ừm? Cô bé nào đây?”

Từ sau cánh cửa, một người phụ nữ tóc đen buộc thành hai bím tóc ngắn, trông như một cô gái nhỏ, xuất hiện.

(…Người này chỉ mặc một chiếc áo phông!)

Cô ấy mặc chiếc áo phông nhăn nhúm, bên dưới chỉ có độc một chiếc quần lót. Thật là một bộ trang phục không biết xấu hổ đến mức nào!

Thậm chí còn mặc như vậy xuất hiện trước mặt đàn ông, nếu là tôi, sẽ cảm thấy mình không thể cưới được ai khác nữa mất.

“Em ấy là em vợ tôi, Shishino-chan. Shishino-chan, đây là bạn anh Yen Sheehan.”

“Ch-chào chị…”

“Ồ ~” Yen-san nhìn chằm chằm vào tôi, rồi càu nhàu một cách bực bội: “Vào đi.” Daigo-san mặt không đổi sắc bước vào phòng cô ấy.

(Trông như chuyện thường ngày ý!)

Tôi bối rối đi theo sau anh ta. Đó là một căn phòng nhỏ có mùi thuốc lá.

(Mình chỉ thấy căn phòng nhỏ thế này trên TV thôi! Giống như cái kho của người lùn ấy.)

Mặc dù bị sốc văn hóa, tôi dường như phải nhờ chị ấy giúp đỡ. Dù ngày mai Daigo-san sẽ dọn dẹp một căn phòng trống cho tôi, hôm nay tôi phải ở tạm nhà Yen-san.

“Làm, làm phiền rồi.”

Yen-san vẻ mặt bực bội --- nhưng không khiến người ta cảm thấy khó chịu --- đồng ý yêu cầu này.

“Vậy chúc ngủ ngon, Shishino-chan.”

“Vâng. Chúc ngủ ngon, Daigo-san.”

Tôi khẽ nói, Daigo-san mỉm cười đáp lại: “Chúc ngủ ngon.”

(Ế? Quả nhiên ---)

Nói "Chúc ngủ ngon" với anh ấy. Rôi được anh ấy đáp lại "Chúc ngủ ngon". Đáp lại bằng nụ cười nhẹ. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi hoài niệm, một luồng hơi ấm bất ngờ chảy qua tim, đầu óc trống rỗng, tim thắt lại.

Như một cô gái gặp lại mối tình đầu.

(Ế, mình đang nghĩ cái quái gì vậy!)

Anh ấy là chồng của chị gái mà. Trời ơi, mình bị cảm cúm lạ hay sao vậy?

Tôi, người đã cho Shishino-chan ở nhờ, đến tầng thượng của khu căn hộ nơi có sóng tốt. Tôi đến cửa hàng tiện lợi trả tiền điện thoại, mở tin nhắn của "Towa" ra, nội dung viết rằng tối nay cô ấy không tiện đến. Cô ấy cũng rất xin lỗi vì đột ngột như vậy, nhưng hy vọng tôi giúp đỡ chăm sóc em gái cô ấy. Cô ấy bây giờ cực kỳ bận rộn, có lẽ phải một thời gian nữa mới gặp mặt được.

Và --- tối nay muốn gọi điện thoại cho tôi.

Tôi hơi căng thẳng, gọi điện thoại cho "Towa". Chuông điện thoại reo mấy tiếng. Cô ấy ngủ rồi sao? Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng điện thoại kết nối.

“Ui da.”

Là giọng của Towa.

“Sao thế?”

“Vô tình đụng đầu rồi. Đau quá đi mà ---”

“Sao lại đụng đầu nữa rồi?”

“…Vì anh không trả lời tin nhắn, cũng không gọi điện cho em. Em cho anh leo cây, cứ tưởng anh giận rồi, cứ lo lắng mãi. Lúc anh gọi đến, em vừa đúng lúc đang tắm, nên vội chạy ra nghe điện thoại, kết quả bị trượt chân.”

Vợ tôi sao mà đáng yêu thế. Tôi chưa gặp cô ấy, nhưng thật sự đáng yêu.

“Xin lỗi, anh không thấy tin nhắn. Shishino-chan bây giờ đang ở trong khu căn hộ của anh rồi.”

“Vậy sao, tốt quá… Shiishii không sao chứ?”

“Em ấy tên là Shiishii sao? Em ấy là một đứa trẻ ngoan.”

“Hừm hừm ~ Tuy tính cách hơi khó chiều, nhưng dù sao cũng là em gái đáng yêu của em mà.”

Khó chiều? Tôi thì lại thấy em ấy quá hiểu chuyện đối với một học sinh lớp 9.

Về Shishino-chan, có một vấn đề quan trọng hơn ---

(Cái giấc mơ mùa đông năm 1962 đó là sao?)

Tôi và Shishino. Trái Đất sụp đổ và giáo phái dị đoan. Chúng tôi thề sẽ yêu nhau ở kiếp sau. Đó thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao? Cảm giác lại chân thực đến lạ thường. Shishino trong giấc mơ và Shishino-chan mới gặp hôm nay có biểu cảm hoàn toàn trùng khớp. Khi nhìn thấy em ấy, tôi lại có một cảm giác kỳ lạ.

Tôi cố gắng không nghĩ về chuyện đó. Bởi vì vợ tôi là "Towa".

“Anh bắt đầu muốn tận mắt thấy 'Towa' rồi.”

“Ưm ôi! X-xin lỗi ~~! Em hơi bận rộn quá… Chỉ có thể thế này thôi.”

“Không sao. Cuộc đời còn dài mà.”

“…Ừm.”

Giọng cô ấy thực sự cảm thấy có lỗi. Dù tiếc nuối, nhưng nghe giọng đó, tôi chỉ có thể thông cảm cho cô ấy.

“Em cũng muốn gặp anh sớm. Thật lòng đấy!”

“Anh biết mà.”

Tôi biết. Vì thế tôi mới kết hôn với cô ấy. Bởi vì tôi hiểu con người này.

“…Shiishii rất đẹp đúng không?”

“Đúng vậy. Nói thật anh đã rất bất ngờ.”

Cô gái mang dáng vẻ bạch tạng với mái tóc và làn da trắng như tuyết. Như một nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích, ngẩng cao đầu, dáng đứng thẳng thắn. Chưa từng thấy ai phù hợp với từ xinh đẹp hơn em ấy.

“Em còn đáng yêu hơn thế đó nha.”

“…Thật sao?”

Ừm, nhưng mà, tôi nghĩ cũng đúng. Vì "Towa" và Shishino-chan có quan hệ huyết thống mà.

“Hãy chờ xem nhé.”

“Em nâng độ khó lên cao quá rồi ~ Không sao chứ? Dù em có hóa trang giống Sukekiyo của nhà Inugami, anh cũng sẽ yêu em cả đời.”

“Hahaha. Ăn nói điên rồ thật đó, ông kễnh ạ.”

Chúng tôi cứ thế trò chuyện không ngừng dưới bầu trời đêm lạnh giá của mùa đông. Kể về những chuyện đã xảy ra hôm nay. Kể về chuyện của nhau.

“Nói anh nghe này.”

“Ừm.”

“Áo ngực em cỡ H đấy nhé.”

“……………………”

Đôi khi tôi lại sợ hãi, không biết vợ mình sẽ là người thế nào.

***

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong phòng mình. Phòng 101 của tôi tuy nhỏ hơn nhiều so với các phòng khác, nhưng dù sao cũng chỉ dùng để ngủ, nên không thành vấn đề. Tôi ngáp dài ngồi dậy.

(Phải mời Sheehan một bữa để cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ mới được.)

Bây giờ là chín giờ sáng. Hôm qua tôi nói chuyện với "Towa" quá khuya nên hơi thiếu ngủ. Tôi nhanh chóng thay quần áo định ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã thấy có người đứng bên ngoài. Mái tóc trắng như tuyết --- là Shishino-chan.

“Ư meo…!”

Vừa thấy tôi, cô ấy phát ra tiếng kêu như mèo ghét tắm bị bắt đi tắm, rồi giật lùi lại.

“Ế? Shishino-chan, em sao thế?”

“Không sao ạ. Cái đó, ừm… chỉ là, Yen-san có chuyện muốn gặp anh.”

“À, vậy à. Cảm ơn em.”

Nhưng mà ---

“Em có thể bấm chuông mà.”

“Ư!”

Shishino-chan liếc mắt đi chỗ khác.

“…Em hình như hơi lạ.”

“Sao thế?”

Cô ấy cúi đầu, má hơi đỏ, giọng nói cũng hơi run rẩy.

“Từ hôm qua đến giờ, không hiểu sao khi nghĩ đến… -san, ngực em lại có cảm giác lạ.”

“Cảm xúc lạ?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái "bàn là" của cô ấy.

“Anh có phải đang có những suy nghĩ bất lịch sự về bộ ngực phẳng lì của em không!”

“Kh-không có mà.”

 Em ấy nheo mắt trừng tôi, rồi lập tức quay người như muốn bỏ chạy.

“Tóm, tóm lại, em đã chuyển lời xong rồi. Em đi đây.”

“À, đợi đã.”

Tôi nắm lấy cổ tay Shishino-san khi em ấy định bỏ đi.

“Pinya!”

“Em không sao chứ? Mặt em từ nãy đến giờ đỏ bừng cả lên, có phải bị cảm rồi không?”

“Em không có bị bệnh… nên là cái tay. Tay của anh!”

Em ấy hất tay tôi ra, hăm dọa tôi như một con mèo đang xù lông, rồi ngay sau đó lộ ra vẻ mặt sắp khóc, đỏ bừng mặt chạy đi mất. Chạy nhanh quá, em ấy có luyện điền kinh không vậy?

(Tay của Shishino-chan.)

Nhỏ nhắn và lạnh ngắt. Tôi vẫn cảm thấy mình đã từng nắm tay  ấy rồi.

Không, chắc là ảo giác thôi. Tôi lắc đầu, đi đến phòng của Sheehan.

“Vậy thì ---! Hãy cùng chúc mừng khách trọ mới của Thượng Hải Trang! Chúc cho Senji Shishino-san khỏe mạnh? Khỏe mạnh đúng không nhỉ? Không biết nữa! Tóm lại là cầu chúc sức khỏe nhé! --- Cạn ly!”

“““Cạn ly!”””

Sao lại thành ra thế này?

Sáng nay, chúng tôi trải chiếu trên bãi cỏ hướng biển ở công viên Yamashita, tay cầm những chai rượu vang sủi rẻ tiền.

Lingate mặc kệ mái tóc vàng bay trong gió, lớn tiếng hét lên:

“Uống rượu vào ban ngày giữa tuần là tuyệt nhất! Shishino-chan cũng uống đi, uống đi!”

“Đồ ngốc, đừng cho trẻ vị thành niên uống rượu. (Đánh tay)”

“Daigo thật quá ư là cứng nhắc đi! (Dùng hết sức đỡ lấy)”

Tôi nói là muốn mời Sheehan ăn một bữa để cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ chăm sóc Shishino-chan --- Xong bị Lingate bắt gặp cảnh này, lại bị nhỏ đó phóng đại lên, kết quả tất cả các khách trọ rảnh rỗi của Thượng Hải Trang đều chạy đến tham gia. Khách trọ ở đây rất thích tiệc tùng, Sheehan ngồi cạnh tôi cười toe toét.

“Uống rượu bằng tiền của người khác là ngon nhất ~~. Daigo, làm vài tiết mục giải trí đi.”

“Tôi còn phải dọn một phòng cho Shishino-chan ở nữa chứ. Kéo điện này, kéo ga nữa…”

Sheehan uống cạn lon bia, dùng sức nắm chặt bóp nát lon.

“Này, Lin.”

“Ding dong! Có gì sai khiến ạ?”

“Hát một bài nghe đi.”

Linette hăng say vừa hát vừa nhảy một bài hát thần tượng thập niên 70.

“Hahaha.”

Mấy người này không thấy xấu hổ sao? Công viên Yamashita là một trong những địa điểm hẹn hò hàng đầu ở Yokohama --- không, là hàng đầu ở tỉnh Kanagawa. Ngay cả vào buổi trưa giữa tuần vẫn có rất nhiều nam nữ qua lại, ấy thế mà lũ này lại tổ chức tiệc linh đình, đã vậy còn nhảy múa hát hò nữa, chúng tôi hẳn đang thu hút sự chú ý lắm đây.

(Shishino-chan không sao chứ?)

Tôi liếc nhìn phản ứng của em ấy. Bị bao vây bởi đám người kỳ quặc này, liệu em ấy có cảm thấy khó chịu không?

“…………”

Shishino-san lắc lư mái tóc trắng như tuyết, mở to mắt nhìn chằm chằm vào gói bánh kẹo của cửa hàng tiện lợi.

Dường như đang vắt óc suy nghĩ nên chọn loại nào. Đứa trẻ này thật không đơn giản.

“À, Daigo-san, chú vất vả rồi ~”

“À, giám đốc.”

Một người đàn ông cao ráo, đẹp trai với đôi mắt hẹp dài đột nhiên tiến đến gần chúng tôi. Người ấy mặc bộ vest trông rất đắt tiền, cầm một túi giấy lớn, mặt nở nụ cười hiền lành.

Anh ấy là chủ tịch của công ty bất động sản Thượng Hải Trang --- Tamanoi Masakatsu.

“Ế? Giám đốc, cơ sự nào dẫn anh đến đây vậy?”

“Ế? Có người nói Daigo-san có chuyện tìm anh, bảo anh mang đồ ăn vặt và rượu đến…”

Chúng tôi ngạc nhiên nhìn nhau. Thấy túi giấy lớn trong tay chủ tịch, Lingate reo lên:

“Đồ ăn đến rồi ---!”

“Daigo lương tháng thấp mà, mua được toàn đồ rẻ tiền thôi.”

Các khách trọ của khu căn hộ giật lấy đồ ăn mà chủ tịch mang đến, chọn những thứ mình muốn ăn. Nhận ra tình hình, anh ấy trợn tròn mắt.

“…Mình bị lừa sao?”

“…Chuyện cũng đã rồi thì mình cùng uống đi anh.”

Vị giám đốc này giàu có, tài năng, lại đẹp trai, nhưng lại quá tốt bụng, dễ bị lừa, nên các khách trọ của Thượng Hải Trang thường xuyên lấy ra làm đồ chơi. Anh ấy tầm tuổi tôi, nên tôi có mối quan hệ khá tốt. Chúng tôi tùy tiện ngồi xuống chiếu, nâng cốc bia.

“Chú vẫn bận rộn như thường lệ nhỉ, Daigo-san.”

Giám đốc nhìn các khách trọ phía sau tôi đang quậy phá điên cuồng hơn, lẩm bẩm. Anh ấy thường xuyên đến chơi, nên rất hiểu chúng tôi. Tôi cười khổ gật đầu, không nói gì thêm.

“À mà này, cảm ơn anh đã cho phép Shishino-chan ở lại đây.”

“Đừng khách sáo chứ. Dù sao thì chính anh cũng đã giao khu căn hộ đó cho chú quản lý rồi.”

Nếu muốn cho Shishino-chan ở một trong các phòng của Thượng Hải Trang, thì phải nói chuyện với người của công ty quản lý trước… Nhưng có chủ là một người tốt bụng như vậy, tôi biết anh ấy sẽ đồng ý không chút do dự.

Rồi anh ấy mỉm cười đưa cho tôi một túi giấy nhỏ.

“À đúng rồi, chúc mừng chú kết hôn nhé. Tặng cậu máy làm sữa chua.”

Đột nhiên tiếp xúc với sự ấm áp của người bình thường, khiến tôi hơi bối rối.

Tôi kinh ngạc tham gia một buổi tiệc ồn ào.

“Hahaha! Uống đi! Daigo, uống đi! Hi hi hi.”

“Rõ! Tuyển thủ số một Daigo xin phép bước lên sàn! Biểu diễn uống liền mười ly tequila!”

“Cái chết là sự cứu rỗi! Cứu rỗi duy nhất! Chỉ khi học cách phủ nhận cuộc sống, con người mới được coi là đang sống!”

“À, mọi người nhìn kìa! Là cá đuối Nhật Bản! Tôi câu được cá đuối Nhật Bản rồi!”

Thật thảm hại.

(Cứ tưởng Daigo-san và giám đốc là những người bình thường.)

Người say nhất là Daigo-san, còn giám đốc thì đột nhiên bắt đầu câu cá ở công viên Yamashita. Vẻ mặt đỏ bừng gỡ lưỡi câu khỏi con cá đuối Nhật Bản của anh ấy chỉ có thể diễn tả bằng hai từ "quái dị". Nghĩ kỹ lại, thân là một giám đốc mà lại uống rượu vào buổi trưa ngày thường, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ chứng tỏ anh ấy không phải người bình thường rồi.

(Rượu thật đáng sợ.)

Sau này lớn lên, chỉ nên nếm thử một chút thôi. Tôi quan sát những người lớn không cứu vãn được này, hạ quyết tâm.

“--- Tâm hồn người lớn bị một vật nặng đè nén, khi uống rượu sẽ cảm thấy nó nhẹ hơn một chút. Mặc dù chỉ là ảo giác thôi. Hoặc là chính họ cũng hiểu điều đó.”

Bên cạnh tôi đột nhiên có tiếng nói, tôi quay sang nhìn thì thấy một cô bé đeo cặp sách đỏ --- khoảng chín đến mười hai tuổi? --- đang lười biếng nhìn chằm chằm vào đám người lớn này. Cô bé đó trông khá đáng yêu.

“Em tên là Tamanoi Yui. Người đằng kia là anh trai ngốc của em.”

“À, em gái của giám đốc sao?”

Cô bé nói vậy, đôi mắt hẹp dài quả thật rất giống. Khuôn mặt của hai anh em đều đoan trang đến kinh ngạc.

“Chị là khách trọ mới của Thượng Hải Trang à? Chắc vất vả lắm nhỉ.”

“Bây giờ tôi cũng cảm nhận sâu sắc câu nói đó rồi.”

Trước khi chị gái tôi trở về, tôi sẽ ở nhờ căn hộ của Daigo-san.

(…Thật ngốc nghếch khi anh ấy đồng ý cho một người không quen biết ở nhờ nhanh đến vậy.)

Dù sao thì không biết khi nào sẽ bị lừa. Thôi vậy, không liên quan đến tôi. Daigo-san không có quan hệ gì với tôi, tôi cũng không có hứng thú với anh ấy. Vì anh ấy chỉ là anh rể của tôi.

"Chị tên là Shishino đúng không? Cái tên hay thật.”

Yui mỉm cười. Sau khi quan sát tôi bằng đôi mắt trong veo như hạt bi ve, cô bé nói:

“--- Chị thích Daigo-chan đúng không?”

“Ư meo!”

Giọng cô bé bình thản như nước. Câu hỏi bất ngờ khiến tôi sửng sốt tại chỗ.

“T-tại sao đột nhiên hỏi vậy?”

“Vì chị cứ nhìn trộm nhóc ấy mãi.”

“Đó là vì!”

Cảm giác quen thuộc và hoài niệm từ anh ấy. Nghe giọng Daigo-san, nhìn khuôn mặt anh ấy, tim tôi luôn đập nhanh, má đỏ bừng, cứ như một cô gái đang yêu tìm thấy hoàng tử định mệnh của mình --- chuyện này rõ ràng là không thể!

(Mình rốt cuộc bị làm sao vậy!)

Chính tôi cũng không hiểu mình. Cảm xúc mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, khiến tôi không biết phải làm sao. Tôi chưa bao giờ có cảm giác rung động vì một người đàn ông nào cả.

“Tôi sẽ biểu diễn bắt chước! Hải sâm! (Daigo)”

“Chán chết, tránh ra đi ---!”

…Nhưng nhìn bộ dạng say xỉn của anh ấy, trái tim đập thình thịch của tôi ngay lập tức dịu lại.

“He he, chị giống một đứa trẻ chưa biết yêu là gì vậy.”

“Em nói gì cơ!”

Yui cười như một nữ diễn viên trong phim truyền hình nước ngoài. Tôi cắn một miếng sô cô la mua ở cửa hàng tiện lợi.

“Ch,chị không có hứng thú với chuyện yêu đương. Dù sao thì trên đời này có rất nhiều điều thú vị mà. Yêu đương chỉ là hành vi của những người thiếu tự tin, muốn tìm thấy giá trị bản thân từ người khác mà thôi.”

Cho đến nay --- tôi chưa bao giờ có hứng thú với đàn ông. Với Daigo-san cũng vậy, tôi không có cảm tình với anh ấy. Chỉ là khi nhìn thấy anh ấy, tâm trạng tôi lại bồn chồn một cách kỳ lạ, thở gấp, má nóng bừng, tim đập nhanh, rồi bụng dưới hơi ngứa.

Yui cười nhẹ như người lớn.

“Yên tâm, bây giờ người định mệnh của chị đã xuất hiện rồi.”

“Ư!”

“Trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm, bị thương khắp mình mẩy, dù vậy vẫn không thể từ bỏ, rồi một ngày nào đó sẽ gặp được tình yêu đích thực --- tình yêu quý giá dành riêng cho chị.”

Học sinh tiểu học ngày nay trưởng thành sớm vậy sao? Cứ cảm thấy cô bé còn trưởng thành hơn cả tôi. Tuy tôi chưa từng yêu, cũng không có hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng từ "người định mệnh" lại khiến tôi tò mò.

(Nhưng, nhưng, Daigo-san không thể là người đó!)

Vì người ngốc nghếch như vậy không hợp gu của tôi, hơn nữa anh ấy là chồng của chị gái, sao có thể là anh ấy được. Tôi hoàn toàn không có hứng thú với anh ấy!

“--- Shishino-chan.”

Chỉ cần nghe giọng anh ấy gọi tên, tim tôi đã đập mạnh. Quay đầu nhìn lại, là Daigo-san. Nhưng, tôi còn chưa quay đầu đã biết là anh ấy rồi.

(Ế? Lông mi anh ấy hóa ra dài đến vậy sao?)

Mặt tôi lập tức đỏ bừng như cà chua luộc, toàn thân cứng đờ. Anh ấy khẽ nói:

“Nói nhỏ thôi, không thì người khác sẽ phát hiện. Bây giờ mọi người đều say rồi, có thể lén lút chuồn đi đó.”

Anh ấy dùng ngón cái chỉ vào những người khách trọ của Thượng Hải Trang đang la hét ồn ào, rồi hạ giọng nói với Yui: “Phần còn lại giao cho em.” Sau đó nhét một hộp nước cam bằng nhôm vào tay cô bé.

“Khi nào người lớn mới nhận ra, không phải cho một chút phần thưởng là có thể điều khiển trẻ con đâu? Thôi vậy.”

Yui khẽ vẫy tay, làm động tác đuổi người. Daigo-san dắt tôi bước đi. Khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu của anh ấy đã trở lại bình thường, ngược lại là mặt tôi đỏ bừng.

Tôi dắt Shishino-chan đi trên con đường ven biển Yokohama. Điểm đến là siêu thị MEGA Don Quijote ven đường. Khu vực này, nơi có thể mua sắm đồ dùng hàng ngày, hoặc là Yodobashi ở ga Yokohama, hoặc là MEGA Don Quijote.

“Anh đã nói chuyện với giám đốc rồi, điện và ga sẽ có người đến xử lý cho em. Chăn và tủ lạnh có đồ cũ có thể dùng, nhưng không có bát đĩa, tốt nhất nên mua một ít. Để xem nào --- còn cần gì nữa không nhỉ?”

Tối qua, tôi và "Towa" đã thảo luận về cuộc sống sắp tới của Shishino-chan. Em ấy mồ côi cả cha lẫn mẹ, vốn sống cùng người hầu trong nhà Senji.

(Đúng là tiểu thư khuê các… )

Do tình hình gia đình hiện đang hỗn loạn, những người hầu tạm thời được nghỉ phép, em ấy cần tìm một nơi để ở.

“Em ít hành lý nhỉ. Nhân đây hôm nay mua đủ đồ dùng cá nhân đi.”

“…Không sao đâu. Không cần phải đặc biệt đi chuyến này.”

Một nữ sinh lớp 9 sắp bắt đầu cuộc sống một mình trong căn hộ, em ấy lại là em vợ tôi, làm tôi càng muốn cố gắng giúp đỡ. Dù sao thì Shishino-chan hiện đang gặp khó khăn.

“Xin lỗi, đột nhiên bắt em đến dự tiệc. Những người đó cứ hễ có cớ là lại uống rượu.”

“Em không bận tâm.”

“Em ăn nhiều đồ ngọt của cửa hàng tiện lợi nhỉ. Em thích đồ ngọt sao?”

“Cũng tạm.”

Ế? Sao thế? Câu trả lời lạnh lùng của em ấy khiến tôi có cảm giác lạ lùng.

(Thật lạnh nhạt.)

Tối qua rõ ràng em ấy còn trả lời tôi một cách thân thiện, hôm nay giọng điệu lại đặc biệt trầm, có cảm giác xa cách. Hơn nữa, em ấy nhất quyết không nhìn tôi.

(Thấy mình với đám ngốc đó quậy phá như vậy, ghét mình rồi sao?)

Tôi muốn làm quen với gia đình tương lai của mình mà. Có cách nào làm em ấy vui lên không?

“Shishino-chan, em nhìn này.”

“Nhìn gì?”

“Hải sâm! (Bắt chước hài hước)”

“Phụt phụt………………… Tại sao đột nhiên lại bắt chước hải sâm chứ?”

Em cười rồi. Vừa nãy không phải đã cười sao? Bị màn bắt chước đơn giản của tôi chọc cười rồi. Em chỉ đang giả vờ mặt lạnh thôi đúng không? Vậy là tốt rồi. Thấy một mặt hơi trẻ con của em ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm giác Shishino-chan hơi buồn bã.”

“Ế? Không có đâu? Em không sao mà?”

“Nói đến đây, sáng nay mặt em cũng đỏ bừng, có phải cơ thể không khỏe không?”

Chẳng lẽ vì không muốn tôi lo lắng, em ấy mới giả vờ không sao? Shishino-chan là một đứa trẻ trưởng thành không hợp với lứa tuổi, tôi luôn cảm thấy em ấy sẽ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ một cách thờ ơ.

“Anh chạm nhẹ vào trán em để đo nhiệt độ nhé…”

“Pinya!”

Vừa chạm vào trán Shishino-chan, em ấy liền đỏ mặt cứng đờ. Tôi so nhiệt độ trán mình với em ấy, quả nhiên có hơi sốt.

“Buông em ra!”

“Ư! X-xin lỗi!”

“Đàn ông mà tùy tiện chạm vào da thịt phụ nữ, còn ra thể thống gì nữa. Gửi hồ sơ điều tra! Kiện ra tòa! Chém đầu thị phi dân chúng!”

“Đừng, đừng nói những thành ngữ đáng sợ như vậy.”

Tiểu thư khuê các trong khoản này quả nhiên rất nghiêm khắc. Em ấy nheo mắt trừng tôi.

“Em ghét anh.”

--- Lời tuyên bố này quá đột ngột.

“Ế ế! Đột nhiên quá! Tại sao!”

Mặc dù có thể hiểu Shishino-chan kinh ngạc về tôi, nhưng tôi không thể nghĩ ra lý do khiến em ấy ghét tôi.

“…T-tại sao ư? Ừm…”

Không đúng, sao em lại đang băn khoăn vậy? Shishino-san suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cố gắng nói ra một câu.

“…Về, về mặt sinh lý thì với em anh không thể chấp nhận được.”

“Thật là không chút nương tay gì cả.”

Vậy thì tôi không còn cách nào khác sao? Nghe nói con gái tuổi dậy thì dễ ghét những chuyện liên quan đến con trai, có phải cảm giác như vậy không? Đối mặt với sự thất vọng tột độ của tôi, em ấy giải thích thêm như thể bổ sung:

“Không, không phải, cái đó, đương nhiên em rất cảm ơn anh đã cho em ở nhờ, cũng như giúp đỡ em rất nhiều. Là người của nhà Senji, ân tình này em nhất định sẽ trả --- dù phải trả giá bằng cả mạng sống này.”

“Làm ơn đừng.”

Đáng sợ quá.

“…Tóm lại ---”

Em ấy nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt buồn bã, như thể sắp khóc.

“Đừng lại gần em. Cũng đừng nhìn hay động chạm gì cả.”

Shishino-chan quay người lại, rồi bỏ tôi lại, nhanh chóng bước đi.

“Shishino-chan.”

“Xin anh hãy quay về đi. Phần còn lại, em tự mình có thể giải quyết được.”

Ý chí muốn rời xa tôi của em ấy quá kiên quyết, tôi không có dũng khí đuổi theo.

“Oa oa oa oa ~~~!”

Mấy chục phút sau, Shishino-chan nức nở bên cạnh tôi.

“Hóa ra em là một người mù đường nặng.”

“Kh-không phải đâu. Hoàn toàn là do địa mạch hôm nay quá loạn thôi.”

Em là chim di cư sao? Shishino-chan một mình dứt khoát bỏ đi, vài phút sau lại tình cờ gặp tôi trên đường về, em ấy nói chỉ hơi nhầm đường một chút, nói xong vài phút sau lại tình cờ gặp tôi. Tôi uống cà phê chờ ở con đường gần đó, rồi tìm thấy em ấy với đôi mắt ngấn lệ, bơ vơ lạc lối.

“Vô lễ! Em không phải mù đường!”

“Vậy em chỉ cho anh hướng căn hộ xem nào.”

“Đằng kia!”

“Ngược rồi.”

“Pinya.”

Shishino-chan xấu hổ đỏ bừng mặt.

(Dù em ấy trông rất hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là học sinh lớp 9.)

Tôi, một người lớn, phải chăm sóc em ấy. Cứ cảm thấy ngược lại với trước đây, tôi không khỏi bật cười.

(…Trước đây?)

Không, trước đây cái gì. Tôi và Shishino-chan mới gặp nhau cách đây không lâu. Tôi khẽ lắc đầu, xua tan ý nghĩ đó.

“Em đâu phải trẻ con, cứ để em một mình là được.”

“Góc đường phía trước rẽ hướng nào?”

“Đằng kia!”

“Ngược rồi.”

“Pinya.”

Shishino-san trong giấc mơ của tôi không hề trẻ con như vậy. Cô ấy luôn mặt lạnh, thỉnh thoảng mới nở nụ cười rất đẹp. Tuyệt đối sẽ không để người khác thấy mặt yếu đuối của mình, là một người quá mạnh mẽ. Chuyện đi nhầm đường rồi xấu hổ tìm cớ như thế này, có lật trời cũng không thể xảy ra với cô ấy.

(Tôi biết đó chỉ là mơ thôi.)

Dù vậy, tôi vẫn không thể không so sánh Shishino-chan còn nhỏ tuổi với Shishino-san trong giấc mơ.

“Anh, anh cười gì vậy?”

“Không có gì. Anh thấy em rất đáng yêu.”

Shishino-chan dựng đứng toàn thân như nhân vật trong phim hoạt hình Ghibli. Da cô ấy trắng, khi đỏ mặt lại càng lộ rõ. Cô ấy gầm gừ trừng tôi.

“…Ghét.”

“Ế?”

“Em ghét cái kiểu thích trêu chọc của anh!”

Thích trêu chọc. Lần đầu tiên có người nói tôi vậy.

“Hơn nữa! Anh đã có vợ rồi mà còn hòa thuận với một đống con gái! Quan niệm trinh tiết của Nhật Bản hiện đại có vấn đề gì sao! Mọi người không hiểu sao đều rất thân thiết với anh!”

“Ế? Em nghĩ vậy sao? Họ chỉ là khách trọ thôi mà.”

“Hơn nữa, cưới một người phụ nữ chưa từng gặp mặt, chẳng phải quá hấp tấp sao!”

“Đúng là vậy…”

Tôi không thể phản bác.

“Nhưng, điều đó không phải là lý do để em ghét anh chứ?”

“Ế?”

Shishino-chan nhìn tôi, vẻ mặt khó tin.

“…Em ghét anh.”

Rồi lộ ra vẻ mặt sắp khóc, quay đi.

Thế giới sau cánh cửa tự động, không nghi ngờ gì nữa, là một thế giới khác.

“Pinya…!”

Cửa hàng rộng lớn như cái dạ dày của quỷ, bày đầy những món ăn vặt quen thuộc, những biển quảng cáo sặc sỡ quá chói mắt, và vô số mặt hàng thú vị. Đó chính là Thiên Ngoại Ma Cảnh mà người dân thường nói để nghe có vẻ to tát ---

(--- Don Quijote!)

Bài hát chủ đề nhẹ nhàng, đèn huỳnh quang quá chói mắt, và cả bể cá lớn không liên quan gì đến sản phẩm! Không gian quá tải thông tin khiến tôi chóng mặt.

“Đầu tiên đi xem đồ điện gia dụng đi.”

“Anh, anh không cần đi theo, một mình em là được rồi.”

“Nhưng em chắc chắn sẽ lạc đường.”

Anh ấy nói vậy, rồi lấy bản đồ MEGA Don Quijote ra cho tôi xem. Vô số tầng! Kệ hàng chồng chất phức tạp như tổ kiến! Cái dục vọng vật chất thuần túy đó, cứ như được cô đọng từ nghiệp lực của con người vậy!

Tôi sợ hãi vô cùng.

“E,em sẽ không lạc đường đâu, nhưng nếu anh muốn đi theo thì em không bận tâm.”

“…Anh muốn đi theo em.”

Vậy thì không còn cách nào khác. Tôi cũng không muốn, nhưng không ai có quyền cản trở quyết định của người khác. Tôi cũng không muốn làm vậy.

(Mình cũng không muốn!)

Tôi bực bội quay đầu đi. “Điều đó không phải là lý do để em ghét anh chứ?” --- câu nói đó cứ quanh quẩn trong đầu, đâm vào tim tôi một cách kỳ lạ. Nguyên nhân thì không rõ.

(Đối với mình, anh ấy nên là một người tốt bụng.)

Anh ấy chỉ là anh rể, là người không có quan hệ gì với tôi, gần như là người ngoài. Vì vậy, xin anh đừng lại gần tôi, tôi cũng không muốn tỏ thái độ khó chịu với anh nữa.

(Daigo-san là người tốt. Anh ấy chỉ muốn chăm sóc mình.)

Nhưng tôi lại tự mình nằm mơ những giấc mơ kỳ lạ, nảy sinh những ý nghĩ kỳ lạ, thật sự quá tồi tệ. Dù tôi hiểu, nhưng không thể kiểm soát được. Cứ nhìn thấy anh ấy là lại cảm thấy rất bất an.

--- Nhưng, đây là Don Quijote!

“Đầu tiên chắc phải mua lò vi sóng nhỉ.”

“…Chỉ năm nghìn yên, giá này có vấn đề gì không!”

“Còn phải mua đĩa và cốc.”

“Đĩa mèo! À, cái tách trà này dễ thương quá ♪ Ừm ~ mua cái nào đây?”

“Còn phải mua quần áo mới chứ?”

“Trời, trời ơi! Thậm chí còn bán cả váy hầu gái! À, không ngờ có rất nhiều quần áo dễ thương.”

Thế giới lấp lánh như đang trêu đùa tôi, đến nỗi tôi quên cả những gì mình vừa bận tâm, tôi đúng là dễ chiều. Ánh sáng kinh ngạc của chủ nghĩa tư bản, soi sáng tâm trạng u ám.

“Còn nữa…”

Anh ấy ấp úng, nhưng lập tức quay đi, chỉ vào sâu trong cửa hàng.

“…Cũng nên mua đồ lót chứ?”

“Pinya!”

Tôi đỏ bừng mặt, bỏ chạy khỏi đó. Thật ra đồ lót mua ở cửa hàng tiện lợi mặc rất khó chịu, nên quả thật có cần thiết. Và tôi hoàn toàn quên mất điều này.

“Anh đợi em ở đây ---!”

Anh ấy trông có vẻ thô lỗ, nhưng lúc này lại biết nhìn sắc mặt. Tôi dùng mu bàn tay giúp làm mát khuôn mặt nóng bừng, nhanh chóng nhét đồ lót xuống đáy giỏ hàng.

(Vừa nãy còn ủ rũ vậy mà.)

Lần đầu tiên đến Don Quijote, mọi thứ đều lạ lẫm, dạo quanh rất vui, khiến tôi hơi phấn khích. Cùng Daigo-san dạo quanh cửa hàng, cầm những món đồ lạ mắt, tìm kiếm những thứ cần thiết cho cuộc sống mới, cứ như đi tìm kho báu vậy… Tôi rất vui.

(Hóa ra người dân thường mua đồ ở những nơi thú vị như vậy.)

Trường tôi quy định tan học phải về thẳng nhà, quản gia ở nhà cũng cấm tôi ra ngoài phố. Ở đây hàng hóa đa dạng, khiến tôi hoa mắt chóng mặt, tim đập nhanh. Tâm trạng u ám lúc nãy tan biến, tôi bình tĩnh hơn một chút.

(Anh ấy đối xử dịu dàng như vậy… nhưng mình lại nói "ghét" anh ấy.)

Làm sao có thể ghét được chứ. Tôi thậm chí còn không biết phải ghét một người tốt như vậy như thế nào. Nhưng, bản năng phòng vệ bên trong tôi đang gào thét: "Không được lại gần người đó.", "Không được nhận ra 'cảm xúc nào đó' trong lòng mình.", "Phải nhanh chóng tránh xa anh ấy."

(Nhưng đó là những cảm xúc vô lý, không hợp lý, nhàm chán.)

Tôi tự kiểm điểm trong lòng, rồi hít thở sâu. Anh ấy sẽ trở thành chồng của chị gái tôi, tôi phải hòa thuận với anh ấy. Tôi nhìn vào gương ở khu vực bán đồ lót, nhếch khóe môi tập mỉm cười.

(Được, ừm. Không vấn đề gì.)

Tôi trong gương cười rất tự nhiên, vậy anh ấy chắc cũng sẽ thấy tôi đáng yêu… ?

(Không! Mình đâu cần anh ấy thấy đáng yêu chứ!)

Lại vô tình nghĩ sang hướng kỳ lạ rồi. Tôi lắc đầu, quay lại tìm anh ấy.

“Daigo-san, xin lỗi đã để anh đợi ---”

Tuy nhiên anh ấy không ở chỗ cũ. Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?

“Daigo-san ơi?”

“Á!”

Tôi tìm một lúc, rồi thấy anh ấy đang chăm chú nhìn thứ gì đó ở một khu vực trong cửa hàng.

“Anh đang nhìn gì vậy?”

“À, không, hiểu lầm rồi…!”

Anh ấy đang nhìn --- đồ lót nữ. Hơn nữa còn là đồ dành cho người lớn, nói đúng hơn là cỡ lớn. Nói là cỡ lớn, thực ra là áo ngực cỡ G~I. Anh ấy cầm thứ đó mà nhìn chằm chằm? Với vẻ mặt háo sắc?

“…Biến thái.”

“Thật sự là hiểu lầm!”

“Tại sao anh lại chăm chú nhìn áo ngực như vậy? Nhìn thế nào cũng thấy anh có sự ám ảnh bất thường với nó.”

“Không phải em nghĩ vậy đâu! Vì 'Towa' nói cô ấy có cỡ áo ngực H!”

“Ế?”

“A-anh chỉ tò mò cỡ H lớn cỡ nào thôi.”

Đúng vậy. Ngực chị gái tôi rất lớn, lúc được chị ôm tôi đã giật mình. So với chị ấy, tôi không có gì cả. Nếu tôi mặc áo ngực cỡ H, tám phần là sẽ tụt đến rốn. Chị gái tuy nói sau này sẽ lớn, nhưng hiện tại không có dấu hiệu gì, chỉ có cỡ A. Tôi tức giận nắm chặt tay.

“…Dám khinh em.”

“Ế? Em nói gì?”

“Anh dám khinh em! Vì em ngực lép nên anh khinh em! Đừng dùng ánh mắt thương hại nhìn ngực em!”

“Ơ, anh hoàn toàn không nghĩ vậy đâu!”

“Vậy con gái ngực lớn và con gái ngực nhỏ, anh thích loại nào hơn!”

“Ngực khủng.”

“Pinya ----!”

Không sao đâu. Sau này sẽ lớn mà. Mà khoan, sở thích của anh không liên quan gì đến tôi!

Tôi rưng rưng nước mắt mang giỏ hàng đầy ắp đồ đến quầy thanh toán.

Tôi lên đường về. Đường phố Yokohama vẫn đông đúc người qua lại.

“Shishino-chan?”

Tuy phía sau có gì đó, nhưng cứ phớt lờ nó đi vậy.

“Shishino-chan, em không nghe thấy sao? Shishino-san ~~”

Phớt lờ, phớt lờ. Tôi không có thời gian nghe tên biến thái đó nói chuyện.

“…Ngực lép.”

“Anh hình như không muốn sống nữa thì phải!”

“Em rõ ràng nghe thấy mà!”

Tôi tặng anh ta một cú đá thấp để phản công, sau đó lập tức rời mắt khỏi anh ta.

(Daigo-san đồ đại ngốc. Daigo-san đồ đại ngốc. Daigo-san đồ đại ngốc.)

Ngốc, lại còn là kẻ trăng hoa, lại còn thích ngực khủng. Ghét nhất loại người này. Về mặt sinh lý không thể chấp nhận được. Tôi hoàn toàn không có hứng thú với anh ta, nhìn thấy anh ta tim tôi sẽ không đập nhanh đâu.

“Ưm ưm!”

Đột nhiên có một ông già lạ mặt lẩm bẩm đứng dậy. Ông ta nhìn chằm chằm vào chúng tôi đang kinh ngạc, rồi mạnh mẽ nắm lấy vai Daigo-san. Tôi sợ đến mức không phát ra tiếng động.

“Ồ ồ! Nhìn xem hai đứa cháu làm chuyện tốt gì kìa!”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Ông lão chỉ vào cái cây lớn bên cạnh. Cây đó nở ra những bông hoa trắng tinh hiếm thấy.

“Tương truyền dưới gốc cây hoa truyền thuyết này, đôi nam nữ nào đá thấp nhau thì cuối cùng nhất định sẽ bên nhau!”

Đây là truyền thuyết vớ vẩn gì thế này.

“Bông hoa này một trăm năm chưa nở! Đây là lần đầu tiên lão thấy…! Hai đứa các cháu chắc chắn bị 'định mệnh' gắn kết với nhau! Chúc hai đứa hạnh phúc nhé.”

Ông lão gật đầu hài lòng rồi rời đi. Tôi và Daigo-san nhìn nhau.

“Ch-chắc chắn là mê tín.”

“Đúng, đúng vậy, ông lão lơ mơ đang nói linh tinh thôi.”

Làm sao có thể chứ. Định mệnh, thứ không có cơ sở khoa học, không tồn tại trên đời. Tôi và Daigo-san bị định mệnh gắn kết với nhau sao? Tôi không khỏi bật cười.

(Tuyệt đối không thể!)

Tôi quả thật từ cái nhìn đầu tiên đã không thể rời mắt khỏi anh ấy, nói vài câu tim liền đập nhanh. Khi biết thân hình của tôi không hợp gu của anh ấy, thật sự rất muốn khóc, nhưng ---

(Mình và Daigo-san tuyệt đối không thể là người định mệnh của nhau!)

Bỗng một cơn gió thổi qua, một vật trắng rơi vào tay tôi.

“Đây là… bó hoa?”

Thấy chúng tôi đỡ được bó hoa, cô dâu và chú rể cười rạng rỡ đi tới.

“Xin lỗi, tôi ném trượt rồi! Nếu không chê, có thể nhận bó hoa cưới đó không ạ?”

“Đ-đ-đây là bó hoa cưới…?”

Cô dâu cười tươi trả lời câu hỏi của tôi.

“Vâng! Thật sự rất kỳ diệu. Nhà thờ ở xa như vậy, mà bó hoa cưới lại theo gió bay đến tận đây! Cứ như 'định mệnh' muốn hai bạn nhận được vậy!”

Chú rể đứng cạnh cô dâu mỉm cười hạnh phúc thì thầm:

“Đúng vậy, chúng tôi cũng gặp nhau ở đám cưới. Cũng giống như hai bạn, cô ấy đã nhận được bó hoa cưới…”

“He he, đúng vậy đó anh yêu. Hồi đó em rõ ràng không có chút hứng thú nào với anh, vậy mà không biết từ lúc nào lại yêu anh say đắm. Bây giờ đến lượt hai bạn rồi đó ♪”

Hai người hạnh phúc nhét bó hoa trắng tinh vào tay chúng tôi, rồi quay người rời đi.

“--- Không phải!”

Tôi chỉ vào mặt Daigo-san đang kinh ngạc mà hét lên.

“Hoàn toàn chỉ là trùng hợp! Chúng tôi không hề bị định mệnh gắn kết với nhau!”

“A-anh biết! Anh cũng đã kết hôn rồi!”

“Anh hoàn toàn không phải gu của em!”

“Em cũng không phải gu của anh!”

“Anh nói gì ----!”

“Em giận dỗi cái gì chứ!”

Ơ, có lý. Tôi tự kiểm điểm một chút. Dù sao bây giờ là xã hội nam nữ bình đẳng. Tôi cũng nghĩ vậy. Daigo-san không thể nào thích một cô gái ngực lép da trắng bệch như tôi được. Ừm. Chuyện này rất bình thường.

“Thật ngại quá, hi hi hi.”

“Đáng sợ quá. Em cười đáng sợ quá.”

Rõ ràng không quan trọng chút nào, nhưng lại không kìm được phản ứng thái quá. Rõ ràng tôi không có chút hứng thú nào với loại người này.

(Cảm giác này rốt cuộc là gì?)

Dưới gốc cây hoa truyền thuyết. Bó hoa cưới trắng tinh của cô dâu. Trái tim đập thình thịch từ khoảnh khắc gặp anh ấy.

Không có ý nghĩa gì cả. Nếu không thì tôi sẽ rất rắc rối. Bởi vì Daigo-san là anh rể của tôi.

“Ồ, xin lỗi. Có người gọi tới.”

Daigo-san đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại thông minh đang rung ra.

(Nhạc chuông là bài hát của ban nhạc yêu thích của mình. Daigo-san cũng thích ban nhạc đó sao?)

Tôi lập tức nhận ra điều này, tim lại một lần nữa đập nhanh không kiểm soát được, nhưng tôi lắc đầu.

“Alo? Sheehan à? Sao thế? Ế? Sao đột ngột vậy?”

Mặc dù tôi không nghe rõ lắm, nhưng Yen-san dường như nói một tràng dài một cách vội vã. Khi tôi đang bối rối, Daigo-san giúp tôi bật chế độ loa ngoài.

“Họ của Shishino-chan là 'Senji' đúng không? Tui thấy hình như đã nghe thấy cái họ này ở đâu đó, nên đã tra thử. Ông xem này.”

Cô Yen gửi một đường link. Daigo-san tò mò mở ra.

“Gia đình Senji bùng nổ xung đột --- luật sư Kudou Yaiba, vị hôn phu của cô Senji Towa, trưởng nữ, tổ chức họp báo”

Xem ra đây là tin tức về cuộc họp báo của luật sư Kudou-san, cố vấn của nhà Senji kiêm vị hôn phu của chị gái, về vụ tranh giành tài sản của nhà Senji. Đối với tôi thì đó đều là những thông tin đã biết.

“…Vị hôn phu gì cơ? Thế là thế nào?”

Tôi thấy giọng anh ấy run rẩy, quay đầu nhìn anh ấy. Đồng tử anh ấy giãn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

(À à, người này chẳng lẽ…)

Anh ấy không biết chị gái có vị hôn phu, chị gái không nói cho anh ấy biết.

“Shishino-chan… em có thể nói cho anh biết chuyện này là sao không?”

Mặt anh ấy tái mét.

***

Bà cô cả, người phụ nữ quyền lực nhất nhà Senji, một ngày nọ đã nói với chị gái tôi:

“Người này chính là vị hôn phu của cháu.”

Và người có mặt lúc đó chính là Kudou Yaiba-san, nghe nói anh ta là một nhân vật lớn tuổi trẻ đã tạo dựng được tên tuổi trong giới. Nhưng, chị gái tôi, người yêu tự do hơn bất cứ ai, không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân chính trị.

“Nếu cháu muốn từ chối cuộc hôn nhân này, thì hãy dẫn một người đàn ông khác đến đây.”

Chị gái tôi là một trong số ít người thừa kế của gia tộc Senji, không thể để huyết mạch bị cắt đứt. Bà cô cả đáng sợ như vậy, nếu chị gái tôi dám từ chối, dù phải dùng biện pháp mạnh, bà ấy cũng sẽ ép chị ấy kết hôn.

Tuy nhiên, chị gái tôi không thể có “người đàn ông khác”. Hơn nữa, chị ấy không tin tưởng đàn ông, hay đúng hơn là không giỏi giao tiếp với đàn ông (đây cũng là điều tôi thấy kỳ lạ nhất), không thể có bạn bè nam hay bạn trai, và có lẽ cũng không muốn có. Vì chị ấy là người thích ở một mình nhất.

(Cho nên chị gái mới diễn một vở kịch.)

Tìm một người đàn ông dễ lừa, kiên quyết đòi hôn nhân giấu mặt, lấy được "giấy tờ chính thức" làm bằng chứng đáng tin cậy nhất. Chị ấy đúng là một người xảo quyệt và giỏi thao túng người khác.

Đến đây, mọi thứ đều đã rõ ràng.

(Kiên quyết không gặp Daigo-san. Đột nhiên nói muốn hôn nhân giấu mặt. Quan trọng hơn, chưa bao giờ nói với Daigo-san rằng cô ấy có vị hôn phu là Kudou Yaiba-san ---)

Sáng hôm sau, Daigo-san không ra khỏi phòng.

(Chuyện tối qua khiến anh ấy bị sốc sao?)

Tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh ấy. Vì tôi nghĩ đó là nghĩa vụ của em gái. Mặc dù tôi liên tục xin lỗi anh ấy, nhưng anh ấy chỉ đáp lại một cách nhợt nhạt, lơ đãng, khiến tôi lương tâm bất an.

“Daigo-san, Yen-san hỏi anh có muốn ăn sáng cùng không?”

Tôi bấm chuông cửa, nhưng trong phòng không có tiếng động gì. Tôi lặng lẽ rời đi, hội ý với Yen-san và Lingate-san, rồi đi đến "Hoàng Long Đình".

“Daigo bị lợi dụng rồi.”

Chị gái tôi là một người yêu tự do. Là một người không quan tâm đến ai, làm mọi việc theo ý mình, rồi sẽ một mình bật cười lớn. Nếu là vì tự do của bản thân, chị ấy sẽ không từ thủ đoạn nào.

“…Em nên chuyển khỏi đây thì hơn.”

“Á? Tại sao?”

“Vì chị gái em đã lừa Daigo-san…?”

Anh ấy chắc chắn đã bị tổn thương sâu sắc. Daigo-san có lẽ không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa? Hơn nữa anh ấy đã không còn nghĩa vụ phải chăm sóc tôi.  Lingate-san lại cười nói:

“Daigo không thông minh đến vậy đâu.”

“…Thông minh?”

“Lão ấy quá thành thật. Không thể nào vứt bỏ một người đã từng chăm sóc được.”

Sự tin tưởng bí ẩn đó khiến tôi hơi ngỡ ngàng. Nhưng mà ---

(--- Mình cảm thấy mình biết rõ điều này hơn ai khác.)

Midou Daigo. Người đó không thể nhẫn tâm làm như vậy. Vì anh ấy rất dịu dàng. Mặc dù vì thế mà liên tục bị tổn thương, nhưng vẫn không học được bài học. Tôi đã nhiều lần được anh ấy cứu giúp một cách vụng về.

(Ế? Mình lại nghĩ chuyện lạ rồi.)

Tôi và Daigo-san trước đây không hề quen biết, tại sao tôi lại tỏ ra thân thiết với anh ấy như vậy?

“Ưm ưm…”

Yen-san hình như nghĩ tôi đang băn khoăn, lo lắng nhìn tôi, rồi khẽ cười.

“Nhưng mà, nếu em thấy có lỗi, thì hãy tìm cách động viên lão đi. Lão ấy là kiểu người khi buồn bã sẽ kéo dài rất lâu.”

Tôi thấy chị ấy nói đúng thật.

(Hơn nữa anh ấy đã cho mình một đêm ở, một bữa ăn.)

Bây giờ chính là lúc báo đáp. Dù phải trả giá bằng cả mạng sống này!

“Em… sẽ cố gắng!”

“Ồ ồ ~ Cố lên, cố lên ~”

“Hai chị có thể giúp đỡ không ạ?”

Khi tôi hỏi vậy, Lingate-san và Yen-san đồng thanh trả lời: “Quá rắc rối.”

Và thế là, tôi quyết định giúp Daigo-san vực dậy tinh thần, để báo đáp ân nghĩa một đêm ở, một bữa ăn của anh ấy.

(Nhưng mình rốt cuộc nên làm gì mới tốt?)

Tôi không biết làm thế nào để động viên người lớn.

“…Đây là bếp điện đúng không? Dùng thế nào vậy?”

Hơn nữa tôi còn không biết cái bếp trong căn hộ này dùng thế nào. Tôi bối rối, tùy tiện bấm nút bật bếp. Người dân thường làm thế nào để nấu canh trong căn phòng nhỏ như vậy chứ?

Vừa nghĩ đến đó, tiếng chuông cửa kéo dài vang lên. Tôi mở cửa.

“Ôi chao, chị bất cẩn quá.”

Sau cánh cửa là một cô bé đeo cặp sách. Nhớ ra rồi, cô bé là em gái của anh giám đốc --- Yui-san.

“Như vậy là không được đâu. Con gái ở một mình, phải xác nhận đối phương là ai mới được mở cửa. Chị xem, trên cửa còn đặc biệt lắp mắt mèo và dây xích mà.”

Quả thật vậy. Không ngờ tôi lại không biết những điều mà một cô bé nhỏ như vậy cũng biết, tôi cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của thế giới của mình, trong lòng tràn đầy xấu hổ mà hỏi cô bé:

“Yui, em đến đây làm gì?”

“Anh trai ngốc của em nhờ mang hợp đồng thuê nhà, và các vật dụng tiện ích cần thiết khi ở một mình cho chị.”

“Cảm ơn. Vào đi?”

Cô bé vẫn như mọi khi, trông rất trưởng thành. Mặc dù vậy, chiếc cặp sách màu đỏ lại treo một chiếc còi báo động nhỏ nhắn, thật đáng yêu. Tôi dùng bộ tách trà mua ở Don Quijote pha trà đen, rót vào tách rồi đưa cho cô bé.

“Chuyện của Daigo-chan em nghe nói rồi. Nhóc ấy hình như rất buồn.”

“…Vậy sao.”

“Em cũng đã đến phòng xem qua rồi. Sắc mặt nhóc ấy rất tệ, thậm chí mắt còn có quầng thâm. Giống như trước đây vậy.”

Yui-san đã gặp Daigo-san sao? Tôi còn chưa nghe thấy tiếng anh ấy… Không, chuyện này không quan trọng. Tập trung vào vấn đề chính đi. Bây giờ điều quan trọng nhất là anh ấy.

“'Trước đây'?”

“Ba năm trước khi ly hôn với vợ, lúc đó --- Daigo-chan đã buồn rất lâu.”

Đúng vậy, Yen-san đã nói với tôi rằng Daigo-san đã ly hôn một lần rồi.

“Chị nghĩ mà xem, về cơ bản Daigo-chan là kiểu cún con. Nên nói là nhóc ấy đa tình… hay tình yêu quá nặng nề đây… Cậu nhóc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị phản bội, là một người có thể tin tưởng người khác. Chắc chị cũng có thể cảm nhận được đúng không?”

“…”

“Mặc dù đây là một điều tuyệt vời. Daigo-chan rất tốt bụng đúng không? Dù càng tin tưởng đối phương, tổn thương nhận được càng nặng. Người bình thường không thể không đề phòng như vậy, nhưng người đó thì luôn như thế.”

Yui-san thanh lịch uống trà đen. Trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ lẫn lộn, một mớ hỗn độn. Vì tôi biết. Biết điều không nên biết này.

(Đúng vậy. Anh ấy chính là kiểu người đó. Quá dịu dàng, luôn khiến bản thân bị tổn thương.)

Khi có người đưa ra lời đề nghị hôn nhân giấu mặt kỳ lạ như vậy, anh ấy chắc chắn cũng không hề nghi ngờ. Người kia sẽ tin tưởng vô điều kiện người mà mình yêu. Vì anh ấy là kiểu người như một chú cún con.

“Làm thế nào để Daigo-san lấy lại tinh thần được nhỉ?”

“Ối chà?”

“Chị hoàn toàn không quan tâm đến anh ấy đâu nhé!”

Yui khúc khích cười.

“Đứa trẻ đó là một chàng trai dễ hiểu. Chị có biết con trai thích gì không?”

“Thể thao…?”

“Rượu, cờ bạc, và phụ nữ.”

Thật mang hơi thở thời Showa mà.

“Chúng ta không thể uống rượu, cũng không có tiền cờ bạc. Nhưng cái cuối cùng thì luôn có thể kiếm được đúng không?”

“Phụ, phụ nữ?”

“Nếu chị mặc đồ bơi dịu dàng an ủi, đứa trẻ đó chắc sẽ vực dậy nhanh hơn chị tưởng đó.”

“Pinya!”

Tôi, mặc đồ bơi, dịu dàng an ủi, Daigo-san? Ch-chuyện này có ổn không? Có cấu thành tội phạm không? Tôi không biết thế nào là dịu dàng, nhưng mà… đồ bơi à…

(Anh ấy sẽ vui hơn một chút không?)

Anh ấy nghi ngờ thích ngực khủng. Thấy ngực phẳng của tôi, anh ấy có lấy lại tinh thần không? Nghĩ đến vấn đề này tôi lại hơi bực.

“Ối chà? Em giỡn thôi mà, không ngờ chị lại suy nghĩ nghiêm túc đến vậy.”

“Hiểu lầm… hiểu lầm! Hoàn toàn không có!”

Thấy tôi lo lắng đỏ bừng mặt, Yui lại cười. Đứa trẻ này thật sự là học sinh tiểu học sao?

“He he. Tóm lại, trước hết hãy nấu cơm mang đến cho cậu nhóc ăn đi.”

“Ế?”

“Đứa trẻ đó khi buồn bã sẽ không ăn gì cả. Nếu đói bụng, sẽ càng nghĩ theo hướng bi quan hơn. Vì vậy, hãy nấu bữa trưa cho nhóc ấy đi. Chị đến đây để giúp đúng không?”

Chuyện nhỏ này không thành vấn đề. Về mặt báo đáp ân nghĩa, cũng coi như trong phạm vi bình thường.

--- Nhưng, em không phải nên nhận ra rồi sao?

Tiếng nói vang lên trong đầu khiến cơ thể tôi run lên. Tôi biết có một thứ gì đó ngoài chính tôi đang tồn tại trong cơ thể mình.

(Mình bị làm sao từ nãy đến giờ vậy?)

Những cảm xúc mà tôi không biết, vẫn luôn tồn tại trong lòng.

(Chỉ là Daigo-san buồn bã, tại sao ngay cả mình cũng đau khổ đến vậy?)

Sẽ không kìm được muốn bảo vệ anh ấy. Vô điều kiện. Phản xạ. Tương tự như tình cảm của mèo mẹ bảo vệ mèo con. Hơn cả ham muốn, gần với hơi thở hơn. Là một cảm xúc tuyệt đối cần thiết.

(…Ban đầu mình cứ tưởng là cái gọi là “tình yêu sét đánh”.)

Ví dụ như tim đập thình thịch và tim đập nhanh, tôi chỉ thấy những cảm xúc này trên truyện tranh thiếu nữ, nhưng rõ ràng là quá hiển nhiên đúng không? Nhưng nữ chính trong truyện tranh lại hoàn toàn khác với tôi.

“Shishino-chan? Chị sao thế?”

Yui lo lắng hỏi han tình hình của tôi, người đột nhiên đờ đẫn, nhưng tôi không có tâm trí trả lời. Tim đập mạnh như động cơ đốt trong, có cảm giác buồn nôn.

(Ế? Mặt đất đang rung chuyển.)

Tôi cũng đến lúc phải nhớ ra rồi. Không thể giả vờ không biết nữa.

--- Tiếng chuông đột nhiên vang lên.

Có thứ gì đó đã xâm nhập vào cơ thể tôi. Một cách táo bạo. Một cách ngang ngược. Đó có lẽ là --- ký ức.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận