"Ơ?"
Tôi nghe thấy một tiếng yếu ớt. Nhìn sang bên cạnh, Shishino đang nằm trên giường bệnh viện đã ngồi dậy. Đôi mắt cô bé vô hồn, dường như không biết mình đang ở đâu.
"Em tỉnh rồi à. May quá."
Tôi nhẹ giọng nói đầy nhẹ nhõm, và Shishino mở to mắt nhìn chằm chằm vào tôi, như thể cô bé đang nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, như thể đang quan sát một hồn ma.
"...Thiếu gia Daigo."
"Ơ?"
Cô bé dùng một kính ngữ kỳ lạ gọi tôi, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi. Vì hỏi lại cũng kỳ cục, tôi kiên nhẫn chờ cô bé nói tiếp.
"Đây là đâu?"
Giọng cô bé run rẩy. Có phải vì vừa mới tỉnh dậy không?
"Bệnh viện đấy em."
"Ơ?"
"Sáng nay em đột nhiên ngất xỉu. Yui đã nói cho anh biết. Và bọn anh lập tức gọi xe cứu thương."
Bác sĩ nói rõ nguyên nhân là do thiếu máu và làm việc quá sức, nhưng tôi lo lắng đến mức lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn.
"...Anh lại cứu em một mạng."
"Đâu có gì ghê gớm. Người cứu em là nhân viên bệnh viện mà."
Nhưng sao cô bé lại nói "lại"? Có phải ý cô bé là tôi đã cho cô bé ở nhờ phòng mình không? Đứa trẻ này rất biết ơn người khác ở những chỗ kỳ lạ. Tuy nhiên, tôi nghĩ đây là một ưu điểm.
"Anh xin lỗi."
"Sao lại xin lỗi?"
"Anh đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn. Em còn là một đứa trẻ, lại bị cuốn vào rắc rối gia đình, chắc chắn rất khó khăn. Thế mà anh chỉ lo nghĩ cho bản thân mình..."
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác muốn độn thổ ngay lúc này. Là người lớn duy nhất có thể ở bên cạnh cô bé, thế mà phải đợi đến khi cô bé ngất xỉu mới nhận ra. Đáng lẽ phải sớm cho cô bé nghỉ ngơi mới phải.
"Chuyện này ---"
Cô bé nhìn tôi một cách buồn bã --- không, là trừng mắt nhìn tôi.
"Chuyện này... không liên quan gì đến anh mà, phải không?"
Mặt trời chiều tà chiếu lên mái tóc trắng của cô bé, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
"Đây là thói quen xấu của anh... Tự tiện thương hại người khác, giúp đỡ người khác không phải nghĩa vụ của anh, thế mà anh lại cố gắng đến vậy."
"Thói quen?"
Cô bé vội vàng ngậm miệng lại, rồi lắc đầu, chìm vào suy nghĩ.
"...Làm phiền anh rồi. Em không sao đâu."
"Đừng cố gắng. Sắc mặt em còn rất tệ."
"Không sao đâu. Thật đấy."
Shishino nhắm mắt lại. Dường như đang chậm rãi suy nghĩ điều gì đó.
"Chỉ là một giấc mơ thôi."
"Ác mộng à?"
"Không phải."
Cô bé chạm vào ngực mình, dường như đang ôm ấp nó một cách trân trọng.
"Là một... giấc mơ... rất... kỳ diệu..."
Giọng cô bé đầy yêu thương và buồn bã.
"Em có về nhà hôm nay không? Bác sĩ nói em có thể xuất viện được rồi."
"Anh Daigo định thế nào ạ?"
"Tất nhiên là anh cũng về nhà rồi?"
Nói đúng hơn là không còn lựa chọn nào khác. Dù tôi và Shishino có quan hệ họ hàng theo luật, nhưng tôi cũng không thể ngủ trên chiếc giường gấp trong phòng bệnh này được.
"Vậy... em cũng muốn... về."
"Vậy à?"
"Vâng."
Cô bé gật đầu như một đứa trẻ, rồi bước xuống giường bệnh. Thấy cô bé đứng vững, tôi cũng yên tâm phần nào. Tuy nhiên, cô bé thỉnh thoảng lại lén nhìn tôi, vẻ mặt buồn bã, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Rời khỏi bệnh viện, tôi định gọi taxi về nhà, nhưng Shishino lại nói không cần thiết và ngăn tôi lại. Thành thật mà nói, tôi khá nghèo, nên không phải gọi xe thì tiết kiệm được một khoản, nhưng tôi lại cảm thấy mình thật vô dụng. Chúng tôi đi bộ trên con đường về căn hộ mà không nói chuyện, Shishino dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
(Cô bé đã mơ một giấc mơ kỳ diệu đến vậy sao?)
Tôi cũng nhớ lại "giấc mơ kỳ diệu" gần đây của mình, và lập tức xua tan cái ảo tưởng đó.
"Anh Daigo, em có thể ghé qua siêu thị một chút được không?"
"Đương nhiên rồi."
Má cô bé đã hồng hào trở lại, tình trạng sức khỏe dường như cũng không sao, tôi trút được gánh nặng trong lòng. Tuy nhiên, sau này tôi phải chú ý đến cô bé nhiều hơn, dù sao tôi cũng là người lớn duy nhất bên cạnh cô bé.
Shishino vòng qua siêu thị, cẩn thận chọn lựa nguyên liệu. Cô bé là tiểu thư, chắc hẳn không quen với nơi này, mở to mắt tròn xoe như mèo con, trông khá dễ thương.
"Anh Daigo..."
"Gì vậy?"
"Bữa tối hôm nay, anh muốn ăn gì ạ?"
"À --- chắc anh sẽ tiện tay mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi thôi."
Cô bé ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
"Vậy em sẽ nấu luôn phần của anh nhé."
"Ơ? Không cần đâu. Em vừa mới ngất xỉu mà, bây giờ chắc còn mệt lắm phải không?"
"Không sao đâu, em ổn rồi."
"Nhưng anh sẽ thấy ngại."
"Anh đang nói là món ăn của một cô gái nhỏ như em khó nuốt đúng không?"
Bị ép rồi. Giọng cô bé bình tĩnh, nhưng lại có một sức mạnh không thể từ chối.
"...Vậy thì anh không khách sáo nữa."
Shishino nở nụ cười.
"Đùa thôi mà. Nhưng anh đừng khách sáo thật đấy. Dù sao em cũng đã được anh cho chỗ ở và đồ ăn."
(À!)
Suy nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô bé cười. Đáng yêu như một bông hoa trắng nhỏ, khiến tôi ngây người một lúc, thậm chí còn bất động ngay lập tức.
(Ơ, mình đang nghĩ gì vậy. Cô bé là học sinh cấp hai mà!)
Hơn nữa, tôi vừa mới bị lừa kết hôn, chỉ để lấy giấy chứng nhận kết hôn. Bây giờ đâu phải lúc nghĩ đến những chuyện này.
"Hôm qua anh có tìm chị em chưa?"
"Ừm. Tối qua đã gọi điện cho chị ấy rồi."
Tôi và "Towa" quen nhau trên ứng dụng hẹn hò, và mỗi tối đều nói chuyện điện thoại, tối qua đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn nghe cô ấy tự mình nói ra câu trả lời.
"Khi anh nhắc đến vị hôn phu, cô ấy lập tức cúp điện thoại, rồi chặn anh."
"...Xin hãy cho phép em thay mặt cái sự sỉ nhục của gia tộc Senji này mà xin lỗi anh."
Thấy Shishino cau mày buồn bã, tôi không kìm được bật cười. Vì cô bé chẳng cần phải áy náy gì cả, là do tôi quá ngốc thôi.
"Chị ấy thật sự hết thuốc chữa rồi. Hễ gặp vấn đề là lại vứt bỏ mọi thứ, chọn cách trốn tránh."
"Cô ấy cũng bỏ chạy khỏi anh sao?"
Cũng đúng thôi, dù sao cũng không giải thích lý do, cũng không tìm cớ, trực tiếp "từ chối liên lạc" mà. Chẳng phải là đang nói sẽ không tiếp tục qua lại với tôi sao? Thật sự là pha chạy trốn sạch sẽ.
(Uổng công tôi thành tâm tin rằng "Towa" là người định mệnh của mình.)
Tôi quả thật chưa từng gặp cô ấy. Nhưng tính cách hay con người, nói chuyện liên tục mấy tiếng đồng hồ thì cũng sẽ biết chứ? ...Không phải, là tự cho là biết. Cuối cùng, có lẽ tôi không có con mắt nhìn người. Vấn đề có lẽ nằm ở đây.
Cộc cộc cộc --- tiếng dao bếp thái thức ăn theo nhịp điệu đều đặn.
"..."
Tôi được mời vào phòng của Shishino.
(Mới ở có một đêm mà đã có mùi của cô bé rồi nhỉ.)
Trong căn phòng lạnh lẽo không trang trí gì, đồ đạc mua ở Don Quijote được đặt trực tiếp trên sàn nhà.
(Lâu rồi không có ai nấu cơm cho mình ăn.)
Ba năm trước, sau khi tan làm vợ tôi sẽ nấu bữa tối cho tôi. Cô ấy rõ ràng cũng rất bận rộn...
"Uwahh hh hh."
"Anh sao vậy?"
"...Chỉ là nhớ lại một chấn thương tâm lý thôi."
Khoảng hai mươi phút sau, Shishino mang bữa ăn đến cho tôi. Thức ăn được bày biện gọn gàng trên đĩa trắng, rất đẹp mắt. Tuy nhiên, tôi không biết món này tên là gì.
"Ồ ồ, trông ngon thật. Nhưng đây là món gì vậy?"
"Gỏi cuốn, bánh xèo Việt Nam, và phở bò."[note74524]
"...Là món của nước nào vậy?"
"Việt Nam."
Thật bất ngờ.
"Giỏi thật, em biết nấu món Việt Nam à?"
"Em cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ lại làm được thật."
Sao em cũng ngạc nhiên vậy? Thử ăn một miếng xem sao.
"Uwah, ngon tuyệt cú mèo ----!"
"Vậy à."
"Khoan đã, thật sự siêu ngon. Đủ để đứng đầu trong lòng anh. Có lẽ là món ngon nhất mà anh từng ăn."[note74525]
"Nịnh hót một cách tùy tiện như vậy chỉ khiến lời khen của anh trở nên rẻ tiền thôi."
Không phải nịnh hót, tôi nói thật lòng. So với bữa ăn ở khách sạn cao cấp hay sushi đắt tiền, tôi thích hương vị này hơn. Ngon. Không chỉ ngon... mà còn có chút hoài niệm khó tả.
"Em mơ hồ cảm thấy anh sẽ thích ăn món này."
"Em có siêu năng lực à?"
"Thứ phi khoa học như vậy không tồn tại trong toàn vũ trụ."
Miệng nói vậy, nhưng cô bé trông có vẻ không tự tin lắm. Rốt cuộc là tại sao vậy?
"Người đàn ông nào cưới được em thật hạnh phúc nhỉ."
"Uwah!"
Cô bé nhìn tôi cứng đờ người, mặt đỏ bừng như quả táo.
"À, xin lỗi. Giới hạn đối tượng là nam giới có vẻ cổ hủ quá nhỉ? Anh chỉ đang nghĩ người nào trở thành một nửa của em sẽ rất hạnh phúc, không liên quan đến giới tính."
"...Em không bận tâm chuyện đó."
Shishino lẩm bẩm trừng mắt nhìn tôi.
"Cái này gọi là quấy rối tình dục."
"Thì ra là vậy, cũng đúng thôi. Xin lỗi, anh chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình thôi."
Shishino hừ một tiếng quay đầu đi, bĩu môi.
"...Nếu có cô gái nào vì thế mà hiểu lầm, em không chịu trách nhiệm đâu."
"Hiểu lầm?"
"Uwahh... không có gì. Không phải ý đó. Em chỉ muốn mắng anh quấy rối tình dục thôi!"
Shishino giận dỗi đưa miếng bánh xèo Việt Nam (trứng cuộn kiểu Việt Nam) vào miệng. Hành động có vẻ trẻ con đó khiến tôi hơi buồn cười.
"Anh Daigo, bình thường bữa tối của anh đều ăn ở cửa hàng tiện lợi sao?"
"Ừm, phần lớn là vậy. Với lại hộp cơm giảm giá ở siêu thị nữa."
Shishino ừ một tiếng: "Vậy à." Rồi chìm vào suy nghĩ, một lúc sau khẽ lẩm bẩm:
"Vậy có muốn em nấu bữa tối cho anh không... mỗi ngày cũng được."
"Như vậy anh thật sự sẽ ngại lắm!"
"...Món em nấu không hợp khẩu vị anh sao?"
Cô bé rầu rĩ nói.
"Chiêu này quá gian xảo rồi. Cấm."
"Ôi chao, lời nói dối nhỏ của phụ nữ mà anh cũng nghe ra được nhỉ."
Shishino cười tủm tỉm nhìn tôi một cách tinh nghịch.
Sau bữa tối không lâu, điện thoại thông minh của tôi reo lên, tôi thấy có người nhắn tin. Tên hiển thị trên màn hình hình như là giám đốc.
"Tiếp theo đi uống rượu không?"
Tôi ngẩng đầu lên, rồi Shishino lo lắng nhìn tôi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, giám đốc hỏi anh có muốn đi uống rượu không."
"Cái này... tốt nhất là anh nên đi đi."
Cô bé vẻ mặt lo lắng. Tôi hiểu ý cô bé muốn nói.
"Thật sao?"
"Vâng. Em không sao rồi, anh không cần bận tâm đến em đâu."
Lúc này mà từ chối, Shishino chắc sẽ nghĩ: "Anh ấy quả nhiên không vui vì bị chị lừa." Khiến cô bé lo lắng cũng không tốt. Dù đó là suy nghĩ thật sự của tôi.
(Hơn nữa, dù bây giờ có về phòng một mình, cũng chỉ nghĩ đến những ký ức đáng ghét thôi. Hay là đi uống rượu đi.)
Tôi cảm ơn cô bé rồi ra khỏi phòng, đi trên đường phố Yokohama về đêm.
Địa điểm mà giám đốc chỉ định là một nơi cách ga Sakuragi khoảng năm phút đi bộ --- khu phố mua sắm Nogecho. Dọc bờ sông Ooka có hàng chục quán bar nhỏ và quán rượu izakaya. Không khí hơi u ám nên khách du lịch ít khi đến, nhưng cũng có rất nhiều quán nổi tiếng.
"Chính là quán này."
Sau khi gặp giám đốc, anh ấy dẫn tôi đến một quán. Đó là một quán bar đẹp mắt, có phần khác biệt so với những quán cũ kỹ ở khu phố mua sắm Noge, với những bức tường đen và những chiếc đèn nhỏ đặc biệt bắt mắt. Quán tên là "Watership Down".
"Chào mừng quý khách."
Bên trong quán tối tăm nhưng đầy phong cách --- nói đúng hơn là thú vị. Dù sử dụng ánh sáng gián tiếp tạo không khí ấm cúng và trang trí bằng tranh, nhưng trên kệ lại bày một hàng mô hình robot hoạt hình cũ, và cả một chiếc xe máy siêu anh hùng khổng lồ. Kết hợp nhiều phong cách khác nhau, khá thú vị. Người pha chế tóc vàng vừa nhìn thấy chúng tôi, liền nở một nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương tương phản với không gian tối tăm của quán.
"Daigo! Giám đốc ~! Hai anh đến rồi à."
"Ơ? Lin, em làm việc ở đây à?"
Người thuê nhà ở Thượng Hải Trang --- Lingate Akatsuki Hohenheim không mặc chiếc sườn xám rẻ tiền thường ngày, mà là trang phục của người pha chế... Hình như là áo ghi lê hở lưng phải không? Cô ấy mặc áo sơ mi trắng bó sát và áo ghi lê đen, phù hợp với cô ấy hơn nhiều so với sườn xám.
"Daigo này, nghe nói chú bị lừa kết hôn à?"
Giám đốc gọi cocktail, còn tôi thì gọi một ly rượu sake tùy ý.
"Ơ? Sao anh biết hay vậy... à, Yui nói à?"
"He he. Em gái tôi rất thích mọi người ở Thượng Hải Trang mà."
Giám đốc cười và nháy mắt với tôi. Mà nói thật, người đàn ông này thật hợp với ly Martin đó mà. Xem ra anh ấy nghe được tin đồn của tôi, muốn làm thùng rác cho những cảm xúc tôi nên mới gọi tôi đến, thật là một người tốt.
Ban đầu tôi không muốn nói nhiều, nhưng phải nói là chuyện đương nhiên chăng? Một khi đã uống rượu, miệng lưỡi tự nhiên sẽ lỏng lẻo hơn. Cuối cùng, tôi mặt đỏ bừng bắt đầu phàn nàn với giám đốc và Lingate.
"Em chỉ muốn tìm một người để kết hôn, có một gia đình hạnh phúc. Chỉ muốn ở bên người mà em cảm thấy 'chính là cô ấy!' mãi mãi. Bởi vì dù khi chết có một mình, cũng sẽ hy vọng trong mộ có một người khác --- người thật sự yêu thương mình bầu bạn mà."
Giám đốc cầm ly cocktail thứ ba --- nếu tôi nhớ không lầm, anh ấy đang uống Ginlet.
"Anh thì không đặc biệt muốn kết hôn, nên anh không hiểu. Con người sau khi chết sẽ bị vi khuẩn phân hủy, rồi biến mất hoàn toàn. Chú nghĩ như vậy là được rồi, nhưng một phần cũng vì anh không có nhiều quan điểm về cái chết."
Linguette vừa rửa ly vừa hỏi:
"Giám đốc thật sự không có hứng thú với người khác giới nhỉ. Các cô gái trong căn hộ đều đoán anh có phải đồng tính không, xôn xao cả lên. Rốt cuộc sự thật là gì vậy?"
"Ơ ---? Ha ha ha. Không phải đâu, anh là dị tính. Anh có thích phụ nữ."
Trên người giám đốc quả thật không tỏa ra mùi hương của người khác giới.
"Giám đốc cũng xem AV à?"
"Có chứ. Chú có biết FAN○A có kênh xem không giới hạn không? Trả phí hàng tháng đó. Anh cũng có đăng ký một cái."
Thật là ngầu khi anh ấy có thể nói ra những lời như vậy mà không thay đổi sắc mặt.
"Đàn ông thật sự xem những bộ phim đồi trụy nhỉ. Giám đốc thích thể loại nào?"
Ơ, sao anh ấy có thể nói ra được chứ. Lingate dù sao cũng là phụ nữ, nói về sở thích tình dục của mình trước mặt phụ nữ thì khó quá rồi.
"--- Chắc là loại hardcore."
Không một con người nào có thể chiến thắng người đàn ông đích thực trước mặt tôi này.
"Lý do chú ly hôn với vợ cũ là gì ấy nhỉ? Anh nhớ không rõ lắm."
Lần này đến lượt giám đốc hỏi tôi. Cách hỏi thẳng thắn như vậy rất phù hợp với địa điểm quán rượu.
"À, em cũng rất tò mò! Vì hai người rõ ràng rất tình cảm mà."
Tôi hiếm khi nói chuyện này với ai. Người biết lý do nhiều nhất chỉ có bạn thân Sheehan. Tuy nhiên, nói với họ cũng không sao. Tôi nhấp một ngụm cocktail không quen miệng và lẩm bẩm:
"Em muốn có con."
"Ơ?"
"Nhưng cô ấy... không muốn sinh. Bởi vì cô ấy là một người đến cả mèo con cũng không dám ôm."
Vợ cũ của tôi rất nhút nhát, nhưng tôi thích điều đó. Muốn thể hiện sự nam tính để bảo vệ cô ấy, như một kẻ ngốc đơn thuần vậy. Tuy nhiên, những điều chúng tôi theo đuổi có sự khác biệt cơ bản.
"Anh thấy chú vẫn còn yêu cô ấy lắm mà."
Giám đốc nở một nụ cười đẹp trai.
(Đương nhiên rồi.)
Cô ấy là người tôi đã yêu sâu đậm, người tôi đã thề sẽ sống trọn đời. Tôi nhất định sẽ yêu cô ấy cả đời.
Nhưng, tôi phải vượt qua. Tôi nghĩ vậy, bắt đầu tìm kiếm đối tượng mới, rồi gặp "Towa".
"...Uổng công tôi còn muốn vượt qua!"
Tôi gầm lên một tiếng, uống cạn ly rượu. Lingate cười tủm tỉm.
"Đúng vậy, Daigo! Khi không có cách nào khác, chỉ có thể chọn cách trốn tránh. Nào, uống đi!"
"Nào, uống đi! Lin, Tequila! Cho tôi một ly Tequila ----!"
Chúng tôi gào thét như những kẻ ngốc trong quán bar cao cấp. Sau một hồi ồn ào, tôi mới biết một ly cocktail giá 1.700 yên, khiến tôi lạnh sống lưng, đó là bí mật không thể nói ra.
Mặc dù đã uống khá lâu, nhưng khi rời khỏi quán mới chỉ chín giờ tối. Giám đốc vẫn còn ở trong quán uống rượu cùng Lingate. Đừng nhìn anh ấy như vậy, người đó là một thùng rượu đấy. Rượu ở quán bar thật sự quá đắt, nên tôi chỉ uống vài ly rồi rời đi. Hai người họ cứ níu kéo tôi, nên tôi hét lên: "Đây là ly cuối cùng!" rồi uống cạn ly của mình, họ liền dứt khoát để tôi đi.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với giám đốc về "Towa", rồi thở dài.
"Haizz... Người định mệnh của mình rốt cuộc đang ở đâu chứ?"
Tôi biết mình quá khao khát. Nhưng tôi muốn cùng với người mình có thể thật lòng yêu thương, và người sẵn lòng thật lòng yêu thương mình, xây dựng một gia đình ấm áp. Thật là quá cổ hủ, không khỏi khiến tôi không kìm được bật cười. Người đó rốt cuộc đang ở đâu chứ?
"--- Anh Daigo."
Nghe thấy giọng nói trong trẻo như băng, tôi quay đầu lại. Dưới bầu trời đêm xanh biếc, mái tóc trắng tinh khôi của cô bé tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường khu phố izakaya. Cảnh tượng kỳ diệu này có một vẻ đẹp không hài hòa, khiến tôi bất động ngay lập tức.
"Shishino... em...?"
Cô bé đứng đó với vẻ mặt không thể phân biệt được cảm xúc, như đang băn khoăn hay đang hờn dỗi. Chẳng lẽ cô bé đang đợi tôi rời quán bar sao? Vậy cô bé đã đứng đây đợi bao lâu rồi?
"Giám đốc gọi điện cho Yui, nói anh đang uống rượu ở đây, say khá nhiều... Ban ngày sắc mặt anh rất tệ, nếu anh vì tâm trạng không tốt mà uống quá nhiều thì hỏng bét. Chị Lin lo lắng anh không tự về nhà được, khuyên em tốt nhất nên đến đón anh."
Ồ, thảo nào. Tôi còn đang nghĩ tại sao Lingate và giám đốc cứ níu kéo tôi mãi, hóa ra họ thấy thú vị, đang câu giờ đợi Shishino đến.
"Đã muộn thế này rồi, đi một mình bên ngoài nguy hiểm lắm đấy có biết không?"
Tuy mới chín giờ tối, nhưng đứa trẻ này là học sinh cấp hai, hơn nữa đây lại là trung tâm khu phố izakaya. Mặc dù chắc chắn không thiếu người đi bộ, nhưng cũng tuyệt đối không phải là một nơi lành mạnh. Bị tôi mắng như vậy, Shishino bĩu môi.
"Người mặt đỏ bừng vì say rượu nói ra lời này, nghe chẳng có chút thuyết phục nào cả."
"Anh nói thật đó. Đừng làm thế nữa."
"Em đâu phải trẻ con."
Em chính là trẻ con đó. Em mới lớp chín thôi mà? Khi anh ở tuổi em còn ngốc hơn, trẻ con hơn nhiều. Suốt ngày chơi với bạn bè, đi bộ đêm còn sợ.
"...Anh xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa. Anh hứa đấy."
"Ừm."
Tôi hiểu cô bé đang lo lắng cho tôi. Shishino thật sự rất tốt bụng, biết tôi tâm trạng không tốt, đặc biệt nấu cơm cho tôi, đặc biệt đến đón tôi. Có lẽ tôi hơi bảo vệ quá mức.
"Vậy chúng ta về nhà thôi."
"Vâng ạ."
Chúng tôi cùng nhau đi trên con đường về nhà trong màn đêm u tối. Từ Kannai đi về phía Phố Tàu, cả hai đều không nói lời nào.
(Có phải cô bé cảm thấy tội lỗi với mình vì mình bị chị gái cô bé lừa không?)
Bản thân cô bé rõ ràng cũng không khỏe, còn mệt đến ngất xỉu, thế mà lại còn có sức để chăm sóc một người như tôi. Rốt cuộc là nặng tình nghĩa đến mức nào, nghiêm túc đến mức nào... tốt bụng đến mức nào chứ. Thật không muốn khiến cô bé có cảm giác tội lỗi.
"Shishino, em có tham gia câu lạc bộ nào không?"
Chủ đề này rất an toàn. Tôi có lẽ muốn làm thân với cô bé hơn. Không liên quan đến việc cô bé là em vợ và cảm giác tội lỗi, mà là tôi muốn hiểu cô bé hơn.
"Câu lạc bộ Kiếm đạo."
"...Thì ra là vậy."
"Thì ra là vậy là sao?"
"Chỉ là cảm thấy rất hợp với hình tượng của em. Em chắc chắn là lớp trưởng đúng không?"
Cô bé phồng má trừng mắt nhìn tôi, dáng vẻ đó khá dễ thương.
"Lại coi thường em rồi."
"Không có đâu. Với lại sao em lại nói 'lại'?"
"...Anh từng cười em ngực lép mà."
Giọng cô bé bị tiếng gió át đi, tôi nghe không rõ. Shishino sau đó nói liên tục:
"Anh luôn nhìn em với ánh mắt 'cô bé còn nhỏ, vậy cũng không sao'. Bất kể em tức giận hay lý sự cùn, anh đều sẽ cười ha hả. Anh coi thường em. Anh muốn kiếm chuyện với em."
"Anh không coi thường em!"
"Vậy thì đừng coi em là trẻ con."
"Vì em mới lớp chín mà."
Cô bé hừ một tiếng quay đầu đi. Thật là trẻ con, rất hợp với tuổi lớp chín của cô bé. Đúng vậy, cô bé mới lớp chín thôi mà? Để một cô bé nhỏ tuổi như vậy phải lo lắng cho tôi, thật sự quá đáng xấu hổ.
"...Trẻ con lớn nhanh lắm đấy."
Shishino quay đầu lại lè lưỡi với tôi. Hành động này cũng trẻ con, khiến tôi không kìm được bật cười. Cô bé nhìn thấy tôi cười thì lại bĩu môi cao hơn, thật là một cô gái đáng yêu.
"Cảm ơn em."
"Cảm ơn gì ạ?"
"Anh đã lấy lại tinh thần rồi."
"Ơ?"
"Anh đã rất buồn vì chuyện của "Towa". Nhưng, đã đến lúc phải chấm dứt rồi. Dù anh ngu ngốc đến mức bị lừa, nhưng thế giới đâu vì thế mà diệt vong. Chỉ cần bắt đầu lại từ đầu tìm đối tượng mới thôi."
Bắt đầu lại từ đầu. Tôi đã quen rồi. Tôi khá tự tin vào ý chí và khí thế của mình. Sẽ không bỏ cuộc cho đến khi thành công. Mặc dù nói thì dễ làm thì khó, nhưng tôi không còn cách nào khác.
"Tuy nhiên, như vậy em sẽ không còn là em vợ của anh nữa, hơi tiếc nhỉ."
"Cái đó... em ngược lại... cảm thấy... vậy là vừa đúng lúc."
Shishino tránh ánh mắt tôi và nói nhỏ. Cô bé thật sự rất nghiêm khắc. Tuy nhiên, điều này cũng không thể tránh khỏi, ai bảo tôi cứ mãi làm trò hề trước mặt cô bé, không thể hiện ưu điểm gì cho cô bé thấy.
"Anh Daigo ---"
Cô bé đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm can tôi.
"--- Anh đang tìm người định mệnh của mình sao?"
Vừa nãy tôi tự nói một mình ở cửa quán bar bị nghe thấy rồi sao? Thật xấu hổ. Làm người nghe tưởng mình bị chứng Chuunibyou như vậy.
"Nếu có đối tượng như vậy, chẳng phải là tốt nhất sao?"
"..."
"Em biết đó là ảo tưởng của anh mà? Định mệnh không tồn tại, không thể nào như trong truyện tranh, có cô gái từ trên trời rơi xuống được chứ? Trên trời chỉ có vũ trụ thôi...."
"Người định mệnh" --- nếu cô ấy thật sự tồn tại, thế giới này sẽ đẹp đến nhường nào? Yêu và được yêu thật sự quá khó, nhưng nếu có một đối tượng hoàn hảo...
"Anh cũng hiểu người định mệnh không tồn tại mà..."
Tôi cười khổ nói xong, Shishino liền nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt đỏ rực đẹp hơn bất kỳ viên ngọc nào tôi từng thấy trong đời, khiến tôi bất động ngay lập tức.
"Có đó."
Màn đêm dần buông, bầu trời đen kịt. Trong thế giới gần như tối đen, mái tóc trắng tinh khôi của cô bé tỏa sáng lấp lánh. Vì màn đêm sợ hãi sự thuần khiết quá đỗi mạnh mẽ đó, không dám đến gần.
"Anh sẽ gặp được người định mệnh của mình."
Cô bé không chùn bước, không do dự, không cười khổ, mà quả quyết khẳng định.
"...Có lẽ người đó đang ở ngay bên cạnh anh."
"Câu nói đó... có ý gì..."
Tôi mở miệng hỏi, ánh mắt kiên định của cô bé đột nhiên lóe lên một tia dao động, má ửng hồng. Da cô bé rất trắng, nên nhìn thấy ngay lập tức. Hô hấp hình như cũng hơi gấp gáp. Cô bé đang căng thẳng. Cô bé mím môi, hạ quyết tâm mở lời:
"Em là ---"
"--- Á á á á á á á á! Ai đó cứu tôi với á á á á á á á á!"
Lời nói của Shishino bị cắt ngang bởi tiếng kêu thét thê lương. Tôi nhìn quanh.
(Tiếng phát ra từ đâu vậy! ...Ở đó sao!)
Có người suýt chút nữa rơi khỏi một trong những căn phòng của tòa nhà cao tầng. Không đúng, cô ấy đã treo lơ lửng bên ngoài rồi. Người đó đang cầu cứu. Nếu đã vậy, thì không còn lựa chọn nào khác. Tôi lao nhanh ra.
"Anh Daigo!"
Shishino hét lên từ phía sau, nhưng tôi không có thời gian dừng lại. Tình thế cấp bách. "Ai đó" nhảy ra khỏi cửa sổ. Thật sao? Chết tiệt, kịp không? Không, nhất định phải kịp. Tôi cố hết sức vung tay, rồi nhấc chân lên. Lần cuối cùng mình chạy cật lực như vậy là khi nào nhỉ?
Một người phụ nữ từ trên trời rơi xuống.
Tôi dang rộng tay. Dường như đã kịp thời. Nhưng chỉ làm vậy thôi chưa đủ, phải giảm bớt chấn động khi rơi. Tôi dùng đầu gối và eo làm đệm, đỡ lấy cô ấy từ trên cao rơi xuống.
(Chết tiệt, hình như va phải chỗ không nên va...!)
Đỡ lấy cô ấy, đầu gối tôi phát ra tiếng "rắc rắc" kinh hoàng.
"Đau quá."
Cô gái tóc đen rên rỉ trong vòng tay tôi. Xem ra cô ấy không sao, tôi yên tâm rồi.
"...Em không sao chứ?"
"Nếu không có anh cứu, chắc chắn đã mất mạng rồi. Cảm ơn..."
Giọng cô ấy nghe rất thoải mái. Thật là, tại sao lại nhảy từ tòa nhà xuống chứ? Trông không giống tự sát nhỉ? Lúc này tôi mới nhìn thấy mặt cô ấy, lập tức cứng họng. Cô ấy đang cười.
"Xin hỏi tên cô là gì?"
"Ư ư? À... ư..."
--- Từ "đẹp" quá cũ kỹ rồi. Không giống vẻ đẹp phiêu diêu như tinh thể tuyết của Shishino, mà là vẻ đẹp hoang dã hơn, tỏa ra sự tự tin của một công chúa, khiến người ta liên tưởng đến đá quý. Tôi đang tiếp xúc với một người phụ nữ đẹp đến vậy sao? Thình thịch thình thịch, cảm giác như máu đang dồn về tim. Chết tiệt, cô ấy đúng là gu của tôi. Tôi yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
(Vừa mới quyết định tìm đối tượng mới, thì lại có một cô gái từ trên trời rơi xuống.)
Đây chính là "cái đó" phải không? Rõ ràng là "định mệnh" phải không? Chết cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này. Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh, mở miệng nói:
"Tên tôi là Midou Daigo."
"Á!"
Tại sao lại "Á"? Cô ấy mặt tái mét, mồ hôi lạnh chảy dài trên má. Lý do dường như không phải vì đau đớn chỗ nào do rơi từ trên cao xuống, mà cô ấy chỉ biến sắc sau khi tôi hỏi tên.
"À!"
Tiếng của Shishino vang lên từ phía sau. Nhìn thấy cô gái trong vòng tay tôi, cô bé run rẩy.
"Chị."
Chị --- cô bé vừa gọi như vậy sao? Chị gái của Senji Shishino, tức là ---
"...Lần đầu gặp mặt, Daigo. Tên em là Senji Towa, là người vợ yêu quý của anh đó."
--- Tiếng Shishino đứt dây thần kinh lý trí vang lên từ phía sau.


0 Bình luận