Nửa năm sau.
Khu căn hộ "Thượng Hải Trang" do tôi quản lý, nằm ở phố Yamashita, thuộc quận Naka của thành phố Yokohama, tỉnh Kanagawa. Đây chính là cái gọi là Yokohama Chinatown, khu phố Tàu lớn nhất Nhật Bản! Quán ăn vặt và tiệm đồ ăn Trung Hoa nhiều vô kể, nơi đây lúc nào cũng ngập tràn một sức sống đến nghẹt thở.
“Chào ~ ông sống thế nào rồi ~?”
Khi tôi đang dọn dẹp trước khu căn hộ, một cô gái nhỏ nhắn trông như thiếu nữ bước tới bắt chuyện với tôi.
“…Sheehan, thật sự lâu quá không gặp rồi.”
Yen Sheehan, cô bạn thân mà tôi đã nhắc đến trước đó. Là người Trung Quốc, nhưng sinh ra và lớn lên ở Yokohama, cô ấy yêu Ramen hệ Iekei hơn cả các món Tứ Xuyên. [note74519]
“Lần cuối gặp nhau là ở đám cưới, vậy là nửa năm rồi nhỉ?”
Nửa năm trước, chúng tôi đi dự đám cưới của một người bạn. Tôi đã gặp vợ cũ ở đó, uống rất nhiều rượu, đột nhập trái phép vào quán cà phê nhím, gây rắc rối cho các anh cảnh sát bận rộn.
--- Rồi khi tôi tỉnh lại, Yen Sheehan đã biến mất khỏi thành phố này.
“Suốt thời gian qua bà đã đi đâu thế?”
Cô ấy sống ở phòng 201 của "Thượng Hải Trang". Vì có một quán ăn Trung Hoa ở cửa sau, quần áo phơi ngoài ban công sẽ bị ám mùi, nên tiền thuê nhà ở đây là rẻ nhất khu này. Cô ấy biến mất không một dấu vết cùng với khoản nợ không ít tiền thuê nhà, trong khi tôi lại có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ấy.
“…Ưm ưm.”
Cô ấy lắc lắc hai bím tóc rồi cười.
“Thôi thì chúng ta đi ăn đã.”
Quán ăn tồi tàn "Hoàng Long Đình" ở ngõ hẻm phố Tàu là nơi chúng tôi thường xuyên lui tới. Món ăn nổi tiếng là cháo Trung Hoa, nước dùng hầm từ nghêu đậm đà, tươi ngon. Vì không gây kích thích nên rất thích hợp để ăn sáng.
“Tui ở NY.”
“Cái gì?”
“New York. Tui muốn đứng trên sân khấu Broadway, nhưng do nhớ Ramen quá nên quyết định từ bỏ rồi.”
Thật không?
“Không có tiền về, tui đành phải làm thêm ở quán Jazz Bar bên bển, mãi hôm nay mới về được Nhật Bản.”
Con nhỏ này vẫn cứ bất cẩn như thế. Chúng tôi ăn bát cháo Trung Hoa hai trăm năm mươi yên, nâng cốc chúc mừng cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách. Đối với cuộc sống tầng đáy mà nói, sáng sớm ra đã uống rượu như thế này, quả là khoảnh khắc hạnh phúc tột cùng.
“Mà ra là ông không nhớ gì cả sao. Tui rõ ràng đã nó rồi mà.”
“Lúc nào?”
“Sau đám cưới ấy. Chúng ta đi uống rượu ở Noge, đi uống ở Benten-Dori, rồi mua rượu ở cửa hàng tiện lợi ra công viên Yamashita uống.”
Uống nhiều đến thế sao? Tôi cũng dần dần hồi phục ký ức.
“Chúng ta chẳng phải đã say túy lúy chia sẻ ước mơ của mình sao? Tui nói là muốn sang Mỹ thực hiện ước mơ thời thơ ấu của mình ---”
“À!”
Đúng rồi. Tôi nhớ rồi.
“--- Còn tôi thì thấy con nhím làm tổn thương người mình yêu thương thật đáng thương, tôi muốn đi ôm những con vật nhỏ bé đáng thương đó.”
Tôi nhớ lại mình đã từng khóc òa lên vào một đêm nào đó, vì hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan của con nhím thật đáng thương. Thật là ngốc nghếch. Nói ra thì, con nhím lông còn thảm hơn ấy chứ? Tôi tin rằng đây là lịch sử đen tối của mình, nên lặng lẽ cất nó vào ngăn chứa bí mật trong tâm trí.
“Nửa năm nay ông sống thế nào?”
Tôi gật đầu trả lời câu hỏi của Sheehan.
“Cực kỳ sướng.”
“Cuối cùng cũng đi cắt bao quy đầu rồi à?”
“Chết đi.”
Tôi đưa màn hình điện thoại thông minh cho Sheehan xem. Trên màn hình nhỏ xíu hiển thị lịch sử trò chuyện vui vẻ giữa tôi và người có nickname "Towa". Sheehan lộ vẻ nghi hoặc.
“Cái gì đây? À, phần mềm hẹn hò kết hôn à? Cuối cùng cũng hồi phục sau cú sốc ly hôn rồi sao? Giỏi lắm nha.”
“Không chỉ thế đâu.”
Ba năm rưỡi trước, tôi ly hôn với người mình yêu nhất. Kể từ đó, tôi bắt đầu sợ hãi việc thân mật với phụ nữ, liên tục trốn tránh, không tin rằng mình có thể gặp được "người định mệnh". Thế nhưng, tôi cuối cùng đã bước tiếp.
“--- Tôi kết hôn rồi!”
Sheehan sửng sốt một lúc.
“Khá, khá quá. Tuy có hơi nhanh… Hẹn hò kết hôn thì phải đề cao hiệu quả chứ nhỉ. Đối phương dễ thương không?”
“Không biết.”
“Cái gì?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, nhíu mày.
“Gần đây có một thứ gọi là hôn nhân giấu mặt, bà có nghe nói không?”
“Không biết, mà tui có dự cảm chẳng lành.”
“Hai bên chỉ giao tiếp bằng giọng nói hoặc tin nhắn, thực tế còn chưa gặp mặt. Giấy đăng ký kết hôn gửi qua đường bưu điện, sau khi nộp cho cục hộ tịch mới gặp mặt.”
“Này này này này này này này này.”
Đôi đũa trong tay Sheehan rơi xuống.
“Đầu óc ông bị điên rồ ~~~ rồi à! Lại đi kết hôn với người chưa từng gặp mặt!”
Tôi có thể hiểu sự ngạc nhiên của cô ấy, cũng có thể hiểu sự kinh hãi của cô ấy. Dù sao thì đây là cách mà tôi đã vắt óc suy nghĩ và lựa chọn, người bình thường sẽ không làm như vậy. Đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy bất an.
“Towa là định mệnh của tôi!”
--- Nickname "Towa". Chúng tôi quen nhau qua phần mềm hẹn hò kết hôn đang thịnh hành gần đây, lập tức tâm đầu ý hợp, tin rằng đối phương chính là định mệnh của mình. Suốt nửa năm nay, tôi gần như mỗi tối đều gọi điện thoại với cô ấy đến sáng. Không cần gặp mặt, tôi cũng cảm nhận sâu sắc rằng sự hòa hợp của chúng tôi là hoàn hảo không tì vết. Ngoài cô ấy ra không còn ai khác, tôi tin tưởng điều đó một cách sâu sắc.
“Cho dù là vậy, cũng nên gặp mặt một lần chứ?”
“Không được. Cổ nói chỉ đồng ý hôn nhân giấu mặt thôi.”
“Cái gì?”
“Cô ấy nói tuyệt đối sẽ không gặp mặt tôi trước khi kết hôn.”
Sheehan vỗ vai tôi.
“Ông bị lừa rồi.”
“Không không không không! Cô nàng chỉ là người trầm tính nhút nhát thôi mà!”
Cánh cửa quán Hoàng Long Đình mở ra trong lúc chúng tôi đang lớn tiếng. Dù Yokohama Chinatown là khu du lịch, nhưng vào giờ này mà đến quán này, nhiều nhất cũng chỉ có khách quen.
“A! Yen, bồ về rồi à! Tôi nhớ bồ lắm ó!”
Mái tóc vàng dài ngang eo như công chúa, mặc bộ sườn xám xẻ cao đến đùi, sở hữu đôi mắt xanh biếc --- một cô gái bói toán trông cực kỳ đáng ngờ cười toe toét bước vào quán.
Cô ấy tên là Lingate Akatsuki Hohenheim. Là cư dân phòng 401 của Thượng Hải Trang, vui vẻ ngồi chung bàn với chúng tôi.
Sheehan bực bội nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Lin, sao cô lại mặc sườn xám nữa rồi? Tôi không chịu nổi cái mùi AV cosplay từ cô, tránh xa tôi ra.”
Linette là sinh viên Anh sang Nhật du học, có vô vàn lời đồn liên quan đến cô ấy, ví dụ như tổ tiên là người Gypsy, thân phận thật sự là thiên tài toán học, là người sống sót của chủng tộc cổ đại còn sót lại dưới lòng đất, còn những lời đồn nào là thật thì không ai biết.
Vừa ngồi xuống, Linette đã chỉ vào mặt tôi.
“Đây là lời tiên tri của nữ thần bói toán Iwas --- hôm nay anh sẽ gặp được định mệnh của mình!”
“Quả, quả nhiên là vậy sao!”
Bói toán của cô ấy dù kỳ quặc nhưng lại rất chính xác, rất nổi tiếng ở Yokohama Chinatown. Khóe mắt tôi liếc thấy Sheehan đang bực bội lắc đầu.
“Thực ra hôm nay tôi sẽ gặp vợ lần đầu tiên. Chúng tôi hẹn nhau tối nay ăn tối.”
“Ya ---! Cuối cùng cũng gặp mặt rồi! Tốt quá, Daigo! Chúc mừng anh!”
Vừa nãy còn vẻ mặt bất lực, Sheehan đột nhiên hai mắt sáng rực, túm lấy vạt sườn xám của Linette. Linette suýt nữa thì hớ hênh, đỏ bừng mặt, trốn ra sau lưng tôi.
“'Cuối cùng'? Này, Lin, hóa ra cô biết à? Cô rõ ràng biết thằng ngốc này đang làm cái chuyện hôn nhân giấu mặt ngớ ngẩn đó, mà không ngăn lão lại sao?”
“Vì nó rất tuyệt vời mừ! Chỉ có tâm hồn hòa hợp với một cô gái mà không biết mặt mũi, thề nguyện tình yêu vĩnh cửu! Đây mới là tình yêu đích thực!”
Sheehan càng trở nên ngớ người hơn.
“Daigo, nếu đến lúc gặp mặt, phát hiện đối phương trông giống Nurarihyon mà Toriyama Sekien đã vẽ thì sao?”[note74520]
“Quan trọng là tấm lòng mà! Nếu cô ấy yêu tôi, tôi cũng sẽ yêu cô ấy cả đời!”
“…Ông ngốc đến mức nào vậy.”
Sheehan im lặng, nhưng khóe môi hơi nhếch lên.
***
Chiều tối, tôi theo hẹn đến nhà hàng gạch đỏ nơi hẹn gặp "Towa". Đến quá sớm sẽ ngại với nhà hàng, nên tôi đến sớm 5 phút so với giờ hẹn.
“Mời quý khách đợi một lát tại đây.”
Tôi theo nhân viên đến chỗ ngồi dưới chùm đèn pha lê kiểu Bắc Âu, nhân viên liền rót nước chanh cho tôi. Xung quanh toàn là các cặp đôi, góp phần tạo bầu không khí lãng mạn, sang trọng.
(Cô ấy chắc chưa đến nhỉ.)
Tôi nhận ra mình đang căng thẳng đến khô họng. Tôi sắp gặp định mệnh của mình lần đầu tiên, nên chẳng trách được. Tôi cố gắng kiềm chế sự hồi hộp trong lòng, uống cạn ly nước trong cốc thủy tinh, cứ nhìn chằm chằm vào cửa quán… --- Đoạn cánh cửa quán mở ra.
“Ư!”
Một người phụ nữ thanh lịch, quý phái bước vào quán, ước chừng gần sáu mươi tuổi. Bà ấy đi giày cao gót lộc cộc, lắc lư thân hình mập mạp giống như lợn biển.
(Tôi sẽ yêu cô ấy cả đời.)
Tôi chân thành thề nguyện. Bà ấy quả thực lớn tuổi hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, nhưng tình yêu không liên quan đến tuổi tác. Thân hình bà ấy có vẻ hơi không khỏe mạnh, vậy thì hãy cùng bà ấy tập thể dục, cố gắng sống lâu hơn nữa.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Midou Dai ---”
“Quý khách này, xin mời đi lối này ạ ~”
Nhân viên đi thẳng qua chỗ tôi, dẫn người phụ nữ giống lợn biển vào bên trong quán.
(Không phải người đó ư!)
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tấm lòng hẹp hòi của mình khiến tôi có chút bị đả kích.
“--- Anh chính là ngài 'Midou Daigo' phải không?”
Giọng nói lọt vào tai. Âm thanh ấy như những bông tuyết đầu mùa đông, đẹp đẽ và tĩnh lặng, như thể sẽ tan biến nếu rời mắt đi.
Quay đầu lại, một cô gái da trắng nõn nà hiện ra trước mắt. Đó là một cô gái dáng ngoài bạch tạng với đôi mắt đỏ. Tôi ngay lập tức nghĩ: "Thảo nào cô ấy không chịu gặp mình." Là một cô gái ảo mộng, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan. Cô ấy lắc lư mái tóc trắng muốt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đúng, đúng. Tôi là Midou Daigo. Rất hân hạnh được gặp.”
“Rất hân hạnh được gặp”? Câu đầu tiên lại là rất hân hạnh được gặp? Nghe thật ngu ngốc mà. Giá như tôi có thể nói được những lời chu đáo hơn. Dù lý trí hiểu rõ, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
(Vì bình thường ai nghĩ đó là một cô gái xinh đẹp đến nhường này nhỉ?)
Người này là vợ tôi sao? Định mệnh của tôi ư? Một người xinh đẹp đến vậy sao?
Tôi như một con búp bê lính thiếc, với động tác cứng nhắc đưa tay về phía "Towa". Tôi đang làm gì vậy? Người bình thường sẽ bắt tay sao? A --- căng thẳng đến nỗi đầu óc rối loạn cả rồi!
“Ế? À, rất hân hạnh được gặp.”
Cô ấy hơi ngạc nhiên, rồi dùng bàn tay rõ ràng là bối rối nắm lại tay tôi.
(Bàn tay nhỏ nhắn, lạnh ngắt.)
Ế? Lạ quá, tôi đã từng cảm nhận được cảm giác này. Tại sao? Tôi đã từng nắm tay cô ấy rồi.
( đã từng gặp cô gái này chưa?)
Một cô gái nổi bật đến vậy, nếu đã gặp thì không thể nào tôi quên được.
--- Cảm giác như đột nhiên nghe thấy tiếng chuông. Chắc chắn đây là ảo giác, nhưng tiếng chuông này lại quá đỗi chân thực. Đồng thời, có một cảm giác thế giới đang bị bóp méo, như thể bị một trọng lực mạnh mẽ hút lấy. Có thứ gì đó đang tràn vào tâm trí tôi. Rất táo bạo và ngông cuồng.
Là ký ức. Ký ức của tôi. Ký ức từ xa xưa, tràn vào lòng tôi.
(Bàn tay nhỏ bé của cô ấy, là thứ mà tôi tuyệt đối không thể buông.)
☆
Thế giới đã diệt vong.
--- Không, nói đúng hơn là đang trên đường diệt vong.
Mùa đông năm 1962, thành phố Yokohama bị tai họa nuốt chửng, còn chúng tôi thì trốn thoát. Hiện ra trên bầu trời đêm đen kịt, là một thiên thạch xanh biếc khổng lồ. Trọng lực dị thường nghiêm trọng đã khiến Trái Đất hỗn loạn.
(Phải nhanh chóng đưa cô ấy lên tàu ngân hà mới được.)
Tình hình hiện tại chỉ có thể dùng hai từ tuyệt vọng để hình dung, nhưng bầu trời đêm lại sáng rực như thể đang buông xuôi, tàu ngân hà lao đi trên dải ngân hà. Chúng tôi cố gắng hết sức để đến được tia hy vọng cuối cùng rõ ràng đó.
“Chủ nhân, xin mời đi lối này.”
Người đang nắm tay tôi là một phụ nữ dáng bạch tạng cao ráo, da trắng nõn. Chiếc băng đô có diềm xếp nếp và chiếc váy hầu gái bồng bềnh bay trong gió, toàn thân bị máu bắn tung tóe.
“Shishino-san, cô thật là ngốc.”
--- Cô ấy tên là Senji Shishino. Là người duy nhất không bỏ rơi tôi cho đến cuối cùng.
“Chủ nhân mới ngốc ý.”
Tôi bị thương khắp mình mẩy, xương cốt hình như cũng gãy mấy chỗ. Mặc dù vậy, hai chúng tôi vẫn cố gắng trốn thoát khỏi Trái Đất đang sụp đổ. Vừa né tránh xác chết của thây ma chimera, vừa ngẩng đầu nhìn mảnh vụn của quỷ nhân tạo, đồng thời cảm nhận tận cùng sự kết thúc của thế giới.
(Mình có ra sao cũng được, nhưng phải bảo vệ được Shishino-san bằng mọi giá.)
Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi ngu ngốc, không biết trời cao đất rộng. Shishino-san thì là bậc thầy sử dụng súng khoan (Hole Gun), chiến đấu đối với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ, là một nữ hầu gái toàn năng. Còn tôi thì là một thằng nhóc tầm thường, vô dụng, và vô cùng nhàm chán, có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
“Đứng lại ---! Senko Shishino! Midou Daigo!”
Có người đang gọi chúng tôi. Rốt cuộc là ai?
“Oa ---! Thế giới thật sự sắp diệt vong rồi!”
“Trước khi màn đêm đón chào sự kết thúc! Nhanh đi đuổi theo Midou Daigo ----!”
Phía sau truyền đến tiếng ầm ầm chói tai, đó là tiếng xe bay lao đi. Ồ, tôi nhớ ra rồi! Là "Hội Đường Hầm Vô Tận"! Bọn chúng hình như đang hò hét đuổi theo chúng tôi. Thế giới sắp diệt vong rồi mà còn sùng đạo đến vậy, thật đáng khen ngợi.
“Chủ nhân!”
Thành viên của "Hội Đường Hầm Vô Tận" điên cuồng đuổi theo chúng tôi. Một chiếc xe bay khởi động cổng dịch chuyển đơn giản quý giá, với quyết tâm sống chết đuổi sát chúng tôi, Shishino-san ôm chặt tôi lao vào bụi rậm. Dù chúng tôi thoát được trong gang tấc, tình hình không hề tốt hơn.
“Shishino-san, mặc kệ tôi đi, cô cứ một mình trốn thoát là được. Vẫn còn vé tàu ngân hà mà đúng không?”
“Đồ ngốc.”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng.
“Xin ngài đừng nói những lời 'một mình' như vậy nữa. Em không sợ đạn, ngày tận thế cũng không để tâm. Thực lòng em chưa bao giờ sợ hãi việc bị thương hay cái chết.”
--- Nhưng cô ấy khẽ bật cười.
“Nhưng nếu phải xa ngài, em sẽ gục ngã mất.”
Nụ cười này rốt cuộc có giá trị bao nhiêu? Gộp tất cả tài sản của tôi cả đời cũng không bằng. Cô ấy chắc chắn là tất cả của tôi.
Chúng tôi cúi thấp người trong bụi rậm, nắm chặt tay nhau, luồn lách trong khoảng không giữa bóng tối và tiếng ồn ào của thế giới đang sụp đổ mà liên tục tiến lên. Vào đến rừng sâu, "Hội Đường Hầm Vô Tận" hình như đã mất dấu chúng tôi. Nhưng vẫn không nên lơ là. Chúng tôi chỉ tin tưởng vào hơi ấm của nhau, tiến về đích.
“Chủ nhân, ngài xem.”
Chúng tôi đến một ngọn đồi nhỏ. Người cần hẹn gặp nên ở đây lúc này mới đúng.
“Không một bóng người.”
Không một bóng người. Nơi đó trống rỗng, chỉ là một vùng đất cao thích hợp để ngắm nhìn thế giới diệt vong.
“Hahaha.”
Shishino-san cười, rồi ngồi phệt xuống đất. Điều này thật lạ lùng đối với một người luôn giữ lễ nghi như cô ấy. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, tựa vào người cô ấy. Shishino-san lập tức tựa đầu vào vai tôi, cử chỉ này vô cùng đáng yêu. Cô ấy hiếm khi làm nũng như vậy, khiến tôi giật mình.
“Xin lỗi, Chủ nhân.”
“…Không sao. Tôi ngược lại còn rất vui đấy.”
“Tại sao?”
“Vì cuối cùng có thể ở bên em.”
Cô ấy đỏ mặt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Anh yêu em.”
“…Ngài học cái này ở đâu ra vậy? Giả bộ trưởng thành cái gì.”
Tôi chỉ muốn che giấu sự ngượng ngùng. Vì Shishino-san đó lại lộ ra vẻ mặt như một cô gái nhỏ, nhìn tôi với ánh mắt như đang yêu. Cô hầu gái luôn trưởng thành và điềm tĩnh đó.
“Tôi nghĩ đã là giây phút cuối cùng rồi, phải kết thúc thật ngầu chứ.”
Tôi cố gắng tìm cớ để bao biện cho lời nói đáng xấu hổ của mình, sau đó Shishino-san cười với vẻ mặt rưng rưng.
“Không phải cuối cùng đâu.”
Cô ấy siết chặt tay tôi. Dù hơi đau, nhưng điều đó không phải là lý do để tôi từ chối cô ấy. Tôi ngược lại còn muốn cảm nhận sâu sắc hơn nỗi đau này, để mình mãi mãi không quên.
(Bàn tay nhỏ nhắn, lạnh ngắt.)
Lúc đó cô ấy đáng lẽ phải cao hơn tôi, nhưng bàn tay cô ấy lại nhỏ nhắn, thon thả, vô cùng đáng yêu.
“Không phải cuối cùng là ý gì?”
Tôi hỏi với một tia hy vọng. Đôi mắt đỏ của Shishino-san nhìn thẳng vào tôi.
“--- Bởi vì chúng ta được kết nối bằng định mệnh. Dù hôm nay có chết đi, một ngày nào đó rồi cũng sẽ gặp lại.”
Dù tôi không lạc quan đến mức tin vào những điều vô căn cứ, không có khoa học chứng minh như vậy, nhưng tôi vẫn ước là như thế. Xin hãy là như thế. Nếu chúng tôi có thể gặp lại, tôi có rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều điều muốn nói. "Định mệnh" --- tôi chỉ có thể chọn tin vào thứ nghe có vẻ không đáng tin đó.
“Lần tới gặp mặt, xin hãy cưới em làm vợ nhé.”
“Đing!” --- Tiếng chuông vang lên. Tiếng chuông đó bắt lấy suy nghĩ của tôi, đưa nó đến một thế giới hoàn toàn khác.
■
Tôi tỉnh dậy. Không, đợi đã. Bây giờ tôi đang "tỉnh dậy" từ cái gì thế?
(Vừa nãy mình nhìn thấy cái gì thế?)
Tôi nhìn xung quanh. Đây là nhà hàng cao cấp bên trong nhà kho gạch đỏ. Tôi lấy điện thoại thông minh ra kiểm tra ngày tháng, bây giờ là năm 2023, không phải năm 1962, và thế giới không bị diệt vong.
“Cái đó, anh cũng nên buông tay ra rồi chứ?”
Cô gái có vẻ ngoài bạch tạng nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc. Tôi buông tay cô ấy ra. Đôi mắt cô ấy như một đóa hoa đỏ. Tôi nhận ra cô ấy, người đáng lẽ là lần đầu gặp mặt. Không thể nào quên được.
“…Shishino-san?”
Cô gái bạch tạng run rẩy.
“Sao anh biết tên em…”
(Thật sao. Ế? "Shishino" thật sự là tên thật của cô ấy sao?)
Cô gái mang dáng vẻ bạch tạng trước mắt, dung mạo y hệt "Shishino-san" mà tôi vừa thấy trong khung cảnh kỳ lạ. Khác biệt chỉ là không mặc đồ hầu gái, và chiều cao thấp hơn rất nhiều. Nói cách khác, các cô ấy thật sự là cùng một người sao?
(Nói vậy thì, cảnh tôi vừa thấy không lẽ là…?)
--- Ký ức tiền kiếp?
Vậy thì hợp lý rồi. Shishino trong giấc mơ nói chúng tôi "sẽ gặp lại". Bởi vì chúng tôi được kết nối bằng "định mệnh", "kiếp sau" sẽ gặp lại. Tôi và Shishino-san đã yêu nhau trên Trái Đất diệt vong vào năm 1962. Không biết vì lý do gì, chúng tôi lại gặp nhau.
(Cô gái này thật sự là "người định mệnh" của tôi.)
Cảm thấy tim đập thình thịch. Nhận ra mình đã gặp được người cần gặp. Vì lúc đó tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ấy, rất nhiều điều muốn làm cùng cô ấy. Dù ký ức tiền kiếp vẫn còn vương vấn trong đầu, tôi vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Tôi kéo ghế ra mời cô ấy ngồi. Cô ấy có vẻ hơi bối rối, tại sao thế nhỉ? Tôi cố gắng dùng cái cổ họng khô khốc của mình nặn ra những lời thích hợp cho buổi hẹn hò đầu tiên.
“Thật ra tôi rất ngạc nhiên… Không ngờ có diễm phúc làm thân cô gái đẹp đến nhường này.”
Có lẽ hơi giả tạo. Nhưng đã là vị hôn thê, nói những lời này chắc không sao đâu nhỉ? Tôi nghĩ vậy, nhưng phản ứng của cô ấy lại ngoài sức tưởng tượng.
“Cái gì?”
Giọng nói rất lạnh lùng. Shishino nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin được. Tại sao thế nhỉ?
“Ờ, ờ, nếu tôi làm em khó chịu thì cho tôi xin lỗi. Nhưng tôi thật sự rất bất ngờ.”
“…Dù sao thì với vẻ ngoài của tôi như thế này, chắc anh bị dọa rồi nhỉ.”
“Không phải! Tôi không có ý đó. Em thật sự rất đẹp…”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo như đang trừng mắt. Rốt cuộc là tại sao thế nhỉ?
(Lẽ nào là không thích người khác bàn về vẻ ngoài của mình sao? Cô ấy đã chọn hôn nhân mù, xem ra tốt nhất là nên tránh nói về điều này thì hơn.)
Để thay thế, tôi chọn đặt một câu hỏi an toàn.
“Em muốn uống gì? Nghe nói rượu vang ở đây rất ngon đấy.”
“Ế?”
“Ế?”
Thời gian bí ẩn của sự ngạc nhiên đến ngơ ngác khi hai bên nhìn nhau.
“Em năm nay mười sáu tuổi, vẫn chưa qua tuổi thành niên đâu.”
……………………………………………………………………………………
(Chuyện gì đang xảy ra vậy?)
Thật là vô lý. Này, đợi đã. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi lại nghiêm túc quan sát, quả thật như cô ấy nói, cô ấy trông khá nhỏ, chỉ là Shishino-san là một người phụ nữ điềm tĩnh và trưởng thành, nên lúc nãy tôi không nhận ra.
(Mười sáu tuổi? Mười sáu tuổi… Thôi được, tuổi này quả thật có thể kết hôn được.)
Nhưng mười sáu tuổi có thể dùng phần mềm hẹn hò kết hôn sao? Hơn nữa, tại sao cô ấy lại dùng chứ?
“Vậy em là học sinh cấp ba sao?”
“Mới lớp chín thôi. Em yếu từ nhỏ nên vào học muộn một năm.”
Lớp chín.
(Ế? Đợi đã, thật sao? Tình hình bây giờ là sao?)
Tôi kết hôn với một cô gái lớp chín sao? Đúng là giấy đăng ký kết hôn tôi ký trước rồi gửi cho cô ấy, nên tôi không biết tuổi thật của cô ấy, cứ nghĩ cô ấy chắc chắn cùng thời với tôi. Hai chữ "Luật Trẻ Em" hiện lên trong đầu, kinh khủng quá.
“Sao thế? Mặt anh tệ quá, có vẻ đang lo lắng.”
Đương nhiên là phải lo lắng rồi. Ví dụ như: "Khoảng cách tuổi này không ổn lắm đâu nhỉ?", "Kết hôn với học sinh lớp chín, xã hội sẽ cho phép sao?", "Chúng ta tự nguyện, chắc không cấu thành tội phạm đâu." Quan trọng nhất là ---
(Shishino-chan là định mệnh của tôi.)
Cái "giấc mơ" vừa thấy, mùa đông năm 1962 --- giấc mơ đó là gì, nói thật tôi hoàn toàn không hiểu. Nhưng trực giác mách bảo tôi, nó rất quan trọng.
(Kiếp trước tôi đã yêu cô ấy sâu đậm, và thề rằng kiếp sau cũng sẽ yêu cô ấy.)
--- Tuổi tác không phải là vấn đề. Mặc kệ cô ấy mười sáu hay năm mươi tuổi, tôi đã hạ quyết tâm rồi.
“Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.”
“Ế?”
“Chỉ cần chúng ta cùng nhau già đi, trở thành ông lão và bà lão, khoảng cách tuổi tác hoàn toàn không thành vấn đề. Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ khiến em cảm thấy may mắn vì đã kết hôn với anh. Anh sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em.”
“Cái đó…”
“Chúng ta chẳng phải hay gọi điện hoặc nhắn tin trò chuyện sao? Thỉnh thoảng rõ ràng buổi chiều mới bắt đầu nói chuyện, quay đi quay lại đã nửa đêm rồi, thật sự rất vui. Nói chuyện nhiều đến vậy… Anh nghĩ có thể xây dựng một gia đình hạnh phúc với em, hy vọng em cũng nghĩ vậy. Dù tương lai chắc chắn sẽ có một chặng đường rất khó khăn, hãy cùng nhau cố gắng nhé.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy --- nhưng lập tức bị hất ra.
“Cái đó, xin hỏi anh đang nói cái gì vậy?”
“Ế?”
“Anh có phải đã hiểu lầm gì rồi không? Anh là Midou Daigo đúng không? Thật sự á?”
“Đúng, đúng vậy. Em là "Towa" đúng không?”
“Towa ư?”
“Nickname "Towa". Chẳng lẽ không phải sao?”
Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi.
“Towa là chị của em.”
“…Chị gái?”
“Đợi đã. Anh không biết sao? Chị ấy không nói trước với anh à?”
“Đúng, xin lỗi, bây giờ anh đang rất bối rối. Em không phải "Towa" sao?”
Cô ấy bối rối lắc đầu, mái tóc trắng mềm mại đung đưa qua lại.
“Em là Senji Shishino, em gái của Senji Towa. Nói một cách đơn giản, em là em vợ của anh.”
Khoan đã. Vậy thì giấc mơ tôi vừa mơ là gì? Định mệnh của tôi không phải cô ấy sao? Ý là sai hoàn toàn sao? Tóm lại, điều này có nghĩa là ---
--- Định mệnh của tôi, là em gái của vợ?


0 Bình luận