Arc 8: Bồi Thường Cho Bệnh Tật [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 186: Juumonji Risa Bùng Nổ
0 Bình luận - Độ dài: 1,222 từ - Cập nhật:
Một thời gian rồi, Madoka đối xử với tôi rất dịu dàng. Điều đó có thể tự bản thân nó là một điều tốt nhưng điều đó không làm cho tôi cảm thấy bớt kỳ lạ chút nào.
Thật luôn đấy, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy?
[Chuyện này bắt đầu từ khi nào?] Nếu tôi phải đưa ra câu trả lời cho câu hỏi đó, thì đó sẽ là ngày cô đến thăm tôi tại nhà.
Cô dịu giọng với tôi vì cô cảm thấy tội lỗi về trường hợp của Mishima ư?
Tôi không chắc chắn nhưng bây giờ, tôi cố gắng không nghĩ quá nhiều về sự thay đổi kỳ lạ của Madoka.
Hiện tại, vấn đề về Gift của Mishima Haruka và lộ trình [Bồi Thường Cho Bệnh Tật] đã được giải quyết và tôi đang tận hưởng khoảng thời gian tương đối yên bình này.
Tôi không có cơ hội nghỉ ngơi vì tôi đã gặp Concept-san ngay sau khi vào Học viện Gift nên tôi có lẽ nên thư giãn khi có thể.
Hãy cho tôi một thời gian nghỉ ngơi khỏi những chuyện nghiêm túc.
Đã đến lúc tôi tận hưởng cuộc sống cao trung vui vẻ và lấy lại những gì đã mất ở tiền kiếp!
Nếu có thể, tôi muốn tìm một cô bạn gái và chấm dứt tuổi thanh xuân (AOHARU) tẻ nhạt này. Đã đến lúc tôi phải nắm bắt hạnh phúc tuổi trẻ đó!
Và hôm nay………
“Nii-san thật là trẻ con!”
Risa đang phàn nàn với tôi về anh trai mình……
Khác xa với việc tận hưởng cuộc sống cao trung vui vẻ của tôi, những chuyện nghiêm túc này dường như không bao giờ kết thúc……
“Uuu…..đây là cãi vã giữa anh em à?”
“Đúng vậy!”
Tại Myacdonald, Risa, người đang ngồi đối diện tôi, bắt đầu phàn nàn về Takeru.
“Anh ấy luôn phàn nàn về mọi thứ khi bản thân anh ấy không làm gì cả!”
“Tớ hiểu…..”
“Khi anh ấy đột nhiên phàn nàn rằng món súp miso của tớ nhạt nhẽo, thì việc tớ nói [HAAAAA!?] là điều hiển nhiên phải không!?”
“Y…..Yup, hoàn toàn.”
Xong rồi.
Tôi suýt chút nữa đã nói ra câu phản bác thường lệ của mình [Cậu đang tập trung vào chuyện đó à?].
“Khi tớ nói với anh ấy [Vậy tại sao anh không tự làm thử đi!?] anh ấy nói [Nhưng anh không biết làm] đó! Sự khó chịu của tớ càng tăng lên.”
“Nó vậy sao…..?”
“Đúng vậy! Vì vậy, sau trận cãi vã, hôm nay tớ quyết định mời Akechi-kun đi chơi.”
“Tớ hiểu….. …………sao lại là tớ vậy?”
Risa thân với Emi và Eien-chan mà nhỉ? Tại sao cô lại muốn mời tôi thay vì họ…..?
“B, Bởi vì tớ……, tớ muốn ở bên Akechi-kun nhiều hơn.”
“Nói to lên đi! Lẩm bẩm một mình trong cuộc trò chuyện là quấy rối đấy nhé!?”
Risa lẩm bẩm điều gì đó bằng giọng nhỏ.
Cô rất khẽ khàng như không muốn ai nghe thấy mình cả.
“Dù sao thì……., nếu là Nii-san tớ chắc chắn rằng anh ấy muốn mời Akechi-kun đi ăn tối trước nên tớ đã đi trước và giành phần.”
“Phải rồi.”
Hôm nay, Risa nhắn tin cho tôi [Hãy gặp nhau!] và [Nếu Nii-san mời cậu đi chơi thì hãy từ chối anh ấy nhé] và khoảng một phút sau đó Takeru nhắn tin cho tôi nói [Nè, đi chơi đi]. Vì Risa nhắn tin cho tôi trước, tôi đã ưu tiên cô ấy.
Tôi đã đi cùng Takeru nếu cậu nhắn tin cho tôi sớm hơn.
“Fufu, bây giờ anh ấy sẽ biết mùi vị của mối hận của tớ……”
“Đáng sợ! Cậu đáng sợ như Madoka vậy đó!”
“Madoka-san không đáng sợ chút nào đâu…….”
Risa cười một cách đáng sợ nên tôi đã phản bác cô nàng.
Nhưng có phải chỉ mình tôi biết Madoka đáng sợ đến mức nào không?
“Dạo này cậu ấy hay cười lắm phải không, đáng sợ lắm đó…..?”
“Sao cậu lại sợ Madoka-san khi cậu ấy cười……? Tớ biết ấn tượng đầu tiên của cậu về cậu ấy là tệ nhất nhưng bây giờ chúng ta đều là bạn tốt rồi mà.”
“Khi đó, ừm,……”
Nếu các nhân vật trong game như Emi và Risa đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi khi đó, hành động rõ ràng của tôi sẽ là tránh xa họ càng nhiều càng tốt.
Người đầu tiên tôi gặp là Emi, một nhân vật phụ không phải là nhân vật chính cũng không phải là nữ chính nên tôi chỉ chơi với cô ấy vì tôi không thể nhớ cô ấy là ai nhưng nếu đó là một nữ chính như Risa hay Eien-chan, tôi có lẽ sẽ nhận ra họ là ai và chạy trốn ngay lập tức.
Theo nghĩa đó, việc tôi gặp Emi trước có lẽ là một điều tốt.
Ngay từ đầu, sự tồn tại của Emi đơn giản đã biến mất khỏi tâm trí tôi khi tôi được tái sinh…….
“Ý là, cậu ấy luôn như vậy ngoại trừ trước mặt Akechi-kun thôi.”
“Thật sao!?”
“Madoka-san cười đến mức mặt cậu ấy trở nên nhếch nhác khi cậu ấy thực sự vui vẻ về điều gì đó đó.”
Tôi chợt nhận ra rằng chỉ có mình tôi là không biết đến khía cạnh đó của Madoka tồn tại.
Có thể là do thái độ gai góc của cô ấy đối với tôi đã dịu đi một chút.
“Thật sự, Nii-san thật là trẻ con! Anh ấy là một đứa trẻ hư! Một đứa trẻ hư hỗn xược!”
“Haa…..”
“Tớ thường chịu đựng anh ấy nhưng cuối cùng tớ đã bùng nổ! Có lẽ vậy? Arghhh, Takeru chết băm!”
“Nghe Risa gọi cậu ấy là Takeru thật sảng khoái đó.”
“Cậu đang tập trung vào chuyện đó à?”
“Wa—!? Phản công ngược sao!?”
Để nghĩ rằng cô vừa vặn tôi bằng chính lời phản bác của tôi.
“Tụi mình hãy dừng những lời lẽ ngớ ngẩn này lại! Dù sao thì, không có cách nào mà Nii—…..sự phản kháng vô ích của Takeru có thể lật ngược thế cờ đối với tớ được! Tớ sẽ có cậu hoàn toàn cho riêng mình, Akechi-kun!”
“Haa……”
“TAAAKEEEERUUUUU! Hãy cứ giữ cái cảm giác đó đi.”
“V, Vâng.”
Nghe Risa gọi cậu bằng tên thật kỳ lạ đến mức tôi không thể bắt kịp cô chút nào…….
“Vậy thì? Tóm lại, Risa muốn làm lành với Takeru phải không?”
“Tại sao tớ phải làm lành với anh ấy? Ít nhất nếu Nii–…….Takeru muốn làm lành với tớ, anh ấy phải tự mình đến gặp tớ cơ.”
“Cậu suýt gọi cậu ấy là Nii-san phải không?”
“Không phải. Tớ đang nghĩ đến tỉnh Niigata.”
“Chú ý ngữ cảnh đi, nhé!? Niigata quá xa vời rồi phải không!?”
“Cậu đang tập trung vào chuyện đó à?”
“Tất nhiên là vậy rồi!”
Có vẻ như Risa đang có tâm trạng tồi tệ đến mức vai trò của chúng tôi đã bị đảo ngược.
Takeru….., làm ơn đi mà, làm lành với Risa sớm đi……..
“Hứ! Nii–…..Takeru nên biến mất đi.”
“……..”
Nhìn Risa cố gắng không gọi Takeru là Nii-san, tôi không thể nhịn cười được.


0 Bình luận