• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 7: Khúc Dạo Đầu [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 144: Akechi Hideyori Xạo Choá

0 Bình luận - Độ dài: 1,198 từ - Cập nhật:

Tôi tiễn Uematsu và đi bộ về nhà.

Đối mặt với một đối thủ thực sự có ý định giết mình khiến tôi tăng adrenaline nên tôi không thực sự nhận ra cơn đau nhưng bây giờ khi đã thư giãn, tôi có thể cảm thấy cảm giác ngứa ran ở lòng bàn tay mà tôi dùng để nắm lấy lưỡi kiếm băng của cô ấy.

Cảm giác này sẽ còn đau ít nhất là 3 ngày nữa.

Vết cắt trên má tôi đã ngừng chảy máu nhưng tôi nghĩ nó sẽ nổi một chút cho đến khi lành lại.

Đồ shinobi bám đuôi chết băm………

Tôi sẽ đảm bảo trả thù khi tôi gặp cô ấy trong lớp…….

Sau một lúc, ngôi nhà của tôi cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt và tôi được bao bọc trong cảm giác an toàn từ sự thoải mái của ngôi nhà.

“Hideyori-kun! Tớ rất mừng……., cậu còn sống……..”

“Aaa? Emi…….?”

“Nhìn tay cậu kìa……., chúng ta cần băng bó chúng.”

“Không sao đâu, không có gì nghiêm trọng cả. Tớ sẽ băng bó sau.”

Tôi đưa tay cho Emi và mỉm cười để trấn an cô nhưng Emi không lùi bước mà nhìn tôi bằng đôi mắt ngước lên.

"Ít nhất hãy để tớ làm thay cậu."

“Đ, Được rồi……, tớ sẽ để cậu lo."

"Un! Tớ sẽ đi lấy hộp sơ cứu nhé."

Khi tôi bước vào nhà, Oba-san đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi đang khử trùng vết thương nhưng tôi đã nói dối và nói với bà rằng tôi bị ngã cầu thang.

Dù dì thì tôi không thể nói với bà rằng shinobi đã phục kích tôi sau giờ học được.

"Cậu đã tìm ra kẻ đã tấn công mình chưa?"

Khi Emi thấy Oba-san đã ra khỏi tầm nghe, cô hỏi nhỏ.

"Là một trong những người bạn cùng lớp của tụi mình. Người đó muốn thử chiến đấu với một người mạnh mẽ."

"Há?"

"Là Uematsu ở lớp chúng ta. Đảm bảo rằng ngày mai phải mắng cho nhỏ một trận nhé."

"Uematsu-san? Uematsu-kun? Nhưng tớ không nhớ bất kỳ ai có tên đó cả..."

Giờ tôi lại nói dối Emi một lần nữa.

Nghĩ đến bao nhiêu lời nói dối mà tôi đã nói với những người xung quanh, tôi đoán có lẽ mình sẽ không có một cái chết dễ dàng nhỉ…….

“Hideyori-kun, cảm ơn vì đã bảo vệ tớ. Cảm ơn vì đã còn sống,………..vì đã trở về nhà…….”

“Đ, Đừng khóc, Emi……”

Sẽ rất tệ nếu Oba-san nghe thấy tiếng Emi khóc nên tôi đưa cô ra ngoài.

Tôi đưa cho cô chiếc khăn tay của mình và cô lau nước mắt bằng nó.

“Tớ sợ lắm……Tớ lo suốt thời gian đó rằng cậu sẽ không trở về……..”

“Không sao đâu. Tất nhiên là tớ sẽ trở lại……….Dù sao thì tớ cũng không muốn chết. ……….Emi.”

“Hi, deyori…..-kun?”

Tôi ôm Emi.

Sau khi trở về và tương tác với Emi, mọi thứ cuối cùng cũng ổn định và nhận thức của tôi mạnh mẽ hơn tôi mong đợi.

“………Tớ không muốn chết…….”

“Hideyori-kun……, vậy ra đây là điểm yếu của cậu. Hừm, tớ cũng không muốn chết….”

“Tụi mình phải cùng nhau sống sót và tốt nghiệp, được chứ……..”

“Cậu đang nói gì vậy, Hideyori-kun, cậu đang nói quá đấy.”

“Haha, lỗi tớ…….”

Tôi không muốn chết.

Nhưng tôi thậm chí không thể tưởng tượng được Emi sẽ sống sót qua năm nhất……

Suy cho cùng, cô thậm chí còn có khả năng chết hơn cả tôi.

“Tớ sẽ không chết dễ dàng như vậy, cậu biết mà. Dù sao thì, tớ phải sinh con cho người mình yêu trước đã.”

“Và đó là ai? Haha, giờ tớ tự hỏi con của Emi sẽ như thế nào.”

“…….. đồ ngốc.”

“Sao lại cáu bẩn thế!?”

“Thôi nào, tớ sẽ băng cho cậu. Đưa tay cho tớ lẹ.”

Khi tôi thả Emi ra, cô nhanh chóng tiến hành điều trị vết thương cho tôi.

Với băng quấn quanh tay và băng dính trên má, Emi hoàn thành việc điều trị của mình.

Chúng tôi chia tay nhau ngay sau đó và tôi ngồi ở nhà suy nghĩ về mọi thứ trong khi lười biếng một mình.

Khi tôi tắm, tôi tự quấn lại băng và sớm bị bệnh trong khi nghĩ về sự bất tiện của nó.

Akechi Hideyori thực sự cuối cùng đã quyết định can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Hắn gửi một lệnh trực tiếp đến não tôi để giết ai đó.

Trong khi lo sợ rằng ý chí của tôi có thể bị hắn xói mòn vào một ngày nào đó, ý thức của tôi bắt đầu mờ dần.

Ngày hôm đó, tôi đã có một giấc mơ.

Một giấc mơ về số phận của cô gái đáng thương được cho là sẽ chết hôm nay.

✦✧✦✧

“[Emi, cúi xuống].”

“!?”

Cảm thấy có thứ gì đó giống như con dao được ném về phía Emi từ phía sau hai đứa, tôi ra lệnh cho cô tránh nó bằng Gift của mình.

Có lẽ cô thậm chí không nhận ra rằng mình đang bị tấn công.

“Đứa khùng nào thế?”

“Tôi là shinobi, Tử thần săn lùng Gift.”

Khi tôi gọi tên hèn nhát đã cố gắng tấn công lén con gái từ phía sau, một cô gái mặc một bộ trang phục hở hang ngớ ngẩn xuất hiện từ trong bóng tối.

"Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của Gift mạnh mẽ từ cậu. Tôi đã theo đuôi cậu kể từ khi còn ở trường."

“Qua~o, vậy ra cô là kẻ bám đuôi.”

"Tôi không phải là kẻ bám đuôi, tôi là một shinobi!"

Cô đang tập trung sức mạnh của mình để kích hoạt Gift của mình.

Nhưng không giống như cô ấy, Gift của tôi không yêu cầu thứ gì đó như thế.

“[Quy phục].”

“Cái….!?”

“[Đừng sử dụng Gift], [Cúi đầu xuống].”

“Không thể nào……”

Người phụ nữ tuân theo lệnh của tôi.

Có lẽ cô đã nhận ra rằng mình không thể tự di chuyển.

Cứ như vậy, tôi sử dụng Gift của mình và ra lệnh cho cô đi theo chúng tôi về nhà tôi.

Vẻ mặt dũng cảm của cô trước đó đã biến mất và thay vào đó là vẻ mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng.

“Gift Hunter chỉ là giết người thôi, cô nên ngừng làm điều tồi tệ đó và vui vẻ với tôi đi, gái thích phô bày. Ngay từ đầu, cô đã cố ăn mặc như vậy để quyến rũ đàn ông đúng không?”

“K, Không……”

“[Câu trả lời là vâng].”

“V, Vâng……. Tôi đang cố quyến rũ đàn ông……”

“Phải phải, vậy thì đi theo tôi. Emi nữa.”

“Đã hiểu.”

Tôi bế cô lên phòng và ném xuống sàn.

Đã đến lúc vui vẻ rồi. Thành thật mà nói, khoảng thời gian thú vị nhất đối với tôi là khi tôi cân nhắc các lựa chọn của mình.

Emi cũng ở đây.

Cô không thể thoát khỏi nơi này.

Và tôi là chủ nhân của căn phòng này…….

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận