Arc 7: Khúc Dạo Đầu [ĐÃ HOÀN THÀNH]
Chương 137: Hosokawa Seiko Tung Đòn Kết Liễu
1 Bình luận - Độ dài: 1,316 từ - Cập nhật:
Dù tôi gần như đã đến được phần đầu của game, nhưng vẫn có điều gì đó khiến tôi không thể vui.
Đó là thế giới này dường như hoàn toàn muốn tôi chết.
"Akechi-kun."
"V, Vâng!"
Risa đột nhiên gọi tôi và làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.
“Cậu không nói với tớ là mọi người sẽ ở đây!"
"X, Xin lỗi... Tớ không ngờ là mọi người sẽ liên lạc với mình cùng lúc..."
“Tớ là người rủ cậu đi chơi trước mà."
"Đúng vậy, tớ đã hứa sẽ đi với Emi trước nhưng... Tớ nghĩ rằng nếu tất cả đi cùng nhau thì tụi mình sẽ có thể tìm được thứ gì đó mà Takeru sẽ vui khi nhận được. Tớ luôn tặng cậu ấy một số món quà thông thường mỗi năm nhưng năm nay tớ muốn tặng thứ gì đó có thể khiến cậu ấy mỉm cười từ tận đáy lòng."
Tôi đã bày tỏ cảm xúc thật của mình với Risa, người đang có tâm trạng không tốt.
Trước đó, Emi đã nói với tôi rằng tôi không thể truyền tải [Cảm xúc] của mình bằng thứ tôi đặt hàng trực tuyến.
Vì vậy, nếu có cách nào đó tôi có thể đảm bảo rằng [Cảm xúc] của mình có thể được truyền tải đúng cách thì ngay cả khi nó khó chịu, tôi vẫn muốn làm điều đó.
"Haa……., nếu là vì Nii-san thì tớ không thể nói thêm gì nữa."
"Không thể làm gì khác được," Risa nói với giọng cam chịu.
Sau cùng, chúng tôi đều có chung mong muốn làm cho anh trai cô hạnh phúc.
"Vậy thì, trong thời gian này………, Emi phải tránh xa Hideyori-san."
"Ehhhhhh!? T, Tại sao!?"
"Ý là, Emi-san đã gian lận!"
"Cậu là người thoải mái nhất khi làm điều đó phải không! Không được chạm vào Hideyori."
Emi bị Eien-chan, Risa và Sakuya ngăn cản.
Nghe [Không được chạm vào Hideyori] trực tiếp từ miệng Sakuya khiến tim tôi đau nhói.
“Hideyori-senpai cũng vậy, anh không thể dễ dàng chạm vào cơ thể phụ nữ đâu nhé!”
“……Vâng ạ.”
Tôi nhận được lời cảnh báo vòng vo về [Anh sẽ bị ghét nên đừng có tùy tiện chạm vào phụ nữ] từ Nodoka.
Tôi chỉ đến đây để mua quà sinh nhật cho Takeru thôi nhưng sao hôm nay lòng tôi lại phải đau khổ thế này…….
“Đúng như mong đợi từ Onii-chan, anh thật nổi tiếng!”
“GUHH!?”
“Hở!?”
Lời bình luận mỉa mai đó cùng nụ cười từ Seiko đã giáng một đòn chí mạng…….
Tôi thực sự không có đồng minh…….
Takeru, người thường là người tốt bụng nhất, hôm nay lại không ở bên tôi.
Tôi có thực sự có thể sống sót qua chuyện này không…..?
Liệu tôi có thể sống để nhìn thấy ngày mai không………?
Oba-san, con rất xin lỗi nếu hôm nay con phải chết…….
“Cậu thực sự là một thằng ngốc đấy……”
“………”
Không hiểu sao, ánh mắt dịu dàng của Madoka, Aneja, lại khiến tôi cảm thấy thật kỳ lạ……
Thay vào đó, cô thậm chí còn vỗ vai con một cách đầy cảm thông.
Tôi có thể phải lòng cô ấy nếu cứ thế này………
Vào bữa trưa, chúng tôi sẽ đến một nhà hàng kiểu phương Tây.
Emi đã gọi điện cho họ và đặt chỗ cho tám người nhưng nhà hàng không có chỗ ngồi cho 8 người nên cô được thông báo rằng cả đám phải chia thành hai nhóm, mỗi nhóm bốn người.
“Vậy thì bỏ Hideyori-senpai sang một bên, chúng ta hãy quyết định chỗ ngồi của mình bằng trò oẳn tù tì!” Nodoka đề xuất với một nụ cười và mọi người gật đầu theo.
“……………”
“Oẳn tù tì!”
“Một lần nữa!”
“Một lần nữa!”
Bỏ mặc tôi, mọi người bắt đầu chơi oẳn tù tì……….
…….chẳng phải sự ghét bỏ của họ dành cho tôi quá rõ ràng sao?
Các cậu không thích ngồi chung bàn với tôi đến thế sao……?
Tôi nghĩ là mình thân với bọn họ lắm nhưng mà bọn họ lại chơi trò oẳn tù tì nghiêm túc đến thế chỉ để không được ngồi cùng tôi sao? Tôi nghĩ là mình sẽ bắt đầu mất lòng tin vào phụ nữ mất nếu cứ thế này……..
Sau đó, chúng tôi đến nhà hàng.
“Tớ ngồi ngay cạnh Hideyori-san! VEEEE!”
“Ha, Haha……”
“Không hoàn hảo nhưng tớ ngồi đối diện cậu ấy. Thế này là được rồi.”
“E, em sẽ nhờ anh chăm sóc, Onii-chan.”
Eien-chan phấn khích một cách lạ thường.
Sakuya trông như đang chịu đựng vậy.
Seiko thì ngượng ngùng.
Cả ba ngồi chung bàn với tôi, đứa bạn thân phản diện rác rưởi.
Tôi cười gượng gạo với ba đứa hầu như không có điểm tiếp xúc nào với nhau.
Trong khi đó, bàn của Emi, Risa, Madoka và Nodoka có vẻ rất yên bình…….
“Nói vậy, Emi và Hideyori-san không hẹn hò với nhau đúng không?”
“Tụi tớ không hẹn hò đâu. Ngay từ đầu tớ vẫn còn độc thân mà.”
“Hideyori sẽ đến nhà tớ. Tớ sẽ đợi.”
“Cậu đang nói gì vậy?”
Tôi không có việc vặt nào phải chạy ở quán cà phê ngay bây giờ cả…….
Tại sao hôm nay mọi người lại bừng bừng tinh thần chiến đấu thế nhỉ……
“Cuộc sống ở trường không có Onii-chan sẽ rất cô đơn! Em thậm chí còn chưa làm được gì cả!”
“Seiko….., em đang nói thế với anh sao……?”
“Vâng! Em vẫn muốn hai ta là anh em ở bên nhau!”
“Tớ cũng muốn cậu chú ý đến tớ nhiều hơn, Hideyori-san!”
“Cậu cũng phải tử tế với tớ, Hideyori.”
“H, hiểu rồi…….., x, xin lỗi…….”
Gần đây, lịch trình của tôi thường chồng chéo và có những lúc tôi không thể dành thời gian cho họ.
Điều này đặc biệt đúng khi kỳ nghỉ xuân bắt đầu vì các cô gái bắt đầu gọi điện và nhắn tin cho tôi rất nhiều.
Tôi thậm chí không có thời gian để thưởng thức Smash Bros và Galge.
Master, Tatsuyuki-san khịt mũi với tôi và nói [Thật tuyệt khi họ tràn đầy năng lượng phải không] nhưng họ trông như thể đang thích thú với sự đau khổ của tôi khi nói điều đó.
“Cũng đến lúc tớ phải có bạn trai rồi! Thật tuyệt nếu tớ có thể có một người bạn trai mạnh mẽ và tốt bụng, người có thể giúp tớ trong hoàn cảnh gia đình.”
Eien-chan vòng tay qua cánh tay trái của tôi và nói vậy.
“Hideyori-san, hôm nay cậu đã thoa gì chưa? Tớ thích mùi hương này lắm á.”
“C, Cảm ơn cậu.”
Mùi dầu gội của Eien-chan trở nên nồng hơn khi cô đến gần tôi.
Hở?
Cứ thế này, tôi sẽ hiểu lầm là cô đang cố quyến rũ tôi mất…….
“Tớ muốn một người bạn trai có thể phân biệt được cà phê của tớ và của Master. Ngoài ra, có một người bạn trai có thể nói chuyện ăn ý với Master và tớ cũng tuyệt.”
Sakuya nắm lấy tay phải của tôi đang đặt trên bàn.
“Bàn tay của Hideyori thật tuyệt và mát.”
“!?”
Tại sao tim tôi lại đập nhanh vì Sakuya thế?
Mùi hương của Eien-chan cũng đang làm tôi nhột.
Gì đây!?
Cái gì thế này!?
Họ đang tập luyện những gì họ định làm với Takeru trên người tôi sao!?
Tuy nhiên, tim tôi vẫn đập thình thịch vì những gì họ nói quá cụ thể.
Nếu Emi nhìn thấy điều này, cô sẽ lại [Niya Niya] mất!
“Onii-chan nổi tiếng quá……..”
“…….”
Seiko nói với giọng bực bội.
Vì tôi chỉ cho cô thấy khía cạnh đáng thương này của mình, nên tôi cảm thấy như cô đang ghét tôi vậy.


1 Bình luận