Arc 7: Khúc Dạo Đầu [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 136: Juumonji Risa Hét Lên
0 Bình luận - Độ dài: 1,194 từ - Cập nhật:
“M, mọi người sao vậy? Bầu không khí ở đây hơi nặng nề ha……”
Cả 6 người đều tập trung sự chú ý vào tôi.
Tôi có thể nói tại sao tất cả bọn họ đều ngượng ngùng như vậy ngay lúc này.
Kể từ khi tôi tái sinh thành Akechi Hideyori, tôi đã bị bảo rằng mình rất vô cảm nhưng ngày mai tôi sẽ là học sinh cao trung.
Không đời nào tôi lại vô cảm đến thế.
Ngay cả Tatsuyuki-san cũng nói [Với tốc độ và chuyển động sắc bén của em, giờ em sắc bén như một thợ cắt vậy.]
Vì anh ấy nói với tôi rằng tôi sắc bén như một thợ cắt, có thể nói rằng tôi đã tốt nghiệp khỏi thời kỳ vô cảm của mình rồi
Nếu là ngay sau khi tôi đầu thai thì tôi có thể đã tự phụ và nói rằng [Mấy cậu đang cạnh tranh tớ sao?]
Nhưng giờ tôi đã xây dựng được nhiều mối quan hệ như vậy, tôi có thể nói rằng họ chỉ ngại ngùng khi ở cạnh nhau vì có quá nhiều đối thủ cạnh tranh giành món quà sinh nhật đặc biệt đó cho Takeru.
"Nghĩ đến việc Takeru nổi tiếng đến mức có nhiều người mua quà sinh nhật cho cậu ấy. Giờ thì mình hơi ghen tị rồi."
“Vâng, Hideyori-kun! Juumonji-kun nổi tiếng quá ha!”
Thấy chưa, tôi đúng rồi!
Ngay cả Emi cũng đồng ý với tôi.
Họ chế giễu sự đần độn của tôi nhưng giờ thì tôi sắc sảo như một con dao vậy.
"Emi……., chuyện gì đang xảy ra vậy……?"
“Thật ra, Hideyori-kun và tớ đang định cùng nhau đi mua quà cho Juumonji-kun nhưng mọi người đột nhiên gọi Hideyori-kun trước khi tụi này đi. Towa và những người khác có lẽ đã nói gì đó như [Chúng ta nên mua gì cho sinh nhật của Juumonji-kun yêu dấu?] đúng không, Hideyori-kun?”
“Yup. Vì vậy, là bạn thân nhất của cậu ấy, tớ nghĩ mọi người đều muốn tham khảo ý kiến của tớ về việc nên mua gì cho cậu ấy.”
“Không phải vậy!”
Lời phủ nhận của Eien-chan to một cách bất thường.
Bình thường cô không nói to như vậy ngay từ đầu nên thực sự hiếm khi cô lên giọng như thế.
“Quan trọng hơn, Emi. Tại sao cậu lại khoác tay Hideyori?”
“Bởi vì tớ muốn thế. Tớ đã hỏi Hideyori-kun và cậu ấy vui vẻ đồng ý.”
“Cánh tay này của Rác-senpai bây giờ là của em.”
“Bất công quá đó, Nou-chan!”
Cánh tay còn lại của tôi đã bị Nodoka nắm lấy.
Gừ, giờ tôi sợ cô có thể vặn khớp của tôi với một nụ cười trên khuôn mặt.
"Akechi-kun nè! Chuyện này là sao đây!?”
"Hở? Mọi người ở đây để mua quà cho anh trai của cậu đó. Cậu không thể nói với Takeru về điều này được đâu.”
“Tớ không nghe thấy bất cứ điều gì về chuyện này! Cậu không nói với tớ rằng sẽ có tám người ở đây đúng không!?"
"Đó là phần cậu quan tâm á?”
“Nó H-O-À-N-T-O-À-N làm tớ quan tâm!”
Risa nhấn mạnh vào câu trả lời của mình.
Không hiểu sao, có vẻ như hôm nay mọi người đều rất năng nổ nhỉ…….
“Ồ, chào Madoka.”
“Cậu có vẻ hơi lo lắng khi chào tớ một cách hời hợt trong tình huống này.”
“Tớ rất cảm động khi cậu đủ hợp tác để mua quà cho Takeru đấy.”
“Sự mỉa mai của cậu chẳng có ý nghĩa gì với tớ khi cậu đang ôm Emi và Nodoka trong tay đâu……..”
“Ha, HaHa.”
Dù tôi đã quyết định trốn tránh thực tại, nhưng lời nói của Madoka đã kéo tôi trở lại thực tại.
“Emi! Đổi chỗ cho tớ đi.”
“Tớ cũng vậy.”
“Không, không, không, tớ sẽ không nhường chỗ này cho Towa hay Sakuya đâu nhé.”
“Nou-chan, cho tớ mượn cánh tay của Onii-chan nhé?”
“Không đời nào. Anh trai và em gái không nên bám lấy nhau.”
“………”
Ai đó, làm ơn, làm gì đó về chuyện này đi…….., tôi đói rồi nên hãy đi ăn trưa nhé…….
Tôi cảm thấy muốn khóc khi thấy không ai trong số họ có ý định rời khỏi nơi này.
Đúng như dự đoán, không có gì diễn ra theo kế hoạch khi tất cả cùng nhau ra ngoài như thế này…….
“Mọi người tránh xa Akechi-kun ra ngay!”
Tiếng hét của Risa khiến mọi người im lặng ngay lập tức.
Emi và Nodoka cũng thả tay tôi ra.
Thật kinh ngạc, mọi người ghét tôi đến mức không nghe một lời tôi nói nhưng họ vẫn sẵn sàng tuân theo Risa à……
Vậy ra đây chính là thứ gọi là Bạo lực Lôi cuốn….
“Ngay từ đầu, không phải lạ sao khi mọi người ở đây đều mua quà cho anh trai tớ sao!? Ngoại trừ Akechi-kun và Emi-san, tất cả mọi người hầu như không bao giờ nói chuyện với anh ấy đúng không………”
“ “ “ “ “……………….” “ “ “ “
Giọng điệu của Risa khiến Sakuya và những người khác trông có vẻ hơi ngượng ngùng.
Họ trông thật đáng thương.
Risa không thể hiểu được tại sao họ lại quá xấu hổ khi thể hiện tình cảm của mình với Takeru.
Là cộng sự, tôi phải hỗ trợ họ.
"Mọi người chỉ đang mua quà sinh nhật cho Nii-san như một cái cớ để che giấu động cơ thầm kín của mình thôi đúng không!"
"Thôi nào, đừng tức giận thế, Risa……."
"Akechi-kun…….!"
"Không sao cả ngay cả khi họ có một hoặc hai động cơ thầm kín đâu mà.”
"Akechi-kun………"
"Hôm nay mọi người có lẽ đều rảnh. Có lẽ họ chỉ muốn tất cả cùng đi ăn trưa nên họ lấy cớ mua quà cho Takeru, không có hại gì đâu ha.”
"Động cơ của họ chắc chắn không dễ thương đến thế! Hoàn toàn luôn!”
Risa bác bỏ cái cớ của tôi bằng toàn bộ sức mạnh của cô nàng.
Nói thật thì, khi một cô gái nói điều gì đó mạnh mẽ như thế khiến tôi hơi ngượng ngùng.
"Ý là, Eien-chan và Sakuya đã mệt mỏi vì tất cả những bài học mà họ đã làm cho kỳ thi tuyển sinh nên có lẽ họ chỉ muốn đi chơi và vui vẻ một chút hôm nay phải không?"
"Vâng, vâng!"
"Umu Umu!"
"Thấy chưa?"
"Thật trơ tráo–!"
Nỗ lực của Eien-chan, Sakuya và Madoka đã được đền đáp và bây giờ họ có thể vào trường cao trung mà họ lựa chọn.
Thật đáng tiếc cho Nodoka và Seiko vì họ kém chúng tôi một tuổi nhưng tôi rất vui vì tất cả chúng tôi đều được học cùng nhau ở trường cao trung.
"………."
Nghĩ lại thì, Hideyori đã nói với tôi rằng hắn vẫn còn sống trong giấc mơ của tôi nhỉ?
……… Hmm? Điều này thực sự ổn sao?
Nhớ lại giấc mơ đáng ngại mà tôi đã có sáng nay, tôi đột nhiên cảm thấy bất an……..


0 Bình luận