Gặp lại bạn gái cũ qua ứn...
Nanashi Maru (ナナシまる) Akino Eru (秋乃 える)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 6: Thích cùng một người với bạn thân thật đau khổ

0 Bình luận - Độ dài: 9,839 từ - Cập nhật:

Tôi đọc lại đoạn chat của mình với Shou, người mà tôi vẫn nhắn tin với tư cách là Kakeru trên Connect.

Mấy ngày nay tôi đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần rồi. Những bức ảnh tôi đã chụp cùng Shou một cách nửa cưỡng ép khi chúng tôi còn hẹn hò, tôi cũng đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần trong mấy ngày qua.

Không chỉ ảnh, mà những lá thư Shou đã gửi cho tôi, vẫn còn đó và tôi chưa thể vứt bỏ. Mỗi lần đọc lại, tôi lại thấy thú vị bởi sự tương phản giữa nét chữ khá đẹp của anh ấy và cách hành văn cho thấy anh ấy không quen viết thư.

Có lẽ sẽ không bao giờ có những cuộc trao đổi thư từ như hồi đó nữa.

Tôi đã biết.

Biết rằng Shin-chan thích Shou, và cả việc tình cảm Shou dành cho Shin-chan không chỉ đơn thuần là tình bạn.

Ban đầu, tôi đã không muốn từ bỏ, dù rất vui vì đã làm thân được với Shin-chan, tôi vẫn quyết tâm giữ vững tình cảm này.

Nhưng, chắc chắn tôi không thể sánh bằng Shin-chan.

Vào cái ngày bốn chúng tôi, bao gồm cả Sora-chan, cùng ăn cơm ở nhà Shin-chan, khi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của hai người họ khi trò chuyện, tôi đã cảm nhận rõ điều đó.

Nếu tôi bày tỏ tình cảm của mình, Shin-chan chắc chắn sẽ ngại ngùng với tôi. Shou cũng có thể sẽ giữ khoảng cách với chúng tôi vì lo lắng cho cảm xúc của cả hai. Như vậy, tôi sẽ cản trở Shin-chan.

Có sao đâu.

Bởi vì tôi đã được hẹn hò với người mình thích hơn ba năm, và hơn nữa, chúng tôi đã gặp lại nhau và vẫn có thể làm bạn thân từ giờ trở đi.

Nếu tôi bày tỏ tình cảm, tôi có thể sẽ không còn là bạn của hai người họ nữa. Đó mới là điều đáng sợ nhất.

Tôi không muốn những ngày tháng không có Shou nữa.

Những ngày tháng buồn bã, cô đơn và tẻ nhạt như vậy, tôi không muốn...

Quan hệ có biến mất đi chăng nữa, tôi vẫn muốn ở bên cạnh Shou với tư cách một người bạn, một người thấu hiểu anh ấy. Hơn nữa, tôi rất yêu quý Shin-chan, nên thật lòng mong Shin-chan được hạnh phúc.

Để làm được điều đó, sự tồn tại của tôi là một trở ngại.

Con gái ai cũng ghét nhất sự hiện diện của bạn gái cũ.

Liệu tôi có bị Shin-chan ghét bỏ nếu quá thân thiết với Shou chỉ vì tôi là bạn gái cũ không?

Tôi sẽ không cướp đoạt. Chỉ cần thỉnh thoảng được gặp Shou, thỉnh thoảng được trò chuyện vui vẻ cùng Shin-chan là đủ rồi.

Vì vậy, hãy giảm bớt cơ hội gặp gỡ và tần suất liên lạc với Shou từ bây giờ.

Tôi sẽ ủng hộ Shin-chan.

Kể từ ngày cuối cùng gặp Shou, tôi đã tự thề với lòng mình rất nhiều lần.

Thế nhưng, trái ngược với lời thề ấy, tôi vẫn cứ mãi theo đuổi hình bóng Shou như thế này.

Bức ảnh, lịch sử trò chuyện, thư từ, hãy vứt bỏ tất cả đi. Nếu không vứt, sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

Khi vứt bỏ được tất cả, tôi nhất định sẽ thấy Shou chẳng còn quan trọng nữa. Tình yêu chỉ là thế thôi. Trên mạng đã viết như vậy.

Nỗi buồn thất tình chỉ là sự rung động cảm xúc nhất thời. Thời gian sẽ làm phai mờ tất cả. Tình yêu mới sẽ đè lên những ký ức cũ.

Tôi đã xem những bài viết vô trách nhiệm như vậy trên mạng và thử đủ mọi cách, nhưng đã hơn một năm rồi tôi vẫn không thể quên Shou.

Cứ tưởng chừng đã quên được rồi, Shou lại xuất hiện trước mặt tôi.

Đây chắc chắn là định mệnh, vào cái ngày chúng tôi gặp lại nhau, tôi đã nghĩ vậy trong sâu thẳm trái tim mình. Nhưng không có chuyện gì tốt đẹp đến vậy.

Giống như tôi đã match với Enji-kun, Shou cũng match với những cô gái khác. Hơn nữa, nếu đó là một cô gái dễ thương như vậy, thì tôi cũng đành chấp nhận từ bỏ thôi.

Làm sao tôi có thể thắng được Shin-chan chứ.

「Haizzz…」

Giá như tôi có thể trút bỏ nỗi buồn không thể thổ lộ với ai này cùng với tiếng thở dài.

Thà rằng tôi đừng bao giờ gặp Shou ngay từ đầu còn hơn là phải trải qua cảm giác này.

Nếu tôi không gặp Shou ở trường cấp ba... Tôi thử tưởng tượng một phiên bản ngoại truyện của cuộc đời mình trong đầu. Nhưng, tôi không thể tưởng tượng ra được.

Tôi đã không thể tưởng tượng một cuộc sống không có Shou nữa rồi.

Nhưng nếu Shou không gặp tôi thì sao nhỉ?

Giờ này, chắc Shou, người đã không còn bị kẻ cản trở là bạn gái cũ làm phiền, đang hẹn hò với Shin-chan rồi...

Nếu vậy, họ chắc chắn đã thân thiết hơn rất nhiều so với bây giờ, và sẽ chẳng còn chỗ cho tôi xen vào nữa.

Rốt cuộc, tôi chỉ là người con gái đã gặp anh ấy trước mà thôi.

Dù có quay lại được đi chăng nữa, chắc chắn chúng tôi cũng sẽ chia tay một lần nữa.

Tôi đã từng thất bại một lần rồi. Trở thành người yêu của Shou, không hợp nên cãi vã liên miên, rồi chia tay.

Người yêu thì phần lớn đều chia tay thôi, đằng nào cũng lại chia tay. Nếu vậy thì sẽ không có phép màu tái ngộ nào nữa.

Phép màu chắc chắn sẽ không xảy ra hai lần.

Tình yêu là thứ gì đó chỉ là khởi đầu của kết thúc. Chúng ta bắt đầu, kết thúc, rồi lại bắt đầu, và lại kết thúc.

Người ta nói có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba, đằng nào thì dù có quay lại cũng sẽ kết thúc thôi. Vậy thì cứ nhường cho Shin-chan là được.

Nếu Shou và Shin-chan hẹn hò, lần này sẽ là kết thúc hoàn toàn. Vậy thì hãy nhanh chóng kết thúc cuộc tình vĩ đại này và chuẩn bị tâm lý để bước tiếp.

Vì vậy, xin bạn đó, tôi ơi. Hãy dũng cảm lên, xóa ảnh và lịch sử trò chuyện đi, vứt bỏ thư từ đi.

Tôi đã tự nhủ đi nhủ lại như vậy, cố tạo ra lý do để từ bỏ. Nhưng tôi không thể dứt khoát được.

Đồ hèn nhát.

Chỉ cần chạm nhẹ đầu ngón tay vào màn hình thôi mà, chỉ cần vươn tay ra và ném vào thùng rác thôi mà.

「Không đâu…」

Tôi vẫn muốn cùng anh ấy ăn cơm. Tôi vẫn muốn cùng anh ấy xem TV. Chỉ cần đi bộ cạnh nhau trong im lặng cũng được.

Nhưng nếu chọn con đường đó, việc ai đó bị tổn thương là điều không thể tránh khỏi.

Tôi chỉ cần chịu đựng như thế này thôi. Như vậy, người bị tổn thương sẽ chỉ có mình tôi.

Tôi cuộn tròn người nằm nghiêng trên giường, ôm chặt chiếc gối to. Điện thoại rung lên, như muốn gọi tôi trở lại từ cơn say sưa cảm xúc một mình.

Shin-chan: 「Alo, Hikari-chan?」

Hikari: 「Alo, có chuyện gì vậy?」

Tôi cố gắng che giấu cảm xúc thật, để giọng không run, để nước mắt không rơi.

Shin-chan: 「Mai mình đi mua sắm cùng nhau được không...? Tuần sau Shou-kun rủ mình đi chơi, mình muốn đi mua quần áo... Hikari-chan giúp mình chọn được không? ...Không được hả?」

Shin-chan chẳng biết gì cả. Vậy nên, việc cô ấy nói những điều tàn nhẫn như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Việc chọn quần áo cho một cô gái xinh đẹp sắp đi gặp chàng trai mình thích, thật là đau lòng.

Hikari: 「Ừm, tất nhiên là được rồi. Nếu là quần áo thì khu Sannomiya Harborland có lẽ là lựa chọn tốt đấy.」

Shin-chan: 「Cảm ơn Hikari-chan...! Ưm, chỗ nào tốt hơn nhỉ.」

Hikari: 「Từ Sannomiya đến Harborland, tớ biết một cửa hàng phụ kiện vừa rẻ vừa hợp thời trang và dễ thương, tiện đường chúng mình đi cả hai chỗ đó luôn nhé?」

Shin-chan: 「Được không?」

Hikari: 「Tất nhiên! Vậy mai, khoảng trưa ở Sannomiya nhé?」

Shin-chan: 「Vâng! Cảm ơn Hikari-chan!」

Gác máy, dù là một buổi hẹn hò với Shin-chan, người tôi rất yêu quý, đã được quyết định, tôi vẫn thở dài.

Không phải tôi ghét Shin-chan. Mà ngược lại, vì quá yêu quý nên tôi mới đau khổ.

Nếu Shin-chan là một cô gái đáng ghét, thì tôi đã không phải chịu đựng nhiều đến vậy.

Tôi yêu cả Shou và Shin-chan, nên không muốn làm ai trong số họ phải khóc.

Trong khi kiểm tra giờ tàu ngày mai, tôi thầm giơ ngón giữa với vị thần tình yêu, người đang tạo ra và thích thú với mối tình tay ba này.

Hikari: 「Hikari-chan...!」

Tại điểm hẹn, trước cửa Seven-Eleven ở cổng trung tâm ga Sannomiya, nhìn thấy Shin-chan vui vẻ chạy đến khi phát hiện ra tôi, má tôi giãn ra.

Thật là một sinh vật đáng yêu.

Chiếc váy trắng nhất thế giới này có lẽ hợp với cậu nhất đấy, Shin-chan.

Hikari: 「Xin lỗi nhé, để cậu phải đợi...」

Shin-chan: 「Không sao đâu, tớ đến sớm thôi mà.」

Chiếc váy trắng tay lửng bảy phân khiến Shin-chan trông lộng lẫy như một nàng công chúa hơn bao giờ hết. Hệt như một thiên thần. Chắc Shou cũng mê mẩn cô ấy thôi...

Shin-chan: 「Hôm nay, tớ muốn mua một bộ đồ khác với phong cách thường ngày của tớ, với lại, chọn phụ kiện cũng khó nữa...」

Hikari: 「Thường ngày cậu mua đồ ở đâu?」

Shin-chan: 「Vì nhân viên hay bắt chuyện nên tớ toàn trốn đi mua hàng online thôi...」

Hikari: 「Ra vậy... Mua online thì màu sắc phụ kiện hay kích cỡ khó mà biết được nhỉ?」

Shin-chan: 「Ừm, đúng vậy...」

Hikari: 「Thế còn quần áo theo phong cách khác thường ngày, cậu có ý muốn cụ thể nào không?」

Tôi cảm nhận được những người xung quanh đang nhìn chúng tôi khi chúng tôi đi bộ từ ga về phía Center Gai.

Không phải tôi tự mãn đâu. Thực sự là họ đang nhìn. Phần lớn là đàn ông, có người nhìn Shin-chan, có người nhìn tôi.

Chắc là vì trang phục của tôi hôm nay là áo ba lỗ và áo sơ mi xuyên thấu.

Kết hợp với chiếc váy ngắn màu đen, phần da lộ ra khá nhiều nên dù bị nhìn cũng không thể phàn nàn. Nhưng mà họ nhìn kỹ quá.

Shin-chan: 「Tớ thường chọn những bộ đồ dễ thương, nhưng tớ cũng muốn thử phong cách thanh lịch như Hikari-chan! Tớ luôn nghĩ cậu ăn mặc rất sành điệu...」

Hikari: 「Ơ, như tớ á...?」

Mình sành điệu đến thế sao...?

Nhưng khi còn hẹn hò với Shou, tôi luôn cố gắng mặc quần áo mới nhất đi hẹn hò, và nhờ đó mà tôi tự tin rằng mình khá am hiểu về thời trang, vậy chắc là sành điệu thật.

Hikari: 「Nếu tớ giúp được... Nhưng trước đó...」

Shin-chan: 「Là bữa trưa phải không?」

Hikari: 「Ế, đúng rồi! Quả nhiên là Shin-chan!」

Shin-chan: 「Shou-kun nói là Hikari-chan lúc nào cũng đói bụng, nên khi đi chơi, cứ rủ đi ăn trước là cậu ấy sẽ vui vẻ ngay. Phù phù, đúng như Shou-kun nói nhỉ.」

Hikari: 「Ư... Cái tên Shou đó...」

Quả nhiên Shou là người hiểu tôi nhất.

Tôi càng thêm tin rằng để duy trì mối quan hệ hiện tại này, tôi nên ủng hộ hai người họ.

Hikari: 「Vậy đi thôi! Ăn gì bây giờ?」

Shin-chan: 「Tớ có một quán cà phê muốn đến!」

Thế là tôi cùng Shin-chan hướng về Sakamachi-dori, một con phố với rất nhiều cửa hàng thời trang nằm trên đường từ Sannomiya đến Harborland.

Đây là con phố mà nếu muốn trở nên sành điệu, bạn nhất định phải đến, với đủ các loại cửa hàng nội thất, phụ kiện, và quần áo.

Khi nhắc đến Kobe, người ta thường nghĩ đến một thành phố thời trang, và những địa điểm sành điệu ở Kobe thường gợi nhớ đến Sakamachi-dori hoặc Kitanozaka, khu vực phía bắc ga Sannomiya.

Không chỉ là ấn tượng cá nhân của tôi, mà ngay cả khi tìm kiếm du lịch Kobe trên mạng, hầu hết các bức ảnh đều sử dụng một trong hai địa điểm này.

Quán cà phê mà tôi muốn đến nằm trong một căn phòng nhỏ trên tầng bốn của một tòa nhà ở Sakamachi-dori.

Đó là Cafe & Bar Handsome, một quán cà phê vào buổi trưa và quán bar vào buổi tối.

Mặc dù là một quán cà phê nổi tiếng trên Instagram, nhưng thực ra tôi chưa từng đến đây lần nào.

Đáng lẽ ra, đây là nơi tôi đã định đến cùng Shou cách đây một năm.

Chúng tôi, những người đều thích cà phê, thường khám phá những quán cà phê mới mỗi khi hẹn hò, hoặc thỉnh thoảng ghé quán cà phê cơm trứng ốp la quen thuộc.

Và rồi, chúng tôi đã hứa sẽ đến Handsome lần tới, nhưng chưa kịp đến đó thì── chúng tôi chia tay.

Trong một năm kể từ khi chia tay Shou, tôi có vô số cơ hội để đến quán cà phê này, nhưng tôi luôn tránh né vì cảm thấy nếu đến đây với bất kỳ ai khác ngoài Shou, khả năng quay lại sẽ hoàn toàn biến mất.

Nhưng giờ, không cần phải tránh né nữa.

Bởi vì chúng tôi, đã không còn khả năng quay lại nữa rồi.

Shin-chan: 「Chỗ này, tớ biết nè. Tớ thấy trên Instagram và muốn đến thử một lần!」

Hikari: 「Vậy hả, thế thì tốt quá.」

Chúng tôi đi cầu thang lên quán cà phê ở tầng bốn của tòa nhà, và xếp hàng nối dài đến tận tầng ba.

Trong khi chờ đợi hàng tiến lên, tôi nhìn vào thực đơn đã tìm hiểu trên mạng, và thật xấu hổ, bụng tôi đã réo lên vì không thể đợi thêm được nữa.

Shin-chan: 「Nếu cậu muốn, ăn cái này không?」

Hikari: 「Ơ, xin lỗi. Cảm ơn cậu.」

Shin-chan lấy một thanh sô cô la từ chiếc túi xách da đeo vai màu nâu đáng yêu của mình ra và mỉm cười.

Mặc dù hơi ngại, nhưng việc để tiếng bụng tôi vang vọng khắp cầu thang sẽ khiến những người đang xếp hàng cảm thấy khó chịu, nên tôi đành nhận lấy.

Shin-chan: 「Shou-kun nói là khi ở cùng Hikari-chan, cậu ấy luôn mang theo đồ ăn vặt đó. Shou-kun còn nói Hikari là đồ tham ăn nữa, có vẻ hơi chán nản đấy?」

Hikari: 「Hể, hể~. Cái tên đó, lại nói mấy chuyện đó sao. Thật là... khó chịu.」

Shin-chan: 「Nhưng mà, Shou-kun hiểu Hikari-chan rõ thật đó, giỏi ghê.」

Hikari: 「Ừm..., đúng vậy nhỉ.」

Shou biết cả những điều mà ngay cả tôi cũng không nhận ra.

Khi còn hẹn hò với Shou, bụng tôi hầu như không bao giờ réo, chắc là vì Shou đã đoán được tôi đói đến mức nào và cho tôi ăn vặt trước khi bụng tôi kịp réo.

Trò chuyện với Shin-chan, hàng nhanh chóng tiến lên và chúng tôi ngồi vào bàn cạnh cửa sổ.

Thật may mắn khi có thể vừa ngắm cảnh Sakamachi-dori, nơi tôi yêu thích ở Kobe, từ tầng bốn vừa dùng bữa.

Hikari: 「Tớ gọi set bánh quiche, đồ uống là cà phê sữa đá, và một phần cheesecake chanh dây sau bữa ăn nhé.」

Shin-chan: 「Hikari-chan, cậu quen rồi nhỉ...! Vậy thì, tớ gọi set mì Ý sốt kem cá hồi xông khói, nước cam, và tớ cũng muốn một phần cheesecake chanh dây sau bữa ăn...!」

Nhân viên: 「Vâng, đã rõ.」

Sau khi nhân viên rời đi, Shin-chan thở phào nhẹ nhõm. Theo lời Shou thì gần đây cô ấy đã không còn ngại người lạ nữa rồi mà...

Shin-chan: 「Mấy chỗ sang trọng như này, hồi hộp quá...」

Hikari: 「Xin lỗi nhé, lần sau mình đi nhà hàng gia đình hay gì đó có được không?」

Shin-chan: 「Không đâu! Nhờ có Hikari-chan và Shou-kun mà tớ đã có thể gọi món bình thường rồi, không sao cả! Gần đây tớ còn có thể trò chuyện bình thường với thợ làm tóc ở tiệm cắt tóc nữa đó.」

Hikari: 「Vậy hả~. Cậu đã cố gắng rất nhiều nhỉ, giỏi lắm.」

Shin-chan: 「Ehehe~」

Khi tôi xoa đầu, tôi như thấy ảo ảnh của một chú chó đang vẫy đuôi. Cái sinh vật đáng yêu này là cái gì vậy chứ.

Hikari: 「Cheesecake chanh dây ở đây thường thấy trên Instagram nhỉ.」

Shin-chan: 「Đúng vậy. Nó được bọc trong vải gạc, ăn kèm với mứt dâu tây thì ngon lắm đó. Tớ mong được ăn nó lắm rồi, giờ cuối cùng cũng được ăn nên vui quá.」

Hikari: 「Cậu chưa từng đến đây với Shou-kun sao?」

Shin-chan: 「Ừm, chưa.」

Hikari: 「Ra vậy. Shou-kun nói cậu ấy hay đi cà phê với Hikari-chan, nên tớ tưởng hai người đã đến đây cùng nhau rồi.」

Thật ra, đây là nơi đáng lẽ tôi đã đến.

Nhưng, tôi sẽ không bao giờ đến đây cùng Shou nữa.

Nếu có ai đó đến đây cùng Shou, thì đó sẽ là Shin-chan. Không phải tôi.

Đừng bi quan. Phải ủng hộ Shin-chan với một tâm trạng vui vẻ, nếu không Shin-chan cũng có thể cảm thấy tội lỗi nếu cô ấy nhận ra tình cảm của tôi.

Sau vài phút trò chuyện với Shin-chan, món ăn được mang đến.

Hikari: 「Bánh quiche trông ngon quá.」

Hikari: 「Mì Ý của Shin-chan cũng ngon đấy. Đổi một chút nhé?」

Shin-chan: 「Tất nhiên!」

Con trai thường không thích chia sẻ đồ ăn, nhưng con gái có lẽ là những sinh vật biết đồng cảm, nên họ không ai từ chối.

Khi đi chơi với Shin-chan, chúng tôi thường chia sẻ đồ ăn và nói lên cảm nhận của mình.

Có được một người bạn có thể vui vẻ như thế này là nhờ tôi đã gặp lại Shou.

Nếu vậy, chỉ cần thế thôi là đủ rồi. Tôi nên chấp nhận rằng ý nghĩa của việc gặp lại Shou là để làm thân với Shin-chan.

Việc gặp lại Shou không phải là để quay lại với Shou. Mà là để làm thân với Shin-chan. Đúng vậy. Vậy nên, hãy nhanh chóng nghĩ rằng Shou không còn quan trọng nữa đi.

Shin-chan: 「Ưm~! Quiche, cảm ơn cậu! Ngon lắm!」

Thấy chưa, có được một người bạn dễ thương như thế này đã là quá đủ rồi.

Hikari: 「Mì Ý của Shin-chan cũng ngon nữa!」

Những món ăn chúng tôi đổi cho nhau được trả về tay. Khoảng mười phút sau khi tôi ăn xong, Shin-chan cũng ăn xong.

Thấy tốc độ ăn của tôi, Shin-chan vui vẻ lấy tay che miệng và mỉm cười nói: 「Đúng như Shou-kun nói đó.」

Từng cử chỉ của cô ấy đều thể hiện hình mẫu lý tưởng của đàn ông, và dù là phụ nữ, tôi cũng bị mê hoặc.

Đối thủ là một cô gái dễ thương như thế này, thì dù có thua cũng chẳng còn cách nào khác.

Shin-chan: 「Hikari-chan, sau đó chúng ta đi đâu?」

Hikari: 「Ưm~, nếu muốn xem quần áo thì có trung tâm mua sắm Umie ở Harborland, nhưng trước đó chúng ta ghé xem vài cửa hàng ở Sakamachi-dori nhé.」

Shin-chan: 「Vâng!」

Thanh toán tiền ở quán cà phê xong, chúng tôi bắt đầu đi bộ trên Sakamachi-dori.

Cửa hàng phụ kiện mà chúng tôi muốn đến có tầng hai là cửa hàng tạp hóa và quán cà phê, còn tầng một là cửa hàng phụ kiện nơi bạn có thể tự tạo ra món phụ kiện yêu thích bằng cách kết hợp nhiều bộ phận khác nhau.

Nhưng lần này chúng tôi quyết định mua những món đồ đã làm sẵn.

Shin-chan: 「Cái này hợp với Hikari-chan đó!」

Hikari: 「Thật hả? Vậy để tớ đeo thử xem sao.」

Shin-chan: 「Thấy chưa, đúng là hợp mà! Hợp với bộ đồ trưởng thành của cậu bây giờ nữa!」

Đó là một chiếc vòng tay rộng khoảng bốn centimet, trong suốt và có viền vàng. Shin-chan có vẻ đã quên mất việc mình đến đây để mua sắm cho bản thân, mà lại rất vui vẻ khi giới thiệu phụ kiện cho tôi.

Hikari: 「Nếu Shin-chan nói thế thì tớ mua luôn vậy~.」

Shin-chan: 「Vâng! Trông có vẻ đắt tiền mà chỉ có 1200 yên thôi! Mua được món hời rồi!」

So với Shin-chan mà tôi gặp lần đầu, cô ấy đã thân thiện hơn rất nhiều. Nhìn cô ấy cười vô tư như vậy, tôi lại càng không muốn cản trở chuyện tình yêu của cô ấy.

Hikari: 「Shin-chan, cậu không quên mua đồ cho mình chứ?」

Shin-chan: 「Ách...」

Ánh mắt giao nhau, chỉ vậy thôi mà tôi thấy vui vẻ lạ lùng.

Shin-chan: 「Phù phù phù, đúng rồi nhỉ, tớ đáng lẽ phải chọn đồ cho mình chứ.」

Hikari: 「Này Shin-chan~, hahaha.」

Sao lại có khoảnh khắc hạnh phúc như thế này chứ.

Hikari: 「Shin-chan có lẽ là cool winter, nên hợp với phụ kiện màu bạc đó.」

Shin-chan: 「Tuyệt thật, cậu nhìn thôi là biết sao?」

Hikari: 「Tớ chỉ hỏi màu sắc cá nhân của vài người bạn rồi tự nhiên thấy hiểu ra thôi. Có nhiều người là cool summer, cũng nhiều người là warm autumn. Cool winter thì ít hơn, nhưng đó là màu của những người nổi tiếng, người mẫu, người đẹp, nên Shin-chan trông cũng có vẻ như vậy đó!」

Shin-chan: 「Tớ không có bạn bè nên không biết những thông tin kiểu này, chỉ có Sora-chan thôi...」

Hikari: 「Không sao đâu. Từ giờ tớ sẽ chỉ cho cậu.」

Shin-chan: 「Vâng, cảm ơn Hikari-chan!」

Trong cửa hàng hầu hết là phụ nữ, và có cả những cặp đôi. Dù có bạn gái bên cạnh, những người đàn ông đó đều nhìn chằm chằm vào Shin-chan.

Tôi hiểu mà, nếu tôi ở vị trí của họ chắc tôi cũng bị thu hút thôi. Nhưng bạn gái bên cạnh họ đang tức giận rồi đó, có lẽ nên dừng lại thì hơn.

Shin-chan có vẻ như đang nhận vẽ minh họa trên mạng và nhận tiền công. Hôm nay cô ấy sẽ dùng tiền công và tiền tiêu vặt để thỏa sức mua sắm.

Việc kiếm tiền từ việc vẽ minh họa đến mức đó, thật sự rất đáng nể. Đối với một người không có sở thích gì ngoài ăn uống như tôi, đó là điều đáng ghen tị vô cùng.

Ước gì tôi cũng có thứ gì đó để đam mê.

Đã từng có lúc nào tôi thực sự say mê điều gì chưa...? Nghĩ đến đó, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là Shou.

Đúng là Shou là người mà tôi say mê nhất trong đời, nhưng liệu tôi có thể quên anh ấy bằng cách này không?

Shin-chan mua chiếc vòng tay, vòng cổ, và khuyên tai bằng bạc mà tôi đã giới thiệu, rồi mỉm cười hài lòng rời khỏi cửa hàng.

Shin-chan: 「Bình thường tớ không đeo phụ kiện nên rất mong chờ. Không biết Shou-kun có nhận ra không nhỉ~.」

Hikari: 「Chắc là có đấy, nhưng có lẽ Shou sẽ không nói ra đâu... À, nhưng dạo gần đây anh ấy có vẻ đã hiểu hơn về tâm lý con gái sau khi tiếp xúc với Enji-kun, nên có thể là...」

Shin-chan: 「Hikari-chan, khi nói chuyện về Shou-kun, cậu có vẻ vui nhỉ?」

Hikari: 「Ế, không, không phải thế đâu! Tớ chỉ đang nghĩ xem Shou sẽ phản ứng thế nào khi thấy Shin-chan đáng yêu hơn mà thôi!」

Shin-chan hơi cụp mắt xuống, mỉm cười buồn bã. Tôi không hiểu ý nghĩa của nụ cười đó.

Shin-chan: 「Hôm nay cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tớ tìm được bộ đồ dễ thương rồi.」

Hikari: 「Không đâu, tớ mới là người hạnh phúc khi được nhìn thấy Shin-chan trong đủ mọi bộ đồ trong phòng thử đồ đó~.」

Shin-chan: 「Thôi đi, tớ đã bảo đừng nhìn lén mà...!」

Hikari: 「Có sao đâu, con gái với nhau mà! Với lại, tớ đã cố gắng lắm mới không ôm cậu đó, nên tớ nghĩ tớ đáng được khen chứ?」

Shin-chan: 「Phù phù, không được. Hikari-chan cứ như Sora vậy.」

Hikari: 「Ể, chỗ nào cơ?」

Sora-chan có khuôn mặt gần như giống hệt Shin-chan, làm sao tôi có thể giống được chứ.

Shin-chan: 「Ưm~, chỗ cậu cứ khen tớ đáng yêu mãi, với cả nói mấy chuyện hơi tục tục nữa...?」

Hikari: 「À, nhưng Shin-chan cũng có lỗi mà. Shin-chan có sức hút đến nỗi ngay cả con gái cũng biến thành ông chú biến thái đó.」

Shin-chan: 「Ông chú biến thái..., phù phù phù.」

Sau khi mua sắm xong, chúng tôi ngồi trên ghế dài ven biển, tay cầm đồ uống mua ở Staba, nói chuyện với nhau dưới ánh hoàng hôn cam rực.

Vừa suýt khóc vì khuôn mặt Shin-chan quá đẹp, tôi vừa ôm mấy bộ quần áo mà mình cũng đã lỡ mua vài cái.

Mặc cái này đi đâu nhỉ, mặc cái này gặp ai đây.

Có thể đi chơi với bạn bè đại học, hoặc mặc khi đi chơi với Shin-chan, người đã chọn đồ cho tôi.

Đi chơi với một chàng trai cũng có thể là một ý hay.

Vì đã quyết định từ bỏ Shou rồi, có lẽ tôi nên gặp một người mới trên Connect, ứng dụng mà gần đây tôi đã ít dùng đi rất nhiều, và mặc những bộ đồ này khi hẹn hò với người đó.

Trước đây tôi chỉ có thể thích Shou.

Nhưng cũng một phần là vì tôi chưa từng cố gắng yêu ai.

Giờ đây, khi đã gặp Shou, nhận ra mình thích anh ấy, và biết được niềm vui của tình yêu, tôi có thể nhanh chóng thích một ai đó khác.

Chắc chắn là vậy. Vậy nên, hãy thay đổi thôi.

Shin-chan: 「Bộ đồ Hikari-chan chọn cho tớ, cuối cùng lại là bộ đồ hợp với phong cách thường ngày của tớ nhỉ.」

Tôi đã nhận yêu cầu về một bộ đồ hợp với tôi từ Shin-chan, nhưng Shin-chan vẫn hợp nhất với những bộ đồ đúng phong cách của cô ấy.

Shin-chan là một thiên thần trong sáng, thanh lịch, xinh đẹp nhưng cũng rất đáng yêu. Chắc Shou cũng thích Shin-chan kiểu thường ngày hơn là Shin-chan giống tôi.

Hikari: 「Shin-chan thì váy liền hoặc áo cardigan là hợp nhất. Với lại, tốt nhất là đừng để lộ da thịt nhiều quá.」

Shin-chan: 「Tại sao vậy?」

Hikari: 「Tớ không muốn ai khác nhìn thấy cậu! Shin-chan là thiên thần của tớ! Chỉ có Shin-chan là số một! Tuyệt vời nhất! Đáng quý! Vợ tớ!」

Shin-chan: 「Hikari-chan là otaku của tớ sao...!?」

Hikari: 「Yes, my angel.」

Shin-chan: 「Phù phù...」

Tôi giơ ngón cái lên và nhe răng cười, Shin-chan lấy tay phải che miệng và bật cười.

Nhân tiện, Shou đã từng nói. Anh ấy thích tôi ở chỗ, khi cười tôi lấy cả hai tay che miệng.

Tôi không ngờ anh ấy lại để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy. Tên đó, ghê thật... thật sự.

Hikari: 「Shin-chan, Shou hình như thích con gái lấy cả hai tay che miệng khi cười đó.」

Shin-chan: 「Hả?」

Hikari: 「Với lại, con gái nhảy hai bậc cuối khi xuống cầu thang nữa.」

Shin-chan: 「Ra vậy...」

Ngoài ra, còn có những cô gái dù nấu ăn dở nhưng vẫn cố gắng nấu. Nhưng Shin-chan thì nấu ăn giỏi khác với tôi nên không liên quan nhỉ...

Hikari: 「Anh ấy cũng nói thích những cô gái ăn ngon miệng nữa đó.」

Shin-chan: 「............」

Hikari: 「Còn về bản thân Shou, anh ấy thích mèo, và thích ngủ nướng hơn ba bữa ăn. Anh ấy không thừa nhận đâu, nhưng anh ấy rất thích ông nội, hồi xưa hay kể chuyện về ông nội lắm~. Tên đó, từ xưa đã khó gần và ít bạn bè, ông nội là bạn chơi của anh ấy đó. Chắc là vì vậy nhỉ~, phù phù. À, với lại, tuy ăn nói cộc cằn nhưng chỉ là tsundere thôi, nên có những lúc phiền phức là phải nhìn thấu bản chất thật của anh ấy. Shin-chan thì chắc chắn không sao đâu! Nếu có dịp về nhà Shou, nhớ cẩn thận với ông nội của anh ấy nhé. Tớ thì không sao đâu, nhưng ông ấy thân thiện quá có thể hơi khó chịu với người nhút nhát đó. Dù sao ông ấy cũng là người tốt nên không phải lo đâu~. À, với lại, Shou lưng gù, lưỡi nhạy cảm với đồ nóng và thích mèo, nên nếu hà hơi trước khi cho đồ nóng vào miệng thì anh ấy sẽ đỏ mặt vui vẻ lắm đó. Tên đó dễ dụ lắm đó nha~. Hơn nữa──」

Tôi đã để Shin-chan lại phía sau và mải mê nói chuyện.

Thế này thì tôi đâu có quên được Shou chút nào đâu chứ.

Lo lắng Shin-chan bên cạnh có bị tôi làm cho chán nản không, tôi nhìn sang thì thấy Shin-chan vẫn nở nụ cười buồn bã như lúc nãy.

Hikari: 「Xin lỗi, tự nhiên nói một tràng...」

Shin-chan: 「Không sao đâu.」

Cô ấy chỉ lắc đầu, không chịu nhìn tôi.

Shin-chan: 「...Tớ có chuyện muốn hỏi Hikari-chan.」

Hikari: 「Chuyện muốn hỏi...?」

Hoàng hôn dần buông xuống, cảnh vật xung quanh tối dần.

Vì tôi quên đeo kính áp tròng, nên không nhìn rõ biểu cảm xinh đẹp của Shin-chan.

Shin-chan hít một hơi rồi nhấp một ngụm latte đậu nành đang cầm trên tay.

Nhận thấy cô ấy đang khó nói điều gì đó, bầu không khí vui vẻ lúc nãy bỗng chốc thay đổi.

Không chịu nổi không khí có chút khó xử ấy, khi miệng tôi vừa hé mở định nói gì đó, Shin-chan nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

Shin-chan: 「Hikari-chan, – bây giờ cậu vẫn còn thích Shou-kun à?」

Hikari: 「– Ể.」

Tôi cứng người trong giây lát trước câu nói không ngờ tới từ Shin-chan.

Không được đứng hình. Phải phủ nhận ngay. Bởi vì, nếu Shin-chan biết tôi thích Shou, cô ấy chắc chắn sẽ tự động rút lui.

Tôi không muốn Shin-chan phải bận tâm.

Hikari: 「Làm, làm gì có chuyện đó! Cậu nghe những cuộc trò chuyện thường ngày của chúng mình thì biết mà!? Tớ với Shou là nước với lửa! Hai người không hợp nhau! Nên mới chia tay mà!」

Shin-chan: 「...Có thật không? Đối với tớ, hai cậu rất đẹp đôi đó?」

Hikari: 「Hahaha, làm gì có chuyện đó! Đẹp đôi thì đã không chia tay rồi!」

Mình ổn không nhỉ, lúc này.

Khuôn mặt mình có lộ vẻ bối rối không. Mình có phủ nhận tốt không. – Mình có nói dối giỏi không.

Shin-chan: 「Tớ thì, tớ thích Shou-kun.」

Hikari: 「...Cái đó nhìn là biết mà. Chắc mọi người trừ Shou đều nhận ra rồi...」

Shin-chan: 「Ừm. Tớ cũng nghĩ là chắc bị lộ rồi. Tình cảm của tớ dành cho Shou-kun đã bộc lộ ra ngoài nhiều đến mức đó đó.」

Chỉ vậy thôi, Shin-chan thích Shou. Vậy nếu tôi cũng thích Shou, thì cô ấy muốn tôi từ bỏ sao?

Không, Shin-chan không phải là người nói những điều như vậy.

Shin-chan: 「Nhưng mà, Hikari-chan.」

Shin-chan sẽ không nói những lời đó. Vậy nên, điều cô ấy sắp nói bây giờ, là một chuyện khác.

Shin-chan: 「– Đó cũng chính là điều Hikari-chan cảm thấy phải không?」

Hikari: 「...Không đời nào có chuyện đó.」

Shin-chan: 「Bởi vì, Hikari-chan lúc nào cũng nói chuyện về Shou-kun một cách vui vẻ. Giống hệt như khi tớ nghĩ về Shou-kun vậy. Tại sao cậu lại cố gắng giấu diếm? Chúng ta không phải bạn bè sao?」

Tại sao, người muốn hỏi câu đó là tôi mới đúng.

Dù cậu có nhận ra tình cảm của tôi, nhưng tôi đang giấu diếm mà, nên phải có lý do để giấu chứ.

Nếu tình cảm này bị bại lộ, tôi sẽ mất rất nhiều thứ. Nên tôi mới giấu diếm. Mới giả vờ như không có gì. Shin-chan, người ít bạn bè, sẽ không hiểu đâu. ...Mà mình đang nghĩ cái gì vậy chứ. Ôi, mình thật tệ.

Shin-chan: 「Hikari-chan, tớ, Shou-kun tất nhiên là quan trọng rồi, nhưng tớ cũng rất yêu quý Hikari-chan nữa. Tớ muốn chúng ta mãi bên nhau. Nên, tớ không muốn Hikari-chan phải khổ sở.」

Shin-chan không phải là cô bé nhút nhát đó nữa. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, đặt tay lên mu bàn tay tôi.

Không chỉ ánh mắt kiên định, mạnh mẽ. Giọng nói thường hơi run rẩy của cô ấy cũng không còn chút run rẩy nào như trước, và tôi cũng không cảm thấy tay cô ấy run khi đặt lên tay tôi.

Dù dễ thương như một loài động vật nhỏ, nhưng những lúc như thế này cô ấy lại cảm giác như một người chị gái.

Shin-chan, là một cô gái có trái tim mạnh mẽ đến vậy sao.

Shin-chan: 「Nếu Hikari-chan, thật lòng thích Shou-kun, mà lại định rút lui vì tớ, thì đừng làm vậy. ...Tớ, hoàn toàn không vui chút nào đâu.」

Dường như mọi thứ đều bị nhìn thấu.

Shin-chan đã nhận ra tình cảm của tôi rồi.

Không vui. Từ trước đến nay chưa từng có sự phủ nhận thẳng thừng như vậy, điều đó không giống Shin-chan, nhưng cũng lại rất Shin-chan.

Một cô bé thật thà, tốt bụng, không biết nói dối.

Khác với tôi.

Hikari: 「Tôi thì không có ý đó. Chỉ là, Shou là người đã hẹn hò lâu năm, là mối tình đầu của tôi, nên tôi chỉ muốn anh ấy được hạnh phúc thôi. Nếu đối tượng đó là Shin-chan thì tốt quá, tôi nghĩ vậy đó. Nên tôi mới ủng hộ.」

Tôi đã quyết định rồi.

Lời nói dối này sẽ mang theo xuống mồ. Tôi sẽ không thú nhận với ai, và cũng không có ý định thích Shou cho đến chết.

Chỉ cần biến lời nói dối thành sự thật. Thích một ai đó. Thật đơn giản.

Shin-chan: 「Thật sự, Hikari-chan ổn với chuyện đó chứ?」

Hikari: 「Ổn mà. Tôi ổn với chuyện đó. Nếu hai người cùng cười, và tôi có thể nhìn thấy điều đó từ bên cạnh, thì đó là điều quan trọng nhất đối với tôi.」

Bởi vì, đó là cách duy nhất để không ai phải bất hạnh phải không?

Chỉ cần tôi chịu đựng là được phải không?

Chỉ có vậy thôi. Chỉ cần từ bỏ một người, mọi thứ còn lại sẽ ổn thôi mà.

Shin-chan: 「Tớ không nghĩ đó là suy nghĩ thật lòng của Hikari-chan. Thật ra, tớ đã gặp Shou-kun khoảng hai năm trước rồi. Shou-kun không nhớ, nhưng tớ thì nhớ mãi.」

Đó chắc là lúc thi đại học. Và rồi, lễ khai giảng.

Bộ truyện tranh đó quả nhiên là câu chuyện có thật.

Dù nhìn thế nào đi nữa, chàng trai lúc đó là Shou, và cô gái là Shin-chan.

Shin-chan: 「Nhưng lúc đó, Shou-kun vẫn còn hẹn hò với Hikari-chan. Nên tớ đã định từ bỏ.」

Shin-chan dừng lại một chút, uống một ngụm latte đậu nành.

Bàn tay nắm chặt tay tôi, và đôi mắt Shin-chan có vẻ hơi ướt lệ, bắt đầu hơi run rẩy.

Shin-chan: 「Tớ đã nghĩ rằng nếu một ngày nào đó gặp lại một người như vậy, thì lúc đó tớ sẽ trở thành một cô gái xứng đáng với người đó, và đã cố gắng rất nhiều để thay đổi. Tớ đã học cách ăn mặc sành điệu, thử trang điểm bằng cách xem nhiều video khác nhau, tập thể dục để sửa tư thế xấu, chào hỏi nhân viên cửa hàng tiện lợi, và thực hành nhiều thứ để vượt qua sự nhút nhát của bản thân. Tớ bắt đầu dùng ứng dụng hẹn hò cũng là để vượt qua sự nhút nhát. Nhưng mà...」

Shin-chan rơi một giọt nước mắt lớn từ đôi mắt xinh đẹp của mình, và tiếp tục với giọng run run.

Shin-chan: 「Tớ đã không thể quên được. Không ai khác ngoài Shou-kun là được cả. Dù không biết tên, dù không nói chuyện được đàng hoàng, dù chỉ nhìn từ xa suốt hai năm, dù không được nhận biết, dù biết anh ấy có bạn gái, thế nhưng tớ vẫn luôn thích Shou-kun. Khi Hikari-chan và Shou-kun gặp lại nhau, khi thấy Shou-kun vui vẻ nói chuyện với Hikari-chan, khi thấy Hikari-chan vui vẻ nói chuyện về Shou-kun, tớ đã nghĩ mình là kẻ dư thừa, là vai phụ, nhưng dù vậy tớ vẫn thích Shou-kun.」

Nhìn Shin-chan càng nói càng khóc nức nở, tôi tự hỏi sao cô ấy lại khóc nhiều đến thế. Nhưng rồi, tôi cũng nhận ra bản thân mình đã khóc từ lúc nào không hay.

Tôi đang khóc vì điều gì đây.

Hikari: 「Vì tớ cũng đã như vậy, nên tớ hiểu mà.」

Shin-chan: 「...Hiểu cái gì?」

Hikari: 「Hikari-chan cũng, – giống tớ phải không?」

Có lẽ tôi khóc vì bị ảnh hưởng bởi nước mắt của Shin-chan. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng không phải.

Tôi, sau khi nghe lời tâm sự của Shin-chan, cảm thấy như thể cô ấy đang nói hộ lòng mình.

Shin-chan: 「Thích cùng một người với bạn thân, thật là đau khổ nhỉ.」

Shin-chan vừa lau nước mắt vừa nói. Cách nói đó như thể cô ấy đã khẳng định chắc chắn rằng tôi thích Shou.

Đúng vậy, nhưng cũng không phải vậy.

Tôi phải giữ kín tình cảm này.

Hikari: 「Nước mắt của tớ là nước mắt thương cảm thôi. Tớ không thích Shou đâu.」

Shin-chan: 「Hikari-chan...」

Hikari: 「Giả sử tôi có thích Shou đi nữa, và Shou cũng thích tôi đi nữa, thì sao chứ? Chúng tôi đã từng hẹn hò, cãi nhau suốt, rồi chia tay mà? Chắc chắn sẽ lại như cũ thôi. Khi đó những ngày không có gì lại quay về. Tôi tuyệt đối không muốn điều đó. Làm bạn với Shou là đủ rồi. Tôi cũng không muốn làm tình địch với Shin-chan. Chúng ta hãy cứ là bạn tốt đi... Tôi chỉ cần được ở bên cạnh hai người từ bây giờ là đủ rồi. Tôi không muốn độc chiếm Shou, và cũng không muốn làm vậy.」

Shin-chan: 「Tớ, dù Hikari-chan và Shou-kun có hẹn hò, dù tớ có bị từ chối, tớ vẫn sẽ coi cậu là bạn. Lúc đó tớ sẽ ủng hộ đàng hoàng. Như vậy không được sao?」

Shin-chan, cậu mạnh mẽ thật đấy.

Tôi, không tự tin rằng mình có thể thân thiết như trước được nữa.

Tôi không thể nhìn Shou và Shin-chan nắm tay nhau đi dạo, ôm nhau, hay hôn nhau.

Tôi có phải là người quá nặng nề không.

Hikari: 「Tớ đã nói rất nhiều lần rồi mà, ngay từ đầu tớ đã không xem Shou là đối tượng yêu đương rồi.」

Hoàng hôn đang dần lặn bỗng chốc đã hoàn toàn biến mất, xung quanh chỉ còn ánh đèn đường và chút ánh trăng mờ nhạt.

Hikari: 「Thôi, sắp đến lúc về rồi. Ở nhà có bữa tối rồi, nhắn tin bảo về ăn thì hơi muộn rồi. Shin-chan cũng vậy, tối trời se lạnh, về kẻo cảm lạnh.」

Tôi lau nước mắt, mỉm cười đứng dậy.

Việc tôi khiến Shin-chan phải chịu đựng vẻ mặt này là vì tôi không thể giấu kín cảm xúc của mình.

Do lỗi của tôi mà Shin-chan đã phải bận tâm, buồn bã và đau khổ.

Xin lỗi cậu nhé, tớ sẽ không bao giờ để cậu phải có vẻ mặt đó nữa đâu.

Shin-chan: 「Shou-kun chắc chắn sẽ không nhận ra tình cảm của tớ đâu. Nên tớ...」

Shin-chan đứng dậy, đôi mắt hơi đỏ hoe vì khóc vẫn nhìn tôi.

Shin-chan: 「– Tớ nghĩ là tớ sẽ tỏ tình.」

Không được, đừng để cô ấy nhận ra cảm xúc của mình, đừng để lộ ra nét mặt.

Hikari: 「Ra vậy~. Ừm, thế là tốt nhất đó. Shou siêu chậm hiểu luôn. Cái vụ không tự giác đó là đáng sợ lắm. Kể cả khi nói ra rõ ràng, anh ấy còn có khả năng hiểu lầm linh tinh nữa, nên có thể cần một hành động nào đó để xác nhận. ...Tớ ủng hộ cậu nha.」

Shin-chan: 「Dù cậu có ngăn cản, tớ cũng sẽ không dừng lại đâu. Người quyết định là Shou-kun mà. Nếu Shou-kun định hẹn hò với người tỏ tình trước, thì Hikari-chan đã quá muộn rồi đó? Cậu thật sự ổn chứ?」

Không cần phải thử tôi như vậy đâu.

Tôi đã không còn ý định làm gì nữa rồi.

Hikari: 「Shin-chan, tớ chỉ có một điều muốn nói thôi. Tớ ủng hộ cậu, chỉ vậy thôi.」

Shin-chan: 「Không hối hận chứ?」

Dừng lại đi.

Hikari: 「Không đâu.」

Shin-chan: 「Không buồn sao?」

Đừng cố ý hỏi làm gì.

Hikari: 「Buồn cái gì? Ngược lại tớ còn vui nữa là khác?」

Shin-chan: 「Không nhớ sao?」

Giữ vẻ mặt thế này, đau khổ lắm.

Hikari: 「Không đâu, không đâu!」

Shin-chan: 「Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ thân thiết chứ?」

Hikari: 「Tất nhiên rồi. Mãi mãi là bạn.」

Nếu hai người họ hẹn hò, liệu tôi có thể tiếp tục nhìn họ không?

Thật lòng mà nói, tôi không tự tin.

Hikari: 「Tớ đi JR, còn Shin-chan thì sao?」

Như muốn trốn tránh, tôi cắt ngang cuộc nói chuyện và chỉ tay về phía nhà ga.

Shin-chan: 「...Hankyu.」

Hikari: 「Vậy thì tạm biệt ở đây nhé.」

Shin-chan: 「...」

Hikari: 「Này này, đừng có làm mặt buồn vậy chứ. Tớ thật sự không có gì đâu, cậu đừng bận tâm gì cả.」

Shin-chan: 「Nhưng mà...!」

Hikari: 「Được rồi. Chuyện này kết thúc ở đây thôi. Này, chúng ta sẽ tiếp tục thân thiết mà đúng không? Vậy thì hãy tạm biệt một cách vui vẻ đi. Nhé?」

Shin-chan: 「Ừm...」

Hikari: 「Vậy nha, tạm biệt.」

Dù tôi xòe lòng bàn tay ra mỉm cười, Shin-chan vẫn hơi cúi đầu và không nhìn tôi.

Tôi không thể nhìn thêm được nữa, và bước đi trước khi nghe câu trả lời.

Shin-chan gọi tên tôi khẽ như thì thầm về phía lưng tôi, nhưng tôi giả vờ không nghe thấy và đi nhanh hơn một chút về phía nhà ga.

Như vậy là tốt rồi. Như vậy, chỉ có mình tôi phải khóc mà thôi.

Cảm xúc bị kìm nén bùng nổ, tuôn trào thành nước mắt ngay khi tôi quay lưng lại với Shin-chan.

Để không bị Shin-chan phát hiện từ phía sau, tôi cứ để nước mắt chảy mà không lau.

Đi được một đoạn và rẽ vào góc đường, tôi khuỵu xuống.

Shin-chan đã về rồi chứ nhỉ, nếu bị nhìn thấy thế này thì gay to. Phải đứng dậy ngay. Phải lau nước mắt ngay.

Đang nghĩ vậy thì điện thoại reo. Là của Shin-chan.

Shin-chan: 『Cậu về cẩn thận nhé. Lần sau lại đi chơi nha.』

Muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, tôi không biết nước mắt đang chảy vì điều gì. Nhưng, một khi đã xác nhận không ai nhìn thấy, tôi không thể kìm nén được nữa.

Khuôn mặt đẫm nước mắt hiện lên trên màn hình điện thoại đã khóa. Thật là một khuôn mặt thảm hại.

Lông mày và miệng đều méo mó, lớp trang điểm cũng trôi đi một chút. Khóc nhiều quá mắt đã sưng húp cả lên, khuôn mặt thế này không thể cho ai thấy được.

Hikari: 『Ừm! Shin-chan cũng về cẩn thận nha!』

Tôi trả lời với một giọng điệu vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với biểu cảm và cảm xúc bên trong.

Nếu cứ ngồi khuỵu xuống đây thế này thì quần áo sẽ bẩn mất. Ai đó đến chắc sẽ lo lắng, phải đứng dậy nhanh thôi.

Tôi nặng nề đứng dậy, và ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó để bình tĩnh lại.

「Haizzz...」

Vừa thở dài, tôi vừa lấy khăn tay trong túi ra lau nước mắt, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

「............Được rồi!」

Tôi dùng màn hình điện thoại đen thui như một chiếc gương, xác nhận khuôn mặt mình đã khá hơn một chút so với lúc nãy, rồi định đứng dậy thì màn hình điện thoại sáng lên, đồng thời rung.

Là cuộc gọi.

Trên màn hình hiện lên chữ 『Shou』.

Shou gọi điện sao, lạ thật. Shou không thích gọi điện hay nhắn tin LINE, từ khi hẹn hò cũng chưa bao giờ gọi nếu không có việc gì.

Có lẽ anh ấy có việc cần tôi?

Là Shou mà, chắc chắn là có việc rồi, mười phần thì chín phần là vậy. Nhưng, nếu bây giờ nghe điện thoại này, tôi sợ mình sẽ không thể từ bỏ được nữa.

Tim tôi vẫn đập thình thịch, vài giây trôi qua thì cuộc gọi từ Shou dừng lại. Và chưa đầy mười giây sau, một tin nhắn LINE đến.

Shou: 『Bây giờ cậu ở đâu? Chúng ta đi ăn gì đó được không?』

Shou rủ đi ăn sao, lạ thật.

Hikari: 『Ở nhà có đồ ăn rồi, không được đâu.』

Thế này là được rồi. Thực ra ở nhà cũng có đồ ăn mà, và bây giờ gặp Shou thì tuyệt đối không được.

Tôi không tự tin có thể kiềm chế cảm xúc, lớp trang điểm cũng trôi hết rồi, khuôn mặt sưng húp trông thảm hại... mà sao mình lại muốn Shou thấy mình dễ thương chứ.

À phải rồi, thà gặp luôn còn hơn.

Gặp nhau lúc mặt mày thảm hại thế này, rồi tỏ ra khó chịu thì Shou sẽ chẳng còn chút hứng thú nào với tôi nữa đâu.

Nếu vậy, bên cạnh anh ấy lại có Shin-chan dễ thương nữa, mối quan hệ của hai người họ có thể sẽ tiến triển hơn.

Như thể đang muốn thực hiện ý đồ của tôi, tin nhắn từ Shou đến.

Shou: 『Vậy thì nói chuyện bình thường một chút không?』

Tôi hụt hơi rồi vỗ hai má trước khi trả lời.

Hikari: 『Đi đâu bây giờ?』

Ngôi trường cấp ba mà tôi và Shou từng học nằm gần nhà Shou. Tôi thường xuyên ở lại nhà Shou và cùng anh ấy đi học.

Từ hồi đó tôi đã để lại một số đồ đạc của mình ở đó, và khi cãi nhau với Shou, quyết định chia tay, tôi nghĩ đằng nào cũng sẽ làm hòa nhanh thôi, nên cứ để đồ đạc ở đó.

Cuối cùng chúng tôi không thể xin lỗi nhau, và cuộc chia tay dần trở thành hiện thực như thể tự động biến mất vậy.

Hồi đó mình để lại cái gì nhỉ.

Hình như là bộ sản phẩm chăm sóc da... không, bộ sản sóc da thì tôi mượn của Shou. À, nhớ ra rồi. Là đồ lót, hộp đựng kính áp tròng và dung dịch vệ sinh kính áp tròng.

Đồ ngủ thì tôi mượn của Shou, hình như chỉ có vậy thôi.

「Haizzz..., đó là món đồ yêu thích của mình mà...」

Giờ mà nói trả đồ lót cho tôi đi thì thật khó nói, với mối quan hệ hiện tại thì tôi cũng không muốn nói chuyện về đồ lót. ...Shou, anh không làm gì kỳ lạ với đồ lót của tôi chứ?

Trong một công viên nhỏ nằm giữa nhà Shou và trường cấp ba mà chúng tôi từng học, tôi ngồi trên xích đu mà không hề đẩy, khẽ đu đưa và ngắm nhìn vầng trăng lơ lửng trên bầu trời.

Tối nay là trăng tròn sao. Đêm trăng tròn, tôi nhớ đến cuộc trò chuyện của hai đứa mình...

Khi tôi thì thầm rằng trăng tròn giống như bánh bao, Shou đã trêu chọc tôi.

Shou: 「Là lòng đỏ trứng chứ.」

Tôi: 「Mỗi người mỗi cảm nhận mà.」

Và rồi chúng tôi lại cãi nhau. Thật sự là cãi nhau vì những chuyện vớ vẩn...

「Phù phù.」

Trên đường đi học về, chúng tôi thường xuyên mua đồ ăn vặt ở đây.

Một lần, có bạn cùng lớp tình cờ đi ngang qua lối vào công viên đã trêu tôi: 「Đừng làm chuyện kỳ lạ trong công viên nha?」. Tôi đã đỏ mặt vì bị nói trúng tim đen, bởi tôi luôn muốn nắm tay Shou bất cứ khi nào có cơ hội.

Shou cũng phản ứng tương tự, nên... chắc là như vậy.

Hikari: 「...Cũng có chỗ dễ thương đấy chứ.」

Chúng tôi cũng đã hẹn hò ở công viên này.

Shou: 「──Hẹn hò nha?」

Bây giờ tôi nghĩ tại sao lại là câu hỏi nghi vấn, nhưng hồi đó tôi vui đến mức muốn khóc, muốn nhảy cẫng lên. Tôi đã cố gắng hết sức để không lộ ra điều đó.

Cứ như vậy, dù bình thường cảm xúc dễ bộc lộ ra ngoài, nhưng tôi lại không thể hiện tình cảm hay nói lời yêu.

Nếu có một cô bạn gái như vậy, Shou có lẽ đã cảm thấy không chắc liệu mình có thực sự được yêu hay không. Nhưng, điều đó là đôi bên cùng có, nên tôi không cho phép anh ấy phàn nàn.

Hikari: 「Đồ ngốc.」

Bây giờ tôi, đang ngồi một mình trên xích đu trong công viên không có ai khác ngoài tôi, lẩm bẩm một mình, chắc là bị báo cảnh sát là chuyện bình thường...

Tôi quyết định sẽ im lặng, thì nghe thấy tiếng bước chân lê dép từ lối vào công viên. Cái kiểu đi lề mề này thì không thể nhầm lẫn được.

Shou: 「Này.」

Hikari: 「Chào.」

Tôi đã định đến đây để cho Shou thấy khuôn mặt sưng húp vì khóc lóc thảm thiết của mình, nhưng lại hơi nghiêng mặt đi để anh ấy không nhìn thấy.

Nghĩ lại, chiếc ghế dài trong công viên này có đèn đường chiếu vào. Vậy mà tôi lại cố tình chọn chiếc xích đu này, thật đáng xấu hổ.

Rốt cuộc, tôi không muốn anh ấy nhìn thấy khuôn mặt tồi tệ này phải không.

Shou: 「Ơ, hôm nay cậu đi đâu à?」

Shou nhìn trang phục của tôi và nói.

Tôi ăn mặc sành điệu đến mức không phải là đi làm thêm về, hay chỉ mặc đại một bộ đồ từ nhà ra vì được gọi đến, nên chắc anh ấy thấy lạ.

Hikari: 「Tớ đi chơi với Shin-chan. Vừa lúc tớ tạm biệt Shin-chan thì Shou liên lạc tới.」

Shou: 「À, ra vậy. Đi đâu vậy?」

Anh ấy đến gần, ngồi xuống chiếc xích đu cạnh tôi, nơi không có đèn đường chiếu vào.

Hikari: 「Ưm~, đi mua sắm chẳng hạn.」

Shou: 「Hừm. Quần áo hả?」

Hikari: 「Ừm, với cả phụ kiện nữa. ...Shin-chan mua nhiều đồ dễ thương lắm, cậu nhớ để ý nhé.」

Shou: 「Shin-san bình thường không đeo phụ kiện mà, lạ thật.」

Hikari: 「...Cậu cũng để ý kỹ ha?」

Shou: 「Không, thì đúng rồi còn gì... Ngày nào cũng ăn trưa cùng nhau mà.」

Hikari: 「Tốt đó. Trông vui vẻ nhỉ.」

Shou: 「Vui mà.」

Vui hả, vậy à, tốt quá ha.

Hikari: 「Gần đây, cậu với Shin-chan thế nào rồi?」

Shou: 「Thế nào là thế nào?」

Thế nào là thế nào chứ, không cần hỏi cũng biết mà. Mà, đừng bắt tôi giải thích chứ. Thực ra hỏi cũng đã đau khổ lắm rồi.

Hikari: 「Hai người thân thiết không?」

Shou: 「Ừm, có lẽ không bằng cậu và Hikari đâu, nhưng cũng tạm ổn.」

Hikari: 「À vậy hả.」

Shou: 「Hỏi xong rồi trả lời như không quan tâm vậy.」

Hikari: 「Rồi rồi, xin lỗi xin lỗi.」

Shou: 「Không thấy chút hối lỗi nào cả.」

Hikari: 「Sora-chan thì sao? Vẫn ghét cậu hả?」

Shou: 「Cái đó, dạo này lạ lắm. Tự nhiên hiền hơn một chút, thậm chí còn cười khi nói chuyện nữa chứ.」

Hikari: 「Với tôi thì lúc nào cũng cười tươi roi rói.」

Shou: 「Sướng thật, tôi không muốn bị cắn nữa đâu.」

Sora-chan là chú chó trung thành của Shin-chan, nên chắc chắn cô ấy khó chịu với Shou lắm... hay đúng hơn là giống chó canh nhà hơn.

Shou: 「À, mà gần đây Kaede-san hay đến nhà Enji đó.」

Hikari: 「Ế, gì vậy, hai người đó hẹn hò rồi à?」

Shou: 「Không phải thế, họ ngủ lại, đưa chìa khóa dự phòng, Enji còn ra khỏi nhà mà để Kaede-san ở lại nữa, mà họ nói là chưa hẹn hò. Vô lý đúng không?!」

Shou quay mặt sang tôi một cách vui vẻ, cười giống hệt Shou hồi đó, khi chúng tôi còn hẹn hò. Thấy vậy, tôi đau lòng, giả vờ chống cằm và che đi nửa khuôn mặt bên phía Shou.

Hikari: 「Không, cái đó là hẹn hò rồi đó. Chắc là không nói ra thôi.」

Shou: 「Nhưng Enji nói là Kaede-san ngủ ở ghế sofa, không cho anh ấy ngủ chung giường.」

Ơ, nhưng đó là nhà Enji-kun mà.

Hikari: 「Thế thì không phải hẹn hò rồi.」

Shou: 「Ồ, Milk Boy. Quả nhiên, cậu hiểu tôi mà.」

Hikari: 「Khi hẹn hò với Shou, tớ bị bắt xem hài kịch ghét đến mức cũng mê luôn. Gần đây tớ mê nhất là Osawa.」

Shou: 「Osawa hay thật! Buồn cười đến mức não tan chảy luôn đó! Haha.」

Shou thích hài kịch và thường xem. Dù nói là thích nhưng anh ấy gần như không có biểu cảm gì khi xem. Anh ấy nói là đang tập trung, nhưng tôi luôn tự hỏi liệu anh ấy có thực sự thích thú không.

Nhìn anh ấy nói chuyện vui vẻ như thế này, tôi biết anh ấy thật sự thích. Sao mà, dễ thương quá.

Nhìn Shou vui vẻ, trái tim tôi vốn đang u ám bỗng trở nên tươi sáng. Tôi vui quá, và bất giác tôi bắt đầu đẩy xích đu.

Hikari: 「Oa, lâu rồi mới chơi lại vui thật!」

Shou: 「Vậy tớ cũng vậy!」

Đã hai mươi tuổi rồi mà hai người yêu cũ lại hết sức đẩy xích đu, nghĩ lại thật buồn cười.

Hikari: 「Ahahahaha! Chúng ta đang làm gì thế này!」

Shou: 「Hahahaha, tớ cũng không biết! Nhưng vui thì được rồi!」

Hồi cấp ba cũng vậy.

Sau này nghĩ lại thì chẳng biết có gì mà vui, nhưng cứ cười khúc khích như thằng ngốc.

Kể chuyện đó cho bạn bè nghe, họ hỏi sao lại cười, tôi cũng chẳng biết trả lời sao.

Bây giờ tôi hiểu rõ rồi. Không phải vì làm điều gì đó mà vui. Mà là vì ở bên Shou nên mới vui.

Hồi đó, tôi cứ nghĩ rằng mọi thứ sẽ tiếp diễn mãi mãi.

Hồi đó, tôi không có bất kỳ lo lắng nào.

Hồi đó, tôi có thể cười mỗi ngày.

Hãy thay đổi cách nghĩ đi. Tôi đã nhận được hơn ba năm vui vẻ như vậy, nên tôi là người may mắn.

Đã đến lúc trả lại cái sự may mắn quá mức đó cho Thần linh rồi.

Hôm nay, ngay tại đây, tôi đã có thể cười như thế này.

Hãy lấy kỷ niệm vui vẻ này làm dấu mốc cuối cùng, để bắt đầu một cuộc sống mới.

Hikari: 「Ha~, lâu lắm rồi mới chơi xích đu. Không biết cầu trượt có chơi được không nhỉ.」

Hikari: 「Cầu trượt thì chắc không được đâu. Mà có trượt được không vậy? Khá hẹp đó.」

Shou: 「Đi được mà! Đi được mà!」

Shou vừa cười ngây thơ vừa chạy về phía cầu trượt, giữa chừng anh ấy lấy điện thoại ra khỏi túi và dừng lại.

Hikari: 「Sao vậy?」

Shou: 「LINE của Shin-san.」

Shou vừa nói vừa mở màn hình chat để xem tin nhắn.

Tôi không hề có ý định nhìn trộm, chỉ là vô tình đến gần và nhìn thấy mà thôi. Sau khi nhìn thấy, tôi đã hối hận.

Nghe nói là từ Shin-chan, đáng lẽ tôi phải đoán ra được rồi.

Shin-chan: 『Trong buổi hẹn hò thứ Bảy tuần tới, tớ có một bộ phim muốn xem với Shou-kun, nếu được thì chúng ta đi cùng nhau nhé?』

Nhìn thấy dòng tin nhắn đó, tôi đã hiểu ra.

Thứ Bảy tuần tới, Shin-chan sẽ tỏ tình với Shou.

Hikari: 「Shou, tớ về đây.」

Shou: 「Ể...」

Hôm nay Shou là người chủ động gọi tôi ra. Chắc chắn anh ấy có điều gì đó muốn nói với tôi.

Nếu nội dung đó là những lời lướt qua trong tâm trí tôi... thì Shin-chan sẽ thế nào?

Không, không thể nào. Mình tự ý thức thái quá rồi.

Shou: 「Chờ chút đã.」

Hikari: 「Không được! Vừa nãy mẹ tớ nhắn LINE bảo cơm tối đã sẵn sàng rồi!」

Tin nhắn đó không hề đến. Nhưng tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.

Trước khi cảm xúc lại bộc lộ ra ngoài.

Shou: 「...Được rồi. Vậy thì mặc cái này vào đi. Nãy giờ cậu trông có vẻ lạnh, sắc mặt cũng không tốt lắm.」

Shou nói vậy, rồi khoác chiếc áo hoodie dày mà anh ấy đang mặc lên người tôi, khi tôi vẫn đang quay lưng lại.

Sắc mặt tôi tệ không phải vì lạnh. Nhưng, phải làm cho mọi chuyện thành ra như vậy.

May mà Shou chậm hiểu. Anh ấy nhầm cái mặt sưng húp và dấu vết của nước mắt là do lạnh. ...Không phải chậm hiểu, mà là ngốc thì đúng hơn.

Hikari: 「Cảm ơn.」

Tôi không biết mặt mình trông thế nào, nên cứ quay lưng lại.

Shou: 「Ừm.」

Bình thường thì bụng tôi réo ầm ĩ, nhưng hôm nay lại im thin thít.

Shou: 「Trả lúc nào cũng được mà.」

Hikari: 「Ừm.」

Đừng mà.

Shou: 「Vậy nha..., đi đêm cẩn thận đó.」

Hikari: 「Ừm.」

Nên mới nói đừng mà..., đừng làm vậy mà.

Shou: 「Đừng để bị cảm lạnh đó.」

Hikari: 「Ừm.」

Tôi muốn nghĩ rằng Shou có ra sao thì cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Shou: 「...Hẹn gặp lại, ngủ ngon.」

Hikari: 「Ừm.」

Dừng lại đi, đừng nói chuyện bằng cái giọng dịu dàng như lúc chúng ta còn hẹn hò nữa.

Đừng đối xử dịu dàng với tôi mà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận