Gặp lại bạn gái cũ qua ứn...
Nanashi Maru (ナナシまる) Akino Eru (秋乃 える)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 5: Càng là người không nên thích, lại càng dễ phải lòng

0 Bình luận - Độ dài: 7,378 từ - Cập nhật:

Chị gái không bao giờ khóc.

Tôi chưa từng thấy chị gái mình khóc bao giờ. So với chị ấy, tôi từ nhỏ đã là một đứa bé mít ướt.

Cứ tè dầm là khóc, ngã là khóc, ở nhà trẻ bị bạn khác giật đồ chơi cũng khóc, ngày nào cũng chỉ khóc mà thôi.

Sora: 「Không sao đâu mà.」

Chị gái luôn bảo vệ đứa bé mít ướt như tôi.

Sora: 「Vì có chị gái ở đây mà.」

Từ khi tôi còn bé xíu, chị gái đã luôn ở bên cạnh.

Chị gái thật ngầu, thật đáng yêu, một người chị gái tuyệt vời có thể làm được mọi thứ. Tôi cứ mãi dõi theo bóng lưng của chị ấy.

Nhìn chị gái đeo chiếc cặp sách đi học tiểu học, dù biết tiểu học vẫn còn là con nít, nhưng trong mắt tôi lúc ấy, chị gái thật sự quá vĩ đại, vĩ đại đến nỗi tôi cảm thấy chị ấy là một sự tồn tại thật xa vời.

Khi mẹ bị cảm, chị gái đã thay mẹ chuẩn bị bữa ăn cho tôi. Dù còn là học sinh tiểu học, chị ấy đã nấu món cà ri thật ngon.

Tôi yêu chị gái như thế đấy.

Vào khoảng thời gian mới bắt đầu đi học tiểu học, chị gái trở về nhà với khuôn mặt sắp khóc, và đó là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy như vậy, nên tôi đã rất ngạc nhiên và không làm được gì cả.

Tôi lén nghe mẹ và chị gái nói chuyện thì biết được rằng, hình như chị gái đã bị một cậu bé ở trường bắt nạt.

Chị gái đã luôn bảo vệ tôi, vậy nên bây giờ đến lượt tôi bảo vệ chị ấy. Tôi đã quyết tâm như vậy, và bắt đầu mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Chính vào lúc đó, khi thấy một nữ võ sĩ karate xuất hiện trên TV và đập vỡ ngói trong một chương trình giải trí, tôi đã quyết định.

Sora: 「Mẹ ơi! Con muốn học karate!」

Mẹ và bố tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng vì là điều tôi muốn làm, họ đã cho tôi đến lớp học karate.

Tại lớp học karate chỉ toàn là con trai, và đối thủ trong các trận đấu đối kháng đều là những người lớn hơn tôi. Thế nhưng, vì muốn bảo vệ chị gái, vì muốn đánh bại kẻ đã bắt nạt chị, tôi đã có thể nỗ lực.

Chị gái lên cấp hai vẫn dường như sống một mình ở trường, không bao giờ dẫn bạn bè về nhà, không đi chơi, và cũng không bao giờ kể chuyện trường lớp gì cả.

Tại sao một người chị tuyệt vời như vậy lại không có bạn bè? À, thì ra là tất cả mọi người đều ghen tị với chị ấy.

Họ thừa nhận chị ấy giỏi, nên cứ tưởng rằng bằng cách bắt nạt chị ấy, họ sẽ cảm thấy mình mạnh mẽ hơn và mãn nguyện.

Chị gái không chống cự. Chị gái không phủ nhận. Vì vậy chị ấy cứ bị bắt nạt mãi.

Nhưng đó cũng là điểm tốt của chị ấy. Vậy thì, thay vì chị ấy, tôi sẽ làm.

Thằng con trai: 「Này, mày là em gái của Hatsune đúng không?」

Ba thằng con trai học lớp ba xuất hiện trước mặt tôi, đứa mới vào lớp một.

Sora: 「Nếu đúng thì sao ạ?」

Tôi biết thằng đứng giữa bọn chúng. Đó là thằng khốn nạn đã giấu hộp bút của chị gái, còn gọi chị gái là đồ xấu xí.

Thằng con trai: 「Hatsune không kể gì về tao ở nhà sao?」

Thằng này đang nói cái quái gì vậy.

Chị gái làm gì có chuyện kể về một tên như mày.

Da gà tôi nổi lên khi thằng đó cố gắng lại gần, trái tim tôi từ chối nó.

Sora: 「Nếu anh còn đến gần hơn nữa, tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra đâu.」

Sư phụ đã dạy rằng không được dùng sức mạnh có được từ karate để trục lợi bản thân hay giải tỏa nỗi uất ức.

Dù được dạy như vậy, nhưng đối thủ là ba thằng con trai. Nếu không làm gì, tôi cũng sẽ bị bắt nạt.

Thằng con trai: 「À, à, xin lỗi. Tao chỉ muốn làm bạn với mày thôi mà.」

Sora: 「…Hả? Anh luôn khiến chị tôi đau khổ, vậy mà còn dám nói ra những lời đó ư?」

Thằng con trai: 「Cái đó thì…」

À, ra vậy. Thằng này thích chị gái tôi. Nhưng không có dũng khí để nói ra.

Nên mới giở trò bắt nạt để gây sự chú ý.

Dù thằng này không có ý định bắt nạt, nhưng chị gái tôi đã phải chịu khổ vì nó, vậy thì cũng giống như nó đang bắt nạt chị ấy.

Chị gái tôi đáng yêu như vậy, nên mới bị nhiều thằng khốn nạn như thế này trêu chọc. Vậy thì tôi sẽ bảo vệ chị ấy khỏi lũ khốn đó.

Dù lên cấp hai, tôi vẫn tiếp tục tập karate.

Chẳng mấy chốc tôi đã trở thành người giỏi nhất câu lạc bộ karate, tham gia các giải đấu cấp huyện, cấp thành phố, cấp tỉnh, và thậm chí còn lọt vào top 4 của tỉnh.

Vào khoảng thời gian đó, tin đồn 「Em gái của Hatsune rất đáng sợ」 lan khắp trường, và số lượng những thằng con trai dám tiếp cận chị gái tôi giảm đi trông thấy.

Tôi đã chọn học cùng trường cấp ba với chị gái.

Giáo viên chủ nhiệm nói rằng với học lực của tôi thì có thể nhắm đến những trường cao hơn, nhưng cuộc đời tôi tất cả đều là vì chị gái.

Vì vậy, tôi không có lý do gì để đi học ở bất kỳ trường nào khác ngoài trường mà tôi có thể đi học cùng chị gái.

May mắn là tôi đã đỗ vào cùng trường cấp ba với chị gái, nhưng trường lại không có câu lạc bộ karate. Tuy nhiên, tôi tự tin rằng mình sẽ không thua những tên lêu lổng ngoài kia nữa.

Với sự tự tin đó, tôi đã dừng học karate sau cấp hai và quyết định tham gia hội học sinh để rèn luyện sức mạnh bảo vệ chị gái bằng một cách khác.

Nhờ thành tích học tập đứng đầu khối và sự ủng hộ của giáo viên, tôi đã được chọn làm trưởng ban kỷ luật ngay từ năm nhất, và đã cải tạo thành công tất cả những kẻ gây rối xung quanh chị gái tôi.

Nhờ vậy mà không có thằng con trai kỳ lạ nào dám đến gần chị gái tôi, và chị ấy chắc hẳn đã có một cuộc sống cấp ba bình yên.

Kokoro: 「Em cũng muốn có một tình yêu như thế này…」

Chị gái tôi đang đọc truyện tranh và lẩm bẩm như vậy.

Tôi tự biết rằng việc chị gái không hề hẹn hò trong suốt thời cấp ba là do tôi đã cản trở. Nhưng chị ấy lại hiền lành, ngây thơ và quá tốt bụng, nên sẽ không thể nhận ra ý đồ xấu xa của những tên khốn nạn.

Tôi không muốn giao chị gái mình cho một kẻ không biết từ đâu tới, nên tôi đã tìm mọi cách để đẩy lùi tất cả những thằng con trai dám tiếp cận chị ấy.

Sora: 「Có em ở đây rồi mà chị. Đàn ông toàn là lũ khốn nạn thôi, yêu đương thì cứ để trong truyện tranh thôi.」

Kokoro: 「Ừm, nhưng mà chị cũng muốn yêu một lần thử xem sao chứ…?」

Tôi cảm thấy tội lỗi.

Nhưng trên hết, cái cảm giác có nghĩa vụ phải bảo vệ chị gái tôi mạnh mẽ hơn, và tôi đã không thay đổi hành vi của mình, cho đến khi chị gái tôi vào đại học.

Chị gái tôi lớn hơn tôi hai tuổi, nên sau khi trải qua hai năm vô ích không có chị gái ở cấp ba, tôi cũng quyết định theo đuổi chị gái và vào cùng trường đại học.

Chị gái tôi đã thay đổi kể từ khi vào đại học.

Chị ấy vốn đã vô cùng đáng yêu rồi, nhưng giờ lại càng trở nên xinh đẹp hơn. Tại sao lại như vậy nhỉ, có phải chị ấy đã có người mình thích, hay là từ khi vào đại học được mặc thường phục đi học, bị ảnh hưởng bởi bạn bè xung quanh nên ăn mặc sành điệu hơn, rồi còn học trang điểm nữa nên trở nên đáng yêu hơn?

Lý do đó, chị gái đã nói cho tôi biết.

Kokoro: 「Gần đây, có người mà chị cảm thấy khá ưng…」

À, ra vậy.

Lại một bàn tay quỷ dữ nữa xuất hiện tiếp cận chị gái tôi.

Chắc chắn thằng đó là một tên nông nổi, ích kỷ, và là một tên khốn nạn chuyên giở trò bắt nạt để gây sự chú ý của chị ấy.

Nếu vậy thì tôi phải bảo vệ chị gái mình, tôi đã quyết tâm như vậy.

Chị gái tôi nói rằng đó là lần đầu tiên chị ấy đi chơi riêng với tên đó, vào đêm hôm trước, khi đang mặc bộ đồ yêu thích trước gương toàn thân.

Tôi đã lén lút đi theo sau chị gái để chị ấy không phát hiện.

Tên đó có ánh mắt tệ hại, và cứ nghĩ là chị gái tôi không để ý nên đã nhiều lần nhìn chị ấy bằng ánh mắt dơ bẩn từ bên cạnh.

Thật đáng ghét.

Đừng nhìn chị gái tôi bằng ánh mắt đó.

Đừng chảy dãi khi nhìn chị gái tôi.

Chị gái… là của tôi mà.

Kokoro: 「Hôm nay, chị đã ăn món cơm trứng cuộn này đấy!」

Chị gái vui vẻ nói, đáng yêu như một đứa trẻ, nhưng đồng thời, ngọn lửa ghen tỵ với thằng đó cũng bùng cháy trong tôi.

Kokoro: 「Sau món cơm trứng cuộn, tụi chị đã đến Harborland, và lần đầu tiên uống Matcha Frappuccino của Starbuck!」

Tôi biết.

Bởi vì tôi cũng đã uống cùng loại với chị gái. Tôi đã theo dõi suốt mà.

Kokoro: 「Chị muốn đi lần nữa quá…」

Chị ấy mỉm cười vui vẻ hơn cả khi đọc truyện tranh thiếu nữ, hơn cả khi vẽ tranh, — hơn cả khi ở bên tôi.

Trong khi nói chuyện với tôi thế này, chị ấy đang chìm đắm trong dư vị của buổi đi chơi với tên đó, và trong đầu chị ấy đang hiện lên khuôn mặt của tên đó. …Không thể chấp nhận được.

Hắn đang dùng lời lẽ khéo léo để lừa gạt chị gái.

Kiểu gì hắn cũng sẽ đùa giỡn với chị gái tôi chán chê rồi bỏ rơi. Khi đó, chắc chắn chị gái tôi sẽ không thể gượng dậy được.

Tôi hiểu được điều đó, bởi vì chị ấy cười hạnh phúc đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ.

Thật khó để khiến chị gái tôi tỉnh ngộ.

Trông vậy thôi chứ chị ấy bướng bỉnh lắm, tôi có nói đừng làm vậy chắc chắn chị ấy cũng sẽ không nghe. Vậy thì, chỉ cần khiến tên đó buông tay chị gái ra là được.

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tên đó, kẻ đã cướp chị gái khỏi tôi.

Từ tháng tư, tôi sẽ học cùng trường đại học với chị gái. Một tháng trước đó, tôi đã lén đi theo chị gái đến trường đại học, và tìm thấy tên đó trong căn tin.

Tôi vẫn chưa phải là sinh viên của trường đại học này. Nhưng hôm nay, tôi đến đây để theo dõi tên đó.

Tôi nhất định sẽ lật tẩy bản chất thật của tên đó.

Tôi nhất định sẽ tìm ra bằng chứng chứng minh tên đó không xứng đáng với chị gái tôi.

Vì mục đích đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.

Tôi theo dõi tên đó về tận nhà. Hắn đi vào một khu chung cư. Phòng số hai từ bên phải ở tầng ba.

Thằng con trai khác: 「Này Fujigaya, chơi bóng chày đi!」

Thằng con trai: 「Đừng có nói lớn tiếng trước cửa phòng tao…」

Thằng con trai khác: 「Shou-chan, xin lỗi nha~」

Một người bạn trông có vẻ chơi bời của tên đó ghé thăm và bước vào trong.

Tên đó nhìn qua đã thấy vẻ ngoài nông nổi, với dáng vẻ chơi bời như thể hắn thường nói với nhiều cô gái rằng 「Em là nhất」 rồi thao túng họ trong lòng bàn tay.

Gần mực thì đen.

Đúng là ngoại hình 100 điểm cho bạn của tên khốn đó, — Fujigaya Shou.

Sau đó, tôi đã nhiều lần theo dõi Fujigaya Shou.

Quán gyudon mà hắn hay đến, tuyến xe buýt và tàu điện mà hắn thường đi, địa chỉ nhà riêng, — và cả chỗ làm thêm.

Sora: 「Rất hân hạnh được gặp, tôi là Tanaka.」

Kakeru: 「Rất hân hạnh được gặp, tôi là Fujigaya.」

Tôi xin vào cùng chỗ làm thêm, và liên tục giám sát Fujigaya Shou, — tiền bối. Rồi tôi phát hiện ra. Tiền bối còn có một người phụ nữ khác.

Đúng như tôi nghĩ. Tôi đã nói rồi mà, đàn ông đều là lũ khốn nạn.

Họ giống như dục vọng khoác áo mà đi, tôi không muốn những kẻ như vậy đến gần chị gái trong trắng của tôi.

Chị gái, tôi phải bảo vệ chị ấy.

Hình như người phụ nữ kia là bạn gái cũ của tiền bối.

Họ cùng nhau ăn tối, uống rượu, trông có vẻ không hòa thuận nhưng lại có một bầu không khí nam nữ như thể cả hai vẫn còn vương vấn gì đó.

Tiền bối cõng bạn gái cũ đã say ngủ rời khỏi quán, tôi đi theo phía sau.

Chắc chắn là hắn sẽ đưa cô ta vào khách sạn thôi.

Với cái tên tiền bối khốn nạn này, chắc chắn hắn sẽ làm vậy.

Vì không có khả năng tán gái nên hắn mới dựa vào rượu, cho cô ta uống rồi cưỡng ép… Nếu hắn định làm điều đồi bại đó, tôi phải cứu bạn gái cũ của hắn.

Dù có phải đấm tiền bối một trận tơi bời đi nữa —. Nhưng, trái ngược với lo lắng của tôi, tiền bối lại cõng bạn gái cũ về tận nhà.

Hikari: 「Cảm ơn anh… Nhà anh không ngược đường sao?」

Kakeru: 「Cũng đúng, nhưng tôi không đến nỗi không có đạo đức mà bỏ lại cô trong tình trạng đó được.」

Tôi lén nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Từ đó, ấn tượng của tôi về tiền bối dần thay đổi.

Có lẽ nào, nếu là người này thì —.

Lần đi hỗ trợ ở chi nhánh khác cùng nhau.

Khi hàng loạt xe đạp đổ xuống, tôi hoàn toàn không thể cử động, nhưng tiền bối đã lấy thân mình ra bảo vệ em bé trong xe đẩy.

Kakeru: 「May mà không sao. Mà cô cười nhiều quá đấy, lúc nãy khá nguy hiểm đấy nhé. Thật là đứa bé may mắn.」

Tiền bối chọc má em bé và mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn khác xa với hình ảnh tên khốn tệ hại mà tôi vẫn nghĩ.

Kakeru: 「Nếu được thì mời ông/bà ngồi.」

Anh ấy đã nhường ghế cho người già trên xe buýt.

Tôi cũng sẽ làm như vậy, nhưng tôi lại do dự vì sợ bị từ chối sẽ ngại, trong khi tiền bối là người có thể đứng dậy mà không một chút ngần ngại.

Kakeru: 「À, tôi nhặt được ở bến xe buýt nên mang về. Không biết có thùng rác nào không nhỉ?」

Anh ấy đã nhặt rác bị vứt. Trên con đường hẹp có rất nhiều xe đạp đỗ, có thể lại xảy ra tai nạn như vậy, nên nhặt lên thì tốt hơn. Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng lại thấy phiền phức, nghĩ rằng sẽ có người khác nhặt và vứt đi, rồi giả vờ không nhìn thấy.

Nhưng tiền bối là người có thể nhặt lên mà không chút do dự.

Kakeru: 「Cô có bị thương không?」

Khi tôi mắc lỗi trong lúc làm thêm, tiền bối đã chủ động chăm sóc khách hàng thay cho tôi, người đang hoảng loạn và không làm được gì.

Kakeru: 「Cô có bị thương không?」

Anh ấy còn lo lắng cho cả tôi. Mặc dù là do lỗi của tôi mà anh ấy đã bị làm phiền.

Kakeru: 「Lúc nào cô cũng quá đáng tin cậy rồi, thỉnh thoảng cũng phải để tôi ra vẻ tiền bối chứ.」

Dù thái độ có hơi vụng về, nhưng anh ấy đã nói như vậy để tôi không phải bận tâm.

Sora: 「Làm sao bây giờ, tôi lại…」

Dù sức khỏe không tốt, nhưng tôi đã mắc cùng một lỗi hai lần trong cùng một ngày, và tiền bối đã bao che cho tôi.

Kakeru: 「Xin lỗi, vừa nãy là lỗi của tôi! Tôi sẽ dọn dẹp ngay!」

Sora: 「Tại sao, anh lại bao che cho tôi…?」

Kakeru: 「Hôm nay là lần thứ hai của Tanaka rồi. Chắc là sẽ bị mắng đấy.」

Sora: 「…Tôi đã gây phiền phức cho anh rồi.」

Kakeru: 「Đừng bận tâm.」

Những lời nói cộc lốc như vậy khiến tôi cảm thấy tội lỗi về thái độ và những hành động mình đã làm với tiền bối từ trước đến nay.

Kakeru: 「Này, để tôi cõng, lên đi.」

Đầu tôi đau như búa bổ, tầm nhìn lảo đảo, người nóng bừng. Cơ thể không cử động theo ý muốn, tôi đã ngủ thiếp đi trên lưng tiền bối.

Cái lưng bất ngờ lại to lớn và vững chãi ấy ấm áp, dịu dàng, khiến tôi nhớ lại lúc chị gái cõng mình ngày xưa.

Đáng tin cậy, làm được mọi thứ, thật ngầu. Tôi ngưỡng mộ, theo đuổi cái lưng ấy, và mong muốn được ở bên cạnh mãi mãi.

Tôi không muốn có cùng cảm xúc với tiền bối.

Đây là cảm xúc dành cho chị gái.

Người tôi yêu chỉ có chị gái, và người chị gái yêu cũng chỉ có tôi. Lẽ ra phải là như vậy. Lẽ ra tôi đã hài lòng với điều đó rồi.

Vậy mà bây giờ, không biết từ lúc nào tôi lại cứ nghĩ về tiền bối. Tôi không muốn điều này. Đây không phải là tôi.

Vậy nên hãy dừng lại đi, đừng dịu dàng với tôi, đừng bước vào cuộc đời tôi. Bởi vì cho dù tôi có thích tiền bối đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng có ai hạnh phúc cả.

Kokoro: 「Sora, em dậy rồi à?」

Chị gái mở cửa nhìn vào, tay cầm bát cháo, lo lắng hỏi.

Sora: 「Vâng, em ổn rồi. Nhìn này!」

Tôi đứng dậy, vung tay múa may để chứng tỏ mình đã khỏe. Thực ra vẫn còn hơi khó chịu, nhưng tôi không muốn chị gái phải lo lắng.

Kokoro: 「Này, đừng vận động mạnh như thế. Cứ nằm yên cho đến khi khỏi hẳn nhé? Chị sẽ làm mọi thứ cho em.」

Sora: 「…Vâng. Chị gái, em luôn cảm ơn chị, em yêu chị.」

Tôi ôm chặt lấy chị gái từ phía sau khi chị đặt bát cháo xuống bàn, vùi mặt vào tấm lưng ấm áp và dịu dàng mà tôi vô cùng yêu quý.

Chị gái có mùi hương đặc trưng.

Dù chúng tôi gội đầu bằng cùng một loại dầu gội, giặt giũ bằng cùng một loại nước xả vải, nhưng mùi hương của chị gái vẫn hơi khác tôi.

Một mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ và thoang thoảng.

Kokoro: 「Này này, nếu em không buông ra thì chị không ăn cháo được đâu?」

Sora: 「Không chịu đâu. Chị cứ đút em ăn thế này đi.」

Kokoro: 「Thôi mà, Sora…」

Chị gái đang bối rối, chị gái đang vui vẻ, tất cả đều là của tôi. Tất cả, tất cả đều là chị gái chỉ của riêng tôi.

Vì vậy, tôi sẽ không nhường chị ấy cho tiền bối.

Sora: 「Chị gái, chị sẽ ở bên em mãi mãi nhé…?」

Kokoro: 「…? Sao thế em? Có chuyện gì không vui sao?」

Sora: 「Ưm, không phải vậy nhưng…」

Chị gái nhẹ nhàng gỡ hai tay tôi ra, rồi dùng cánh tay trắng ngần và mảnh khảnh ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Kokoro: 「Không sao đâu. Chị gái sẽ ở bên em mãi mà.」

Có lẽ tôi đang bị sốt nên mới nghĩ lung tung. Bình thường tôi không bao giờ nói ra những lời yếu đuối như vậy. Tất cả là tại tiền bối.

Từ khi gặp tiền bối, niềm tin của tôi đã bị lung lay.

Đàn ông ai cũng là lũ khốn nạn, là sói, là hiện thân của dục vọng, vậy mà tiền bối lại khiến tôi có ảo giác rằng anh ấy khác biệt.

Sora: 「…Em muốn ăn cháo của chị gái.」

Kokoro: 「Được rồi, chị đút em ăn ngay đây.」

Chị ấy thổi nguội, điều chỉnh đến nhiệt độ dễ ăn rồi đưa đến miệng tôi. Cứ như thể quay ngược về quá khứ vậy.

Khi tôi còn nhỏ, tôi cứ bám víu vào chị gái mãi. Rồi không biết từ lúc nào, tôi lại nghĩ mình phải bảo vệ chị ấy, bắt đầu học karate, và cố gắng học tập chăm chỉ hơn bất cứ ai để có thể dạy chị gái mọi thứ, luôn đứng đầu. Ngoài karate, tôi cũng luôn đứng đầu trong mọi môn thể thao.

Ở trường cấp ba tôi đã trở thành chủ tịch hội học sinh, và lẽ ra ở đại học tôi có thể nhắm tới những mục tiêu cao hơn. Khi làm thêm, tôi cũng được khen ngợi rất nhiều, mọi người nói rằng dù còn trẻ nhưng tôi làm việc chăm chỉ và giỏi giang hơn bất kỳ ai.

Ngược lại, chị gái tôi lại học hành và thể thao chỉ ở mức trung bình, và không có lấy một người bạn nào.

Vì vậy tôi đã quyết tâm phải bảo vệ chị ấy.

Nhưng thực tế, có lẽ người được bảo vệ lại là tôi. Khi tôi gặp khó khăn, chị gái luôn nhận ra và ở bên cạnh tôi.

Chị ấy giỏi nấu ăn, vẽ cũng đẹp, gần đây lại càng trở nên đáng yêu hơn, và cũng đã có bạn bè nữa. Việc chị ấy dần trở thành một sự tồn tại xa vời khiến tôi cảm thấy cô đơn và buồn bã. Tôi chỉ đang ghen tị với tiền bối mà thôi.

Ghen tị, và để giải tỏa nỗi uất ức đó, tôi đã vô cớ gây sự, trong mắt tiền bối, chắc hẳn tôi là một sự tồn tại phiền toái và khó chịu đến mức nào.

Sora: 「Chị gái, hình mẫu trong cuốn truyện tranh đó, là chị và tiền bối đúng không…?」

Kokoro: 「Ơ!? S, sao tự nhiên em lại hỏi vậy…!?」

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của chị gái, tôi càng thêm chắc chắn.

Sora: 「Chị gái, — chị thích tiền bối đúng không?」

Kokoro: 「Th, thích ư, chuyện đó… em như vậy…」

Quả nhiên là vậy.

Tôi chưa bao giờ thấy khuôn mặt đó của chị gái cả.

Cái ngày tiền bối đến nhà, chị gái cứ cười mãi, trang điểm và làm tóc cũng chăm chút hơn mọi khi, món cà ri gà bơ lúc đó cũng nếm đi nếm lại nhiều lần hơn bình thường…

Sora: 「Chị gái.」

Kokoro: 「…?」

Sora: 「Chị gái lúc nào cũng nói 'em như vậy' nhưng câu đó không hợp với chị đâu. Chị gái là người đáng yêu nhất, dịu dàng nhất, ngầu nhất, là chị gái mà em tự hào nhất đấy.

Em không muốn chị hạ thấp những điều mà em tự hào đâu.」

Kokoro: 「…Ừm. Shou-kun cũng luôn nói vậy.」

Sora: 「Vậy à…」

Chị gái tôi lúc nào cũng có vẻ mặt dịu dàng khi nhắc đến tiền bối. Tôi muốn chị gái tôi được hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn chưa biết liệu tiền bối có phải là người mang lại hạnh phúc cho chị gái tôi hay không.

Tôi có nên chấp nhận tiền bối không? Tôi có nên ủng hộ hai người họ không? Có lẽ cần phải xác nhận rõ ràng.

Sora: 「Chị gái, em đi ngủ một chút đây.」

Kokoro: 「Ừm, có gì thì cứ gọi chị bất cứ lúc nào nhé.」

Sau khi xác nhận chị gái đã ra khỏi phòng, tôi mở nhóm LINE của chỗ làm thêm.

Tôi thêm LINE của tiền bối từ nhóm và gửi tin nhắn.

Sora: 「Là Tanaka. Khi nào anh rảnh lần tới ạ? Chúng ta gặp nhau được không?」

Tin nhắn lập tức hiện đã đọc, và tôi nhớ ra có điều cần phải nói.

Sora: 「Xin hãy giữ bí mật với chị gái tôi ạ.」

Kakeru: 「Tiền bối, tôi đợi lâu rồi.」

Trước cửa ra vào trung tâm ga Sannomiya, ở Seven-Eleven. Vì những lần gặp tiền bối trước đây đều ở chỗ làm thêm, nên tôi chỉ toàn cho anh ấy thấy mình trong bộ đồng phục.

Đồng phục là chiếc áo sơ mi trắng và quần đen của riêng mình, bên ngoài mặc chiếc tạp dề đen được phát cho mỗi người.

Quần áo thường thì tôi chỉ cho tiền bối thấy một lần khi anh ấy đến nhà. Nhưng đó là đồ mặc ở nhà, nên đây là lần đầu tiên tôi ăn mặc chỉnh tề như thế này để gặp anh ấy.

Bộ đồ hôm nay tôi không có chủ đích đặc biệt gì, nhưng đó là bộ đồ yêu thích nhất của tôi.

Chiếc áo phông trắng oversize trễ vai có logo thương hiệu yêu thích, được sơ vin gọn gàng vào chiếc quần tây ống rộng màu xanh lá có phom dáng đẹp, cùng với mũ lưỡi trai và giày thể thao đang thịnh hành gần đây.

Thực ra tôi cũng muốn mặc những bộ đồ dễ thương như chị gái, nhưng tôi biết thừa là với mái tóc ngắn của mình thì chắc chắn sẽ không hợp.

Kakeru: 「Chào cô, trông cô… khác thường ngày nhỉ…」

Sora: 「Tôi đâu có ăn mặc đẹp vì gặp tiền bối. Đi ra ngoài thì ăn mặc đẹp là chuyện bình thường mà. Vậy nên, đừng có hiểu lầm gì vớ vẩn.」

Kakeru: 「Tôi có hiểu lầm gì đâu…」

Sora: 「Vậy thì, chúng ta đi thôi.」

Kakeru: 「Ờ. Mà nói thật là may quá, cảm ơn Tanaka.」

Tiền bối bước đi bên cạnh tôi, người đang rời khỏi ga và đi về phía Center Gai, nói rõ ràng, khác với tôi không thể thẳng thắn bày tỏ lòng biết ơn.

Sora: 「Về chuyện gì ạ?」

Thực ra tôi biết tiền bối đang cảm ơn về điều gì.

Kakeru: 「Nếu Tanaka không nói cho tôi, tôi đã không biết sinh nhật của Shin-san sắp đến rồi.」

Hôm nay, tôi gọi tiền bối ra để xem anh ấy có phải là người đàn ông xứng đáng với chị gái tôi không. Anh ấy hoàn toàn không biết chuyện đó, mà đơn giản là đồng ý đi cùng để chúc mừng sinh nhật chị gái tôi.

Sinh nhật chị gái tôi là tuần tới, và tôi vẫn chưa quyết định mua gì. Thực ra tôi cũng muốn làm bánh kem cho chị ấy, nhưng chắc chắn sẽ không thể làm ngon bằng chị ấy được…

Sora: 「Tiền bối đã quyết định tặng gì chưa ạ?」

Kakeru: 「Tôi đã tìm kiếm đủ thứ rồi, nhưng đọc mấy bài báo kiểu 'Top 10 món quà sinh nhật cho con gái tuổi 20!' cũng chẳng thấy cái nào ưng ý cả.」

Sora: 「Tôi cũng vậy, tặng quà hàng năm riết rồi hết lựa chọn luôn.」

Kakeru: 「À, trước đây cô tặng gì thế?」

Sora: 「Năm ngoái chị ấy chăm chút ăn mặc và trang điểm, nên tôi tặng mỹ phẩm cao cấp và quần áo. À, mỹ phẩm cao cấp là…」

Kakeru: 「Mỹ phẩm của cửa hàng bách hóa chứ gì, đừng có khinh thường tôi. Trông vậy thôi chứ tôi cũng biết kha khá về tên thương hiệu và đặc điểm của chúng đấy.」

Sora: 「Thật bất ngờ mà cũng thật đáng sợ. Tiền bối hiểu biết về mỹ phẩm cao cấp thật đáng sợ. Anh tìm hiểu vì muốn được yêu thích sao?」

Kakeru: 「Không, là để tăng thêm lựa chọn quà tặng cho Hikari khi tôi hẹn hò với Hikari… Mà cô nói thế có quá đáng không?」

Sora: 「Tiền bối hiểu biết về mỹ phẩm cao cấp thật đáng sợ.」

Kakeru: 「Đừng nói hai lần.」

Sora: 「Thôi thì, chúng ta cứ đi dạo Center Gai xem, tìm cửa hàng nào hay ho nhé.」

Trên đường đến Center Gai, tại ngã tư, khi đang đợi đèn tín hiệu, tôi nghe thấy một tiếng động.

Mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía tôi, và tôi nhận ra đó là tiếng bụng mình réo, mặt tôi đỏ bừng. Thật xấu hổ.

À phải rồi, đã một giờ chiều rồi, và tôi ăn sáng lúc bảy giờ, nên cũng đến lúc bụng đói rồi.

Sora: 「À, xin lỗi, bụng tôi réo to quá.」

Kakeru: 「Hả…?」

Kakeru: 「Cô chưa ăn trưa đúng không? Đi với tôi một lát nhé?」

Tiền bối nói to hơn bình thường, như để cho mọi người xung quanh nghe thấy, khiến họ lầm tưởng rằng tiếng bụng réo lúc nãy là của anh ấy.

Sora: 「Vâng, vâng…」

Chúng tôi không băng qua đường khi đèn tín hiệu cho phép, mà quay ngược lại về phía ga.

Sora: 「Tiền bối…, à…」

Cảm ơn anh. Chỉ một lời đó thôi mà cái tính sĩ diện lại cản trở tôi nói ra. Dù tiền bối đã chịu xấu hổ thay tôi.

Kakeru: 「Bây giờ cô muốn ăn gì không?」

Sora: 「À, tôi muốn đến quán cơm trứng cuộn mà tiền bối đã ăn cùng chị gái.」

Kakeru: 「Được đó. Đi thôi.」

Tiền bối đi một cách quen thuộc, hướng đến quán cà phê cơm trứng cuộn. Tôi đi theo sau anh ấy.

Kakeru: 「Tôi xin gọi cơm trứng cuộn.」

Sora: 「Tôi xin gọi mì carbonara.」

Quán cà phê cách ga khoảng ba phút đi bộ, nằm trong một tòa nhà được bao quanh bởi cây cối, nội thất có ánh đèn mờ ảo, có cả chỗ ngồi ngoài trời, và tất cả các chỗ ngồi trong quán đều là ghế sofa. Đó là một quán cà phê quá sang trọng để tiền bối có thể dẫn tôi đến.

Kakeru: 「Không phải cơm trứng cuộn sao.」

Sora: 「Đừng quyết định hành động của tôi, thật khó chịu.」

Kakeru: 「Rồi rồi…」

Sora: 「Lúc anh đi với chị gái, chị ấy cũng gọi cơm trứng cuộn sao?」

Kakeru: 「À, hình như là vậy.」

Sora: 「Vậy thì, cho tôi một miếng đi. Tôi muốn ăn món giống chị gái.」

Kakeru: 「Thế thì gọi luôn đi chứ… thôi được rồi.」

Chờ một lát, cơm trứng cuộn và carbonara được mang ra. Tôi gắp một ít carbonara ra đĩa nhỏ rồi đưa cho tiền bối.

Sora: 「Tiền bối, đây ạ.」

Kakeru: 「Ồ, cảm ơn.」

Sora: 「Trao đổi ngang giá mà.」

Kakeru: 「Biết cả từ khó nữa cơ đấy. Này, cơm trứng cuộn của cô đây.」

Sora: 「Vì tôi là hội trưởng hội học sinh mà…」

Kakeru: 「Lại cái đó nữa. Cứ khen là y như rằng cô lại nói vậy.」

Sora: 「Sao ạ, anh có ý kiến gì sao?」

Kakeru: 「Không, tôi không có ý kiến gì đâu…」

Sora: 「Nào, ăn nhanh rồi đi tìm quà sinh nhật cho chị gái đi.」

Kakeru: 「Vâng vâng…」

Phố Center Gai có rất nhiều cửa hàng như cửa hàng quần áo, cửa hàng thú cưng, nhà hàng, hiệu thuốc, nhưng tôi cảm thấy không có cửa hàng nào thích hợp để mua quà sinh nhật.

Kakeru: 「Tanaka, có chỗ nào tốt không?」

Sora: 「Chưa ạ. Tiền bối thì sao?」

Kakeru: 「Tôi vẫn chưa tìm thấy. Không phải là người yêu nên tôi nghĩ quà dễ tiêu hao thì tốt, nhưng kem dưỡng da tay thì bình thường quá, giống như quà tặng cho cấp trên ở công ty hay người không thân thiết lắm, nên tôi muốn tránh.」

Sora: 「Chỉ có tiền bối mới nghĩ là thân với chị gái thôi, nên kem dưỡng da tay cũng được đấy.」

Kakeru: 「Đau lòng nên đừng nói thế.」

Sora: 「Phì cười.」

Kakeru: 「Ồ, cô cười kìa. Hiếm thật đấy.」

Chết tiệt, phải nghiêm mặt lại.

Sora: 「Tôi cười vì nhớ ra chuyện gì đó. Không phải công lao của tiền bối đâu.」

Kakeru: 「Đúng rồi nhỉ.」

Không được không được. Mục đích hôm nay là chọn quà sinh nhật cho chị gái và xem xét liệu tiền bối có phải là người phù hợp với chị ấy hay không.

Tôi đang vui vẻ cái quái gì thế này.

Kakeru: 「Hè sắp bắt đầu rồi, có lẽ mấy thứ dùng được trong mùa hè thì tốt đó.」

Sora: 「Ví dụ như?」

Kakeru: 「Mấy cái đó thì Tanaka, con gái nên biết rõ hơn chứ… Ô che nắng, kem chống nắng loại tốt một chút, chẳng hạn?」

Sora: 「Tôi cứ nghĩ người đồi bại như tiền bối sẽ chọn bikini là số một chứ.」

Kakeru: 「Từ 'đồi bại' bây giờ ít ai dùng lắm đó. Với lại, tôi không phải là người đồi bại.」

Sora: 「Ô che nắng thì được đấy.」

Kakeru: 「Mà Tanaka có hỏi Shin-san muốn gì không?」

Sora: 「Chị gái tôi không có nhiều ham muốn nên không bao giờ tự mình nói muốn cái này cái kia. Nhưng, tôi có vài gợi ý.」

Kakeru: 「Ồ, nói đi.」

Sora: 「Không được đâu. Anh tự nghĩ đi.」

Ngay cả khi tôi không nói ra, người đàn ông xứng đáng với chị gái tôi là người có thể tự mình tìm ra món quà mà chị ấy muốn.

Vì vậy, tôi sẽ không nói cho tiền bối bất cứ điều gì.

Kakeru: 「À, đúng rồi. Nếu không phải do tôi chọn thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì.」

Sora: 「…」

Kakeru: 「Quà sinh nhật mà, tấm lòng là quan trọng nhất mà.」

Sora: 「…Đúng vậy. Tiền bối mà cũng nói được điều hay ho thế.」

Kakeru: 「Cái từ 'mà cũng' là thừa thãi đó. À mà, cô đã chuẩn bị bánh kem chưa?」

Sora: 「Chưa ạ. Tôi định mua.」

Thực ra, tôi muốn tự tay làm cho chị ấy.

Nhưng tôi biết chắc chắn mình sẽ không làm ngon bằng chị gái, nên tôi đã định mua ở tiệm bánh.

Kakeru: 「Tanaka không nấu ăn à? Tôi cứ nghĩ cô sẽ tự làm chứ.」

Sora: 「Không, tôi làm không ngon bằng mua ở tiệm đâu… Chắc chắn mua ở tiệm chị ấy sẽ vui hơn.」

Tôi giỏi hơn chị gái tôi ở hầu hết mọi thứ, từ học tập đến thể thao. Nhưng chị gái tôi lại giỏi nấu ăn, vẽ đẹp, đáng yêu, và có những phần mà tôi không thể thắng được chị ấy. Nếu chị gái ăn chiếc bánh do tôi làm, có thể chị ấy sẽ nghĩ tự mình làm còn ngon hơn. Điều đó thật buồn.

Kakeru: 「Đâu có.」

Tiền bối nhìn thẳng vào mắt tôi.

Kakeru: 「Đó là chiếc bánh do đứa em gái mà mình yêu quý nhất làm đó? Chắc chắn nó sẽ ngon hơn bất kỳ chiếc bánh nào khác. Quà tặng cũng vậy, điều quan trọng là tấm lòng của người tặng. Dù có phải vắt óc suy nghĩ, tốn thời gian, nhưng Shin-san không phải là người sẽ không vui vì những điều đó. Cách thể hiện tình yêu là dành thời gian, tiền bạc và công sức mà.」

À, quả nhiên tiền bối rất quan tâm đến chị gái tôi, hiểu chị ấy, và tin tưởng chị ấy. …Hơn cả tôi.

Sora: 「Tiền bối đừng có nói mấy điều như thể anh biết hết vậy. Nhưng mà, đúng là vậy thật… Tôi sẽ thử làm một lần xem sao… Nếu thất bại thì là lỗi của tiền bối vì đã xúi giục đấy, anh phải ăn hết nhé.」

Kakeru: 「Ha ha, vậy thì tôi may mắn quá. Cứ giao cho tôi.」

Càng hiểu hơn, anh ấy càng là một người không thể ghét được.

Kakeru: 「À, tôi vừa nghĩ ra một ý hay.」

Sora: 「…?」

Kakeru: 「Tanaka sinh nhật khi nào?」

Sora: 「Tháng tới ạ…」

Kakeru: 「Tốt, vậy thì đúng lúc quá!」

Sora: 「Cái gì ạ…?」

Kakeru: 「Đi theo tôi một chút.」

Tiền bối đi trước tôi, hướng đến một cửa hàng đồ tạp hóa có rất nhiều đồ dùng nhà bếp. Có cả chén đĩa, dụng cụ nấu ăn, máy nướng bánh mì thời trang và những món đồ trang trí dễ thương.

Kakeru: 「Ồ, cái này được này.」

Tiền bối cầm trên tay phải chiếc tạp dề màu ngà voi với nơ đen. Và trên tay trái là một chiếc tạp dề khác màu, chỉ khác là nơ màu xanh nhạt.

Kakeru: 「Hôm nọ, cái ngày Shin-san nấu cà ri gà bơ ấy, cô ấy có nói là dây tạp dề sắp đứt rồi.」

Sora: 「Thật sao, đúng là chị gái sẽ rất vui. Nhưng sao lại có hai cái?」

Kakeru: 「Một cái tôi tặng Tanaka. Nếu cô làm bánh, sẽ dùng đến đúng không? À, cô đã có rồi à?」

Sora: 「Tôi có rồi, nhưng nó cũng cũ nát rồi nên tôi đang định mua cái mới.」

Kakeru: 「Vậy thì tốt quá! Ưm, Shin-san hợp với màu xanh nhạt. Còn Tanaka thì tôi nghĩ màu đen sẽ hợp hơn, cô thích màu nào?」

Tiền bối ngây thơ hỏi, hiện tại anh ấy đang suy nghĩ cho tôi. Điều đó somehow khiến tôi vui vẻ, khóe môi dường như đã giãn ra.

Kakeru: 「…Này, cười cái gì vậy, tôi làm gì kỳ lạ à?」

Sora: 「Không ạ! Chỉ là, trông anh cứ như trẻ con vậy.」

Kakeru: 「Tôi lớn tuổi hơn cô đó.」

Sora: 「Phì cười. Chị gái thích màu xanh nhạt hơn, vậy tôi lấy màu đen được không ạ?」

Kakeru: 「Được chứ! Vậy là chúng ta có đồ đôi rồi!」

Khó chịu thật, nhưng tiền bối là người tốt. Tôi nghĩ rằng mình không muốn chấp nhận điều đó không phải vì tiền bối là người đáng ghét, mà chỉ vì tôi không muốn bị cướp mất chị gái và đang ghen tị. Nhưng không phải vậy.

Tôi đã liên tục theo dõi tiền bối.

Từ khi tiền bối gặp chị gái tôi, tôi đã theo dõi anh ấy để tìm hiểu anh ấy là người như thế nào, xin vào cùng chỗ làm thêm, và thậm chí còn thử thách anh ấy như thế này.

Nhờ ở bên nhau một thời gian dài, ấn tượng của tôi về tiền bối đã thay đổi.

Tôi đã được anh ấy giúp đỡ nhiều lần khi làm thêm, anh ấy đã liều mình cứu em bé trong xe đẩy, nhặt rác ngay cả khi không có ai nhìn thấy, tôi đã được chứng kiến rất nhiều điểm tốt của tiền bối.

Một người tốt như vậy, tôi không thể nghĩ rằng anh ấy không xứng đáng với chị gái tôi.

Tôi đã ghen tị.

Với tiền bối, — và cả với chị gái nữa.

Tiền bối đã mua tạp dề, còn tôi cuối cùng đã chọn ô che nắng. Việc cần làm cũng đã xong, chúng tôi định đi về phía ga thì trời đổ mưa.

Kakeru: 「Tanaka, cô có mang ô không?」

Sora: 「…Không ạ.」

Hôm nay, tôi đã biết trời sẽ mưa khi xem dự báo thời tiết. Tôi đã mang theo ô gập trong túi xách, vậy tại sao tôi lại nói dối là không có ô?

Tiền bối đang cầm ô. Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ cho tôi đi chung ô đúng không?

Kakeru: 「Vậy dùng cái này đi.」

Sora: 「Ơ…」

Kakeru: 「Chắc cô không muốn đi chung ô với tôi đâu nhỉ. Dù có ướt thì về nhà tôi cũng tắm ngay thôi, không sao đâu.」

Đúng vậy. Bởi vì tôi đã luôn có thái độ khó chịu với tiền bối mà. Bị nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.

Sora: 「Không sao đâu, tôi đi cùng tiền bối cũng được mà.」

Tôi nhận lấy chiếc ô từ tiền bối, mở ra. Sau đó đưa lại cho tiền bối, rồi tôi nép sát vào bên cạnh anh ấy.

Kakeru: 「Vậy thì, đi ra ga thôi.」

Để không bị tách rời, tôi vòng tay trái ôm lấy cánh tay phải của tiền bối. Thế nhưng, tiền bối vẫn không hề nao núng, tiếp tục bước về phía ga.

Sora: 「Tiền bối.」

Kakeru: 「Hửm?」

Sora: 「Tiền bối, anh có thích chị gái tôi không?」

Kakeru: 「Hả!?」

Anh ấy đỏ bừng mặt, nhìn tôi.

Hóa ra, chỉ riêng việc nhắc đến chị gái, người không có mặt ở đây, đã khiến tiền bối bối rối hơn cả việc tôi đang khoác tay anh ấy lúc này.

Kakeru: 「Cô đang nói cái gì vậy, tự nhiên thế…?」

Sora: 「Nhưng trong đầu tiền bối, cũng có Hikari-san đúng không?」

Kakeru: 「Ừm, …」

Quả nhiên là vậy.

Tiền bối im lặng, cúi đầu xuống.

Dù biết tiền bối là người tốt đến mấy, nhưng nếu anh ấy là kẻ bắt cá hai tay, tôi sẽ phải đẩy tiền bối ra xa khỏi chị gái tôi.

Kakeru: 「Thật lòng mà nói, tôi cũng không rõ nữa.」

Tiếng mưa đập vào ô, tiếng xe cộ chạy trên con đường bên cạnh. Trên con đường vắng người qua lại, không có ai ngoài tôi và tiền bối.

Kakeru: 「──Nhưng bây giờ thì rõ rồi.」

Hikari-san hay chị gái, trong lòng tiền bối có một trong hai người đó, và không có chỗ cho tôi xen vào.

Nếu tôi được sinh ra trước, nếu tôi gặp tiền bối chứ không phải chị gái.

Nếu người hẹn hò với anh ấy hồi cấp ba là tôi, chứ không phải Hikari-san.

Ngay từ đầu, tôi đã không có cơ hội rồi.

Đối với tôi, chị gái là người quan trọng nhất, và tôi muốn chị ấy được hạnh phúc. Nhìn thấy chị gái cười hạnh phúc chính là hạnh phúc của tôi.

Vì vậy, tôi không muốn can thiệp.

Tiền bối, chị gái, kết cục của hai người họ sẽ do chính họ quyết định. Tôi chỉ cần dõi theo mà thôi.

Sora: 「Tôi không biết tiền bối sẽ chọn ai, nhưng nếu anh làm chị gái tôi khóc thì tôi sẽ không tha thứ đâu. Chị gái tôi, từ trước đến nay đều do tôi bảo vệ. Và sau này cũng vậy. Tôi sẽ bảo vệ chị gái tôi. Cho nên, nếu tiền bối làm chị gái tôi khóc…」

Kakeru: 「──Shin-san không phải là một cô gái yếu đuối cần ai đó bảo vệ đâu.」

Sora: 「Đúng, là vậy.」

Tiền bối hiểu chị gái tôi rất rõ. Anh ấy thực sự quý trọng chị gái tôi.

Nếu là tiền bối, tôi có thể yên tâm giao phó.

Tôi không biết liệu nỗ lực của chị gái có được đền đáp hay không, nhưng tôi sẽ ủng hộ chị ấy.

Tuy nhiên, chỉ riêng hôm nay thôi, vì là lần cuối cùng.

Tôi tựa đầu lên vai tiền bối, người đang khoác tay tôi.

Thế nhưng tiền bối vẫn không hề tỏ ra bối rối, chỉ ngạc nhiên hỏi 「Sao thế…?」 với vẻ mặt bình thản.

Chắc chắn nếu đây là Hikari-san hay chị gái, phản ứng của anh ấy sẽ khác nhiều lắm.

Tôi không thể lay chuyển cảm xúc của tiền bối. Nhưng, dù vậy cũng không sao. Tôi chỉ mong được ở bên anh ấy như thế này, chỉ một lúc này thôi.

Kakeru: 「Tanaka, cô khóc à?」

Sora: 「…Không, không khóc đâu, là nước mưa đó.」

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận