• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN: 31-60

Chap 33: Phòng Y Tế

5 Bình luận - Độ dài: 1,530 từ - Cập nhật:

Tôi lao khỏi phòng hội học sinh và hướng thẳng về phía phòng y tế. Nơi đó cách khá xa khu vực hội học sinh, nhưng là chỗ lý tưởng để trú ẩn. Nếu bị ốm hay chấn thương, tôi còn có thể mượn tạm một chiếc giường nằm. Phòng y tế đúng là một nơi tiện lợi.

Tôi có nghe tin bọn con trai bị tôi cho ăn hành lúc nãy đang nằm trong đó, nên quyết định đến kiểm tra.

Tôi tiến lại gần cửa phòng y tế, nín thở lắng nghe. Tôi cần phải nghe lén xem liệu tụi kia có đi chưa, nhưng kỳ lạ thay, dù cố gắng đến mức nào, tôi cũng không nghe thấy giọng của bất kỳ ai trong số tụi nó đó.

Tôi gõ cửa vài cái rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa trượt ra. Người duy nhất bên trong là một người phụ nữ với mái tóc xám tro.

Mái tóc bóng mượt xõa dài đến tận thắt lưng. Đôi mắt lục bảo sáng lấp lánh như ngọc. Ánh nhìn của cô ấy rạng rỡ, toát ra sức hút kỳ lạ.

Ngoài ra, chiếc áo len không tay bên trong lớp áo blouse trắng càng tôn lên đường cong quyến rũ của cơ thể cô ấy. Đó là nét quyến rũ trưởng thành, kín đáo mà đầy mê hoặc.

Ngồi trên chiếc ghế xoay, cô ấy xoay người về phía tôi và nhìn tôi như đang nhìn một sinh vật hiếm thấy.

“Ôi, hiếm thật đấy nhỉ? Chào em, Reito-kun.”

Cô ấy tên là Hiiragi Mao. Là y tá học đường của ngôi trường này. Và cũng là người tôi tin tưởng nhất ở đây.

“Dạ vâng, chào cô ạ. Em có nghe nói mấy thằng cu bị đánh tơi bời vì bị em tẩn giờ đang nằm ở đây, tụi nó đâu rồi cô?”

“À, bọn nó vừa đi rồi. Cô bảo tụi nó tới bệnh viện mà cứ lèo nhèo càm ràm, nên cô báo thẳng với hiệu trưởng luôn.”

Hiiragi-sensei vừa nói vừa giữ nguyên giọng đều đều, không biểu cảm. Nhưng tôi thấy cô ấy có vẻ hơi mệt mỏi. Đối phó với đám đó chắc hẳn chẳng dễ chịu gì.

Hiiragi-sensei vốn dĩ là kiểu người rất ít biểu cảm. Dù đối phương là ai đi nữa, cô ấy luôn giữ một gương mặt bình thản. Chính vì thế mà khuôn mặt cô ấy càng trở nên xinh đẹp. Ngay cả khi nói chuyện với tôi cũng vậy, giọng cô ấy không có lấy một chút lên xuống. Từng có tin đồn nhảm rằng cô ấy là… rô-bốt.

“Lâu rồi mới được nói chuyện với em thế này, Reito-kun. Nghe bảo gần đây em gia nhập hội học sinh? Bộ có chuyện gì thế?”

“…em bị cuốn vào cơn khùng của một con rồng ạ. Cô hiểu rồi đấy.”

“Xui thật đấy. …Mà, khi nào em định cho cô xem tay phải đây?”

Tôi khẽ giật vai trước câu hỏi của Hiiragi-sensei. Tôi lấy tay phải đang giấu trong túi quần ra và đưa cho cô ấy xem.

“…Cô biết rồi à.”

“Cô quen em bao nhiêu năm rồi mà? Nào, cho cô xem kỹ hơn chút.”

Thực ra, tôi và Hiiragi-sensei đã quen nhau từ vài năm trước. Tình cờ là khi tôi tốt nghiệp cấp hai và vào trường này cũng là lúc cô ấy nhận việc ở đây. Vì quen biết từ thời trung học nên tôi hay tâm sự với cô ấy.

“Sưng và bầm hết rồi này. Có phải em đã lâu không đánh nhau nên nhắm lệch à?”

“Chỉ là mất cảm giác thôi ạ. Em đấm vào… mặt nó vài phát.”

“Phải chườm lạnh mới được. Đợi cô một lát.”

Hiiragi-sensei lấy đá từ tủ lạnh, cho vào túi nilon rồi đưa cho tôi.

Tôi nhận túi đá và đặt lên tay phải. Cảm giác mát lạnh dễ chịu lan khắp vùng sưng tấy.

“Em cứ nghỉ chút đi ha. Còn giường trống đấy.”

“Không sao đâu ạ, chỉ là bầm nhẹ thôi. Cho em ngồi đây một lát là được rồi.”

“Vậy à… Nhân tiện, Reito-kun.”

Rầm! Hiiragi-sensei đập quyển tạp chí đang đọc xuống bàn rồi nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản thường lệ.

“Khi nào thì chúng ta làm đám cưới đây?”

“…Lại nữa à cô? Em phát chán chuyện này rồi đấy.”

“Nếu ở Nhật thì tổ chức ở khách sạn Tokyo cũng được… nhưng cô nghĩ chọn địa điểm du lịch thì hay hơn. Atami chẳng hạn.”

Lại như mọi khi. Cô ấy luôn nói mấy chuyện tào lao kiểu này với gương mặt không cảm xúc. Tự nhiên phóng hết ga mà chẳng buồn để ý xem tôi có theo kịp không. Tôi chỉ biết đưa tay trái lên trán, dở khóc dở cười trước cái kiểu chẳng hề thay đổi ấy.

“…Sensei à, cô nên dừng việc tán tỉnh học sinh lại đi. Cô đã bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hiiragi Mao hiện tại 30 tuổi.”

“Cô 31 tuổi rồi còn gì? Đừng có mà nói dối chứ. …Mà cô lớn hơn em hơn cả chục tuổi đấy.”

“Nhưng mà cô rất tự tin vào ngoại hình của mình.”

Thực lòng tôi muốn nói rằng đấy không phải vấn đề, nhưng mà… đúng là cô ấy đẹp thật.

Hiiragi-sensei trông rất trẻ. Dù đã ngoài ba mươi, nhưng nhìn chỉ như hai mươi hoặc thậm chí ít hơn. Chính vì thế mà học sinh còn gọi cô ấy bằng biệt danh “phù thủy xinh đẹp”. Rất nhiều nam sinh là fan của cô ấy.

“Reito-kun thích kiểu con gái thế nào?”

“…Người có mông to với ngực bự.”

“Thế à? Vậy nơi này cũng có người thân hình cũng ngon nghẻ như vậy đó?”

“Công nhận là em thích… nhưng giữa học sinh với giáo viên thì không được. Bỏ đi ạ.”

“Khi em tốt nghiệp rồi thì chẳng còn là học sinh nữa, giáo viên cũng không sao. Cô luôn đợi em. Nếu muốn, cô có thể làm tình nhân của em cũng được.”

…Tôi chẳng thể biết nổi cô ấy đang đùa hay nghiêm túc, vì nói với cái mặt không biểu cảm thế kia. Mà chắc là thật lòng.

“Mà này, Reito-kun, hôm nay em có định làm cái đó không?”

“Ehh… Phải làm à…?”

“Lâu rồi chưa được nghe. Cô vẫn thấy thiếu thiếu. Nào, lại đây, đứng sau lưng cô.”

Tôi thở dài rồi tiến lại sau lưng Hiiragi-sensei đang ngồi ghế. Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô ấy, rồi ghé sát tai thì thầm.

“Lúc nào em cũng biết ơn cô, Mao. Em yêu cô nhiều lắm.”

Tôi thì thầm bằng giọng dịu dàng. Cô giáo khẽ run lên và hơi ửng đỏ. Với một người vốn chẳng thay đổi sắc mặt, phản ứng đó hẳn là đang rất sung sướng.

Tôi rút tay lại khỏi người cô giáo, rồi nhìn thẳng vào mặt cô ấy, hỏi nhẹ.

“…Thế này ổn chưa ạ?”

“…Ừm, cô cũng yêu em nhiều lắm.”

“Cô đừng nói nghiêm túc thế chứ. Lần nào cô cũng phản ứng quá mức đấy, sensei.”

“Ơ kìa, chẳng phải cô càng yêu em nhiều hơn nữa sao… ♡”

“Em không làm thêm lần nào nữa đâu. …Tay cũng đỡ đau rồi, em về phòng hội học sinh đây. Hẹn gặp lại cô sau.”

“Ở lại thêm tí cũng được mà? Cô có thể dạy cho em tiết giáo dục thể chất đặc biệt bây giờ luôn… thực hành với cô ấy chứ?”

“Cô đừng nói kiểu như thể bọn mình đã ngủ với nhau vài lần rồi chứ… Em xin phép từ chối.”

“Vậy ít nhất cầm túi đá theo đi. Em không cần trả lại đâu.”

Nói rồi, cô giáo lấy thêm một túi đá nữa từ tủ lạnh đưa cho tôi. Cũng may là cô ấy vẫn làm việc đàng hoàng.

“Hẹn gặp lại nha sensei? …ủa? Có chuyện gì ạ?”

Hiiragi-sensei nắm lấy tay tôi rồi khựng lại.

Cô ấy nắm chặt tay tôi mà đứng yên như tượng. Người bình thường chắc chẳng thể đoán được cảm xúc của cô ấy qua gương mặt gần như bất biến, nhưng tôi thì hiểu. Môi cô ấy run run, như đang định nói điều gì đó.

“…Reito-kun. Gặp được em ở đây, cô vừa thấy hạnh phúc, vừa thấy buồn. Cô sẽ không hỏi sâu chuyện gì đã xảy ra, nhưng làm ơn đừng tự ép mình quá. Ngay cả cô cũng đau lòng khi người mình yêu bị thương.”

“…Em sẽ cố. Nhưng lúc bí lắm em mới tìm tới cô đấy. Cô là người mà em tin tưởng nhất.”

“Fufu, cô không xứng với lời em nói đâu. Vậy nhé, giữ gìn sức khỏe.”

Cô giáo vẫy tay chào với nụ cười dịu dàng mà cô chỉ dành riêng cho tôi. Tôi cũng mỉm cười đáp lại.

“Em yêu cô, sensei.” [note72873]

“Ừ, cô cũng yêu em.”

Tôi đút bàn tay phải vẫn còn hơi đau vào túi quần và quay trở lại phòng hội học sinh.

Ghi chú

[Lên trên]
Tui nghĩ chả nói vậy kiểu như yêu thương, biết ơn á.
Tui nghĩ chả nói vậy kiểu như yêu thương, biết ơn á.
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
AI MASTER
Mai rảnh thả bom nha 😋
Xem thêm
@ajikame: sugoi sugoi :))
Xem thêm
thằng main này nó éo giống thằng main c1 chút nào
Xem thêm
main thay đổi nhanh thế wtf
Xem thêm