“Này, ngồi cạnh được chứ?”
Chưa kịp trả lời, Guren đã phịch xuống ngồi cạnh tôi. Hài thật, dù tôi có nói không thì thằng này cũng ngồi thôi, vậy mà còn hỏi cho có lệ.
Guren liếc cái ly trên tay tôi, thở dài với vẻ mặt kiểu “lại nữa à”.
“Cậu lại uống nước tăng lực hả? Coi chừng bị cô Mao-sensei mắng cho đấy.”
“Cô ấy á? Chỉ cần tớ ôm từ đằng sau là cô ấy tha thứ hết. Dễ dụ lắm!” Tôi nhếch mép.
Guren lườm tôi. “Vậy hả? Cứ làm mấy trò đó, coi chừng có ngày bị người ta ghét đấy.”
Nói rồi, nó huých vai tôi bằng cùi chỏ. Dạo này tôi nghiện cà phê nặng, không có là chịu không nổi. Biết là không tốt, nhưng nghiện thì làm sao bỏ được, đúng không?
Guren nhìn sang chỗ khác, giọng trầm xuống. “…Miyabi, cô nàng dễ thương thật.”
“Cảnh báo trước, em ấy là của tớ đấy,” tôi đáp ngay, không để nó kịp mơ mộng.
“Không phải ý đó đâu mà,” Guren lắc đầu. “Mà này, nghe nói hôm qua cậu đánh mấy tên tiền bối đúng không?”
“Ờ… thì cũng đúng. Kết quả là phải viết bản kiểm điểm đây này.” Tôi cười khẩy, định đùa cho qua.
Nhưng mặt Guren lại nghiêm túc lạ thường, không giống cậu ta tí nào. Thấy tôi ngơ ngác, nó vừa nhón một miếng bánh vừa nói tiếp.
“Tớ cứ tưởng cậu ghét bạo lực rồi chứ?”
“…Ghét thì có ghét, nhưng không có nghĩa là không dùng. Với lũ đó, đập cho chúng gãy tay là cách nhanh nhất rồi.”
“Vậy cơ à.” Guren nhìn về phía Miyabi, đang vui vẻ trò chuyện với Ren trên ghế sofa đối diện. “Vậy em ấy đáng để cậu làm đến thế à?”
Tôi nhìn Miyabi, gật đầu.
Lý do tôi quan tâm Miyabi nhiều thế không chỉ vì em ấy giống tôi ngày trước, mà còn vì tôi muốn bảo vệ em ấy. Miyabi tự nhận mình “ô uế”, nhưng nhìn những phản ứng ngây thơ, bản chất thẳng thắn của em ấy, tôi chẳng thể gọi em ấy là ô uế được. So với đám yandere nặng đô ngoài kia, Miyabi là một liều thuốc chữa lành tâm hồn tôi. Em ấy là người tôi muốn thấy mạnh mẽ, hạnh phúc, và trưởng thành.
Nhưng đôi khi, tôi lại nhìn Miyabi như một người cha. Dù em ấy có tổn thương nhiều thế, em ấy vẫn giữ được bản thân. Tôi muốn em ấy được mạnh mẽ hơn, hạnh phúc hơn. Tôi muốn giúp em ấy làm được điều đó.
“Reito rất yêu Miyabi đúng không nè?” Ryo chen vào, ngồi xuống cạnh tôi, giọng trêu chọc. “Cậu không sợ bị mấy nàng kia xử đẹp à?”
Tôi thở dài. Chủ đề này đúng là nhức đầu. “Đó cũng là điều tớ hay lo. Nhưng đến nước này rồi, tớ cũng không thể bỏ rơi Miyabi được. Tớ muốn em ấy trưởng thành một cách lành mạnh cơ.”
Ryo cười phá lên. “Gì mà như ông bố thế? Mà này, nói thật đi, Miyabi là số một đúng không?”
Tôi nhún vai. “Ai mà biết được. Tớ đào hoa thế này, mắt cứ hay dính vào người khác. Với lại, tớ còn có Yamanashi và Hoshirobe nữa.”
Ryo và Guren nhìn nhau, cười khổ. Tụi nó chơi với tôi cũng lâu rồi, thừa biết cái tính lăng nhăng của tôi, nên cũng chẳng buồn phản bác.
“Nhưng mà này,” tôi tiếp tục nói, “chừng nào Miyabi còn yêu tớ thì tớ sẽ đáp lại. Yêu và được yêu, thế mới đúng.”
Ryo nháy mắt. “Nghe ghen tị ghê nhỉ. Nhớ dành một góc trong đầu cho tớ nữa nha, bạn thân.”
“Cứ yên vị ở vai bạn thân đi, ổn mà,” tôi đáp.
Ryo cười khì, nhưng vẫn ghé sát, giọng khiêu khích. “Tớ cũng đâu có ngu mà sợ thất bại đến mức an phận với địa vị bản thân. Tương lai ai sẽ đứng cạnh cậu nhỉ?”
Tôi liếc Ryo. Thằng này mà đứng cạnh tôi á? Hiện tại thì chưa thấy khả năng đó đâu. Thua là cái chắc, Ryo ơi.
Guren xen vào. “Cuối cùng vẫn là chuyện gái gú. Hoshirobe còn than vãn đấy, bảo ‘Sendo-kun lại cưa thêm một em nữa rồi’.”
“Tớ thấy cậu ta nên tìm một người khác đi,” tôi nói. “Hoshirobe cứ bám lấy tớ mãi, phí cả công sức đổi cả tính cách thế kia.”
Ryo tròn mắt. “Reito, nói thế mà Hoshirobe nghe được là cậu ấy nổi điên đấy.”
“Tớ biết mà. Nhưng mà nhỏ cứ dựa dẫm vào tớ quá. Thành công thay đổi mà cứ thế thì uổng.”
Guren thở dài. “Này, ông nên có trách nhiệm chút đi. Ai khiến Hoshirobe thành ra thế hả?”
“Ừm…senpai của cậu ấy chăng?” Tôi đoán bừa.
“Cũng đúng, nhưng không phải,” Guren lắc đầu.
“Vậy là cô nàng tóc vàng mà senpai từng hẹn hò à?”
“Cũng đúng, nhưng mà cũng không phải. Hoshirobe thành ra nông nỗi này, một phần là do ông đấy, Reito.”
“Do tớ á?” Tôi ngớ ra.
Guren và Ryo nhìn nhau, như thể cả hai cùng đồng tình. Ryo lắc đầu ngao ngán, còn Guren thở dài, nói tiếp.
“Ông còn nhớ hôm Hoshirobe bị senpai đá không? Ông đã nói gì với nhỏ?”
“…Không, chẳng nhớ gì cả.”
“ ‘Đừng bỏ cuộc. Tớ ghét những kẻ dễ dàng từ bỏ đấy.’ Cậu nói thế đấy. Câu nói đó chắc đúng chuẩn đưa ra định hướng cho nhỏ rồi.”
Tôi giật mình. Một câu nói bâng quơ lại có thể trói buộc ai đó, thay đổi cách họ sống. Tôi biết rõ cảm giác đó, nhưng lại quên mất mình từng nói gì.
Nếu Hoshirobe thành ra thế này là do tôi, thì những gì tôi nói bấy lâu chỉ là lời của một thằng ngốc. Càng nghĩ, hơi thở tôi càng nông, tầm nhìn thu hẹp, ý thức dần mờ đi. Tôi…
“Reito! Em so sánh đi!”
“…Hả?” Tôi ngơ ngác.
Uryu-senpai hét lên, giọng đầy thách thức: “Ngực của chị với Tsukishiro, bên nào ngon hơn hả!!!”
Câu nói ngớ ngẩn của Uryu-senpai kéo tôi về thực tại. Lau mồ hôi lạnh trên trán, tôi cười gượng. “Senpai mà so được với Miyabi sao nổi. Đúng không nè, Miyabi?”
“Đ-đừng có kéo em vào!” Miyabi đỏ mặt, hét lên.
Tôi cười lớn để đánh trống lảng, nhưng trong đầu vẫn ám ảnh hình ảnh nụ cười gượng gạo của Hoshirobe ngày hôm đó.
------
Tui trở lại rồi đây mọi người ơi~~~


3 Bình luận