"Vậy thì, để chào mừng thành viên mới... cạn ly nhé~”
Tiếng cụng cốc vang lên nhẹ nhàng. Sau khi tiễn Yamanashi rời đi từ sáng sớm để chụp ảnh, tôi và Miyabi đã đến trường dù hôm nay là ngày nghỉ. Lý do là vì chúng tôi bị Hội Trưởng Uryu gọi tới.
Khi đến nơi, chúng tôi mới biết hôm nay chị ấy tổ chức một bữa tiệc chào mừng. Nếu chỉ là chuyện vặt vãnh, tôi đã bỏ về từ lâu rồi, nhưng một bữa tiệc chào mừng thì lại khác.
Trước mặt các thành viên hội học sinh, tôi và Miyabi đeo dải băng có dòng chữ “Nhân vật chính hôm nay”, cùng nâng ly lên chúc mừng.
“Chị đã rất vui khi thấy mong muốn của mình thành sự thật và Reito đã vào hội học sinh! Khoảnh khắc chị hằng mong ước cuối cùng cũng đến…”
“Haha, Hội Trưởng à, đừng quên cả Miyabi-chan nữa chứ… chị dễ bị lừa thật đấy nhỉ, Reito.”
“Hừm, em thấy hả hê rồi đấy. Miyabi sẽ luôn đứng về phía em.”
“Chỉ vì anh bị đánh bại không có nghĩa là em phải bị kéo theo đâu…”
Chủ tịch cười lớn, trông chị ấy rất vui vẻ. Không biết chị ấy đã mong tôi gia nhập hội học sinh đến mức nào nữa. Quả thật rất tuyệt vọng.
“Hội Trưởng, chị nói chuyện này suốt một năm nay rồi đấy… Thôi nào, ít ra thì cũng nên giới thiệu bản thân chứ.”
“Hừm, cũng đúng. Vậy thì, khụm… chị tên là—”
“À, em biết Hội Trưởng rồi, không cần nói đâu.”
“….”
“Chắc em cũng biết anh rồi, nhưng để anh nhắc lại nhé. anh là Oshino Ryo. Là bạn thuở nhỏ của Reito. Nếu có gì khó khăn, cứ nói với anh.”
“Miyabi, người này là con trai đó em.”
“…Ể?!”
Trong khi Hội Trưởng tỏ ra không hài lòng vì không được tự giới thiệu, Ryo mỉm cười thích thú trước phản ứng của Miyabi. Mà cũng đúng, lần đầu gặp thì không thể nhận ra cậu ta là con trai được.
“A-anh là con trai á?! Tin chuẩn không đấy?!”
“Tin chuẩn đấy em.”
“Fufu, nói chung là rất mong được em giúp đỡ nhé. Nếu em muốn biết gì về Reito, cứ hỏi anh. Anh sẽ nêu tất tần tật toàn bộ mọi thứ về Reito cho nha.”
“…Ryo, chị hỏi thì em không chịu trả lời, thế mà em lại đi nói cho Tsukishiro-kun sao?”
“Vì Hội Trưởng biến thái lắm đấy.”
Ryo thản nhiên lờ đi ánh nhìn lạnh lùng của Hội Trưởng. Lạ thật, dù chị ấy ở vị trí cao hơn, nhưng lại là người bị đối xử tệ nhất.
“Thôi nào, Hội Trưởng. Tham lam sẽ khiến người ta trở nên ngốc nghếch đó. Anh tiếp theo nhé. Anh là Shindouuji Tsukasa, Phó hội trưởng của trường. Mong được tụi em giúp đỡ.”
Anh ta là Shindouji Tsukasa – “thần đồng”, có giọng nói pha chút vùng Kansai. Là phó chủ tịch hội học sinh, mái tóc vàng rẽ ngôi giữa khiến anh rất được các cô gái yêu thích.
Tôi nghe nói anh ấy được xem là senpai đáng tin cậy vì tính cách hòa đồng. Nhưng tôi có cảm giác anh ấy sẽ phản bội tôi vậy. (Cảm tính của đại ca Reito thì chắc chắn là thật)
Tsukasa ghé sát mặt lại gần tôi, nhìn tôi như thể muốn liếm mặt tôi vậy. Tôi bất giác ngả lưng ra ghế. Gần quá rồi đấy senpai ạ…
“Ồ, em là Reito nhỉ? Nghe Hội Trưởng nói em là người mà Hội Trưởng thích lắm, nên anh rất tò mò về em! Đã vậy còn mang theo một kouhai xinh đẹp nữa... Đúng là đào hoa quá đi!”
“Haha… Rất vui được gặp anh ạ.”
“Nghe nói em bị Hội Trưởng cưỡng ép vào hội học sinh. Tội nghiệp em quá khi bị một kẻ biến thái như cậu ấy kéo vào. Dù sao thì Chủ tịch cũng không phải người xấu đâu. Tha thứ cho cậu ấy nhé… Mà, em có đang tán tỉnh bao nhiêu người rồi? Nói cho anh nghe xem nào.”
“Haa… Senpai, Reito đang lùi lại rồi kìa, dừng lại đi.”
Người kéo cổ áo Tsukasa ra là một chàng trai với mái tóc đỏ rực và đôi mắt cũng đỏ không kém.
Cậu ấy cao bằng tôi, ánh mắt sắc bén. Dáng vẻ ấy khiến tôi không thể quên được, và cũng mang lại cảm giác yên tâm kỳ lạ.
“Anh đang vui mà… đừng làm phiền chứ.”
“Anh lại định hỏi mấy chuyện vớ va vớ vẩn nữa chứ gì… Không ngờ cậu cũng vào hội học sinh. Cuối cùng thì cũng bị senpai tóm rồi hả?”
“Guren, cậu ở đây làm tớ thấy bất an lắm đấy.”
Tên cậu ấy là Shiranui Guren. Từ cấp hai tôi đã chơi với cậu ta. Dù trông có vẻ dữ dằn và nổi bật, cậu ấy thực ra là người rất tốt.
Guren nhẹ nhàng ném Tsukasa xuống ghế sofa rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Anh cũng nghiêm túc mà em. Không có chơi bời với con gái như ai kia đâu.”
“Em cũng đâu phải dân chơi. Đừng nói em như mấy thằng cha hám gái vậy chứ.”
“Một nửa thôi. Em còn dẫn cả kouhai theo nữa cơ mà.”
“Miyabi là ngoại lệ. Em ấy khác hẳn với Hội Trưởng.”
“Hôm nay ai cũng nói hết này nọ với em đấy à?!”
“Đó là biểu hiện của sự thân thiện thôi,” chị ấy đáp rồi nhấp ngụm nước tăng lực.
Hội Trưởng nhìn Miyabi như thể là kẻ địch, nhưng cũng vô ích. Khi tôi còn ở đây, tôi sẽ không để chị ta đụng vào Miyabi.
Tiếp đó, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc ngắn tiến đến trước mặt chúng tôi. Cô mặc đồng phục gọn gàng, đeo kính gọng đen. Nhìn qua cũng biết đây là kiểu học sinh nghiêm túc.
Cô ấy mở to mắt, chau mày và giới thiệu với giọng rõ ràng:
“Tớ là Banno Ren, lớp 1 năm 2! Là thư ký! Rất mong được giúp đỡ!”
“Một cô gái vui vẻ nhỉ... Tớ là Sendo Reito. Rất mong được giúp đỡ.”
“Em là Tsukishiro Miyabi. Rất vui được gặp chị ạ.”
“...Tsukishiro-san, xin lỗi, nhưng... thật ra chị có vài điều muốn hỏi em.”
Banno lúng túng, rồi như không thể kiềm chế được nữa, cô ấy lên tiếng:
“...Chiều cao đó, làm sao mà em có thể cao được như thế?”
Lý do đáng yêu ngoài dự đoán khiến Miyabi nhìn Banno – đang đỏ mặt như quả táo – với ánh mắt ngơ ngác. Rồi sau vài giây im lặng, em ấy trả lời:
“Ừm, bố mẹ em đều cao hơn em, nên chắc là... do di truyền, hay gì đó?”
“...Bố mẹ chị cũng cao mà chị chẳng cao tí nào cả. Ghen tị với gen của em thật đấy! Tóc với mắt em có giống bố mẹ không?”
“Em có nhuộm tóc đó.”
“...Thế mắt em là tự nhiên à?”
“Ừm, em không đeo lens màu đâu. Tự nhiên hết.”
Sự thật bất ngờ khiến tôi thấy Banno đang đỏ mặt thật đáng yêu. Như để cổ vũ cô ấy, Tsukasa xoa đầu Banno.
“Banno-chan mới chỉ bắt đầu thôi! Rồi em sẽ cao lớn đến mức đạp cả Hội Trưởng luôn!”
“...Tsukasa, tôi bắt đầu nổi giận đấy.”
“Sao Chủ tịch hẹp hòi thế nhỉ? Đây là tiệc chào mừng người mới mà, đừng nổi nóng… Phải rồi, anh cũng muốn hỏi cái này.”
Shindouji-senpai chen ngang, ngồi xuống cạnh tôi. Anh ta ghé sát lại, nhìn thẳng vào mặt tôi và hỏi:
“Thực ra thì mối quan hệ giữa em và Miyabi-chan là gì thế?”
Mọi ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía tôi và Miyabi. Chắc chuyện này ai cũng đang tò mò.
Tôi ôm lấy Miyabi đang đỏ tai vì xấu hổ, rồi đáp:
“Em và Miyabi đang yêu nhau. Mọi người khỏi cần chạm vào em ấy.”
“Ui chà~ ngọt ngào ghê! Ghen tị quá đi... Phòng nghỉ ngơi đang mở đó~”
“Khoan, hai người đúng là đang hẹn hò thật sao...?!”
“Hai người đúng là đẹp đôi đấy… nếu đúng như vậy.”
“Grừ... Tsukishiro-kun, chị không nhường Reito cho em đâu...!”
“Chị chẳng thắng nổi đâu, Hội Trưởng. Miyabi thậm chí còn cho em bóp ngực cơ mà~!”
“Hyan! Senpai!”
Tôi tận hưởng cảm giác ôm ngực Miyabi, trong khi Chủ tịch tức tối đến phát điên.
----
Clm trans eng dịch đếu gì khó hiểu vl. Chương này có vài khúc hơi khó hiểu, mọi người thông cảm cho trans nha!


1 Bình luận