“Vậy anh về trước đây. Hẹn gặp lại sau nha.”
“Vâng, anh về cẩn thận nhé.”
Tiệc chào mừng kết thúc, đến trưa thì giải tán. Tôi vẫy tay tiễn Miyabi, nhìn cô nàng rời đi, rồi hướng đến một nơi khác.
Băng qua hành lang nối giữa tòa nhà chính và khu thể dục, tôi nhắm đến sân tennis. Mục tiêu là gặp Hoshirobe. Thứ Bảy thì đội quần vợt nữ được nghỉ, nhưng với tính cách chăm chỉ đến mức khắc kỷ của Hoshirobe, tôi cá là cậu ấy vẫn ở đó.
Đi trên con đường này, tôi chợt nhớ lại thời cấp hai. Hồi đó, mác danh của Hoshirobe là “Cứng rắn” bây giờ vẫn còn là cứng rắn. Tôi hay lảng vảng gần sân tennis, ngồi xem cậu ấy tập. Nghĩ lại mới thấy, mình đúng là một thằng kỳ quặc.
Đến trước sân tennis, đúng như dự đoán, Hoshirobe đang ở đó. Mái tóc vàng óng buộc đuôi ngựa nổi bật, trông cô ấy lúc nào cũng thu hút ánh nhìn.
Nhưng cô ấy không ở một mình. Gần cổng lưới, vài cô gái đang tụ tập. Nhìn kỹ thì nhận ra ngay – là đám Shinomiya và lũ tay chân của cô ta, những gương mặt quen thuộc. Tôi nấp sau bóng khu nhà câu lạc bộ, quan sát tình hình.
“…Gì vậy? Có chuyện gì à?” Hoshirobe lên tiếng, giọng lạnh lùng.
“Cuối tuần mà vẫn tập luyện, chăm chỉ ghê ha. Người ta bảo thiên tài không bao giờ lơ là nỗ lực, đúng không?” Shinomiya đáp, giọng mỉa mai.
Hoshirobe lùi lại một bước, trông hơi đề phòng. Với cái kiểu “Cứng rắn” dần dần lộ ra thay vì vẻ gyaru thường ngày, có vẻ tình hình này khá căng. Có nên nhảy vào giúp không nhỉ?
“Không có chuyện gì thì tôi đi đây. Tôi có không rảnh đâu,” Hoshirobe nói, định bỏ đi.
“Để đi gặp Sendo-kun à?” Shinomiya bắn một phát trúng tim.
Nghe tên mình, tôi và Hoshirobe đều khựng lại. Hoshirobe lườm Shinomiya, mặt rõ chán nản. Còn Shinomiya thì vênh váo, nhìn lại với ánh mắt khiêu khích.
“…Thì sao, có gì không ổn à?” Hoshirobe đáp, giọng thách thức.
“Không, có ai nói gì đâu?” Shinomiya nhún vai. “Chỉ là, tao thấy hơi tội cho mày thôi. Tận tụy với một thằng có cả tá đứa con gái vây quanh, mày không thấy tủi thân à?”
Hoshirobe nhếch mép. “Tôi chẳng quan tâm Sendo-kun dẫn theo bao nhiêu bạn gái. Miễn là anh ấy vẫn để ý đến tôi, thế là đủ. Khác với loại nửa mùa như cô.”
Câu mỉa mai của Hoshirobe khiến Shinomiya nhăn mặt, lông mày giật giật. Điểm yếu của cô ta là thích cà khịa người khác nhưng lại dễ nổi điên khi bị đáp trả. Đúng chuẩn kiểu “tay sai” hạng bét.
Hoshirobe không dừng lại, tiếp tục công kích. “Tôi thà là một phần của cậu ấy còn hơn trở thành loại người như cô – không ai yêu thương, chỉ biết đi chọc tức người khác để cảm thấy mình tồn tại.”
“Cái gì cơ…!?” Shinomiya nghiến răng, định lao vào.
“Thôi thôi, dừng lại đi,” tôi bước ra, cắt ngang. “Shinomiya, bao nhiêu lần rồi mà cô vẫn yếu thế trong mấy trận đấu mồm thế này?”
Shinomiya quay sang, nhếch mép. “Ồ, nhân vật chính xuất hiện rồi đây. Nghe nói dạo này cậu nổi lắm, đi đâu cũng có gái vây quanh, tự cao tự đại đúng không?”
“Tsk, người ta nói gì thì kệ mẹ bọn họ. Tôi vẫn cứ là tôi thôi. Nhờ thế mà cũng cứu được vài người đấy, như cậu này chẳng hạn.” Tôi hất ngón tay cái về phía Hoshirobe.
Shinomiya vẫn lườm tôi, nhưng có vẻ không dám nói thêm. Chắc là do lần trước tôi nắm được điểm yếu của cô ta, nên cô ta không dám manh động.
“Cuối tuần rồi mà còn đến trường, chăm chỉ ghê nhỉ. Rảnh quá hả?” Tôi châm chọc.
“Còn cậu thì sao? Đến đây làm gì?” Shinomiya đáp trả.
“Hội học sinh tổ chức tiệc chào mừng, nên tôi đến. Còn cậu, hôm nay câu lạc bộ trà đạo nghỉ mà, đúng không?”
Nghe tôi nói trúng tim đen, Shinomiya im bặt. Đừng nói là cô ta cố tình đến đây chỉ để cà khịa nhé? Chắc phải có lý do gì khác chứ.
“…Chỉ là tao ghé ngang thôi,” Shinomiya lẩm bẩm.
“Ghé ngang chỉ để gây sự, còn kéo theo cả đám tay chân? Hết lý do rồi thì biến đi, kẻo muộn đấy.” Tôi nhếch mép.
Shinomiya câm nín, quay gót bỏ đi cùng đám bạn. Nhưng trước khi đi, Hoshirobe bất ngờ lên tiếng, giọng lạnh như băng.
“…Muốn gây sự thì để ngày thường mà gây sự. Cuối tuần thế này bất tiện lắm, nhỉ?”
Shinomiya khựng lại. “…Mày nhớ đấy.”
Cô ta dẫn đám bạn rời sân tennis, bóng lưng thoáng chút lưu luyến.
Hoshirobe thở phào. “Cảm ơn anh vì đã giải vây. Cuối tuần mà anh cũng đến trường à?”
“Như tớ đã nói, hôm nay tớ được mời tham gia tiệc chào mừng hội học sinh. Còn cậu lại một mình tập luyện hả?” Tôi hỏi lại.
“Hồi nãy vẫn còn một người nữa, nhưng họ về rồi, nên em tập một mình. …anh đến gặp em hả, anh iu?” Hoshirobe nháy mắt.
“Mà, đại khái thế. Sẵn tiện, cậu có muốn về cùng luôn không?”
“Hiếm khi thấy anh nhiệt tình thế nha. Sẵn tiện thì em muốn ăn cơm anh nấu đấy,” Hoshirobe cười rạng rỡ.
“Được mà. Mau thu dọn đồ đi,” tôi đáp.
Hoshirobe nói “Chờ em một chút” rồi chạy về phía phòng câu lạc bộ. Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi khẽ nheo mắt, cảm giác tội lỗi và hình ảnh mái tóc vàng óng ánh vẫn còn đọng lại trong tâm trí.
------
Vote thiến thằng main, đã không yêu lại còn lấy Yamanashi và Hoshirobe làm của riêng mình :))


2 Bình luận