"Thật tình luôn đấy, em đúng là…”
Một giọng nói pha lẫn ngán ngẩm và buồn cười vang lên trong phòng hội học sinh.
Sau vụ việc liên quan đến Miyabi, Reito và những người còn lại tạm thời lánh vào phòng hội học sinh. Trên ghế sofa lúc này là Reito, Miyabi, Anri, Manaka và Ryo — những người đã chạy đến sau khi nghe tin. Và đang đứng nhìn xuống Reito là Uryu, người mang vẻ mặt thất vọng sau khi nghe Reito kể lại chuyện đã xảy ra.
“Lại làm ầm lên nữa rồi. Một mình đánh gục bốn tên đàn ông… em ấy nhé, rốt cuộc muốn bắt chị làm thêm việc đấy à? Lẽ ra em nên xử lý sao cho nhẹ nhàng hơn một chút chứ.”
“Lũ đấy định cưỡng hiếp… Miyabi đấy.”
“Chính vì vậy, nên em vẫn có thể xử lý theo cách nào đó mà không cần phải dùng tới bạo lực, đúng chứ? Hơn nữa, chẳng phải em ghét bạo lực lắm sao?”
“……Em không thể chịu nổi. Bọn chúng muốn làm hại người mà em trân trọng.”
Uryu nuốt lời khi nghe Reito nói vậy. Không chỉ là ấn tượng với sức mạnh mà cậu thể hiện, mà còn vì đây là lần đầu cô nghe Reito tự mình nói ra cụm từ “người mà em trân trọng”.
Trong khi đó, Reito lại đang…
(Cái tình huống quái gì đây hả trời?!)
Cậu vô cùng rối não. Dù bề ngoài trông như bình thản, nhưng bên trong tâm trí cậu đang hỗn loạn như một thế giới sắp tận diệt.
(Chưa nói tới Miyabi và Yamanashi, sao mấy người kia cũng tụ lại đây hết vậy? Đây chắc chắn là chiến trường, là nơi hành hình mình mất rồi còn gì…!)
Điều Reito cảm nhận rõ rệt nhất chính là sự nghiêm trọng của tình hình. Bao quanh cậu là một kouhai vừa được cậu cứu và bốn cô nàng khác, mỗi người đều mang tình yêu sâu nặng — trong tim. Chỉ cần nhắc đến Miyabi thôi là coi như xong đời.
“……Người mà em trân trọng, hử?”
Ngay lúc Reito còn đang tính đường tháo lui, Uryu lẩm bẩm, ánh mắt ươn ướt nhìn về phía cậu. Mọi ánh mắt trong phòng liền đổ dồn về phía Reito.
“Cứ tưởng dạo này yên ổn rồi chứ, ai ngờ lại có thêm bạn gái mới… Đúng là không thể coi thường Reicchi được.”
“Nghe nói cậu ấy nổi điên sau khi Miyabi-chan gặp chuyện… nghe rất đúng kiểu Reito.”
“Không thể nào đâu đúng không? Hai người chỉ vừa mới quen nhau có vài ngày thôi đấy? Vậy mà đã là người mà Reito trân trọng rồi đấy à?”
“…em ấy giống tớ. Cả hoàn cảnh lẫn tính cách. Như thể là bản sao y hệt của tớ vậy.”
Bầu không khí trong phòng đang bắt đầu nặng nề thì những lời của Reito đã kéo mọi người trở lại. Dù chẳng ai hiểu hết ý nghĩa lời cậu nói, nhưng ai nấy đều cảm nhận được sức nặng trong đó.
Và rồi, những người nãy giờ vẫn im lặng cũng bắt đầu lên tiếng — trái với thường lệ.
“……Thôi đi. Chuyện này không nên nói sâu quá.”
“Hiếm thấy đấy, Yamanashi. Chẳng phải cậu cũng có cảm xúc gì đó sao?”
“Nếu có liên quan đến em ấy thì đành chịu thôi. Tôi không có hứng giận với người con gái này.”
“……Hiếm thật đấy.”
Cuộc trò chuyện giống như một trận chiến bằng giáo trong suốt, đâm chọc nhau không thương tiếc. Và lại là Yamanashi đổi hướng cuộc đấu khẩu đó:
“Ít nhất thì làm vợ hai còn chấp nhận được. Còn hơn mấy người chẳng hiểu chuyện gì mà cứ lên tiếng.”
Reito cảm nhận rõ không khí trong phòng bỗng như bị nứt ra. Bầu không khí trở nên sắc bén. Miyabi, người đang ngồi cạnh cậu, bắt đầu hoảng loạn.
“……Chị tưởng mình là vợ cả đấy à? Hai người còn chưa hẹn hò mà?”
“Ufufu, Hội trưởng chơi chữ dữ quá. Nếu là loại biến thái mà chẳng ai muốn dây vào thì xin hãy im miệng giùm.”
“Ai là biến thái hả!?”
“Không ai nói vậy cả, Chủ tịch. Em là người thân thiết nhất với anh ấy…”
“Tớ không đồng ý đâu~. Reicchi yêu tớ nhất cơ mà.”
“Nè, mọi người? Bình tĩnh lại chút được không…? Ơ, senpai? Senpai, anh đi đâu đấy?!”
“Xin lỗi nha Miyabi, anh giao lại hết cho em đấy”
Reito vẫy tay chào rồi chạy trốn khỏi phòng hội học sinh với tốc độ ánh sáng. Vài giây sau, giọng nói đáng thương của Miyabi vang lên… nhưng Reito đã bịt tai lại nên chẳng nghe thấy gì nữa.


1 Bình luận