• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 45

Chương 1: Tuyên bố chiến tranh và Bạn thanh mai trúc mã

0 Bình luận - Độ dài: 10,527 từ - Cập nhật:

69290433-cb73-46d3-812d-41fe4a1ce43c.jpg

d4bdb68a-0ce7-4dc2-8c83-deec3af864d4.jpg

49f7c695-8e3e-439f-a625-facdd6b029ed.jpg

3a5ef662-86c6-4555-912b-40be77f127a2.jpg

Chương 1: Tuyên bố chiến tranh và Bạn thanh mai trúc mã

Đối với Koutarou, Ralgwin đáng lẽ phải là một kẻ thù không đội trời chung. Hắn từng ủng hộ Vandarion, rồi sau đó tiếp nối vai trò của gã. Hắn đã gây ra những tội ác không thể tha thứ, thực hiện biết bao hành vi khủng bố, khiến vô số người trở thành nạn nhân. Giờ đây, hắn phải chịu trách nhiệm trước công lý để đền bù cho những tội lỗi ấy, đồng nghĩa với án tử hình.

Nhưng khi Ralgwin bị Grevanas bắt đi, Koutarou không thể chấp nhận được. Cậu phẫn nộ. Dù rằng hiến tế hay hành quyết đều dẫn đến cái chết, Koutarou vẫn cảm thấy giữa hai điều đó có một khoảng cách rất lớn. Rồi cậu nhớ đến cách Ralgwin trân trọng Fasta. Đến phút cuối, hắn vẫn tận tụy với đồng minh của mình. Hắn chỉ đảm nhận lãnh vai trò lãnh đạo từ Vandarion vì quan hệ họ hàng và tình thầy trò, nên Koutarou ít nhất cũng có thể thông cảm.

Chính vì vậy, Koutarou không chấp nhận được việc Ralgwin bị hiến tế. Chịu trách nhiệm cho những hành động của mình và nhận án tử, theo một cách nào đó, là điều không thể tránh khỏi. Koutarou tuy khó lòng chấp nhận nhưng có thể hiểu được phần nào. Ralgwin đã làm những điều không thể quay đầu, nhưng điều đó không có nghĩa việc lợi dụng hắn để hồi sinh Maxfern là đúng đắn. Làm sao hắn có thể chuộc lỗi nếu Grevanas chà đạp cả linh hồn hắn? Grevanas không có quyền làm vậy. Nhưng họ cũng không thể đánh đổi bẳng tính mạng của Fasta. Koutarou không muốn cô chết, và Ralgwin cũng rất quý trọng cô.

Koutarou rơi vào vòng luẩn quẩn không có câu trả lời, khiến tâm trạng cậu càng tồi tệ hơn.

(Để Ralgwin bị bắt đi là sai lầm, nhưng để mặc Fasta-san chết cũng không đúng. Đáng lẽ mình phải làm sao cho phải?)

Kể cả lúc này, Koutarou vẫn ngồi trên sofa trong phòng khách và chìm trong suy nghĩ.

[Satomi-kun lại làm cái mặt đó rồi.] - Harumi nhận xét.

[Ừ, Satomi-kun nhạy cảm hơn người ta tưởng nhiều… cậu ấy nghĩ mình đáng lẽ có thể chọn cách tốt hơn.] - Shizuka chỉ ra.

[Ồ, bạn ấy lại đang nhớ về mẹ mình sao…]

Hai người đứng từ xa quan sát Koutarou. Tất cả các cô gái đều nhận ra nỗi đau khổ của cậu và ngập ngừng không biết có nên lên tiếng không, nhưng vấn đề cậu đang đối mặt quá phức tạp. Vấn đề đầu tiên là giữa án tử hình và việc hiến tế dường như không có nhiều khác biệt. Hơn nữa, đây còn là lựa chọn giữa Ralgwin và Fasta.

Các cô gái cũng không biết đâu là lựa chọn đúng đắn, nên họ chỉ đành đứng nhìn.

[Nghe thấy ta không, Veltlion!?] - Chỉ mình Clan lên tiếng gọi Koutarou. Giọng cô vang lên từ chiếc vòng trên cánh tay cậu. Bình thường, Koutarou phải trả lời cuộc gọi thì giọng cô mới phát ra, nhưng Clan đã dùng kênh khẩn cấp để liên lạc trực tiếp với cậu.

[Clan!?] - Koutarou bật dậy khỏi ghế khi nghe thấy giọng cô. Cậu không nghĩ Clan lại dùng kênh khẩn cấp mà không có lý do, nên lập tức cho rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.

[Nếu anh nghe thấy ta thì đến phòng họp ngay lập tức! Có chuyện lớn vừa xảy ra!] - Clan hét lên.

[Được, tôi đến ngay đây!]

Dứt lời, Koutarou lao ra khỏi phòng. Chạy trong cung điện là hành vi thiếu lễ độ, nhưng trước tình huống cấp bách, cậu chẳng màng đến quy tắc mà vội vã đến phòng họp. 

Trên màn hình ba chiều lớn trong phòng họp là hình ảnh của Ralgwin Vester Vandarion. Là cháu trai của Vandarion, Ralgwin đã tiếp tục các hoạt động quân sự thay cho người bác đã chết của mình. Với vai trò lãnh đạo cựu phe Vandarion, hắn được biết đến như người đã gắn kết các lực lượng chống chính phủ. 

[Tôi biết nhiều người có thể không quan tâm, nhưng hãy cho phép tôi nói. Xin chào toàn thể người dân Forthorthe. Tôi là Ralgwin Vester Vandarion. Như người bác quá cố của mình, Lãnh chúa Vandarion, tôi là kẻ trăn trở về tương lai.] 

Ngay khi nhìn thấy hình ảnh ấy, Koutarou lập tức cảm nhận được điều bất thường. Và cảm giác đó càng tăng lên khi ‘Ralgwin’ tiếp tục nói. 

[Bác tôi đã lạc khỏi con đường chính đạo, nhưng tôi muốn tiếp tục theo đuổi mục tiêu ban đầu của ông, đó là lật đổ hệ thống cai trị hoàng gia mục ruỗng đã tồn tại quá lâu.] 

Cảm giác bất an đạt đỉnh điểm khi Ralgwin nhắc đến việc lật đổ chính quyền hoàng gia. Qua đôi mắt sáng rực và những lời lẽ hùng hồn, Koutarou nhận ra sự thù hận và khao khát trả thù ẩn sâu bên dưới. 

[Tôi thừa nhận đó từng là một hệ thống tốt khi xã hội chúng ta còn đang phát triển. Tuy nhiên, nó đã kéo dài hơn mức cần thiết. Kết quả là các gia tộc hoàng gia và những kẻ liên kết với họ tích lũy quá nhiều quyền lực và lợi ích, gây ra lũng đoạn cho xã hội.] 

Đó không phải quan điểm của Ralgwin. Dù từng đấu tranh cho lý tưởng tương tự, hắn không đặc biệt ám ảnh với các gia tộc hoàng gia hay chính quyền. Hắn không hẳn phớt lờ những mục tiêu này, nhưng mong muốn thực sự của hắn là hoàn thành di nguyện của bác mình. Thứ mà hắn ám ảnh chính là bản thân Vandarion, chứ Ralgwin không có lý do gì để trực tiếp căm ghét hoàng gia hay chính quyền. 

[Vì vậy, chúng tôi đã đứng lên để sửa chữa sai lầm này.] 

[Đó không phải Ralgwin. Là ‘hắn’.] - Koutarou khẳng định. 

Cậu tin chắc điều đó. Dù gã đàn ông kia có vẻ ngoài và giọng nói của Ralgwin, hắn là một kẻ hoàn toàn khác. Koutarou đã mơ hồ đoán được thân phận của hắn, kẻ căm ghét hoàng gia cùng hệ thống hiện tại và muốn thay thế tất cả để nắm quyền thống trị. 

[Violbarum Maxfern…] – Thiên địch của Alaia, kẻ mà Koutarou từng trục xuất ra khỏi không thời gian. Cậu nhận ra sự thù hận và oán giận trong đôi mắt của ‘Ralgwin’—không nghi ngờ gì nữa, bên trong hắn chính là kẻ đó. 

[Anh cũng nghĩ vậy sao?] - Clan hỏi, vẻ mặt lo lắng. Là người từng chứng kiến sự kiện hai nghìn năm trước, cô cũng có cùng dự cảm, và đó là lý do cô liên lạc với Koutarou qua kênh khẩn cấp. 

[Hôm nay tôi đứng đây để cho thấy chúng tôi không chỉ đòi hỏi cải cách. Nói cách khác…] 

Koutarou và Clan đang có chung một suy nghĩ, điềm báo cho một khởi đầu đầy kinh khủng… và những lời tiếp theo của Maxfern đã củng cố nỗi lo của họ. 

[Chúng tôi, Ái quốc Hiệp sĩ đoàn, cùng với Quân đoàn Giải phóng Forthorthe liên kết với chúng tôi, tuyên chiến với các gia tộc hoàng gia và Quân đội Hoàng gia.] 

[Tên điên này! Không chỉ hiến tế Ralgwin để hồi sinh bản thân, ngươi còn định gây ra một cuộc chiến khác sao, Maxfern!!!] - Koutarou gầm lên, đấm mạnh tay xuống bàn. Cậu thậm chí còn không cảm thấy cơn đau ở tay. 

[Veltlion!] - Clan kêu lên, giọng đầy lo lắng. 

Koutarou không để tâm đến lời cô, khi cơn giận trào dâng trong lòng. Xưa kia, Violbarum Maxfern không thỏa mãn với vị trí tể tướng, hắn muốn có cả thiên hạ. Alaia và Thanh Kỵ sĩ đã ngăn chặn hắn, nhưng giờ đây sau hai nghìn năm, hắn đã hồi sinh trong cơ thể Ralgwin và đang âm mưu chiếm lấy đất nước một lần nữa. 

[Những ai cùng chí hướng, hãy tập hợp dưới lá cờ của chúng tôi! Hãy cùng đánh bại Quân đội Hoàng gia và sửa chữa những sai lầm của đất nước này!] 

Tể tướng Violbarum Maxfern và Đại Pháp sư Grevanas một lần nữa đối đầu với Koutarou và các gia tộc hoàng gia.

Quay ngược thời gian một chút: sau khi bị Grevanas bắt, Ralgwin bị giam một thời gian. Căn phòng không có cửa sổ hay đồng hồ, nên hắn không thể biết chính xác bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Nhưng dựa vào số bữa ăn xa hoa được mang đến, hắn đoán chừng đã hai hoặc ba ngày. Căn phòng không chật chội hay bẩn thỉu. Ngược lại, nó khá rộng rãi, được trang trí bằng những món đồ cổ sang trọng. Ralgwin không am hiểu lắm về mấy thứ này, nhưng ngay cả hắn cũng nhận ra chiếc giường thôi đã đủ giá trị để mua một chiếc xe hơi đắt tiền. Một căn phòng xa hoa đến vậy thật quá mức để giam một kẻ không chịu hợp tác.

[Điều này càng chứng minh gã đang thực sự nghiêm túc.] - Ralgwin lẩm bẩm cười nhạt. 

Sẽ chẳng có gì lạ nếu hắn bị trói chặt và bịt miệng để không thể tự sát. Nhưng Grevanas không làm vậy. Thay vào đó, lão dùng ma pháp cưỡng ép không cho phép tự sát hay tìm cách trốn thoát, rồi nhốt hắn trong căn phòng này. Chỉ cần ở yên đó, Ralgwin có thể tự do làm điều mình muốn. Hắn hiểu rõ lý do Grevanas làm vậy – hắn không chỉ bị hiến tế, mà cơ thể hắn còn sẽ bị Maxfern chiếm đoạt trong quá trình hồi sinh. Nghĩa là dù hiện tại đây là cơ thể của Ralgwin, nó rồi cũng sẽ thuộc về vị lãnh chúa quý giá của Grevanas. Vì thế, lão pháp sư đã chọn phương pháp giam giữ không gây tổn hại hay áp lực cho Ralgwin.

Bất ngờ, một giọng nói đáp lại lời lẩm bẩm của hắn. - [Đương nhiên rồi. Ta đã mất bao công sức thế cơ mà.] 

[Grevanas...]

Đó chính là lão Đại pháp sư. Gã đã đứng ở cạnh cửa từ lúc nào không hay, và đang thong thả bước đến gần Ralgwin. Gương mặt lão nhăn nheo như xác ướp, nhưng đôi mắt lại ánh lên một tia sắc bén. Ralgwin có cảm tưởng rằng lão đang phấn khích. 

Thấy vậy, Ralgwin lại cười nhạt. - [Nếu ngươi đã chịu lộ diện, chắc hẳn thời khắc đó đã đến.] 

Nhìn Grevanas vốn bình tĩnh nay lại phấn khởi, Ralgwin cảm nhận được hồi kết của mình. Nhưng hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh—hắn đã chấp nhận điều này từ khi thỏa thuận với lão pháp sư. 

[Đúng vậy, nhưng…] - Grevanas bình tĩnh lại, ánh mắt hoài nghi nhìn phản ứng của Ralgwin. 

[Sao thế? Không vui à?] 

[Ta tưởng ông sẽ tấn công ngay lúc ta bước vào, khi mà đây đã là cơ hội cuối cùng rồi.] 

Grevanas không hiểu nổi tại sao Ralgwin không chống cự mà đơn thuần chấp nhận số phận của mình như thế. Điều đó khác hẳn với con người mà lão từng biết. 

[Ta đã sẵn sàng.] - Ngay cả lúc này, Ralgwin vẫn bình thản. Trái ngược với sự nghi ngờ của Grevanas, hắn thổ lộ suy nghĩ trong lòng mà vẫn giữ vẻ điềm nhiên. - [Hơn nữa, ngươi đâu thể sơ suất đến mức dùng một câu thần chú cho phép ta phản kháng.] 

[Ông nói đúng.] 

Sự bình tĩnh của Ralgwin không chỉ đến từ quyết tâm. Hắn chắc chắn rằng Grevanas đã chuẩn bị mọi biện pháp để ngăn hắn trốn thoát. Nếu lão có thể ép buộc hắn không tự sát, thì lão cũng có thể ngăn hắn bất ngờ tấn công. Vì thế, Ralgwin chẳng làm gì cả. Hắn biết điều đó hoàn toàn vô nghĩa. 

[Phản kháng vô ích trong khi để lộ ý định của mình rõ ràng là một hành động ngu ngốc.] - hắn giải thích. 

[Chắc chắn rồi… nhưng ông sẽ không có cơ hội nào ngoài việc phản kháng vô ích đâu.] 

[Ta đang nói về các khả năng và chiến lược. Thay vì vùng vẫy vô ích lúc này, ta sẽ chờ đến khi có sơ hở thì mới phản kháng.] 

[Vậy ông muốn tấn công ta trong lúc hỗn loạn à? Quả là có lý.] 

Dù có cố gắng, khả năng Ralgwin trốn thoát ngay bây giờ gần như bằng không. Grevanas luôn cảnh giác, với mọi biện pháp đối phó đã sẵn sàng. Nhưng nếu một rắc rối bất ngờ xảy ra thì sao? Trong trường hợp đó, trốn thoát có thể khả thi. Lập luận ấy cũng thuyết phục được Grevanas. 

[Dĩ nhiên, cơ hội đó rất hiếm xảy ra.] - Ralgwin nhấn mạnh. 

[Ta sẽ xem đó là lời khen.] 

[Đáng tiếc là vậy.] 

Sự nghi ngờ Grevanas dành cho Ralgwin đã tan biến. – (Phản kháng vô ích hay hy vọng vào một cơ hội mong manh… Đó là quyết định táo bạo, nhưng Ralgwin không còn lựa chọn nào ngoài đánh cược vào điều đó. Giờ nghĩ lại, đó đúng là cách tư duy chiến lược…)

Lời giải thích của Ralgwin hợp lý, và tình thế hiện tại chỉ cho phép hắn hành động đúng như những gì hắn đã nói. 

[Được rồi. Đi với ta nào, Ralgwin-dono.] 

[Được. Nhưng ít nhất hãy để ta tự đi cho thoải mái.] 

Grevanas bật cười. - [Kỳ lạ thay, ta lại đang vội.] 

[Vì ngươi sắp được gặp lãnh chúa của mình sau hai nghìn năm? Ta không phải không hiểu, nhưng để ta cảnh báo ngươi một điều.] 

[Điều gì?] 

[Đừng quá ám ảnh với Maxfern. Chính những cảm xúc như vậy đã đưa ta đến kết cục này. Có những lúc ngươi nên biết từ bỏ, dù đó có là lãnh chúa của ngươi đi nữa.] 

[Ta sẽ ghi nhớ.] 

Tự bước đi bằng đôi chân của mình, Ralgwin Vester Vandarion tiến về cuối con đường mà hắn đã chọn.

Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất. Một hoa văn phức tạp được khắc lên sàn nhà, tạo thành một vòng tròn ma thuật. Nó đã được kích hoạt, nhấp nháy như thể có nhịp đập riêng. Khi Ralgwin bước lên trên, vòng tròn bắt đầu sáng rực hơn và chớp nhanh hơn. 

[Hãy ngồi xuống chiếc ghế giữa vòng tròn.] - Grevanas ra lệnh. 

[Được thôi…] 

Ralgwin tiến về phía ngai vàng đặt ở trung tâm vòng tròn ma thuật. Trong lúc đó, Grevanas di chuyển đến gần các thiết bị xung quanh và làm gì đó. Những thiết bị này là sản phẩm của khoa học tiên tiến nhất Forthorthe kết hợp với công nghệ linh năng. Chỉ riêng ma thuật không đủ để hồi sinh Maxfern. Nếu là người vừa mới qua đời, ma thuật có thể chữa lành cơ thể và gọi hồn trở lại. Nhưng Maxfern đã chết từ hai nghìn năm trước, việc thu thập một mảnh cơ thể hay linh hồn của hắn là thách thức rất lớn. Thay vào đó, Grevanas sẽ dùng cơ thể và linh hồn của Ralgwin làm nền tảng để hồi sinh lãnh chúa của mình. 

[Có vẻ như ta đã thua cược rồi.] - Ralgwin thở dài. 

[Đúng vậy.] 

Grevanas quay gương mặt gầy guộc về phía phòng điều khiển của căn cứ họ đang ở. Xa, rất xa phía sau là hành tinh Forthorthe. Nhưng phòng điều khiển im lặng. Không có hạm đội nào đang lao tới. Cuối cùng, sự xao lãng mà Ralgwin hy vọng đã không xảy ra. Vậy nên, với một nụ cười gượng gạo, hắn ngồi xuống ngai vàng. 

[Đây là lời từ biệt, Ralgwin-dono.] 

[Có đau không thế?] 

[Nếu có đau, thì người cảm nhận sẽ là Maxfern-sama.] 

Việc hồi sinh Maxfern sẽ diễn ra qua ba giai đoạn. Đầu tiên, cơ thể và linh hồn của Ralgwin sẽ bị tách rời. Tiếp theo, bằng các công nghệ có mặt tại đây, linh hồn của hắn sẽ bị ghi đè bởi những mảnh linh hồn của Maxfern nhằm tái tạo lại. Cuối cùng, linh hồn được tái tạo sẽ kết nối lại với cơ thể. Dựa trên các thí nghiệm trước đó, Grevanas biết rằng giai đoạn tái kết nối sẽ đi kèm với cơn đau dữ dội. Vì cơ thể chịu trách nhiệm cho các tri giác, Ralgwin sẽ không cảm thấy đau khi bị tách ra khỏi cơ thể. Và người được kết nối lại sau đó sẽ không phải là Ralgwin. 

(Dẫu vậy, nhà ngươi sẽ cảm thấy sợ hãi tột độ và nỗi đau tinh thần khi bản thể bị ghi đè…) – Grevanas cố tình không đề cập về khía cạnh tinh thần. Gây bất ổn cho vật hiến tế trước nghi thức là điều không khôn ngoan. 

[Ta hiểu rồi. Chốt vậy đi.] - Ralgwin nói. 

[Ông có lời trăng trối nào không?] - Grevanas hỏi. 

[Ta đã lo liệu xong rồi. Chẳng phải ngươi cũng làm vậy trước khi tiến hành nổi dậy sao?] 

[À, thật hoài niệm. Ông nói đúng. Hai nghìn năm trước, ta đã lập lời thề với Maxfern-sama và có một cuộc trò chuyện dài với ngài trước khi bọn ta khởi binh.] 

[Ngươi sẽ sớm có một cuộc trò chuyện dài khác thôi.] 

[Ta tin là vậy. Giờ thì, Ralgwin-dono, thật đáng tiếc… nhưng đây là kết thúc rồi.] 

[Hừ… ngươi chẳng có vẻ gì là tiếc nuối cả.] 

[Thẳng tính ghê. Vậy thì, một lần nữa, xin tạm biệt. Hay có lẽ nên nói là hẹn gặp lại ngay thôi.] 

[Chắc chắn rồi.] 

Sau đó, cả hai không nói thêm gì nữa. Grevanas làm việc với các thiết bị, rồi bước đến rìa vòng tròn ma thuật và bắt đầu niệm chú. 

[Hỡi tinh linh tâm trí trong sâu thẳm trái tim! Hỡi tinh linh hồn phách ngự trên ngai linh hồn! Hãy nghe lời hiệu triệu của ta!] 

Lão sử dụng ma ngôn cổ xưa giống như Harumi, đồng thời cử động tay để thi triển ma pháp. Grevanas sẽ dùng nhiều câu thần chú khác nhau, từ cao xuống thấp, từ mạnh đến yếu. Nó giống như một bài ca, chỉ khác là giọng nói khô khốc, méo mó và trì trệ của một thây ma như gã chẳng mang chút thanh tao nào mà người ta có thể tìm thấy trong một khúc nhạc. 

Ralgwin thấy mình chìm trong bóng tối. Sau khi bị tách khỏi cơ thể, các giác quan của hắn không còn hoạt động, và hắn không thể cảm nhận được gì. Nhưng hắn vẫn có thể suy nghĩ. Dù chỉ còn là một linh hồn, hắn vẫn giữ được khả năng tư duy. 

(Có vẻ gã không nói dối…)

Đúng như Grevanas đã nói, không có chút đau đớn nào. Nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Ý nghĩ bị người khác ghi đè khiến hắn kinh hoàng. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nỗi sợ ấy vẫn không thể tránh khỏi. Cùng với áp lực tinh thần, chúng dữ dội đến mức nếu còn điều khiển được cơ thể, có lẽ hắn đã hoảng loạn bỏ chạy một cách đầy thảm hại. 

[Vậy ra ngươi là Ralgwin.] - Một giọng nói vang lên gần đó. 

Hắn tập trung về hướng âm thanh, một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối, một lão hộ pháp ăn mặc bộ đồ cổ lỗ sĩ. 

(Bác!? Không, ông không phải bác ta…) 

Trong một thoáng, Ralgwin tưởng đó là bác mình, Vandarion. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy, hắn nhận ra đó là kẻ khác. Hốc mắt y đen ngòm giống hệt như Grevanas. 

(Ông là Maxfern?) - Ralgwin không thể nói, nhưng hắn nghĩ, và gã đàn ông gật đầu như thể đọc được tâm trí hắn. 

[Đúng vậy. Ta là Violbarum Maxfern, người từng là tể tướng của Thánh Đế quốc Forthorthe. Và sớm thôi, ta sẽ thống trị Forthorthe.] 

Y cũng không trả lời thành tiếng, nhưng cả hai vẫn giao tiếp được với nhau. Linh hồn hai bên đang tương thông. 

(Ta tưởng ông là kẻ khôn ngoan hơn thế.) - Ralgwin đáp lại. 

Hắn biết về Violbarum Maxfern qua các bài học lịch sử, và sau khi gặp Grevanas, hắn đã tìm hiểu sâu hơn. Do Maxfern từng là tể tướng, Ralgwin cứ nghĩ y ắt phải là người thông thái. Nhưng trước mặt hắn lúc này chỉ có một gã đàn ông cứng đầu đầy dã tâm. 

[Hahaha, lịch sử thật mong manh. Chỉ cần một chút tác động, nó đã dễ dàng bị bóp méo, xen lẫn ảo tưởng từ dục vọng của những kẻ khác. Ngươi đã thấy điều đó qua Grevanas rồi còn gì? Lão từng thông tuệ hơn thế nhiều.] 

Kiến thức về Maxfern không truyền đến Folsaria nên người đời cứ nghĩ Grevanas đã tự mình tạo phản. Kết quả là nhận thức của mọi người đã bóp méo và ảnh hưởng đến lão, biến lão thành kẻ giống Maxfern. Sự mong manh của lịch sử đã thay đổi Grevanas. 

(Đúng vậy, lão từng nhận định bản thân đã bị sự tồn tại của ông và lịch sử làm xói mòn.) - Ralgwin nhận xét. 

[Tình cảnh của ta cũng tương tự. Như Grevanas, thông tin tạo nên ta đã bị xói mòn và thay đổi. Từ giờ, ngươi sẽ trở thành ta.] 

Maxfern ‘nói’ với giọng gay gắt hơn khi tiến lại gần Ralgwin. Như thể đang cảnh báo rằng y sẽ nghiền nát mọi kháng cự. 

(Thích làm gì thì làm. Số phận của ta đã kết thúc từ lâu rồi.) - Ralgwin thờ ơ đáp, chẳng còn quan tâm đến số mệnh của mình. 

Maxfern thấy khó chịu. -  [Ngươi từ bỏ sao? Ngươi là hậu duệ của ta! Phải vững vàng lên chứ! Hãy chống cự đi!] - Sự thiếu phản kháng khiến y bực bội. Y muốn Ralgwin tuyệt vọng phản kháng, mặc cho bao bất lợi. Đó là cách Maxfern đã từng sống. 

(Chẳng phải ông muốn chiếm lấy cơ thể ta sao?)

[Đó là hai chuyện khác nhau. Ta không muốn thấy hậu duệ của mình sa sút đến vậy. Dã tâm của ta vốn dĩ phải trường tồn!] 

Mục tiêu của Maxfern là trở thành kẻ thống trị Forthorthe, đồng nghĩa với việc gia tộc của y cũng sẽ hưng thịnh. Điều đó bao gồm cả những người họ hàng xa như Ralgwin. Y chiếm lấy cơ thể hậu thế, nhưng vẫn giữ tư duy riêng. 

(Ông nghĩ mình làm được sao? Kể cả khi phải đối đầu với Thanh Kỵ sĩ?) - Ralgwin tự hỏi. 

Hoàng gia và Thanh Kỵ sĩ sẽ cản trở tham vọng thống trị thiên hạ của Maxfern. Đặc biệt, Thanh Kỵ sĩ với thanh kiếm vương quyền là mối phiền toái vô cùng. Ralgwin nhớ lại lúc người hiệp sĩ chém bác mình. Đó là một nhát chém mạnh mẽ, cảm tưởng như có thể xẻ đôi cả hành tinh. Hắn đoán đó không phải thứ Thanh Kỵ sĩ có thể dùng tùy tiện, nhưng chắc chắn người anh hùng sẽ không ngần ngại tung chiêu trước những mối nguy thực sự. 

Nói cách khác, Thanh Kỵ sĩ là một kẻ địch duy ngã độc tôn có thể sử dụng vũ khí chiến lược bất cứ lúc nào. Chính vì lẽ đó, Ralgwin mới tốn nhiều thời gian chuẩn bị, và lỡ để Grevanas giành thế chủ động. Maxfern hiển nhiên sẽ đối mặt với tình cảnh tương tự. 

[Ta sẽ cho ngươi thấy! Ta sẽ là kẻ chiếm lấy thiên hạ! Dù đối thủ có là Thanh Kỵ sĩ hay Nữ thần Bình Minh, ta sẽ giẫm đạp mọi kẻ thù và đoạt lấy tất cả!] 

Maxfern đầy quyết tâm. Y sẽ chiến đấu, dẫu biết rõ sức mạnh của Thanh Kỵ sĩ và những người khác. Để trả thù cho thất bại hai nghìn năm trước, y sẽ khiến Thanh Kỵ sĩ và các gia tộc hoàng gia quỳ gối. Đôi mắt y rực lửa tham lam, như muốn nuốt chửng tất cả trong cơn cuồng vọng. 

(Tất cả cơ à?) - Ralgwin nheo mắt. 

[Đúng vậy, tất cả! Ta sẽ biến Alaia, Thanh Kỵ sĩ, và tất cả những kẻ không chịu thừa nhận ta thành tro bụi, rồi tạo ra một thế giới mới từ đó!] - Maxfern phấn khích, không để ý đến sự thay đổi trong Ralgwin. 

(Ông giống bác ta, Vandarion, nhưng cũng rất khác biệt…)

Maxfern và Vandarion rất giống nhau, từ ngoại hình đến cách hành xử. Thực tế, Ralgwin đã nhầm lẫn hai người họ khi lần đầu thấy Maxfern. Nhưng giữa cả hai có sự khác biệt. Đúng là Marswell Daora Vandarion cũng đầy tham vọng và sẵn sàng chiếm lấy Forthorthe bằng bất cứ giá nào—nhưng gã có một ngoại lệ. Gã rất tử tế với bạn bè và gia đình, và đối xử khoan dung khi liên quan tới họ. Bao gồm cháu trai Ralgwin và người bạn cũ Grenado Valkyris. 

Ngược lại, Maxfern cực kì khác biệt. Y sẽ hy sinh tất cả, thậm chí cả Grevanas. Lịch sử đã chứng minh, Maxfern từng lợi dụng cháu gái Lidith cho dã tâm của mình, thậm chí còn cố giết cô vào phút cuối. 

[Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao!? Đừng so sánh ta với một kẻ không thể chiếm lấy thiên hạ!] 

Là con cháu của Maxfern, việc Vandarion cố giành lấy mọi thứ là chuyện đương nhiên. Nhưng gã đã thất bại giữa đường, nên đó chẳng khác nào một nỗi ô nhục. 

(Ngươi cũng đâu có khác gì.) - Ralgwin biết Maxfern từng bị Thanh Kỵ sĩ đánh bại và trục xuất ra khỏi không thời gian. Y đã qua đời trong cơn tuyệt vọng. 

Những lời đó khiến Maxfern nổi giận. -  [Ta, Violbarum Maxfern, sẽ sửa chữa sai lầm đó!!! Ta không giống bác của ngươi! Ta sẽ là kẻ chiếm lấy tất cả!] 

Y tức giận vì đó là vết nhơ của đời mình. Y biết mình không khác gì Vandarion, nên cần phải chứng minh bản thân vượt trội hơn bằng cách hồi sinh và chiếm lấy đế quốc—để y trở thành kẻ chiến thắng thực sự, chứ không phải Thanh Kỵ sĩ. 

(Ta rất mong đợi khoảnh khắc ông cùng với Thanh Kỵ sĩ giao chiến đấy.) - Ralgwin cười nhạt. Hắn tin chắc rằng Maxfern rồi cũng sẽ đón nhận thất bại. 

Maxfern không thích vẻ mặt đó, giọng y càng gay gắt hơn.  - [Ta cũng đang rất mong chờ đây! Dĩ nhiên… với một kẻ sắp biến mất như ngươi, ngươi sẽ không có cơ hội để chứng kiến đâu!] 

Ralgwin không đáp. Hắn chỉ khẽ cười và lặng lẽ nhìn Maxfern. Một ánh mắt đầy khinh thường. 

Bực tức, Maxfern chấm dứt cuộc đối thoại. -  [Nào, đến lúc ngươi giao chiếc ngai đó cho ta rồi! Nó thuộc về ta! Ta sẽ lấy cơ thể của ngươi!] 

Và rồi, trong chớp mắt, một lượng thông tin khổng lồ được ghi đè lên linh hồn Ralgwin. Hoặc có lẽ phần thông tin định hình nên Ralgwin đang bị xóa bỏ. Hắn cảm nhận một sự mất mát vô cùng và nỗi sợ bị biến thành thứ gì đó khác. Dẫu vậy, vẻ mặt hắn không hề biến sắc. Tuy mọi thứ đã diễn ra đúng như ý Maxfern và Grevanas, nhưng Maxfern vẫn bất mãn, bởi y đã không thể xóa đi nụ cười của Ralgwin. 

8f540c35-766a-458a-9570-9f107b0a8cfc.jpg

Khi vừa tỉnh dậy, Maxfern không biết mình đang ở đâu. Nơi này hoàn toàn xa lạ với hắn, và với kiến thức lỗi thời, hắn thậm chí còn không biết các bức tường được làm từ chất liệu gì. Hắn chỉ cảm thấy căn phòng này đang sáng một cách bất thường. 

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã có được thông tin mình cần – một trụ sở phe Vandarion ẩn giấu đâu đó giữa vũ trụ. Những bức tường bằng nhựa tổng hợp chưng cất từ dầu mỏ, ánh đèn phát ra từ thứ công nghệ chiếu sáng tân tiến nhất. Chẳng ai mách bảo, cũng chẳng phải do hắn dày công nghiên cứu. Lạ thay, dòng thông tin ấy cứ thế tràn vào ý thức, rõ ràng và mạch lạc như đang lật giở từng trang bách khoa toàn thư.

[Bực mình ghê…] 

Đó là những lời đầu tiên của hắn sau khi tỉnh lại. Hắn lờ mờ nhận ra nguồn gốc của những thông tin kia, và chính điều đó khiến hắn khó chịu. 

[Maxfern-sama!? Ngài đã tỉnh lại!] 

Grevanas nghe thấy giọng hắn liền vội chạy đến. Maxfern đang ngồi trên ngai vàng giữa vòng tròn ma pháp. 

[Đã lâu không gặp. Nhưng… mặt ngươi hốc hác ghê, Grevanas.] 

[Cách nói đó! Quả đúng là Maxfern-sama! Cuối cùng… cuối cùng ta lại được gặp ngài!] – Bất ngờ thay, Grevanas đang òa khóc. Cơ thể khô héo của lão không thể rơi lệ, nhưng biểu cảm và câu từ đều chứa chan cảm xúc. - [Đã quá lâu rồi, Maxfern-sama! Thật vui mừng biết bao khi thấy ngài vẫn như xưa!] 

Xưa kia, Grevanas từng thề trung thành với Maxfern và cả hai đã thề cùng nhau chiếm lấy Forthorthe. Nhưng rốt cuộc, kế hoạch đổ bể, và Grevanas đã chết cùng với mối hận ngàn thu. Cho đến khi lão có cơ hội được hồi sinh hàng ngàn năm sau. Và giờ đây, lão cuối cùng cũng đưa Maxfern quay trở lại. Đó là một chặng đường dài, đôi lúc còn phải thoái lui, nhưng lão đã vượt qua tất cả để đến được khoảnh khắc này. 

Dù nghe có vẻ phóng đại, Grevanas đã hoàn thành mục tiêu cả đời mình. Và từ đây, lão sẽ cùng Maxfern thực hiện giấc mơ dang dở từ quá khứ. Thế nên không quá ngạc nhiên khi lão mừng phát khóc. 

[Không hẳn. Ký ức của tên đó… Ralgwin thì phải, đã bị trộn lẫn vào.] 

Maxfern đang không hài lòng. Hiểu biết về nơi này đến từ Ralgwin, nghĩa là linh hồn của tên đó chắc chắn đã hòa lẫn với Maxfern ở một mức độ nào đó. 

[Xin ngài yên tâm, Maxfern-sama. Không có chuyện linh hồn bị trộn lẫn.] 

[Gì cơ? Ý ngươi là sao?] 

[Trong quá trình hồi sinh ngài, ta đã lưu trữ linh hồn bị loại bỏ của Ralgwin.] 

[Để làm gì?] 

[Để ngài có thể sống ở thời đại này mà không gặp bất tiện. Ngài có thể tra cứu mọi thông tin cần thiết từ kho lưu trữ đó.] 

[Nhưng như vậy chẳng phải Ralgwin đang ở trong ta sao?] 

[Kho lưu trữ đúng như tên gọi, nó không tự hoạt động, và chẳng có gì xuất hiện trừ khi tuân theo ý muốn của ngài.] 

Maxfern đã sống cách đây hai nghìn năm, vì vậy nếu chỉ đơn thuần được hồi sinh mà không có bất kỳ chuẩn bị nào, hắn sẽ bị ném vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Từ cửa tự động cho đến các tín hiệu giao thông—có quá nhiều thông tin cần thiết để tồn tại trong thời đại này, và sẽ mất một khoảng thời gian dài để tiếp thu tất cả, giống như trường hợp của Grevanas trước đây.

Ngay cả bây giờ, kiến thức của Grevanas vẫn còn nhiều lỗ hổng. Nếu tình trạng tương tự xảy ra với Maxfern, kế hoạch của chúng chắc chắn sẽ bị trì hoãn. Do đó, Grevanas đã lưu giữ linh hồn Ralgwin, thứ chứa đựng mọi kinh nghiệm và tri thức cá nhân của hắn. Dù không cần thiết cho việc hồi sinh, nhưng nó không hoàn toàn vô dụng khi xét đến tầm quan trọng của chiến tranh thông tin. Bằng cách lưu trữ linh hồn và cho Maxfern toàn quyền truy cập, Grevanas đã đảm bảo rằng Maxfern sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào khi hòa nhập vào thời đại mới.

[Ta hiểu rồi, kiểu như ta có một thư viện ký ức của Ralgwin…] 

[Một cách diễn đạt rất chính xác.] - Grevanas đồng tình. 

Maxfern bật cười. - [Grevanas, ngươi đã biến thành Lich à! Ngươi từng sống một cách vất vưởng, nhưng giờ thì hơi quá rồi đấy!] 

Ký ức của Ralgwin bao gồm cả cách thức Grevanas được hồi sinh. Maxfern đang truy cập những ký ức đó và cười lớn. 

[Dù vậy, có vẻ một phần tố chất của ta đã trộn lẫn vào ngươi.] 

[Ta có thêm phần tự tin hơn giống ngài, Maxfern-sama.] 

[Ngươi luôn là kẻ hay cả nghĩ, nên như vậy lại càng hay.] 

[Có lẽ vậy. Nhưng giờ ta đang lo cho ngài, Maxfern-sama. Ngài cảm thấy trong người thế nào?] 

[Hừm… tốt hơn ta mong đợi.] - Maxfern cúi nhìn cơ thể và kiểm tra tình trạng của mình. Đây là lần đầu tiên trải nghiệm quá trình hồi sinh, nên hắn có thể hiểu nỗi lo lắng của Grevanas. Hắn kiểm tra cơ thể theo đúng như yêu cầu của lão lich. 

[Ngài có thấy khó chịu hay đau đầu không?] 

[Không, ta thực sự cảm thấy rất tuyệt.] 

Maxfern không nhận thấy bất kỳ vấn đề nào. Hắn còn cảm thấy khỏe mạnh hơn trước nhờ sở hữu một thân thể trẻ trung hơn.

[Có dấu hiệu nào cho thấy chủ nhân cũ đang phản kháng lại không?] 

[Không hề. Chỉ có mỗi ta thôi. Ta hoàn toàn làm chủ cơ thể này.] 

Vì đang chiếm dụng thân thể người khác, thông thường sẽ có sự kháng cự từ Ralgwin, dù là chủ ý hay theo bản năng. Nhưng Grevanas đã lo hão, Maxfern không cảm nhận thấy gì. Có vẻ như hắn đã có quyền kiểm soát tuyệt đối với hình hài mới này.

(Hừm, thất vọng thật đấy. Ta tưởng Ralgwin là kẻ có bản lĩnh hơn thế…)

Grevanas cảm thấy tình huống này thật kỳ lạ. Trước khi tiến hành hồi sinh, lão đã thực hiện vô số thí nghiệm trong điều kiện tương tự. Trong đó, hầu hết các đối tượng đều có phản kháng. Ý chí của họ có thể gây khó khăn cho việc vận động, dẫn đến hiện tượng phân liệt nhân cách hoặc tệ hơn. Việc không xảy ra bất kỳ xung đột nào quả thực hết sức hiếm gặp.

(Hoặc hắn thực sự tin rằng chúng ta sẽ bị Thanh Kỵ sĩ đánh bại. Nếu vậy, ngươi đã đánh giá thấp Maxfern-sama rồi, Ralgwin…)

Grevanas nghĩ ra vài lý do cho sự thiếu phản kháng của Ralgwin, nhưng lão không thể chắc chắn, điều này càng khiến lão bức bối, nhất là khi nó liên quan đến sức khỏe lãnh chúa của lão. 

[Hoặc là ngài và gã tương thích với nhau, hoặc Ralgwin vốn đã bỏ cuộc ngay từ đầu.] - lão trầm ngâm. - [Dù sao, đây cũng là điều đáng mừng.] 

Grevanas quyết định không bày tỏ những băn khoăn của mình với Maxfern. Dù sao đối phương cũng không thể thay đổi tình hình, việc đề cập chỉ khiến Maxfern thêm phần lo lắng vô ích. 

[Ngươi vẫn cầu toàn như xưa, dù đã trộn lẫn một phần của ta.] 

[À thì, đây là vì an nguy của ngài cả mà, Maxfern-sama.] 

(Mong là không có gì xảy ra… Hẳn là mình đã lo quá rồi. Mình nên ăn mừng sự hồi sinh của Maxfern-sama mới phải!)

Rất có thể Maxfern và Ralgwin tương thích đặc biệt cao. Dù những trường hợp không xảy ra phản kháng trong thí nghiệm là cực kỳ hiếm, nhưng không phải là chưa có tiền lệ. Vì thế, Grevanas chọn cách đắm chìm trong niềm hân hoan trước sự trở lại của Maxfern, và gạt những hoài nghi sang một bên.  

Sau khi chứng kiến lời tuyên chiến của Maxfern, nỗi trăn trở trong lòng Koutarou càng thêm sâu sắc. Đúng như dự liệu, việc Ralgwin bị bắt giữ đã dẫn tới sự tái sinh của Maxfern. Tồi tệ hơn, với tham vọng thôn tính Forthorthe của hắn, cả đế quốc sẽ lại chìm trong khói lửa binh đao.

(Nếu mình bỏ mặc Fasta-san thì liệu có tránh được kết cục này? Nhưng liệu đó có phải là lựa chọn đúng đắn? Hành vi này khác nào phản bội lại lý tưởng của Nữ hoàng Alaia? Nhưng... ít nhất sẽ không có thêm sinh mạng nào ngã xuống nơi chiến trường. Cũng như nàng từng do dự khi động binh, phải chăng mình nên chấp nhận sự hi sinh của Fasta-san? Không, cái đó...)

Chiến tranh sẽ tái diễn, thứ đáng lẽ Koutarou đã có thể ngăn chặn. Nếu cậu chấp nhận hy sinh Fasta để giữ Ralgwin, tất thảy điều này đã không xảy ra. Song cậu đã không hành xử như vậy. Suy cho cùng, chính sự do dự không dám quyết của cậu đã tạo cơ hội cho Ralgwin trốn thoát. Giờ đây, dân chúng Forthorthe sẽ phải gánh chịu hậu quả. Chỉ vì quyết định nửa vời ấy, bao người vô tội sẽ phải bỏ mạng. Nhưng Fasta có tội tình gì? Phải chăng đánh đổi mạng sống của cô mới đem lại thái bình? Ít nhất, cuộc chiến này đã có thể được ngăn chặn...

Những dòng suy tư bất tận ấy dày vò tâm can Koutarou.

[Đó không phải lỗi của anh, Koutarou. Tất cả là tại lão phù thủy kia đã ép anh phải lựa chọn! Cả cuộc chiến này cũng vậy!] - Sanae-chan tay chống hông giận dữ nói. Cô không giận Koutarou, mà giận thủ đoạn kẻ thù đã dùng để thao túng cậu.

[Veltlion hiểu điều đó. Nhưng do là Thanh Kỵ sĩ nên…] - Clan thấu hiểu nỗi trăn trở trong lòng cậu. Trong hành trình hai nghìn năm trước, cô đã nhận ra những điều Koutarou trân trọng nhất.

[Anh ấy đang cố bảo vệ mọi thứ Nữ hoàng Alaia từng muốn giữ gìn. Nhưng làm vậy lại nảy sinh ra một vấn đề khác.] - Theia nhận xét. Cô am hiểu truyền thuyết Thanh Kỵ sĩ và đã dành nhiều thời gian bên Koutarou. Giống như Clan, cô hiểu được cảm xúc của cậu. Koutarou liên tục chiến đấu để không phản bội những giá trị mà cậu cho là không được phép đánh mất.

[Bảo vệ tất cả là điều không tưởng. Là con người, chúng ta đều có giới hạn. Nhưng Satomi Koutarou không chấp nhận điều đó.] - Kiriha giải thích.

[Satomi-san không thể dung hòa giữa con người thật và hình tượng anh hùng mà cậu ấy hướng tới.] - Yurika đồng cảm.

Koutarou thừa nhận mình chỉ là một người bình thường, nhưng vẫn cố gắng sống như một anh hùng và gánh vác những trách nhiệm đi kèm. Cậu xem đó là nghĩa vụ, sau khi đã gây ra chiến tranh ảnh hưởng đến biết bao người. Tuy nhiên, giữa người thường và anh hùng luôn tồn tại một khoảng cách. Cậu có giới hạn, và có những sinh mạng cậu không thể bảo vệ. Những lúc buộc phải chọn ai sống ai chết luôn khiến cậu dằn vặt. Cậu không ngừng tự vấn liệu mình đã sai, liệu có cách nào tốt hơn, liệu thật sự cậu không thể làm gì khác. Vấn đề này không có chỗ chứa cho sự thực dụng. Đó là phẩm chất lý tưởng của một anh hùng, nhưng đồng thời cũng là gánh nặng. Tất cả các cô gái đều đang lo rằng cậu sắp sửa không còn chịu đựng nổi.

[Chủ nhân cứng đầu quá…] - Ruth lo âu. Koutarou vụng về và cố chấp đóng vai anh hùng đến mức tự dồn bản thân vào đường cùng. Nhưng cậu không có cách nào khác, nên càng khiến bản thân bị tổn thương. Điều đó làm Ruth không thể không lo lắng.

[Chúng ta chỉ biết đứng nhìn thôi sao? Chờ cho thời gian chữa lành vết thương?] - Maki nghiến răng. Việc không thể làm gì khiến cô bức bối. Gánh nặng Koutarou đang mang quá lớn và nặng nề, trong khi cô lại không có lời giải. Không thể giúp đỡ người mình thương khiến cô xót xa.

(Mọi người lo lắng cho Satomi-kun đến mất ăn mất ngủ… Dẫu bất khả thi nhưng mình cần phải làm gì đó.) - Cũng như Maki, Harumi không có câu trả lời. Nhưng nếu không hành động, Koutarou sẽ càng thêm đau khổ, thế nên cô cần ngăn nó lại. Harumi, hoặc có lẽ ‘cô gái khác’ trong cô, đã quyết định như vậy.

Vào khoảnh khắc đó…

[Trời ạ, thằng đó chẳng bao giờ khá lên nổi...] - Kenji, người từ nãy giờ đứng nhìn từ xa, gãi đầu bước tới. Cậu vốn định để các cô gái tự xử lý, nhưng rốt cuộc không thể im lặng hơn được nữa. - [À không, ngược lại mới phải. Đây là bản chất của cu cậu rồi nên không thể trách được… Được rồi, mọi người cứ để cho tớ.] – cậu chỉ tay về phía Koutarou rồi bước qua đám con gái.

[Mackenzie-kun, lúc này để cậu ấy yên một mình chẳng phải tốt hơn sao?] - Shizuka lên tiếng. Cô nghĩ rằng họ không nên làm phiền Koutarou, khi mà cậu cần thời gian để bình tâm.

[Đây không phải tình huống có thể để yên.] - Kenji phản đối. Sau khi cân nhắc kỹ, cậu đã quyết định sẽ nói chuyện với Koutarou. Cậu nhận ra nếu cứ để thằng bạn một mình sẽ chỉ thêm rắc rối.

[Có lẽ vậy... nhưng...] - Maki hiểu, nhưng cô yêu Koutarou. Cô không muốn làm tổn thương cậu.

[Không sao đâu, Shizuka-san.] - Kotori mỉm cười với Shizuka.

[Kotori-chan?]

[Em có thể cảm nhận được. Anh trai em lúc này không giống như bình thường. Đây là người anh mà em đã luôn kính trọng bấy lâu, nên em tin chắc anh ấy sẽ làm được điều gì đó.] - Kotori tự tin một cách kỳ lạ. Cô tin rằng với Kenji như hiện tại, mọi thứ rồi sẽ ổn.

[Này, đừng tâng bốc anh quá chứ.] - Kenji cười gượng. Dù vậy, cậu cũng nhận ra đã lâu lắm rồi cậu mới nghiêm túc đến thế.

[Quan trọng hơn... làm ơn hãy chăm sóc Kou-niisan.] - Kotori khẩn khoản.

[Ừ, anh biết rồi.] - Kenji gật đầu.

[Ta cũng muốn nhờ cậu điều tương tự. Anh ấy là trái tim của ta—không, của toàn bộ Forthorthe.] - Theia bổ sung.

Koutarou suy sụp cũng là nỗi suy của các cô gái, của hoàng gia, và thậm chí của cả những người dân đặt niềm tin vào cậu. Giống như Shizuka, Theia không dám hành động, nên cô chỉ có thể đặt hy vọng vào Kenji.

[Cứ giao cho tớ. Bọn này thân nhau từ bé.] - Kenji trấn an. Ánh mắt cậu chứa đầy sức thuyết phục. Như Kotori đã nói, có điều gì đó khác biệt ở Kenji so với thường ngày, và Theia gật đầu đáp lại. - [Nhưng lần này là ngoại lệ đấy. Lần sau, các cậu phải tự giải quyết. Thực ra, đây vốn đã là trách nhiệm của các cậu mà.]

*<Nghe như chính thất dạy các vợ bé vậy :D>

Tình thế hiện tại buộc cậu phải hành động, nhưng đây đáng lẽ phải là việc của các cô gái, những người đã chọn hỗ trợ lẫn nhau. Kenji nhìn các cô gái đang tụ tập vì lo lắng cho Koutarou và mỉm cười.

[Kenji... ta hiểu rồi, bọn ta sẽ ghi lòng tạc dạ.] - Theia gật đầu. Nếu các cô gái không hành động thì ai sẽ là người cứu Koutarou? Lần này việc đã lỡ, nhưng rõ ràng đây là trách nhiệm của họ.

[Được rồi, gặp lại sau.] - Kenji nhẹ nhàng đáp, rồi rảo bước tiến đến chỗ Koutarou như thể tới để chém gió cùng thằng bạn. Cậu mở lời bằng câu chào như mọi khi. - [Này, Kou. Mày ăn cái gì mà mặt xệ ra thế?]"

Một lời chào như bao câu chào hàng ngày khác. Tuy cách dùng từ có chút thay đổi nhưng đó là cách hai người bọn họ mở đầu cuộc trò chuyện với nhau.

[Không liên quan tới mày.] – Koutarou hất hàm.

Cậu dựa vào ghế sofa và chìm vào im lặng. Một phản ứng khác ngày thường.

(Đã lâu rồi nó mới cư xử như vậy. Vụ này thực sự làm khổ nó rồi…)

Lời đáp cộc cằn của Koutarou đã cho Kenji thấy được mức độ lao tâm khổ tứ của thằng bạn. Sự thật thì việc này không có liên quan tới Kenji. Theo đó, đây là cách Koutarou đang cố tách bạn mình ra xa khỏi nguy hiểm. Dẫu vậy, đã rất lâu rồi Koutarou mới lại dựng lên một bức tường giữa hai người.

[Mày tưởng trả treo như thế có tác dụng với tao à? Đã bao giờ tao chịu im mồm và rời đi chưa?] – Kenji nói.

Koutarou chẳng nói chẳng rằng và lườm Kenji.

[Thiệt tình, mày vẫn chẳng chịu lớn tí nào.]

Kenji cười trừ. Đến lúc này, cậu đã từ bỏ việc sử dụng lời lẽ để thuyết phục thằng bạn. Rốt cuộc, từ ngữ cũng chỉ là lý lẽ suông, và nó không phải điều Koutarou đang trăn trở. Đó là nỗi đau về việc không thể bảo vệ những gì cậu muốn—nói cách khác, cậu đang dằn vặt vì khoảng cách giữa bản thân và hình tượng Thanh Kỵ sĩ.

Kenji quyết định dùng chiêu trò cũ – [Nào Kou, ra ngoài thôi.] – cậu hối thúc rồi kéo tay vực Koutarou dậy.

[Này—]

[Đừng có ngồi ủ rũ suốt ngày tại cái xó không thấy ánh mặt trời như thế. Đi ra ngoài chạm tí cỏ coi.]

Kenji mặc kệ sự phản bác và kéo thằng bạn ra khỏi phòng. Các cô gái trố mắt nhìn theo.

[Anh ta đáng lý có thể dễ dàng thoát ra được…] – Nana lẩm bẩm.

Đúng như cô đã nhận định, Koutarou thừa sức hất tay Kenji. Nhưng việc không làm vậy cho thấy cậu chẳng có ý định phản kháng.

Koutarou bị kéo ra sân trong đầy nắng của cung điện. Đây là nơi đặt nhà kính của Elfaria, nhưng đồng thời cũng là một khu vườn lớn. Đến nơi, Kenji liền quăng đồ cho Koutarou.

[Nè.]

[Gì thế…]

Cậu ném cho Koutarou một chiếc găng bắt bóng chày. Koutarou ngạc nhiên nhìn nó.

[Đứng không cũng chán. Chơi với tao nào.] – Kenji nói.

Sau một khoảng thẫn thờ, Koutarou cũng chịu xỏ tay trái vào găng. Cậu không hiểu Kenji đang nghĩ gì nhưng cậu đã chán cái cảnh suy nghĩ luẩn quẩn, nên cử động cơ thể một tí cũng không phải ý tồi.

Thấy vậy, Kenji bước ra xa vài mét và đối mặt với cậu bạn.

[Đỡ lấy nè, Kou!] - Koutarou không đáp nhưng Kenji vẫn ném bóng. Với một tiếng ‘bụp’, Koutarou bắt được bóng và ném trả lại. Cơ thể cậu đã tự di chuyển theo phản xạ.

*Bụp*

[Bắt tốt lắm.]

*Bụp*

Hai người tiếp tục trò chơi. Trong lúc đó, Koutarou chỉ im lặng, mặc cho Kenji liên tục liến thoắng. Tuy vậy, Koutarou vẫn chơi cùng thằng bạn.

*Bụp*

[Ném kém thế. Mày lụt nghề à?]

*Bụp*

Phải tới khi quả bóng được ném qua lại hơn trăm lần thì Koutarou mới chịu lên tiếng.

[Tao đã muốn cứu họ. Cả Fasta-san và Ralgwin.]

*Bụp*

Dù bất ngờ trước việc thằng bạn đột nhiên mở miệng, Kenji khẽ cười rồi đáp.

[Fasta-san là một chuyện, nhưng chẳng phải cái lão Ralgwin đã bị dính án tử rồi sao?] – cậu thầm nhẹ nhõm khi Koutarou rốt cuộc cũng mở lòng.

*Bụp*

[Ít nhất, nó vẫn tốt hơn nhiều so với cái kết cục đầy bất công kia.] – Koutarou phản bác.

*Bụp*

[Chưa kể, Fasta-san còn có cơ hội để giúp hắn vượt ngục à? Mày tốt bụng quá rồi đấy, Kou.]

*Bụp*

[Mackenzie, mày nghĩ tao đã làm sai ư?]

Koutarou cầm bóng khựng lại trong giây lát, quãng nghỉ ngắn đó đã cho Kenji biết đây chính là mối bận tâm nhất của thằng bạn. Sau khi suy nghĩ kỹ, Kenji dừng tay và thành thật trả lời.

[Tao không thể phán xét mày. Đời nó phức tạp lắm, đúng sai tùy quan điểm từng người à.]

f471e986-10df-49b4-887b-f5b9c9ca82fe.jpg

Do đây là vấn đề khiến Koutarou điêu đứng, Kenji biết mình không thể trả lời hời hợt và thừa nhận rằng bản thân không biết.

*Bụp*

[Thế à…] – Koutarou khẽ rũ vai. Thái độ của cậu không có nhiều thay đổi vì cậu đã đoán trước được câu trả lời của Kenji. Cậu lại tiếp tục chơi bắt bóng.

*Bụp*

[Nhưng tao có thể thấy rõ một cái sai ở mày.] – Tuy không thể cho Koutarou câu trả lời, Kenji lại có một điều cần phải nói để thằng bạn sáng mắt ra.

*Bụp*

[Và đó là gì?]

*Bụp*

[Mày đã thôi tiến bước.]

Đó là sai lầm mà Kenji đã nhìn thấy ở Koutarou.

[Không ai trên đời lại không phạm sai lầm. Nhưng quan trọng là phải biết rút kinh nghiệm để sửa chữa, chứ không phải đứng ì ra đó.] – cậu nói.

Con người không thể làm hoàn hảo mọi thứ, và lo âu một chút cũng chẳng sao, nhưng Koutarou lại đang giậm chân tại chỗ, và Kenji xem đó là một sai lầm.

*Bụp*

[Nhưng—]

[Mày chưa hiểu sao, Kou!? Cứ đà này, Fasta-san sẽ sớm hành động! Nhưng cô ấy làm được gì trước kẻ địch mạnh như vậy! Quyết tâm của Ralgwin khi cứu Fasta sẽ trở thành công cốc!]

Thế giới vẫn vận hành trong khi Koutarou đứng tại chỗ. Trận chiến đang đến gần, Fasta sẽ sớm đi cứu Ralgwin hoặc ít nhất sẽ cố thu hồi cơ thể của hắn. Nếu bỏ mặc cô, Fasta sẽ đâm đầu vào chỗ chết. Đó là một kết cục Koutarou không hề mong muốn.

[Bất kể đúng sai, hay tốt xấu như thế nào, đừng có dừng lại, Kou. Bước đi của mày sẽ dẫn lối cho Forthorthe. Nhưng nếu mày đứng yên, rất nhiều người sẽ mất mạng và nhiều người khác sẽ phải chịu đau khổ—Fasta-san, quân đội và cả thường dân nữa. Đừng có quên rằng mày đang dẫn đầu!]

Không chỉ mỗi Fasta, nếu Koutarou không kịp hành động, những người đi theo cậu sẽ lạc lối và lâm vào nguy hiểm. Thế nên cậu buộc phải tiếp bước mặc cho những gánh nặng đang phải chịu đựng. Đó là nghĩa vụ, là trách nhiệm của người tiên phong.

[Mackenzie...]

[Tao chỉ nói thế thôi.]

Kenji đã nói hết những điều muốn nói. Koutarou nhìn xuống quả bóng đang cầm trong tay và thẫn thờ trong khoảng chục giây trước khi ngẩng mặt lên.

[Chơi với tao thêm một lúc nữa nhé, Mackenzie.]

[Đồ ngốc, tao đang chơi với mình đây còn gì.]

[Cũng đúng. Đỡ lấy này, Mackenzie!]

Koutarou vung tay hết sức về phía sau và bất ngờ tung ra một cú ném nhanh.

*Bụp*

[Đồ ngốc! Sao tự dưng lại ném hết sức vậy hả!?]

*Bụp*

[Im mồm! Mày bắt được còn gì, cái đồ sát gái!]

*Bụp*

[Ồ, được lắm! Bạn bè với nhau mà mày dám nói thế à!]

*Bụp*

[Tao đéo quan tâm! Haaaaaaaaa!!!]

*Bụp*

Koutarou và Kenji nóng máu và tung hết sức để ném bóng cho nhau. Không còn kỹ thuật hay phiền muộn trong những cú ném, họ tiếp tục chơi thêm một hồi lâu.

Các cô gái vốn lo lắng quan sát tình hình, nhưng khi hai thằng con trai bắt đầu chơi hết sức, bầu không khí từ họ đã dịu hẳn đi. Có cảm giác Koutarou thực sự đã quay trở về.

[Koutarou-sama thực sự muốn được giúp… và chỉ Mackenzie-san là hiểu anh ấy…] – Nalfa lau nước mắt. Cô đã lo phát ốm vì Koutarou, và giờ những căng thẳng tích tụ đã được giải tỏa thông qua những giọt lệ.

[Anh trai em một khi đã quyết trí thì không có việc gì là không làm được.] – Kotori ưỡn ngực. Đó là anh trai Matsudaira Kenji mà cô hằng biết. Đánh giá của cô về anh trai gần đây đã giảm mạnh, nhưng với sự việc lần này, nó đã trở lại vị trí ban đầu.

Theia gật đầu đồng tình – [Tuy khó chịu nhưng ta đành phải thừa nhận rằng chúng ta không có cửa với Mackenzie.]

Kenji đã làm được điều mà cả đám con gái bất lực chỉ trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ. Theia thừa nhận sự khác biệt. Đây là một cú đánh trời giáng vào người ghét thua như cô.

[Quả thật. Nhưng Theia-dono à, cậu không có ý định để tình hình này tiếp diễn đấy chứ?] – Kiriha cười khiêu khích.

[Tất nhiên là không! Ta sẽ trở thành một người phụ nữ có thể làm chỗ dựa cho Koutarou. Sự việc lần này tuy không biết có lặp lại hay không, nhưng lần tới Mackenzie đừng hòng thể hiện!] – Theia tuyên bố.

[Hehe, mình cũng nghĩ vậy.] – Kiriha mỉm cười.

Họ vẫn chưa thể bằng Kenji, nhưng nếu có lần tới, họ quyết tâm sẽ tự mình hành động. Bởi lẽ, các cô nàng đã nguyện sẽ sống cùng nhau và tương trợ cho Koutarou. Sự quyết tâm đang ngập tràn bên trong các cô gái đang có mặt tại đây.

[Giờ thì… đến lúc ta bắt tay vào làm việc rồi.] – Clan tuyên bố.

[Cho em đi cùng người, Clan-sama. Điện hạ, em xin kiếu.] – Ruth chào tạm biệt.

[Được. Làm việc chăm chỉ nhé.] – Theia gật đầu.

[Nhẹ cái đầu xong, giờ tự dưng đói bụng ghê.] – Sanae nói.

[Mình cũng thế! Chúng ta đi ăn đi!] – Yurika đồng tình.

Shizuka liền ngăn bộ đôi lại – [Chờ đã nào! Cho mình đi với!]

[Kasagi-san, còn vụ giảm cân thì sao?] – Maki hỏi.

[Aika-san! Đừng nhắc mình nhớ chứ!]

[Nhắc mới nhớ, người bên phòng điều hành muốn nói chuyện với chị đấy, Harumi.] – Maki nói.

[Mình ư? Tại sao?] – Harumi hỏi.

[Hình như họ muốn làm quân kỳ riêng cho chị.] – Maki giải thích.

[Sao họ phải mất công làm cái đó cho mình!?] – Harumi thốt lên ngạc nhiên.

[Nal-chan, đang tiện thể sao không quay phim nhỉ?] – Kotori nói.

[Ừ! Mình đi lấy thiết bị ngay đây!]

Bỏ lại Koutarou và Kenji đang chơi bắt bóng, các cô gái tản ra. Koutarou đã trở lại bình thường, đồng nghĩa rằng mọi thứ đang sắp sửa vận hành. Các cô gái cần chuẩn bị những thứ cần thiết.

Vào thời điểm Maxfern với dung mạo của Ralgwin phát động chiến tranh, Fasta đang cố gắng gượng dậy. Mục tiêu của cô rất rõ ràng.

[Mình phải thu hồi thân xác của Ralgwin-sama!]

Cô muốn đòi lại cơ thể của Ralgwin. Theo lời kể của Maya thì Ralgwin đã tự nguyện bị bắt nhằm cứu mạng Fasta. Thế nên cô có trách nhiệm lấy lại xác cho Ralgwin.

[Chờ đã! Cô sẽ chết nếu cứ cố cử động với vết thương như thế đấy!] – Maya nắm lấy vai Fasta và ngăn cô lại. Tuy sống sót nhờ ơn của Ralgwin, Fasta vẫn bị trọng thương và hiện không đủ sức để đi giải cứu.

[Nhưng…]

Fasta vẫn cố kháng cự. Cô hất tay Maya và cố nhấc người lên.

[Với vết thương cỡ đó thì cô kiểu gì cũng sẽ thất bại thôi. Tôi biết cô khó chịu nhưng cô sẽ chết vô ích cho mà xem.]

[Ư…]

[Bây giờ cô cần bình tĩnh và tập trung vào việc hồi phục. Vết thương của cô gây ra bởi ma thuật nên rất chậm lành.]

[Chết tiệt… không ngờ chuyện lại thành ra thế này…]

Trước sự thuyết phục từ Maya, Fasta đành nằm xuống khi thầm hiểu rằng bản thân sẽ đâm đầu vào chỗ chết nếu hành động ngay lúc này. Cô lấy tay che đi khuôn mặt đang nước mắt lưng tròng và cắn môi đầy bức bối. Cô đã đi giải cứu Ralgwin nhưng rốt cuộc lại đưa ân nhân vào tròng. Đó là hối hận lớn nhất đời cô, nước mắt uất ức cứ thế chực tuôn rơi.

[Chúng ta cần thời gian, Fasta-san. Không chỉ để cô khỏe hẳn, mà còn để chuẩn bị cho việc cứu Ralgwin.] – Elexis nói.

Fasta ngước mặt khỏi tay và nhìn Elexis – [Gì cơ? Liệu điều đó có khả dĩ không!?]

Cô đang cực kì sốc. Cô đang tính thu hồi xác của Ralgwin nhưng cô không nghĩ có cách nào để phục hồi linh hồn đã mất.

[Darkness Rainbow—à không, giờ phải gọi là Pháp sư Hoàng gia mới đúng. Nói chung là điều đó hoàn toàn khả thi nếu bọn họ chuẩn bị một nghi thức ma pháp cỡ lớn.] – Elexis giải thích.

Anh nhìn về phía Maya, người đang gật đầu chắc nịch. Đó là sự thật, tuy tốn thời gian, nhưng các pháp sư hoàng gia có thể hiện thực hóa điều này.

[Bằng ma thuật ư?] – Fasta tròn con mắt, cô biết về ma thuật nên không quá bất ngờ trước các nghi thức. Elexis và Maya có quan hệ với các pháp sư hoàng gia mới làm cô sửng sốt.

[Maxfern chiếm tâm trí Ralgwin bằng ma thuật nên nó có thể đảo ngược. Nhưng sẽ cần tới nghi thức diện rộng, thứ không dễ thực hiện. Khi còn là pháp sư, tôi cũng khó lòng tiến hành nó một mình. Chúng ta sẽ cần trình độ cỡ các pháp sư hoàng gia.] – Maya nói.

Ralgwin có thể trở lại bình thường nếu thực hiện các bước tương tự như lúc hồi sinh Maxfern nên điều này không hẳn bất khả thi. Trường hợp của Ralgwin có cơ hội thành công cực kì cao khi đối tượng là người sống ở hiện tại và dấu linh hồn lưu vết ở khắp nơi, chưa kể lại có rất nhiều người quen. Tuy nhiên, điều này cần tới một đại ma pháp, và cơ hội duy nhất là nhờ vả các pháp sư hoàng gia. Tuy các pháp sư đang làm việc cho Forthorthe, thì việc đoạt lại Ralgwin vẫn có lợi cho đế quốc, họ hẳn sẽ hợp tác,

[Tôi có thể nhờ vả hai người không, Người vận chuyển?] – Fasta nhanh chóng quyết định. Cô sẽ thuê Elexis và Maya một lần nữa, và dựa vào mối quan hệ của bộ đôi để giải cứu Ralgwin.

[Vụ này tốn tiền lắm đấy. Chúng ta đang đối đầu với một bạo chúa huyền thoại cơ mà.] – Elexis nhún vai.

Maxfern khi xưa từng đánh đuổi hoàng gia và chiếm ngôi Forthorthe trong một thời gian. Ngày nay, gã bạo chúa đã tái sinh và dấy quân binh biến dưới danh nghĩa Quân đoàn Giải phóng Forthorthe. Việc phò tá Fasta sẽ nguy hiểm vô cùng. Không có phần thưởng xứng đáng thì vụ này không đáng để mạo hiểm.

[Tôi biết, nhưng lúc này tôi không quan tâm tới giá cả.] – Fasta tuyên bố. Giải cứu Ralgwin mới là ưu tiên hàng đầu, tiền bạc không thành vấn đề đối với cô.

[Được lắm.] – Elexis trịnh trọng gật đầu. Anh có thể hiểu được quyết tâm của cô, nhưng sự nghiêm túc của Elexis cũng chỉ đến thế. – [Vậy chúng ta nên tính bao nhiêu, Maya?]

Khi quay sang Maya, Elexis liền quay lại bản chất và trao đổi với đối tác bằng chất giọng vô tư thường lệ.

[Vài chai rượu thượng hạng thì sao?] – Maya không hề bối rối trước cách hành xử của Elexis. Cô chỉ hững hờ đáp lại sau khi đã nhìn thấu dụng ý của anh.

[Ý hay đấy. Chốt thế đi. Cô nghe thấy rồi đấy, Fasta-san. Nhớ trả bọn này mấy chai rượu thượng hạng đó nhé.]

[Hai người nghiêm túc đó hả!? Công việc này tốn kém hơn thế nhiều!] – Nhưng Fasta thì sốc toàn tập. Là một phụ tá kiêm đặc vụ, cô có quyền truy cập vào các tài khoản mật của Ralgwin nơi chứa khoản tiền lớn. Cô đã sợ kể cả con số này cũng không đủ để chi trả nên cái giá này hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi.

[Quả thật, nhưng Maya đã chốt sổ rồi.]

[Bọn này cũng có lý do riêng. Để Folsaria yên bình trở về với Forthorthe, bọn tôi đâu thể để bạo loạn lan rộng. Nếu Đại Pháp sư gây ra thảm kịch, người Forthorthe sẽ đối đầu với Folsaria. Hơn nữa, bọn tôi cũng muốn các pháp sư hoàng gia được an toàn.] – Maya giải thích.

Elexis đã dọa ra giá cao để kiểm tra sự quyết tâm của Fasta, dù thực tế, anh vốn đã tính hợp tác với cô ngay từ đầu. Anh và Maya có lý do chiến đấu riêng, nên vài chai rượu ngon là quá đủ để làm phần thưởng.

[Vả lại, dám cá là Koutarou-kun sẽ thanh toán thôi.] – Elexis nói.

[Đồ ngốc. Đó đáng lẽ sẽ là một cảnh cảm động, ai bắt anh phải nói như thế.] – Maya hét lên.

[Haha... Hahaha...]

Nhìn cặp đôi, Fasta không khỏi bật cười. Không hẳn vì cô đang thấy sảng khoái, mà là vì cô không còn cảm giác bị dồn đến đường cùng nữa.

Thấy thái độ Fasta đã thay đổi, Elexis và Maya liền đánh mắt nhìn nhau.

(Sao chúng ta phải mất công làm mấy chuyện thế này?) – Elexis tự hỏi.

(Là lỗi của thằng nhóc đó! Cu cậu ảnh hưởng tới cả cách hành xử của chúng ta!) – Maya càu nhàu.

Trong lòng họ chất chứa những lời phàn nàn và sự bất mãn, nhưng cái cảm giác này không hề tệ tí nào.

5bbed53c-14d3-4005-ae04-416993f1f9ea.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận