Cô Nàng Gyaru Nhà Bên Nỗ...
枩 葉松 Sakamuke
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 11: Hơn Bất Kỳ Ai Trên Thế Giới

24 Bình luận - Độ dài: 1,643 từ - Cập nhật:

“Aaahn, Saeki!”

“……”

“Nào, nói ‘Aahn’ đi. Cậu làm với Sei-sama rồi đúng không? Đừng nói với mình là chỉ vì đây là mối quan hệ khác giới không đứng đắn mà lại không chịu làm với mình đấy nhé.”

“...A-Aahn.”

“Nfufu~♡ Ngoan lắm♡”

Sau giờ học, bọn tôi về nhà.

Như thường lệ, Amagi-san vẫn tiếp tục “bài học” và như thường lệ, tôi nấu bữa tối. Vừa định ăn thì cô ấy lên tiếng, nói là cũng muốn làm cái trò “aahn” đó.

Tôi không hẳn háo hức gì, lại còn xấu hổ kinh khủng, nhưng nếu đã làm với Subaru rồi mà không làm với Amagi-san thì thấy chẳng công bằng.

Thế là tôi há miệng ra chờ cô ấy đút cho ăn.

Tôi cắn xuống, nhai rồi nuốt.

…Có lẽ vì căng thẳng nên chẳng thấy mùi vị gì.

“Ah.”

Cô ấy khẽ bật ra một tiếng, rồi đưa tay lau chỗ nước sốt ở khóe miệng tôi. Giống như lần trước, cô ấy đưa ngón tay lên môi, liếm đi bằng đầu lưỡi rồi nở nụ cười tinh nghịch.

“Nhìn gì thế? Hay cậu muốn mình liếm guống lúc trước?”

“T-Tớ không có nhìn! Thật đấy, hoàn toàn không hề!”

…Thực ra tôi có nhìn. Đúng vậy.

…Chẳng lẽ tôi có sở thích cái kiểu này à? Không ổn rồi. Nghe chẳng khác nào biến thái…

“Hôm nay mình ngạc nhiên thật sự đấy. Không ngờ cậu lại thân với Sei-sama, không, với Subaru-chan như vậy. Sao cậu chẳng nói gì hết?”

“Tớ từng thấy quá nhiều bạn cùng lớp hồi tiểu học làm như thể chỉ cần học chung trường với cô ấy đã là huy hiệu vinh dự. Cái kiểu ‘tớ là bạn của người nổi tiếng’ ấy. Thật ngứa mắt. Subaru mới là người đã tự mình nỗ lực để có được vị trí bây giờ. Tớ chỉ là một thằng bình thường thôi. Không thể leo ké thành quả của cô ấy được.”

“Và mình yêu cậu ở điểm đó đấy, Saeki♡”

Cô ấy nhét thêm một miếng nữa vào miệng tôi.

Tôi chẳng hiểu chỗ nào lại trúng tim đen cô ấy nữa… nhưng thôi, chắc cũng ổn. Dù sao nghe cũng giống như lời khen.

“Nhưng bây giờ thì mọi chuyện rõ ràng rồi. Ừ, ừ, hoàn toàn rõ ràng.”

“Rõ ràng chuyện gì?”

“Chuyện vì sao một người như cậu đáng lẽ phải nổi tiếng lại chẳng ai chú ý tới cho đến bây giờ. À thì, nếu Subaru-chan lúc nào cũng ở cạnh cậu, thì tất nhiên mọi sự chú ý sẽ dồn hết vào cô ấy rồi.”

“Tớ không nghĩ là mình sẽ nổi tiếng ngay cả khi không có Subaru. Cậu thật… kỳ lạ Amagi-san.”

“…Nếu là thật thì mình cũng chẳng để tâm…”

Cô ấy bỗng nhiên trông bất an lạ thường.

Khi tôi hơi nghiêng người lo lắng, cô ấy liền nhận ra rồi cố gượng cười che giấu. …Có chuyện gì làm cô ấy bận lòng sao?

“Cậu nói cậu quen cô ấy từ hồi tiểu học đúng không? Hai người làm thế nào mà thành bạn?”

“Làm thế nào à…? Sao cậu lại tò mò vậy?”

“Hai người khác hẳn nhau còn gì? Trông chẳng có lý do gì để nói chuyện cả. Mình chỉ thắc mắc thôi.”

Lý do tôi và Subaru thành bạn…

À… Tôi thở dài trong lòng.

Ngày đó.

Đằng sau nhà vệ sinh công cộng ở công viên bọn tôi vẫn hay chơi, chỗ tối tăm chẳng ai lui tới.

Những lời cô ấy nói đêm hôm đó, tôi vẫn nhớ rõ từng chữ một.

Chính vì thế mà tôi không thể nói với Amagi-san.

“Tớ cũng chẳng nhớ rõ nữa. Nhưng chắc cũng chẳng có gì to tát. Có lẽ chỉ là ngồi cạnh nhau hay gì đó thôi.”

“Hừm, hiểu rồi~”

Cô ấy vừa nói vừa đưa thêm một miếng nữa đến miệng tôi.

Đôi mắt đỏ lóe sáng tinh nghịch.

“Vậy thì! Từ giờ hãy gọi mình bằng tên, không dùng kính ngữ, và nói chuyện với mình như ngang hàng đi!”

“…Hả? Khoan đã!? Sao tự dưng lại thế!?”

“Đó là mạch hội thoại mà. Sao thế, chẳng lẽ cậu không nghe mình nói gì à, Saeki?”

“Tớ có nghe! Nhưng cậu có nói gì giống thế đâu!”

“Vì, vì! Mình muốn được cậu gọi bằng tên! Mình muốn cậu nói chuyện thoải mái với mình! Mình muốn cậu nói hơi cộc một chút, rồi kéo mình vào lòng và thì thầm, ‘Cậu là của tớ, Arisa,’ ngay vào tai mình cơ!”

“…Cậu là ai vậy trời?”

Tôi thở dài nặng nề.

“Không phải là tớ dùng kính ngữ với cậu vì tớ ghét cậu hay gì đâu. Chỉ là thói quen thôi… Với Subaru thì do quen nhau quá lâu nên tự nhiên thành nói chuyện thoải mái.”

“Ughh~~~!! Không công bằng!! Quá bất công!! Mình cũng muốn gặp cậu từ hồi tiểu học cơ!!”

“T-Tớ… phải nói gì với cái đó đây…?”

Cô ấy nổi giận nho nhỏ, bĩu môi rồi đấm nhẹ vào vai tôi.

…Ngay cả khi hờn dỗi, Amagi-san vẫn dễ thương. Tất nhiên tôi sẽ không nói ra, không thì chắc bị mắng mất.

“Vậy thì. Cùng nhau tắm đi.”

“Hả… cái gì!?”

“Ý của mình, nếu cậu đã quen Subaru-chan từ hồi lâu lắm rồi, thì chắc chắn hai cậu đã từng tắm chung chứ gì? Thế thì nếu cậu đã tắm với con gái trước rồi, thì tắm với mình cũng đâu có sao. Đúng không?”

“Lý lẽ đó hoàn toàn vô lý!!”

“Mình hứa sẽ không làm gì kỳ lạ đâu! …N-Nhưng nếu cậu muốn làm gì kỳ lạ thì mình cũng không phiền đâu… hehehe♡”

“…!”

Biểu cảm tan chảy đó, cùng bộ ngực tự tin phô bày khiến đầu tôi lóe lên vài ảo tưởng ngu ngốc.

Không. Không, không, không.

Bình tĩnh lại nào, tôi ơi!

“Tớ sẽ không tắm với cậu đâu, Amagi-san. Với lại, tớ chưa bao giờ tắm với Subaru cả. Dù có thì cũng chỉ là hồi còn nhỏ thôi. Giờ thì không thể nữa rồi.”

“Chán quá đi! Đồ nhạt nhẽo!”

“Không phải nhạt nhẽo. Dù sao thì, thay vì cứ đút cho tớ, sao cậu không ăn phần của cậu đi? Nó nguội mất rồi đấy.”

“…………”

“…K-Khuôn mặt đó là sao?”

“Mình đút cho cậu rồi, đúng không? Giờ tới lượt cậu đút cho mình! ‘Aahn’!”

“Haaah… được rồi, được rồi.”

Khuôn mặt phụng phịu lập tức biến mất khi cô ấy cắn một miếng.

“Mmm! Ngon quá!” cô ấy cười khúc khích, tâm trạng lập tức xoay chiều.

 …Cô ấy thật sự đơn giản. Nhưng chính vì thế mới là điều tuyệt vời của cô ấy. Tôi nghĩ nó thật đáng quý.

“Được rồi nhé! Vậy! Dạo gần đây cậu làm chuyện gì tim đập mạnh với Subaru-chan chưa? Kiểu ngủ chung? Hẹn hò khoác tay? Nếu gần đây thì chúng ta cũng có thể làm giống thế đúng không?”

“Um… sao cậu cứ phải ám ảnh chuyện so bì với Subaru vậy?”

“Bởi vì mình yêu cậu, Saeki. Và khi người mình yêu lại có một cô gái thân thiết, thân hơn cả mình thì ghen tuông là lẽ tự nhiên. Mình chỉ muốn làm cùng những chuyện đó, cân bằng lại, và trở thành số một của cậu thôi!”

“…Cậu không cần phải đi xa đến thế. Amagi-san đã là người tớ thấy dễ thương nhất rồi.”

Tôi buột miệng nói ra.

Nói dứt câu, tôi hít một hơi.

…Khoan, hả?

Chẳng lẽ tôi vừa nói cái gì cực kỳ xấu hổ sao?

Ngày nào cũng bị Amagi-san bám dính, nghe cô ấy nói yêu tôi nhiều đến mức như tụng chú… chắc cuối cùng nó cũng ngấm vào.

“Số một” thật sự… chết rồi. Thảm quá. Mình muốn độn thổ. Xấu hổ quá đi mất.

Mà, đâu phải lời nói dối, nhưng mà…!

“…!”

“A-Amagi-san…?”

“Uuuh… uuugh…”

“Cậu ổn chứ…?”

Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng như quả táo nướng.

Đôi mắt long lanh ngấn lệ.

Lần hiếm hoi cô ấy trông hoàn toàn bị bất ngờ.

Ánh mắt cô ấy đảo loạn cho đến khi, vài giây sau, chạm vào ánh mắt tôi.

“Đó là một đòn tấn công bất ngờ quá…! Ugh, không, thật đấy! Cậu làm mặt mình trông kỳ lạ rồi!”

“T-Tớ không thấy cậu kỳ đâu…”

“…………”

“T-Tớ xin lỗi vì đã nói linh tinh…”

“…Mình thực sự là số một của cậu à?”

“Eh?”

“Mình là số một của cậu à?”

“…Ừm thì, đúng vậy.”

Cô ấy nhìn tôi thật lâu, dò xét như muốn xác nhận sự thật.

Khi cuối cùng cũng chấp nhận, gương mặt cô ấy nở nụ cười rạng rỡ.

“Hơn bất cứ ai trên đời này… mình là dễ thương nhất sao?”

“…Ít nhất là hiện tại…”

“Những lúc thế này thì dù có nói dối cũng phải trả lời ‘Ừ’ chứ!! Cậu nghiêm túc quá, đồ ngốc!”

“X-Xin lỗi!”

“Đừng xin lỗi, nói đi! Nào, cậu đã nói gì nào?”

“…Cậu là… dễ thương nhất… hơn bất cứ ai trên đời…”

“Ehehe~ yay~ Mình vui lắm luôn♡♡♡”

Trong khi Amagi-san xoay vòng hạnh phúc, tôi thì úp mặt che đi sự khổ sở.

Tôi từng khen cô ấy dễ thương, nhưng mức độ này thì đúng là xấu hổ gấp bội.

…Nhưng mà, nhìn cô ấy vui vẻ như thế thì chắc cũng ổn.

Nếu cô ấy thấy ghê tởm thì chắc tôi không gượng dậy nổi mấy ngày mất.

“Vậy thì…”

Ngay lúc tôi vừa thở phào nhẹ nhõm…

Amagi-san nở nụ cười thật tươi rồi nói.

“Vậy rốt cuộc chuyện tim đập mạnh cậu làm với Subaru-chan là gì thế?”

…Khoan. Chuyện đó vẫn chưa kết thúc sao?

Bình luận (24)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

24 Bình luận

Không kiện tôi cưới
Xem thêm
hẹ hẹ hẹ
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm
hehe Tfnc
Xem thêm