Web Novel
Chương 02: Mình Nghĩ Là Mình Đã Phải Lòng Cậu Rồi
21 Bình luận - Độ dài: 3,079 từ - Cập nhật:
Lúc đầu, tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra thật suôn sẻ.
【Giữ Hạng Trong Top 10 Của Khối Trong Các Kỳ Thi】
Đó là điều kiện mà bố mẹ đặt ra để cho tôi được sống một mình.
Tôi đã lo liệu mình có xoay sở nổi không, nhưng khi kỳ thi kết thúc thì hóa ra cũng chẳng có gì to tát.
Điểm số của tôi trong kỳ thi giữa kỳ đầu tiên ở cao trung khá tốt, và tôi đứng thứ ba toàn khối.
Với tốc độ này, tôi nghĩ mình có thể tiếp tục sống thoải mái một mình cho đến khi tốt nghiệp.
...Tôi đã nghĩ vậy.
Kết quả thi cuối kỳ tháng 7 là hạng 10. Khoảng cách giữa tôi và hạng 11 chỉ là hai… điểm.
Tôi đã quá tự tin vì đứng hạng ba từ lần thi đầu tiên.
Thêm vào đó, việc tự mình xoay sở học tập, công việc làm thêm và việc nhà hóa ra còn khó khăn hơn tôi tưởng nhiều.
Vì đi làm, thời gian tôi có để học thậm chí còn ít hơn lúc còn sống ở nhà.
Tệ rồi đây…
Thế là trong kỳ nghỉ hè cao trung đầu tiên của mình, tôi đã không ra ngoài một lần nào.
Tôi chỉ tập trung vào học và làm việc, cố gắng hết sức để kiếm tiền bất cứ khi nào có thể và học bất cứ lúc nào có cơ hội.
Đó là cách tôi đã lê cái thân thể kiệt sức hoàn toàn của mình bước vào học kỳ mới.
Trên đường đến lớp, tôi vẫn còn cảm giác như là một cái xác sống vậy, tôi nghe thấy giọng một người đàn ông đang tức giận. Nhìn sang, tôi thấy một cô gái trông rất nổi bật đang bị thầy phụ trách kỷ luật, là Yanagida-sensei mắng.
“...Đó là Amagi-san...”
Cái tên mà tôi buột miệng nói ra trước khi kịp nhận ra.
Amagi Arisa
Mái tóc vàng dài đến tận eo. Đôi mắt to nổi bật.
Cô ấy mặc một chiếc váy rất ngắn, trang điểm đậm và xỏ khuyên khiến cô ấy trông rất nổi bật ở trường.
Nội quy của trường vốn cũng khá thoáng, nhưng dù vậy, lần này chắc chắn là đã đi quá giới hạn của ban kỷ luật.
“Tôi đã được báo lại chuyện rồi! Hai đêm trước, em bị bắt gặp đi ra từ khách sạn cùng một nam sinh!”
“Em đã nói là em không vào khách sạn nào mà! Với cả đêm đó em ở nhà gọi điện với bạn!”
Có gì đó không ổn với cô ấy.
Chuyện này không chỉ đơn giản là việc ai đó bị mắng vì làm sai cả.
“Đây, xem đi! Thấy không? Nhật ký cuộc gọi của em đây này!”
“Thời buổi này, ai mà chẳng giả được cái đó.”
“Hả? Thầy đang nói cái quái gì vậy!?”
“Em nghĩ mình thông minh chút thì có quyền làm vậy sao? Có những chuyện được phép làm và có những chuyện không được phép làm!”
“Em đã nói rồi, em không làm gì hết!”
Amagi-san có thể được gọi là một “gyaru,” nhưng cô ấy lại là học sinh đứng đầu trường.
Cô ấy vào trường với hạng cao nhất và đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn trong cả kỳ thi giữa kỳ lẫn cuối kỳ học kỳ một. Gần như là một lỗi trong hệ thống vậy.
Có lẽ đó cũng là lý do tại sao ngoại hình của cô ấy được chấp nhận.
Nhưng nhìn vẻ tức giận của Yanagida-sensei thì điểm số chẳng còn ý nghĩa chỉ là ông ta chỉ đơn giản là không ưa cậu ấy mà thôi
.....Nhưng thế này thì quá đáng quá rồi chứ?
Những chuyện nhạy cảm thế này không nên lôi ra nói ở chỗ đông người.
Hét ầm lên ngay giữa hành lang khiến tất cả, cả học sinh lẫn giáo viên đều nghe thấy hết.
“Em đã làm bao nhiêu lần rồi hả? Trả lời đi! Em làm thế này được bao nhiêu tiền vậy!?”
“Em đã nói rồi... Em không làm gì hết...!”
Amagi-san luôn nổi bật.
Nếu có một bảng xếp hạng “Người được mong muốn hẹn hò nhất” thì chắc chắn cô ấy sẽ nằm đầu bảng xếp hạng.
Vậy nên đương nhiên có một đám đông tụ tập lại xem cô ấy bị la.
Trong khi Yanagida-sensei gào lên như người mất kiểm soát, Amagi-san thì cúi đầu xuống, vai run rẩy.
…..Tách.
Một giọt nước mắt rơi xuống sàn.
Thấy Amagi-san lúc nào cũng sôi nổi, rực rỡ giờ đây đang bật khóc... cơ thể mệt mỏi của tôi tự động hành động.
“Ừm, xin lỗi ạ...!”
Đừng làm, phần hoài nghi trong đầu tôi thở dài.
Những chuyện như thế này lại chẳng phải phong cách của tôi.
Nhưng dù vậy, một khi tôi đã mở miệng thì chẳng thể dừng lại.
“Thầy nói là hai đêm trước đúng không? Vậy thì Amagi-san không nói dối đâu. Cô ấy thực sự gọi điện với bạn cả đêm.”
“Làm sao cậu biết được!? Cậu cũng chung phe với con nhỏ này sao!?”
“Không, ý em là, em và cô ấy sống trong cùng một chung cư. Căn kế bên luôn. Tường thì mỏng dính, nên nói to chút là nghe thấy hết.”
“Vậy đưa ra chứng cứ ra đây! Một cái gì đó tôi có thể tin đi!”
“...Xin lỗi phải hỏi thế này, nhưng thầy có chứng cứ không, Sensei? Em chỉ tình cờ nghe thôi nên không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng ngoài tin đồn đó ra, thầy có bằng chứng nào cho thấy Amagi-san ra ngoài đêm đó không? Như ảnh chẳng hạn? Vì nếu thầy không có, thì lời em làm chứng cũng đáng giá y như vậy. Nếu không thì không công bằng.”
Yanagida-sensei im lặng.
Dĩ nhiên rồi. Ông ta không thể có gì trong tay cả.
Vì Amagi-san thực sự ở nhà đêm đó.
Cô ấy đã cười ầm ĩ qua điện thoại từ tối đến tận nửa đêm, phá tan buổi học của tôi.
Thành thật mà nói thì, khi nhìn thấy cô ấy bị mắng như vậy, tôi cũng mang chút cảm giác đáng đời.
Nhưng dù vậy, cho dù một người có phiền phức thế nào thì cũng không đáng bị lôi ra làm trò cười công khai chỉ vì một tin đồn vô căn cứ.
Và nếu tôi biết cô ấy vô tội mà vẫn im lặng thì tôi chỉ là một kẻ rác rưởi.
“...Đừng để chuyện này xảy ra lần nữa.”
Có vẻ như ông ta vẫn không phục, Yanagida-sensei quay người bỏ đi.
Phù... căng thẳng thật.
Chắc đây là lần đầu tiên tôi dám cãi lại giáo viên.
“Uwoaahhh!”
“Người đó là ai vậy? Ngầu quá!”
“Cậu ta chặn họng được Yanagida kìa!”
Bỗng nhiên hành lang nổ tung tiếng reo hò.
“Hả?”
Tôi chớp mắt nhìn quanh.
Giáo viên kỷ luật vốn chẳng được lòng ai, nên tôi chắc là mình vừa trông như một anh hùng nào đó.
Giờ tôi lại bắt đầu lo lắng vì một lý do khác.
Nếu thầy để ý tôi, gọi cho bố mẹ, rồi họ lôi tôi về nhà bất kể điểm số ra sao thì sao...?
Mình phải chuồn thôi.
Bị chú ý thế này chẳng mang lại điều gì tốt cả!
“...Huh?”
Tôi bước một, hai bước nhưng không thể đi tiếp.
Có ai đó đang kéo vạt đồng phục của tôi.
Lần theo mảnh vải bị kéo, tôi thấy một bàn tay với móng được chăm chút.
Một cánh tay mảnh khảnh giữ tôi lại, chính là Amagi-san.
“Cái…!? N-Này...!”
Cô ấy nắm lấy cổ tay tôi và, với sức mạnh bất ngờ, kéo tôi ra khỏi lớp học.
Chúng tôi băng qua đám đông, chạy dọc hành lang, lao lên cầu thang…
Và cuối cùng dừng lại ở chiếu nghỉ, nơi Amagi-san quay người lại.
“Ờm... Nếu tớ xen vào chuyện không liên quan thì xin lỗi. T-Tớ không cố ý...!”
“……”
“Chỉ là... tớ không thể im lặng được...!”
“...Cảm ơn...”
Giọng cô ấy nhỏ, ướt át, chẳng giống chút nào với tiếng cười vui vẻ mà tôi vẫn thường nghe xuyên qua bức tường.
Cô ấy ngẩng mặt lên.
Đôi mắt như hồng ngọc, nhòe nước mắt, chớp nhìn tôi. Vẻ mặt yếu đuối ấy khiến tim tôi đập loạn không kiểm soát được.
“Cậu tên là gì...”
“Ể?”
“...Tên của cậu là gì?”
“Um, tớ tên là Saeki Mashiro...”
“Cậu học lớp nào?”
“Lớp 1-2.”
“...Hiểu rồi.”
Dù là hàng xóm, cô ấy thậm chí còn chẳng biết tên tôi.
Ừ thì, cũng dễ hiểu. Chúng tôi hầu như chưa bao giờ nhìn mặt nhau, và cũng không học chung lớp.
...Nhưng vẫn thấy hơi chạnh lòng khi nhận ra chỉ có mình tôi là biết về người kia.
Điểm số của tôi cũng đâu tệ... nhưng chắc cái gì dưới hạng nhất thì chẳng ai để ý.
Thôi, kệ. Dù sao cô ấy cũng đã cảm ơn tôi, vậy nghĩa là việc tôi làm không phải vô ích.
Có lẽ cô ấy sẽ ngỏ ý giúp tôi học để cảm ơn? Heh...
Ừ phải rồi. Chuyện đó chắc chẳng bao giờ xảy ra.
Chúng tôi thậm chí còn không phải bạn bè.
Đừng có mà hy vọng chỉ vì mày đã giúp cô ấy một lần, Mashiro.
“Mình....”
Đôi mắt đẫm nước mắt của cô ấy vẫn còn đỏ, một giọt nước đọng lại ở khóe.
Nhưng giờ nét mặt của cô ấy hoàn toàn ngược lại, cười lên rạng rỡ hết cỡ.
Cô ấy nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi.
Mềm mại, ấm ám và hơi ướt mồ hôi, rõ ràng là bàn tay con gái mà.
Cảm giác đó khiến tôi bối rối, và nụ cười của cô ấy khiến tôi không nói nên lời.
Rồi Amagi-san nói, rõ ràng và dứt khoát.
“....Mình nghĩ là mình đã thích cậu rồi, Saeki!!”
………………………
………………
…………
“…Hả?”
Sau một khoảng lặng dài, chỉ có đúng một âm tiết đó là bộ não tôi có thể thốt ra.
Khoan. Đợi đã.
Chuyện này diễn ra đột ngột quá mức để có thể kịp xử lý. Tầm nhìn của tôi bắt đầu quay vòng vì bối rối.
…À, tôi hiểu rồi! Đây chắc là một cái bẫy tình yêu gì đó rồi!
Phù, suýt chút nữa thì mắc bẫy rồi.
Mà cô ấy lừa tôi kiểu này thì sẽ được gì chứ? Tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của người đứng hạng nhất toàn khối đâu.
“Saeki, sao thế? Cậu ổn không?”
“Ờ, không! Ý tớ là, tớ sẽ không mắc lừa đâu! Tớ không có tiền hay gì cả!”
“Tiền á? Mình chẳng hiểu cậu nói gì hết, nhưng mình đã nói là mình thích cậu mà.”
“T-Tớ không hiểu! Nếu không liên quan đến tiền, vậy chuyện này có nghĩa là gì!? Tớ đâu có làm gì với cậu đâu, phải không!?”
“Cậu đã giúp mình, đúng không? Lúc đó, tim mình đập loạn lên. Và ngay cả bây giờ, ngực mình vẫn đang còn thắt lại... Ôi không, giờ mình đang toát mồ hôi rồi! Mình không có mùi đâu phải hông!?”
“Whoa!!”
Cô ấy bất ngờ kéo bàn tay đang nắm lại của tôi và lôi tôi sát vào không gian riêng của cô ấy.
Khoan đã, cô ấy định bắt tôi ngửi mùi của cô ấy hay gì thế!?
Chẳng biết làm gì khác, tôi chỉ buột miệng, “C-Cậu không có mùi gì cả đâu“ và cô ấy buông tay tôi ra với tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cảm thấy như vừa trải qua một trải nghiệm không đúng đắn cho lắm.
…Không, không! Chuyện đó không phải là vấn đề hiện tại!
“C-Cậu chỉ đang tưởng tượng thôi! Không đời nào ai lại yêu nhanh đến thế!”
“Vậy thì quá trình chính xác để yêu là gì thế?”
“Ể?”
“Nếu có một đáp án đúng cho việc làm thế nào để yêu, mình rất muốn nghe đấy.”
“Đ-Đáp án đúng...? Ờ thì, cái đó...”
“Yêu một người đã giúp mình có phải là đáp án sai không? Chẳng phải thực ra nó rất gần với đáp án đúng hay sao?”
“Không phải vấn đề đó! Ý tớ là, người ta đâu có đi tỏ tình một cách đường đột thế này chứ!”
Tôi không chịu nổi nữa mà thay đổi chủ đề.
Về trí tuệ, cô ấy vượt xa tôi. Không đời nào tôi thắng nổi trong một cuộc tranh luận, và giờ tôi mới nhận ra câu hỏi ban đầu của mình vốn đã sai.
Cô ấy nói đúng, không có quá trình chính xác nào cho việc yêu cả. Và cho dù có thì, một thằng như tôi chưa từng có bạn gái cũng đâu biết nó là gì.
“..Mình chỉ là... chưa từng cảm thấy như thế này trước đây.”
Đặt tay lên ngực, Amagi-san mỉm cười, nét mặt dịu dàng và đầy ấm áp.
“Đã có rất nhiều người nói họ thích mình, nhưng tất cả họ chỉ muốn đùa giỡn thôi. Chẳng ai thực sự giúp đỡ khi mình cần cả….”
Cô ấy cúi mắt xuống trong thoáng chốc rồi lại ngẩng lên nhìn tôi.
“Cậu chính là người đầu tiên đó, Saeki.”
Đôi mắt đỏ thẩm ấy mang một hơi ấm dịu dàng, phản chiếu không gì khác ngoài tôi.
Như thể muốn nói cô ấy chẳng cần gì khác, chúng nhìn thẳng vào mắt tôi.
Chuyện này... khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng một cách kì lạ.
“Đó là lý do mình thích cậu! Mình đã đến giai đoạn ‘Mình muốn hẹn hò với cậu ấy quá’ luôn rồi! Tay mình cảm thấy ngứa ngáy vì chỉ muốn chạm vào cậu thôi!”
Cô ấy lắc các ngón tay và nở nụ cười tinh nghịch đầy nguy hiểm.
“Hyuh—” Tôi theo phản xạ mà lùi lại một bước nhỏ.
Thấy vậy, cô ấy vội giấu tay ra sau lưng mình.
“Mình đâu có nói là ‘Hãy làm bạn trai tớ ngay bây giờ!’ hay gì đâu! Ngay cả mình cũng biết thế là đòi hỏi quá rồi!”
“P-Phải...”
“Vậy nên thay vào đó ta hãy làm bạn. Làm bạn, với ý định sẽ hẹn hò! Mình thề là mình nhất định sẽ khiến cậu thích mình cho mà xem!”
Đôi môi đỏ thắm của cô ấy cong thành nụ cười.
Nụ cười rạng rỡ, cô ấy tỏa ra năng lượng như một ánh dương chói rọi khắp mọi nơi.
Tôi vẫn chưa thật sự hiểu rõ, nhưng... thành thật mà nói, sâu trong thâm tâm của tôi thì sao?
Tôi khá là vui.
Tất nhiên là vui rồi!
Không có nam sinh cao trung nào mà không phấn khích khi có người bày tỏ trực tiếp như thế này cả!
…Nhưng mà.
Nếu tôi có bạn gái, và nếu ai đó biết tôi đang hẹn hò thì có thể đồng nghĩa với việc chấm dứt cuộc sống một mình của tôi.
Tôi sẽ phải từ bỏ cái nơi trú ẩn mà mình đã khó khăn lắm mới có được.
Đó là điều cuối cùng tôi muốn.
“X-Xin cậu hãy tha cho tớ đi mà!”
“Tại sao chứ!? Mình chỉ muốn được làm cậu thích tớ thôi mà!”
Rõ ràng là cô ấy không hiểu cái nguy hiểm mà tôi đang gặp phải.
Những cô gái như cô ấy không nên xem thường sự đơn giản trong trái tim của một nam sinh tuổi mới lớn..
Chỉ cần nói “Mình thích cậu” thôi cũng đủ để làm chúng tôi rối loạn rồi. Nếu cô ấy tiến xa hơn nữa, tôi thật sự sẽ chẳng thể kháng cự nổi.
“T-Tớ không thể! Tớ còn phải học hành và nhiều chuyện khác nữa!”
Ngay trước khi tôi kịp nói hết, chuông cảnh báo cho buổi chào cờ sáng đã reo.
Bị rắc rối ngay ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ sẽ là thảm họa.
“V-Vậy đó!!”
Tôi xoay người chạy thẳng về lớp học.
Bỏ ngoài tai Amagi-san đang gọi theo sau, tôi chạy hết tốc lực.
Ở trường tôi, ngày đầu tiên của học kỳ hai là một ngày học chính thức.
Dù tôi ngồi nhìn chằm chằm vào bảng đen, đầu óc tôi hoàn toàn bị chiếm bởi Amagi-san. Câu nói “Mình sẽ khiến cậu thích mình” cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một giai điệu khó dứt.
Nếu tôi đồng ý... thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?
Ngay khi câu hỏi đó xuất hiện, tôi lập tức tưởng tượng đến vòng ngực lớn của Amagi-san.[note78971]
K-Không không không! Cái kiểu mơ tưởng gì thế này!?
Chẳng phải cuộc sống hiện tại của tôi mới là hạnh phúc nhất sao!?
Câm đi, thứ dục vọng trần tục!! Biến mất đi, hormone tuổi mới lớn!!
Hãy nhớ cái cảm giác tệ hại khi phải sống ở nhà đi!!
…Với tất cả mớ hỗn loạn đó xoay vòng trong đầu, tôi chẳng thể nào tập trung trong lớp. Cả ngày trôi qua trong mớ hỗn loạn nóng nảy và bực bội.
Nghĩ lại thì, từ sáng đến giờ tôi chưa thấy Amagi-san lần nào.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị cô ấy trêu chọc lúc ra chơi hay gì đó, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Chắc là tôi đã lo lắng thừa thãi rồi.
Chắc cô ấy đã tỉnh táo lại rồi.
Ừ, chắc chắn vậy. Cả chuyện đó chỉ là hiệu ứng “cầu treo” thôi. Cảm xúc thoáng qua thôi chỉ cần nghỉ ngơi, ăn vặt, rồi quên luôn.[note78976]
Đến giờ về rồi.
Hôm nay tôi không phải đi làm, nên có thể học bao nhiêu tùy thích.
“Saekiiiiiiii!!”
Đúng lúc tôi đứng dậy chuẩn bị đi, giọng Amagi-san vang lên khi cô ấy xông vào cửa lớp.
Với nụ cười rạng rỡ đến mức có thể thắp sáng cả căn phòng, cô ấy hét to….
“Mình thích cậu!!”
Tất cả nam sinh trong phòng ngay lập tức hóa đá, đưa mắt khắp nơi tìm mục tiêu của lời tỏ tình đó.
Và ngay khi họ phát hiện ra tôi, tất cả đều phóng những ánh nhìn như dao găm về phía tôi.


21 Bình luận
maf vẫn thua 10$hi
Thôi thì cầu cho may mắn sẽ đến với main nhà ta =)))
Đề xuất trans thêm chú thích cho hiệu ứng "cầu treo" cho những ng ko bt
hoặc ném thẳng vô mặt cái link giải thíchBtw, TFNC.
YAAI