“Vậy đây là phòng của Saeki, huh?”
Sau giờ học, thay vì về nhà mình, Amagi-san đi thẳng sang chỗ tôi.
Căn hộ của chúng tôi cùng một kiểu bố trí, ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt, thế mà cô ấy vẫn gật gù như đang suy ngẫm khi nhìn xung quanh.
…Thật sự, con trai đúng là hết thuốc chữa.
Sau bao nhiêu chuyện tôi đã làm để đẩy cô ấy ra xa, rốt cuộc tôi lại thấy tim mình xao động, chỉ vì có một cô gái trong phòng.
“Đợi một chút, tớ sẽ lấy đệm cho khách…. đợi đã!?”
Khi tôi đang lục trong tủ đồ rồi quay đầu nhìn lại, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Amagi-san đang nằm dài trên giường tôi.
“Cậu làm gì vậy!? Ít nhất thì cũng ngồi cho đàng hoàng chứ!”
“Ehh? Thế này thì giống như bọn mình đang nằm cùng nhau mà.”
“Giường đó tớ chắc đổ mồ hôi rồi! Sẽ có mùi lạ đấy!”
“…Cậu định đánh dấu mùi của cậu lên người mình hay gì à?”
“Sao cậu lại nhảy tới cái kết luận đó thế!? Chính cậu mới là người đang nằm đó!”
“Thì là, nhìn theo một góc độ nào đó…”
“Góc độ nào cũng thấy rõ ràng là cậu!!”
Cô ấy xoay người nằm nghiêng và đá chân một cách nghịch ngợm.
Mỗi lần cô ấy cử động, đồng phục lại xê dịch đi, và váy gần như lật lên làm tôi chẳng biết nên nhìn đi đâu cho phải.
“Vậy thì mình cũng sẽ đánh dấu cậu luôn~♡”
Nói rồi, cô ấy vươn tay lấy cái gối của tôi, ôm chặt như ôm thú nhồi bông.
Với nụ cười tinh nghịch, cô ấy xoay người lại, như thể cố thoa mùi của mình vào đó.
Ngay từ lúc bước vào, cô ấy đã tăng ga hết cỡ rồi.
Thật lòng thì, cách thể hiện tình cảm thẳng thắn ấy làm tôi khá vui… nhưng đồng thời cũng khiến tôi cực kỳ lo lắng chuyện sẽ đi xa tới đâu.
“Đ-Được rồi! Học thôi! Đó là điều cậu hứa còn gì!”
“Cậu nóng vội quá~. Chúng ta hông thể thư giãn thêm chút nữa à?”
“Không! Như vậy thì chỉ phí thời gian… với lại…!”
“Vì cậu lo sẽ nhìn thấy quần lót của mình đúng không?”
“Nếu cậu biết thì dừng lại đi chứ!!”
Cô ấy mỉm cười ngọt ngào kéo dài, rồi hơi nhấc gấu váy lên.
Chỉ vừa đủ để thấy thấp thoáng bên dưới, một bộ đồ lót đen thanh nhã.
“....Mình biết, nên mới làm thế đó~♡”
Tôi biết rõ mình không nên nhìn, nhưng lại chẳng thể rời mắt.
Cả cơ thể cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Amagi-san phá lên cười, buông váy xuống. “Saeki, cậu nhìn chăm chăm quá đó~♡”
Tôi sực tỉnh, vội quay lưng lại với cô ấy, ngồi bệt xuống sàn và lôi bản thân lên bàn.
H-Học! Phải tập trung học!
Đó là lý do duy nhất cô ấy đến đây!
Chỉ cần phát hiện việc dạy dỗ của cô ấy có chút gì tệ, tôi sẽ tống cổ ngay lập tức!
“…Muốn hoàn thành việc chúng ta đã bắt đầu sau khi học xong không~?”
“~~~~~~~~!!”
Cô ấy thì thầm ngay sát tai, khiến tôi rùng mình.
Khi tôi quay sang nhìn, cô ấy đang cười toe toét. Gương mặt đó rõ ràng là kiểu “bắt được rồi”.
“Tớ nói rồi, không làm mấy chuyện không đứng đắn! Cậu muốn tớ bị đuổi học à!?”
“Ehehe~! Xiiinn lỗi mà!”
Không đùa đâu, nếu việc này mà không hiệu quả, tôi sẽ ném cô ấy ra ngay.
Tôi nghiêm túc đó, thật sự!
◆
“.....Và đó là cách nó hoạt động đấy. Hiểu không ?”
“…………”
“Sao vậy, Saeki? Vẫn chưa hiểu à?”
“K-Không, chỉ là…”
“Hm?”
“Rất là dễ hiểu… C-Cậu giỏi thật đó, Amagi-san! Thật sự luôn… Tớ đã nghĩ thế từ lúc xem chất lượng vở ghi chép của cậu rồi, nhưng cậu vượt xa cả mong đợi của tớ…!”
Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu học cùng nhau.
Saeki trông thật ấn tượng, nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Hơi nghiêng người về phía trước, cậu ấy chỉ chăm chăm nhìn tôi và chỉ mình tôi.
“C-Cậu không cần tâng bốc mình đâu… Ý mình là, chuyện này hoàn toàn bình thường mà~.”
“…Cậu đang ngại đó à?”
“Fweh!? K-Không có đâu!”
“Nhưng mặt cậu rõ ràng đang đỏ mà.”
Tôi theo phản xạ đưa cả hai tay lên ôm má mình.
Nóng quá… có lẽ vậy?
Có vẻ phản ứng đó khiến cậu ấy thấy buồn cười, Bởi vì Saeki bắt đầu cười khúc khích.
“Đ-Đừng có cười mà! Mình không quen được khen vì chuyện học hành đâu!”
“Với thành tích như vậy? Tớ khó mà tin lắm.”
“…Ý mình là, mình nhìn như thế này, và mình hành xử cũng như thế này. Mọi người thường chỉ ghen tị hoặc ghét mình thôi. Kiểu như, ‘Sao lại là con nhỏ này?’ cậu hiểu không?”
Ngay cả chuyện xảy ra với Yanagida hôm nay chắc cũng vì ai đó bịa chuyện.
Đây chẳng phải lần đầu xảy ra chuyện như vậy.
Người ta giấu đồ của tôi, nói xấu sau lưng tôi…
Nếu đã khó chịu đến thế, thì nên dành sức đó mà học đi cho rồi.
“Có người như thế sao…”
Saeki mở miệng.
“Nhưng chính vì thế nên mình mới nghĩ cậu thật tuyệt vời.”
Ánh mắt chân thành ấy chỉ hướng về mình tôi.
“Cậu biết rõ mọi người ghen tị, vậy mà vẫn nỗ lực chăm chút ngoại hình, giữ điểm số cao. Tớ không nghĩ mình có thể làm được điều đó… Có lẽ bản thân sẽ gục ngã vì áp lực mất. Tớ không mạnh mẽ đến thế đâu.”
Cậu ấy cười ngượng ngùng, rồi thêm vào, “X-Xin lỗi nếu tớ nói kỳ quá,” và cười một cách lo lắng.
Nụ cười đó, những lời nói đó… khiến trong lồng ngực tôi dâng lên thứ gì đó ấm nóng và đỏ rực.
Khen ngợi người khác khó hơn chỉ trích nhiều.
Nhất là khi nói thẳng mặt, không phải ai cũng làm được.
Ấy vậy mà cậu ấy làm một cách tự nhiên, không có động cơ gì ẩn giấu.
Được phải lòng một người như thế này… Tôi chắc là cô gái may mắn nhất thế giới.
——Grrrrrrrrrgle!
Oh trời. Không phải lúc này chứ!
Tôi đã hoàn toàn quên ăn trưa khi lo làm cuốn sổ ghi chú để đàm phán đó… nhưng thật sự, tại sao bụng tôi lại kêu vào đúng lúc này chứ!?
“Ăn thôi. Dù gì cũng gần tới giờ cơm tối rồi.”
“Ah! X-Xin lỗi! Nghe cứ như mình cố tình gợi ý vậy!”
“Tớ cũng đói mà, thế thì tiện rồi. Cậu muốn ăn gì?”
Cậu ấy bắt đầu dọn bút vở trên bàn, rồi lấy từ kệ ra một cái tạp dề trắng.
Khoan đã… tạp dề!?
“Cậu biết nấu ăn sao, Saeki!?”
“Ừ, biết chứ. Tớ từng phụ trách việc nấu ăn ở nhà.”
Cậu ấy bước vào bếp, rồi bất ngờ khựng lại.
“Chờ đã… cậu không ghét đồ ăn nấu tại nhà chứ? Tớ có thể làm đồ đông lạnh nếu…”
“Không đời nào!! Mình sẽ ăn tất cả! Cứ làm món nào cậu giỏi nhất đi!!”
Thở phì một hơi nhẹ nhõm, Saeki mỉm cười rồi mở tủ lạnh.
Chiều nào tôi đi ngang qua hành lang cũng đều ngửi thấy mùi thơm từ chỗ ống thông gió nhà cậu ấy.
Thì ra là cậu ấy nấu ăn…
Một chàng trai biết nấu ăn… heh, tôi không ngừng cười được.
“Tớ có củ cải hầm thịt băm và cà tím ướp từ hôm qua. Món chính thì mình sẽ làm thịt heo xào gừng. Cậu có muốn canh miso không?”
“C-Có chứ!”
“Được rồi, tớ làm luôn đây. Cơm thì đã nấu sẵn rồi, chờ tớ 15 phút.”
Cậu ấy bắt tay vào chuẩn bị nhanh chóng và thuần thục.
Lúc đầu, tôi ngồi yên trên giường để khỏi cản trở, nhưng cuối cùng, không kìm được mà lại gần.
“Gì đấy? Tớ đang cầm dao và dùng bếp. Nếu cậu làm phiền, tớ sẽ nổi giận thật đấy.”
“Mình biếttt mà! Mình chỉ muốn xem cậu gần hơn thôi! Mình sẽ không quấy rầy đâu!”
“…Đâu có gì thú vị để xem.”
Xin lỗi chứ!? Rõ ràng là có quá nhiều thứ thú vị!!
Cậu ấy không nhận ra sao? Kỹ thuật dao y như đầu bếp chuyên nghiệp.
Tôi yêu đôi tay của cậu ấy, ngón tay dài, móng thì gọn gàng, gân nổi rõ. Thật tuyệt.
Tôi cũng yêu vẻ tập trung ấy nữa. Biểu cảm nghiêm túc, cái cách cậu liếc nhìn tôi qua khóe mắt như hơi khó chịu, tất cả đều quá tuyệt.
Nghĩ lại mới thấy, trong căn phòng nhỏ này, chiều cao của Saeki càng nổi bật.
…Chắc cậu ấy cao khoảng 180cm nhỉ?
Cậu ấy chu đáo, thông minh, nấu ăn giỏi, lại còn khá đẹp trai.
Ừ thì, có hơi u ám một chút, nhưng mà…
Tại sao một người như thế này lại không có bạn gái chứ?
Chẳng lẽ các cô gái khác ở trường bị mù rồi sao!?
Thôi không, thế này mới tốt. Để tôi là người duy nhất biết.
“S-Sao cậu lại cười như vậy…?”
“Hm~? Hehe… Mình chỉ thấy cậu hấp dẫn lắm thôi, Saeki♡”
“Có thể đừng nói mấy lời đó khi tớ đang nấu ăn không!? Tớ sẽ phân tâm rồi tự làm mình bị thương đấy!”
“Xin lỗiii~!”
Vì không muốn cậu ấy bị thương, tôi ngoan ngoãn quay lại giường.
Tôi nằm xuống và ôm chặt chăn của cậu ấy.
Chop chop, xèo xèo, bụp bụp….
Động tác của cậu ấy ăn khớp hoàn hảo với âm thanh, trơn tru và thành thạo. Ngay cả dáng tạp dề đung đưa cũng làm tôi ngẩn ngơ.
Giờ phút này, chắc chắn tôi đang làm gương mặt ngốc nghếch say mê nhất đời mình.
Không thể nào để Saeki nhìn thấy tôi thế này.
Uhehehe♡


16 Bình luận
MỲquá🐧YAAI