“Whoaaa!! Tuyệt quá đi!!”
Trên bàn ăn đã được bày đầy đủ bữa tối hôm nay.
Cơm trắng, súp miso, củ cải hầm thịt băm, cà tím muối, và thịt heo xào gừng. Món nào cũng hơi ngả sắc nâu, nên tôi thêm bắp cải thái sợi và cà chua cắt lát để làm rau ăn kèm với thịt heo.
Vừa nhìn thấy tất cả, Amagi-san liền phản ứng quá mức phấn khích.
Như một con cún đang đói, đôi mắt cô ấy sáng rực, trông như sắp nhào vô bữa ăn.
“Cậu chỉ đang giả vờ vui thôi à? Nếu chỉ vì muốn nể mặt thì…”
“Không có đâu! Saeki phải tự tin hơn đi chứ!”
Cô ấy hết nhìn đồ ăn rồi lại quay sang nhìn tôi với đôi mắt đỏ rực lấp lánh.
Hơi thở dồn dập cho thấy cô ấy nóng lòng muốn ăn đến mức nào.
“V-Vậy thì… I-Itadakimasu.”
“Itadakimasu!!”
Giọng cô ấy đầy năng lượng, nhưng động tác lại hết sức tao nhã.
Ngay cả cách cầm đũa, lẫn cách ăn cũng toát lên vẻ duyên dáng.
Thì ra Amagi-san ăn uống như vậy sao…
“Gì đây? Saeki, cậu nhìn chằm chằm hơi nhiều quá rồi đó?”
“Ah! X-Xin lỗi! Cậu ăn duyên dáng quá, tớ không kìm được…”
“Thật à? Nó vẫn hơn là bừa bộn đúng không? Hay là Saeki không thích vậy?”
“Không hề! Tớ Thật sự rất thích mà!”
Lời vừa thốt ra, tôi lập tức hối hận vì nghe quá vụng về.
Trong khi máu như rút hết khỏi người, Amagi-san lại đỏ mặt. Cô ấy chớp mắt liên tục, môi hơi hé, đứng hình tại chỗ.
“Không phải ý đó! Ý tớ là… sự tương phản với vẻ ngoài của cậu làm tớ bất ngờ, hay đúng hơn… sự duyên dáng như vậy không phải thứ có thể có ngay trong một sớm một chiều. Tớ chỉ thấy thật ấn tượng vì cậu chắc hẳn đã nỗ lực rất nhiều để có được điều đó…”
“Đ-Đừng có khen mấy chuyện kỳ cục như thế! Ngại chết mất… Mình đâu có quen nghe mấy lời kiểu đó đâu…!”
Tuy nói vậy với đôi mắt hơi nheo lại, nhưng trông cô ấy thật sự rất vui.
Cắn một miếng thịt heo, rồi ăn một ít cơm, sau đó nuốt xuống, nhấp một ngụm súp miso rồi hắng giọng, má cô ấy vẫn còn ửng hồng.
“Được rồi, tới lượt mình! Sẽ khiến Saeki phải bối rối đấy!”
“Hả?”
“Món ăn của cậu tuyệt vời thật sự! Đúng là đẳng cấp nhà hàng luôn! Nhất là món củ cải hầm này được làm lạnh đúng chuẩn, ngấm vị vừa khít, ăn cùng cơm thì không chê vào đâu được! Mình không thể ăn đồ ăn của ai khác được nữa rồi!”
“…C-Cảm ơn.”
Những bữa cơm ở nhà lúc nào cũng là chiến trường.
Năm anh em đang tuổi ăn tuổi lớn, thêm ba người anh chị khó bảo. Họ làm mọi cách chỉ để nhét đầy bụng mình.
Thế nên, đã lâu rồi tôi mới được nghe ai đó khen trực tiếp món mình nấu như thế này.
Bị bảo phải đỏ mặt mà thật sự đỏ mặt thì khá bực bội, nhưng… vui thì là thật lòng.
Chuyện đó không thể chối cãi.
“Aaahhh mình chịu hết nổi rồi!! Quá sức chịu đựng rồi!!”
“Eh!? C-Có chuyện gì vậy!?”
Một giây trước còn khen tôi, giây sau đã lấy hai tay che mặt, than vãn thảm thiết.
Tôi không theo kịp cú xoay chuyển cảm xúc đó, đành cất giọng đầy hoang mang.
“Nhìn người mình thích hạnh phúc thế này, quý giá quá mức!! Cái này chẳng giống phản công chút nào cả! Mình chỉ thấy bị choáng ngợp thôi!!”
“Cho dù cậu nói vậy thì…”
“…Được rồi, mình sẽ cởi đồ. Như thế chắc chắn sẽ làm cậu bối rối…!”
“M-Một cô gái làm vậy thì không có món tráng miệng đâu!!”
“Có món tráng miệng ư!?”
“Hôm qua tớ tiện tay làm pudding… cậu có muốn ăn sau không?”
“Muốn!!”
Nét mặt rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Thế nhưng cách ăn vẫn giữ sự thanh nhã, vừa ăn vừa không ngừng kêu “Ngon quá!”
So với bữa ăn của mình, tôi lại cứ nhìn cô ấy nhiều hơn.
“Mình vừa nảy ra ý hay. Khi nào kết hôn, hai đứa mình mở quán ăn chung đi?”
“Khụ! Khụ khụ! K-Kết hôn…!? Đừng có đột nhiên nói mấy câu đùa kỳ cục đó chứ!!”
Lời nói như cú đấm giáng thẳng vào tim, khiến tôi nghẹn cứng.
Tôi cố uống trà để lấy lại bình tĩnh, thì cô ấy lại thêm câu “Đâu phải đùa đâu” làm tôi phun hết ra ngoài. …Hay rồi, áo quần tôi giờ ướt nhẹp.
“Um… nếu tớ có hơi thúc ép thì xin lỗi, nhưng cậu thật sự ổn với chuyện này chứ?”
“Với cái gì cơ?”
“Tớ hiểu là cậu phải lòng tớ sau khi được tớ giúp đỡ. Nhưng thật ra cậu đâu biết gì về tớ, đúng không? Vậy mà cậu lại cứ bám lấy tớ và nói thích tớ rổi còn xông vào phòng…. Luôn có khả năng là tớ lợi dụng tình cảm của cậu mà, đúng chứ?”
Nghe tôi nói vậy, Amagi-san chớp mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, cô lại nở nụ cười thường ngày, hàm răng trắng hoàn hảo ánh lên vẻ tự tin.
“Cậu nói đúng, mình chẳng biết gì về cậu cả. Nhưng như vậy chẳng phải càng đáng mong chờ sao?”
“Đ-Đáng mong chờ?”
Tôi lặp lại lời cô ấy, Amagi-san đặt đũa xuống, rồi bò sát lại trên cả 2 tay và 2 chân.
Cô ấy bất ngờ vươn tay về phía tôi.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua má tôi, gỡ một hạt cơm dính ở đó. Cô ấy liếm nhẹ, rồi mỉm cười trong trẻo.
“Vậy thì chẳng phải từ giờ mình sẽ được tự bản thân khám phá hết những điều mình yêu ở cậu sao?”
Sự lạc quan quá mức của cô ấy khiến tôi không nói nên lời.
Được một người có thể nói thẳng ra những lời như thế thích mình… chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi thấy vui, mặt nóng bừng lên. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cắn chặt răng, nhưng không tài nào dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy
“Ah… cậu đỏ mặt rồi! Saeki thật sự đỏ mặt rồi kìa!”
“Có vấn đề gì sao!? Ai nghe mấy lời đó cũng sẽ đỏ mặt thôi mà!”
“Ehehehe~♡ Mình thắng rồi~♡”
Cô ấy chọc ngón tay vào má tôi… chọc, chọc.
“Với lại, nếu cậu là kiểu con trai sẽ lợi dụng mình, thì đâu cần phải lo lắng chuyện này như thế. Chính vì thế nên mình mới biết Saeki là người tốt đó.”
“…Cậu có chắc là nên tin tớ không? Đàn ông thì ai cũng là con sói cô độc cả đấy.”
“Oh, vậy thì mình nên đi tắm sau bữa tối đúng không? Mình sẽ lấy đồ lót thay trước nhé!”
“Cậu thoải mái quá mức rồi đó!! Ít nhất cũng phải tỏ ra ngại ngùng một chút chứ!?”
“Nhớ tắt đèn nhé…♡”
“Đó không phải là ý tớ nói ngại ngùng đâu!!”
Tôi nheo mắt lườm cô ấy trong khi cô ấy cười khúc khích như tiếng chuông, còn tôi thì nhấp một ngụm súp miso.
Khác hẳn với chiến trường trên bàn ăn ở nhà, đây chỉ là một khoảng thời gian vui vẻ, ấm áp.
Sau nửa năm ăn cơm một mình, khoảnh khắc này lại càng khiến tôi thấy dễ chịu.
“Chỉ để cậu biết thôi.”
“Gì vậy?”
“Mình chỉ thoải mái như thế này với Saeki thôi. Mình chưa từng làm gì giống vậy trước đây cả.”
“T-Tớ biết làm sao được chuyện đó chứ!?”
“Mình sẽ trao cho cậu lần đầu của mình, từng chút một~♡”
Nếu cứ tiếp tục thế này… tôi không biết bản thân có thể giữ được trước khi hóa thành con sói cô độc trong bao lâu nữa.


17 Bình luận
YAAI