Web Novel
Chương 08: Cậu Đang Làm Tim Mình Đập Loạn Nhịp Đó~♡
14 Bình luận - Độ dài: 1,600 từ - Cập nhật:
“Tớ về rồi đây!”
“Chờ chút đã, đây là phòng tớ…hả!? Amagi-san!?”
Sau khi về nhà, Amagi-san trở về phòng mình để thay bộ đồ đẫm mồ hôi. Khoảng 10 phút sau, cô ấy xuất hiện trong phòng tôi.
Cô mặc một chiếc áo camisole ngắn gần như chẳng che nổi vòng ngực đầy đặn, một chiếc áo khoác jersey rộng thùng thình và quần short bó sát phô bày đôi đùi trắng nõn.
Đúng kiểu… đồ mặc ở nhà kiểu cẩu thả mà.
Em gái tôi từng mặc mấy bộ tương tự, nhưng khi người mặc là bạn cùng lớp thì cảm giác lại hoàn toàn khác.
“L-Làm ơn mặc thêm gì đó đi! Hoặc ít nhất kéo khóa áo khoác lại…!”
“Không.”
“Câu trả lời nhanh thế!?”
“Không biết phải nhìn chỗ nào sao?”
“T-Tất nhiên là không rồi!”
“Uhehe~♡ Biết ngay mà~♡”
Cô ấy đá giày ra và bước vào phòng, rồi ngẩng đầu nhìn tôi với nụ cười tinh nghịch.
Cố tình kéo nhẹ phần vải trước ngực.
Sự hấp dẫn và trêu chọc này hoàn toàn có chủ ý.
“…!”
Tất cả tôi có thể làm là chỉ biết đứng đơ và nhìn chằm chằm.
Amagi-san lè lưỡi “bleh!” một cái rồi chạy vụt vào phòng khách, vừa kêu đầy hứng khởi, “Mát mẻ quá~!!”
Tất nhiên, cô ấy lao thẳng đến giường tôi.
Y hệt hôm qua, cô nhảy lên không chút do dự, ôm chặt chăn và ném cho tôi ánh nhìn khiêu gợi kéo dài.
“Hôm nay học tiếp à? Hay làm gì vui hơn đi?”
“H-Học.”
“…Nói thế thôi chứ?”
“Tớ thật sự đang học mà!”
“Booo, chán quá!”
Cô ấy lăn lộn trên giường với vẻ thất vọng đầy khoa trương, vừa thở dài như đang diễn kịch.
Sau đó, cô luồn một ngón tay vào khe ngực và lôi ra một chiếc USB màu đen.
“Đây~! Bài tập do Arisa-chan tự làm! Viết tay lười quá nên mình làm bằng máy tính luôn!”
“Nào, nào, nào!? T-Tại sao nó lại ở trong đó!?”
“Ngực của mình, tất nhiên rồi.”
“Tại sao lại để ở đó trong số tất cả mọi nơi!?”
“Uhh… cho có vibe?” [note79222]
Vibe cái quái gì chứ!?
Trong lúc tôi còn đang hoảng loạn, Amagi-san thản nhiên vung vẩy chiếc USB. “Cậu có muốn hay không đây?”
Tôi miễn cưỡng đưa tay ra nhận… Nó hơi ấm áp. Tự dưng tôi có cảm giác như đang cầm một thứ cực kỳ không đứng đắn.
“…Ư-Ừm… Cảm ơn cậu. Tớ sẽ tận dụng nó.”
“Yup!”
Tôi cắm nó vào laptop và kiểm tra nội dung.
…Wow.
Cách trình bày chẳng khác gì một cuốn bài tập thật. Không có trò đùa hay trò lố nào, hoàn toàn khác với Amagi-san thường ngày.
“Cậu làm cái này chỉ từ hôm qua thôi á? Không phải nhanh quá sao?”
“Không đâu, mình chỉ chỉnh lại cái bản thân làm cho học sinh mà mình dạy kèm thôi. Mất khoảng một tiếng ấy mà.”
“Đúng rồi, cậu có nói là cậu kiếm tiền nhờ dạy kèm…”
“Yeah, mình dạy con gái của giám đốc công ty quản lý. Online, vài lần một tuần.”
Cô còn thêm “Tiền công ngon cực luôn đó!” với nụ cười tham lam chẳng khác gì nhân vật truyện tranh.
Tôi không hỏi cô ấy kiếm được bao nhiêu, nhưng cũng dễ hiểu tại sao người ta lại thuê cô ấy.
Không thể phủ nhận là cô ấy thông minh, và tính cách thì dễ gần. Ở cạnh chẳng thấy áp lực gì. Ngay cả người ghét học chắc cũng sẽ dễ dàng tiếp thu khi học với cô ấy.
“…Có thật là người như tớ được nhận sự giúp đỡ miễn phí này sao…?”
“Hmm? Thế thì hẹn hò với mình nhé?”
“Tớ xin kiếu.”
Ngay khi tôi trả lời, cô ấy liền hít một hơi đầy kịch tính Gasp!!’”
Xin lỗi, nhưng tôi phải có giới hạn chứ.
Tôi sẽ không quay lại sống với bố mẹ đâu.
“Đừng lo gì cả, Saeki~♡”
“Wah!? N-Này…!”
Cô ấy nghiêng người từ trên giường, ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
Đôi tay vòng quanh cổ tôi, má áp sát tai, hơi thở ấm áp phả vào khiến tôi rùng mình.
“Nếu điều đó khiến cậu yêu mình, thì mình được phép làm bất cứ thứ gì, đúng không?”
“…Miễn là không làm gián đoạn việc học của tớ hay bị coi là không đứng đắn, thì… chắc vậy…”
“Thế thì sau khi buổi học hôm nay kết thúc….”
Có thứ gì đó mềm mại áp vào lưng tôi.
Đôi tay cô ấy, mái tóc cả hơi ấm cơ thể của cô ấy, tất cả đều mềm mại.
Và sự mềm mại đó đang bào mòn khả năng tự chủ của tôi.
“Mình sẽ cho cậu cả đống điều hay ho khiến tim đập thình thịch mà hoàn toàn không phải mấy thứ hư hỏng~♡”
Kể từ khoảnh khắc đó, Amagi-san không làm gián đoạn việc học của tôi thêm lần nào nữa.
Nhưng tôi thì chẳng tập trung nổi.
Đầu óc toàn nghĩ về mấy “thứ không đứng đắn” kia.
Thật sự… đàn ông đúng là vô vọng.
◆
“Lần thứ 50!! Kế hoạch thả thính hoàn toàn hợp pháp của Saeki và Arisa~~!!”
Buổi học: Hoàn tất. Bữa tối: Đã ăn.
Giờ là lúc rảnh rỗi.
Tôi hô to, và Saeki đáp lại cực chuẩn, “Tớ còn chẳng biết cái đầu tiên là gì nữa…”
“Này, thành tích của mình tốt đúng không?”
“Ừ-Ừm, đúng vậy.”
“Mình từng đứng nhất lớp suốt thời sơ trung đấy!”
“Th-Thật sự giỏi quá. Đặc biệt là ở trường liên kết của Đại học XX…”
“Vậy nên, nói đơn giản thì mình là thiên tài. Rõ chưa, Saeki-kun?”
“Uh… chắc vậy…”
“Và thiên tài này đã nghĩ ra cách hoàn hảo để thả thính mà không bị tính là hành vi không đứng đắn! Quá xuất sắc, sẽ khiến cậu phải đổ gục ngay lập tức!”
Nếu vượt quá giới hạn, việc tôi được sống một mình sẽ chấm dứt.
Lúc đầu nghe thế, tôi đã nghĩ….
Chẳng phải chỉ cần… không nói với ai là được sao?
Nhưng sau một thời gian ở bên Saeki, tôi đã hiểu.
Cậu ấy thật thà. Thật thà đến mức đáng yêu luôn.
Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu ấy sẽ không bao giờ nói dối gia đình. Cậu ấy còn chẳng nghĩ đến chuyện đó nữa.
Vậy nên tôi đã suy nghĩ.
Làm sao để cậu ấy chấp nhận việc thả thính… theo một cách mà chính cậu ấy cũng thấy ổn?
“Ưm… trước khi cậu giải thích, tớ hỏi cái được không…?”
“Hửm?”
“Có cần phải thả thính chỉ để khiến tim tớ đập loạn nhịp không? Ý tớ là… nói thì ngại thật, nhưng… chỉ cần ở cạnh Amagi-san thôi… tim tớ cũng đã đập loạn nhịp rồi…”
Cậu ấy nói với giọng do dự.
Ngồi ngay ngắn dưới sàn, lưng thẳng, cậu ấy len lén liếc tôi, ánh mắt chao đảo.
Ugh… Ugh…
OH TRỜI ƠIIIIIIIII~♡♡♡
Cậu ấy vừa nói tim cậu ấy đập loạn nhịp!!
Cậu ấy vừa nói chỉ cần ở bên tôi cũng khiến tim cậu ấy đập loạn nhịp!!
Ý là, ừ thì, tôi cũng biết rồi! Saeki rõ ràng không quen với con gái! Tôi chỉ cần lại gần là cậu ấy đỏ mặt!
Tôi biết cậu ấy có cảm giác đó, nhưng mà!!
Nói ra thành lời như vậy? Như thế là chơi ăn gian còn gì!!
Bây giờ chính tôi mới là người đang rung động đây~♡♡♡
“Cậu không hiểu gì cả. Saeki, cậu chẳng hiểu gì hết.”
“…Hả?”
“Cậu có biết người mình thích là ai không?”
“…L-Là tớ.”
“Đúng thế. Nên điều đó có nghĩa là mình muốn chạm vào cậu. Và khi mình làm thế, cậu lại rung động. Như vậy chẳng phải là điều tuyệt nhất sao?”
“Tớ… nghĩ vậy…?”
“Thế nên! Mình đã nghĩ ra cách hoàn hảo! Đó là khen cậu thật nhiều!”
“…Cái gì cơ?”
“Mình sẽ nói kiểu ‘Cậu giỏi quá~ Cậu làm tốt lắm~!’ rồi xoa đầu hoặc ôm cậu. Mấy cái đó hoàn toàn bình thường đúng không?”
Cậu ấy cúi ánh mắt xuống, bắt đầu suy nghĩ.
Nguy rồi. Để cậu ấy nghĩ nhiều là phiền phức.
Trước khi cậu ấy kịp lấy lại bình tĩnh, tôi liền chuyển sang bước tiếp theo.
“Được rồi, bắt đầu nhé~♡”
“E-Eh!? Amagi-san!?”
Phớt lờ lời phản đối, tôi ngồi phịch xuống ngay lòng cậu ấy.
Đối mặt với cậu ấy, tôi vòng cả hai chân qua eo và tay ôm chặt cổ.
Khoảng cách giữa mặt chúng tôi đủ gần để cảm nhận hơi thở của nhau. Tôi không kiềm được mà cười toe toét.
Trời ơi~♡♡
Nhìn Saeki từ góc độ này… đánggg yêu quá trời~ Mình yêu cậu ấy~♡
“Tư thế này điên rồ thật đó!! Rõ ràng là vượt giới hạn rồi!!”
“Tại sao? Ở nhà mình thì chuyện này bình thường mà.”
“…Khoan đã, ở nhà cậu… là bình thường sao…?”
“Yup! Lúc được khen thì bọn tớ luôn làm vậy!”
Rõ ràng là nói dối. Chẳng có gia đình nào dính nhau kiểu tình cảm lố bịch như thế.
Nhưng Saeki dường như lại tin, gật gật với vẻ do dự “Đ-Được rồi”
… Chuyện này khiến mình thấy rùng mình. Như thể mình đang trêu chọc một đứa trẻ ngây thơ vậy.
“Được rồi♡ Hôm nay, mình sẽ khen Saeki thật nhiều luôn~♡”


14 Bình luận
YAAI
đang nói main dễ bị lừa thôi màtfnc