Một lúc trước, bầu trời còn trong xanh với ánh mặt trời chói chang. Nhưng giờ đây, không hề báo trước, trời đã trở nên u ám, và những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi.
Đâu đó từ xa, tiếng sấm rền vang trên nền trời xám xịt.
Sáng nay không hề có dự báo mưa, vậy mà giờ ứng dụng thời tiết đột nhiên hiển thị 90% khả năng có mưa.
Kiritsuki, đi trước tôi nửa bước, dường như di chuyển nhẹ nhàng hơn bình thường. Có lẽ là do adrenaline từ việc chạy để đuổi kịp tôi trước đó.
Mùi cam chanh từ mái tóc của cô ấy, đung đưa trong làn gió mùa hè ẩm ướt và ấm áp, thoang thoảng vào mũi tôi.
Nói điều gì đó như “cậu thơm thật đó” với một cô gái đang đổ mồ hôi sẽ là một bình luận quấy rối nghiêm trọng, nên tôi sẽ không bao giờ nói ra. Tuy nhiên, có điều gì đó đặc biệt dễ chịu về hương cam chanh hôm nay.
Có lẽ cái nóng mùa hè cũng không tệ lắm… Sự bồn chồn trong lòng tôi đã lắng xuống từ lúc nào không hay.
Nhờ có Kiritsuki, tôi đã bình tĩnh được đến mức này. Thảo nào cô ấy có thể tự tin nói, “Không có tớ thì cậu vô vọng,” khi chúng tôi nói chuyện trong công viên.
Tôi nghĩ một cơn mưa lất phất sẽ không quá tệ, nhưng khi chúng tôi đến ga, nó đã trở thành một trận mưa như trút nước.
Thay vì quán cà phê quen thuộc, nơi chúng tôi vội vã chạy vào là…
“…Đây là lần đầu tớ đến một quán net.”
“Thật sao? Ừ thì tớ cũng không thể hình dung cậu đến những nơi như thế này thật, Himura-kun. Nhưng nó hoàn hảo để trú mưa, đúng không?”
Chúng tôi vào một khu ghế đôi với một chiếc sofa dài. Có vẻ nó rẻ hơn so với đi một mình. Tôi cứ đi theo Kiritsuki.
“…Chính xác thì làm gì ở nơi như thế này?”
“Làm bất cứ thứ gì cũng được. Họ thậm chí còn có karaoke ở tầng trên. Một số người đến đây khi họ lỡ chuyến tàu cuối cùng, hoặc chỉ để đọc truyện tranh—”
Vừa nửa nghe nửa không những lời cô ấy nói, tôi bắt đầu cởi chiếc áo sơ mi đã ướt sũng vì mưa. Nửa chừng câu nói, Kiritsuki đột nhiên ngừng lại.
“Himura-kun, cậu có mang quần áo thể dục không?”
“Có. Bọn tớ được dặn mang chúng về nhà hôm nay mà…”
“Tớ nghĩ cứ để lại đồ cũng được, đằng nào mai tớ cũng có hoạt động câu lạc bộ. Tuần này chưa mặc lần nào, nên là…”
Tôi có mang theo đồ vì tuần này chúng tôi đáng lẽ có tiết thể dục, nhưng nó đã bị hủy do thay đổi lịch. Thế nên tôi mang chúng đi nhưng mà không dùng.
“Ừm… tớ mượn đồ của cậu được không?”
Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra mình đã mặc chiếc áo cộc tay từ bộ đồng phục thể dục.
“…Cậu mặc áo dài tay được không?”
“Được. Có điều hòa mà nên không sao. Mặc dù tớ tò mò tại sao trong thời tiết này cậu lại mặc áo dài tay.”
“Chống nắng.”
Không quay lại đối diện với Kiritsuki—cô ấy có lẽ chỉ mặc đồ lót phía sau tôi—tôi đưa cho cô ấy chiếc áo dài tay và quần đùi, rồi tự thay sang áo cộc tay và quần dài.
Khi tôi quay lại, Kiritsuki đã cởi giày và ngồi xuống, những ngón tay thò ra khỏi ống tay áo quá khổ khi cô ấy ngửi vải.
“Himura-kun, cậu cao gần bằng tớ, nhưng đồ thể dục của cậu rộng quá.”
“À, ừm… nó có mùi lạ không?”
“Nó có mùi của cậu.”
Tôi chưa mặc nó kể từ khi giặt… nhưng ‘mùi của cậu’ nghĩa là gì chứ?
“Này, đây có phải là áo của bạn trai không?”
“…Chẳng phải trong phim truyền hình thường là áo sơ mi à? Đồng phục thể dục thì không tính.”
“Ừ thì, đúng là vậy… Nhưng mà nếu chuyện này xảy ra ngoài đời, cậu có lẽ sẽ đưa cho cô gái một cái áo phông hoặc áo nỉ, đúng không?”
“…Chắc là vậy.”
Hơn thế nữa, tôi thầm ghi nhớ phải giặt túi và phơi nó cho thoáng lần sau. Sau đó tôi ngồi xuống ghế bên cạnh cô ấy.
Tiếng chuông khởi động quen thuộc của máy tính—thứ mà tôi hiếm khi nghe thấy ngoài trường học—nghe thật lạ thường. Ngay bên cạnh tôi, Kiritsuki xõa mái tóc dài.
Mùi cam chanh, nồng hơn khi chúng tôi ở ngoài, mang một cảm giác dịu nhẹ kỳ lạ.
Có lẽ tôi đã quen với nó, giờ đây việc ngồi cạnh cô ấy đã trở thành một thói quen.
Nhìn thấy Kiritsuki xõa tóc hoàn toàn sảng khoái hơn nhiều so với tiếng chuông của máy tính. Cô ấy trông thanh lịch hơn, trưởng thành hơn so với vẻ ngoài tràn đầy năng lượng nhưng điềm tĩnh thường ngày. Tim tôi bỗng lỡ một nhịp.
Tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách ngây người, và cô ấy gãi tai đang đỏ ửng.
“Này, Himura-kun? Tớ biết chúng ta thân nhau, nhưng nhìn chằm chằm như thế thì hơi ngượng đấy…”
Mặc dù nói vậy, cô ấy hơi nghiêng người lại gần và tựa đầu vào vai tôi.
“Này, Himura-kun.”
“Gì thế?”
“…Nếu tớ tỏ tình với cậu sau khi Kaori chuyển đi, và rủ cậu hẹn hò… cậu sẽ trả lời thế nào?”
Câu hỏi đó… khá thẳng thắn. Tôi tiếp tục lướt qua các video trong khi nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của cô ấy.
“Tại sao cậu lại chỉ hỏi sau khi Kaori chuyển đi?”
“Bởi vì cho đến lúc đó, tớ muốn ưu tiên cậu ấy. Trừ khi có chuyện như hôm nay xảy ra lần nữa. Thế nên nếu tớ tỏ tình, có lẽ sẽ là sau khi cậu ấy đi rồi. Ý tớ là, tớ không thể chắc chắn mình sẽ cảm thấy thế nào vào lúc đó… nhưng bây giờ, tớ cảm thấy như vậy.”
“...Cậu sẽ nói gì nếu tớ nói không?”
“Nếu cậu nói với tớ điều đó bây giờ, tớ không nghĩ bất cứ điều gì giữa chúng ta sẽ thay đổi.”
“Vậy thì tại sao cậu lại hỏi tớ điều này bây giờ?”
“Bởi vì… tớ muốn cậu nghĩ về tớ nhiều hơn. Tớ biết cậu đang vật lộn với rất nhiều thứ… nhưng nếu cậu định lo lắng về một điều gì đó, tớ muốn đó là tớ.”
“…Cậu thật tàn nhẫn đấy, biết không hả?”
“Con gái đang yêu lúc nào cũng có chút mưu mô mà.”
Cô ấy hơi nhún vai và mỉm cười.
“Ồ, còn cái này thì sao? Trông giống phim truyền hình này.”
Kiritsuki chỉ vào góc của màn hình lớn, và tôi di chuyển con trỏ chuột đến đó.
“Cậu có hay xem phim truyền hình hay phim điện ảnh không, Kiritsuki?”
“Không hẳn. Ồ, nhưng mấy cái phim truyền hình nhiều tập buổi sáng ấy? Hồi bé tớ từng xem suốt.”
“À… ừ, mấy cái đó. Tớ chưa bao giờ thực sự thích kiểu phim đó.”
Tôi không thể nói tại sao. Chỉ là một cảm giác thôi. Nhưng Kiritsuki, với giọng nói tự nhiên, nói:
“Vì chúng đầy rẫy những lời nói dối đẹp đẽ, đúng không?”
“…Cậu nói thế hơi khắc nghiệt đấy, cậu không nghĩ vậy sao?”
“Không hẳn. Tớ không muốn bắt đầu buổi sáng với một thứ gì đó nặng nề và u ám.”
Cô ấy nói có lý. Phim truyền hình buổi sáng không phải là nơi dành cho những câu chuyện bi kịch.
“Dù mọi chuyện có tệ đến đâu, cuối cùng cũng có người sẽ đến cứu họ. Vì họ đã cố gắng hết mình. Cậu không thích kiểu đó đúng không, Himura-kun?”
“…Ít nhất là trong phim, tớ muốn những lời nói dối đẹp đẽ đó là thật.”
Tôi lẩm bẩm mà không suy nghĩ, và trong giây lát, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng chuột lách tách.
Khi video bắt đầu phát, Kiritsuki lấy một chiếc tai nghe có dây từ trong túi ra, cắm vào và đưa cho tôi một bên.
“Thật ra, tớ luôn muốn làm điều này. Chia sẻ tai nghe với người mình thích—có chút lãng mạn đấy, cậu không nghĩ vậy sao?”
“…Có lẽ là tớ hiểu ý cậu.”
“Đúng không?”
Khi cảnh mở đầu của một bộ phim lãng mạn đang chiếu, tôi liếc nhìn ứng dụng thời tiết trên điện thoại.
“Hmm… có vẻ mưa sẽ còn kéo dài một lúc. Xem một bộ phim thôi thì không đủ để đợi.”
“Với tớ thì không sao. Mưa càng lâu, tớ càng được ở bên cậu lâu hơn.”
Thật ra, nếu cô ấy chỉ cần hỏi, tôi lúc nào cũng có thể dành thời gian ở bên cô ấy.
Gần đây mọi thứ khá bận rộn—quá nhiều kế hoạch, quá nhiều việc phải làm—nhưng chỉ thực sự như thế này trước những sự kiện lớn như lễ hội mùa hè hay năm mới.
Hầu hết thời gian tôi chỉ ở nhà, lãng phí năng lượng để lo lắng cho Kaori hay Kohaku.
Vì suy nghĩ của tôi rất dễ bị xoay vòng, tôi cố gắng không nghĩ về bản thân nhiều.
Nhưng nếu tôi có thể dành khoảng thời gian lãng phí đó như thế này—với Kiritsuki—thì sẽ bình yên biết bao.
Nếu như cậu ấy tỏ tình ngay bây giờ–!
Những lời đó thốt ra khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp ngăn lại, và tôi theo phản xạ nuốt nước bọt.
“Hả? Cậu nói gì à?”
“…Không có gì.”
Một bên tai bị tai nghe che lại, nên có lẽ cô ấy đã không nghe thấy—không, khoan đã…
“…Tớ không lợi dụng người khác khi họ đang dễ bị tổn thương đâu.”
“…Vậy là cậu đã nghe thấy…”
Mặt tôi nóng bừng, và tôi không thể nào nhìn vào màn hình hay Kiritsuki được nữa.
Chúa ơi, giết con luôn đi còn hơn…


3 Bình luận
ggwp