Quyển 3: Từng Mang Đôi Cánh
Chương 03 - Chỉ là thay ngươi bảo quản một chút mà thôi!
1 Bình luận - Độ dài: 2,732 từ - Cập nhật:
Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn trong khu chợ thủ công lại càng thêm rực rỡ, tựa như dải ngân hà vương vãi chốn nhân gian.
Hai người tiếp tục dạo chơi trong chợ, nhưng Lâm Phong nhận thấy A Trừng rõ ràng có chút mất tập trung, ánh mắt nàng cứ vô thức bị cuốn hút bởi đủ thứ đồ vật nhỏ lấp lánh.
Đi ngang qua một gian hàng bán đồ thủy tinh thủ công, nàng sẽ say sưa ngắm nhìn những con vật nhỏ bằng thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh bảy sắc cầu vồng dưới ánh đèn. Lướt qua một cửa tiệm treo đầy chuông gió, nàng sẽ bị mê hoặc bởi những chiếc chuông gió lưu ly xâu bằng hạt cườm đủ màu. Thậm chí ngay cả một gian hàng bán cúc áo cổ điển, nàng cũng có thể ngẩn ngơ trước hộp cúc đồng sáng loáng.
Thiếu nữ như một cô rồng con lần đầu tiên lạc vào hang châu báu, tràn đầy tò mò với mọi thứ lấp lánh.
Lâm Phong nhìn dáng vẻ của nàng, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Hắn nhớ trước đây khi xem phim tài liệu về động vật, lời bình có nhắc đến: một số loài chim sẻ vào mùa sinh sản có thói quen thu thập những vật lấp lánh để trang trí tổ, thu hút bạn tình.
Hắn không lộ vẻ gì, liếc nhìn gương mặt nghiêng của Đông Phương Trừng. Làn da thiếu nữ dưới ánh đèn trắng nõn gần như trong suốt, hàng mi dài cong vút như hai chiếc quạt nhỏ, khẽ rung động theo mỗi lần nàng chớp mắt.
Chẳng lẽ đôi cánh kia mang đến cho A Trừng không chỉ là sức ăn và khả năng bay lượn, mà còn là tập tính của loài chim sẻ?
“Này, ngươi đang nhìn gì thế?” Đông Phương Trừng nhận ra ánh mắt của hắn, bừng tỉnh quay đầu lại đối mặt, rồi có chút không tự nhiên mà kéo kéo ống tay áo.
“Không có gì,” Lâm Phong thu ánh mắt về, chỉ vào một gian hàng bán kẹo táo cách đó không xa, cười nói, “Tự dưng muốn ăn cái đó, mua cho cậu một cái nhé?”
“Được, ta ăn!” Vừa nghe thấy có đồ ăn, Đông Phương Trừng lập tức ném những món đồ lấp lánh kia ra khỏi đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn quả táo được bọc trong lớp đường trong suốt, óng ánh.
Lâm Phong đưa cho nàng một chiếc, đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay ấm áp của nàng: “Cậu đứng ở đây một chút, tớ đi vệ sinh.”
“Ừm ừm, đi nhanh về nhanh.” Đông Phương Trừng mơ hồ đáp lời, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào cây kẹo táo trong tay.
Lâm Phong quay người, nhanh chóng xuyên qua đám đông, nhưng không đi về phía nhà vệ sinh công cộng, mà thẳng tiến trở lại gian hàng trang sức rực rỡ lúc nãy.
“Xin chào, tôi muốn xem cái này.” Hắn chỉ vào một chiếc vòng tay được xâu từ nhiều viên pha lê cắt không đều. Những viên pha lê đó dưới ánh đèn lấp lánh một thứ ánh sáng lạnh lẽo mà rực rỡ, như thể nghiền nát một nắm tinh tú.
Cô chủ gian hàng nhận ra hắn, cười chào khách: “Lại quay lại rồi à, muốn mua quà cho bạn gái phải không? Cậu có mắt thật đấy, cô ấy chắc chắn sẽ thích cái này!”
Lâm Phong không phủ nhận nữa, chỉ cười cười, rồi lại chỉ vào mấy thứ bên cạnh: “Chiếc dây chuyền xương quai xanh hình ngôi sao kia, rồi khuyên tai bên cạnh, và cả cái… kẹp tóc đính kim cương xanh vụn nữa, gói giúp tôi tất cả.”
Hắn trực tiếp mua hết tất cả những món đồ nhỏ mà Đông Phương Trừng vừa để ý trên gian hàng. Thanh toán xong, hắn nhét túi đựng một đống hộp quà nhỏ vào cặp sách, chỉ giữ lại chiếc vòng tay pha lê trong lòng bàn tay, rồi mới không vội không vàng đi trở lại bên cạnh Đông Phương Trừng.
“Về rồi à?” Đông Phương Trừng đã gặm xong gần hết cây kẹo táo, má phúng phính còn dính chút đường.
Lâm Phong gật đầu, đi đến trước mặt nàng, rồi đột nhiên đưa tay vẫn giấu sau lưng và mở lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay là chiếc vòng tay pha lê nằm yên tĩnh, mỗi viên pha lê đều phản chiếu ánh đèn rực rỡ xung quanh, ánh sáng lưu chuyển, chói mắt rực rỡ.
“Oa!”
Đôi mắt Đông Phương Trừng lập tức sáng rực, như thể toàn bộ tinh tú trên bầu trời đêm đều bị hút vào đôi mắt đẹp đẽ của nàng.
Lâm Phong thậm chí còn có một ảo giác, dường như thấy hai chiếc tai mèo mềm mại từ đỉnh đầu nàng “phụt” một cái dựng thẳng lên, cái đuôi sau lưng lắc lư đầy phấn khích.
Tuy nhiên trạng thái mắt mèo lấp lánh của A Trừng chỉ kéo dài chưa đầy ba giây, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, giọng điệu mang theo vài phần cố ý chê bai.
“Ngươi mua mấy thứ này làm gì? Đâu phải đá quý thật, còn tốn tiền… Ta, ta không thèm đâu!”
“Thật sao? Không thèm à.” Lâm Phong nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi của nàng, khóe môi cong lên nụ cười càng sâu, “Vậy thôi, để tớ vứt đi.” Nói rồi, hắn làm bộ muốn ném chiếc vòng tay vào thùng rác bên cạnh.
“Đừng!”
Đông Phương Trừng không hề suy nghĩ, nhanh như chớp vươn tay giật lấy chiếc vòng tay, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thế nhưng sau khi giật được chiếc vòng, nàng mới nhận ra phản ứng của mình mãnh liệt đến mức nào. Thiếu nữ với đôi má ửng hồng ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt chứa ý cười của Lâm Phong, mặt nàng càng đỏ hơn, có chút ngượng ngùng đeo chiếc vòng vào cổ tay.
“Ta đâu có muốn đâu, ta đây là… đây là để không cho ngươi lãng phí tiền! Đồ đắt thế này mà nói vứt là vứt, ngươi đúng là đồ chó nhà giàu chẳng biết chút gì về nỗi khổ dân gian! Với tư cách là bạn thân, ta… miễn cưỡng giúp ngươi giữ hộ một chút.”
“Phải phải phải, A Trừng nói đúng, cảm ơn cậu đã giữ hộ giúp tớ.” Lâm Phong cố nén cười, gật đầu một cách nghiêm túc.
Suốt quãng đường tiếp theo, Lâm Phong lặp lại chiêu trò tương tự nhiều lần.
“Cái kẹp tóc này trông khá đẹp, tiếc là chẳng có ai đeo.”
“Đôi vòng tay này hình như là loại dành cho cặp đôi, tớ vẫn F.A nên cũng không dùng đến, thật lãng phí.”
“Cái trâm cài áo này… mua về làm gì nhỉ? Thôi vứt đi.”
Và mỗi lần như thế, Đông Phương Trừng đều sau một hồi “ta mới không thèm” và “ngươi đừng lãng phí tiền” theo công thức, rồi “miễn cưỡng” bỏ những món đồ nhỏ lấp lánh vào túi.
Dạo xong một vòng chợ, hai túi áo đồng phục của Đông Phương Trừng đều chật cứng, nhưng bước chân trên đường lại nhẹ nhàng hơn hẳn, miệng nàng ngân nga một giai điệu không thành tiếng, trên mặt là nụ cười hạnh phúc không thể giấu nổi.
Nhưng chỉ cần vừa chạm ánh mắt với Lâm Phong, nàng sẽ lập tức thu lại nụ cười, giả vờ làm một vẻ mặt cứng đờ như “ta chỉ là một cỗ máy giữ đồ vô tình”.
Đi mãi, Đông Phương Trừng cũng muộn màng nhận ra rằng Lâm Phong đã lấy cớ “không cần nữa” mà nhét cho nàng quá nhiều đồ. Nàng sờ vào những món đồ lấp lánh nặng trịch trong túi, trong lòng có chút áy náy.
“Này,” nàng dừng bước, nói với Lâm Phong, “Hôm nay để ngươi tốn kém rồi, đến nhà ta ăn cơm nhé? Ta nhắn tin cho mẹ ta bảo bà nấu thêm hai món.”
“Vừa ăn ở nhà hàng gia đình xong, lại đói rồi à?” Lâm Phong cười lắc đầu. “Nếu tớ mập lên thì đều là lỗi của cậu đấy.”
“Làm sao, không được à?” Đông Phương Trừng bĩu môi, giả vờ không vui dùng mũi chân đá nhẹ vào đầu gối tên này. “Ngươi ở nhà hàng chỉ ăn mỗi cái hamburger, còn khoai tây chiên và gà miếng đều cho ta cả, ta đâu thể tự mình ăn no mà để bạn đồng hành đói chứ.”
“Được, đi thôi.” Lâm Phong vươn tay muốn véo má nàng đang hơi phồng lên, thiếu nữ quay người né tránh, lè lưỡi trêu hắn.
...
Trong nhà Đông Phương Trừng, Đông Phương Nguyệt Hành đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, căn nhà không lớn nhưng tràn ngập hương thơm món ăn.
“Con về rồi! Hôm nay chó nhà giàu đến nhà chúng ta ăn ké!”
Đông Phương Nguyệt Hành từ trong bếp thò đầu ra, mỉm cười với Lâm Phong đang đi theo sau Đông Phương Trừng: “Nhận được tin nhắn của Tiểu Trừng rồi, hôm nay mẹ cũng tình cờ nấu thêm mấy món.”
Ánh mắt nàng chuyển sang con gái, chú ý đến chiếc vòng tay lấp lánh trên tay và sợi dây chuyền trước ngực nàng, không khỏi sáng bừng.
“Ôi, Tiểu Trừng hôm nay còn đeo trang sức nữa à, thế này mới có chút vẻ con gái chứ.” Đông Phương Nguyệt Hành nheo mắt cười trêu chọc, “Sao, cuối cùng cũng biết trang điểm một chút thì con trai sẽ thích hơn rồi à?”
“Đâu có, chỉ là giúp ai đó tiêu tiền hoang phí giữ hộ một chút thôi.” Mặt Đông Phương Trừng đỏ bừng, nàng liên tục xua tay phủ nhận, rồi quay người chạy biến về phòng.
Còn Lâm Phong thì rất tự nhiên đi về phía bếp, xắn tay áo lên: “Dì ơi, để cháu giúp dì nhé.”
“Ôi không không, con đi chơi với Tiểu Trừng đi, bếp dầu mỡ nhiều lắm.” Đông Phương Nguyệt Hành vừa cười vừa đẩy Lâm Phong ra ngoài, vừa nháy mắt đầy ẩn ý với hắn, “Tiểu Trừng ở một mình sẽ buồn lắm, với lại dì cũng sắp phải đi công tác rồi, lúc dì không có ở nhà thì đành nhờ con chăm sóc con bé nhiều.”
Lâm Phong gật đầu, trong lòng cảm động vô cùng: Mẹ A Trừng thật là người thấu tình đạt lý, đúng là thần support mà!
Hắn thuận theo lẽ thường mà rời khỏi bếp, đi về phía phòng của Đông Phương Trừng. Khi đẩy cửa phòng ra, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Căn phòng thiếu nữ vốn gọn gàng sạch sẽ, giờ đây đã được biến thành một cái… “tổ” trông cực kỳ mềm mại và thoải mái.
Đông Phương Trừng đã chất chồng tất cả chăn, gối, và quần áo mềm mại tìm thấy trong tủ quần áo quanh giường, tạo thành một cấu trúc nửa hình tròn. Còn nàng thì đang ngồi kiểu vịt ở chính giữa cái “tổ” này, hài lòng vỗ vỗ chiếc gối ôm bên cạnh.
“Cậu đang làm gì thế?” Lâm Phong dựa vào khung cửa, vẻ mặt khó hiểu hỏi. “Đắp chiến hào à?”
“Trang trí lại phòng của bản thân, không được à?” Đông Phương Trừng bị bắt quả tang, nhưng khí thế vẫn hùng hồn.
Ánh mắt Lâm Phong lướt qua cái “tổ”, rồi hắn nhận ra dưới thân và xung quanh Đông Phương Trừng rải rác rất nhiều thứ lấp lánh – chính là những chiếc vòng tay pha lê, dây chuyền, kẹp tóc… mà hắn đã mua cho nàng ở chợ lúc nãy.
Thiếu nữ ngồi giữa những tấm vải mềm mại và đồ trang sức lấp lánh, trông giống hệt một chú chim sẻ đến mùa sinh sản, cố gắng xây tổ bằng những vật liệu đẹp nhất, mong thu hút bạn tình.
Bản năng làm tổ…
Cái phỏng đoán táo bạo trong lòng Lâm Phong một lần nữa lại hiện lên.
Hắn như bị quỷ sai thần khiến mà đi tới, ngồi xuống mép “tổ”, thử vươn tay như vuốt ve thú cưng, nhẹ nhàng vuốt từ đỉnh đầu Đông Phương Trừng theo mái tóc dài của nàng xuống.
Hắn nhớ trong thế giới loài chim, việc rỉa lông cho nhau là một hành động thân mật thể hiện sự thân thiện và yêu mến.
Thật bất ngờ, hay nói đúng hơn là đúng như Lâm Phong dự đoán, Đông Phương Trừng không hề xù lông hay phản kháng như mọi khi. Khi những ngón tay ấm áp của Lâm Phong luồn qua tóc nàng, nàng chỉ khẽ cứng người lại, rồi lập tức thả lỏng, thậm chí còn thoải mái nheo mắt lại, trong cổ họng phát ra một tiếng mãn nguyện nhỏ bé.
Mãi mấy giây sau, nàng mới chợt nhận ra mình đang làm gì, thiếu nữ như bị điện giật mà đẩy tay Lâm Phong ra, má nàng đỏ bừng như muốn rỉ máu.
“Làm gì vậy! Thỉnh thoảng sờ đầu thì thôi đi, ngươi coi ta là mèo con chó con sao, còn muốn vuốt ve nữa!?”
Giọng nàng tuy vẫn cứng cỏi, nhưng vành tai vẫn đỏ ửng, ánh mắt cũng lảng đi chỗ khác, Lâm Phong rõ ràng đọc được một tia dao động trong ánh mắt nàng.
Lâm Phong do dự, hắn không biết có nên nói cho nàng biết cái phỏng đoán của bản thân hay không – những biến đổi đang xảy ra trong cơ thể nàng, dù là sức ăn, sự yêu thích đối với những vật lấp lánh, hay hành vi làm tổ hiện tại, đều hoàn toàn khớp với những đặc điểm của loài chim mà đôi cánh sau khi biến hình đại diện.
Ngay lúc hắn đang sắp xếp ngôn từ, Đông Phương Trừng lại đột nhiên mở lời: “Này, chó nhà giàu, trang trí mệt quá nên ta hơi đói rồi, ngươi xuống phòng khách lấy cho ta ít mứt và hạt khô đi, ta giúp ngươi chuẩn bị máy chơi game, lát nữa song đấu hết mình.”
Lâm Phong nhướng mày: “Hôm nay cậu đã ăn khá nhiều đồ ngọt rồi. Ở trường ăn bánh kem của tớ, ở nhà hàng gia đình uống hai ly Coca trong suất ăn đôi, vừa nãy còn ăn hết một cây kẹo táo và bánh cá nướng.”
Nghe Lâm Phong nói vậy, khóe miệng Đông Phương Trừng xụ xuống, thiếu nữ dùng ánh mắt tủi thân nhìn hắn, giọng nói cũng nhỏ đi: “Nhưng mà ta chính là muốn ăn mà…”
Giọng nói mềm mại và vẻ mặt đáng thương đó, cộng thêm đôi môi hồng khẽ chu lên của cô gái, Lâm Phong cảm thấy tim mình chợt lỡ mất một nhịp, miệng hắn đã phản ứng trước cả não.
“Được, tớ đi lấy ngay.”
Hắn gần như là bỏ chạy thục mạng mà quay người lao xuống lầu. Nhìn bóng lưng Lâm Phong, khóe miệng Đông Phương Trừng không kìm được cong lên một nụ cười đắc ý: Hóa ra sai khiến chó nhà giàu ngoan ngoãn làm việc lại đơn giản đến thế!
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt nàng cứng đờ.
…Khoan đã, vừa nãy mình, có phải đã… làm nũng với chó nhà giàu không?
Nhận thức đột ngột tỉnh táo này khiến Đông Phương Trừng như bị sét đánh, trong đầu nàng, ác quỷTiểu Trừng và thiên thần Tiểu Trừng lập tức bắt đầu cuộc khẩu chiến.
“Sao ngươi có thể làm nũng với huynh đệ chứ! Khí phách của ngươi đâu rồi!”
“Nhưng mà hắn lại thích cái kiểu đó mà…”
“Chó nhà giàu là huynh đệ tốt của ngươi đó! Ngươi sao mà xuống tay… không đúng, sao mà mở miệng ra được chứ!”
“Nhưng mà lúc hắn sờ đầu ta vừa nãy, cảm giác cũng khá thoải mái, thuận theo đó mà nói thôi…”
Đông Phương Trừng ôm đầu, chìm vào sự hỗn loạn sâu sắc.


1 Bình luận