Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật L...
Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Từng Mang Đôi Cánh

Chương 06 - Chiến tranh và Ma Pháp Thiếu Nữ (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,145 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau, Đông Phương Trừng bị tiếng thông báo tin tức buổi sáng từ điện thoại đánh thức. Nàng mơ mơ màng màng giơ tay lấy điện thoại, liếc mắt nhìn qua màn hình.

Trên đó là một bản tin trực tiếp do đài địa phương phát, hình ảnh nhà ga trung tâm thành phố Đỗ Hoàng chật ních người dân. Họ giơ cao những tấm biển đèn và băng-rôn ghi dòng chữ “Cảm ơn Auric Sun”, đang tiễn biệt một Ma Pháp Thiếu Nữ ra đi. Khi ống kính lia qua đám đông, nàng đã thấy không ít người có vành mắt đỏ hoe.

Tiêu đề tin tức hiện rõ: 【Anh hùng tất thắng! Cảm ơn Ma Pháp Thiếu Nữ mạnh nhất thành phố Đan Đông– Auric Sun – đã hỗ trợ phòng thủ cho thành phố Đỗ Hoàng! 】

Trong khung hình, cảm xúc của những người dân dường như quá mức kích động: nhiều người nước mắt giàn giụa, tay giơ cao, nhảy cẫng lên tại chỗ, vỗ tay reo hò. Không khí náo nhiệt, nhưng lại ẩn chứa một nét gì đó kỳ quái, không hợp lý.

“… Đây lại là một kiểu lễ tiễn mới à?” Đông Phương Trừng nhíu mày, lẩm bẩm một câu rồi ném điện thoại sang bên, người lăn khỏi giường, rơi xuống tấm thảm trải đầy chăn đệm.

Vệ sinh cá nhân xong, nàng lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ đen. Khi khoác chiếc mũ trùm rộng thùng thình lên đầu, kéo chiếc khẩu trang đen che kín mặt, hình ảnh cô gái dịu dàng trong gương lập tức bị thay thế bởi một khí chất lạnh lùng, “đừng tới gần” đầy cá tính.

Đông Phương Trừng gật đầu hài lòng, cảm giác như vừa tìm lại được phong thái ngầu ngầu của thời thiếu niên bất trị xưa kia.

Bước vào phòng khách, mẹ nàng – Đông Phương Nguyệt Hành – đang chuẩn bị bữa sáng. Nhìn thấy bộ dạng toàn thân đen kịt của con gái, nàng hơi sững lại, rồi nở một nụ cười hiểu ý.

“Hôm nay lại đi chơi với Tiểu Phong à? Mặc đồ ngầu thế này, mẹ nhắc nhở nhé, hai đứa ở bên nhau nhất định phải chú ý an toàn.” Bà nhấn mạnh hai chữ “an toàn”, ánh mắt ngập tràn sự dặn dò của người từng trải.

“— Mẹ!” Đông Phương Trừng cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, trong lòng trào lên cảm giác mệt mỏi không biết nói gì, “Con chỉ đi ra ngoài dạo một mình, chẳng liên quan gì đến hắn cả.”

Nàng thực sự không hiểu não bộ của mẹ mình rốt cuộc được cấu tạo kiểu gì, vừa về nhà đã lập tức muốn gói ghém nàng gả đi.

“Một mình?” Nụ cười trên mặt Đông Phương Nguyệt Hành dịu lại đôi phần, thay vào đó là một tia lo lắng, “Sao vậy, cãi nhau với Tiểu Phong à?”

“Không có.” Đông Phương Trừng lắc đầu, bước đến cửa thay giày, “Dù thân thiết đến đâu thì con cũng cần không gian riêng chứ? Hắn cũng vậy.”

Nghe vậy, Đông Phương Nguyệt Hành cười khẽ, bước đến giúp con gái sửa lại mấy sợi tóc lòa xòa bị mũ trùm đè ép.

“Con gái nhỏ của mẹ thực sự đã lớn rồi.” Nàng dịu dàng nói, “Mẹ tự hào về con.”

Sự ấm áp bất ngờ khiến Đông Phương Trừng bối rối. Nàng cảm thấy má mình nóng bừng, vội vàng kéo mũ trùm xuống che mặt, khẽ nói: “Con đi đây”, rồi quay người bước nhanh ra ngoài.

Trên xe buýt, Lâm Phong vừa mới thức dậy nhắn tin hỏi nàng có chơi game không, Đông Phương Trừng trả lời là không rảnh, đang đi chơi một mình.

Tin vừa gửi đi không lâu, đối phương liền gửi lại một biểu cảm khóc nhè đáng thương.

Đông Phương Trừng gần như có thể hình dung ra cảnh tên kia đang nằm trên giường, mặt mày thất thểu như bị bỏ rơi, nàng không nhịn được cười, nhưng vẫn vào kho biểu cảm tìm một hình chú mèo vàng há hốc miệng rồi gửi lại.

Từ sau chuyến du học trở về, tên này gần như ngày nào cũng dính lấy nàng – học bù, ăn uống, đến chơi game cũng đi theo như hình với bóng. Vì thế cũng nên cho hắn, và cả nàng nữa, một chút không gian riêng tư.

Biết đâu lại làm hắn nghẹn đến phát điên thì sao? Đông Phương Trừng cười thầm một cách ác ý.

Nàng suy nghĩ một chút, mở camera trước điện thoại, chụp một tấm hình tự sướng.

Trong ảnh, khuôn mặt cô gái bị chiếc mũ trùm đen rộng và khẩu trang che khuất phần lớn, chỉ để lộ đôi mắt trong veo, ánh lên chút ý cười.

Nàng gửi ảnh đi, kèm theo một câu:

【ZERO: Này, thưởng cho ngươi đó, có thể nhìn ảnh nhớ người rồi nhé.】

Tin nhắn của Lâm Phong nhanh chóng hiện lên.

【Mộc Mộc Mộc Phong: …】

【Mộc Mộc Mộc Phong: A Trừng, thẩm mỹ của cậu… thật sự rất… độc đáo.】

Đông Phương Trừng nhìn dãy dấu chấm lửng ấy, dường như thấy rõ được vẻ mặt giật giật khóe miệng của hắn, tâm trạng bỗng nhiên vui lên.

Ngay lúc đó, bụng dưới nàng đột nhiên truyền đến một cơn đau âm ỉ quen thuộc. Nàng vô thức nhíu mày, coi đó là phản ứng sinh lý bình thường của con gái, cũng chẳng để tâm nhiều.

Xe buýt đến bến, Đông Phương Trừng bước xuống, ngước lên – một tòa nhà chọc trời mang phong cách tương lai sừng sững trước mắt, mặt kính phản chiếu ánh nắng chói lóa. Trên đỉnh tòa nhà, vài chữ lớn hiện rõ: Liên Hợp Thông Tin.

Đây là trụ sở của nhà cung cấp dịch vụ viễn thông lớn nhất Đỗ Hoàng. Không ngờ thế lực của Công ty W lại thâm nhập sâu đến đây?

Đông Phương Trừng kéo lại mũ trùm, bước vài bước tới gần, nhưng vừa tiếp cận cửa vào, đã bị hai bảo vệ to lớn chặn lại.

“Cô bé, đây là khu vực làm việc, không mở cửa cho người ngoài. Cô bé tìm ai?” Một trong hai bảo vệ liếc nhìn thiếu nữ có vẻ ngoài khả nghi với ánh mắt dò xét.

“Tôi tìm Judy của Công ty W. Chính cô ấy bảo tôi đến đây.” Đông Phương Trừng bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, hai tên bảo vệ đầu tiên là sững lại, sau đó trên mặt đều hiện lên vẻ vừa buồn cười vừa không nhịn được.

“Em gái, em có nhầm chỗ không đấy? Đây là Liên Hợp Thông Tin, chứ đâu phải Công ty W gì đó.”

“Đúng đó, đừng đùa nữa, về nhà đi.”

Rõ ràng hai người họ coi nàng là học sinh đi nhầm chỗ. Đông Phương Trừng nhíu mày, định lấy điện thoại gọi cho Judy, thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía xa:

“Để cô ấy vào đi, đây là khách mà tôi đang đợi.”

Judy bước ra từ sâu trong đại sảnh, mặc một bộ vest trắng cắt may tinh tế, giày cao gót gõ từng nhịp đều đặn. Trên mặt vẫn là nụ cười giả tạo mà Đông Phương Trừng vốn ghét cay ghét đắng, nhưng hai tên bảo vệ lập tức thay đổi sắc mặt, vội cúi đầu cung kính.

“Vâng thưa quản lý!”

Judy bước đến trước mặt Đông Phương Trừng, mỉm cười đưa tay ra hiệu: “Đông Phương Trừng tiểu thư, để ngài phải đợi lâu.”

Trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kính nể của đám bảo vệ, Đông Phương Trừng bước vào một thang máy ẩn trong vách tường. Nàng vô thức liếc nhìn màn hình điện thoại: 【Không có tín hiệu】

Không biết là do đi quá sâu dưới lòng đất, hay vì Công ty W đã chặn sóng, trong lòng nàng dâng lên cảnh giác lo lắng, nhưng ngoài mặt không lộ chút nào. Tay nàng khẽ thò vào túi áo hoodie, đầu ngón tay chạm nhẹ vào viên tinh thể biến thân đen, lạnh lẽo và cứng rắn.

Không sao cả, cùng lắm thì biến thân mà xông ra, Đông Phương Trừng tự an ủi mình trong lòng.

Thang máy dừng lại, cửa mở chậm rãi. Trước mắt không còn là căn phòng thẩm vấn lạnh lẽo như trước. Đây là một phòng khách được trang trí vô cùng xa hoa: sofa da bò mềm mại, bàn trà đá cẩm thạch bóng loáng, trên tường thậm chí treo vài bức tranh trừu tượng nhìn không hiểu nhưng cảm giác cực kỳ đắt tiền.

“Mời ngồi.” Judy ra hiệu mời nàng ngồi xuống ghế, rồi rót một tách trà hồng thơm lừng.

“Cảm ơn.” Đông Phương Trừng nhận tách trà, nhưng đặt sang bên mà không uống. Ai biết trong đó có bỏ thuốc hay không, cẩn thận thì vẫn hơn.

Judy cũng chẳng để ý, ngồi xuống ghế đối diện, lấy từ chiếc cặp da bên cạnh ra một tập tài liệu dày cộp, đẩy đến trước mặt Đông Phương Trừng.

“Tiểu thư Đông Phương Trừng, đây là hợp đồng hợp tác mà công ty chúng tôi đã soạn cho ngài, ngài có thể xem qua trước.”

“Hợp đồng tuyển dụng người đại diện hình ảnh của Công ty W?” Nàng ngước lên nhìn Judy, “Đại diện cho cái gì?”

“Chủ yếu là một số vũ khí cầm tay và giáp phòng hộ cá nhân mới nhất do công ty chúng tôi nghiên cứu phát triển.” Judy mỉm cười giải thích.

“Vũ khí? Giáp?” Đông Phương Trừng nhíu mày, “Dịch vụ an ninh của các người còn làm ăn kiểu này à? Tôi tưởng các người làm nghề lính đánh thuê chứ.”

Nụ cười trên mặt Judy thoáng chốc cứng lại, dường như ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng: “Tiểu thư Đông Phương Trừng, chẳng lẽ dạo gần đây ngài chưa theo dõi tin tức liên thành sao?”

“Tin tức gì?”

“Tin về thành phố Yafa.” Giọng Judy trở nên nghiêm trọng, “Vào tuần trước, thành phố Yafa đã bị hủy diệt hoàn toàn trong cuộc chiến liên thành với thành phố St. Jun.”

“Cái gì?!” Đông Phương Trừng bật dậy, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.

Kiến thức địa lý của nàng tuy bị gián đoạn do nhiều biến cố trong học kỳ này, nhưng tri thức cơ bản vẫn còn. Yafa là một trong những đô thị lớn nhất của Siêu Âu Châu, một siêu thành phố với dân số hơn mười triệu người. còn thành phố St. Jun là thủ phủ của liên minh đô thị khổng lồ, trải dài khắp hai châu lục Siêu Á Châu và Siêu Âu Châu.

Dù trước đây nàng cũng từng nghe nói hai thế lực này quan hệ không tốt, thường xuyên xung đột, nhưng một cuộc chiến có thể hủy diệt cả một thành phố? Nghe có vẻ giống như những ý tưởng tồi do tác giả tiểu thuyết miễn phí nghĩ ra khi bí kịch bản.

Loại chiến tranh nào có thể phá hủy cả một siêu đô thị? Trong trí nhớ của Đông Phương Trừng, chỉ có những tai ương cấp độ như Vực Sâu Tĩnh Lặng mới có thể tiêu diệt một thành phố, nhưng Vực Sâu Tĩnh Lặng tuyệt đối không phải do bàn tay con người tạo nên.

Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Đông Phương Trừng, Judy khẽ thở dài, đưa tay nhẹ quẹt trên không trung.

Tường phòng từ từ mở ra hai bên, một màn hình hiển thị khổng lồ từ từ hiện ra, bắt đầu phát những hình ảnh khiến người ta rùng mình.

Trong video chiếu hình ảnh binh lính hai bên đều mặc giáp trợ lực, cầm vũ khí năng lượng, giao chiến giữa đống đổ nát của thành phố. Ánh lửa nổ bùng lên liên tục, các tia sáng đủ màu xé toạc bầu trời u ám, chiếu rọi những bức tường đổ nát lúc sáng lúc tối.

Nhưng điều khiến Đông Phương Trừng co rút đồng tử không phải là sự tàn khốc của chiến tranh, mà là hình thái sức mạnh mà những vũ khí ấy thể hiện.

Một bên dùng những khẩu súng bắn ra những tia sét với đường đi vòng cung, thiêu cháy kẻ thù sau vật chắn thành than trong chớp mắt.

Bên kia thì dùng súng phóng lựu bắn ra quả cầu lửa tự động dẫn đường, dễ dàng vòng qua vật chắn, nuốt chửng tên lính vừa phóng sét.

Thậm chí có một sĩ quan giơ tay tạo ra một lá chắn năng lượng lục giác, cứng đầu chống chịu cả một đợt tập kích của đối phương.

Sét, cầu lửa, lá chắn năng lượng… rõ ràng đây là lĩnh vực của phép thuật!

Đông Phương Trừng nhíu chặt mày. Những sức mạnh này không phải phép thuật thật sự, mà là một dạng mô phỏng ma lực – thô sơ nhưng cực kỳ hiệu quả.

Video kết thúc, Đông Phương Trừng từ từ ngồi lại xuống ghế, nhưng thân thể đã cứng đờ. Cú sốc từ những hình ảnh kia lớn hơn nàng tưởng rất nhiều.

“Chuyện này… là sao?” Giọng nàng khản đặc, “Chiến tranh liên thành chẳng phải vẫn chỉ là khái niệm trên giấy à? Tôi nhớ mãi có rất nhiều người dân cho rằng, bỏ ra quá nhiều tiền để duy trì một đội quân phòng thủ tinh nhuệ trên tường thành, hoàn toàn là lãng phí tiền thuế của dân.”

Trong nhận thức của người dân bình thường, thế giới vẫn đang hòa bình. Những bức tường thành cao chọc trời của các thành phố, so với công sự phòng thủ, thì giống như một biểu tượng phô trương sức mạnh của siêu đô thị hơn. Còn “quân phòng thành” cũng giống như một nghề mang tính vinh dự, nơi giới trẻ khoe khoang và kiếm lương cao.

“Thật đáng tiếc, thưa tiểu thư, ảo tưởng về hòa bình đã tan vỡ rồi.” Giọng Judy bình tĩnh đến mức lạnh lùng, nàng nhấp một ngụm trà nhỏ.

“Tin tức Yafa bị hủy diệt đã lan truyền khắp thế giới qua mọi kênh thông tin. Hiện giờ mỗi siêu đô thị độc lập đều đang đánh giá lại môi trường của chính mình. Chúng chỉ có hai lựa chọn: hoặc là liều mạng vũ trang, chuẩn bị đón nhận chiến tranh có thể đến bất cứ lúc nào, hoặc là tìm một cái ô bảo hộ đủ mạnh, phụ thuộc vào thế lực mạnh hơn.”

Nàng đặt tách trà xuống, thân người hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt tinh anh khóa chặt vào Đông Phương Trừng.

“Và Công ty W đã phát hiện ra cơ hội kinh doanh trong đó. Với tiềm lực tài chính, vật chất hùng hậu cùng nguồn dự trữ công nghệ hàng đầu, công ty quyết định tiến quân vào ngành công nghiệp quân sự, thông qua việc nhận thầu các dự án phòng thủ thành, cung cấp vũ khí, trang bị và hỗ trợ kỹ thuật cho các đô thị lớn, nhằm thu về lợi nhuận khổng lồ trong thời đại mới.”

Tâm trạng Đông Phương Trừng từng chút chìm xuống.

“Vì vậy các người tìm đến tôi, tìm đến Zero –” Nàng ngước lên, ánh mắt trở nên sắc lạnh, “Là muốn nghiên cứu sức mạnh của tôi, rồi sao chép nó vào vũ khí của các người phải không?”

Giọng nàng không lớn, nhưng tràn đầy cảnh giác và kháng cự.

“Sức mạnh của Ma Pháp Thiếu Nữ tồn tại để chống lại cái ác đang xâm thực thế giới, nó không nên, và tuyệt đối không được dùng vào chiến đấu tàn sát lẫn nhau giữa con người!”

Đối diện với lời chất vấn nghiêm nghị ấy, Judy chỉ nhẹ lắc đầu, trên mặt thậm chí còn hiện lên một nụ cười tán thưởng.

“Không, tiểu thư Đông Phương Trừng, ngài hiểu lầm rồi. Ít nhất ở giai đoạn này, chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú nghiên cứu cơ thể hay sức mạnh của ngài. Điều này đã được ghi rõ trong điều khoản ràng buộc của hợp đồng.

Hợp tác giữa chúng ta thực sự chỉ giới hạn ở mức độ ‘đại diện’. Nếu ngài không tin, ngài có thể mang bản hợp đồng này đi tham vấn bất kỳ luật sư chuyên nghiệp nào.”

Nàng dừng lại một chút, ngả người về phía sau trên chiếc ghế sofa êm ái, chuyển sang giọng điệu nhẹ nhàng, như đang trò chuyện giữa bạn bè.

“Bây giờ hãy tạm gác chuyện hợp tác thương mại qua một bên. Tôi muốn nói vài lời chân thành, với tư cách cá nhân.”

Ánh mắt Judy trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Trừng đang đầy cảnh giác.

“Tiểu thư Đông Phương Trừng, tôi xin được đặt một câu hỏi giả định thuần túy. Nếu một ngày nào đó, một đô thị khác, giống như St, June với Yafa, tập hợp quân đội kéo đến bên ngoài bức tường Đỗ Hoàng, muốn hủy diệt tất cả những gì ở đây…”

Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng lời lại như một búa công thành nặng nề giáng mạnh vào trái tim Đông Phương Trừng.

“Lúc ấy ngài sẽ làm gì? Ngài có giáng cú đấm của Zero xuống những kẻ xâm lược kia không?”

Đông Phương Trừng nhất thời nghẹn lời. Trong đầu nàng, những hình ảnh lần lượt hiện lên:

Bóng lưng mẹ nàng – Đông Phương Nguyệt Hành – đang bận rộn trong bếp, cùng câu nói đùa nhưng đầy yêu thương: “Chú ý an toàn nhé.”

Những bạn học ồn ào náo nhiệt trong trường, khuôn mặt của năm Ma Pháp Thiếu Nữ từng kề vai chiến đấu cùng nàng.

Và cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở nụ cười của Lâm Phong. Tên kia tuy lắm mồm, thích trêu chọc, nhưng luôn luôn, bằng cách riêng của mình, vụng về mà tận tụy bảo vệ nàng khi nàng cần nhất.

Tất cả những điều nàng quan tâm, trân trọng, yêu thương – đều nằm trong Đỗ Hoàng này.

Nếu thực sự có người muốn hủy diệt nó…

Đông Phương Trừng từ từ cúi đầu, nhìn đôi bàn tay đặt trên đầu gối. Nàng cảm nhận được đầu ngón tay mình đang run nhẹ.

Nàng không cần trả lời câu hỏi của Judy. Bởi trong đầu, nàng đã có một đáp án rõ ràng và nặng nề.

Nàng sẽ làm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận