Quyển 3: Từng Mang Đôi Cánh
Chương 05 - Kế hoạch kiếm tiền
0 Bình luận - Độ dài: 2,888 từ - Cập nhật:
Ngồi trên chiếc xe taxi tự lái đang lao về khu thương mại, những dải đèn neon bên ngoài cửa sổ vụt qua nhanh như dòng nước xiết.
Lâm Phong liếc nhìn Đông Phương Trừng ngồi bên cạnh, gương mặt thiếu nữ nghiêm nghị như thể đang vật lộn với một bài toán nan giải của nhân loại, cuối cùng không kìm được cất tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Vẫn còn tiếc mấy đồng tiền nhỏ à? Thế này đi, từ nay về sau, đồ ăn vặt, bánh ngọt, hay mấy món lấp la lấp lánh linh tinh, tớ đều lo hết. Đổi lại, cho tớ được nghiên cứu đôi cánh của cậu một chút là được.”
Giọng Lâm phong nhẹ nhàng, đi kèm sự thân mật đến mức tự nhiên như hơi thở, nhưng Đông Phương Trừng chỉ im lặng. Nàng cúi đầu nhìn những ngón tay đang vò vặn viền áo, lòng rối như tơ vò.
Gần đây, hình như mình đã quá ỷ lại vào tên chó nhà giàu kia thì phải?
Ăn hộp cơm của hắn, nhờ hắn giảng bài, giờ đến cả mua đồ ăn vặt, trang sức cũng muốn hắn lo, chưa kể ánh mắt đầy ẩn ý của mẹ lúc ăn cơm hay đứng ngoài cửa phòng, và cả nhịp tim mình không thể kiểm soát khi bị hắn ôm trong phòng…
Dù bản thân nàng không ghét việc ở bên Lâm Phong— thậm chí có thể nói là… hơi thích — nhưng… như chính Lâm Phong từng phân tích, trong sự gần gũi và rung động ấy, có bao nhiêu phần là cảm xúc thật sự của Đông Phương Trừng, và bao nhiêu phần lại xuất phát từ bản năng sinh sản của “loài chim”, thứ bản năng được đánh thức bởi đôi cánh kia?
Nàng không muốn tiếp tục ỷ lại mù mờ như thế này nữa. Nàng cần phải chứng minh cho chính mình thấy, dù là Đông Phương Trừng hay Ma Pháp Thiếu Nữ Zero, nàng đều có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình.
“Không cần đâu.” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng với quyết tâm chưa từng có, “Hôm nay ta tự trả tiền. Về sau… cũng vậy.”
Lâm Phong hơi ngạc nhiên nhìn cô. Hắn im lặng một lúc, rồi cuối cùng gật đầu: “Ừ, tùy cậu.”
Tuy nhiên, khi hai người đứng trước quầy thanh toán của cửa hàng, nhìn con số hiện lên trên máy thu tiền khiến Đông Phương Trừng tim đập thình thịch, quyết tâm của nàng lập tức bị thử thách nghiêm trọng.
“Ngươi dẫn ta đến cái tiệm quý tộc kiểu gì vậy? Vài gói bông cotton mà đắt thế này hả!” Đông Phương Trừng không kìm được, hạ giọng chất vấn gay gắt bên cạnh Lâm Phong.
“Thứ cậu mua là đồ dùng sinh lý cá nhân mà, làm sao có thể dùng hàng chất lượng kém được?” Lâm Phong nhún vai, vẻ mặt đầy lý lẽ, “Đây là cửa hàng hội viên, chất liệu và khả năng thấm hút tốt hơn hẳn hàng thông thường. Người thường muốn mua cũng không có cửa đâu.”
Đông Phương Trừng siết chặt nắm tay, nhưng không thể phản bác lại câu nào, đành nghiến răng dùng điện thoại chạm nhanh vào vùng cảm ứng thanh toán, rồi vơ lấy túi mua hàng, quay người bỏ đi, không dám liếc mắt đến con số dư trên màn hình.
Nàng đang tính toán trong đầu làm sao sống sót với năm trăm đồng trong một rưỡi tháng, mặt mày ảm đạm. Để không làm mẹ lo, chắc chắn nàng sẽ không mở lời xin tiền. Xem ra, những ngày tới, chỉ còn cách siết chặt thắt lưng mà sống.
Lâm Phong liếc nhìn vẻ mặt như trời sập của cô, trong lòng chẳng bận tâm mấy.
Hắn chỉ thấy dáng vẻ lo lắng vì tiền bạc của A Trừng thật đáng yêu, nghĩ thầm một thời gian nữa, khi A Trừng thực sự kiệt quệ, hắn sẽ lại đến trước mặt nàng, chọc ghẹo vài câu, rồi thuận tình thuận lý mời nàng ăn cơm, hoặc mua vài thứ nàng cần làm quà bồi thường là xong.
Hắn không ngờ rằng, lần này, Đông Phương Trừng thực sự đã quyết tâm tự lực cánh sinh.
……
Sau khi tiễn Lâm Phong đi, Đông Phương Trừng từ chối lời mời chơi game của hắn, nói mình còn chút việc phải lo.
Đóng cửa lại, Đông Phương Trừng thở dài một hơi thật sâu, rồi lao thẳng vào tổ ấm ấm áp trong phòng — nơi được tạo nên từ chăn gối chất cao như núi — ôm chặt một chiếc gối bông, bật loa phát tiếng mưa rơi tự động bên giường, ánh đèn trong phòng cũng mờ dần.
Đông Phương Trừng cọ cọ má vào chiếc gối trong lòng, gác cằm lên trên, rồi rút điện thoại ra, gõ vào ô tìm kiếm những tag: #học_sinh #làm_thêm #trả_lương_theo_ngày, nhấn enter.
Kết quả hiện ra nhanh chóng, nhưng những gì hiển thị trên màn hình khiến đôi lông mày thanh tú của thiếu nữ nhíu chặt lại. Những tiêu đề mập mờ, hình ảnh gợi cảm khiến Đông Phương Trừng giật mình, suýt nữa ấn ngay vào dấu “x” ở góc trên bên phải.
“Cái quái gì thế này? Ta vừa vào ổ gà à?”
Chẳng lẽ từ khóa tìm kiếm sai? Đông Phương Trừng đổi hướng suy nghĩ, xóa cụm “#học_sinh”. Lần này kết quả bình thường hơn nhiều, nhưng phần lớn đều là các vị trí như phục vụ nhà hàng, nhân viên trà sữa, phát tờ rơi…
Thiếu nữ thở dài, ném điện thoại sang một bên, cả người nằm rạp lên gối. Dù nàng không coi thường ngành dịch vụ, nhưng nàng biết rõ bản thân mình có mấy cân mấy lượng.
Theo những gì nàng biết, những công việc phải tiếp xúc trực tiếp với khách hàng thường xuyên gặp phải những vị “thần linh” kỳ dị, khó chịu. Với tính cách của mình, chưa chắc đã nhận được đồng lương nào, đã bị đuổi việc vì đấm vào mặt khách hàng gây sự, đến lúc đó không bị bắt bồi thường tiền là còn may.
Thấy con đường làm thêm bế tắc, Đông Phương Trừng nằm rạp trên gối, bắt đầu suy nghĩ xem những Ma Pháp Thiếu Nữ khác xử lý vấn đề kinh tế thế nào.
Những chiến binh chính quy thuộc Hiệp hội Ma Pháp Thiếu Nữ, không những mỗi tháng nhận được trợ cấp cố định và tiền bồi dưỡng chiến đấu từ hiệp hội, mà ngay cả các sản phẩm lưu niệm do hiệp hội phát triển — như figure, standee, gối ôm… — khi bán ra, họ còn được hưởng một lượng tiền hoa hồng khủng.
Vậy… mình có nên tự làm vài món lưu niệm mang thương hiệu Zero để bán không? Ví dụ như một con thú bông nhỏ? Hay tấm thẻ acrylic in bóng dáng mình?
Ý nghĩ vừa lóe lên, Đông Phương Trừng lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên tiếp tục tìm kiếm quy trình sản xuất hàng lưu niệm. Nhưng khi bấm vào vài bài viết và hướng dẫn liên quan, nàng lập tức choáng váng trước những bước phức tạp hiện lên trên màn hình.
Từ thiết kế bản vẽ, liên hệ nhà máy làm mẫu, sản xuất hàng loạt, mở shop online, xử lý đơn hàng, đóng gói, vận chuyển, đến giải quyết hậu mãi… từng bước đều trông rối rắm đến mức đáng sợ.
Đông Phương Trừng nhận ra mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Không có sự hậu thuẫn của một tổ chức chuyên nghiệp và khổng lồ như hiệp hội, nàng chỉ có một mình, đừng nói gì đến chuyện kiếm tiền, e rằng chưa làm xong đã bị những việc vụn vặt hành chết.
Chưa kể đến vấn đề bản quyền — lưu niệm chính thức của hiệp hội còn có đội pháp lý nổi tiếng với biệt danh “Đỗ Hoàng Tất Thắng Khách”, công khai gần như chẳng ai dám làm nhái.
Còn nàng chỉ là một Ma Pháp Thiếu Nữ hoang dã, không nền tảng, không hậu thuẫn. Dù đồ lưu niệm có may mắn nổi tiếng, ngày hôm sau chắc chắn sẽ bị các gian thương làm nhái sạch trơn, muốn khóc cũng không kịp.
Hơn nữa, một khi bắt đầu bán hàng lưu niệm, chắc chắn sẽ thu hút vô số ánh mắt và sự chú ý. Nàng còn muốn sống một cuộc sống học đường bình yên nữa cơ mà.
Nghĩ tới đây, Đông Phương Trừng lập tức gạt bỏ ý tưởng phi thực tế kia, bực bội tắt trang web, rồi lướt mạng xã hội vô thức. Một động thái bạn bè được hệ thống đẩy lên đúng lúc lọt vào tầm mắt.
【Bạn của bạn “Mộc Mộc Mộc Phong” đã thích bài viết này】
Đông Phương Trừng vô thức bấm vào xem chó nhà giàu kia thích cái gì — nội dung là một bộ ảnh chín ô vuông do một coser đăng, trong ảnh cô gái mặc tất trắng viền ren, đồng phục JK kẻ sọc xanh đậm, che mặt bằng điện thoại, chỉ để lộ phần tai ửng đỏ, tạo đủ kiểu tư thế khoe chân một cách cố ý.
Đông Phương Trừng nhếch mép, chụp màn hình lại, định gửi qua trêu chọc hắn về gu thẩm mỹ trẻ con, nhưng ngón tay lại dừng lại ngay trước khi nhấn gửi.
Thiếu nữ cúi nhìn đôi chân mình. Nhờ luyện tập từ chiến đấu, chân nàng rất thon dài và săn chắc, làn da dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng ngà ngọc tinh tế.
Người dân thành phố Đỗ Hoàng dường như đều có chút ức chế, thấy giày nhỏ là thèm thuồng , thấy chân là chảy nước miếng … Nếu mình giả làm một coser Zero, bán vài bộ ảnh trên mạng, có khi lại kiếm tiền dễ dàng?
Dù sao Zero cũng đã là cái tên nổi tiếng ở Đỗ Hoàng, hơn nữa nàng chẳng cần mua đồ cosplay, vẫn đảm bảo độ cosplay chuẩn trăm phần trăm.
Đông Phương Trừng nuốt nước bọt, một mặt thấy ngại ngùng, mặt khác lại cảm thấy đây có lẽ là cách đơn giản và nhanh nhất để kiếm tiền từ trước đến nay.
Ngay khi đầu óc Đông Phương Trừng đang trải qua một cơn bão tư duy dữ dội, điện thoại bỗng “ting” một tiếng, hiện lên tin nhắn mới.
Không phải thông báo từ mạng xã hội, mà là một tin nhắn SMS — nghĩa là người gửi đã có số điện thoại của nàng. Thiếu nữ nhíu mày, nghĩ thầm lại là nền tảng nào rò rỉ số điện thoại của mình, định bấm chuyển sang để trả lời “T” để hủy đăng ký.
Nhưng khi nhìn rõ tên người gửi, ngón tay nàng bỗng cứng đờ.
【Tổ trưởng đội dọn dẹp Công ty W- Judy】
Là người phụ nữ tóc vàng lần trước nàng gặp ở Công ty W, lúc đó hai người còn suýt nữa đánh nhau, nhưng sau khi nhìn thấy đôi cánh sau lưng Zero, thái độ cô ta lập tức thay đổi 180 độ, còn đưa cho nàng một tấm thẻ đen gì đó mang tên “hạng VIP cao nhất” rồi bỏ đi.
Chẳng lẽ tấm thẻ đen đó có chức năng thâm nhập vào số điện thoại của mình!? Tim Đông Phương Trừng đập thình thịch.
【Chào buổi tối, tiểu thư Đông Phương Trừng. Xin lỗi vì làm phiền, không biết cô đã từng cân nhắc hợp tác sâu hơn với Công ty W của chúng tôi chưa? Chúng tôi sẵn sàng cung cấp hỗ trợ kinh tế vượt xa mức mà Hiệp hội Ma Pháp Thiếu Nữ có thể đưa ra.】
Đông Phương Trừng nhếch mép. Nàng hiểu rõ là không có miếng bánh nào sẽ rơi từ trên trời xuống , mà dù có rơi, cũng tuyệt đối không rơi trúng đầu con gà xui xẻo như nàng, cái loại người chơi game gacha buộc phải lệch rate để có bảo hiểm thì mới nổ.
Nàng vô thức định gõ lời từ chối, nhưng chưa kịp gửi thì điện thoại lại “ting” một tiếng — một thông báo tiền vào tài khoản từ ngân hàng.
【【Ngân hàng Trung ương Đỗ Hoàng】Tài khoản thẻ tiết kiệm số đuôi 1224 của quý khách nhận được chuyển khoản 100.000,00 ĐHT vào lúc 22:58 ngày 13 tháng 6, số dư hiện tại 100.500,00 ĐHT.】
Đông Phương Trừng nhìn dãy số với những con số “ 0” dài dằng dặc, mắt tròn xoe — một trăm ngàn?!
Nàng vội vàng rút lại dòng tin “Không cần, cảm ơn” đã soạn sẵn, ngón tay treo lơ lửng trên màn hình suốt một lúc lâu, cuối cùng không kìm được nuốt nước bọt, rồi bấm gọi điện cho Judy.
“Chào buổi tối, tiểu thư Đông Phương Trừng.” Cuộc gọi được nghe máy ngay lập tức, giọng Judy vẫn nhẹ nhàng và chuyên nghiệp như cũ.
“Cái… cái số tiền đó là sao?” Đông Phương Trừng cảm thấy giọng mình hơi khản, có lẽ vì đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy một con số lớn như vậy trong tài khoản.
“À, đó chỉ là một chút thành ý nhỏ từ công ty chúng tôi, mong rằng không làm tiểu thư sợ hãi.” Judy mỉm cười nhẹ, “Dù ngài có quyết định hợp tác với chúng tôi hay không, khoản tiền này sẽ là món quà chào đón dành cho ngài — một ngôi sao tiềm năng.”
“Hợp tác sâu hơn… điều kiện của các người là gì?” Đông Phương Trừng cố gắng làm giọng mình nghe bình tĩnh.
“Các yêu cầu cụ thể của công ty, có lẽ cần chúng ta gặp mặt trực tiếp để trao đổi chi tiết, đồng thời ký kết hợp đồng chính thức.” Lời nói của Judy kín kẽ không một kẽ hở:
“Nhưng nói đơn giản, chúng tôi muốn mời ngài — hay nói đúng hơn, mời Ma Pháp Thiếu Nữ Zero — làm người đại diện hình ảnh cho một vài sản phẩm mới của Công ty W.”
Đại diện hình ảnh?
Đông Phương Trừng hơi mơ hồ. Một Ma Pháp Thiếu Nữ làm người đại diện cho một công ty thương mại? Nghe còn kỳ ảo hơn cả phép thuật.
Dường như nhận ra sự do dự của thiếu nữ, Judy nhanh chóng bổ sung một cách tinh tế: “Tất nhiên, nếu ngài cảm thấy khó xử, cũng không cần vội vàng đưa ra quyết định. Ngài có thể tham khảo ý kiến bạn bè, ví dụ như… Lâm Phong tiên sinh. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ đưa ra lời khuyên chuyên nghiệp cho ngài.”
Câu nói này chạm trúng điểm yếu của Đông Phương Trừng. Chính vì muốn thoát khỏi sự ỷ lại vào chó nhà giàu kia, nàng mới quyết tâm tự kiếm tiền. Giờ nếu quay lại hỏi hắn, vậy đêm nay những trăn trở của mình coi như thành ra trò hề à?
“Không cần.” Cô gần như thốt ra ngay lập tức, “Ngày mai tôi sẽ đến gặp các người. Gửi địa chỉ cho tôi.”
Phía bên kia điện thoại, Judy dường như không hề ngạc nhiên trước phản ứng của thiếu nữ: “Vâng, tiểu thư Đông Phương Trừng. Chúng tôi mong chờ cuộc gặp gỡ với ngài.”
Sau vài lời xã giao công thức, cuộc gọi kết thúc. Đông Phương Trừng nhìn màn hình khóa điện thoại — vẫn là tấm hình hoàng hôn do Lâm Phong chụp trong buổi hẹn với Zero trên đu quay khổng lồ.
Nàng thở dài, gửi cho Lâm Phong một tin nhắn chúc ngủ ngon, rồi tắt điện thoại, chôn mình sâu vào lớp chăn mềm mại.
Rốt cuộc đấy là cơ hội, hay là cái bẫy?
“Thôi kệ, đi từng bước rồi tính vậy…”
……
Cùng lúc đó, tại một phòng họp sâu dưới lòng đất của Công ty W, thành phố Đỗ Hoàng.
Trong phòng gần như không có ánh sáng, chỉ có vài tia sáng xanh lam mờ ảo từ hình chiếu toàn ảnh giao nhau trên không trung, phác họa nên những bóng người mờ nhòa.
Judy mặc một bộ vest đen gọn gàng đứng giữa hình chiếu, báo cáo tiến độ công việc cho những thành viên hội đồng chưa rõ mặt.
“…Mục tiêu đã bộc lộ nhu cầu mạnh mẽ về tiền bạc. Đây chính là điểm yếu mà chúng ta có thể khai thác.”
Giọng nói lạnh lẽo và bình tĩnh của người phụ nữ vang vọng trong căn phòng trống:
“Tôi tin rằng, qua những chiến dịch thương mại và đóng gói hình ảnh phù hợp, trong tương lai không xa, độ nhận diện thương hiệu của ‘Zero’ sẽ tăng vọt, hoàn toàn áp đảo năm đối thủ hiện có tại thành phố Đỗ Hoàng. Khi ấy, toàn bộ hệ thống phòng thủ đô thị xoay quanh Ma Pháp Thiếu Nữ sẽ do Công ty W dẫn dắt.”


0 Bình luận