Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật L...
Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3: Từng Mang Đôi Cánh

Chương 01 - Trở về trường yêu

3 Bình luận - Độ dài: 2,333 từ - Cập nhật:

Sáng thứ Hai, ánh dương xuyên qua màn sương mỏng, phủ lên thành phố Đỗ Hoàng, khu rừng sắt thép này, một lớp vàng óng ả dịu dàng.

Tiếng chuông báo thức chói tai thay thế tiếng gầm rú của động cơ, bộ đồng phục học sinh mới toanh thay thế áo giáp chiến đấu và những chiếc váy kiểu Tây.

Khi Lâm Phong và Đông Phương Trừng bước vào khuôn viên trường sau nhiều ngày xa cách, cuộc phiêu lưu tưởng chừng như diễn ra ở một thế giới khác ấy, phút chốc đã bị nhấn chìm trong tiếng đọc sách vang vọng giữa các tòa nhà và tiếng cười nói hân hoan của các thiếu niên và thiếu nữ.

Mọi thứ dường như đã trở lại quỹ đạo.

Tuy nhiên, đối với Đông Phương Trừng, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.

Tiết học đầu tiên sau khi trở lại trường là hóa học. Khi cô giáo say sưa giảng về các câu hỏi sẽ gặp trong bài kiểm tra, nàng nhìn những ký hiệu hóa học và phương trình trên slide mà nàng chưa từng nghe đến hoặc hình như đã học nhưng đã quên sạch, cảm thấy đầu óc mình còn hỗn loạn hơn cả khi nàng đối đầu với người phụ nữ khốn nạn tên Iori kia.

Cái gì mà “định luật Fick”, cái gì mà “nguyên lý Le Chatelier”, mỗi chữ tách rời ra nàng đều biết, nhưng khi ghép lại thì sao lại không hiểu gì cả?

Cô giáo nhanh chóng giảng xong ví dụ, rồi phát một tờ kiểm tra nhanh tại lớp. Các bạn học khác lập tức cúi người xuống bắt đầu làm bài, tiếng bút bi sột soạt trên giấy in vang lên khắp nơi, hòa thành một biển tri thức.

Chỉ có Đông Phương Trừng như một con vịt cạn bị ném vào biển cả, gãi tai gãi đầu, cắn bút, cào tẩy. Trông nàng lạc lõng một cách kỳ lạ với mọi thứ xung quanh.

Tính cả tuần ở Peikuode, nàng đã hơn một tháng không nghe giảng một cách nghiêm túc. Trước đây, nàng còn có thể dựa vào nền tảng vững chắc từ cấp hai, cộng thêm chút thông minh vặt và may mắn kha khá, miễn cưỡng được đạt điểm giỏi.

Nhưng giờ đây đối mặt với tờ đề tổng hợp kiến thức cả một chương, nền tảng cũ của nàng đã cạn kiệt, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn đề bài giả vờ làm đà điểu chờ chết.

Trong sự tuyệt vọng, nàng ôm ấp tia hy vọng cuối cùng là “tìm một người cùng cảnh ngộ”, lén lút quay đầu nhìn sang Lâm Phong bên cạnh.

Rồi nàng chứng kiến một cảnh tượng khiến tam quan của nàng hoàn toàn sụp đổ.

Lâm Phong khác hẳn với phong thái mà nàng ghi nhớ, cứ gặp bài kiểm tra là viết được một nửa thì ngủ. Hắn không hề gặp chút khó khăn nào, thậm chí còn không dùng đến giấy nháp. Hắn chống cằm bằng một tay, tay kia cầm bút, đang viết lia lịa trên tờ đề.

Nét bút lưu loát ấy rõ ràng không phải là đoán mò hay viết bừa. Từ góc độ của mình, nàng có thể thấy rõ ràng chuỗi phương trình hóa học dài dằng dặc và các bước tính toán logic rõ ràng mà hắn đã viết.

Hắn ta lại làm được hết!?

Đông Phương Trừng cảm thấy thế giới quan của mình bị chấn động mạnh mẽ, ngang với việc nàng phát hiện mình mọc cánh vậy. Không sợ anh em thi kém, chỉ sợ anh em thi tốt!

Nàng khẽ dùng khuỷu tay chọc Lâm Phong.

“Ừm?” Lâm Phong thoát khỏi dòng suy nghĩ giải đề, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo chút dò hỏi.

“Ngươi hiểu không?” Đông Phương Trừng thì thầm bằng giọng khẽ, chỉ vào tờ đề gần như vẫn còn trống của mình.

“Có chứ.” Lâm Phong liếc nhìn tờ giấy trắng của nàng, rồi lại nhìn tờ đề của mình đã viết được một nửa, “Những thứ này tớ đã xem qua từ lâu rồi.”

Mắt Đông Phương Trừng lập tức trợn tròn, như thể nàng vừa nghe được chuyện hoang đường nào đó.

“Vậy sao trước đây ngươi thi lúc nào cũng điểm trung bình?”

Lâm Phong nghe vậy thì hơi ngượng ngùng sờ mũi, ánh mắt lảng tránh: “Nếu thi tốt quá, mỗi lần thi lớn xong, thầy hiệu trưởng lại kéo tớ lên hội trường để làm gì đó như chia sẻ kinh nghiệm học tập, đứng trước toàn trường ngại lắm. Cho nên… tớ tùy tiện khống chế điểm số.”

Khống chế điểm số? Đây là lời mà con người có thể nói sao?

Đông Phương Trừng há hốc miệng, cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, không lên không xuống.

Chẳng trách tên chó nhà giàu này ở lần thi giữa kỳ trước suýt đạt điểm tuyệt đối, hóa ra không phải gian lận, mà là vẫn luôn khống chế điểm số! Hóa ra tên này không phải không học được, mà là lười đạt điểm cao sao!?

Điều này còn đáng ghét hơn vạn lần những tên học bá kiểu Versailles, thi được điểm cao rồi còn nói mình không ôn bài, lại còn thích đi hỏi điểm của người khác rồi giả vờ khen ngợi!

Nhìn biểu cảm ngây người xen lẫn tức giận của Đông Phương Trừng, Lâm Phong không nhịn được cười khẽ. Hắn kéo ghế của mình lại gần nàng, hạ giọng: “Đừng ngẩn người nữa, nhìn câu một đi, tớ giảng cho cậu.”

Thế là trong lớp học xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: cô giáo hóa học trên bục giảng đang thảnh thơi chơi điện thoại, “giám sát” học sinh làm bài, còn trong góc lớp, Lâm Phong đang thì thầm phân tích các điểm trọng tâm và cách giải đề cho Đông Phương Trừng.

“...Cậu xem chỗ này, đề bài hỏi phương pháp nâng cao hiệu suất. Tổng hợp amoniac là phản ứng tỏa nhiệt, hơn nữa là phản ứng làm giảm số phân tử khí. Theo nguyên lý Le Chatelier, muốn cân bằng dịch chuyển theo chiều thuận, thì phải giảm nhiệt độ, tăng áp suất. Nhưng nhiệt độ quá thấp thì tốc độ phản ứng lại quá chậm, nên trong công nghiệp sẽ chọn một nhiệt độ trung hòa, khoảng 400 đến 500 độ, kết hợp với xúc tác hiệu quả cao…”

Giọng hắn không lớn, nhưng lại như mang theo một ma lực nào đó, truyền rõ ràng vào tai Đông Phương Trừng, từng chút một phân tích những kiến thức mà nàng vốn thấy lộn xộn, trở nên mạch lạc rõ ràng.

Vài phút sau, cô giáo hóa học vừa kết thúc màn “combat” dữ dội, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện có một cặp đôi  đang thì thầm to nhỏ ở góc lớp.

“Lâm Phong!”

“Có.” Lâm Phong đáp một tiếng, bình tĩnh đứng dậy.

“Tôi thấy em làm bài gần xong rồi, chắc là đều biết làm hết rồi.” Giọng cô giáo mang theo nụ cười nhưng ẩn chứa đầy sát khí, “Vậy tôi hỏi em, trong phương pháp tiếp xúc điều chế axit sunfuric công nghiệp, tại sao quá trình oxy hóa xúc tác lưu huỳnh đioxit không sử dụng áp suất cao hơn? Rõ ràng việc tăng áp suất có lợi cho việc cân bằng dịch chuyển theo chiều thuận.”

Ánh mắt cả lớp lập tức đổ dồn về Lâm Phong. Đây là một kiến thức khá hóc búa, thậm chí hơi vượt chương trình, rõ ràng là cô giáo cố tình làm khó.

Tuy nhiên Lâm Phong không hề ngập ngừng suy nghĩ, liền trực tiếp mở miệng trả lời.

“Bởi vì ở áp suất thường, hiệu suất chuyển hóa lưu huỳnh đioxit đã đạt hơn 97%, hiệu quả kinh tế đã rất cao. Nếu để theo đuổi chưa đến 3% hiệu suất chuyển hóa còn lại mà phải bổ sung thêm thiết bị cao áp, sẽ dẫn đến chi phí sản xuất tăng cao đáng kể.”

“Và thiết bị cao áp cũng đòi hỏi vật liệu có khả năng chống ăn mòn cao hơn, sẽ làm tăng hao mòn thiết bị và rủi ro an toàn.”

Cô giáo hóa học bị câu trả lời như đang đọc thuộc lòng đáp án chuẩn này làm nghẹn họng, há miệng nhưng không tìm được bất kỳ điểm nào để bắt bẻ. Cô chỉ có thể miễn cưỡng vẫy tay ra hiệu Lâm Phong ngồi xuống.

“Em cảm ơn cô.” Lâm Phong lịch sự gật đầu, thong thả ngồi xuống.

Và rồi, dưới ánh mắt gần như muốn phun lửa của cô giáo hóa học, hắn tiếp tục thì thầm vào tai Đông Phương Trừng: “Được rồi, tiếp tục câu tiếp theo…”

Đôi khi Đông Phương Trừng nghe hiểu lơ mơ, định gật đầu qua loa cho xong, đều bị Lâm Phong tóm ra.

“Chỗ này thật sự hiểu rồi?”

“Hiểu, hiểu rồi mà…” Đông Phương Trừng ánh mắt lảng tránh, không đủ tự tin.

“Vậy cậu nói xem, tại sao khi tính khối lượng mol trung bình của hỗn hợp khí, có thể trực tiếp dùng tổng khối lượng chia cho tổng số mol chất, nguyên lý của nó là gì?”

Đối mặt với câu hỏi dồn dập đầy ý cười của Lâm Phong, Đông Phương Trừng đỏ bừng mặt, ấp úng mãi cũng không nói được lý do, chỉ đành ngoan ngoãn thừa nhận mình không hiểu, bảo hắn giảng lại một lần nữa.

Đông Phương Trừng cảm thấy đầu óc mình gần như bị Lâm Phong nhồi nhét đầy đủ loại kiến thức.

Nhưng điều đáng giận hơn là: tên này giảng bài quá hay, đủ loại phương pháp ghi nhớ từ sâu sắc đến dễ hiểu, khiến nàng muốn không nhớ cũng khó.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, nàng thậm chí còn có một ảo giác, rằng những bài học nàng đã bỏ lỡ hơn một tháng qua, hình như… đều đã được tên này bù đắp lại chỉ trong một ngày?

“Ta không thể chấp nhận được, ta không thể chấp nhận được…” Đông Phương Trừng tuyệt vọng nằm sấp trên bàn, dùng hai tay che mặt, phát ra tiếng rên rỉ nghèn nghẹt, “Này, chẳng lẽ ở mỗi lần thi trước đây, ngươi đều cố tình khống chế điểm số?”

“Trả lời đúng, rất tiếc là không có thưởng.” Lâm Phong vừa thu dọn cặp sách, vừa không chút do dự thừa nhận.

Đông Phương Trừng đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đen vô hồn nhìn chằm chằm hắn.

“Ta không thể chấp nhận được! Sao đầu óc ngươi lại tốt đến vậy!”

Nhìn nàng bộ dạng phát điên ấy, Lâm Phong không nhịn được bật cười, vươn tay, theo thói quen xoa xoa mái tóc đen mềm mại, mượt mà của nàng.

“Được rồi, được rồi, không phải tớ đã dạy bù cho cậu những bài học bị bỏ lỡ sao?”

Đông Phương Trừng bị động tác xoa đầu ấy làm cho nàng phát ra một tiếng "ưm" không rõ, nhưng nàng không hề vung tay đánh hắn như trước đây.

Nàng có chút ngạc nhiên khi phát hiện, kể từ khi trải qua hàng loạt sự kiện trên chuyến tàu WARP, khả năng chịu đựng của nàng đối với hành động thân mật, vuốt ve đầu của Lâm Phong dường như đã tăng lên rất nhiều.

Trước đây, nàng ít nhất cũng phải cho tên này vài cú đấm đá, nhưng giờ đây nàng chỉ vùng vẫy cho có một chút, rồi cam chịu để bàn tay ấm áp ấy làm loạn trên đỉnh đầu mình.

Đúng lúc này, một tiếng “ục ục” vang dội đột nhiên phát ra từ bụng Đông Phương Trừng, phá vỡ bầu không khí hơi mơ hồ này. Thiếu nữ đang nằm sấp trên bàn đột nhiên cứng đờ người.

Lâm Phong có chút ngạc nhiên nhìn nàng, hắn nhớ rất rõ bữa trưa A Trừng không chỉ ăn hết phần cơm hộp của mình, mà còn ngang nhiên cướp mất một nửa gà rán và trứng cuộn dày trong hộp cơm của hắn. Mới có vài tiếng đồng hồ trôi qua sao lại đói rồi?

Má Đông Phương Trừng đỏ bừng. Nàng đột ngột quay đầu đi, không dám nhìn Lâm Phong, miệng lại cố gắng biện minh: “Nhìn gì mà nhìn! Ta… chắc chắn là đang tuổi lớn! Nếu không thì không thể ăn nhiều như vậy được!”

“Đúng, đúng, đúng, đang tuổi lớn, đang tuổi lớn.” Lâm Phong nín cười, gật đầu.

Hắn nhìn vành tai ửng hồng của cô gái, mở lời: “Vậy để ăn mừng bạn A Trừng của chúng ta sắp bước vào giai đoạn phát triển thứ hai, tối nay tớ mời cậu đi ăn ở nhà hàng gia đình thế nào? Món ăn ở đó chủ yếu là rẻ, nhiều và ngon.”

“Thật sao?!” Mắt Đông Phương Trừng lập tức sáng rực, trong đôi mắt đen quay lại như có sao lấp lánh.

“Đương nhiên.” Lâm Phong cười gật đầu, rồi bổ sung thêm một câu, “Tuy nhiên, sau khi ăn xong, tớ có thể ngẫu hững kiểm tra cậu vài câu đã giảng hôm nay, là để kiểm tra kết quả học tập.”

Những ngôi sao lấp lánh trong mắt cô gái lập tức tắt ngúm, cả người nàng lại mềm nhũn ra, như một con mèo bị rút xương, lại mềm oặt nằm sấp xuống bàn.

Lâm Phong nhìn bộ dạng đó của nàng không nhịn được cười, theo bản năng lại vươn tay, muốn véo má nàng lần nữa.

Tuy nhiên lần này, tay hắn vừa vươn ra được một nửa, đã bị thiếu nữ ưỡn đầu lên mà cắn vào cổ tay.

“Quác, cắn người rồi!”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

tại sao lên đọc ln giải trí lại phải đọc những thứ này💀💀💀
Xem thêm