Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan
Chương 5-2
1 Bình luận - Độ dài: 3,347 từ - Cập nhật:
Khi thời gian trôi đi, ngày càng có nhiều người tham gia đổ về cánh đồng. Ngay sau khi Iron Will bị gọi đi, một quan chức của Hội bước tới nói chuyện với tôi.
"Được rồi. Đến lúc mang con Leviathan ra rồi," hội trưởng chi nhánh thủ đô, Bram, nói với tôi.
Tôi chần chừ. Trước đây tôi đã để lộ dung lượng ItemBox của mình cho khá nhiều người thấy, nhưng để lộ bí mật đó trước đám đông khổng lồ này thì vẫn cảm thấy hơi quá sức chịu đựng.
[Còn chờ gì nữa? Mau mang nó ra đi.]
[Cứ làm đi, bệ hạ!]
[Không lấy ra thì làm sao tiến hành được!]
[Chủ nhânnnn, có chuyện gì vậy?]
Các linh thú của tôi đồng loạt hối thúc bằng thần giao cách cảm, và tôi cũng trả lời lại bằng cách đó. [Thật ra vấn đề là nếu tôi lấy nó ra ở đây, thì tất cả những người này sẽ biết về ItemBox của tôi,] tôi giải thích.
Chỉ riêng việc tôi có được nó đã đủ phiền phức rồi. Nếu còn để lộ rằng nó đủ lớn để chứa nguyên một con quái vật khổng lồ như thế, thì tin đồn chắc chắn sẽ lan đi khắp nơi trong chốc lát.
[Đến nước này thì còn lo lắng mấy chuyện đó để làm gì?] Fel nói.
[Ừ thì... từ trước đến giờ tôi luôn bảo rằng ItemBox của tôi chỉ hơi to hơn một chút thôi. Nhưng nếu tôi lôi cả một con Leviathan ra, người ta sẽ biết ngay là tôi có thứ gì đó ít nhiều liên quan đến anh hùng,] tôi đáp.
[Nhưng tại sao chuyện đó lại là vấn đề?] Gon hỏi. [Bệ hạ đã có ta và Fel hộ tống. Dường như chẳng có ai ngu ngốc hay liều lĩnh tới mức dám ra tay với bệ hạ cả.]
[Ờ thì, không sai... nhưng mà...]
Fel tặc lưỡi khó chịu. [Ngươi đã phí quá nhiều thời gian rồi. Mau lấy con quái đó ra ngay đi,] Fel giục gắt.
Trong khi đó, đám lãnh đạo Hội—dĩ nhiên là không nghe được cuộc trò chuyện bằng thần giao cách cảm của tôi—thì bắt đầu tỏ vẻ khó hiểu. Tôi còn nghe loáng thoáng họ xì xào với nhau: "Cậu ta bị sao vậy?" và "Còn mất bao lâu nữa đây?"
[Thôi được! Làm thì làm!]
Đành mặc kệ lo lắng, tôi lôi con Leviathan ra khỏi ItemBox. Nó rơi xuống đất trước mặt tôi với một tiếng rầm khổng lồ. Các lãnh đạo Hội trước đó đã thấy cái đầu, nên cũng đoán được phần nào kích thước, nhưng khi chứng kiến cả cái xác nguyên vẹn, họ vẫn há hốc mồm.
"Không thể tin được là nó to đến thế..."
"Nó còn lớn hơn cả tưởng tượng."
"Tôi cũng vậy."
"Thật khó tin là ngay cả cánh đồng này cũng gần như không đủ chứa nó."
"May mà có một khoảng trống rộng thế này..."
Ừ thì, thấy tận mắt con quái vật đó ai mà chẳng kinh ngạc. Tôi cũng hiểu cảm giác của họ—và cả các nhà thám hiểm đang họp gần đó. Hầu hết đều chết lặng, nhưng có một người lại phản ứng hơi quá khích.
"Woo-hooooo!"
Một tiếng gào vui sướng vang lên, rồi một nhà thám hiểm lao ra khỏi đám đông, chạy thẳng đến ôm chặt lấy xác Leviathan.
"Là Leviathan! Một con Leviathan thật sự, chính hiệu!"
Không cần nhìn kỹ tôi cũng biết ngay đó là ai. Chỉ có duy nhất một kẻ có thể hành xử lố bịch thế này. Ngài Elrand, ngài đang làm cái quái gì vậy?!
"Đừng bao giờ phát ra cái tiếng ghê rợn đó nữa!" Bà Moira quát lớn, đến mức tôi nghe rõ ràng từ bên kia cánh đồng.
Bà Moira à, công việc của bà thật sự gian nan đấy, nhưng chắc chắn phải có người kìm hãm ngài ấy.
Chẳng bao lâu sau, các lãnh đạo Hội bắt đầu tiến về phía ngài Elrand. Tôi miễn cưỡng đi theo cùng, nhưng lúc này “chúng tôi” chỉ còn là tôi, Fel và Sui. Gon và Dora-chan đã bỏ đi ngay sau khi nghe thấy tiếng gào của ngài Elrand.
Theo lời Gon thì: [Ta đã dựng lá chắn rồi. Fel sẽ lo phần còn lại. Trong khi đó, ta sẽ tuần tra trên không.]
[Ừ-Ừm, ta cũng vậy!] Dora-chan hưởng ứng ngay.
Và thế là cả hai lập tức bay lên trời. Fel tỏ ra khá hài lòng với việc có đội cảnh giới trên không, nên cũng nhanh chóng đồng ý và tự dựng lá chắn cho mình.
Không ai phải chịu đựng sự lập dị của ngài Elrand nhiều bằng Gon và Dora-chan cả. Tôi hoàn toàn hiểu vì sao chỉ một tiếng gào điên rồ cũng đủ khiến họ rút lui tức khắc. Nếu có thể, tôi cũng muốn tránh xa ngài. Nhưng đáng tiếc, hội trưởng Bram lại có ý khác.
“Ugh… Tôi công nhận ông ấy phiền thật đấy, nhưng chúng ta thực sự cần ông ấy để chỉ đạo việc giải thể Leviathan,” Bram rên rỉ.
Những lãnh đạo khác cũng lần lượt lên tiếng.
“Thật sốc là ông ta lại có năng lực đến vậy, dù tính cách thế nào đi nữa.”
“Chỉ trong lĩnh vực này thôi, ngoài ra thì…”
“Cậu từng gặp ông ta rồi, có đúng không Mukohda? Tôi chắc cậu hiểu.”
“Mặc dù tàn nhẫn, việc đưa ông ta tới đây lại là một việc làm tất yếu.”
Ừ, tôi cũng đồng cảm lắm. Thật sự là tôi hiểu và chia buồn với mấy người.
Miễn cưỡng lê bước, tôi tiến lại chỗ ngài Elrand, kẻ vẫn đang dán chặt người vào thân Leviathan như lên đồng.
Bram đảo mắt rồi bước đến.
“Được rồi, Elrand, thế là đủ rồi.”
“Oooh, Bram!” Ngài Elrand reo lên đầy phấn khích. “Nhìn xem! Leviathan đấy! Một con Leviathan thật sự!”
Nếu phải công nhận một điều về tên elf này, thì đó là ông ấy kiên định đến mức cực đoan. Ngay cả hội trưởng chi nhánh thủ đô, người quyền lực nhất của Hội Thám Hiểm, cũng chẳng lay chuyển nổi ông ta.
Bram thở dài. “Tôi biết, cảm ơn. Đó cũng là lý do duy nhất ông có mặt ở đây. Dù bây giờ tôi bắt đầu tự hỏi có khi đó lại là sai lầm.”
Tôi gật đầu đồng tình theo phản xạ. Đúng không? Nhìn ổng như thế thì ai mà không đặt dấu hỏi chứ.
“Hả?” Ngài Elrand chớp mắt. “Ông đang nói gì vậy?! Ông nghĩ có ai ngoài tôi có thể giải thể Leviathan được sao?! Leviathan đấy nhé! Không ai có thể phù hợp với công việc này hơn tôi, và đó là sự thật tuyệt đối!” ông ta kêu lên đầy nhiệt huyết.
“Vậy thì chứng minh đi! Ông có việc phải làm, và tốt nhất là làm cho ra hồn!” Bram quát. Những lãnh đạo khác cũng đồng loạt gật gù tán thành.
“Không cần lo!” Ngài Elrand hất cằm. “Tôi sẽ làm, và làm hoàn hảo! Nhưng trước đó hãy cho tôi chút thời gian để tận hưởng niềm hạnh phúc được gặp một Leviathan chân chính đi chứ!”
Một cái bốp! vang lên chát chúa khắp cánh đồng.
“Auuu đau!”
“Ông không có tư cách để ra yêu cầu ở đây! Làm việc ngay đi, nghe rõ chưa?!” Bà Moira gầm lên, gương mặt cau có lại một lần nữa trở nên giận dữ, hệt như ác quỷ.
Người giám hộ tận tụy của ngài Elrand lại một lần nữa cứu vãn tình hình.
“Trời ơi, sao mọi người cứ vội vàng thế chứ? Ít ra cũng để tôi tận hưởng giây phút sung sướng này đi… Đây là Leviathan đầu tiên trong đời tôi gặp mà…” Ngài Elrand lầm bầm. Nhưng dưới ánh mắt bà Moira đang càng lúc càng đáng sợ—đến mức tà khí quỷ dị phủ kín gương mặt bà—cùng những cái nhìn lạnh buốt tận xương từ các lãnh đạo, ông ta cuối cùng cũng chịu hiểu ra.
“T-Tôi làm, được chưa! Muốn sao cũng được!” ông hoảng hốt kêu lên, rồi lập tức chuyển sang chế độ nghiêm túc.
Lần đầu tiên trong ngày, một vẻ mặt cực kỳ tập trung hiện rõ trên gương mặt ngài Elrand khi ông ta bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra cơ thể Leviathan.
.............
Chỉ riêng việc ngài Elrand xem xét toàn bộ cơ thể Leviathan thôi mà đã tốn một khoảng thời gian dài. Cũng chẳng có gì lạ, bởi con quái vật này khổng lồ đến mức kinh ngạc. Đến độ có lúc tôi còn nghĩ, liệu mình có thể lén chuồn đi đâu đó ngồi chỗ thoải mái hơn không… nhưng tất nhiên, chẳng có chuyện đó xảy ra.
Tôi cũng thử dùng thần giao cách cảm để thuyết phục Fel và Sui:
[Này, ngay cả khi có kẻ nào đó định tiếp cận Leviathan, thì hai lớp lá chắn cũng đủ đẩy chúng ra xa rồi. Mà lỡ có ai vượt qua được, chắc chắn các cậu sẽ phát hiện ngay. Thấy chưa, chúng ta chẳng giúp gì được lúc này cả, hay là đi tìm chỗ nào ngồi nghỉ cho dễ chịu đi?]
Fel thì lại chẳng thấy thế.
[Chính sự ám ảnh của tên elf đó với Leviathan mới là mối đe dọa lớn nhất. Ta sẽ không rời mắt khỏi hắn.]
Ừ thì… xét theo cách ngài Elrand hành xử từ nãy giờ, thật khó mà phản bác. Tôi chẳng thích thú gì, nhưng cũng phải thừa nhận Fel có lý. Dù sao thì ngài Elrand vẫn bị Moira kè kè giám sát, chưa kể toàn bộ các lãnh đạo cấp cao của Hội Thám Hiểm đều dán mắt theo dõi như diều hâu. Rõ ràng chẳng ai tin tưởng ngài ấy.
Kết quả là, tôi đành phải đi cùng bà Moira và các lãnh đạo trong lúc ngài Elrand tiến hành kiểm tra. Giữa chừng, vua, hoàng hậu cùng một số quý tộc khác cũng đến, gây ra chút ồn ào.
Nhưng quốc vương nhanh chóng ra lệnh bỏ qua sự hiện diện của họ và tiếp tục công việc. Không ai dám cãi, nên quá trình được tiếp diễn ngay sau đó.
Cuối cùng, ngài Elrand cũng có vẻ đã hoàn tất việc kiểm tra từ đầu đến đuôi Leviathan… Nhưng thay vì vẻ mặt đắc ý, ngài ấy lại quay về phía chúng tôi với một cái nhíu mày khó coi.
“Có chuyện gì vậy, Elrand?” Bram hỏi.
“Rất tiếc phải nói rằng… việc giải thể Leviathan này có lẽ… là bất khả thi,”Ngài Elrand trả lời.
“CÁI GÌ?!” Bram kêu lên như thể sét đánh ngang tai. Đây rõ ràng chẳng phải tin ông ta mong chờ, nhất là sau cả tuần trời chuẩn bị.
“Làm gì mà suốt ngày hò hét muốn bắt tay vào càng sớm càng tốt, giờ lại bảo không làm nổi là sao?” Bà Moira gắt.
“Chúng tôi nhớ rõ cái vẻ tự tin của ông đấy!” một lãnh đạo khác trách.
“Ông đã thúc ép chúng tôi không ngừng để khởi động sớm nhất có thể!” một người khác thêm vào.
[Đúng thế! Ý ngươi là sao đây, elf?!] Fel gầm lên, không bỏ lỡ cơ hội gây sức ép.
Mọi người—kể cả Fel—thi nhau dồn ngài Elrand vào thế bí, quở trách rằng nếu ngài không đảm đương nổi thì đáng lẽ phải nói từ đầu, thay vì phô trương như thể việc mổ xẻ Leviathan chỉ là trò trẻ con. Hậu quả là ngài Elrand bị cả một đám đông phẫn nộ quây chặt.
“Đ-Đợi đã! Ít nhất hãy để tôi giải thích đã chứ!” Ngài Elrand hốt hoảng gào lên.
[Nè, Chủ nhân? Vậy tức là Sui không được nếm thịt Leviathan nữa sao?] Sui hỏi bằng giọng nghe có chút ủ rũ.
[Tôi cũng chẳng muốn nói vậy đâu… nhưng có lẽ nên chuẩn bị tinh thần cho khả năng đó,] tôi trả lời.
[Ehhhhh! Sui muốn ăn thịt Leviathan mà, Chủ nhân!!] Sui bật khóc, nảy bật khỏi lưng Fel rồi chui tọt vào vòng tay tôi.
Hóa ra, hơn ai hết, Sui mới chính là đứa mong chờ điều này nhất. Tôi vỗ vỗ an ủi nhóc slime nhỏ, kiên nhẫn chờ ngài Elrand giải thích xem chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
...............
"Vậy thì, để nói cho đơn giản," ngài Elrand mở lời. Ngài ấy bắt đầu tuôn ra một tràng giải thích, khiến tôi, Bram, các lãnh đạo Hội, và cả bà Moira phải lắng nghe về lý do tại sao việc mổ xẻ Leviathan lần này có thể là chuyện… bất khả thi.
Theo lời ngài Elrand, suốt chuyến đi từ quê đến kinh đô, ngài gần như chẳng ăn uống hay ngủ nghê gì, chỉ chăm chăm đọc đi đọc lại một quyển sách tham khảo về Leviathan. Trong đó, đoạn khiến ngài chú ý nhất ghi chép lại quá trình xử lý một con Leviathan mà Hội Thám Hiểm từng mang về khoảng bốn trăm năm trước.
À, tiện thể thì quyển sách này vốn là bảo vật của Hội Thám Hiểm một quốc gia khác. Họ từng từ chối cho ngài Elrand xem—lúc ấy ngài ấy mới chỉ là nhà thám hiểm hạng C thôi—và ngài đã giải quyết vấn đề… bằng cách lén trộm sách khi không ai để ý.
Ngài Elrand à, lúc đó ngài nghĩ gì thế..? Mà không, chính xác hơn là: ngài nghĩ gì khi ăn cắp sách, và ngài nghĩ gì khi vừa thản nhiên thú nhận ngay trước mặt mọi người thế này? Giá mà ngài chịu ngậm miệng, thì bà Moira đã chẳng phải vung tay tặng ngài một cú đấm trời giáng.
Bỏ qua chuyện lan man đó, trong sách ghi chép cực kỳ chi tiết về cách Leviathan khi ấy bị hạ gục, cách nó được mổ xẻ, và từng bộ phận đã bán ra bao nhiêu vàng.
“Thứ gì của nó cũng có giá, từ giọt máu cuối cùng cho đến mẩu xương nhỏ nhất,” ngài Elrand giảng giải. Bà Moira và các lãnh đạo khác gật gù, coi đó là điều hiển nhiên. “Vì biết rõ điều đó, nên người ta đã chế tạo một công cụ ma pháp đặc biệt để đảm bảo máu Leviathan không bị lãng phí,” ngài ấy tiếp tục.
Hóa ra, ngài Elrand đã nghĩ đến chuyện này từ hồi tôi nhờ ngài mổ xẻ con rồng đất. Với sinh vật nhỏ vừa vặn để đặt lên bàn làm việc, việc thu thập máu khá dễ: chỉ cần nghiêng mặt bàn một chút là máu chảy gọn vào chỗ mong muốn.
Nhưng mổ một con quái vật quá khổ, không cách nào đặt lên bàn… thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Ngài Elrand cũng hiểu rằng, chừng nào tôi và các linh thú khế ước còn quanh quẩn bên ngài, kiểu gì rồi ngài cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề này.
“Và đó là lý do tôi đã chế tạo ra những thứ này,” ngài Elrand tuyên bố, nở một nụ cười tự mãn khi lôi từ ItemBox ra một ống dài hẹp trông kỳ lạ. “Tôi chưa bao giờ thấy mừng vì từng mày mò chế tác công cụ ma pháp như lúc này! Tuy tôi chẳng phải bậc thầy gì, nhưng để làm vài món đơn giản thế này thì dư sức!”
“Ý ông là làm với sự giúp đỡ của tôi thì có,” Bà Moira lạnh lùng đính chính.
“Khụ—với sự trợ giúp của Moira, nữ thợ chế tác công cụ ma pháp lỗi lạc và đáng kính nhất!” ngài Elrand vội chữa lại. “Tôi đã làm tổng cộng mười bốn cái. Chúng hoạt động bằng cách dùng ma pháp gió để tạo lực hút.”
“Vậy ra ông định dùng mấy thứ đó để rút máu Leviathan?” Bram hỏi.
“Chính xác!” ngài Elrand hào hứng gật đầu.
“Nhưng nếu ông đã dày công chuẩn bị, thậm chí chế tạo hẳn công cụ riêng, thì tại sao lại nói việc mổ xẻ có thể là bất khả thi?”
Ừ nhỉ. Đã đầu tư công sức đến mức đó, thì phải có vấn đề gì khủng khiếp lắm mới khiến ngài ấy nản lòng chứ?
“Máu của Leviathan thì tôi có thể xử lý được bằng mấy công cụ này. Nhưng đó chỉ là máu thôi,” ngài Elrand nói rõ.
Lúc này, câu chuyện vòng trở lại quyển sách ngài đọc trên đường tới kinh đô, về con Leviathan của bốn trăm năm trước.
“Vấn đề là con Leviathan khi đó… nhỏ hơn con bây giờ nhiều,” ngài Elrand giải thích. Người ta khi ấy đã nghi ngờ con đó chỉ là một cá thể non. Sau khi đích thân kiểm tra Leviathan mà tôi mang về, ngài Elrand khẳng định giả thuyết ấy đúng. “Và cho dù vậy, việc mổ xẻ Leviathan khi ấy vẫn đòi hỏi phải có một thanh Kiếm Rồng.”
Nghe kể thì hồi đó họ có sẵn một con dao giải thể bằng mithril, đúng là cắt được da Leviathan, nhưng phải dùng sức khủng khiếp mới rạch nổi, mà vết cắt lại thô ráp, xấu xí. Rất may, Hội khi ấy còn giữ trong tay một thanh Kiếm Rồng—thứ thậm chí còn sắc bén hơn mithril. Khi đem thử, nó đã cắt xuyên cơ thể Leviathan dễ như chém đậu hũ.
Rất may, Hội khi ấy còn giữ trong tay một thanh Kiếm Rồng—thứ thậm chí còn sắc bén hơn mithril. Khi đem thử, nó đã cắt xuyên cơ thể Leviathan dễ như chém đậu hũ.
Cuối cùng, họ dùng luôn thanh kiếm đó trong toàn bộ quá trình, nhờ vậy mà những vật liệu quý báu của Leviathan mới được thu thập trọn vẹn, không hề hư hại.
“Và biết rõ tất cả những điều đó, tôi dĩ nhiên đã mang theo thanh Kiếm Rồng của mình,” ngài Elrand nói. Ngài rút thanh kiếm đang treo trong vỏ bên hông ra trong một động tác gọn gàng, trôi chảy. “Thấy sao? Một tuyệt tác, đúng chứ?! Nó được rèn từ nanh của một con rồng đỏ! Nhìn cái ánh sáng ấy kìa!” ngài ấy phấn khích tuyên bố, gần như dúi thẳng thanh Kiếm Rồng vào mặt chúng tôi. Sẽ chẳng ngạc nhiên chút nào nếu ngài ấy bắt đầu dụi má vào nó. Ngài Elrand đúng là cực kỳ mắc ói, nếu không muốn nói gì hơn.
“Trời đất ơi, bằng cách nào ông lại có được thứ đó chứ?” Bram hỏi gằn, còn những vị lãnh đạo khác thì bắt đầu xì xào với nhau. Chỉ cần nhìn phản ứng của họ thôi cũng đủ thấy Kiếm Rồng hiếm có thế nào.
Bốp!
“Áhhhhgh!” Ngài Elrand gào lên, ngã quỵ xuống đầu gối. Suýt chút nữa ngài ấy làm rơi thanh Kiếm Rồng, nhưng cuối cùng vẫn kịp giữ được—dù thật ra có rơi xuống đất thì một món vũ khí như thế này cũng chẳng hề hấn gì. “Cái... Cái đó là sao chứ?! bà Moira, bà không thể cứ tùy tiện đá người khác như vậy! Tôi suýt đánh rơi thanh Kiếm Rồng quý báu, xinh đẹp của tôi rồi đó!”
“Ông xứng đáng bị đá, và ông biết rất rõ điều đó!” Bà Moira quát lại. “Ý ông là gì khi nói Kiếm Rồng của ông hả?! Chúng ta đều biết rõ nó vốn chẳng phải của ông! ngài Ugohl kể hết với tôi rồi—ông thì có tiền mua cái nanh, nhưng không đủ để rèn nó thành kiếm, nên đã vay nợ Hội để chi trả khoản đó!”
Ngài Elrand nuốt khan.
[C-Cái gì, thật á?!] tôi kêu lên. Đi vay nợ hả ngài Elrand?! Ông có bị điên không vậy?!


1 Bình luận