• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan

Chương 6-2

2 Bình luận - Độ dài: 3,601 từ - Cập nhật:

[Trời ạ. Ít nhất họ cũng có thể để mình nghỉ ngơi vài phút chứ,] tôi lẩm bẩm than vãn khi đang cân nhắc món cho bữa tối. [Nếu làm món nào lâu quá thì bốn đứa háu ăn kia chắc chắn sẽ nổi loạn. Với lại, mình cũng muốn làm cái gì đơn giản thôi cho xong…]

Fel và Gon bảo rằng thịt Leviathan khá giống với thịt rồng băng, nhưng tôi cũng chưa chắc. Nhìn khối thịt Leviathan mà tôi đã lấy ra khỏi ItemBox, đúng là nó có cái vẻ trắng nõn như cá thịt trắng, y hệt rồng băng. Nhưng khi ấn thử, tôi thấy nó có vẻ đàn hồi và mềm mại hơn thịt rồng.

[Đầu tiên vẫn nên thử hương vị đã,] tôi tự nhủ. Tôi cắt một miếng nhỏ, rắc chút muối và tiêu, rồi cho vào chảo áp chảo nhanh. Sau khi chín, trông nó vẫn giống thịt rồng băng, nên tôi tự hỏi không biết mùi vị có giống cá tuyết không. Khi đưa vào miệng… [Whoa! Thứ này… ngon thật sự luôn…]

Kết cấu thịt thì đúng là giống rồng băng—mềm và tách thớ ra rất dễ. Nhưng hương vị thì hoàn toàn khác biệt. Vị umami đậm đến mức khó mà diễn tả bằng lời. Nó như thể gộp tất cả những loại cá ngon nhất mà tôi từng ăn rồi tăng hương vị lên gấp rưỡi. Nói thẳng ra: ngon tuyệt vời.

[Chỉ đem nướng không cũng ngon rồi, nhưng thế thì hơi phí,] tôi lẩm bẩm. [Thứ này chắc hợp với nhiều loại sốt lắm. Làm kiểu meunière thì tuyệt này, hoặc đơn giản là áp chảo bơ với nước tương thôi cũng ngon rồi. À, sốt bơ chanh cũng hợp… Ừm, mà cái gia vị mới hôm trước mình thấy trong Siêu Thị Online chắc cũng dùng được đấy!]

Loại gia vị đó mới xuất hiện gần đây. Hôm đó tôi định mua thêm cà chua vì sắp hết, mở menu ra thì tình cờ thấy sản phẩm mới. Đó là một loại sốt cà chua đặc biệt của hãng vốn nổi tiếng với ketchup, miêu tả quảng cáo rằng nó sẽ “làm bừng sáng bất kỳ món ăn nào với hương vị tuyệt vời!” Tôi định tìm dịp để thử, và Leviathan có vẻ là lựa chọn hoàn hảo.

Loại sốt này có tận ba hương vị khác nhau, tiện lợi và linh hoạt. Làm sốt cà chua từ đầu thì hơi mất công, nên có món này chắc giúp tôi tiết kiệm nhiều thời gian. Hơn nữa, linh cảm bảo tôi rằng chắc chắn nó ngon. Mấy lần dùng sản phẩm của hãng này, từ ketchup đến cà chua hộp, chưa bao giờ làm tôi thất vọng.

[Được rồi, quyết định vậy! Làm Leviathan meunière đơn giản trước!]

Tôi nhanh chóng đặt mua thêm nguyên liệu qua Siêu Thị Online, gồm cả loại sốt cà chua mới kia.

[Ổn rồi. Giờ thì, bắt tay vào thôi…]

Tôi bắt đầu bằng cách ướp nhẹ thịt Leviathan với muối tiêu, sau đó phủ một lớp bột mỏng rồi giũ bớt phần dư. Tiếp theo, tôi làm nóng bơ mặn trong vài cái chảo rồi cho thịt vào, chiên đến khi hai mặt vàng giòn. Sau đó lấy ra, chuẩn bị làm sốt ngay trong mấy cái chảo đó.

[Chảo này thì làm sốt bơ nước tương. Còn chảo này thì sốt bơ chanh.]

Sốt bơ nước tương thì đơn giản thôi: bơ mặn và một chút nước tương, hòa quyện lại là xong. Sốt bơ chanh cũng thế: bắt đầu với bơ mặn, thêm nước cốt chanh, muối và ít tiêu đen xay thô.

[Tiêu xay trực tiếp đúng là khác hẳn! Thơm thật!] tôi nói. Đây là loại tiêu đen bán kèm hũ xay mini. Nhờ Siêu Thị Online mà tôi mới có cơ hội dùng hàng như vậy.

Xong phần sốt bơ chanh, tôi chuyển sang làm món meunière với sốt cà chua. Tôi nghĩ bơ với sốt cà chua sẽ hơi nặng, nên thay vào đó dùng dầu olive để áp chảo thịt. Sốt cà chua kia thì chẳng cần chế biến thêm, nên chỉ cần làm thịt giòn ngoài là xong.

[Okay, xong rồi đấy!]

Có vẻ tiếng tôi vang xa hơn dự tính. Chỉ vừa dứt lời, Fel, Gon, Dora-chan và Sui đã ào vào bếp như thác lũ lông, vảy và chất nhầy.

[Xong rồi sao?! Tốt lắm! Mau ăn thôi!]

[Cuối cùng cũng được nếm thịt Leviathan! Chờ lâu lắm rồi!]

[Chuẩn luôn! Chờ phát ngán!]

[Thịt Leviathan! Yaaaaay!]

[Này, bình tĩnh nào! Tôi sẽ mang ra cho, mọi người ra phòng khách đợi đi!] tôi quát nhẹ. Thật sự mà nói, quá khích quá đi thôi, tôi nghĩ, cố nhịn cười khi nhìn cả bốn đứa ỉu xìu rời khỏi bếp.

Chỉ vài phút sau, tôi mang ra những dĩa Leviathan meunière. [Lần này tôi làm mấy món đơn giản thôi,] tôi giải thích. [Đây là sốt bơ nước tương, cái này là sốt bơ chanh, còn món này thì chưa có sốt, nhưng mà…]

Tôi mang ra nguyên liệu bí mật: ba loại sốt cà chua mà tôi đã mua. Một loại khá cơ bản, làm từ hành tây và cà chua nghiền; một loại khác chứa đầy tỏi, được quảng cáo là cực kỳ đậm đà; và loại cuối cùng thì dùng cà chua và ớt chuông đỏ làm nền, vị hơi cay. Nghe nói loại sốt này dựa theo sốt bravas, có nguồn gốc từ Tây Ban Nha. Tôi rưới mỗi loại một chút lên phần thịt Leviathan chưa có sốt của mọi người.

[À, đúng rồi. Sui này, loại sốt bravas—cái này nè—hơi cay đấy. Có lẽ không hợp với nhóc đâu?] tôi nhắc. Tôi đã nếm thử một chút, và đúng là nó có độ nồng khá rõ. Tôi đoán khẩu vị trẻ con như Sui chắc không chịu nổi.

[Ehhh, nhưng Sui cũng muốn thử hết mà!] Sui phụng phịu.

[Được rồi, nhưng chỉ một chút thôi nhé! Nếu nhóc thích thì tôi sẽ cho thêm vào mấy miếng còn lại.]

[Okaaay!]

Thế là trên bàn ăn có tổng cộng năm hương vị meunière khác nhau để thưởng thức. Bộ tứ tham ăn lập tức cắm mặt vào bữa tiệc.

[Ahh, đúng như ta nhớ. Thịt Leviathan quả thật mỹ vị!] Fel nói.

[Quả nhiên là thế! Hương vị khớp hệt ký ức của ta, nhưng nhờ tài nghệ của bệ hạ mà nó càng thêm hoàn hảo!] Gon tán dương.

[Chết tiệt, ngon quá trời luôn!] Dora-chan reo lên.

[Thịt Leviathan ngon quá xá đã!] Sui cũng hùa theo.

Công sức chờ đợi bao lâu nay của họ cuối cùng cũng được đền đáp, và rõ ràng, món này còn ngon hơn cả kỳ vọng. Chỉ trong chớp mắt, họ đã dọn sạch phần đầu tiên và đồng loạt đòi thêm ngay.

À mà đúng như dự đoán, sốt bravas quả nhiên quá cay đối với Sui, nên lần thứ hai nhóc chỉ chọn bốn loại không cay thôi.

Đến lượt tôi cũng nhập tiệc. Từ lúc nghĩ ra món này tôi đã mong chờ được thử sốt cà chua rồi. Tôi bắt đầu với loại cơ bản—kết quả là cực kỳ thanh mát, chua dịu vừa đủ. Chuẩn như tôi đoán!

Tiếp theo, tôi thử món sốt tỏi. Ôi, cái này tuyệt thật sự! Vị đậm đà vừa miệng. Rồi đến sốt bravas… Ừm, cay nồng đúng chất! Nhưng ngon lắm, chỉ là Sui còn nhỏ nên chưa cảm được thôi. Nói thật, cả ba loại đều ngon. Tôi cá là nếu ăn kèm bánh mì thì còn tuyệt nữa.

May thay, trong ItemBox của tôi vẫn còn kha khá bánh mì đặc ruột do Theresa làm. Tôi lấy một ổ ra, cắt miếng rồi chấm với sốt cà chua. Yup, y như tôi hình dung: ngon tuyệt vời.

Tôi liên tục đổi qua lại giữa bánh mì và meunière. Cái sự kết hợp này đúng là nguy hiểm—nếu không cẩn thận chắc tôi sẽ ăn mãi không dừng… hoặc có lẽ tôi đã ăn tiếp nếu không bị cắt ngang.

[Này! Ta cần thêm phần của hai loại này nữa, ngay lập tức!] Fel ra lệnh, chỉ vào món sốt tỏi cà chua và sốt bravas.

Ờ thì, cũng không lạ. Hai loại đó đúng gu của Fel.

[Cho ta thêm nữa, thưa bệ hạ! Hai loại này hợp khẩu vị ta nhất.] Gon nói, chọn sốt bơ nước tương và sốt cà chua cơ bản. Có vẻ lão thích những hương vị cổ điển.

Đơn giản nhưng luôn đúng chuẩn. Không gì vượt qua được những món kinh điển.

[Cho ta thêm nữa! Ta chọn mấy cái này!] Dora-chan chen vào, chọn sốt bơ chanh và sốt bravas.

Cũng hợp lý—chanh làm món ăn nhẹ đi, khiến sốt bravas cay nồng càng nổi bật hơn.

[Sui cũng muốn thêm nữa! Ưm, tất cả các loại luôn!]

Ha ha ha! Trừ loại cay ra thì phải. Cái dạ dày của slime này đúng là chẳng bao giờ biết no.

Tôi bưng phần ăn thứ ba cho cả bốn, và chỉ vài phút sau, bốn giọng nói lại đồng loạt vang lên:

[Thêm nữa!]

[Gì cơ, nhanh vậy?!]

Họ ăn còn nhanh hơn thường ngày. Có lẽ vì đã phải chờ đợi quá lâu nên giờ mới bù lại.

[Cơn đói của ta vẫn chưa thỏa mãn. Ngươi đã chuẩn bị đủ thịt Leviathan cho chúng ta rồi chứ?] Fel hỏi, vừa liếm mép vừa dọn sạch dĩa.

[Ta cũng vẫn đói, thưa bệ hạ!] Gon nói thêm.

[Ta cũng vậy! Lần đầu ăn mà, ta phải tận hưởng cho trọn vẹn!] Dora-chan phấn khích.

[Sui ăn được nữa, nữa, nữa nữa luôn!]

[Ừm… tôi đi nấu thêm vậy,] tôi đáp, lông mày giật giật. Có vẻ như bộ tứ tham ăn này định giam tôi trong bếp đến tận tối mất.

..............

Ngày thứ năm của quá trình mổ xẻ đã đến, và giờ khi đã có được bữa thịt Leviathan mong chờ bấy lâu, linh thú của tôi cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại đôi chút—dù dĩ nhiên, cả bọn vẫn khăng khăng rằng tối nay chúng tôi sẽ lại có một bữa tiệc thịt Leviathan nữa.

Tôi thì mừng vì họ không còn căng thẳng đến mức khó chịu như trước nữa, nhưng rõ ràng chúng tôi vẫn còn một chặng đường dài để xử lý cái tính bướng bỉnh ấy.

Người phải nấu bữa tiệc đó là tôi, và tối hôm qua tôi đã phải chế biến không biết bao nhiêu phần meunière rồi… Mệt đến nỗi còn chẳng được thong thả thưởng thức phần thịt Leviathan của mình.

Giờ nghĩ đến chuyện tối nay lại lặp lại y chang khiến tôi chỉ biết thở dài ngao ngán—dù than vãn cũng chẳng giúp tôi trốn khỏi số phận éo le này.

Đội mổ xẻ hôm nay sẽ dành phần lớn thời gian để rút xương những phần thịt Leviathan còn lại. Đó là lời ngài Elrand nói, và ngài ấy vốn là người phụ trách cả dự án, nên chắc hẳn đáng tin.

Nói thêm thì, nếu ngài Elrand có mệt mỏi vì công việc, ngài ấy cũng không hề để lộ ra. Ngày nào cũng đến hiện trường với một nụ cười rạng rỡ, trông chẳng hề kém phần sung sức so với ngày đầu.

Mà, tôi cũng biết rằng nếu hôm nay bọn họ lo rút xương thì đến cuối ngày tôi sẽ nhận được số thịt Leviathan nhiều hơn hẳn hôm qua. Bộ tứ tham ăn kia cũng nhanh chóng hiểu ra, và đã bắt đầu ăn mừng trước cả khi phần thưởng thật sự đến tay.

Ugggh. Lại thêm một buổi tối cực hình nữa rồi đây…

Nếu Hội trưởng Willem có mặt, tôi còn có thể than thở với ông ta cho nhẹ lòng, nhưng dạo này ông ta bận đến mức tối hôm qua cũng chẳng về nhà. Sáng nay tôi tình cờ gặp ở chỗ mổ xẻ, cố kéo được một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, và Hội trưởng Willem bảo rằng ông ta đã ngủ luôn ở Hội Thám Hiểm trong thủ đô.

Theo lời Hội trưởng Willem: “Dạo này tôi bận đến mức ngủ lại ở hội cho tiện. Vừa tiết kiệm thời gian, vừa tránh bị kéo vào mấy rắc rối của cậu. Dù gì thì, nếu cậu có lại gây chuyện, tôi cũng không ở đó để bị vạ lây.”

Tôi hơi ngớ người—rắc rối gì chứ, tôi thì gây ra rắc rối gì cơ? Nhưng Hội trưởng Willem nhanh chóng làm rõ khi hỏi: “Nếu tối qua tôi có về nhà, thì cậu sẽ cho tôi ăn một phần Leviathan đúng không?”

[Ờ thì… đúng vậy,] tôi gật đầu. Các linh thú của tôi chắc chắn sẽ không cho tôi thoát được nếu không nấu gì từ nó, và tôi cũng chẳng có lý do gì từ chối chia cho Hội trưởng Willem cả.

“Thế thì tưởng tượng xem nếu tin đồn lan ra rằng tôi đã ăn một phần Leviathan—con Leviathan đang là tâm điểm chú ý của cả quốc gia, thậm chí cả những nước lân cận—thì chuyện đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến tôi?”

[Nhưng mà ông ăn thịt rồng hôm trước rồi còn gì?] tôi cãi.

“Ugh… Cứ coi như tôi đã rút kinh nghiệm đi,” Hội trưởng Willem đáp.

Khoan, thế nghĩa là gì? Với lại, ngay cả khi ông ta ăn Leviathan, thì cũng là do tôi cho phép! Tôi nấu cho cả nhóm, tôi tự nguyện chia sẻ, vậy thì ai có quyền phàn nàn cơ chứ? Ai mà lại nhỏ nhen đi phàn nàn cái chuyện đó ở…

À. Đúng rồi. Ông ta.

Tôi biết chính xác một người—nói chính xác hơn là một tên elf—sẽ phản ứng bằng một màn gào khóc, ăn vạ ầm ĩ đòi được ăn thử nếu nghe tin Hội trưởng Willem đã chén thịt Leviathan. Viễn cảnh ấy hiện ra trong đầu dễ như bỡn, vừa buồn cười vừa đau đầu, và nghĩ đến đó, tôi cũng chẳng thể trách Hội trưởng Willem vì đã né tránh.

13259c95-d748-4b9b-938d-7e456408e381.jpg

Thật không may cho ông ta, chuyện tối nay chúng tôi lại ăn thịt Leviathan gần như đã được định sẵn rồi. Mà nhắc mới nhớ...

Tôi cứ đứng ngẩn người một lúc lâu, mắt dán chặt vào những tảng thịt Leviathan khổng lồ đã lột da, vừa lẩm bẩm vừa vắt óc nghĩ xem tối nay nên nấu món gì mới ngon.

...............

Tối hôm đó, vừa đặt chân về đến căn nhà thuê trong kinh đô, tôi lại bị lùa thẳng vào bếp ngay lập tức. Không có lấy một phút nghỉ ngơi! Dù sao thì tôi cũng đã chọn được món cần nấu… nhưng trong lòng vẫn đầy nghi ngờ về việc tình trạng này sẽ kéo dài được bao lâu.

[Chẳng lẽ từ giờ tối nào bọn họ cũng bắt mình nấu thịt Leviathan hả trời?] tôi lầm bầm. Chỉ mới nghĩ đến đống thịt khổng lồ đang chất đầy trong ItemBox là tinh thần tôi tụt dốc ngay lập tức.

Mà khổ cái, lượng thịt đó còn chưa dừng lại. Công đoạn gỡ xương mới chỉ đi được nửa đường, nghĩa là chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lại có thêm một núi thịt Leviathan khác trong tay. Nghĩ đến mà rùng cả mình.

[Thôi, kệ đi. Không nghĩ nữa! Thịt Leviathan thì rồi cũng ngán thôi mà!] tôi tự an ủi bản thân. Nếu có người khác nghe được tôi nói mấy câu kiểu “ăn thịt Leviathan đến phát ngán” chắc ngất luôn tại chỗ. Nhưng tôi thì chỉ biết cầu nguyện trong lòng rằng bốn cái bao tử không đáy kia sớm đổi sang mê món khác cho tôi được nhờ.

Tối nay, tôi quyết định làm món Leviathan nướng giấy bạc. Với lượng khẩu phần phải nấu, tôi chẳng còn cách nào ngoài ưu tiên sự đơn giản. Nướng giấy bạc thì tiện cái là có thể cho thêm cả rau củ vào, vừa dễ vừa ngon.

Những nguyên liệu thiếu tôi mua thêm ở Siêu Thị Online, sau đó bắt tay vào việc.

Trước tiên là sơ chế rau củ: tôi mang ra một đống hành tây và bắp cải từ vườn của Alban cất trong ItemBox, thái hành thành lát mỏng, cắt bắp cải thành miếng vừa ăn, rồi làm sạch phần gốc nấm enoki mua từ siêu thị.

Tiếp theo là làm sốt. Tôi chọn hai loại để làm thành hai biến thể món ăn: nước tương ponzu và sốt mayonnaise miso. Ponzu thì để rưới lên sau, nên tôi bắt đầu pha sốt miso mayo trước—thật ra cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ việc trộn tương miso với mayonnaise rồi thêm chút nước dùng dashi cô đặc là xong.

Chuẩn bị xong, tôi trải một tờ giấy bạc, phết một lớp bơ, xếp hành tây và bắp cải xuống trước, rắc muối tiêu, đặt lên đó một miếng thịt Leviathan, rồi lại phủ thêm hành, bắp cải và nấm.

Sau đó, tôi cho bơ lên một số gói, còn lại thì quét sốt miso mayo, cuối cùng gói chặt lại thành từng gói nhỏ. Tôi bỏ hết vào lò nướng, nướng mẻ này đến mẻ khác, cho đến khi chất đầy cả bếp.

[Được rồi! Chắc từng này đủ nhồi no hết cả lũ rồi!] tôi tự nhủ. Để có thể ngồi xuống ăn một bữa tử tế, tôi cố tình làm dư hơn bình thường, phòng trường hợp bị gọi vào bếp thêm lần nữa thì coi như mất cơ hội thưởng thức. Với từng này gói, mà mỗi gói lại chứa cả một miếng Leviathan cỡ bự, tôi khó mà tưởng tượng được là có thể hết sạch.

Khi tôi bưng ra phòng khách, cả bốn con đã ngồi chờ sẵn, mắt sáng rực.

[Hôm nay có Leviathan nướng giấy bạc nhé! Cứ mở gói ra thế này—á, nóng quá!] tôi vừa bóc một gói vừa xuýt xoa. Lập tức, mùi bơ thơm lừng bốc lên, lan khắp phòng. [Có hai loại đấy! Loại này thì rưới ponzu lên sẽ ngon, còn loại kia thì nêm đậm hơn, có sốt miso mayo. Cẩn thận nóng đấy nhé!]

[Ngon quá đi, Chủ Nhân~!] Sui reo lên, nuốt trọn cả gói nóng hổi mà chẳng hề chần chừ. Nhìn cái thân thể lắc lư vui sướng của nhóc cũng đủ biết là cực kỳ ưng ý.

[Ừm, cả hai loại đều tuyệt hảo. Ta khó mà chọn được loại nào ngon hơn.] Gon vừa nhai vừa tán thưởng.

[Đều ngon cả, nhưng ta thích loại đậm vị hơn cơ,] Dora-chan nói, rõ ràng là cực hợp với sốt miso mayo.

Fel thì lại liếc ba linh thú kia bằng ánh mắt trách móc, thong thả dùng ma pháp gió để làm nguội phần của mình. Mất thêm chút thời gian, cuối cùng ông ta cũng ăn thử.

[Ừm. Cũng được. Rau củ thì thừa thãi, nhưng thịt Leviathan đúng là tuyệt hảo.]

Thừa thãi cái nỗi gì chứ! Rau củ mới là linh hồn của món nướng giấy bạc đấy! Với lại… chúng ngon thật mà!

Tôi cũng mở một gói cho mình, bắt đầu với loại miso mayo, ăn kèm một bát cơm trắng. Món đậm vị thế này mà ăn cùng cơm thì phải nói là số một, chẳng có kết hợp nào hợp hơn nữa.

Thịt Leviathan thì khỏi phải nói, ngon khỏi chê. Nhưng chính rau củ mới khiến tôi bất ngờ—chúng thấm trọn hương vị của thịt Leviathan hòa cùng sốt miso mayo, tạo nên vị ngon tuyệt đỉnh.

Ngon đến mức tôi đã nghĩ đến chuyện bới thêm chén cơm thứ hai… nhưng chưa kịp thì bốn cái bao tử không đáy kia đã đồng loạt đòi thêm phần.

[Heh heh heh! Lần này thì đừng hòng bắt tôi quay lại bếp nữa nhé. Tôi đã chuẩn bị dư sức cho cả bữa tối nay rồi!] tôi nói, tay bưng ra thêm một loạt gói giấy bạc.

[Oh? Vậy thì bọn ta sẽ kiểm chứng giới hạn của ngươi xem sao.]

[Hah hah hah! Tuyệt hảo, bệ hạ! Thế thì tối nay ta sẽ ăn nhiều hơn mọi khi!]

[Đúng thế!]

[Sui cũng sẽ ăn nhiều hơn tối qua nữa!]

…Tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp. Chỉ một câu lỡ lời, và cả bốn đứa đã bùng lửa chiến đấu, quyết tâm nhồi căng bụng đến tận cùng.

[H-Hả?! Không! Ý tôi đâu phải thế! Làm ơn tỉnh táo đi! Ăn vừa đủ thôi rồi dừng lại!!] tôi hét trong cơn hoảng loạn.

[Nhân tiện, bệ hạ,] Gon điềm nhiên nói, [ta có thể dùng loại rượu người đã đưa hôm trước không? Hình như ngươi gọi nó là ‘bia’? Ta tin rằng nó sẽ vô cùng hợp với món này.]

[Á à! Không công bằng! Vậy Sui cũng muốn uống cái nước đen có bọt đó nữa!]

[Ý Sui là cola đấy! Mà ta cũng muốn luôn, cho ta một chai nhé!] Dora-chan hùa theo.

[Ta thì chọn cider. Và thêm một phần nữa.]

[Cho ta nữa!]

[Ta cũng thế!]

[Sui nữa nha!]

[N-Này! Này! Các cậu có nghe tôi nói gì không?! Tôi nghiêm túc đấy! Đừng có ăn quá sức! Làm ơn ăn uống điều độ giùm cái!!!]

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
ai đọc đến đoạn ảnh minh hoạ làm ơn load wed lại giúp mình nha
Xem thêm