Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan
Chương 4-1: XIN CHIA BUỒN CÙNG LŨ RÙA RỒNG NHA!
0 Bình luận - Độ dài: 3,331 từ - Cập nhật:
Đây đúng là kịch bản tệ nhất có thể. Kẻ cuồng rồng số một của cả vương quốc, không ai khác ngoài ngài Elrand, đang trên đường tới đây.
Hội trưởng Willem đã quăng cho tôi quả bom tin tức đó ngay trong bữa tối. Nhưng khổ nỗi, bốn tên phàm ăn kia còn đang cắm mặt vào đồ ăn, chẳng ai nghe lọt chữ nào, nên trách nhiệm thông báo lại rơi vào tôi sau khi cả bọn ăn xong.
Nhắc tới ngài Elrand, tôi nhớ ngay lời ông ta từng nói hồi tôi bảo sẽ đi thị trấn ven biển Berléand. Tôi từng đề nghị sẽ bắt cho ông ấy một con hải xà, nhưng ông ta lại đáp rằng thà tôi mang về cho ổng một con Leviathan thì ổng còn mừng đến phát khóc—rồi sẽ sung sướng vô cùng khi được mổ xẻ nó. Nghĩ lại thì chẳng lạ gì khi ông ấy lập tức phi ngay ra khỏi nhà vừa nghe tin tôi thật sự săn được một con.
Fel và Sui thì gần như phớt lờ tin đó—cũng dễ hiểu thôi, vì ngài Elrand chưa từng làm gì phật ý hai người họ. Gon và Dora-chan thì ngược lại, cau có chưa từng thấy, Dora-chan thậm chí còn hét lên một tiếng như gặp ác mộng. Rõ ràng là họ cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ ghét ông ta, và cũng chẳng thể trách được.
Tiếc là tôi hiểu lý do vì sao người ta phải mời ông ta. Dù sao Leviathan cũng là một loại rồng. Mà ngài Elrand, tuy cơn nghiện rồng của ổng đã sát ngưỡng biến thái, thì tay nghề lại thật sự quá xuất sắc.
Nếu bỏ qua cái tính chỉ làm việc ông ta hứng thú, thì ông ta chính là nhân lực quý như vàng. Ông ấy có thể một mình mổ nguyên một con rồng cỡ lớn, và chính mắt tôi đã thấy tay nghề chuyên nghiệp đến khó chịu của ngài Elrand. Nói trắng ra, ổng vừa là tài sản lớn, vừa là cái gai trong mắt người ta.
[Các ngươi phải chấp nhận số phận thôi. Nỗi khổ này là cái giá phải trả để có thịt Leviathan,] Fel nói với Gon và Dora-chan. Có vẻ như ông ta cũng đi tới cùng kết luận như tôi, rằng tay nghề của ngài Elrand không thể phủ nhận.
Gon và Dora-chan nghe xong thì chỉ còn biết than thở, nhưng cuối cùng, viễn cảnh được ăn thịt Leviathan vẫn thắng sát nút trước nỗi ám ảnh phải chịu đựng ngài Elrand.
[Thật là một lựa chọn tàn nhẫn, nhưng ta không thấy còn con đường nào khác,] Gon thở dài cam chịu.
[Ta cực, cực, cực ghét phải nói điều này, nhưng vì Leviathan… chẳng còn cách nào,] Dora-chan cũng thú nhận, cúi gằm mặt. [Nhưng mà… đừng để ông ta bén mảng lại gần ta đấy.]
Khó mà hứa chắc được lắm… [Tôi sẽ cố, nhưng ông ấy dai như gián vậy. Có lúc không đuổi nổi đâu.]
Nhất là khi có rồng dính vào thì ổng càng lì lợm đến mức khó tin. Mình chưa từng gặp elf nào cứng đầu hơn ông ta. Chỉ cần nghĩ đến chuyện ổng sắp có mặt ở đây thôi là mình lại thấy nhức đầu rồi.
..............
Ba ngày sau khi biết tin ngài Elrand đang trên đường đến kinh đô, Gon và Dora-chan rơi vào trạng thái chán nản buồn bã. Cả hai cứ lờ đờ quanh nhà, thở dài to đều đều như thể đó là nhiệm vụ hàng ngày.
[Tôi ước hai người đừng làm vậy nữa,] tôi nói sau một hồi thở dài đồng bộ thật to. [Nhìn mấy người buồn làm tôi cũng chán theo mất.]
[Nói như dễ lắm á, bệ hạ,] Gon lầm bầm.
[Đúng đó,] Dora-chan đồng ý. [Khó mà không thở dài khi biết sắp phải gặp ông ta …]
Hai người thực sự rất ghét ngài Elrand, phải không...? Khó trách được; khó mà không ghét một người cuồng rồng đến mức như thế.
Tôi đã cố gắng an ủi cả hai—ít nhất là tôi nghĩ thế—nhưng với họ thì chuyện này chừng như lớn đến mức chẳng lời nào an ủi đủ để bù lại.
[Gon, Dora-chan, cả hai có ổn hong nè~?] Sui hỏi, vươn ra hai xúc tu nhỏ xoa nhẹ chân trước của mấy con rồng.
Aww, Sui lúc nào cũng dễ thương quá! Chốc lát, khung cảnh bỗng thấy ấm áp hẳn.
[Tên nhân loại đó nói đúng. Thói quen của Gon hay khoe khoang vô liêm sỉ, còn Dora thì lúc nào cũng ầm ĩ. Thấy mấy ngươi im lặng thế này thật là… bất thường.] Fel nhận xét.
Cái gì cơ, Fel?! Ông chọn câu bình luận thế nào kỳ thế?!
[Ai gọi ta là khoe khoang chứ?! Ta còn có liêm sỉ hơn ngươi gấp bội lần!] Gon phản bác.
Thấy mà phải công nhận. Fel là người gắn bó lâu nhất với tôi, tôi đã quen thuộc với thái độ của ông ta đến mức có thể khẳng định: về khoản vô liêm sỉ thì Fel đứng đầu, không chỉ trong chúng tôi mà còn so với đám người tôi từng gặp.
[Này. Sao ngươi gật đầu?] Một bàn chân to ập xuống đầu tôi. Hình như cử chỉ của tôi đã lọt vào tầm mắt Fel.
[Ơ—Nè!] tôi hét. [Đầu tôi đâu phải nơi để chân đâu!]
Và trời ạ, đúng lúc này ông ấy mới chịu để ý đến tôi nữa chứ!
Fel vẫn không nhúc nhích.
[Uhhh... Này, ông có nghe không?! Cảm giác ông đang đè mạnh hơn kìa!] Và ông mạnh tới mức nếu còn đè nữa thì có khi tôi bớt vài phân chiều cao thật đấy!
[Hmph!] Fel khịt mũi rồi ngoảnh mặt đi.
Dora-chan, người đã nhìn Fel với ánh mắt khó chịu từ lâu, lại thở dài dài một lần nữa. [Thôi, xin lỗi vì ta ồn ào nhé! Chết tiệt...,] cậu lầm bầm, giọng uể oải.
Họ thật sự sẵn sàng làm đủ mọi cách chỉ để tránh phải gặp ngài Elrand hả? Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi. Tên đó hoàn toàn xứng đáng với phản ứng kiểu này.
Trong đầu tôi lại hiện lên những trò lố bịch mà ông ta gây ra hôm đột ngột xông vào nhà tôi ở Karelina.
Ugggh… nhớ cái cảnh ổng rượt Dora-chan khắp nơi chỉ để chạm vào cậu ta, rồi còn đòi Gon đưa mẫu máu với nước bọt nữa chứ. Nói “khiến người khác phiền” thì đúng là còn nhẹ. Ổng đã vượt quá nhiều giới hạn. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của họ, chắc tôi cũng chỉ biết thở dài thôi.
Nhưng mà… từ lâu nay, cả bọn đã chờ để được ăn thịt Leviathan quý hiếm đó, và tôi nghĩ ai cũng hiểu rằng nếu muốn làm được chuyện đó, chúng tôi cần đến ông ta. Có lẽ bọn họ chỉ đang mâu thuẫn giữa việc rất muốn ăn Leviathan và việc không muốn dính dáng đến ngài Elrand.
Gon và Dora-chan lại đồng loạt thở dài lần nữa.
[Đủ rồi!] Fel gầm lên. [Ta chán nghe mấy tiếng than vãn u ám của các ngươi! Chúng ta sẽ đi săn! Săn bắn chính là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu tâm hồn trong những lúc thế này!]
[Yaaay! Sui sẽ pew-pew bắn thật nhiều quái vật nha!] Sui reo lên.
[Ơ, tôi không nghĩ vậy đâu!] tôi phản đối ngay. [Rõ ràng là ông chỉ muốn đi săn thôi! Với lại, đừng có hùa theo ổng nữa, Sui.]
[Trái lại, thưa bệ hạ, Fel nói có lý,] Gon chậm rãi lên tiếng. [Ngồi đây ủ rũ thì chẳng giúp ích gì cho chúng ta cả.]
[Chuẩn luôn! Ra ngoài chạy nhảy một chút nghe có vẻ tuyệt hơn nhiều so với ngồi đây nghĩ ngợi lung tung,] Dora-chan đồng tình.
[Khoan đã nào! Chưa chắc đã xong đâu! Tôi cũng phải có tiếng nói chứ!]
[Thế ngươi định làm gì khác? Chúng ta còn gì để làm trước khi thịt Leviathan sẵn sàng chứ?] Fel nói, miệng nở nụ cười đắc ý.
Trời ạ, hóa ra từ đầu tới giờ chỉ là âm mưu của ông ta để lôi tôi đi săn thôi!
[Thì… ông không sai, nhưng mà—]
[Nhưng sao?]
[Thì, ờm, ừ thì…]
[Này, mau lên đi Fel!] Dora-chan hối.
[Đúng vậy! Hãy cùng đi săn để tạm quên đi những gì đang chờ phía trước!] Gon tiếp lời.
[Sui sẽ đánh thật nhiều kẻ xấu luôn!] Sui hồ hởi thêm vào.
Mấy người này…!
[Đừng lề mề nữa. Đi thôi,] Fel nói, rồi đưa một bàn chân to đùng nhấc cổ áo tôi, ném tôi lên không.
[Gaaah!]
Tôi rớt xuống lưng Fel cái rầm. Vừa kịp ổn định chỗ ngồi thì ông ta đã phi nước đại. [C-Chờ đã, dừng lại! Ít nhất cũng để tôi để lại lời nhắn trước đã chứ!] tôi hét lên trong hoảng loạn.
Hội trưởng Willem sáng nay đi từ sớm để làm việc ở Hội Thám Hiểm. Chúng tôi có lẽ sẽ về kịp bữa tối, nhưng nếu ông ấy về sớm hơn mà thấy cả bọn mất tăm, chắc chắn sẽ thành một mớ rắc rối khủng khiếp khác.
Gần đây ông ấy còn bắt đầu chất vấn tôi mỗi sáng về kế hoạch trong ngày—bảo là tôi có “tiền án” tự dưng mất tích—và hôm nay tôi đã trót hứa là sẽ ở nhà nghỉ ngơi, nên càng dễ để ông ta hiểu lầm.
[Tch! Mau viết đi,] Fel miễn cưỡng gật đầu.
Cả đám cứ giục mãi nên cuối cùng tôi chỉ kịp viết vội mấy chữ “Chúng tôi đi săn” lên một mảnh giấy cũ (mua từ thế giới này đó nhé) rồi để trên bàn phòng khách.
[Tốt. Giờ thì đi thôi!]
[Nhưng đừng có đi xa quá! Lần này phải ở gần thủ đô, nghe rõ chưa?!]
[Ta biết rồi.]
[Ông mà không nhớ là tôi nghiêm túc đó! Không được đi xa đâu, tôi nói thật đấy, nghe rõ chưa?!]
Thế là cả bọn băng qua phố xá, hướng ra khỏi thủ đô.
............
Fel lao vút ra khỏi kinh đô, tôi nằm phịch lên lưng ông ta. Ngay khi chúng tôi vượt qua bức tường thành và chạy ra cánh đồng rộng phía ngoài…
[Tốt. Đến lúc ngươi thể hiện vai trò của mình rồi.]
[Đúng vậy! Leo lên lưng ta đi nào!]
…Dora-chan và Sui sung sướng chuyển từ lưng Fel sang lưng Gon.
[Ơ, khoan đã, đợi tí!] tôi hét. [Sao phải bay đến chỗ đó chứ?! Các người định chở chúng ta đi xa tới mức nào vậy?!]
[Xa tới mức ta cần. Im đi.]
[Đó chẳng phải câu trả lời, và không, tôi sẽ không lên!]
[Chủ nhân, nhanh lên nào!] Sui thúc giục.
[Đúng rồi, như Sui nói! Leo lên mau đi!] Dora-chan la.
[Tôi sẽ chẳng chịu lên vội cho đến khi biết rõ chúng ta sẽ đi đâu!]
[Đủ rồi. Bây giờ leo lên!] Fel nói, rồi một lần nữa túm tôi bằng cổ áo và quẳng tôi lên lưng Gon.
[Gaaah!]
[Lần thứ hai chịu đựng cảnh đó rồi—các người định làm gì vậy?! Và tại sao phải ném tôi hai lần liên tiếp?!]
[Tốt, mọi người sẵn sàng rồi. Cất cánh, Gon.]
[Rồi! Ta đã biết chỗ thích hợp với vị trí hiện tại.]
[Và chỗ đó là đâu?!] tôi hét. [Mong là không phải chỗ xa lắm!]
[Đừng lo, bệ hạ. Không hề xa.]
[Nếu không xa thì tại sao phải bay ra chứ?! Đó rõ ràng chứng tỏ chúng ta đang tới nơi rất xa!]
[Đừng có la hét nữa. Im đi,] Fel nói rồi úp bàn chân to của mình lên mặt tôi—thật ra là úp cả miếng đệm thịt lót dưới móng xuống, bịt kín cả mũi miệng tôi.
[Mmmnggf?! Mmph, mmnfff!] Tôi vùng vẫy, đấm vào chân Fel cho tới tấp mà chẳng ăn thua.
[Này, ờm, Fel? Ông có nghĩ chủ nhân thở nổi không?] Dora-chan thì thầm.
Không! Không thở nổi! Tôi hầu như không thở được kia kìa! Tôi vẫn tiếp tục giãy giụa.
[Hửm? Ồ,] Fel càu nhàu rồi cuối cùng mới nhấc chân ra.
Tôi hớp từng hơi thở như người vừa từ cõi chết trở về. [Fel! Ông định giết tôi à?!]
[Cơn giận của ngươi thật không đáng,] Fel đáp. [Chỉ là một sơ suất nhỏ mà thôi.]
[Sơ suất cái nịt!]
[Chủ nhân, ngài ổn chứ?]
[Ôi, Sui! Chỉ có mỗi nhóc quan tâm tới tôi thôi!] tôi ôm chầm lấy nhóc slime.
[Rồi, lên đường, Gon.]
[Được!]
Rồi Gon vỗ cánh, phóng lên bầu trời.
[Này, chờ đã! Cuộc nói chuyện chưa kết thúc đâu!] Tôi kêu lên. Và hỏi thật—chúng ta đang đi đâu vậy?!
.........
[Gon bay tiếp khoảng một tiếng đồng hồ nữa rồi mới đáp xuống.] Tôi nhảy khỏi lưng lão và nhận ra mình đang đứng giữa một vùng đất khô cằn, gồ ghề, toàn đá to đá nhỏ chứ chẳng có gì khác.
Tôi dừng lại, nhìn xung quanh.
[Vậy... chúng ta đang ở đâu thế?] tôi hỏi. Một luồng gió lạnh, khắc nghiệt thổi qua, như muốn nhấn mạnh câu hỏi của tôi. Ở kinh đô không hề lạnh, nhưng ở đây thì lạnh buốt đến nỗi tôi nổi da gà. [Brr!] tôi rét run rồi vội kéo chiếc áo len mới mua từ Siêu Thị Online trong ItemBox ra khoác cho đỡ lạnh.
[Thật khó chịu khi phải hỏi lại y như cậu ta, nhưng—đây chính xác là đâu, Gon?] Fel hỏi.
[Có thể gọi đây là một khu săn bắn mà ít ai biết tới, nếu nhìn từ góc độ địa điểm săn,] Gon đáp.
[Một khu săn bí mật?] Dora-chan lặp lại. Ở nơi này lại có con mồi gì đáng săn cơ chứ?
[Ồ, con mồi rất đáng giá đó! Ngày xưa ta có một giai đoạn cực ghét những loài không phải rồng nhưng trong tên lại có chữ ‘rồng. Ta định truy diệt loài đó cho tuyệt chủng, nhưng trong quá trình đó, ta gặp một giống có thịt thật sự rất ngon,] Gon nhớ lại, mắt híp lại khi nghĩ đến hương vị tuyệt vời kia. [Vậy là ta bỏ ý định đó, để chúng tiếp tục sống. Chắc giờ vẫn còn vài con.]
Ông từ bỏ ý định tiêu diệt một loài chỉ vì... thấy thịt chúng ngon sao? Không biết bắt đầu thắc mắc từ đâu nữa...
[Nó còn ngon hơn nữa khi ta điều chỉnh luồng hơi thở ma pháp để nướng cẩn thận,] Gon bổ sung, nước dãi chảy ra một góc miệng.
[Gon! Chảy nước miếng kìa!] tôi la.
[Ồ! Xin lỗi.]
Fel, vốn đang chăm chú nghe Gon kể, bỗng giật mình như nhớ ra điều gì. [Loài có chữ ‘rồng’ trong tên mà không phải rồng thật, mà thịt lại ngon bất ngờ? Chắc chỉ có thể là rùa rồng!]
[Rùa rồng?] Dora-chan và Sui đồng thanh lặp lại.
[Giả sử không có gì kỳ lạ, tôi đoán đó là loại rùa ma vật?] tôi đoán.
[Đúng vậy,] Fel gật đầu.
[Và dù tên có chữ ‘rồng’, chúng thuộc một nhóm hoàn toàn khác với rồng thật như Dora hay ta,] Gon giải thích thêm. [Theo lời lão, “Răng chúng sắc và hàm mạnh như rồng, đúng, nhưng chỉ là rùa mà thôi, chẳng thể thở ra một tia lửa nhỏ, huống chi là ngọn lửa.”]
Lúc đó Fel chen vào: [Chúng chậm rì, chẳng có một phần sức mạnh nào của rồng chân chính.] Fel còn nói thêm: [Da chúng thì khá lì, mai rùa thậm chí còn cứng cáp hơn nữa. Đập thủng chúng là một nỗi phiền toái.]
[Đúng vậy,] Gon gật gù.
[Ngay cả ta cũng không thể xuyên thẳng qua một cái mai của chúng bằng một cú đánh duy nhất,] Fel nói.
[Chúng thật rắc rối khi rụt vào mai,] Gon tiếp tục. [Thứ tệ hơn nữa là mai chúng có sức kháng ma pháp đáng kể! Đánh bằng cách không dùng ma pháp sẽ phải tấn công rất nhiều lần, ngay cả với bọn ta.]
Ồ thật sao? Xét theo sức mạnh của hai người, nếu vẫn phải đánh nhiều phát mới hạ được thì mấy con rùa này hẳn khó nhằn lắm. Tôi chưa từng nghe thứ gì chịu được hơn vài cú của hai tên này mà vẫn đứng vững!
[Ồ thế à? Mấy con rùa này khiến hai người phải thừa nhận thế? Nghe có vẻ thắng lợi đó đáng công sức lắm!] Dora-chan thích thú nói.
[Sui sẽ pew-pew mấy con rùa to rồi làm tan chảy chúng!] Sui cũng hào hứng.
Hai đứa nhỏ phấn khích hẳn khi biết mai rùa cứng tới mức khiến Fel và Gon cũng phải ưng ý.
[Kháng ma pháp nghe thật phiền toái nhỉ,] Dora-chan tiếp tục.
[Ma pháp là sở trường của ta, vậy nên có lẽ sẽ hơi khó khi đối phó mấy con này.]
Ừ cũng đúng đó. Một chuyên gia ma pháp như Dora-chan chắc sẽ gặp khó khi đối đầu với loại quái vật như vậy.
[À há!] Dora-chan reo lên ngay sau đó. [Này Sui, lần này tụi mình hợp tác nhé! Hai đứa cùng đánh một con rùa rồng thì chắc ăn thôi!]
Kế hoạch không tồi! Nếu hai đứa hợp lực hạ một con rùa đó thì tôi tin chắc bọn họ sẽ xử gọn.
[Sao nào?] Dora-chan hỏi.
Lúc ấy Sui chỉ nhảy nhót tại chỗ.
[Hả? Sao vậy?]
[Ơm, ừm… hợp tác là nghĩa gì vậy?] Sui hỏi một cách hoàn toàn thản nhiên. Tôi suýt bật cười, còn Fel, Gon và Dora-chan thì cùng cười mỉm.
[Aha, ra là vậy! Hình như chưa ai dạy từ đó cho Sui nhỉ?]
[Hợp tác là cùng nhau chiến đấu,] Dora-chan giải thích. [Ý ta là tụi mình sẽ cùng lao vào một con rùa rồng, đánh chung một lượt để hạ nó. Nghe hấp dẫn chứ?]
[Ồ, được đó! Sui thấy vui lắm!]
[Tuyệt! Vậy thì đi tìm con rùa rồng ngay thôi!] Dora-chan hò reo phấn khích.
[Đúng vậy. Ta đã xác định được vị trí sơ bộ một con,] Fel nói. [Chúng ta hãy tiếp cận nơi đó. Leo lên lưng ta cùng Sui đi,] Fel nhìn về phía tôi.
[Được rồi, được rồi,] tôi đáp. Tôi và Sui leo lên lưng Fel.
[Chúng ta sẽ cất cánh, Dora!] Gon nói.
[Được!]
Một vài phút sau khi lên đường, Fel chở cả bọn đến chân một ngọn đồi khổng lồ.
[Đó là một con rùa rồng.]
Tôi... không biết nói gì cho phải. Hóa ra con rùa đã ở đó từ lâu rồi; tôi chỉ tưởng nó là một khối đá kỳ lạ trên địa hình mà thôi. Nhìn kỹ hơn, những sườn đá gồ ghề ấy thực sự có hoa văn như mai rùa.
Chỉ có một điều để nói thôi...
[Trời đất, to quá trời!]
Nó cao khủng khiếp, và phải dài đâu khoảng ba mươi mét, có thể bốn mươi mét từ đầu đến đuôi.
[Ừm, đúng là một con khá to,] Gon bình thản quan sát.
[Có vẻ nó đã cảm nhận được chúng ta tới, và rụt mình vào trong mai rồi,] Fel nhận xét.
Không, không, không! Các người nói nghe có vẻ đơn giản lắm, nhưng các người đừng nói là sẽ đánh nhau với thứ to tới vậy, còn trên đó lại là một cái mai chịu được sức mạnh, cực kỳ cứng cáp sao? Làm sao mấy người định đối phó với nó chứ? Tôi ngước nhìn lên khối giáp dày to tướng kia, lòng đầy lo âu.
...............


0 Bình luận