Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan
Chương 6-1: CUỐI CÙNG CŨNG CÓ THỊT LEVIATHAN ĐỂ ĂN RỒI!
0 Bình luận - Độ dài: 2,523 từ - Cập nhật:
“Phù! Vậy là xong, đã thu hoạch hết nội tạng rồi!” ngài Elrand nói, lau mồ hôi trên trán bằng một miếng vải treo ở thắt lưng, nhuộm xanh cả tấm vải vì đôi tay ngài ấy vẫn dính đầy máu Leviathan.
Trên mặt ngài Elrand là nụ cười hoàn toàn mãn nguyện. Dù có là một gã elf chẳng ra gì thì ngài ấy vẫn là elf, mà với gương mặt điển hình thanh tú kia cộng thêm nụ cười rạng rỡ, ngài như tỏa sáng hẳn lên. Tôi phải công nhận—thật sự khó tin theo mọi nghĩa—rằng có người lại có thể vui vẻ đến thế sau khi vừa làm một công việc đầy máu me và man rợ như vậy.
Con người này lúc nào cũng kiên định với sở thích của mình, chắc chắn là thế. Ở một khía cạnh nào đó, tôi cũng phải nể ngài ấy. Việc này thì tôi tuyệt đối không làm nổi. Chỉ cần liếc qua cảnh ruột gan Leviathan bị lôi ra ngoài thôi là tôi suýt ói mất bữa sáng. Thành ra tôi cảm thấy mệt hơn ngài Elrand rất nhiều khi ngài ấy tiếp tục tiến sang giai đoạn xử lý kế tiếp.
“Tới lượt cái đầu đây! Bình thường thì tôi sẽ xử lý ngay phần đầu luôn, nhưng trong trường hợp này…” ngài Elrand hạ giọng giải thích cho tôi. “Trong hộp sọ của Leviathan có vô số thứ quý giá—mắt, nanh, não, vân vân—nên đó là bộ phận dễ bị bọn trộm nhắm nhất. Bram yêu cầu tôi mang đầu vào trong hội để xử lý.”
Ờ, cũng hợp lý. Kho của hội đủ rộng để chứa cái đầu, vậy thì làm trong đó an toàn hơn nhiều.
“Được rồi, tôi sẽ bắt đầu cắt đây!” ngài Elrand hô lên, nâng thanh kiếm mượn của tôi lên cao rồi chém phăng cái đầu Leviathan ra. “Ôi, thật tiếc là tôi không thể xử lý nó ngay lúc này! Thật đau lòng!” ngài ấy lẩm bầm, vuốt ve cái đầu vừa lìa khỏi xác.
Ghi chú trong đầu: từ nay đừng có mà nghe ngài Elrand lảm nhảm một mình nữa, toàn mấy thứ rùng rợn không à.
[Để tôi cất cái này trước đã,] tôi nói, bước lại gần rồi bỏ cái đầu vào ItemBox để giữ an toàn.
“Ahhh…” ngài Elrand khẽ rên, với tay đầy luyến tiếc khi thấy cái đầu biến mất.
Cuối cùng thì quyết định là tôi sẽ giữ cả phần đầu lẫn đoạn cổ bị Gon cắn trong ItemBox, rồi tiện đường về sẽ giao cho Hội Thám Hiểm.
[Nhưng mà đừng có tưởng hôm nay xong việc rồi được lười đấy,] tôi nhắc. [Bà Moira không có ở đây lúc này thôi, chứ nếu ngài lười biếng rồi không làm được gì, thì lần sau gặp bà ấy chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.]
“T-Tôi biết chứ! Tôi sẽ làm phần việc của mình, hứa đấy!” ngài Elrand đáp lại.
Liệu ngài ấy có thực sự làm không nhỉ? Tôi cũng chẳng chắc nữa. Hội Thám Hiểm địa phương đang bị ngập trong đống yêu cầu, tình hình thì rối như tơ vò. Bram và mấy người điều hành khác bận tối mặt, đến nỗi Moira còn phải tạm gác vai trò “giám hộ ngài Elrand” để hỗ trợ họ. Mà này—nói quay lại chuyện lúc nãy…
[Này, cái chuyện ngài bảo đầu Leviathan dễ bị trộm nhắm đến ấy? Thật sự đáng lo đến vậy sao? Ý tôi là, có ai dám manh động khi ở đây có cả đống nhà thám hiểm hạng cao canh gác không?] tôi hỏi.
Chưa kể còn có kết giới của Fel và Gon nữa! Với lại, hôm qua tôi có nghe báo cáo gì về bọn trộm đâu. Ban đầu tôi lo thật, nhưng thấy không ai dám động thủ, tôi tưởng an ninh chặt chẽ quá nên chúng bỏ cuộc rồi chứ.
“Tiếc là có. Thực tế thì đã có không ít kẻ thử rồi,” ngài Elrand trả lời.
Hóa ra là do tôi đã lơ đễnh. Một số lượng kẻ trộm đáng kinh ngạc đã bị các nhà thám hiểm tóm gọn. Nghe nói Gon và Dora-chan cũng đã bắt được không ít tên.
Mà đúng thật, hai tên đó vừa đến chỗ làm việc hôm nay là chạy ngay đi đâu mất. Bảo là đi canh gác, nhưng tôi thì nghĩ chắc họ né mặt ai đó thì đúng hơn. Chẳng ai nói với tôi về việc đã bắt được nhiều kẻ trộm như vậy.
Có vẻ như chỉ cần một mẩu Leviathan thôi cũng đáng giá đến mức đủ để nhiều kẻ bất chấp mà thử vận may, cho dù xung quanh đầy rẫy những người có thể nghiền nát chúng trong chớp mắt. Tôi thì chẳng hiểu nổi. Đứng trước đám nhà thám hiểm kia mà vẫn dám liều mạng, đúng là đầu óc có vấn đề.
“May mắn là chúng ta có các nhà thám hiểm canh giữ. Cứ giao phần bảo vệ cho họ, còn chúng ta thì tiếp tục lột da con quái vật thôi! Rất may là có những thợ xẻ chuyên nghiệp từ khắp các chi nhánh hội tập trung về hỗ trợ giai đoạn này!” ngài Elrand giải thích. Quả thật, tôi thấy một nhóm đông đảo thợ xẻ đang tụ tập quanh ngài ấy. Chắc ngài đã báo hiệu cho họ bắt tay vào việc.
Ồ, kia là ông Johan! Ông ấy vừa thấy tôi đã giơ tay vẫy, tôi cũng đáp lại. Nhưng ngay sau đó ông ấy liền nghiêm mặt trở lại và tiếp tục công việc. Đúng là phong cách chuyên nghiệp.
Bram và các lãnh đạo khác dường như muốn lột da Leviathan thành từng mảnh càng to càng tốt. Điều đó đồng nghĩa một số lượng lớn thợ xẻ phải hợp tác ăn ý với nhau mới làm nổi. Với kích thước khổng lồ như thế, không thể nào lột nguyên con được, nên ngài Elrand bắt đầu đi dọc theo thân nó, dùng thanh kiếm ma pháp của tôi cắt thành từng khúc. Rồi từng nhóm thợ xẻ tập trung quanh mỗi phần để bắt tay vào lột da—và họ làm việc với tốc độ cùng kỹ năng nhanh đến kinh ngạc. Nhìn qua là biết toàn bậc thầy trong nghề.
Cảnh tượng cơ thể khổng lồ của Leviathan dần dần bị lột da thật sự choáng ngợp. Không chỉ mình tôi bị hút mắt—Fel nằm ngay gần đó, mắt mở to, hơi thở dồn dập khi lớp thịt trắng bên trong lộ ra.
[Hôm nay, cuối cùng chúng ta sẽ được thưởng thức thịt Leviathan,] Fel nói, đuôi vẫy loạn xạ.
[Sui cũng háo hức lắm đó!] nhóc slime reo vui, nảy bật lên một cái.
Mong là bọn họ đúng… Tôi sẽ ghét lắm nếu phải làm cả bọn hụt hẫng sau khi trông chờ đến thế này. Có lẽ tôi nên lên kế hoạch bữa ăn trước cho chắc.
Công việc tiếp tục diễn ra như thế cho đến khi kết thúc ngày. Tuy không lột hết được toàn bộ da Leviathan, nhưng vài khúc đã được xử lý xong, để lộ lớp thịt trắng bóng loáng bên dưới.
[Rất tốt. Ta sẽ lấy phần đã lột da,] Fel tuyên bố. [Tối nay, chúng ta sẽ ăn thịt Leviathan! Sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng nó đã thuộc về ta!]
Nói Fel háo hức cho bữa tối thì vẫn còn nhẹ lắm. Ông ta thậm chí còn chảy cả nước dãi ra.
[Yaaay! Thịt Leviathan!] Sui cũng reo lên theo giọng ngân nga. Trông mong y như ai kia.
Ngay lúc đó, Gon và Dora-chan trở về từ trên cao.
[Ồ? Cuối cùng thì thịt cũng sẵn sàng cho chúng ta rồi sao?] Gon nói.
[Yeahhh! Cuối cùng! Cảm giác như chờ cả thế kỷ vậy đó!] Dora-chan thêm vào.
[Thế nào? Mau thu thịt lại đi. Rồi chúng ta sẽ về ngay,] Fel nói, lấy mũi thúc vào lưng tôi.
[Rồi, rồi! Đừng có đẩy nữa, phiền quá,] tôi đáp. Nhưng trước khi làm vậy, tôi nghĩ nên hỏi ngài Elrand một tiếng đã.
[Này, ngài Elrand? Mấy phần thịt đó bọn tôi có thể mang về chưa?]
Ngài Elrand nhìn tôi, mắt mở to kinh hoàng. “Không! Tuyệt đối không được!” ngài ấy hét lên bằng giọng đáng sợ đến mức tôi giật mình.
[Cái gì?] Fel gầm gừ, nhăn mõm, để lộ nanh.
“Còn gì phải giải thích nữa? Quá trình xẻ thịt vẫn chưa xong!” ngài Elrand đáp, không hề nao núng trước khí thế của Fel.
[Chưa xong? Thịt đã lộ ra hết rồi. Còn gì nữa để làm?]
“Ngài thật sự không biết sao?! Xương đấy! Bên trong vẫn còn nguyên xương mà?!”
À… phải. Ngài ấy nói đúng. Chưa hề rút xương, và rõ ràng xương Leviathan cũng quý chẳng kém gì mấy phần khác. Fel thì cứ khăng khăng thịt đã lộ ra là ăn được, nhưng tôi phải thừa nhận ngài Elrand có lý.
[X-Xương không phải trở ngại. Chỉ cần nấu nguyên cả xương cũng được. Đúng không?]
Trời đất, Fel! Lôi cả tôi vào chi nữa.
“M-M-M-Mukohda!” ngài Elrand la lên, túm lấy vai tôi rồi lắc dữ dội. “Cậu không định nói với tôi là thật sự sẽ nấu nguyên cả Leviathan với xương cốt chứ?!”
[Khoan, khoan, bình tĩnh nào ngài Elrand! Tôi nói thật là có thể nấu kiểu đó nếu muốn, nhưng tôi đâu có bảo sẽ làm thế!]
“Cậu có thể?! Sao cậu còn dám nói thế được?!”
Không ổn rồi, ngài ấy đang rối loạn thật sự.
“Nghe tôi này, Mukohda! Như tôi đã nói trước đây, chỉ một giọt máu Leviathan hay một mảnh xương nhỏ thôi cũng bán được giá khổng lồ! Chúng là nguyên liệu thượng hạng! Sao cậu lại có thể nghĩ đến chuyện đem xương bỏ lên bếp nướng chứ?! Chúng còn quý ngay cả trong tiêu chuẩn Leviathan! Có thể chế thành vũ khí hoặc thuốc men đấy!”
Xem ra xương Leviathan có thể rèn thành kiếm, giáo, thậm chí vũ khí nặng. Hoặc nghiền thành bột để làm nguyên liệu cho nhiều loại thuốc mạnh. Đúng là thứ mà bất kỳ thợ thủ công nào cũng thèm muốn. Ngài Elrand đã giảng giải cho tôi suốt gần một giờ về việc ý tưởng đem nấu chung với xương là vô lý đến mức nào.
Các linh thú của tôi tính lén chuồn đi lúc ngài ấy đang thao thao bất tuyệt, nhưng lần này chẳng thoát được. “Đi đâu đấy?! Cả bốn ngươi cũng cần nghe giống hệt như cậu ta vậy!” ngài Elrand quát lên, kéo cả bọn vào buổi “giáo huấn” bất đắc dĩ. Đáng đời lắm, Fel.
Khi ngài Elrand cuối cùng cũng dừng lại, cả đám chúng tôi lập tức chạy biến không để phí giây nào.
[Grr… Một elf hèn mọn mà dám lên mặt dạy dỗ đại Fenrir,] Fel gầm gừ đầy cay cú.
[Quả thật, rất khó chịu,] Gon mệt mỏi đồng ý.
[Yeah, mà tại sao cả ta cũng bị lôi vào vậy chứ?] Dora-chan than thở yếu ớt.
[Chủ nhânnnn, Sui đói quáaa,] Sui líu lo. Ít nhất cũng có một đứa vẫn chẳng khác gì thường ngày.
Ughhh, tôi mệt rã rời. Nhưng đúng là, ai mà ngờ ngài Elrand lại có gan giảng đạo cho cả Fenrir lẫn Rồng Cổ như không hề run tay chỉ vì tức giận chứ? Có lẽ ngài ấy là kiểu người không bao giờ nên coi thường.
.................
Ngày hôm sau khi ngài Elrand dạy cho cả bọn tôi một bài học đau đớn về giá trị của xương Leviathan, đám thợ xẻ của hội tiếp tục công việc lột da nó. Đó là một nhiệm vụ khổng lồ, kéo dài sang cả hôm sau nữa, một lần nữa khiến bữa đại tiệc thịt Leviathan mà mấy linh thú mong ngóng bấy lâu phải trì hoãn. Tinh thần của Fel, Gon, Dora-chan và Sui tụt xuống mức thấp chưa từng thấy.
Fel thì đặc biệt cau có. Mặt ổng suốt ngày nhăn nhó, và khi tôi đề nghị sẽ nấu bất cứ món gì ổng muốn để bù lại sự chậm trễ, ông ta chỉ đáp gọn lỏn bằng một tiếng [Karaage.]
Đó vốn là món ưa thích của cả đám, nên tôi đành nấu một mẻ cho bữa tối hôm đó. Nhưng có một vấn đề: ai nấy đều đang bực bội vì chưa được ăn thịt Leviathan, và họ dồn hết sự khó chịu đó lên bữa ăn.
Cả bọn ăn, ăn, và ăn nhanh đến mức tôi chiên không kịp. Cuối cùng, tôi phải vét cả số thịt heo và bò trong kho hầm ngục ra làm món chiên cốt-lết để kịp dỗ họ. Đến khi kết thúc, tôi mệt muốn bở hơi tai.
Qua hôm sau, công đoạn lột da cuối cùng cũng hoàn tất, và bước rút xương mới được bắt đầu. Họ chưa tiến triển được bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng đã rút xong xương ở một phần cơ thể con quái, nghĩa là chỗ thịt đó cuối cùng cũng có thể giao cho chúng tôi—lần này thì thật sự.
Phải nói thêm, việc các linh thú của tôi cứ hối thúc muốn ăn ngay chắc chắn là động lực không nhỏ—Fel và Gon thậm chí còn làm mấy tay thợ xẻ sợ phát khiếp—và bằng cách nào đó, nhân viên của hội vẫn kịp đáp ứng.
Thế là, bốn ngày sau khi bắt đầu công cuộc mổ xẻ Leviathan, chúng tôi cuối cùng cũng lấy được một phần thịt của nó, dù còn khá nhỏ. Và tất nhiên—như tôi đã đoán trước từ xa—ngay giây phút số thịt rơi vào tay tôi, các linh thú lập tức náo loạn, ép tôi quay về nhà ngay.
Tôi vốn định nán lại đôi chút để nói chuyện với ngài Elrand và ông Johan, nhưng Fel đã vồ lấy tôi, túm gáy rồi quẳng thẳng lên lưng ổng trước khi tôi kịp hé lời. Sui thì đã chui sẵn vào túi, hẳn để chắc chắn rằng nhóc có thể khởi hành ngay lập tức, còn Gon với Dora-chan thì đã nói sẽ đi trước và thật sự đã quay lại thủ đô từ sớm.
Thế là tôi đành bám chặt lấy lưng Fel khi ông ta lao vùn vụt qua những con phố của kinh đô, cứ như thể chẳng còn một giây nào để lãng phí. Tôi kêu ổng dừng lại, nhưng bị phớt lờ, nên trong cơn tuyệt vọng tôi phải hét lên:
[Chậm lại, không thì tôi thề sẽ không nấu thịt Leviathan tối nay đâu!]
Ít nhất, câu đó cũng khiến Fel giảm tốc, nhưng vẫn đưa tôi thẳng về căn nhà thuê trong kinh đô, vừa chạy vừa làu bàu. Ngay khi bước vào, tôi đã bị dồn thẳng vào bếp, chẳng được nghỉ lấy một hơi.
...............


0 Bình luận