Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan
Chương 1-1: ĐẾN KINH ĐÔ
0 Bình luận - Độ dài: 2,396 từ - Cập nhật:
[Ohhh, vậy kia là hoàng đô hả?] tôi lẩm bẩm, ngồi trên lưng lão Gon, nhìn xuống một thành phố rộng lớn hơn bất kỳ nơi nào tôi từng thấy ở thế giới này.
[Không giỡn đâu! To thật đấy!] Dora-chan nói, thò người ra nhìn theo.
[Bự quá trời luôn á!~] Sui đồng tình.
[Ta cảm nhận được vô số con người… và trong số đó, chỉ có vài kẻ mang khí tức có lẽ… đáng để ta lưu tâm một chút,] Fel nằm dài cạnh bên, hờ hững nghe rồi lên tiếng.
Khoan, cái câu cuối là sao?
[Ý ông nói ‘đáng lưu tâm’ là gì thế?] tôi hỏi.
[Ý ta là nghĩa đúng như trên mặt chữ đó. Hẳn đó là những nhà thám hiểm cấp cao, hoặc người trong hoàng gia.]
[À, ra vậy. Nghĩ lại cũng hợp lý thôi.] Ở kinh đô chắc chắn phải có nhiều cao thủ, mà vua thì tất nhiên cũng cần những người cực mạnh bảo vệ quanh mình.
[Quan trọng hơn, thưa bệ hạ, ta nên đáp xuống đâu đây?] Gon hỏi.
[Ờ thì… Ở đâu đáp được nhỉ? Cái bãi cỏ kia thì sao?]
[Được,] Gon gật đầu, bắt đầu hạ xuống từ từ.
Cánh đồng tôi chỉ cho Gon không quá xa cổng thành—thật ra thì cũng gần đến mức bình thường tôi phải lo lắng một chút. Nhưng vì hội trưởng Willem đã bảo rằng ông ấy gửi tin báo trước về việc chúng tôi sẽ đến, nên lần này chắc là không sao.
Chẳng mấy chốc, Gon đã chạm xuống thảm cỏ, rộng vừa đủ để chứa thân hình khổng lồ (dù vẫn chưa là kích cỡ thật sự) của lão ta.
À phải rồi! Tôi cần gọi hội trưởng dậy. Suốt chuyến đi ông ấy cứ ngủ ngon lành.
[Này, hội trưởng? Tới nơi rồi! Chúng ta đến hoàng đô rồi đó! Hội trưởng?!] tôi lay vai hội trưởng Willem, khá vất vả vì thân hình ông ấy to lớn. Dù đã có tuổi, nhưng từng là nhà thám hiểm hạng cao nên ông ấy vẫn vạm vỡ lắm.
“Hmnh… Mnhh… Mngraaahhh?!” Hội trưởng Willem hét toáng, bật dậy chỉ trong nháy mắt. Trong đầu ông ấy chắc chẳng có khái niệm thời gian từ lúc ngất đi đến lúc này. “T-Tôi muốn xuống! Mau thả tôi xuống con quái vật này ngay!!”
[Bình tĩnh, hội trưởng! Không sao rồi! Chúng ta đã đáp xuống rồi mà!] tôi vội hét lại.
Hội trưởng Willem khựng lại. “Đ-Đáp xuống… rồi sao?”
[Đúng vậy. Đến kinh đô rồi, chúng ta vừa đáp xuống đấy. Nhìn thử đi!]
Ông ấy rụt rè cúi xuống, thấy thảm cỏ xanh mướt dưới chân Gon. Phải mất một lúc mới kịp nhận ra, rồi ông ấy thở phào, ngồi phịch xuống đất.
[Được rồi, tất cả xuống thôi! Mau vào thành đi! Tôi có linh cảm là khâu qua cổng sẽ khá mất thời gian, nên càng sớm càng tốt,] tôi nói. Từ trên không trung, tôi đã thấy dòng người xếp hàng dài trước cổng thành.
Quả là kinh đô có khác. Không biết bao nhiêu người và hàng hóa ra vào nơi này mỗi ngày nữa.
“Đ-Đúng, đúng vậy,” Hội trưởng Willem lắp bắp.
Tôi leo xuống khỏi lưng Gon, Hội trưởng Willem cũng theo sau, vừa chạm đất liền quỳ rạp xuống, lẩm bẩm về “mặt đất thân thương.” Tôi thầm nghĩ, ừ thì, tôi cũng hiểu mà cảm giác ấy. Khi đang đợi ông ấy lấy lại tinh thần…
[Hử?] tôi khẽ kêu. [Có người đang tiến về phía này. Khoan đã… Ôi trời! Không ổn rồi! Là một đội kỵ sĩ mặc giáp đầy đủ đang chạy đến chỗ chúng ta!]
“Cái gì?!” Hội trưởng Willem ngẩng lên. Quả thật, một đội quân kỵ sĩ trong bộ giáp vô cùng hào nhoáng đang từ cổng thành lao thẳng tới. “Cái giáp đó… Đó là Ngự Lâm Quân Hoàng Gia sao?”
[Cái gì cơ?!] Ngự Lâm Quân Hoàng Gia?! Họ không phải nên bên cạnh canh giữ nhà vua và hoàng cung à?
“À, tất nhiên rồi!” Hội trưởng Willem nói. “Bởi vì tôi đã gửi thư báo trước rằng chúng ta sẽ cưỡi rồng đến! Tin đó hẳn đã đến tai hoàng cung rồi.”
Ờ ha… Nghĩ kỹ thì cũng đúng. Trên đời này chỉ có mình tôi cưỡi rồng bay vòng quanh, nên vừa thấy Gon trên bầu trời là họ đoán ngay ra.
Nhưng… phải điều động cả Ngự Lâm Quân sao? Họ nghĩ tôi nguy hiểm à? Hay chuẩn bị mắng vốn vì tôi đem theo một con Fenrir và hai con rồng vào kinh đô?
Tôi đứng yên chờ, lòng thấp thỏm. Khi đội quân ấy đến nơi, họ lập tức xếp hàng ngay ngắn trước mặt tôi.
“Chúng tôi, Đệ Nhất Đội Ngự Lâm Quân của Bệ Hạ, được phái đến để hộ tống nhà thám hiểm hạng S, ngài Mukohda!” một kỵ sĩ dõng dạc tuyên bố.
[Vãi…] tôi bật thốt ra trước khi kịp kìm lại. Mà thật đó—cậu không thể trách tôi được! Ai lại đi cử cả Ngự Lâm Quân oai vệ chỉ để hộ tống một nhà thám hiểm chứ?!
“Lại bắt đầu rồi đấy,” Hội trưởng Willem lẩm bẩm.
[Cái gì bắt đầu?!] tôi hét lại.
“Chúng ta đều biết bệ hạ đang nóng lòng muốn gặp cậu. Ngay khi biết cậu sẽ đến hoàng đô…”
Ông ấy quyết định cho quân đi đón tôi sao? Trời ạ… Tôi mới vừa đặt chân đến mà đã muốn về nhà rồi.
“Chúng tôi sẽ hộ tống ngài vào thành!” viên chỉ huy của đội vệ binh tuyên bố. “Đội hình, vào vị trí!”
“Rõ!” tất cả đồng loạt hô vang, rồi nhanh chóng tản ra bao vây lấy chúng tôi.
[Này, ờ, hội trưởng?] tôi thì thầm với Hội trưởng Willem. [Liệu họ có phiền nếu mình từ chối… một cách lịch sự không?]
“Cậu nghĩ sao?”
[…Biết ngay mà.]
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành chấp nhận số phận, bước qua cổng thành trong vòng vây chặt chẽ của Ngự Lâm Quân. Ban đầu tôi còn tưởng Fel và Gon đã hiểu tình hình và chịu ngoan ngoãn, nhưng ngay khi cả hai tôi tiến vào nội thành, Fel liền gửi cho tôi một tin nhắn thần giao cách cảm.
[Vậy ra trước tiên chúng ta sẽ đến hoàng cung sao? Ta cứ tưởng chúng ta sẽ xử lý vụ Leviathan trước, nhưng thôi, ta sẽ kiên nhẫn.]
[Tôi thì làm sao từ chối được chứ?] tôi đáp lại. [Thôi thì cứ giải quyết nhanh gọn mấy chuyện phiền toái trước đã. Như vậy phần còn lại của chuyến đi sẽ nhẹ nhàng hơn.]
[Cũng đúng. Đã lâu lắm rồi ta chưa gặp lại vua loài người. Vị vua cuối cùng ta biết là một tên ngu xuẩn, dám cả gan ra lệnh giết ta. Ta rất muốn xem vị vua này sẽ ra sao.] Fel nhếch mép cười hiểm độc.
[Khoan đã, không! Tuyệt đối không có giết chóc ở đây!] Tôi nói.
[Để xem đã.]
[Không có xem gì hết!]
[Đã lâu rồi ta cũng chưa gặp vua loài người, thưa bệ hạ. Và trải nghiệm của ta cũng chẳng khác gì Fel. Tên vua đó nói gì mà muốn mổ xẻ ta lấy nguyên liệu, nên ta đã cho hắn một ngụm hơi thở rồng thật nồng cháy.] Gon ung dung kể lại.
Trời đất! “Một hơi thở” của Gon đủ tiễn người ta xuống mồ sâu mấy thước luôn ấy!
[Gon, ông cũng đừng hùa theo nữa! Không có bạo lực trong thành phố!]
[Rồi, ta biết.]
[Không biết gì hết! Gaaah—tôi xin mấy ông, làm ơn, đừng có làm chuyện điên rồ nào hết!!]
Trong khi tôi lo lắng đến tột cùng về cuộc gặp gỡ sắp tới, thì Dora-chan và Sui đang cưỡi trên lưng Fel, ríu rít chuyện trò nào là [Gian hàng kia nhìn ngon ghê!] rồi [Nhiều người quá trời quá đất luôn,] như thể đây là chuyến tham quan vui chơi.
Liệu có cơ hội nào để chuyện này kết thúc êm đẹp không? Chắc tôi phải coi mình may mắn lắm nếu không bị truy nã khắp cả nước vì đã làm hoen ố danh dự của quốc vương.
Thế là chúng tôi cứ thế tiến bước trên những con phố của kinh đô. Ngự Lâm Quân bao quanh, thu hút ánh mắt của dân chúng khắp nơi, khiến cả hành trình… nói một từ thôi: đau khổ.
...............
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến hoàng cung, và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến mức đáng ngạc nhiên, tôi đã thấy mình chuẩn bị bước vào diện kiến quốc vương.
Fel, Gon, Dora-chan và Sui thì vẫn giữ thái độ thản nhiên như thường, trong khi hội trưởng và tôi thì căng thẳng cực độ, đứng chờ trước cánh cửa dẫn vào đại sảnh diện kiến, nín thở đợi hiệu lệnh để bước vào.
“Khoan đã. Tôi chưa hỏi cậu định tặng quốc vương quà gì. Cậu chắc chắn là đã chọn hợp lý chứ?” Hội trưởng Willem hỏi.
Trên đường đi vào cung, tôi đã được thông báo rằng phải giao lại toàn bộ quà tặng cho người phụ trách trước khi diện kiến.
Theo lời Hội trưởng Willem, đó là quy trình kiểm tra an ninh bình thường—họ phải chắc chắn rằng tôi không mang thứ gì nguy hiểm dâng lên quốc vương. Điều đó cũng có nghĩa là tôi không còn quà trong tay để Hội trưởng Willem xem qua.
[Tôi nghĩ gặp trực tiếp thì nên có chút gì đó đặc biệt, nên đã mang thêm nhiều hơn so với mấy lần gửi trước đây. Tôi đoán chắc là ổn...?] tôi đáp.
Người nhận quà khi nãy đã hỏi tôi bằng một giọng hơi the thé rằng tôi có "thật sự chắc chắn" không, khiến tôi hơi lo rằng mình có lẽ đã vô tình chọn quà quá đơn sơ. Nhưng giờ thì đã muộn để đổi lại rồi.
Thôi thì, mình sẽ đành ứng biến tại chỗ! Nếu ông vua tỏ ra không hài lòng, mình có thể dâng thêm một món thật sang trọng sau để xoa dịu, tôi tự an ủi mình như vậy.
Nhưng lúc này, có chuyện quan trọng hơn cần lo: nghi thức diện kiến quốc vương. Tôi đã cố gắng học những điều cơ bản vào phút chót, và giờ thì đang ra sức ôn lại trong đầu để khỏi quên khi tình huống thực sự diễn ra. Tuyệt đối không được phép phạm sai lầm.
Đầu tiên, tôi sẽ bước theo sau Hội trưởng Willem vào trong, dừng lại cùng lúc với ông ấy. Sau đó, tôi sẽ quỳ một gối, đặt tay trái lên ngực, và giữ nguyên tư thế đó—cúi đầu—cho đến khi quốc vương cho phép đứng lên.
Lúc ấy tôi mới được phép ngẩng mặt nhìn lên, rồi để hội trưởng dẫn dắt toàn bộ cuộc trò chuyện. Tôi chẳng biết đủ về lễ nghi hoàng gia để tự mình nói năng, nên quyết định để Hội trưởng Willem thay mặt xử lý tất cả sẽ an toàn hơn nhiều.
Tôi cũng đã dặn mấy linh thú khế ước đứng phía sau mình, phải im lặng và giữ thái độ khiêm nhường nhất có thể. Tôi còn nhấn mạnh không được tỏ vẻ kiêu ngạo trước quốc vương, mong rằng điều đó sẽ giúp tránh những sự cố kinh khủng. Tôi tin ở mấy người đấy nhé!
Và rồi, thời khắc đã đến. Cánh cửa lớn uy nghiêm của đại sảnh diện kiến chậm rãi mở ra.
............
Chúng tôi bước vào, thảm đỏ dài sang trọng trải ra trước mắt.
Tôi đi sau hội trưởng, dừng lại khi ông ấy dừng, rồi quỳ xuống ngay tại chỗ, tay trái áp lên ngực và giữ ánh mắt dán xuống sàn.
Tốt rồi! Mọi chuyện vẫn suôn sẻ!
"Đứng lên." Một giọng nói trầm tĩnh, rõ ràng nhưng vô cùng dứt khoát vang khắp khánh phòng. Tôi ngước lên, chỉ một chút.
Chắc hẳn đó là quốc vương rồi nhỉ? Ông trông như tầm đầu bốn mươi, mái tóc vàng và bộ râu khiến vẻ ngoài càng thêm uy nghi, mang phong thái có phần giống một vị tướng hơn là một vị vua.
Còn hoàng hậu ngồi bên cạnh thì trông trẻ hơn hẳn—chỉ nhìn thôi, tôi đoán bà ấy chỉ ngoài hai mươi—một mỹ nhân tuyệt trần với đường nét gợi cảm giác hơi hướng Bắc Âu.
Hội trưởng Willem và quốc vương bắt đầu trò chuyện, và hầu như từng lời bay thẳng qua đầu tôi. Không phải tôi không hiểu họ nói gì, mà là tôi không thể tập trung.
Tất cả vì những người khác trong phòng. Hai bên khánh phòng chật kín các quý tộc trong trang phục lộng lẫy, và tất cả ánh nhìn của họ đều hướng ra sau lưng tôi—nói cách khác, hướng về Fel, Gon, Dora-chan và Sui. Họ nhìn chằm chằm vào mấy linh thú với vẻ mặt hoảng hốt, phẫn nộ, vừa nhìn vừa thì thầm bàn tán.
Ôi trời ạ—các cậu lại làm cái gì thế kia?! Tôi thật sự muốn ngoái lại để nhìn, nhưng chắc chắn chuyện đó không được phép vào lúc này.
Tôi đã dặn kỹ là phải giữ lễ nghĩa rồi mà, đúng không? Chẳng lẽ các cậu lại quậy phá nữa hả trời? Tôi thậm chí còn hứa sẽ lấy thịt rồng ra nấu cơm thịt nướng cho ăn nếu ngoan ngoãn ngồi yên nữa cơ! Khi ấy các cậu gật đầu nghe răm rắp, rất thành khẩn, nên giờ chắc chắn là đang làm đúng… đúng chứ?!
Khoan…Đ-Đừng nói với tôi là khi tôi bảo phải “giữ yên lặng”, các cậu hiểu theo nghĩa đen là chỉ cần không mở miệng? Đừng bảo là các cậu đang nằm ườn ra hay ngủ gà ngủ gật trong khánh phòng của quốc vương đấy nhé?! Tôi nhớ rõ là mình có nhấn mạnh chuyện phải giữ lễ độ mà!
Trời ơi, mình tò mò đến chết mất! Tôi trông cậy vào bốn người nhiều lắm đấy, làm ơn đừng phụ lòng tôi…


0 Bình luận