Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan
Chương 2-2
0 Bình luận - Độ dài: 3,127 từ - Cập nhật:
Hội trưởng Willem dẫn chúng tôi thẳng đến dinh thự của Bá tước Langridge trong kinh đô. Nơi này có vẻ nhỏ hơn một chút so với ngôi nhà của tôi ở Karelina, nhưng xét đến độ chật chội trong thành phố, thì một căn nhà cỡ đó ở đây quả thực là biểu tượng địa vị cao.
Chúng tôi được chào đón bởi một quản gia trông có phần điệu đà, rồi ông ta dẫn thẳng chúng tôi đến gặp bá tước.
Người đàn ông đang chờ bên trong gần như chẳng còn chút gì giống với dáng vẻ tiều tụy mà tôi từng thấy lần đầu ở Karelina. Bá tước Langridge giờ đây toát ra khí chất đầy tự tin, phong thái điềm đạm, đẹp trai một cách lịch lãm khiến tôi nhớ ngay đến diễn viên thứ năm từng thủ vai Điệp viên 007. Đúng cái nét lão luyện, quyến rũ của đàn ông trung niên—và ông ta có thừa.
Bên cạnh bá tước còn có một người phụ nữ. Mái tóc vàng óng, gương mặt thanh tú, vẻ đẹp cao quý... tôi đoán đây chính là phu nhân của ông. Đúng là một cặp xứng đôi vừa lứa về nhan sắc, nhỉ...? Khỉ thật! Tôi tự dưng thấy chạnh lòng khi lỡ so sánh họ với bản thân.
Không chỉ có vậy, gia đình bá tước Langridge còn có hai đứa trẻ đứng cạnh. Một cô bé với mái tóc xoăn dài cuộn thành từng lọn khoan như mũi khoan, trạc đầu thiếu niên, gương mặt giống hệt phu nhân; và một cậu bé nhỏ hơn, tóc xoăn bồng bềnh, gương mặt ngây thơ như thiên thần, chắc chỉ khoảng bảy tám tuổi. Rõ ràng, bố mẹ đẹp thì sinh con cũng đẹp. Sức mạnh của di truyền đúng là ghê gớm.
Trong lúc tôi còn mải quan sát, bá tước lên tiếng:
"Mukohda! Thật tốt khi được gặp ngài."
[Ngài cũng vậy. Lâu rồi không gặp,] tôi đáp, hơi lúng túng.
"Cho phép ta giới thiệu, đây là vợ ta, Oriane; con gái Celeste; và con trai út, Bastian. Đáng tiếc, con trai cả của ta bận chuyện quan trọng không thể bỏ được. Các người nên thấy vẻ mặt thất vọng của nó khi biết không thể đến đây mới phải! Ha ha ha!"
[R-Rất hân hạnh được gặp mọi người. Tôi tên là Mukohda,] tôi chào cả gia đình.
"Thôi nào, đừng khách sáo thế! Ở đây toàn bạn bè cả, không cần câu nệ. Và dĩ nhiên, thật vui được gặp lại ngài Fenrir," bá tước nói tiếp.
[Là lẽ đương nhiên. Biết rằng ta đến đây chỉ vì không còn lựa chọn nào khác.]
Ôi trời, thôi đi! Bớt kiêu căng hộ cái!
[Fel!] tôi gắt lên, rồi vội quay sang bá tước. [T-Tôi xin lỗi ngài Langridge. Tôi sẽ nghiêm khắc nhắc nhở sau.]
Bá tước bật cười. "Không cần đâu! Ta không lấy làm phiền. Ngay cả quốc vương cũng chẳng thể chống lại một Fenrir mà. Nhân tiện... đây là lần đầu ta được diện kiến ngài Rồng Cổ Đại. Ta là Edward Langridge, một bá tước của vương quốc này. Rất vinh dự được gặp."
[Ta được biết ngươi đã nhiều lần giúp đỡ bệ hạ của ta. Mong ngươi tiếp tục như thế.] gon đáp
"Dĩ nhiên, đó cũng chính là ý định của ta luôn mà!"
[Khè! Còn bọn ta thì sao, coi như không tồn tại chắc?] Dora-chan càu nhàu.
[Sui cũng ở đây nữa á nhaaa!] Sui hớn hở chen vào.
[Tôi nói rồi, ngài bá tước đâu có nói qua thần giao cách cảm với hai người được, làm sao trò chuyện với hai người như bình thường chứ?] tôi giải thích.
[Ờ. Thôi kệ. Chán quá, ta ngủ đây.]
[Sui cũng ngủ.]
Dora-chan và Sui cuộn người trên lưng Fel và ngủ thiếp đi trước khi tôi kịp để ý. [Xin lỗi nhé! Chắc chúng ta không mất nhiều thời gian ở đây đâu,] tôi trấn an bọn nhỏ.
Đương nhiên, bá tước chẳng hay biết gì về màn đối thoại đó. Khi tôi quay lại chú ý, ông đang mỉm cười.
“Ta thực sự mong chờ mối quan hệ hợp tác vẫn sẽ tiếp tục, Mukohda. Chỉ để chắc chắn, ngài vẫn định lấy Karelina làm căn cứ hoạt động, đúng không?”
[Đúng vậy. Đó là một thị trấn tuyệt vời, tôi cũng đã có nhà ở đó, nên chẳng có lý do gì để chuyển đi. Dù tôi có đi đây đi đó, nhưng nơi ở chính thì sẽ vẫn ở Karelina trong tương lai gần.]
Không chỉ có nhà, mà cả các nhân công... à, “nhân viên” của tôi cũng ở đó. Tôi không thể bỏ mặc họ. Chưa kể dân Karelina đã quen với Fel và Gon, sống thoải mái hơn nhiều.
“Ra vậy! Nghe thật tốt. Ta rất vui khi biết điều đó,” Bá tước Langridge nói, nụ cười càng rộng, ông còn vỗ vai tôi một cách thân thiện.
“Bá tước Langridge, xin ngài—cậu Mukohda đang ngại đấy. Chúng ta dừng ở đây thôi,” Hội trưởng Willem xen vào, rõ ràng là quá quen với bá tước.
Hú hồn! Cảm ơn ngài hội trưởng!
"Cậu mang theo những gì đã chọn trước đó chứ?" Hội trưởng Willem thì thầm nhắc tôi.
Tôi suýt quên mất. Ngay khi được nhắc, tôi liền lấy ItemBox ra, mang theo rương báu vật mở nắp, đúng như Hội trưởng Willem dặn để bá tước nhìn thấy ngay.
[T-Tôi mang đến cho ngài mấy món này,] tôi lúng túng nói, đưa chiếc rương ra.
"Ồ? Thật sao? Cám ơn nhiều lắm," bá tước đáp.
"Ôi trời! Thật là tuyệt vời." Oriane—người nãy giờ vẫn đứng im lặng một bên—lao nhanh đến cái hộp đến mức suýt nữa hất cả bá tước ra sau. Cô con gái cũng chẳng kém cạnh, đôi mắt của cả hai khiến tôi cảm thấy chẳng lành chút nào.
"Dầu gội, dầu xả, cả mặt nạ tóc nữa? Đây chính là những thứ chúng ta yêu thích! Cảm ơn nhiều lắm!"
"Vâng, cảm ơn ngài!" Celeste reo lên. "Ôi! Mẹ ơi, nhìn xem! Con chưa từng thấy loại này bao giờ!"
"Thật sao? Ôi chao!"
Oriane và Celeste cùng quay sang nhìn tôi chằm chằm.
[Ư-Ừm, đó là một loại lotion… dành cho da mặt,] tôi giải thích, co rúm người lại dưới ánh mắt như thú săn mồi của họ.
"Lotion cho da mặt? Tôi từng nghe nói rồi! Chắc hẳn đây chính là loại lotion đã giúp Marie của Cửa hàng Thương nhân Lambert có được làn da tuyệt diệu đến thế!" Oriane tròn mắt kinh ngạc. Nhìn một mỹ nhân như bà ấy mà bày ra biểu cảm ấy thực sự có chút đáng sợ.
[V-Vâng, chắc là vậy,] tôi lắp bắp, lại lùi về sau một bước.
Nụ cười của Oriane và Celeste rực rỡ đến chói mắt. Hai mẹ con còn ríu rít reo lên nào là "biết ngay mà", nào là "cuối cùng cũng có được rồi."
"Vậy thì dùng thế nào đây?" Oriane hỏi.
[Ờm… để tôi giải thích một chút.]
Tôi mất ít phút hướng dẫn hai mẹ con cách sử dụng loại lotion tất cả trong một ấy. Trên hộp ghi rằng nên dùng một lượng bằng quả cherry, nhưng vì họ chẳng biết cherry là gì nên tôi đành bảo họ lấy lượng cỡ bằng ngón tay cái. Chỉ cần thoa đều lên mặt vào buổi sáng và tối sau khi rửa mặt bằng xà phòng là được.
[Những hôm da cảm thấy khô hơn bình thường thì có thể dùng thêm một chút nữa,] tôi chốt lại.
"Ra là vậy! Vậy tôi sẽ làm theo như thế," Oriane gật gù.
"Chúng ta thử ngay hôm nay đi, mẹ!" Celeste háo hức.
"Tất nhiên rồi!"
Bá tước hắng giọng. "Hai mẹ con có cho ta chen một lời không thế?"
"Ôi, xin lỗi chàng! Chắc chúng ta đã chiếm mất ngài Mukohda rồi," Oriane cười.
"Xin lỗi cha," Celeste cũng phụ họa.
Cuối cùng thì sự can thiệp của bá tước mới khiến hai mẹ con hạ nhiệt đôi chút. Hóa ra, phụ nữ ở bất cứ thế giới nào cũng chẳng khác nhau mấy: mỹ phẩm luôn có sức hấp dẫn khủng khiếp.
"Ta phải xin lỗi vì vợ và con gái ta," bá tước nói. "Họ vốn là những người hâm mộ cuồng nhiệt sản phẩm làm đẹp của ngài. Dù ta cũng chẳng có tư cách gì để trách họ, nhỉ?"
Đúng thế! Mà yên tâm, tôi cũng không quên chuẩn bị cho bá tước đâu. [Tôi còn mang theo cả thuốc dưỡng tóc và dầu gội cho ngài nữa,] tôi nói.
"Ồ? Tuyệt vời! Cảm ơn ngài. Ta thú thật là mình đã nghiện mất rồi. Không có chúng thì chắc ta sống chẳng nổi!" bá tước cười, vuốt mái tóc dày mượt mới mọc lại của mình. Hội trưởng Willem cũng gật đầu đồng cảm.
À phải, suýt nữa thì tôi quên mất Hội trưởng Willem trước đây cũng từng đau đầu vì hói. Giờ thì chẳng ai nghĩ vậy nữa.
"Cậu cũng mang theo Thuốc hồi phục phải không, Mukohda?" Hội trưởng Willem nhắc.
[À, đúng rồi!] tôi đáp. [Trong hộp có ba lọ cấp thấp, một lọ trung cấp, và một lọ cao cấp.]
"Thật ư? Hào phóng quá! Ta thật biết ơn, Mukohda."
Thấy bá tước hài lòng, tôi cũng thở phào. Nhưng rồi lại chợt nhận ra—tôi đã chuẩn bị quà cho bá tước, cho vợ, cho con gái ông, nhưng chẳng có gì cho cậu con trai út cả.
Công bằng mà nói, tôi nào biết bá tước còn có con trai cho đến khi bước chân vào phòng này. Nhưng nghĩ đến việc để thằng bé bị bỏ rơi thì… quả thực chẳng ổn chút nào.
Tôi vò đầu, lục tung trí nhớ xem có món gì hợp với trẻ con không, nhưng chẳng nghĩ ra được. Trong lúc còn đang suy tính, tôi chợt thấy ánh mắt của Bastian chăm chú nhìn về một hướng. Tôi dõi theo... và nhận ra cậu bé đang ngắm Fel cùng Gon, cả hai đang nằm ườn ra như chỗ của mình.
À ha. Ra thế. Trẻ con đúng là dễ bị cuốn hút bởi mấy con thú to xác.
Ngay lúc đó, bá tước cũng nhận ra sự chú ý của con trai.
"Con thấy tò mò về hai vị này sao, Bastian?" ông hỏi.
"Dạ, đúng thế," Bastian khẽ đáp, giọng hơi ngượng ngùng.
[Em có muốn thử chạm vào chúng không?] tôi gợi ý.
"Thật sao?! Em có thể ạ?"
[Này, Fel, Gon,] tôi gọi bằng thần giao cách cảm. [Cho Bastian chạm một chút nhé?]
[Ngươi nói đến cái nhóc loài người kia sao?]
[Để làm gì, thưa chủ nhân?]
[Chắc chắn sẽ làm thằng bé vui lắm. Coi như đổi lại phần thịt rồng mà tôi sẽ nướng cho các ông sau.]
[Peh! Nếu phải thế thì đành vậy.]
[Nếu bệ hạ nói vậy, ta cũng không phản đối.]
Nghe giọng cả hai chẳng mấy hào hứng, nhưng ít ra cũng đồng ý rồi. [Cứ thoải mái đi,] tôi nói với Bastian.
Cậu bé bước tới gần Fel trước tiên.
[Ta khuyên nhóc nên chạm nhẹ thôi, nhãi con.]
"Vâng ạ!"
[F-Fel!] tôi hốt hoảng. Ông đang nói chuyện với con trai bá tước đấy! Không thể gọi thằng bé là nhãi con được!
"Hah hah hah! Không sao đâu, ta không bận tâm," bá tước cười lớn. "Dù sao thì, so với một đại Fenrir, Bastian đúng là vẫn chỉ là một nhóc con!"
"Oaaa! Mềm mịn quá!" Bastian cười toe toét, vuốt ve bộ lông của Fel. "Con có thể chạm vào rồng nữa không ạ?" cậu bé ngước ánh mắt háo hức về phía Gon.
[Được thôi. Phải không, Gon?]
[Nếu bệ hạ nhất định muốn thì… được,] Gon miễn cưỡng đáp.
[Nghe chưa! Cứ thoải mái.]
Bastian tiến lại gần Gon, lần này dè dặt hơn hẳn. Tôi cũng chẳng lấy làm lạ—dù sao Gon vẫn là một con rồng. Kể cả trẻ con có tò mò đến mấy thì đứng trước một con rồng cũng phải hơi sợ chứ.
"Oaaa! Vảy của ngài ấy cứng và sần quá, cha ơi!" Bastian vừa reo vừa sờ thử lớp vảy chắc nịch.
"Hôm nay con may mắn lắm đấy, Bastian. Cả đời người ta còn chẳng bao giờ có cơ hội chạm vào Fenrir hay Rồng Cổ Đại đâu!" bá tước cười hiền. Oriane cũng đứng cạnh, ánh mắt đầy yêu thương nhìn con trai.
Tôi từng nghĩ giới quý tộc thường lạnh lùng, xa cách với gia đình, nhưng ít nhất với Bá tước Langridge thì hoàn toàn ngược lại. Thật sự có chút ấm lòng khi được chứng kiến cảnh tượng này.
Cuối cùng, bá tước lên tiếng. "À phải rồi. Cả hai ngài đều có thể nghỉ lại nhà ta đêm nay, nếu muốn."
Ugh! [Ờ, umm… chắc sẽ hơi khó đấy, vì… tất cả bọn họ,] tôi nói, mắt liếc về phía mấy linh thú hộ tống.
"Hửm?" Bá tước ngạc nhiên chớp mắt. "Tất nhiên ta không có ý bảo các linh thú của ngài ở nơi khác. Họ được chào đón trong nhà ta như chính ngài vậy."
Không dễ thế đâu, bá tước ạ! [Thực ra… họ sẽ cần ăn tối, và, ờm… họ ăn rất nhiều. Ý tôi là, cực kỳ nhiều.] Tin tôi đi, chẳng ai hiểu rõ hơn tôi khoản này đâu!
"Ồ, không sao cả," bá tước đáp tỉnh bơ. "Họ thích ăn gì? Thịt sống chăng?"
Tôi nghĩ giai đoạn ăn thịt sống đã kết thúc từ lâu rồi. Giờ họ chỉ chịu ăn khi được ăn giống tôi thôi! Và tối nay thì đặc biệt là…
[Bọn ta không ăn thịt sống,] Fel thản nhiên tuyên bố. [Đêm nay, bọn ta sẽ thưởng thức bít tết rồng. Đừng có xen vào.]
[Đúng vậy! Ta nóng lòng muốn cắn vào lớp thịt ấy rồi,] Gon phụ họa.
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm cả phòng.
"B-Bít tết… rồng?!" bá tước hét lên. Vợ và con gái ông thì cứng đơ như tượng, còn Hội trưởng Willem thì đưa tay che mặt, chẳng muốn nhìn cảnh tượng này.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán tôi. Các người thật sự phải nói toẹt ra thế sao… ?
"Oaaa, thịt rồng á? Con cũng muốn thử quá!" Bastian reo lên. Cậu bé tiếp nhận tin này còn nhẹ nhàng hơn bất kỳ ai khác.
...............
Âm thanh xèo xèo vang lên đầy thỏa mãn khi mùi thơm khó cưỡng của thịt lan tỏa khắp gian bếp xa hoa mà tôi đang đứng. Trong tay tôi là chiếc chảo rán quen thuộc, đang áp chảo một miếng thịt rồng đỏ khổng lồ.
Sau khi Fel và Gon lỡ miệng khai tuột vụ ăn tối bằng thịt rồng, tôi chẳng còn đường nào để chỉ chào tạm biệt rồi bỏ đi nữa.
Làm thế thì ngượng chết mất! Thử tưởng tượng xem, nếu khách của bạn nói họ về nhà ăn một bữa tối sang trọng hơn bất kỳ thứ gì bạn từng được nếm—mà lại ăn một mình—thì sẽ thế nào? Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy khó xử, thế nên cuối cùng tôi đành quyết định nấu luôn một phần thịt rồng cho gia đình bá tước cùng với hội trưởng Willem.
Dĩ nhiên, Fel với Gon bắt đầu càm ràm chuyện không nên chia sẻ thức ăn quý giá thế này, còn bảo dự trữ thịt rồng của chúng tôi chẳng còn bao nhiêu.
Nhưng mà này, chính hai ông mới lỡ lời trước mặt người ta, giờ thì ráng chịu đi. Thế là tôi mượn luôn gian bếp trong dinh thự bá tước, và giờ đang hì hục làm việc tại đây.
Từ bên cạnh vang lên một tiếng nuốt nước bọt thật to. Ờ thì, mùi thơm thế này cũng dễ hiểu thôi… nhưng mà mấy người có nhất thiết phải đứng quanh tôi nhìn chằm chằm khi tôi nấu ăn không?
Tôi thật sự chỉ đang rán bít tết trong chảo, vậy mà toàn bộ đầu bếp của bá tước đều ráng nán lại để xem tôi làm gì.
Thật lòng thì cũng hơi khó mà nấu như bình thường khi bị vây quanh thế này, nhưng nghĩ lại thì tôi đúng là đang “xâm chiếm” bếp của họ. Nếu có kẻ lạ mặt vào bếp tôi rồi dùng đồ nghề của tôi, chắc tôi cũng chẳng thoải mái gì.
Trước tiên, tôi rán một mẻ lớn thịt rồng đỏ. Tôi vẫn còn một chút thịt rồng đất trong kho, nhưng dự trữ thịt rồng đỏ phong phú hơn nhiều, nên lần này cứ dùng nó thì chắc ăn hơn.
Nói là “phong phú” thì cũng chỉ mang tính tương đối thôi—thịt rồng dù sao cũng hiếm có khó tìm, mỗi miếng đều vô cùng quý giá.
Ngay khi một miếng bít tết chín tới theo ý tôi, tôi liền cất nó vào ItemBox để giữ nóng, rồi đặt miếng khác lên chảo. Cứ thế, tôi nấu hết miếng này đến miếng khác…
[Rồi! Thế này chắc là đủ rồi,] tôi thở phào, rồi nhờ một cô hầu gái mang phần thịt ra cho gia đình bá tước và Hội trưởng Willem.
Tôi đã mượn sẵn đĩa từ kho của bá tước để bày biện, nêm nếm chỉ đơn giản với muối và tiêu. Với loại thịt quý hiếm thế này, cứ để hương vị tự nhiên của nó tỏa sáng là ngon nhất.
Còn phần của mấy linh thú thì đúng như đã hứa—cơm bít tết rồng. Tôi lấy ra nồi cơm đất vừa mới nấu xong, xúc đầy từng bát riêng, rồi phủ kín mặt cơm bằng những lát bít tết rồng vừa rán.
Sau cùng, tôi rưới thêm nước sốt bít tết mà tôi đã khéo léo chuyển từ chai siêu thị sang một hũ sành trước đó. Loại tôi dùng lần này là sốt nền xì dầu vị tỏi—thứ mà tôi biết chắc mấy linh thú này đều mê tít.
Quyết định đổ sốt ra hũ riêng quả thật là đúng đắn, tôi nghĩ thầm. Tôi đã chuẩn bị sẵn ngay khi biết sẽ phải nấu ở nhà bá tước. Cứ mang cả chai sốt hiện đại ra trước mặt đầu bếp của ông ấy thì lộ quá còn gì.
[Được rồi. Giờ thì đến lượt mình mang phần của bản thân ra nữa.]
............


0 Bình luận