Gakkou Ichi no Bishoujo t...
Tetsubito Jusu Tantan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 19: Tôi, thiên thần và cô gái vô dụng(1)

5 Bình luận - Độ dài: 1,732 từ - Cập nhật:

Tôi, Asashina-san và Hiyori lên tàu từ ga gần nhất tới Amazingland.

Trên đường, Asashina-san và Hiyori cùng nắm tay, vui vẻ trò chuyện với nhau.

Thật tốt khi Hiyori quý Asashina-san đến vậy.

Cuộc đời thật trớ trêu khi cho tôi, một người không hề có tình cảm với Asashina-san, cơ hội được đi chơi với cô ấy. Đó là ước mơ của biết bao thẳng con trai, một ước mơ mà họ biết rõ sẽ chẳng bao giờ thành sự thật.

Bởi vậy, tôi nhất định sẽ không bao giờ hé răng cho bất kì ai về chuyến tới công viên giải trí này.

Asashina-san nổi tiếng với vẻ ngoài xinh đẹp, quyến rũ; nhưng ấn tượng nhất với tôi có lẽ là sự dịu dàng, tình cảm của cô khi ở bên Otsuki-san và Hiyori.

Chắc dưới góc nhìn của Asashina-san, khả năng cao tôi chẳng khác nào cỏ dại ven đường, do đó tôi phải tránh làm phiền cô ấy.

“Onee-san ơi, có phải một onee-san khác đang bị ốm không ạ?”

“Đúng rồi em à. Tên chị ấy là Shizuku. Chị ấy đáng yêu y như Hiyori đó ~!”

Otsuki-san không muốn bị đối xử như đứa bé năm tuổi đâu Asashina-san!

Bên cạnh đó, với tôi, không phải người em gái nào cũng “thiên thần” như Hiyori đâu nha!

“Onee-san đó là người như thế nào vậy?”

“Umm, chị ấy là một người rất chu đáo. Chị ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ em mỗi khi gặp khó khăn, mang đến cho em cảm giác thoải mái, yên bình. Nói chung, chị Shizuku giống như một người bạn thân của em đó!”

“Wow, chị ấy giống nii-nii quá!”

“Giống Kogure-kun?”

“Hnn! Nii-nii lúc nào cũng giúp đỡ Hii cả! Nii-nii yêu Hii nhiều lắm!”

“Vậy là Hiyori-chan cũng yêu anh trai mình đúng không?”

“Vâng!”

Hiyori à, em làm anh cảm động đến muốn khóc rồi đây này. Anh thực sự rất hạnh phúc khi thấy em dần trưởng thành và ngoan ngoãn.

“Hiyori-chan, em biết gì chưa? Kogure-kun thích Shizuku đấy!!!”

“Hả!???”

“N-Này Asashina-san?!”

“Gì cơ? Tớ chỉ đang nói sự thật thôi!”

Dừng lại đi!! Đừng có “bơm” đống thông tin thừa thãi đó vào đầu em gái tớ!!

Tuy với cậu, những gì cậu nói không có gì là sai cả, nhưng cậu cũng phải tránh tạo ra tin đồn và hiểu lầm chứ!

“Hii sắp có một onee-san thật sự sao?”

“Đúng thế!! Chỉ cần onii-chan của Hiyori chứng tỏ được bản lĩnh đàn ông của anh ấy là được!”

“Cậu đang đòi hỏi một điều vô lí đấy!”

Haizz, khi về nhà tôi phải đính chính lại với Hiyori mới được.

Chẳng mấy chốc, bọn tôi đã tới nơi - công viên giải trí Amazingland - một nơi tuy ồn ào và náo nhiệt nhưng lại là một điểm vui chơi, giải trí thú vị.

Cầm chắc vé trên tay, cả đám cùng tiến vào trong.

Hôm nay là thứ bảy, nên công viên khá đông.

“Cùng chơi thật vui nào!”

“Cùng chơi!!”

“Trông cậu có vẻ thích thú nhỉ, Asashina-san?”

“Lâu lắm rồi tớ không được đến công viên giải trí mà. Hồi tiểu học, tớ cùng với Shizuku và Kokoro tới đây nhiều lắm…”

“Theo tớ, phải công nhận là không thể tránh khỏi chuyện đó khi Mizuhara-san học khác trường những năm cao trung, nhưng hồi còn ở sơ trung thì sao?”

“Bọn tớ thường không có nhiều thời gian bên nhau do Kokoro đã bắt đầu tập trung vào hoạt động câu lạc bộ, nhưng lí do chính là bọn tớ thường lâm vào những tình huống “nguy hiểm” mỗi khi đi chơi cùng nhau. Nói đơn giản hơn, chỉ cần bọn tớ ra ngoài thôi thì kiểu gì cũng có người lạ tới bắt chuyện.”

Tệ thật đấy…! Tại Asashina-san, Mizuhara-san và Otsuki-san ai cũng có vẻ ngoài nổi bật hết.

Công nhận là với sự cuốn hút đó, ai ai cũng muốn thử bắt chuyện với họ, nguy hiểm hơn là lúc đó họ mới chỉ học sơ trung thôi chứ.

Tuy nhiên, tôi đoán rằng Asashina-san và Mizuhara-san làm như vậy nhằm bảo vệ sự an toàn cho Otsuki-san.

“Có vẻ lí do mà đến tận bây giờ chẳng có ai tới bắt chuyện với tớ là nhờ có cậu ở bên đó!”

“Nếu cậu coi tớ như một người đàn ông thì chuyến đi này bõ công rồi!!”

“Nhiệm vụ của cậu là phải hết lòng bảo vệ cho sự an toàn của tớ và Hiyori-chan, hiểu chưa?”

“Nii-nii, anh làm được mà!”

Yareyare… tôi không phải là người có đủ khả năng để đảm bảo chuyện sự an toàn cho hai người họ, nhưng ít ra tôi cũng sở hữu chiều cao trung bình và một chút cơ bắp.

Giá như tôi có vẻ ngoài giống Reo thì tôi đã ra dáng vệ sĩ hơn rồi.

“Nii-nii! Em muốn chụp ảnh. Anh cho em mượn điện thoại nhé?”

“Để anh chụp ảnh cho em nha. Màn trình diễn của cô gái phép thuật Cure sẽ bắt đầu lúc 13:30, nên chúng ta có thể đi đâu đó trước khi xem.”

“Hiyori-chan, em muốn đi đâu? Onee-chan này sẽ đưa em tới bất cứ nơi nào!!”

“Chỗ này!”

Hiyori lập tức chỉ vào địa điểm thu hút khách du lịch nhất của Amazingland. Tôi vốn đã biết rõ sở thích của con bé nên cũng chẳng mấy bất ngờ. Nhưng… có vẻ như Asashina-san thì lại không ổn cho lắm. Sau khi hướng mắt tới khu nhà đó, mặt cô bỗng tái mét.

“Ừm… quán cà phê ư?”

“Không, con bé đang chỉ vào khu ‘thế giới kinh dị’, cụ thể hơn là ‘ngôi nhà ma ám’. ”

Nơi mà em tôi muốn tới chính là ‘ngôi nhà ma ám’. Nếu tôi hỏi 100 người thì 100 người đó sẽ đều chỉ ra xung quanh toà nhà là hàng chục bộ xương và xác ướp.

“Hii muốn chơi cái này không kém gì đi xem cô gái Cure đâu!”

“Hiyori thực ra thích những trò về ma quỷ lắm, mà cậu có ổn không vậy Asashina-san?”

“T-Tớ không sao! Hoàn toàn không sao hết!!”

Nhưng trông cậu không có ổn đâu Asashina-san à. Mặt thì tái mét, chân thì run rẩy. Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng đều rõ cậu sợ mấy thứ này đến mức nào.

“Nếu cậu không thích bị hù doạ thì cậu có thể đợi tớ ở ngoài…”

“Ừ, tớ nên-“

“Chị không đi ư, onee-chan? Hii nhớ chị nhiều lắm!”

Hiyori cuộn người lại để thể hiện sự tủi thân.

Anh biết là em buồn như thế nào, nhưng em không nên đòi cho bằng được!

Gánh trên vai mình nghĩa vụ của một người anh là phải dạy em mình những điều hay, lẽ phải, lúc đó tôi…

“Đi thôi! Chị có thể đi được nếu đi cùng Hiyori!”

Có thể nói, tình yêu mà Asashina-san dành cho Hiyori đã giúp cô vượt qua nỗi sợ của chính mình.

Cô nắm chặt lấy bàn tay của em ấy bước tới ‘thế giới kinh dị’ với không một chút lo lắng.

“Cậu ổn thật à Asashina-san?”

Ừ thì, nếu cô ấy thực sự cảm thấy như thế thì mọi chuyện sẽ tốt thôi. Asashina-san giờ đang trò chuyện một cách vui vẻ với Hiyori trong khi xếp hàng tại quầy lễ tân. Chắc cô ấy không sợ như tôi tưởng đâu ha? Tuy nhiên, ngay khi tôi vừa đặt chân vào ‘ngôi nhà ma ám’ với suy nghĩ đó trong đầu…

“Tớ không chịu nổi nữa!…”

Asashina-san co rúm lại ngay sau khi vào trong… Cô ấy bây giờ đang không hề ổn chút nào…

“Cậu sợ đến thế luôn á?”

“Tớ chả dám vào vì bên trong quá tối và đáng sợ. Tớ ghét cả những âm thanh kì quái nữa.”

Âm thanh rùng rợn đến lạ kì đột ngột vang lên.

“Hiyori, em không nên đi nhanh quá đâu!”

“Hnn! Nii nii, em muốn đi nhanh cơ!!”

Tôi cạn lời trước những gì đang xảy ra trước mắt. Đứa em năm tuổi thì thích thú chạy nhảy, cô chị mười lăm tuổi thì run rẩy vì sợ hãi. Khác biệt ấy lớn đến nỗi không biết miêu tả thế nào cho phải.

“Onee-chan sợ ư?”

“Ừ, chị sợ lắm!”

Hiểu được sự lo lắng của Asashina-san, Hiyori nhẹ nhàng xoa lưng cô.

“Em có cách để chị không còn thấy sợ nữa nè!”

“Thật ư?!”

“Chỉ cần ôm chặt lấy nii-nii là ổn! Hii rất thích ôm nii-nii mỗi khi sợ hãi. Người nii-nii ấm lắm!!!”

“Anh không nghĩ thế là hay đâu!”

“Vậy là không được sao, Kogure-kun… huuuuhuuuuuuu”

“Đừng có nhìn tớ như thể cậu sắp khóc chứ!”

Sẽ không có vấn đề gì nếu bọn tôi là một cặp, nhưng mối quan hệ giữa tôi và Asashina-san mới chỉ dừng lại ở ‘bạn cùng lớp’.

Không ổn rồi, nếu cứ thế này thì cả đám sẽ kẹt ở đây mãi mất!

“Hiểu rồi. Đây, nắm lấy tay tớ đi!”

“Um! Đừng bao giờ buông tay ra đó!”

“Tớ thề sẽ không buông tay ra…”

Tôi nắm lấy tay Asashina-san và giúp cô đứng dậy. Sự mềm mại của bàn tay con gái khiến tôi hơi ngượng ngùng.

“Cứ từ từ mà đi thôi nhé!”

“Ư-Ừ!”

Asashina-san tiến tới trước một bước.

“Kenggg!”

Một âm thanh lớn xuất hiện đột ngột, ngay sau đó, một con ma giả lao ra từ bức tường.

“Khôôôôôôôông!!”

“Ngggh!”

Asashina-san hiện đã không còn nắm tay tôi nữa, thay vào đó là… ôm chặt lấy cả cơ thể tôi. Lâu lắm rồi tôi chưa tiếp xúc với con gái ở khoảng cách gần như này, nên sẽ là nói dối nếu bảo tôi không thấy lo lắng.

Dở rồi… thứ gì đó mềm mại đang áp thẳng vào cánh tay tôi… Tôi khá chắc là Asashina-san sẽ không buông ra một cách dễ dàng đâu.

“Um… cậu có thể dịch ra một chút được không?”

“Không được! Không được! Xin cậu, đừng buông tớ ra! Xin cậu, đừng bỏ tớ đi! Nếu cậu mà bỏ đi thì.. tớ sẽ không sống nổi nữa!!!”

“Cậu đừng nói mấy câu dễ bị hiểu lầm được không?”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Best đẩy thuyền gọi tên Hiyori:)
Xem thêm
thiên thần mà :V
Xem thêm
Đẩy ác thật :))
Xem thêm
Best em gái:))))
Xem thêm