TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 10 - Chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử

Chương 189

5 Bình luận - Độ dài: 2,712 từ - Cập nhật:

Nhờ các cuộc đàm phán của chúng tôi, Đồng Minh đã đồng ý ngừng bắn tạm thời.

Họ hứa sẽ dừng cuộc tiến công trong ít nhất một tháng để đổi lấy quyền tiếp cận nguồn nước.

Từ đây, các cuộc thảo luận sẽ chuyển sang đàm phán hòa bình chính thức - lãnh thổ vượt ra ngoài vai trò của người lính, nơi “chính trị” sẽ tiếp quản.

Sylph có thể muốn chiến tranh tiếp tục, nhưng quyết định có nên lập lại hòa bình hay không lại phụ thuộc vào chính phủ.

Đây là khu vực mà một người lính bình thường không thể can thiệp được.

Vì vậy, lực lượng Đồng minh đã dừng lại ở một ngôi làng nông thôn, cách Winn khoảng vài km về phía nam.

Đánh dấu đường ranh giới đó, tôi đã ký một thỏa thuận ngừng bắn một tháng với chỉ huy Flamel thuộc Đồng minh.

Đối với Austin, vì tiếp viện từ Sabbath đang đến trễ, nên đây gần như là một món quà.

Đổi lại, chúng tôi đã cung cấp thông tin về một nguồn nước không bị ô nhiễm—một hồ nước ngọt.

Quân đội Austin đã đầu độc nguồn nước trên khắp khu vực, nhưng họ vẫn giữ lại một số nguồn nước sạch với mục đích phục hồi sau chiến tranh.

Chúng tôi đã tiết lộ vị trí của một trong những nguồn nước đó, một hồ nước ngọt lớn ở khu vực rừng phía nam, cho lực lượng Đồng minh.

Điều này sẽ rút ngắn đáng kể khoảng cách vận chuyển nguồn nước, mang lại lợi ích to lớn cho họ.

Nó cũng thể hiện các cuộc đàm phán của Austin là nghiêm túc.

Vì vậy, lệnh ngừng bắn này là chiến thắng cho cả hai bên.

“Vậy thì, ngài Iris, tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục lãnh đạo Flamel.”

“Tôi trông cậy vào anh.”

Nhiệm vụ của tôi là chỉ điểm nguồn nước và ký hiệp định ngừng bắn.

Từ đây, vấn đề là phải đàm phán với chính quyền Flamel, nên tôi để việc này cho nhà ngoại giao.

“Kết quả tốt nhất là có thể đạt được hòa bình.”

“Đúng vậy. Tuy nhiên, tôi yêu cầu anh không được thỏa hiệp về việc giao nộp Sylph.”

“Tất nhiên rồi.”

Sylph không xuất hiện kể từ ngày đó.

Có lẽ cô ta đang cố gắng hết sức để thuyết phục họ tiếp tục chiến tranh.

“Lực lượng Đồng minh có thể dễ dàng đối phó hơn khi không còn cô ta nữa.”

Nếu họ đồng ý giao nộp Sylph, quân Đồng minh sẽ không còn là mối đe dọa đáng kể nữa.

Nếu không có cô ta, chúng tôi vẫn có thể bảo vệ Winn ngay cả khi có cuộc xâm lược thứ hai.

Và ngay cả khi có một hiệp ước hòa bình thì cũng không tệ lắm.

“Cứ để tôi lo. Tôi sẽ bảo vệ Austin.”

“Tôi trông cậy vào anh.”

Cuộc đàm phán này có thể ảnh hưởng đáng kể đến tiến trình của cuộc chiến.

Tràn đầy tự tin, nhà ngoại giao lên đường tới Flamel.

.

.

.

“Puku puku puku.”

“Ồ, Argie. Cô đến đây để chào tôi à?”

Sau cuộc họp, tôi đã được thả ra an toàn.

Tôi đã có thể đoàn tụ với Đại đội Gavel, những người đã chờ đợi tôi.

“Cuộc đàm phán có diễn ra tốt đẹp không?”

“…Có, lệnh ngừng bắn đã được chấp nhận.”

“Tuyệt vời!”

Nghe tin ngừng bắn, Nauman vui mừng vỗ tay.

Mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng thật nhẹ nhõm khi không phải chiến đấu.

“Touri, tôi mừng là cô vẫn an toàn. Tôi cứ tưởng cô chết rồi chứ.”

“Ừ, nhờ có sự nhượng bộ của chính phủ. Điều kiện tốt quá, nên họ không thể bỏ qua.”

Thiếu úy Gavel chào đón tôi trở lại với vẻ mặt nhẹ nhõm.

Có vẻ như anh ấy khá lo lắng cho tôi.

“Nhưng rất đáng để mạo hiểm.”

“Thật vậy sao?”

Tôi đã thực hiện xong một trong những kế hoạch của Bern.

Một chiến thuật nhằm cô lập Sylph Nova được ngụy trang dưới hình thức đàm phán ngoại giao… Một động thái đơn giản nhưng đầy xảo quyệt.

Một khi lệnh ngừng bắn được thực hiện, cuộc đàm phán hòa bình này đã thành công bất kể mọi chuyện diễn ra như thế nào.

Nếu tôi bị Sylph giết ở giữa chừng thì cũng chẳng sao cả.

Trên thực tế, điều đó thậm chí còn tốt hơn.

Nếu Sylph đơn phương giết một sứ giả trong quá trình đàm phán, cô sẽ bị bỏ rơi và các điều khoản hòa bình sẽ nhẹ nhàng hơn.

“Cô có nghĩ cuộc đàm phán ngoại giao này sẽ thành công không?”

“Tôi hy vọng là vậy.”

Cuộc chiến sẽ kết thúc nếu các cuộc đàm phán thành công và Sylph được giao nộp.

Mặc dù vẫn còn phải giải quyết vấn đề bồi thường sau chiến tranh, nhưng đảm bảo có thời gian để xây dựng lại Austin sẽ cải thiện tình hình.

Biết rõ Bern Valou, tôi chắc rằng hắn ta cũng đã vạch ra nhiều thủ đoạn bẩn thỉu cho thời hậu chiến.

“Ừm, nhưng tôi không cho rằng sẽ suôn sẻ đâu.”

“Tại sao vậy?”

“Kẻ thù đang cân nhắc những ưu và nhược điểm của việc ‘thanh trừng sắc tộc’ nhắm vào chúng ta để ngăn chặn mối hoạ tiềm tàng trong tương lai hoặc chấm dứt chiến tranh vì chi phí ngày càng tăng và mất mát về sinh mạng.”

“…Thanh trừng sắc tộc?”

“Nhưng tôi chắc chắn rằng những người vẫn bám víu vào lối suy nghĩ cũ có thể sẽ chọn ‘thanh trừng sắc tộc’. Và bên cạnh đó…”

Trong trường hợp này, tôi an toàn thì cũng không có vấn đề gì.

Trên thực tế, diễn biến này chính xác là những gì Bern đã dự đoán.

“Sylph Nova không thể có kết cục như này.”

Nếu Bern Valou vẫn còn sống, hắn chắc chắn sẽ thất vọng nếu hòa bình được lập lại.

Suy cho cùng, để hắn ta có thể thực hiện chiến lược cuối cùng, cuộc đàm phán hòa bình cần phải thất bại.

“Cô có nghĩ đất nước chúng ta có thể chiến thắng nếu phải bước vào trận chiến quyết định không?”

“Chúng ta sẽ thắng.”

Hiện tại, mọi thứ trên chiến trường vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Bern.

Ngay cả khi chết, hắn vẫn là một gã vô cùng đáng tin cậy.

.

.

.

Kẻ thù đã giữ lời hứa và duy trì lệnh ngừng bắn.

Nhờ đó, tôi có thể trở về Winn an toàn mà không gặp bất kỳ rắc rối nào trên đường đi.

“Chào mừng trở lại, ngài Iris.”

“Cảm ơn, Thiếu tá Curley.”

Khi trở về Winn, tôi lập tức đến báo cáo với Curley.

Chiến dịch ngoại giao này, bao gồm cả việc liên lạc thành công với Sylph, có thể được coi là một thành công lớn.

Anh ấy lắng nghe báo cáo của tôi với nụ cười và gật đầu tán thành.

“Một màn trình diễn kỹ năng ấn tượng, đúng như mong đợi từ ngài Iris. Anh trai của ngài sẽ rất tự hào.”

“Tôi không hài lòng lắm đâu, thật đấy.”

“Ngài Bern là một chiến lược gia tài ba. Ngài không thể sai khi đi theo ngài ấy.”

Thiếu tá Curley mỉm cười gượng gạo với khuôn mặt nhợt nhạt khi nhấp một ngụm trà bồ công anh yêu thích của Bern.

Người này thực sự là một tín đồ cuồng nhiệt của Bern.

“Những chiến lược của ngài ấy nên được lưu giữ cho các thế hệ tương lai. Tôi đã viết một vài bài phân tích theo cách riêng của tôi. Ngài có muốn đọc không?”

“…Được thôi, nếu anh không phiền.”

Mặt khác, người này đã thừa hưởng tinh thần của “kẻ phản diện” đó.

…Có lẽ tôi nên cẩn thận một chút với anh ta.

“Còn nữa, ngài Iris. Tôi biết là cô vừa mới về, nhưng tôi có một việc muốn nhờ cô.”

“Được rồi, có chuyện gì vậy?”

“Ba ngày trước, quân tiếp viện từ quốc gia nhỏ Pauland đã đến.”

“Ồ?”

Thiếu tá Curley đưa cho tôi một tài liệu trong sau khi nói.

Pauland là một trong những quốc gia nhỏ giáp ranh với Austin.

Năm mươi năm trước, Austin đã đứng ra làm trung gian giúp họ giành quyền tự chủ từ Flamel, vì vậy có rất nhiều người ủng hộ Austin ở đó. 

Có vẻ như họ đã đáp lại lời kêu gọi tiếp viện của chúng tôi.

“Liệu họ có hữu ích không?”

“Theo những gì tôi nghe được thì sức bền của họ thật đáng kinh ngạc.”

“…Tôi hiểu rồi.”

Quân đội Pauland gồm khoảng 2.000 binh sĩ, chủ yếu được trang bị giáo mác, một lực lượng khá lạc hậu.

Vì những đội quân như vậy sẽ không hiệu quả trong chiến tranh hiện đại nên hiện nay chúng tôi đang dạy họ các chiến thuật chiến tranh chiến hào.

“Họ hiện đang được huấn luyện và ở tại ký túc xá của học viện quân sự.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tôi muốn ngài Iris đến chào họ.”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi hiện là Tham mưu trưởng của Austin.

Với tư cách là người lãnh đạo, tôi nên thực hiện các chuyến thăm này.

“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp một cuộc hẹn.”

“Cảm ơn ngài Iris.”

Tôi chấp nhận yêu cầu mà không do dự.

Vì Thiếu tá Curley xử lý hầu hết các thủ tục giấy tờ nên thực ra tôi có khá nhiều thời gian rảnh.

Tôi sẽ tranh thủ trang điểm thật kỹ trước khi ra ngoài.

“Rất vui được gặp ngài, Tham mưu trưởng của Austin.”

Sau khi được phép, tôi đến bãi huấn luyện ở học viện quân sự Winn.

Ở đó, những người lính trong bộ quân phục lạ lẫm đang chạy.

“Tôi là Calvario, thiên nhân tướng thuộc Quân đội Paulrand.” [Biết là thiên nhân tướng nghe hơi tàu nhưng… không biết ngoài cách đó ra còng cách nào dịch “commander of a thousand men” / 千人将 không]

“Rất vui được gặp anh. Tôi là Tham mưu trưởng Iris Valou.”

Trong số đó, một người đàn ông to lớn, uy nghi đứng cạnh một con ngựa bắt chuyện với tôi.

Có vẻ như anh ta là chỉ huy tiền tuyến của họ.

“Việc huấn luyện thế nào rồi? Tôi nghĩ là khá khó khăn.”

“Không hề. Những người lính đang khoe khoang rằng, ‘Huấn luyện ở quê nhà còn khó khăn hơn nhiều’.”

Những người lính Pauland đang được huấn luyện bởi các huấn luyện viên của Austin.

Tuy nhiên, đúng như dự đoán, sức bền của quân lính Pauland không phải là vấn đề.

Quân đội của họ bao gồm giáo mác, cung tên và kỵ binh. Vì quân đội của họ dựa vào sức mạnh thể chất, nên họ chắc hẳn đã trải qua huấn luyện cơ bản kỹ lưỡng.

Chúng tôi cũng đã dạy cho họ những kĩ năng khác như cách đào chiến hào và cách dùng súng.

“Chúng tôi tuy ít quân, nhưng mỗi người đều đáng giá ngàn người. Ngài có thể tin tưởng chúng tôi.”

“Chúng tôi thực sự biết ơn sự hỗ trợ này. Chúng tôi sẽ trông cậy vào sức mạnh của những người lính Pauland dũng cảm.”

Theo những gì tôi nghe được, Pauland từ lâu đã nổi tiếng với lực lượng kỵ binh.

Họ rất giỏi chiến đấu tay đôi, tập trung vào các cuộc xung phong kỵ binh và cũng thường xuyên huấn luyện bộ binh.

…Nhưng đó đã là kiểu chiến tranh “lỗi thời” và được thay thế bằng chiến tranh chiến hào.

“Chúng tôi cũng được lợi mà.”

Calvario cười và nói.

“Sức mạnh của súng trường thật đáng kinh ngạc. … trừ khi Pauland hiểu được công nghệ chế tạo những khẩu súng trường này và những nguyên tắc cơ bản của chiến tranh chiến hào, thì chúng tôi sẽ gặp bất lợi trong tương lai.”

“Tôi cho là vậy.”

“2.000 quân là cái giá nhỏ phải trả để học chiến tranh hiện đại.”

Calvario vỗ nhẹ vào chú ngựa yêu quý của anh với vẻ mặt buồn bã.

“Thời đại của ngựa đã qua rồi nhỉ? …Vì Paulrand, chúng tôi phải cải cách.”

Có vẻ như Calvario là người tiên phong trong quyết định gửi quân tiếp viện tới Austin.

Calvario từ lâu đã cảm thấy kỵ binh đã lỗi thời và đang tìm kiếm cơ hội để tìm hiểu về chiến tranh hiện đại.

Khi Austin yêu cầu tăng viện để đổi lấy hỗ trợ kỹ thuật, anh đã nắm bắt cơ hội.

“Chúng tôi sẽ học càng nhiều càng tốt. Bao gồm cả cách chế tạo súng trường và đạn dược.”

“Tất nhiên rồi.”

Pauland có những mục tiêu riêng. Chúng tôi, đổi lại, sẽ sử dụng họ trong các kế hoạch tiếp theo.

…Biết rõ rằng điều đó sẽ dẫn đến một núi xác chết.

“Đúng rồi, Tham mưu trưởng. Ngài có muốn đi gặp cha tôi không?”

“Cha của anh à?”

“Vâng. Dormatteo, Tổng tư lệnh Quân đội Pauland.”

Calvario ra hiệu cho tôi đi theo anh ta.

… Tôi nghĩ mình cũng nên chào Tổng tư lệnh nên tôi gật đầu và đi theo anh.

“Cha tôi là một người đàn ông được biết đến với cái tên ‘Chiến Thần’”

“Chiến thần… Ngài ấy hẳn là một người rất dũng cảm.”

“Quả thực. Khi cưỡi ngựa, ông phi nhanh hơn cả gió và vung cây giáo sắt nặng 30 cân, chém gục hàng trăm kẻ địch chỉ trong một nhát.”

Calvario tự hào khoe về cha anh.

…Tôi hiểu rồi. Nghe đúng là xứng đáng với danh hiệu “Chiến thần”.

Anh ta hẳn là một Ace của thời đại trước giống như Renvel.

“Nếu cô làm ông tức giận, ông sẽ chém bất kể cô là ai. Xin hãy cẩn thận với lời nói của mình.”

“Đ-Được rồi.”

Tôi hơi sợ một chút, nhưng không thể không chào ông ấy.

Tôi không nghĩ tôi sẽ bị giết ngay lập tức, nhưng dù sao thì…

“Thưa cha, Tham mưu trưởng của Austin đã đến chào đón cha.”

“…Vào đi.”

“Tôi xin phép.”

Tôi đi theo Calvario vào phòng của Chiến Thần.

Những gì tôi thấy ở đó là…

“Ồ, ai đây, Rio?”

“Tham mưu trưởng của Austin.”

“…Hmph. Vậy cô là con gái của ai? Willy à?”

“Không, con đã nói rồi, ngài ấy là Tham mưu trưởng của Austin.”

Ông là một người đàn ông yếu đuối, tóc trắng, má hóp.

“Như ngài thấy đấy, cha không còn có thể lãnh đạo được nữa. Ông chỉ còn tước vị, nhưng tôi mới là người nắm quyền.”

“…Tôi hiểu rồi.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ lo liệu mọi việc chỉ huy thực sự.”

Khi chúng tôi đang nói chuyện, ông già đột nhiên hét lên: “Ai nói ta không thể lãnh đạo?!” và quất vào Calvario.

…Người này thực sự là người đứng đầu bù nhìn cà Calvario mới thực sự là Tổng tư lệnh ư?

“Cha ơi, cô gái này là đồng minh. Hãy nhớ điều đó.”

“Huh? Rio, cô ấy là cô dâu của con à?”

“Không. Cô ấy… giống Kemchai hơn.”

“Kemchai à? Ồ, Kemchai! Dạo này anh ấy thế nào rồi?”

Tôi mỉm cười và vẫy tay, và ông lão, vì nhầm tôi với người Kemchai này, đã vui vẻ bắt tay tôi.

Có vẻ hơi lừa dối, nhưng tôi không muốn gây rắc rối.

“Ừm, Kemchai thực sự là ai?”

“Người bạn cũ của cha tôi. Ông ấy là một người đàn ông mạnh mẽ đã cởi trần vật nhau với gấu và giết chết nó bằng tay không.”

“…”

Tôi không biết tôi trông như nào trong mắt ông già này nữa?

---------------------

Touri bị so sánh với một ông lão cởi trần vật nhau với gấu là một tội ác. Touri nhỏ nhắn dễ thương thế kia mà.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Không biết như thế nào mà tui tưởng tượng được cảnh Touri vật gấu...bông
Xem thêm
Lính Pauland có vẻ khỏe mạnh đấy :v. Hi vọng dùng tốt
Xem thêm
Nếu sử dụng đúng cách nó có thể là lưỡi dao sắc bén đấy
Xem thêm
chơi du kích bao khoẻ bởi dai sức
Xem thêm