TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 10 - Chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử

Chương 195

6 Bình luận - Độ dài: 4,215 từ - Cập nhật:

Máu dính trên người tôi vẫn còn ấm.

Họ nói rằng chiến đấu mệt mỏi hơn nhiều so với huấn luyện.

Là vì sự căng thẳng và phấn khích khiến hơi thở gấp gáp hơn và nhịp tim tăng nhanh.

Mùi khói và thuốc súng xộc vào mũi, khiến có cảm giác không khí loãng.

Hah… ahh…

“Đừng sợ, lính mới! Kẻ thù sẽ phát hiên đấy!”

“Nếu sợ thì cứ theo sau tôi, tôi sẽ dựng [Shield].”

Thiếu úy Gavel hét những lời động viên tới người lính mới sắp ngã gục.

Tôi dẫn đầu, giơ [Shield] lên, né tránh hàng rào thép gai và bẫy ma thuật, rồi lao về phía kẻ thù.

Ít nhất thì tôi muốn trông giống một người đáng tin cậy khi nhìn từ phía sau.

Với con dao quân dụng trong tay, tôi chém lên trên sau mỗi phát súng và hướng thẳng về phía chiến hào.

“Nếu sợ thì hét lên đi. Hãy hét lên một tiếng gầm giết chóc thật to!”

“Oh, chỉ cần hét lên thôi!?”

“…Anh không chỉ tự đánh thức mình mà còn ra hiệu cho người khác. Tiếng ‘la hét’ giận dữ đó cũng có thể là một tín hiệu.”

“Uooooooooaaaahhhhh!”

“Austin muôn năm!!!”

Đây là đội xung kích.

Đây chính là quang cảnh mà Trung đội trưởng Garback từng chứng kiến.

Hiện tại, không có đồng minh trước mắt tôi.

Chỉ có vô số nòng súng chỉa lên từ mặt đất phía trước lúc tôi lao về phía trước, tin tưởng vào phép thuật [Shield] mong manh của mình.

“…Đúng như tôi nghĩ, họ không bắn.”

Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị bắn chết.

Nhưng không một viên đạn nào bay đến, vì chúng tôi đã thấm đẫm máu của Nauman.

Như tôi đã dự đoán, máu này dường như là tín hiệu được dùng để xác định chúng tôi là đồng minh.

“Sắp xông vào. Khi nhảy vào, bắt đầu bắn và chiếm chiến hào.”

“Được rồi! Toàn quân, xông lên!!”

[Shield] của tôi không cùng cấp độ so với Trung đội trưởng Garback.

Tôi có thể đã chết nếu kẻ thù tiếp tục bắn vào tôi.

…Cảm giác thật lạ khi tôi đang chạy ở tiền tuyến của chiến hào như thế này.

“Chiến thắng đã gần kề! Hãy bảo vệ quê hương!”

Tôi dẫn đầu lực lượng và lao thẳng tới vị trí chiến hào của địch.

Những người lính Đồng Minh thậm chí còn không thèm liếc nhìn chúng tôi, sát ý của họ hoàn toàn tập trung vào vị trí của Austin.

────Chúng đã hoàn toàn tưởng chúng tôi là đồng minh của chúng.

“Bắn!”

Từ giờ trở đi, chúng tôi phải chạy đua với thời gian.

Tôi nhảy vào, súng trên tay.

Và tôi đã bắn thẳng vào đầu viên sĩ quan bảo vệ căn cứ.

.

.

.

“Hoàn tất chiếm căn cứ. Tất cả các trung đội, báo cáo bất kỳ thiệt hại nào!”

“Một người bị thương nặng; yêu cầu cho phép điều trị khẩn cấp!”

“Trung đội 3, Hạ sĩ Ryland và Binh nhì Kerrigan đã hy sinh trong khi chiến đấu!”

Không mất nhiều thời gian để chiếm được chiến hào.

Nhờ cuộc tấn công bất ngờ, chúng tôi đã có thể dễ dàng kiểm soát căn cứ.

Mặc dù vậy, chúng tôi cũng chịu một số thương vong.

Không có dấu hiệu nào cho thấy có quân địch trốn thoát hoặc liên lạc được.

Mọi chuyện diễn ra trong khoảng một phút.

“Xin lỗi Touri, tôi bị thương ở tay.”

“Thiếu úy Gavel, lại đây. Tôi sẽ chữa trị cho anh ngay.”

Và thế là chúng tôi đã lặng lẽ chiếm được căn cứ của địch.

Các đồng minh chúng tôi cũng sẽ sớm chiếm được khu vực xung quanh.

────Với điều này, chúng ta đã thiết lập một lối vào để thu hút lực lượng đồng minh vào lãnh thổ của phe Đồng minh.

“Touri, phía sau…”

“Ừ, trông không ổn lắm.”

Khi tôi quay lại, tôi thấy rất nhiều chiến binh Flamel cuối cùng cũng bắt đầu tấn công.

Họ cuối cùng cũng đã cử lực lượng sau khi triển khai chiến thuật xâm nhập.

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Tôi đã quyết định rồi.”

Kẻ thù thực hiện mộc cuộc tấn cống. Tin tức trận chiến sẽ tràn về như thác lũ.

Ngay cả khi một phần căn cứ của chúng bị chiếm và các báo cáo thường xuyên dừng lại, chúng có thể sẽ không nhận ra ngay.

Khi chúng đang ở thế tấn công, hệ thống phòng thủ ở phía sau sẽ trở nên mỏng.

“Chúng ta sẽ lợi dụng sự bất cẩn của chúng và tấn công từ phía sau.”

“Đã rõ.”

…Tôi không nghĩ lực lượng nhỏ này của chúng tôi có thể gây ra thiệt hại nặng nề cho phe Đồng Minh.

Ý nghĩa của cuộc tấn công này chủ yếu là để hỗ trợ cho quân đồng minh của chúng tôi rút lui.

Verdi chỉ huy toàn bộ quân đội Austin.

Nếu là anh, thì có lẽ sẽ sớm có lệnh rút lui.

“Ngay khi bọn chúng tập hợp lực lượng, chúng ta sẽ bắt đầu tấn công. Chúng ta sẽ tấn công lực lượng Đồng minh từ bên trong.”

“Đã hiểu.”

“Cô cũng sẽ chảy máu đấy, Sylph Nova.”

Chúng tôi cần phải khiến kẻ địch phải nhanh chóng rút lui.

Để làm vậy, chúng tôi sẽ dùng lượng lượng nhỏ của chúng tôi để phá hoại hậu quân địch.

Nếu chúng tôi bị thương thì quân Đồng Minh cũng sẽ bị thương tương tự.

“…Touri, quân tiếp viện từ Tiểu đoàn Kennel đã đến. Họ đã cử ba đại đội đến đây.”

“Tuyệt vời, vậy thì chúng ta có thể lên đường ngay. Anh ta có trực giác tốt đấy; tôi mừng là chúng ta đã để anh ấy lo hậu quân.”

Không giống như quân Đồng minh đang cố gắng phá vỡ tuyến phòng thủ của Austin, chúng tôi đã luồn vào tận trung tâm của kẻ thù.

Hãy cho họ thấy bên nào có thể gây ra nhiều thiệt hại hơn.

.

.

.

Trận chiến kéo dài khoảng 90 phút.

Trung đoàn Iris có lực lượng khoảng 3.000 quân và đã xâm nhập vào căn cứ địch, và gây ra nhiều thiệt hại.

Tuy nhiên, để kết luận:

Trận chiến này không thể được coi là chiến thắng cho Austin.

Cuối cùng, chúng tôi không thể chống lại chiến thuật xâm nhập của Sylph.

Xét đến số thương vong và diện tích bị mất, thật khó để gọi đây là chiến thắng.

Quân đội Austin chỉ có thể tránh bị tiêu diệt bằng cách từ bỏ khá nhiều chiến hào.

Chỉ riêng trong trận chiến này, chúng tôi đã chịu tổn thất lên tới 6.000 người, khoảng 20% tổng lực lượng Austin.

Trên hết, đơn vị xâm nhập trung thành của Sylph đã trốn thoát ngay trước mắt chúng tôi.

…Đây thực sự là một kết cục thảm khốc.

“Cháy! Cháy đi!”

Tuy nhiên, đổi lại, chúng tôi đã có thể đốt cháy vài căn cứ hậu cần của quân Đồng minh.

Chúng tôi tập trung chủ yếu vào các khu vực phòng thủ yếu như các căn cứ y tế và kho quân nhu.

Vì kẻ địch tập trung lực lượng tấn công nên lực lượng phòng thủ rất ít và dễ bị đánh bại.

“Tôi tin rằng chúng ta đã gây ra khoảng 1.000 thương vong.”

“…Tốt đấy.”

Chúng tôi cũng đã tìm ra được vị trí có vẻ là sở chỉ huy của địch.

Tất nhiên, chúng tôi không cố gắng tấn công vì lực lượng chênh lệch quá lớn.

Nhưng việc phát hiện ra vị trí sở chỉ huy của kẻ thù vẫn là một thành tựu đáng kể.

“Vui lòng ghi lại tất cả thông tin về vị trí của kẻ thù.”

“Được. Để ghi chép cho những người bị thương. Ai còn di chuyển được thì tấn công vào các yếu điểm.”

Chúng tôi đã thu hút sự chú ý của kẻ thù, phá hủy căn cứ của chúng một cách có hệ thống và tàn phá.

Quân Đồng minh bao vây chúng tôi nhằm mục đích tiêu diệt chúng tôi, nhưng chúng tôi đã trả đũa và đánh đuổi chúng.

“Quân địch đang tập trung xung quanh chúng ta.”

“Họ đang nghiêm túc muốn hạ gục chúng ta.”

Khá chắc là Sylph đang chỉ đạo chiến thuật xâm nhập.

Phản ứng của họ trước cuộc tấn công của chúng tôi vào các căn cứ hậu phương rất kém và chậm chạp.

…Nếu đối thủ không phải là Sylph thì sẽ như thế này.

“Báo cáo: một bộ phận quân địch đang rút lui.”

“Oh, tuyệt quá.”

Cuối cùng, kẻ thù không thể bỏ qua hành động của chúng tôi nữa.

Chúng tôi đã thành công buộc một phần lực lượng Flamel đang tấn công phải rút lui.

“Touri, đã đến lúc rồi phải không?”

“Đúng. Chúng ta hãy rút lui trước khi bị bao vây.”

Biết khi nào nên dừng là điều tôi giỏi nhất.

Chúng tôi đe dọa vị trí của địch cho đến phút cuối cùng và rút lui ngay trước khi đường thoát bị cắt đứt.

Tôi có thể đánh giá mật độ lực lượng của kẻ thù thông qua sức mạnh phòng thủ của chúng, và cảm giác thôi thúc tôi phải rút lui.

“Ngài Iris, lối này.”

“Đại úy Zieve!”

Nhờ Đại úy Zieve bảo vệ đường rút lui của chúng tôi và Đại úy Kennel khéo léo ngăn chặn bước tiến, chúng tôi đã rút lui thành công khỏi lãnh thổ của kẻ thù.

Cả hai người họ đều thực sự là những chỉ huy xuất sắc, điều này đã được Verdi xác minh.

Chỉ nhờ sự hỗ trợ của họ thì tôi mới có thể hành động một cách tự do.

.

.

.

Vào lúc hoàng hôn ngày hôm đó.

“Như thường lệ, cô thể hiện tốt nhất ở tiền tuyến.”

Khi trở về Bộ tư lệnh, Verdi và Thiếu tá Curley chào đón chúng tôi với vẻ mặt lo lắng.

Renvel cũng đang ngồi ở góc phòng với hai tay khoanh lại.

“Tham mưu trưởng Iris Valou. Xin hãy giải thích về cuộc tấn công độc lập của em trong chiến dịch này.”

“Vâng, thưa Trung tá Verdi. Tôi tin rằng để chống lại cuộc tấn công dữ dội của địch, chúng ta phải khiến hậu phương của chúng rối loạn và hỗ trợ quân đồng minh rút lui.”

“Anh chấp nhận lý do đó. Quả thực, chính nhờ em mà chúng ta đã không bị tiêu diệt hoàn toàn.”

Tất nhiên, cuộc phản công chưa được chấp thuận của tôi đã được đưa ra thảo luận trước một hội đồng quân sự.

Tôi chỉ là một sĩ quan tham mưu, còn quyền chỉ huy hoàn toàn nằm trong tay Trung tá Verdi.

Vì vậy, trên lý thuyết, đó là hành vi bất tuân lệnh.

“Em sẽ lập báo cáo trận chiến sau.”

“Được rồi. Phiên điều trần của Tham mưu trưởng Iris Valou đến đây là kết thúc.”

Với nụ cười mơ hồ thường thấy, Verdi kết thúc cuộc thảo luận.

Sau đó,

“Giờ hãy chuyển sang chủ đề tiếp theo. Kế hoạch đập tan chiến thuật xâm nhập của Thiếu tá Curley đã thất bại.”

“Vâng, tôi không có lý do gì để bào chữa.”

Vấn đề chính hiện tại là… Chúng tôi giải quyết chiến thuật xâm nhập của Sylph như thế nào?

“Thiếu tá Curley, đã đến lúc rồi, anh không nghĩ vậy sao? Tôi không biết ‘chiến lược do Bern Valou để lại’ này có giá trị đến mức nào, nhưng tôi không thể hợp tác nếu không nắm rõ chi tiết.”

“…”

“Làm ơn hãy chấm dứt bí mật và chia sẻ ý định của anh với chúng tôi.”

Cặp kính trên khuôn mặt Verdi lóe sáng.

Đúng vậy. Thiếu tá Curley vẫn chưa tiết lộ chi tiết về chiến lược bí mật của Bern.

“…Như tôi đã nói trước đây, vẫn chưa phải lúc để thảo luận về chuyện này.”

“Trong trận chiến vừa rồi, nếu không có sự nỗ lực của Touri… Tham mưu trưởng Iris Valou, thì chúng ta đã thua trắng. Đến lúc này, tôi không thể tiếp tục chấp nhận việc anh che giấu chiến lược nữa.”

Chiến lược của Bern Valou sẽ mất hiệu quả nếu quá nhiều người biết về nó.

Không thể ngăn cản mọi người bàn tán, vì vậy Thiếu tá Curley đã khăng khăng rằng các chi tiết của kế hoạch phải được giữ bí mật ngay cả với các đồng minh của anh.

“Tôi đã hết kiên nhẫn rồi. Thiếu tá Curley, làm ơn đấy, hãy nói cho chúng tôi biết những gì anh biết.”

“…Được rồi.”

Tuy nhiên, trong trận chiến gần đây, chiến thuật phản xâm nhập mà tôi nghĩ ra đã thất bại.

Vì thế, sự ngờ vực của Verdi và các sĩ quan tham mưu khác ngày càng tăng.

Họ đặt câu hỏi liệu cái gọi là chiến lược của Bern Valou có đáng tin cậy hay không.

“Tuy nhiên, tôi yêu cầu anh đừng nói với bất kỳ ai khác về chuyện này.”

“Tất nhiên, tính bảo mật vẫn sẽ được duy trì.”

“Thể hiện ra trên mặt cũng không được. Đừng để cấp dưới nghi ngờ.”

Dưới cái nhìn nghiêm trọng của Thiếu tá Curley, chúng tôi im lặng.

Với vẻ mặt nghiêm nghị, anh giải thích chi tiết về chiến lược cuối cùng của Bern tại Trụ sở Bộ Tổng tham mưu.

.

.

.

“Thật vô lý.”

Phản ứng đầu tiên của Verdi lầm bầm bực bội khi nghe về chiến lược này.

“Đấy là điều chúng ta đã tin và chiến đấu sao?”

“Một lời nói dố… Không đời nào ngài Bern lại để lại một chiến lược như vậy.”

Nội dung của bức thư khiến Bộ Tổng tham mưu vỡ mộng.

Tất nhiên là tôi cũng cảm thấy như vậy. Hay đúng hơn là tôi cũng sốc khi lần đầu nghe về nó.

“Nếu trận chiến này kéo dài đủ lâu, chúng ta sẽ chiến thắng.”

Đấy là chiến lược của Bern Valou, trong bức thư gửi cho Thiếu tá Curley.

“Điểm yếu của phe Đồng minh nằm chúng rất chia rẽ. Liên minh Flamel-Aerys sẽ không tồn tại mãi mãi.”

Nếu Austin đầu hàng, có khả năng họ sẽ phải đối mặt với tổn thất nặng nề về lãnh thổ trước Flamel và Aerys.

Tuy nhiên, nếu chúng tôi kiên trì, vẫn có cơ hội chiến thắng thông qua sự chia rẽ nội bộ.

“Flamel, phẫn nộ vì quê hương bị tàn phá, đã huy động đông đảo cư dân và chiến đấu hết sức. Trong khi đó, Aerys vẫn gần như không can dự, coi đó như một chuyện xa vời.”

Aerys và Flamer có thái độ rất khác nhau về chiến tranh.

Với Aerys, đây là một “vấn đề không đáng kể” đến mức ngay cả khi Flamel bị tiêu diệt, họ vẫn có thể cố gắng áp dụng cách tiếp cận ngoại giao như “Lần này hãy làm bạn với Austin”.

“Aerys là bên duy nhất an toàn. Đây chính là nơi xuất hiện rạn nứt đáng kể với Flamel.”

Aerys là một quốc đảo và chỉ có thể bị xâm lược bằng tàu.

Và vì Aerys được bao quanh bởi đại dương nên hải quân của họ tự hào sở hữu một trong những hạm đội đáng gờm nhất thế giới.

Do đó, ngay cả khi Austin đánh bại được Flamel thì tấn công Aerys sau đó cũng là điều không khả thi.

Cho dù chúng tôi có tức giận đến đâu thì Austin cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm hòa với Aerys sau chiến tranh.

“Mặt khác, liên minh giữa Austin và Sabbath rất vững chắc. Hay nói đúng hơn, Sabbath không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác để bảo vệ quê hương họ.”

Austin và Sabbath về cơ bản hiện đang cùng chung số phận.

Chỉ cần Sylph Nova còn ở bên phe Đồng Minh thì Hội đồng Công nhân Sabbath vẫn là kẻ thù của quân Đồng Minnh.

Vì vậy, hai quốc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải cùng nhau chiến đấu.

“Nhưng dù sao thì, thật vô lý khi chiến đấu chỉ dựa trên niềm tin về kẻ thù sẽ tự chia rẽ, phải không?”

Nếu chúng tôi tiếp tục chiến tranh, một cuộc đấu dá nội bộ cuối cùng có thể sẽ nổ ra. Nhưng khi nào điều đó sẽ xảy ra?

Kể cả nếu xảy ra, nếu không có đủ tinh thần chiến đấu của binh lính, chúng tôi sẽ không thể chống lại Liên minh Flamel-Aerys.

Vì thế,

“Sử dụng em gái Iris của tôi làm bù nhìn và lan truyền ‘chiến lược cuối cùng’ của tôi. Lừa mọi người rằng Austin có cơ hội chiến thắng rất lớn.”

Dùng tôi làm biểu tượng, hắn dùng những từ dễ hiểu như “chiến lược cuối cùng của Bern” và ra lệnh cho họ tiếp tục chiến đấu.

“Kế hoạch đã được vạch ra rồi. Nếu các anh cố gắng thêm một chút nữa, ‘quả bom’ rồi sẽ nổ, và Đồng Minh sẽ sụp đổ.”

Và ở cuối bức thư gửi Thiếu tá Curley, Bern viết:

“Tin tôi đi, Curley.”

Có vẻ như đó là cách hắn kết thúc bức thư.

.

.

.

Di sản của Bern vẫn còn quá mơ hồ.

Các thành viên của Bộ Tổng tham mưu tái mặt và rơi vào im lặng khi nghe chi tiết về chiến lược cuối cùng của Bern.

Nhiều sĩ quan tham mưu đã đặt nhiều hy vọng vào “chiến lược cuối cùng của Bern”.

Tuy nhiên, hóa ra nó không gì hơn một lời lừa phỉnh để duy trì sĩ khí.

“Thành thật mà nói, tôi thất vọng.”

Verdi nghiến răng nói, nguyền rủa Bern Valou quá cố.

“Tôi đã hy vọng, nếu đó là Bern Valou, thì anh ta có thể…”

Tin tưởng vào di chúc của anh, họ đã khiến tiền tuyến đóng băng, chờ đợi kẻ địch quay sang tấn công lẫn nhau.

Nhưng khi nào điều đó mới xảy ra? Austin sẽ phải đổ bao nhiêu máu cho đến lúc đó?

“…Chờ đợi một cuộc đấu đá nội bộ có thể không bao giờ xảy ra—đây là một chiến lược quá kém cỏi.”

Bern luôn có tính cạnh tranh mạnh mẽ.

Và đó là lý do tại sao hắn tìm cách tiếp tục cuộc chiến vì lòng ích kỷ, đánh cược số phận của đất nước Austin.

Khi Bộ Tổng tham mưu biết được sự thật này, ánh mắt thất vọng của họ nhìn thẳng vào tôi, em gái hắn.

.

.

.

Từ đó, những ngày tháng vất vả của cuộc sống lại một lần nữa bắt đầu.

Quân Đồng minh không có dấu hiệu dừng lại mà tiếp tục mở một cuộc tấn công toàn diện khác.

Ước tính rằng vào thời điểm này, số người chết của phe Đồng minh đã vượt quá 10.000.

Đối với các chỉ huy của Quân đội Flamer, con số này chỉ là 10.000 trong tổng số 300.000 người.

Một số quân nhỏ, không đáng kể.

Tuy nhiên, đây là sinh mạng của những người lính trẻ, mỗi người đều có cuộc sống riêng, cách sống riêng và ước mơ riêng.

Và giờ đây, họ đang bị nghiền nát như cỏ rác để phá hủy Austin.

Thật là điên rồ.

“Được rồi, Bern Valou, đây chính là viễn cảnh mà anh muốn.”

Tâm trạng chán nản của Bộ Tổng tham mưu là điều dễ nhận thấy.

Họ không bao giờ tưởng tượng được rằng chiến lược của Bern, mà họ nghĩ là hy vọng duy nhất của chúng tôi, lại trở nên nực cười đến vậy.

Tuy nhiên, cuộc chiến vẫn diễn ra đúng như Bern đã lên kế hoạch.

Chỉ cần kẻ thù tiếp tục tiến công chậm bằng chiến thuật xâm nhập, chúng tôi có thể cầm cự được một thời gian.

Dường như Sylph muốn giành chiến thắng nhanh chóng và hy vọng trận chiến trước sẽ kết thúc chiến tranh.

Không cần thực hiện bất kỳ điều chỉnh đặc biệt nào, Đồng Minh có thể giành chiến thắng chỉ bằng cách cứ lặp lại chiến thuật xâm nhập.

Ngay cả khi lực lượng tinh nhuệ của họ bị tiêu diệt, họ vẫn có thể đào tạo lại và bổ sung lực lượng.

Dù biết rõ nguy cơ bị lợi dụng, Sylph đã đánh cược bằng cách cải trang binh lính của cô thành quân Austin, nhằm mục đích nhanh chóng kết thúc chiến tranh.

“Bây giờ cô sẽ làm gì, Sylph?”

Chiến tranh càng kéo dài thì xác chết càng chất chồng.

Liệu họ có quay lại với chiến thuật xâm nhập thông thường không?

Hay họ sẽ đánh cược vào một chiến lược liều lĩnh khác để phá hủy Austin?

“Hãy suy nghĩ thật kỹ nhé, Sylph Nova.”

Ngụy trang chỉ là một thủ thuật dùng một lần.

Chúng tôi thiết lập mật khẩu và đảm bảo các đơn vị lân cận quen mặt nhau hơn để ngăn chặn những chiến thuật như vậy có thể xảy ra lần nữa.

Lần tới, chắc chắn họ sẽ xâm nhập theo cách thông thường.

Nếu chúng tôi có thể bắt và tiêu diệt các đơn vị xâm nhập của chúng, chúng tôi có thể vô hiệu hóa chiến lược của chúng.

────Và khi đó, Tiền tuyến Winn sẽ bế tắc.

.

.

.

Sau đó, chúng tôi vẫn ở tiền tuyến, tiếp tục phòng thủ.

Mỗi ngày, chúng tôi đồ sát những tên lính Flamel liều lĩnh tấn công, bắn hạ chúng bằng súng máy.

Đến lúc này, sự thiếu hụt nhân lực đã thấy rõ.

Quân số của chúng tôi ngày một giảm, và những người lính bị thương không thể đi lại được nữa buộc phải chiến đấu bằng cách dựa vào tường chiến hào.

Với tư cách là người chỉ huy, tôi cũng tham gia đấu súng và chiến đấu trong trận chiến.

“Anh có Vok không?”

“Hả? Ngài Iris, ngài định uống sao?”

“…Thật là may mắn.”

Tim tôi gần như vỡ tan khi chứng kiến máu của cả bạn và thù bắn tung tóe khắp nơi mỗi ngày.

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã lấy một chai Vok từ trong kho và uống thẳng.

Rượu mạnh làm thiêu đốt cổ họng tôi, một cơn chóng mặt ập đến dạ dày, và cảm giác phấn khích dần dần làm tôi tỉnh táo.

“Phew…”

Những vết máu bắn ra mà tôi vừa mói ghê tởm giờ không khác gì một loại sốt đặc, không khác gì một thức uống mặn kết hợp với rượu mạnh

Tôi cảm thấy cuối cùng tôi đã hiểu được một phần lý do tại sao chú Gorski và Trung đội trưởng Garback lại thích rượu mạnh đến vậy.

.

.

.

Trong trận chiến trước, Sylph đã đọc được ý định của chúng tôi một cách hoàn hảo.

Cô đã lợi dụng điều này và cố gắng chấm dứt chiến tranh một lần và mãi mãi.

Tuy nhiên, kết quả lại thất bại.

Mặc dù quân Đồng minh đã thành công trong việc xâm nhập và kiểm soát các chiến hào, nhưng họ bị cản trở từ phía sau và không thể dứt điểm trận chiến.

Đối với Sylph Nova, đây hẳn là một canh bạc liều lĩnh.

Ước mơ của cô là khôi phục lại chế độ Sabbath trước đây và lật đổ sự cai trị của Hội đồng Công nhân.

Để làm được điều này, cần phải khiến Liên minh Austin-Sabbath đầu hàng sớm.

Sylph không thể kéo dài chuyện này thêm nữa.

Đấy là vì lực lượng cựu chính phủ Sabbath đang ở trong tình thế vô cùng bấp bênh.

Đó là một chính quyền tồi tàn chỉ có thể được thành lập khi có sự hậu thuẫn của cả Flamel và Aerys.

Đó là lý do tại sao cô muốn tránh làm suy yếu sức mạnh quốc gia của cả hai nước càng nhiều càng tốt, và cô cũng không muốn làm xấu đi mối quan hệ giữa Sabbath hiện tại và quân Đồng Minh.

Vào thời điểm này, lực lượng phòng thủ chính của Austin là Quân đội Sabbath.

Nói cách khác, quân Đồng Minh không chiến đấu với Austin, mà là với chính Liên bang Sabbath.

Chiến tranh càng kéo dài, sự oán giận sẽ càng sâu sắc.

Có lẽ Sylph cũng không muốn kéo dài cuộc chiến.

“Sylph, cô có biết về ác ý của quỷ dữ không?”

-------------------

Về cơ bản thì lúc này cuộc chiến đã trở thành chiến tranh úy nhiệm giữa Sabbath và Đồng Minh.

Mà nghe về chiến lược của Bern mà chưa có ai tự sát đã là may rồi =))

────Thời điểm quyết chiến đang đến gần.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Siêu chiến thuật =)))))))
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Ích Nghĩa
Vậy là sắp đến đại kết cục rồi.ad yêu dấu mấy hôm nay bận học lắm ko 😖
Xem thêm
Bern làm quả chiến lược tôi thề là nếu được công bố ra thì lính chắc chắn sẽ đào ngũ
( con quỷ này đã thành công trong việc đồ sát đống người cả hai bên )
Xem thêm
Nếu chiến lược đc công bố thì việc trc tiên lính làm là giết touri và bộ tư lệnh
Xem thêm
không hổ danh đặc sản bern đần , ko có touri thì cái arc này đổi tên sylph thành bern là hợp lý rồi
Xem thêm