“Này, thưa Thiếu úy Touri. Tôi cần làm gì để thân thiết hơn với con gái tôi vậy?”
“Huh?”
Sau lễ trao giải, chúng tôi dành khoảng một tuần để diễu hành qua nhiều địa điểm khác nhau.
Mặc dù là để tuyên truyền nhưng việc phải liên tục mỉm cười suốt cả ngày cũng rất mệt mỏi.
“Anh không thân thiết với con gái anh à, Nauman?”
“Đúng vậy. Con gái tôi, Anna, có vẻ như không thân thiết với tôi lắm…”
Chúng tôi được nghỉ một tháng sau khi cuộc diễu hành kết thúc.
Trong thời gian này, những người lính cũng được phép trở về quê hương.
Nauman quyết định dùng tiền thưởng để mua một ngôi nhà mới ở Winn và sống ở đó cùng gia đình.
“Không hiểu sao tôi cảm thấy giữa tôi và con gái có một khoảng cách nhỏ.”
“Con gái của anh có lẽ đang trong tuổi dậy thì. Có lẽ con gái anh không quấn bố nữa.”
“Nhưng trước đây con bé vẫn bám lấy tôi và gọi tôi là “Papa”.”
“Chắc hẳn là lúc đó cô ấy còn là một đứa trẻ mới biết đi.”
Khi cuối cùng đã được đoàn tụ với cô con gái mà mình hằng mong đợi, Nauman lại trở thành một ông bố bám dính con.
Theo những gì tôi nghe được, khi anh cố gắng ngủ cùng cô ấy, cô ấy tránh mặt anh ấy, và khi anh ấy cố gắng ngồi cạnh cô ấy, cô ấy sẽ bỏ chạy.
…Cô sẽ tránh mặt anh nếu anh quá bám lấy con ở độ tuổi đó.
“Là một người cha, tôi muốn tnhiều hơn nữa…”
“Tôi nghe nói con gái tuổi dậy thì có thể nảy sinh ác cảm với họ hàng nam giới đểtránh loạn luân. Nếu anh cứ cố gắng làm như vậy, cuối cùng con bé sẽ ghét anh đó.”
“Không thể nào… Thiếu úy không thể làm gì được sao?”
“Chuyện đó nằm ngoài thẩm quyền của tôi. Anh phải tự giải quyết thôi, Nauman.”
Những người lính được phép có một khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi.
Với chúng tôi, khi không có gì đảm bảo mình sẽ sống sót trở về, đây là điều vô cùng quý giá.
Tôi hy vọng những người lính có thể tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc của mình.
“Ugh… Ước gì tôi có thể sống với con gái mình khi nó còn là một đứa trẻ hư hỏng.”
“Làm cha khó lắm nhỉ?”
Tôi khuyên Nauman không nên làm phiền con gái quá nhiều và gợi ý mua một ít kẹo hoặc thứ gì đó để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Tôi không chắc nó sẽ hữu ích đến mức nào, nhưng chắc chắn là tốt hơn tình hình hiện tại.
“Vậy thì, Trung sĩ Gavel, tôi sẽ giao quyền chỉ huy cho anh khi tôi đi vắng.”
“Hiểu rồi.”
Tôi cũng rất mong được gặp gia đình mình.
Tôi đã lên kế hoạch đi thăm Sedol khi biết tôi sẽ được nghỉ phép dài ngày.
Nếu bây giờ tôi không đi gặp em ấy thì biết bao giờ tôi mới có cơ hội gặp lại.
“Tôi sẽ bàn giao quyền chỉ huy Đại đội Touri cho Trung sĩ Gavel. Anh sẽ xử lý mọi việc trong trường hợp khẩn cấp.”
“Được rồi.”
Vì quê hương của Trung sĩ Gavel là Winn nên anh sẽ ở lại đây ngay cả trong kỳ nghỉ của mình.
Trong trường hợp khẩn cấp, anh ta sẽ đóng vai trò là sĩ quan chỉ huy.
“Nhưng cô đến Đặc khu Kinh tế Sabbath liệu có thực sự an toàn không đấy? Cô không sợ bị giết à?”
“Chúng ta hiện là đồng minh của Sabbath.”
“Hmm…”
Trung sĩ Gavel lo lắng về chuyến đi của tôi tới Đặc khu Kinh tế Sabbath.
Mặc dù hiện tại họ là đồng minh, nhưng chúng tôi đã là kẻ thù không đội trời chung trong hơn 10 năm qua.
Chắc chắn đã có những báo cáo về rắc rối giữa người Austin và người Sabbath.
“Tôi vẫn không thích nổi người theo Sabbath. Tôi không thể tha thứ cho họ.”
“Tôi cũng không thích lực lượng cựu chính phủ Sabbath.”
“Tôi đoán là tôi cần phải chấp nhận điều đó.”
Có vẻ những người sống trong đặc khu kinh tế được coi là người dân Austin.
Vì họ là những người lao động có giá trị nên chúng ta cần phải đối xử tốt với họ.
“…Tôi sẽ ổn thôi.”
“Được rồi. Vậy thì chúc cô tận hưởng kỳ nghỉ nhé.”
Thấy Trung sĩ Gavel có vẻ hài lòng, tôi chào tạm biệt anh.
Tôi lên xe ngựa của một thương gia, đi về với Sedol.
“Xin chào, tôi là Touri. Rất vui được gặp anh.”
“Oh, nghe danh đã lâu. Ngài là anh hùng mà nhỉ?”
Vào thời điểm này, Austin vẫn chưa có mạng lưới đường sắt.
Vì vậy, khi đi du lịch, người ta thường trả tiền vé và đi xe ngựa của thương gia.
Tôi tìm được một thương gia đáng tin cậy và đi nhờ xe của họ.
Thật không may, tôi chỉ có thể ở lại khoảng hai tuần do lịch trình di chuyển của họ…
Nhưng vẫn tốt hơn là bị bắt và bán làm nô lệ khi đi du lịch một mình.
“Anh hùng, chúng ta dự kiến sẽ đến một ngôi làng bị bỏ hoang sau vài giờ nữa. Chúng ta sẽ nghỉ qua đêm tại đây.”
“Hiểu rồi.”
Xe ngựa di chuyển rất chậm, nên phải mất khá nhiều mới đến nơi.
Vì có khả năng bị bọn cướp tấn công nên tuyến đường an toàn nhất là đi qua những ngôi làng bị bỏ hoang, nơi có đội tuần tra hoạt động.
“Cô muốn ngủ một mình hay muốn ngủ cùng ai đó?”
“…Tôi ngủ một mình được rồi.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu có chuyện thì hãy hét lên nhé.”
Có vẻ đây là một ngôi làng bị thiêu rụi trong Cuộc tiến công Sylph vào hai năm trước
Có rất nhiều ngôi làng bị bỏ hoang như vậy đang mục nát trên khắp Austin.
Đường đi và quảng trường vẫn thông thoáng, nhưng tường nhà đã đổ sập và rêu phong và cùng cỏ dại mọc xung quanh lối vào.
“Tôi sẽ mang rác theo.”
“Vâng.”
Chúng tôi dựng lều ở quảng trường làng và nghỉ đêm ở đó.
Vì các tòa nhà có nguy cơ sụp đổ nên chúng tôi không được phép vào bên trong.
“Liệu sẽ không còn ai sống ở ngôi làng này nữa không?”
“Ai mà biết được? Biết đâu có ai đó sẽ quay lại và gầy dựng lại ngôi làng?”
Bên cạnh quảng trường, vẫn còn đó dấu vết của những cánh đồng cỏ mọc um tùm.
Các công trình thủy lợi vẫn còn nguyên, nên tôi nghĩ nơi này có thể ở được nếu được dọn sạch.
“Nhưng hãy nhìn xem, hãy nhìn xuống dưới dòng nước kia.”
“Quần áo…?”
“Đây là hài cốt của một xác chết từ hai năm trước. Tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy xương nếu nạo vét lòng sông.”
Thi thể của những người dân làng này bị bỏ lại mà không có bất kỳ lễ tưởng niệm nào.
“Xác chết trên mặt đất đã bị thú dữ dọn sạch, xác chết dưới sông đã bị bọ nước dọn sạch. Từ ngày quân Sabbath đốt cháy ngôi làng bỏ hoang này, vẫn chưa ai quay lại.”
“…”
“Dưới cái lều cô vùa dựng còn có thể có một bộ hài cốt. Liệu cô có muốn sống tại một nơi như vậy không? Tôi thì chắc chắn không rồi.”
Cảnh tượng địa ngục mà chúng tôi thấy sau Cuộc tiến công Sylph vẫn còn nguyên vẹn.
Chỉ nhờ tự nhiên mà nơi này trông có vẻ sạch sẽ hơn thôi.
“Ngôi làng này hình như đang chuẩn bị cho lễ hội thu hoạch. Tôi thấy đồ lễ bằng gỗ mục nát trong đống đổ nát của nhà thờ.”
“…”
“Gần như toàn bộ kim loại đã bị đánh cắp. Các anh chị ạ, con người thật đê tiện.”
Người thương gia chế nhạo và nhìn chằm chằm vào đống đổ nát đã tùng là một nhà thờ.
“Quảng trường này từng là sân chơi cho trẻ con trong làng chạy nhảy. Đây là một nơi như thế lần cuối tôi đến đây.”
“Thật vậy sao?”
“Tôi hận người Sabbath. Tôi không thể nào thích họ được.”
Người thương gia nói vậy trong khi trừng mắt nhìn tôi.
Phải chăng anh ấy đang trách tôi vì đã đến làng nhập cư của người Sabbath?
“…Cảm ơn thông tin quý giá của anh. Tôi đi ngủ đây.”
“Được rồi.”
Bất kể các quốc gia có thành lập bao nhiêu liên minh thì việc hòa giải cũng không hề dễ dàng.
Sự oán giận không hề biến mất khỏi trái tim con người ngay cả khi chiến tranh kết thúc và hòa bình được lập lại.
Cuối cùng, nó sẽ là tia lửa cho cuộc chiến tiếp theo.
“Chúc ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon nhé nhóc.”
Không đấu tranh thì không thể sống sót
Nhưng nếu tiếp tục đấu tranh, mầm mống xung đột sẽ tiếp tục phát triển.
Tôi hy vọng rằng vòng lặp ngu ngốc này sẽ sớm kết thúc.
“Chúng tôi sẽ đi từ đây đến một thị trấn cảng. Hai tuần nữa chúng tôi sẽ quay lại. Hiểu chưa, nhóc?”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Sau khi chia tay người bán hàng, tôi đi bộ vài cây số về phía Đặc khu Kinh tế Sabbath.
…Con đường được xây dựng xuyên qua khu rừng vẫn giống hệt như lúc tôi chia tay Sedol.
“…”
Sedol đang ở phía trước.
Nghĩ về điều đó khiến lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn.
Em ấy có khỏe không? Anita có mắng em ấy không?
Với mỗi bước chân trên con đường rừng tươi sáng, tôi lại tiến về phía cổng làng lần đầu tiên sau sáu tháng.
“Cô là ai? Cô đang làm gì ở đây?”
“Uh, thì…”
Sau một hồi, cuối cùng tôi cũng tới được cổng vào đặc khu kinh tế.
Một người đàn ông trông nghiêm nghị đang đứng ở cổng và trừng mắt nhìn tôi.
“Cô có giấy thông hành không?”
“K-Không.”
“Vậy thì về nhà đi. Đây là lãnh thổ của Sabbath, người Austs không được phép vào đây.”
Tôi không nhận ra người đàn ông đó, nhưng tôi cảm thấy có chút thái độ thù địch từ anh ta.
…Có phải vì tôi đến từ Austin không?
“Có người phụ nữ nào tên là Anita sống ở ngôi làng này không?”
“Hmm, cô biết tiếng Sabbath à?”
“Tôi là người nhà của cô ấy và Sedol. Xin hãy cho tôi gặp họ.”
Nghĩ vậy, tôi quyết định nói chuyện với anh ấy bằng tiếng Sabbath.
Tôi hiểu ngôn ngữ này và muốn chứng tỏ rằng tôi không phải là kẻ thù mà là đồng minh.
Tôi muốn truyền tải như vậy.
“Anita, một bác sĩ à?”
“Vâng. Tôi học y thuật từ cô ấy. Tôi là học trò của Anita.”
“Ừm. Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ kiểm tra xem có thật không.”
Khi người đàn ông nói vậy, anh ta bấm chuông ở lối vào.
Chẳng bao lâu sau, dân làng bắt đầu tụ tập lại.
…An ninh khá chặt chẽ.
“Có chuyện gì thế?”
“Có sự cố hay bị kẻ thù tấn công à?”
“Cô bé này nói là người quen của Anita và đã đi rất xa đến đây để gặp cô ấy. Có ai nhận ra cô bé không?”
“Ồ? À, cô gái này quả nhiên là…”
Trong số những người tụ tập ở đó có một người mà tôi nhận ra.
Một người Sabbath đã từng ở cùng trại tị nạn trước khi chuyển đến Austin.
“Lâu rồi không gặp, Yozak. Anh còn nhớ tôi không?”
“À! Tôi nhớ ra cô bé này rồi, cô bé là Aust-chan. Cô không phải là con gái của một bác sĩ sao?”
“Nếu Yozak nói vậy thì tôi sẽ tin cô.”
Nghe vậy, nét mặt của người gác cổng cũng dịu đi.
Sau đó, anh ấy lặng lẽ ra hiệu cho tôi vào.
Sau khi cúi chào anh, tôi đi vào làng.
“Oh, oh…”
Mặc dù chỉ mới khoảng sáu tháng, ngôi làng đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày tôi rời đi.
Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của tôi là:
“Vanya xong rồi à.”
“Ừ, chúng tôi đã cùng nhau xây dựng nó. Lần sau tham gia cùng chúng tôi nhé?”
“Tất nhiên rồi, Yozak.”
Lúc tôi đi Vanya vẫn còn đang được xây. Bây giờ nó đã được hoàn thành.
Thậm chí còn có một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp ở lối vào, nhưng tôi không biết nó đến từ đâu.
“Chúng tôi cùng nhau điêu khắc đấy. Thật tuyệt vời lắm phải không?”
“…Đúng vậy, đó là một tác phẩm ấn tượng.”
Vanya có yếu tố tôn giáo và thường thấy các tác phẩm điêu khắc hình ảnh các vị thần được thờ phụng ở đó.
…Có lẽ họ muốn thêm một chút bản sắc của Sabbath, ngay cả ở Austin xa xôi.
“Tuy nhiên, an ninh đã trở nên khá nghiêm ngặt. Tôi không nhớ trước đây có người gác cổng.”
“À, là vì bọn Austin đến để đánh cắp thức ăn và rượu của chúng ta.”
“Thật ư?”
“Có những lúc chúng định bắt cóc phụ nữ trẻ. Đó là lý do tại sao chúng tôi có một người gác cổng ở lối vào làng và xây tường bao quanh.”
Theo Yozak, ngôi làng thường xuyên bị bọn cướp tấn công.
Tôi nghĩ bọn cướp có thể tấn công bừa bãi, nhưng...
Đặc khu Kinh tế Sabbath có lẽ nghĩ rằng “Austin đang đến để tấn công”.
“Các quan chức Austin rất kiêu ngạo và luôn cằn nhằn về việc làm việc trong nhà máy. Nếu chúng tôi chểnh mảng, họ sẽ cắt khẩu phần ăn của chúng tôi.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Chúng tôi cần mở rộng cánh đồng của mình và tự cung tự cấp càng sớm càng tốt.”
Những người di cư đến đặc khu kinh tế này được cho là khá ủng hộ Austin, nhưng…
Họ bắt đầu mất lòng tin với Austin kể từ khi chuyển đến đây.
“…Tôi cũng bị bọn cướp bắt cóc và xém bị bán làm nô lệ.”
“Trời ơi, bọn Austin đúng là chẳng biết phép tắc gì cả! Chúng còn bắt cóc cả người của mình nữa sao?”
“Ngay cả người dân Austin chúng tôi cũng gặp rắc rối với những tên cướp như thế này.”
Chúng tôi không thể có xung đột với Sabbath vào lúc này.
Đối với Austin, chính phủ Sabbath mới của Remi là một đồng minh có giá trị.
Tôi hy vọng rằng với tư cách là người hiểu rõ về Sabbath, tôi có thể trở thành cầu nối để xoa dịu căng thẳng.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngôi làng nếu có bọn cướp nào đến.”
“Này, cô có thể làm gì với cơ thể như thế này?”
Tôi dự định sẽ giúp bảo vệ ngôi làng nếu bọn cướp đến trong lúc tôi ở đây.
Tôi nghĩ danh tính thực sự của những “kẻ cướp” có lẽ là người dân Austin đang phải vật lộn để kiếm sống…
Để họ yên sẽ chỉ làm thảm kịch lan rộng hơn mà thôi.
“Mặc dù trông như thế này, nhưng tôi là một người lính đang chiến đấu.”
“Cô là một quân nhân đang tại ngũ, nhưng cô là quân y, đúng không?”
“Nhìn này, tôi thậm chí còn có súng.”
Tôi đã mua khẩu súng thông qua các kênh hợp pháp.
Tôi đã từng suýt bị bọn buôn người bắt cóc trong quá khứ, vì vậy tôi cảm thấy việc có một số phương tiện tự vệ khi đi du lịch là điều cần thiết.
Những người lính có cấp bậc cao sẽ được chính thức phép mang súng ở Austin.
“Vậy thì, khi nào đến lúc tôi sẽ gọi cho cô. Kiểu như, ‘Bọn cướp đáng sợ xuất hiện rồi, giúp chúng tôi với, Aust-chan!’”
“Bảo vệ thường dân là nghĩa vụ của một người lính. Xin hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Khá yên tâm đấy.”
Nghe tôi nói vậy, Yozak cười đùa trêu chọc.
Tôi trả lời nghiêm túc, nhưng có vẻ như anh ấy coi đó là một trò đùa.
“Phòng khám của Anita ở phía trước.”
“Đúng rồi, chính là nơi đó.”
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, tôi đi sâu hơn vào làng.
Ngôi nhà của Anita là một ngôi nhà gỗ một tầng nằm trên một ngọn đồi nhỏ nhìn xuống ngôi làng.
“Tôi biết cô là người Austin tốt, nhưng có một số người có ác ý đấy. Cẩn thận nhé.”
“Cảm ơn lời khuyên của anh.”
“Chúng ta đã cùng đi Austin trên một chiếc thuyền. Nếu cần giúp đỡ thì cứ báo cho tôi nhé. Hẹn gặp lại.”
Tôi chia tay Yozak trước ngọn đồi.
Sau đó, tôi từ từ leo lên dốc và hướng về ngôi nhà gỗ.
“…”
Anita làm nghề y ở ngôi làng này.
Có lẽ cô ấy luôn ở nhà.
Khi đến lối vào, tôi gõ cửa dưới biển hiệu phòng khám.
“Có ai ở dây không?”
“Câng!”
Khi tôi gọi, giọng nói trẻ thơ vui vẻ vang lên từ bên trong.
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra.
“Ai vậy?”
Đó là giọng nói ngây thơ, hoài niệm.
Sau khi đợi cửa mở, tôi nói chuyện với đứa trẻ vừa đi ra.
“…Ah! Ah!!”
“Đã lâu rồi nhỉ.”
Ngay khi nhìn thấy tôi, đứa trẻ đã nhảy vào vòng tay tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Tôi quỳ xuống và đỡ lấy em, ôm chặt em khi e, bám chặt vào tôi.
“Là Tou-chan! Tou-chan về rồi!!”
“Vâng.”
Sedol mà tôi đã lâu không gặp tiếp tục nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Khi thằng bé hét lên với giọng the thé trong vòng tay tôi, tôi ôm nó và nói chuyện với nó bằng tất cả cảm xúc của mình.
“Chị về rồi, Sedol.”
---------------------------
Hòa giải dân tộc đâu có dễ. Khó vãi ra. Hòa giải dễ thế thì đã chả có chiến tranh.
BTW, sắp đến đoạn cả làng biết về “Thiếu úy Touri Lowe [Lucky Carry]” rồi =))


10 Bình luận