“Thiếu úy Gavel, anh có ở đây không?”
“Cô tới rồi à à, Touri?”
Tôi vội vã đến đồn trú ở Thành phố Engei sau khi được phép hành động.
Đại đội Gavel đã sẵn sàng triển khai.
“Chúng tôi đã sẵn sàng để lên đường bất kì lúc nào, Touri.”
“…Cảm ơn Thiếu úy Gavel rất nhiều.”
Thiếu úy Gavel dường như đã nhận thấy tình hình bất thường và đang chờ lệnh triển khai.
Anh đã trưởng thành hơn nhiều trong tư cách là một người chỉ huy trong một năm qua
“Đây là tình huống khẩn cấp. Có khả năng tiền tuyến đã sụp đổ do chiến lược đột phá đa điểm của địch.”
“Tình hình nghiêm trọng rồi đây.”
“Tôi sẽ chỉ huy đại đội này. Chúng ta sẽ trinh sát tiền tuyến và tham gia phòng thủ.”
“Đã rõ, thưa Thiếu tá Touri. Mọi người, chuẩn bị lên đường!”
Kẻ địch đã thực hiện thành công chiến lược đột phá đa điểm.
Có lẽ Thiếu úy Gavel đã hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình chỉ qua một câu của tôi.
Tuy nhiên, anh vẫn giữ được bình tĩnh và tự tin tuyên bố:
“Hãy cho chúng xem ai đã tạo nên Kì tích Argalia!”
“Vâng!”
Anh không hề biểu lộ bất kỳ dấu hiệu sợ hãi nào, mà vẫn dẫn đầu và nâng sĩ khí cho quân lính.
…Một sự khác biệt rõ ràng so với anh của một năm trước, khi mà anh thậm chí còn sợ chỉ huy.
Và thế là tôi và Đại đội Gavel lên đường với sĩ khí cao ngất trời.
Tuy nhiên, khi chúng tôi đến đủ gần để nghe thấy tiếng súng từ tiền tuyến, tôi cảm thấy chóng mặt trước tình cảnh tuyệt vọng.
“Đây là…”
Tôi đã nhận ra rằng có điều gì đó bất thường đang xảy ra.
Tuy nhiên, đâu đó trong tâm trí tôi, tôi vẫn giữ hy vọng rằng, “Nếu chúng ta cố gắng đủ nhiều, chúng ta có thể cứu vãn.”
“Nauman! Trung sĩ Nauman có ở đây không?”
“Cô gọi đấy à, Thiếu tá?”
Nhưng ngay khi tôi nhìn thấy tình trạng của chiến hào, những suy nghĩ ngây thơ đó đã tan biến.
“Hãy gửi tin cho Bộ Tổng tham mưu. Càng sớm càng tốt.”
“Tôi hiểu rồi. Tin nhắn là gì?”
Ngắn gọn và súc tích.
Nếu tôi phải tóm tắt tình hình hiện tại ở tiền tuyến trong một câu:
“Chúng ta đã thua.”
“Cái gì?”
“Xin hãy cho phép rút lui hoàn toàn. Nếu không, toàn quân sẽ bị tiêu diệt.”
…Phòng tuyến của Quân đội Austin đã sụp đổ.
Thất bại này không phải là cục bộ mà là hoàn toàn thất bại
Đúng như Bern Valou dự đoán, Austin đã thua cuộc chiến.
Đột ngột, toàn diện và vô vọng.
Cảnh tượng diễn ra trước mắt tôi là cảnh tượng tôi đã từng thấy trước đây.
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy của ba năm trước
Đây chính là cảnh tượng tôi chứng kiến khi còn là tân binh, chỉ biết rên rỉ và la hét đằng sau Trung đội trưởng Garback.
“Cuộc tiến công Sylph…”
Tình hình cũng giống hệt như Cuộc tiến công Sylph.
Tuyến phòng thủ của Austin hoàn toàn bị chia cắt và không thể phối hợp được.
Kẻ thù tràn đến từ mọi hướng, khiến hệ thống phòng thủ chiến hào gần như vô dụng.
Bị kẹt trong một cuộc hỗn chiến, chúng tôi bị lấy thịt đè người.
Hệt như Cuộc tiến công Sylph ba năm trước.
“…Chúng ta nên làm gì đây, Touri?”
“Phòng tuyến cuối cùng của Khu B17 sắp bị phá vỡ. Chúng ta hãy đến đó để hỗ trợ.”
“Chúng ta có thể hỗ trợ gì trong tình huống này?”
“Giúp đồng minh rút lui.”
Đây chính là chiến lược của Sylph Nova.
Khi cô đến nơi, kết quả đã được định đoạt bằng một chiến dịch chí tử.
“Chúng ta sẽ rút lui theo lệnh của cô sao? Như vậy chẳng phải sẽ gây rắc rối cho các đơn vị khác sao─”
“Verdi hiện là tổng tư lệnh. Anh ấy chắc chắn sẽ cho phép rút lui nếu chúng ta báo cáo tình hình cho.”
“Nhưng…”
Như đã hứa, tôi nhanh chóng trinh sát tuyến đầu và báo cáo tình hình lại cho anh ấy.
Với thông tin này, Verdi chắc chắn sẽ quyết định rút lui.
Vì vậy, tôi quyết định làm những gì có thể.
“Chúng ta không thể để B17 thất thủ. Chúng ta sẽ giữ vững Khu vực B17 cho đến khi có lệnh rút lui.”
“Đ-Được rồi.”
“Vậy thì, với thẩm quyền của tôi, xin cho phép mỗi đại đội rút lui về phòng tuyến cuối cùng. Sau đó, khi có lệnh, chúng ta sẽ đồng loạt rút lui.”
Tôi tin tưởng Verdi và tin rằng anh sẽ cho phép rút lui.
Tôi tái bố trí các đơn vị trong quyền hạn của tôi sao cho có thể dễ dàng rút lui bất kì lúc nào.
“…Sylph, là cô ta.”
Tôi hoàn toàn tin rằng chiến thuật thiên tài này là của cô ta.
Lợi dụng lúc bạn lơ là và giáng một đòn chí mạng.
Slyph Nova chính là kiểu chỉ huy như vậy.
“Cô lợi dụng Flamel sao? Cô…”
Chúng tôi đã trở nên tự mãn vì những cuộc tấn công tự sát hàng ngày của quân lính Flamel.
Tôi cho rằng hôm nay cũng sẽ như vậy.
Thế nên Sylph để cho Quân đội Flamel bị “xay thịt”.
Để tăng tỷ lệ thành công cho cuộc tấn công bất ngờ ngày hôm nay, cô để cho quân lính Flamel liên tục tấn công tự sát.
“Touri, chúng ta nên đi đâu đây?!”
“Kẻ địch đang ở khu B17. Chúng ta hãy đến đó.”
“Được rồi.”
Khi chạy về phía tiền tuyến, tôi nghiến răng trước sự tàn ác của Sylph.
Tôi không muốn tin rằng cô ấy, luôn ghét những cái chết vô ích, lại dùng chiến lược này.
Cô ấy của trước đây luôn nhắm đến “chiến thắng ít hi sinh”.
Để mặc sự hy sinh vô nghĩa của những người lính Flamel mà không ai để ý và sử dụng nó như một khúc dạo đầu cho một kế hoạch như thế này...
“Đúng vậy. Phục quốc… Nếu đó là mục tiêu, thì việc làm suy yếu các nước láng giềng sẽ có lợi cho cô…”
Cô đã hy sinh mạng sống của vô số binh lính trẻ vì mục đích của cô.
Biết được tính cách của Sylph, tôi không khỏi cảm thấy vô cùng buồn bã.
“Nhưng Khu B17 không phải đang bị đẩy lui quá nhiều sao?”
“Có lẽ có một người lính cực kỳ mạnh mẽ ở đó.”
“Nói cách khác?”
“Có vẻ như Ace mà chúng ta vẫn nghe nói đến đang ở Khu B17.”
Sau khi tôi thông báo điều này cho Thiếu úy Gavel:
“Hãy cảnh giác, Thiếu úy Gavel.”
“Phải.”
Tôi khom người xuống và trượt vào chiến hào của quân mình.
Ở tiền tuyến, mùi thuốc súng hòa lẫn với mùi cỏ đắng chát.
Tiếng gào thét hấp hối của những người lính, tiếng súng nổ và tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp chiến trường.
Chiến trường trước thềm thất bại đều như này.
Có những người gào thét tên người thân yêu. Có những người van xin cha mẹ giúp đỡ như lúc mới lọt lòng.
Những người vui sướng bắn hạ kẻ thù. Những người bị nhấn chìm trong vụ nổ, hét lên với giọng khàn khàn.
Oh, tôi quên mất.
Tôi đã từng sống ở ngay tiền tuyến đây, trong những chiến hào này.
Bầu không khí căng thẳng dần dần khơi dậy “bản năng tiền tuyến” của tôi.
“Đại úy Zieve! Anh có an toàn không?”
“T-Thiếu tá Touri?! “
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong chiến hào nơi tôi đang trượt vào.
Đại úy Zieve, vị chỉ huy tiền tuyến của khu vực này, người không giỏi đối xử với phụ nữ.
“Tôi đến để hỗ trợ. Hãy cho tôi biết tình hình hiện tại của trận chiến.”
“Ừm, thì… Như các cô thấy đấy, Đại Thuẫn đã xuất hiện và chúng ta đang bị đẩy lùi.”
“Đã rõ. Đại đội Gavel, chuẩn bị phòng thủ. Chúng ta sẽ hỗ trợ Tiểu đoàn Zieve.”
“…Tôi thấy nhẹ nhõm vì sự phán đoán nhanh nhạy của cô! Nhưng tại sao Thiếu tá lại ở đây?”
“Có thể phán đoán nhanh chóng bởi vì tôi ở đây.”
Mặc dù bối rối, Đại úy Zieve vẫn trả lời một cách rõ ràng.
Cuộc tấn công của kẻ thù quá dữ dội đến nỗi không có thời gian để lo lắng về tiểu tiết.
“Đại úy Zieve, chúng tôi có thể tham gia chiến đấu được không?”
“V-Vâng, sẽ rất hữu ích! Chúng ta gần như không còn lực lượng chiến đấu nào nữa!”
“Mọi người nghe rõ rồi đấy! Chuẩn bị chiến đấu!”
Thấy quân phòng thủ không đủ, tôi lập tức chỉ thị cho Đại đội Gavel bám chặt vào tường chiến hào.
Khu vực B17 đã bị đẩy lùi về tuyến phòng thủ cuối cùng.
Nếu điểm này bị đột phá, Bộ Tổng tham mưu có khả năng sẽ bị tấn công.
“Đại úy Zieve, xin lỗi vì đã đến gần như vậy.”
“Hả?!”
Vì tình hình tệ hơn tôi tưởng, tôi quyết định cầm súng trường và cố gắng bắn trả.
Vai tôi va vào Đại úy Zieve, người phát ra một tiếng động lạ.
“T-Thiếu tá?”
“…Bắn, [Shield]. Bắn, [Shield].”
“A, nhanh lên! Mọi người, đừng tụt lại phía sau Thiếu tá! Bắn, bắn, bắn trả!”
Mặc dù lo lắng, Đại úy Zieve vẫn tiếp tục dẫn đầu mà không do dự.
Mặc dù cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh phụ nữ, anh vẫn không lơ là nhiệm vụ của mình.
“Thiếu tá Touri! Cô giúp là tốt rồi, nhưng xin đừng để bị giết!”
“Chỉ có trời mới biết chúng ta sẽ còn sống không. Tôi yêu cầu anh chỉ huy nếu tôi tử trận.”
Tuy không giỏi bằng các lính chuyên nghiệp, nhưng tôi đã học được phép thuật [Shield] và kỹ thuật bắn phòng thủ.
Thật là ngu ngốc khi một vị chỉ huy lại ở tuyến đầu, nhưng mọi sức mạnh chiến đấu đều cần thiết ngay lúc này.
Hơn nữa, tận mắt chứng kiến chiến trường giúp hiểu rõ tình hình hơn─
“Thiếu úy Gavel đây! Có thứ gì đó rất lớn đang di chuyển phía trước, anh Zieve!”
“A! Thiếu tá, hắn kìa!”
Tôi liều mình và thò đầu ra khỏi chiến hào để đánh giá kẻ thù.
Thế trận quân Flamel như nào? Quy mô cuộc tấn công? Vũ khí chính của kẻ thù là gì?
Trước khi tôi kịp xác nhận những thông tin này, một âm thanh vang dội vang vọng khắp chiến trường.
“Đó là Đại Thuẫn!!”
Những gì tôi nhìn thấy là một gã khổng lồ hung dữ bước ra từ truyện cổ tích.
Khối sắt khổng lồ mà hắn ta cầm dễ dàng cao hơn hai mét.
Chiếc khiên này có lẽ được đúc từ một chiếc chuông nhà thờ bị hư và có khắc hình Đức Mẹ Đồng Trinh Maria.
“Thật kỳ lạ…”
Trinh nữ sắt thuần khiết, lạc lõng trên chiến trường.
Đầy những vết sẹo do vô số vết đạn, nhưng vẫn đối diện với chúng tôi với nụ cười dịu dàng.
Bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh được người khổng lồ đỡ, đó chính là Ace Đại Thuẫn.
Một kẻ quái dị có sức mạnh đủ để sử dụng tấm khiên sắt hình bán nguyệt để bảo vệ bản thân.
Tấm khiên này chắc chắn đến mức không thể tấn công từ phía trước.
“■■■■■■■!!!”
“Hắn đang tới, thưa Thiếu tá!”
“Chuẩn bị đánh chặn!”
Đại Thuẫn lao về phía trước với tiếng gầm rú, xé toạc mặt đất khi hắn tiến tới.
Khối sắt nặng quá nặng con người nào có thể di chuyển được, gầm rú với mỗi bước chân và tiến lên một cách uy nghi.
“Đại đội Gavel, chuẩn bị bắn!”
“Thưa Thiếu tá Touri, đạn không có tác dụng với thứ đó đâu.”
“Vậy còn lựu đạn thì sao?!”
“Những thứ đó cũng không hiệu quả lắm.”
Vì bắn súng không có tác dụng nên tôi đã cân nhắc đến việc sử dụng lựu đạn.
Tuy nhiên, Đại úy Zieve đã ngăn tôi ném chúng.
“Nếu chúng ta ném lựu đạn và nó phát nổ phía sau tấm khiên sắt kia…”
“Đơn vị của Đại Thuẫn đã có những biện pháp đáng kể để chống lại lựu đạn. Chúng chủ yếu bị bắn hạ bằng súng gió và bị đánh bật bởi ma thuật [Shield].”
“…”
Thật vậy. Ngoài súng ra, phương tiện tấn công duy nhất là lựu đạn.
Kẻ thù đương nhiên sẽ chuẩn bị biện pháp đối phó.
“Vậy thì chúng ta phải làm gì?”
“Chúng tôi không làm gì được nên gặp rắc rối.”
Đại úy Zieve nhổ điếu thuốc lá đang nhai ra với vẻ mặt bực bội.
Khi đối mặt với một Ace trên chiến trường, bạn thực sự cảm thấy bất công.
…Hắn giống như một chiếc xe tăng, thứ không tồn tại ở thời đại này.
“Quân địch đang tiến công đồng thời với Đại Thuẫn!”
“Giao chiến với chúng!”
Không có cách nào hiệu quả để tấn công từ phía chúng ta.
Những người lính Flamel sẽ tiếp tục tấn công khi được bảo vệ bởi tấm khiên sắt.
“Thiếu tá Touri, chúng ta có nên bỏ chiến hào này không?”
“Đây không phải là tuyến phòng thủ cuối cùng sao?!”
“Chúng ta sẽ bị tiêu diệt ngay cả khi ở lại!”
Ngay khi Đại Thuẫn xuất hiện, Đại úy Zieve đề xuất rút lui.
Việc từ bỏ tuyến phòng thủ cuối cùng thường là điều không thể nghĩ tới.
“Chúng ta sẽ phá hủy các lối đi giữa các chiến hào và cô lập các chiến hào đã bị chiếm bởi Đại Thuẫn.”
“…”
“Tốt hơn là giảm thiểu thiệt hại sau khi đột phá thay vì ngoan cố để rồi bị xóa sổ ở đây.”
Đúng là tình hình sẽ trở nên tồi tệ nếu phòng tuyến cuối cùng bị phá vỡ.
Đại Thuẫn có sức mạnh áp đảo đến mức chưa bao giờ bị ngăn cản trong suốt năm qua.
“Thay vì bị tiêu diệt mà không có kế hoạch, một chỉ huy cần phải biết cách thua một cách khéo léo!”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Chắc chắn thiệt hại sẽ chỉ tăng thêm nếu chúng ta ở lại đây.
Chẳng bao lâu nữa, đơn vị của Đại Thuẫn, được bảo vệ bởi khối sắt, sẽ lao vào chiến hào này mà không hề hấn gì.
Chúng ta sẽ bị áp đảo về số lượng và bị tiêu diệt nếu điều đó xảy ra.
Đối mặt với tấm khiên sắt đó, không có cách nào để tận dụng lợi thế phòng thủ một cách hiệu quả.
“…”
Giá như Trung đội trưởng Garback có mặt ở đây vào lúc như thế này.
Một ý nghĩ ngây thơ như vậy thoáng qua trong đầu tôi, và tôi cắn môi.
Nếu anh ta ở đây, anh ta sẽ hét lên, “Thật nực cười!” và lao vào, chém xuyên qua Đại Thuẫn.
Trung đội trưởng Garback là một Ace vượt trội trong chiến tranh chiến hào.
“Thiếu tá Touri, xin hãy đưa ra quyết định.”
“Được rồi. Vậy thì, Đại úy Zieve—”
Nhưng Trung đội trưởng Garback không có ở đây.
Không còn nhiều Ace như anh ấy ở Austin nữa.
Lúc này không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ chiến hào.
Ngay khi tôi định ra lệnh rút lui cho toàn quân có mặt thì:
“Hả…?”
Tôi đột nhiên nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.
“Có chuyện gì vậy, Thiếu tá?”
“Ừm, chỉ là…”
Ace của đại đang chạy về phía chúng ta với tốc độ cực kỳ chậm.
Thật kỳ lạ là tôi thậm chí còn có đủ thời gian để suy nghĩ xem có nên rút lui hay không.
Nếu là Trung đội trưởng Garback, anh ta đã đến chiến hào từ lâu rồi…
“Xin hãy ra lệnh nhanh lên, Thiếu tá Touri! Hắn đã đi được hơn nửa đường rồi!”
“…Chỉ được một nửa thôi sao?”
Bị Đại úy Zieve thúc giục, tôi nhìn ra khỏi chiến hào một lúc.
Nhìn kỹ hơn, Đại Thuẫn đang từ từ tiến về phía chúng tôi, phá vỡ hàng rào thép gai và bẫy ma thuật.
Cho đến nay hắn ta mới chỉ vượt qua được khoảng một nửa chiến hào.
…Những bước tiến chậm chạp không thể so sánh được với một Ace thực thụ, như Trung đội trưởng Garback.
“Không…”
“Thiếu tá?”
“Không hề đúng. Đó không phải là đòn tấn công của một Ace.”
Kẻ thù thật là ngu ngốc.
Có rất nhiều cách để giải quyết những bước tiến chậm chạp như vậy.
Tim tôi đập mạnh hơn khi nhận.
“Đại úy Zieve, đây là lệnh của tôi.”
“Vâng, chúng ta sẽ bỏ chiến hào, đúng không?! Việc chuẩn bị đang—”
Ah, thật ngớ ngẩn. Trước khi tôi kịp nhận ra, cảm xúc của tôi đã dâng trào và không thể nào bình tĩnh lại được.
Câu hỏi mà Đại úy Kennel từng hỏi tôi về chìa khóa chiến thắng ở Argalia…
Bây giờ tôi có thể trả lời câu hỏi đó mà không do dự.
────Trong Trận Argalia, lý do tôi được chỉ huy là vì tôi là một “kẻ dị thường” thích cảm giác hồi hộp khi giết kẻ thù hơn là sợ chết.
“Hãy cho tôi mượn một trong những trung đội xung kích có ít thương vong nhất của anh.”
“Cái gì…?”
“Tôi sẽ xung phong và hành động.”
…Tôi vẫn chưa có đủ trình độ để được coi là một Ace.
Nhưng với tư cách là người biết rõ về Ace, tôi phải chỉ cách đánh bại hắn.
Đó là vai trò của tôi như một kẻ dị thường.
“Tôi sẽ đi hạ gục Đại Thuẫn. Đại úy Zieve, hãy hỗ trợ tôi.”
Sao lúc nãy tôi lại do dự thế nhỉ? Từ bỏ tuyến phòng thủ cuối cùng quả là đỉnh cao của sự ngu ngốc.
Nếu chúng bị phá vỡ, đồng minh của chúng ta bị tấn công từ phía sau sẽ phải chịu thương vong nặng nề.
Việc chúng ta có thể giết được hắn ở đây hay không sẽ quyết định Trung đoàn Touri sẽ “bỏ chạy” hay “rút lui”.
“…♪”
“T-Thiếu tá Touri?”
Tim tôi đập thình thịch.
À, công tắc đã được bật rồi.
Tôi đã nhận ra sự ác ý của chính tôi, như Bern Valou đã từng chỉ ra.
Bản chất thực sự của tôi, chính là tìm thấy niềm vui trong việc giết kẻ thù.
“Điều kiện chiến thắng là giết chết Ace của đối phương. Điều kiện thất bại là mất chiến hào này, hoặc là tôi chết… Tôi đoán vậy.”
“Hkk…”
…Ah, tôi cảm thấy tôi đang sa ngã.
Cảm giác như bước vào con đường suy đồi cần phải tránh.
Nhưng, đây không phải là điều mà một người lính nên làm sao?
Đại úy Kennel đã đúng, bạn nên vỗ tay và ăn mừng khi giết được kẻ thù.
Phải có cảm giác đã thành công và vui sướng khi giết ai đó.
“Tôi sẽ tự mình hạ gục Ace đó.”
Không chút do dự, vượt qua nỗi sợ chết bằng ham muốn giết chóc.
Quyết tâm, tôi không thể che giấu sự phấn khích của mình, nở một nụ cười man rợ.
“Hehe…”
Với khẩu súng trường Sabbath trên tay, tôi nhìn chằm chằm vào khối sắt đang di chuyển bên kia chiến hào.
------------------
Eng TL: Chết tiệt, Touri thực sự gọi “Ace” này là giả.
------------------
Touri đã bị mind break bởi Bern và chiến tranh.
Ý kiến cá nhân thôi, nhưng mình thực sự không thích Touri phát triển như thế này.


12 Bình luận