Tôi giờ đã lên sáu tuổi.
Nhìn chung, cuộc sống thường nhật của tôi vẫn khá yên ả và cũng chẳng có nhiều thay đổi. Vào mỗi buổi sáng, tôi bắt đầu ngày mới bằng việc rèn luyện kiếm thuật. Còn vào buổi chiều, nếu có thời gian rảnh tôi sẽ ra đồng làm việc hoặc tìm đến gốc cây quen thuộc trên đồi để tiếp tục tập luyện ma thuật.
Gần đây, tôi đang thử nghiệm một vài cách kết hợp phép thuật vào kiếm thuật với hy vọng cải thiện hiệu quả khi chiến đấu. Ví dụ như dùng gió để tăng tốc độ vung kiếm hay tạo sóng xung kích để quay người thật nhanh hoặc biến mặt đất dưới chân đối thủ thành bùn để trói chân họ lại hay những thứ đại loại vậy.
Có thể sẽ có nhiều người nghĩ rằng vì quá tập trung với mấy trò tiểu xảo này nên kiếm thuật của tôi chẳng khá lên chút nào, nhưng tôi lại không nghĩ thế. Giống như khi chơi game đối kháng vậy – sẽ có hai cách để mạnh lên: một là luyện tập chăm chỉ để nâng cao kỹ năng, hai là tìm cách đánh bại đối thủ bằng những chiêu trò khác dù bản thân yếu hơn.
Hiện tại, tôi chỉ nhắm đến phương án thứ hai. Đánh bại Paul — đó là mục tiêu trước mắt. Paul là một kiếm sĩ tài ba. Dù vẫn còn nhiều thiếu sót trong khoản làm bố, nhưng về mặt kiếm thuật thì anh ta thuộc hàng thượng thừa. Nếu tôi tập trung vào phương án đầu tiên và rèn luyện thể chất đến mức điên cuồng thì chắc chắn đến một ngày nào đó tôi có thể đánh bại được anh ta.
Nhưng vấn đề là… tôi mới chỉ sáu tuổi. Mười năm nữa tôi sẽ mười sáu còn Paul lúc đó là ba lăm tuổi. Năm năm sau nữa, tôi hai mươi mốt tuổi còn anh ta thì đã là bốn mươi. Đúng là tôi có thể đánh bại anh ta “một ngày nào đó”, nhưng lúc đó thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Đánh bại một người đã có tuổi thì thể nào cũng bị gạt phắt đi bằng câu kiểu: “Ờ, nếu mà là thời còn sung sức thì…”
Phải đánh bại Paul khi anh ta vẫn còn đang ở thời kỳ đỉnh cao — đó mới thực sự là điều đáng để tự hào. Hiện tại, Paul đang hai mươi lăm tuổi. Dù đã giải nghệ làm mạo hiểm giả nhưng giờ đây anh ta vẫn đang ở mức đỉnh cao phong độ. Tôi muốn đánh bại được Paul ít nhất một lần trong vòng năm năm tới. Nếu có thể thì là bằng kiếm thuật, còn nếu không được… thì chí ít cũng phải trong một trận cận chiến nơi mà tôi có thể tận dụng được cả ma thuật hỗ trợ để bù đắp phần chênh lệch thể chất.
Đó là điều tôi luôn tâm niệm mỗi khi bước vào buổi tập luyện trong ngày.
***
Như thường lệ, Sylph đến chỗ gốc cây trên đỉnh đồi. “Xin lỗi nhé” cậu ta nói. “Tớ đã để cậu phải đợi lâu rồi.”
“Không đâu” tôi đáp. “Tớ cũng chỉ vừa mới tới thôi.” Lúc nào cũng vậy, buổi gặp của chúng tôi luôn bắt đầu như thế—như một cặp đôi, người này đợi người kia rồi mới bắt đầu.
Hồi mới bắt đầu chơi cùng nhau ở đây, Somal và lũ nhóc phá làng phá xóm thường xuyên tìm đến gây sự. Thỉnh thoảng còn có cả mấy đứa lớn hơn—tầm tuổi đi học hoặc thiếu niên—cũng nhập hội. Nhưng lần nào tôi cũng đuổi hết sạch bọn chúng đi. Cứ mỗi lần như thế, mẹ của Somal lại mò đến nhà tôi để la lối om sòm.
Mãi sau tôi mới nhận ra—bà ta tới chẳng phải vì lo lắng hay muốn dạy dỗ con cái gì cả, mà chỉ đơn giản là thích Paul. Bà ta xem chuyện của Somal hay đám trẻ con đánh nhau như là một cái cớ để đến đây gặp anh ta. Đúng thật là nhảm nhí hết sức. Chỉ cần Somal bị trầy xước một chút là bà ta sẽ lập tức kéo tên nhóc đó sang nhà tôi. Mà dường như cậu ta cũng chẳng mấy vui vẻ gì với chuyện đó. Nói gì thì nói, hóa ra Somal không phải là kẻ đã bịa chuyện bản thân bị tôi đánh. Tôi đã hiểu lầm nó. Xin lỗi vì trước đó đã nghi ngờ nhé. Hẹ hẹ hẹ
Tôi nhớ là đám nhóc đã đến quấy rầy chúng tôi khoảng năm lần. Rồi đến một ngày nọ, tụi nó đã không còn tới đây nữa. Tuy thỉnh thoảng vẫn bắt gặp bọn chúng đang chơi đùa ở đằng xa hoặc cũng có lúc vô tình đi ngang qua nhau, nhưng chẳng ai nói gì. Dường như hai bên đã ngầm hiểu rằng từ giờ cứ mặc kệ coi như không quen biết nhau là xong.
Thế là chuyện coi như giải quyết xong. Cái cây trên đỉnh đồi đã chính thức trở thành lãnh địa của chúng tôi.
***
Dù sao thì, gác chuyện bọn nhóc quậy phá kia sang một bên — giờ là chuyện của Sylph.
Thứ mà chúng tôi gọi là ‘chơi’ thực ra là luyện tập ma thuật. Tôi dạy Sylph ma thuật để cậu ấy có thể tự bảo vệ bản thân khỏi lũ bắt nạt.
Ban đầu, Sylph chỉ cần niệm được năm đến sáu phép thuật sơ cấp là đã thở hồng hộc rồi. Nhưng chỉ sau một năm, lượng ma lực đã tăng lên một cách rõ rệt và giờ thì cậu ấy có thể tập luyện cả nửa ngày mà chẳng gặp vấn đề gì.
Và tôi cũng gần như chẳng còn tin vào cái gọi là "giới hạn về ma lực bẩm sinh" nữa.
Dù vậy, kỹ năng niệm phép của Sylph vẫn cần cải thiện và đặc biệt kém trong khoản sử dụng phép thuật hệ lửa. Cậu ấy có thể điều khiển gió và nước khá thành thạo, nhưng lửa thì lại là điểm yếu rõ rệt. Tôi thắc mắc không biết vì sao lại vậy. Có phải là do trong người cậu ấy có dòng máu Elf chăng?
Không, nghĩ lại thì không phải. Trong các buổi học với Roxy, tôi từng được dạy về “thuộc tính tương thích” và “thuộc tính tương khắc”. Đúng như tên gọi, một số người bẩm sinh đã có sự phù hợp tự nhiên với một vài hệ phép thuật, trong khi những hệ khác lại gây khó khăn cho họ.
Có lần tôi hỏi Sylph có sợ lửa không. Cậu ấy lắc đầu bảo là không sợ rồi chìa lòng bàn tay ra cho tôi xem — ở đó có một vết sẹo bỏng. Hóa ra hồi khoảng ba tuổi, cậu ấy đã với lấy một xiên kim loại đang đặt trên lò sưởi khi bố mẹ không để ý. “Giờ thì tớ không sợ nữa đâu” cậu ấy nói vậy, nhưng tôi đoán vẫn còn một chút sợ hãi theo bản năng nào đó trong thâm tâm cậu ta.
Những trải nghiệm như thế có thể ảnh hưởng đến “thuộc tính tương khắc” của một người. Ví dụ như ở tộc Dwarf, hệ thủy thường là "thuộc tính tương khắc" khá phổ biến. Họ sống ở gần núi và tuổi thơ gắn liền với việc nghịch đất đá trước khi theo nghề của bố mẹ như là nghề rèn hoặc khai khoáng mỏ — điều này khiến họ có khả năng tương thích với ma thuật hệ thổ và hỏa hơn. Và cũng do ở trên núi thường có nguy cơ các mạch nước nóng phun trào đột ngột gây bỏng hoặc hay có mưa lớn nhấn chìm mọi người trong lũ lụt khiến nhiều người chết đuối, thế nên hệ thủy dễ trở thành thuộc tính đối kháng. Vì vậy, hệ ma thuật phù hợp không phụ thuộc vào chủng tộc — mà yếu tố môi trường sống mới là thứ quyết định.
Có lẽ là vì lớn lên trong môi trường thoải mái nên cá nhân tôi thì không có thuộc tính đối kháng nào cả
Dù không nhất thiết phải dùng phép thuật hệ lửa để tạo ra nước ấm hay luồng gió ấm nhưng vì việc giải thích những thứ đó khá phiền phức, nên tôi vẫn quyết định cho Sylph luyện cả phép thuật hệ lửa. Biết đâu sau này cậu ấy sẽ cần đến nó. Ví dụ, nhiệt có thể tiêu diệt vi khuẩn — như salmonella chẳng hạn. Nếu không muốn chết vì ngộ độc thực phẩm thì tốt nhất là biết cách dùng một chút lửa. Dù sao thì, phép giải độc sơ cấp cũng đã có thể vô hiệu hóa phần lớn độc tố rồi.
Dù khá là chật vật nhưng Sylph vẫn không hề than phiền trong suốt quá trình luyện tập. Có lẽ là vì cậu ấy muốn chứng minh lời mình nói là thật — rằng bản thân không còn sợ nữa. Trông cậu ấy thật sự rất đáng yêu. Một tay cầm cây đũa phép mà tôi được Roxy tặng, trong khi tay kia ôm cuốn giáo trình ma thuật tôi mang từ nhà theo. Gương mặt thì đầy tập trung khi đang niệm chú, nghiêm túc đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Đến một đứa con trai như tôi mà còn thấy như vậy thì chắc chắn sau này lớn lên kiểu gì cậu ấy cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của đám con gái cho mà xem.
"Kẻ làm thầy này rồi sẽ phải đố kị lắm đây…! Hẹ hẹ hẹ”
Lời nói đó chợt vang lên trong đầu tôi như thể có ai vừa thì thầm bên tai, nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu và cố gạt bỏ cái ý nghĩ ấy đi. Đ-đây không phải là ghen tuông gì cả. Thật đấy! Hơn nữa, việc cậu ấy đẹp trai cũng là một phần trong kế hoạch của tôi: Chiến dịch “Mồi Nhử Bạn Đẹp Trai”! Hẹ hẹ
“Này, Rudy?” Sylph lên tiếng. “Từ này là gì vậy?”
Giọng nói của cậu ấy đã kéo tôi trở lại thực tại. Cậu ấy đang chỉ vào một trang trong giáo trình ma thuật, ngước lên nhìn tôi với đôi mắt long lanh. Và ánh mắt ấy… thật sự khiến người ta không thể kháng cự. Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy cậu ấy rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. Nhưng tôi đã kìm lại cái ham muốn mãnh liệt đó.
“Từ đó là ‘avalanche’ – ‘tuyết lở’.”
“Nó có nghĩa là gì vậy?”
“Là khi một khối tuyết khổng lồ tích tụ lại trên núi và đến một lúc nào đó thì sức nặng của nó vượt quá giới hạn chịu đựng - thế là toàn bộ đổ ầm xuống dưới. Cậu biết lúc tuyết đọng trên mái nhà rồi bất ngờ rơi cái ‘phịch’ xuống chứ? Tuyết lở cũng giống như vậy nhưng là phiên bản khổng lồ và nguy hiểm hơn nhiều.”
“Uầy, nghe kinh khủng thật. Cậu từng thấy nó chưa?”
“Tuyết lở á? Đương nhiên là… chưa.” Ít nhất là chưa thấy ngoài đời thật mà chỉ được thấy trên TV thôi.
Sylph thường nhờ tôi đọc sách cho nghe — cũng tiện để dạy cậu ấy học cách đọc và viết luôn. Ở thế giới này thì không có loại ma thuật nào có thể giúp bạn tự động biết đọc cả. Mà biết chữ thì cũng chẳng phải tội lỗi gì. Tại một nơi mà người mù chữ đầy rẫy, thì khả năng đọc viết lại càng có giá trị.
"Tớ làm được rồi!" – Sylph reo lên đầy phấn khích khi thành công thi triển một phép thuật Trung cấp hệ thủy - Ice Pillar (Cột băng). Một cột nước vọt lên từ dưới mặt đất, ánh nắng chiếu vào làm nó long lanh như pha lê.
"Chà, cậu đang dần tiến bộ đấy" tôi mỉm cười khen.
"Ừm!" Sylph gật đầu, rồi bỗng nghiêng đầu với vẻ mặt thắc mắc. “Nhưng mà… có mấy thứ cậu làm không thấy ghi trong sách nhỉ?”
“Hả? À...” Tôi khựng lại một chút, rồi chợt nhớ ra. Chắc cậu ấy đang ám chỉ đến cái phép thuật tạo ra nước ấm mà tôi từng sử dụng hôm nọ. Tôi nhanh chóng lật cuốn giáo trình ma thuật, rồi chỉ vào hai mục trong sách. “Không đâu, nó được viết ở đây này: Waterfall và Heat Hand. Chỉ là sách không nói rõ cách kết hợp chúng thôi."
“Hửm?”
"Tớ đã dùng cả hai phép cùng một lúc."
"Hả?" Sylph lại càng nghiêng đầu cùng với vẻ mặt tò mò hơn. "Sao cậu lại có thể niệm được cả hai phép cùng lúc được?"
Chết thật. Tôi lỡ miệng rồi. Cậu ấy nói đúng — không thể nào có thể niệm cả hai phép cùng một lúc được. "À, thì… cậu tạo ra Waterfall mà không cần niệm phép rồi sử dụng Heat Hand để làm ấm nó lên. Cậu cũng có thể chỉ cần niệm một trong hai hoặc đổ nước vào xô rồi hâm nóng nó sau cũng được.”
Sau đó, tôi liền thi triển cả hai phép mà không cần niệm. Sylph mở to mắt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi. Rõ ràng, trong thế giới này thì việc sử dụng được ma thuật vô niệm là một kỹ thuật ở đẳng cấp rất cao. Đến ngay cả Roxy cũng không thể làm được và tôi còn nghe nói rằng cũng chỉ có duy nhất một giảng viên tại đại học phép thuật Ranoa là có thể sử dụng được nó. Tôi nghĩ với Sylph, dùng ma thuật kết hợp thì vẫn hơn là cố học ma thuật vô niệm. Cách đó cũng cho hiệu quả tương tự mà lại không đòi hỏi kỹ năng khó như vậy.
"Này, dạy tớ cách làm thế đi," Sylph nói.
“Làm gì cơ?”
“Cách để có thể dùng ma thuật mà không cần niệm ấy.” Có vẻ như Sylph đang nghĩ theo hướng khác tôi. Có lẽ cậu ấy cho rằng việc thi triển ma thuật chỉ trong một lần thì sẽ tốt hơn là phải thực hiện hai phép tách biệt?
Hmm… Dù sao thì nếu không làm được thì cùng lắm cậu ấy vẫn có thể dùng ma thuật kết hợp.
"Được rồi. Cậu biết cái cảm giác khi đang niệm chú để thi triển phép thuật không? Cái cảm giác ma lực lan tỏa khắp cơ thể dồn tụ lại ở đầu ngón tay khi cậu niệm chú ấy? Hãy thử tái hiện lại cảm giác đó mà không nói gì cả. Một khi cảm thấy ma lực đã tập trung lại thì hãy nghĩ đến phép mà cậu muốn thi triển rồi sau đó đẩy nó ra bằng tay. Cậu cứ thử làm như vậy xem. Bắt đầu với thứ đơn giản như Waterfall chẳng hạn." Tôi chỉ mong những gì mình nói đã truyền đạt được đúng ý… Chứ mấy chuyện kiểu này, tôi thật sự không giỏi diễn đạt cho lắm.
Sylph nhắm mắt lại rồi bắt đầu lẩm bẩm vài tiếng không rõ đồng thời làm mấy động tác uốn éo, ngọ nguậy kỳ quặc như thể đang múa. Đúng là việc truyền đạt những thứ chỉ dựa vào cảm giác như thế này thực sự rất khó. Thi triển phép thuật mà không cần niệm chú là việc xảy ra hoàn toàn trong đầu vì thế mỗi người hẳn sẽ có một cách riêng để phù hợp với bản thân họ.
Vì cho rằng việc nắm vững căn bản là điều quan trọng, nên suốt cả năm qua tôi đã để Sylph dùng niệm chú khi luyện tập phép thuật. Nhưng có lẽ càng quen với việc niệm chú thì lại càng khó để bỏ. Nó giống như việc cố gắng sử dụng tay trái để làm điều gì đó mà bạn luôn làm bằng tay phải — nói thì dễ, nhưng làm thì lại là chuyện khác.
"Thành công rồi! Rudy, tớ đã làm được rồi nè!"
À... có lẽ nó không khó như tôi tưởng.
Sylph cười rạng rỡ vì đã thành công tạo ra hàng loạt Waterball mà không cần niệm chú. Từ trước cho tới giờ cậu ấy vẫn sử dụng phải niệm chú mới có thể thi triển ma thuật nhưng cũng mới chỉ học có một năm thôi mà. Chắc chuyện này cũng giống như việc tháo bánh phụ khỏi xe đạp. Có thể là nhờ đầu óc linh hoạt khi còn nhỏ? Hoặc cũng có thể Sylph có năng khiếu bẩm sinh?
"Tốt lắm! Giờ thử thi triển tất cả những phép thuật cậu đã học cho tới giờ mà không cần niệm chú đi."
"Được thôi!"
Bên cạnh đó, nếu cậu ấy có thể bỏ qua phần niệm chú thì việc chỉ dạy sẽ trở nên dễ dàng hơn. Tôi chỉ cần truyền đạt theo đúng cách mà bản thân vẫn làm là được.
Tôi cảm nhận được vài giọt mưa rơi xuống. “Hử?” Tôi ngẩng đầu lên và nhận ra bầu trời lúc nào chẳng hay đã bị bao phủ bởi một lớp mây đen dày đặc. Ngay sau đó, cơn mưa bắt đầu trút xuống xối xả. Bình thường, tôi vẫn luôn chú ý đến thời tiết để có thể về nhà trước khi trời đổ mưa nhưng hôm nay lại mải mê dạy Sylph về vô niệm nên tôi đã lơ là mất.
“Trời mưa to thật đấy,” tôi nói.
“Rudy, cậu có thể làm trời mưa, vậy thì cũng có thể làm nó tạnh được đúng không?”
“Tất nhiên là tớ làm được, nhưng mà giờ tụi mình cũng ướt sũng cả rồi với lại nếu không có mưa thì cây trồng sẽ không thể phát triển được. Tớ thường tránh can thiệp vào thời tiết, trừ khi có gì đó nghiêm trọng xảy ra.”
Lúc đó, cả hai đứa bắt đầu chạy. Vì nhà Sylph quá xa nên chúng tôi quyết định chạy thẳng về nhà của tôi.


2 Bình luận