Mushoku Tensei (Light Nov...
Rifujin na Magonote Shirotaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Thời thơ ấu

Chương 7: Bạn bè (2)

0 Bình luận - Độ dài: 6,775 từ - Cập nhật:

“Đây” tôi nhẹ nhàng nói. “Nhắm mắt lại đi.” Tôi dùng một ít phép thuật lửa để làm ấm dòng nước đến nhiệt độ thích hợp: không quá nóng cũng không quá lạnh, mà là khoảng bốn mươi độ C. Sau đó, tôi dội nó lên đầu cậu ấy. 

“Gwah!” 

Tôi túm chặt lấy cổ áo khi cậu ta quằn quại giãy giụa và cố gắng thoát ra, rồi bắt đầu rửa sạch lớp bùn đất. Ban đầu, cậu ấy ra sức giằng co, nhưng khi đã quen dần với nhiệt độ của nước, cậu ta dần bình tĩnh trở lại. Còn về quần áo ư? Mấy thứ đó chắc chắn là phải mang về nhà giặt rồi.

“Được rồi, như vậy chắc ổn rồi” tôi nói. Khi lớp bùn đã được loại bỏ, tôi liền dùng phép thuật lửa để tạo ra một luồng gió nóng, giống như một chiếc máy sấy tóc vậy. Sau đó, tôi lấy một chiếc khăn tay và cẩn thận lau khô những vệt bùn còn sót lại trên khuôn mặt cậu ấy. 

504d6ed9-261f-475c-ab05-93cff7dac2a2.jpg

Trong lúc làm vậy, tôi mới thực sự để ý đến đôi tai nhọn hoắt tựa như elf, cũng như mái tóc xanh ngọc lục bảo nổi bật của cậu ta. Ngay lập tức, tôi chợt nhớ ra điều gì đó mà Roxy đã từng nói với tôi.

“Nếu một ngày nào đó em thấy ai đó có mái tóc xanh lục bảo, hãy nhớ rằng đừng đến gần họ.” 

Hửm? Khoan đã, hình như có gì đó không đúng lắm. Tôi vắt óc nghĩ lại...

“Nếu một ngày nào đó em thấy ai đó có mái tóc xanh lục bảo và một viên ngọc đỏ trên trán... thì nhớ, đừng đến gần họ.” À, đúng rồi! Tôi đã suýt quên mất chi tiết về viên ngọc màu đỏ. Tuy nhiên, trán của cậu bé này không hề có bất cứ thứ gì ngoài một màu trắng mịn màng và xinh xắn.

Phù. Vậy là đã an toàn rồi. Cậu ấy không phải là một trong những người tộc Superd đáng ngại đó. “X-xin cảm ơn...” Lời cảm ơn lí nhí của cậu ấy kéo tôi trở về thực tại. Trời đất ơi. Cậu ta đang khiến cái cảm giác khó tả đó lại trỗi dậy trong tôi.

Sau đó tôi quyết định cho cậu ấy một vài lời khuyên. “Nghe này, nếu cậu cứ mãi nhún nhường trước những kẻ như vậy thì họ sẽ không bao giờ để cậu yên đâu.” 

“Nhưng tớ không thể đánh lại bọn họ...” 

“Cậu cần phải có ý chí muốn chống trả; đó mới là điều quan trọng nhất.” 

“Nhưng họ luôn đi cùng với những người lớn hơn. Với lại, tớ không muốn bị thương...” 

Hừm, thì ra là vậy. Nếu cậu ấy chống trả, lũ nhóc đó sẽ gọi bạn bè của chúng đến và rồi sẽ đánh cậu ta một trận tơi bời. Cho dù là ở thế giới nào, những chuyện thế này dường như vẫn luôn xảy ra. Roxy đã bỏ ra rất nhiều công sức nên dường như người lớn đã chấp nhận ma tộc, nhưng bọn trẻ con thì không. Chúng có thể tàn nhẫn đến không ngờ. 

Điều này chẳng khác gì là mấy so với sự cuồng tín cả. “Cậu chắc hẳn đã phải rất khổ sở khi bị bắt nạt chỉ vì sở hữu màu tóc giống với người của tộc Superd nhỉ.” 

“C-cậu...không thấy phiền ư?” 

“Cô giáo của tôi là một ma tộc. Cậu thuộc chủng tộc nào?” Tôi hỏi. Roxy đã từng nói với tôi rằng người của tộc Migurd và Superd có một mối quan hệ khá gần gũi với nhau. Có lẽ chủng tộc của cậu ta cũng vậy. 

Nhưng cậu ta chỉ lắc đầu. “Tớ không biết.” Cậu ấy không biết sao? Ở cái độ tuổi này ư? Thật kỳ lạ. “Vậy, cha của cậu thuộc chủng tộc nào?” 

“Ông ấy là một bán elf. Một nửa còn lại của ông ấy là con người, bố tớ nói vậy đấy.”

“Thế còn mẹ cậu?” 

“Bà là con người, nhưng cũng có một ít dòng máu thú nhân trong cơ thể nữa.” Con của một bán elf và một người mang dòng máu thú nhân ư? Vậy thì điều đó giải thích cho mái tóc của cậu ta? Nước mắt bắt đầu trào ra trong mắt khóe mắt cậu ta. “Và vì vậy họ…b-bố tớ, ông ấy...ông nói với tớ rằng tớ không phải là ma tộc, n-nhưng...tóc của tớ không cùng màu với tóc của bố hay tóc của mẹ...” Cậu ta bắt đầu nức nở, và tôi đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu ta để trấn an. Nếu màu tóc của cậu ấy không giống với màu tóc của bố mẹ, thì đó quả là một vấn đề lớn. Khả năng mẹ cậu ta ngoại tình thoáng hiện lên trong đầu tôi. 

“Chỉ có mỗi màu tóc là khác biệt thôi sao?”

“Tớ... tớ còn có đôi tai dài hơn cả của bố tớ nữa.” 

“Vậy à” Một chủng tộc sở hữu đôi tai dài và mái tóc xanh lục nghe có vẻ hợp lý đấy. Thật ra thì, tôi không muốn đào quá sâu vào chuyện gia đình của người khác, nhưng vì bản thân cũng từng là một đứa trẻ bị bắt nạt, nên tôi muốn làm gì đó giúp cậu ấy. Hơn nữa, tôi thấy thật bất công khi bị đối xử như vậy chỉ vì có mái tóc màu xanh.

Những lần tôi bị bắt nạt trước đây phần lớn là do những điều ngu ngốc mà bản thân đã làm. Nhưng cậu ấy thì khác; dù cho có cố gắng đến đâu thì cũng không thể thay đổi được việc mình đã sinh ra như thế nào. Từ lúc chào đời, cậu ấy đã được định sẵn là sẽ bị ném bùn vào người chỉ vì mái tóc xanh lục đó. Chậc. 

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi tức giận trở lại. 

“Bố cậu có đối xử tốt với cậu không?” tôi hỏi. 

“Có. Bố rất đáng sợ khi nổi giận, nhưng nếu tớ ngoan thì ông ấy sẽ không giận.” 

“Còn mẹ cậu thì sao?” 

“Mẹ tớ thì hiền lắm.” 

Hmm. Giọng điệu đó cho thấy cậu ấy đang nói sự thật. Mà, tôi cũng chẳng thể chắc chắn trăm phần trăm nếu chưa tự mình đi kiểm chứng điều đó.

“Được rồi,” tôi nói. “Đi thôi nào?” 

“Đ-đi đâu cơ?” 

“Thì tới bất cứ nơi nào mà cậu đang định đi.” Cứ bám theo một đứa trẻ như thế này kiểu gì rồi bố mẹ nó cũng sẽ xuất hiện. Đó giống như là một quy luật của tự nhiên vậy.

“T-tại sao cậu lại đi với tớ?” 

“Chà, mấy thằng nhóc ban nãy có thể quay lại và tôi sẽ đuổi cổ chúng đi. Còn cậu thì sao? Đang trên đường về nhà hay định mang cái giỏ đó đi đâu vậy?” 

“Tớ, à… tớ đang mang cơm trưa cho b-bố…” 

Bố cậu ấy là một bán elf thì phải? Theo như trong truyện, tộc Elf thường được miêu tả là sống rất thọ, sống biệt lập, và thường tỏ ra cao ngạo, coi thường các chủng tộc khác. Họ khá giỏi trong việc sử dụng cung, đồng thời cũng rất thành thạo ma thuật, đặc biệt là ma pháp hệ Thủy và Phong. À, và tất nhiên là họ có đôi tai dài nữa.

Roxy từng nói rằng, “Mô tả đó phần lớn là đúng, nhưng họ cũng không đến mức sống biệt lập như người ta vẫn nghĩ hay đâu.” 

Liệu đàn ông và phụ nữ của tộc Elf ở thế giới này cũng toàn là trai xinh gái đẹp hết sao? Không, không. Việc cho rằng tất cả các Elf đều vô cùng xinh đẹp là một quan niệm sẵn có, có phần thô thiển và thiếu tinh tế của người Nhật. Bởi vì Elf trong các game phương Tây thì có khuôn mặt quá góc cạnh, đường nét sắc nhọn và trông chẳng có tí gì gọi là "xinh đẹp" cả. Có vẻ như gu thẩm mỹ của đám otaku Nhật và mấy người bình thường ở nước ngoài khác nhau hoàn toàn.

Dù sao thì, xét đến ngoại hình cậu ấy, cũng có thể chắc chắn một điều rằng: bố mẹ cậu ta hẳn đều là trai xinh gái đẹp cả. 

“Vậy, ừm...tại sao...tại sao cậu lại...bảo vệ tớ?” cậu ấy ngập ngừng khi hỏi về điều đó, cái cách cư xử ấy lại càng khiến tôi muốn che chở hơn nữa.

“Bố tôi từng nói rằng tôi nên đứng về phía kẻ yếu.” 

“Nhưng... mấy người đó có thể sẽ xa lánh cậu chỉ vì chuyện đó đấy…” 

Có lẽ là vậy. Chuyện bị bắt nạt chỉ vì dám bênh vực người bị bắt nạt – nghe quá quen rồi còn gì.

"Nếu chuyện thành ra như thế thật thì… tôi sẽ chơi với cậu," tôi đáp. "Kể từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ là bạn, được chứ?"

“Gì cơ?!” 

Giờ thì chúng tôi đã “cùng một chiến tuyến”. Chuỗi bắt nạt thường trở nên tồi tệ hơn khi người được giúp đỡ quay lại phản bội người đã giúp mình, thay vì biết ơn và đáp lại sự tử tế đó. Nhưng mà, lý do khiến cậu bé này bị bắt nạt lại bắt nguồn từ một thứ sâu xa hơn thế, vậy nên tôi nghi ngờ cậu ấy sẽ trở mặt rồi quay sang đứng về phía lũ bắt nạt kia.

“Ồ, cậu thường hay bận rộn giúp đỡ việc nhà à?” tôi hỏi. 

“K-không, không hẳn vậy...” Cậu ấy lắc đầu, nét mặt lộ rõ vẻ rụt rè, ngập ngừng. Vãi chưởng! Cậu ta thực sự sở hữu một gương mặt quá đỗi xinh xắn. Nếu bạn là một fangirl thích shota đang cần “liều thuốc” cho trái tim, thì đảm bảo cậu bé này sẽ khiến bạn “dính” ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nghĩ kĩ mới thấy, cậu ta có khuôn mặt như vậy thì sau này lớn lên thể nào cũng thu hút rất nhiều các cô gái cho mà xem. Mà nếu tôi cứ chơi thân với cậu ấy, thể nào cũng hưởng sái được vài cô. Gương mặt của tôi thì chẳng có gì nổi bật, nhưng mà nếu hai thằng con trai đứng bên cạnh nhau, thì người đẹp trai hơn sẽ vô tình làm cho người còn lại trông bình thường hơn. Cơ mà thế lại hay — mấy cô gái tự ti chắc chắn sẽ ngại ngùng tiếp cận vào trai đẹp, rồi thể nào chẳng quay sang nhắm tới mình. Hehehe

Mà với cả, tôi lại thích mấy cô gái có chút rụt rè, hơn là những người luôn tự tin thái quá.

Kế hoạch này có vẻ ổn đấy. Nó giống như kiểu mấy cô gái xinh thường hay giữ một cô bạn kém sắc bên cạnh để làm nổi bật vẻ đẹp của mình - nhưng trường hợp này thì lại theo hướng ngược lại. 

“À, phải rồi, tớ vẫn chưa được biết tên của cậu nữa. Tớ là Rudeus.” 

“T-tớ là Sylph-” Giọng cậu ấy nhỏ đến nỗi khó mà nghe rõ phần sau. Sylph, hử?

“Đó đúng là một cái tên hay nhỉ?! Nghe cứ như tên của một tinh linh gió vậy.” 

Nghe vậy, mặt Sylph đỏ bừng lên, và khẽ gật đầu. “Ừm.” 

***

Bố của Sylph là một người vô cùng điển trai. Ông ấy có đôi tai nhọn và mái tóc vàng óng ánh trông cứ như thể đang phát sáng vậy. Cùng với đó là vóc dáng mảnh khảnh nhưng không hề thiếu đi sự săn chắc của cơ bắp. Quả không hổ danh là bán elf - thừa hưởng được những nét đẹp nhất của cả loài người lẫn tộc Elf.

Ông ta đứng gác ở một chòi canh nằm sát rìa khu rừng, trên tay cầm một cây cung.

“Bố ơi” Sylph gọi. “Con mang cơm trưa đến cho bố này.” 

“À, cảm ơn con, Phi, như mọi khi. Hôm nay con lại bị bắt nạt nữa hả?” 

“Dạ, con ổn cả ạ, có người đã giúp con rồi.” Sylph quay sang nhìn về phía này và tôi khẽ cúi đầu chào. 

“Rất hân hạnh được gặp chú” tôi nói. “Cháu là Rudeus Greyrat.” 

“Greyrat? Có phải là Paul Greyrat không?” 

“Dạ vâng, ông ấy là bố của cháu ạ.” 

“À, phải rồi, ta đã từng nghe về cháu rồi! Chà, đúng là một cậu bé lễ phép. À mà xin lỗi vì chưa giới thiệu. Ta là Laws và thường ngày hay đi săn trong khu rừng này.” 

Theo như những gì tôi nghe được thì cái tháp canh này được dựng lên để làm trạm quan sát, nhằm ngăn không cho quái vật từ trong rừng tràn ra ngoài, và mọi người trong làng luân phiên nhau canh gác suốt ngày đêm. Tất nhiên, Paul cũng có tên trong danh sách đó, điều này lí giải vì sao Laws lại biết đến anh ta. Chắc hẳn hai người họ từng trò chuyện với nhau về con cái của mình.

“Ta biết trông đứa con của ta có hơi khác thường,” Laws nói, “nhưng đó chỉ là đặc điểm di truyền từ xa xưa trong tổ tiên của chúng ta thôi. Ta mong rằng hai đứa sẽ là bạn của nhau.”

“Dạ tất nhiên rồi, chú. Cho dù Sylph có là người thuộc tộc Superd đi chăng nữa, thì điều đó cũng không làm cháu thay đổi cách nhìn đối với cậu ấy. Cháu xin lấy danh dự của cha mình ra để đảm bảo về điều này.” 

Laws bật thốt lên đầy ngạc nhiên. “Những lời lẽ đó thật đáng nể đối với một cậu bé còn nhỏ tuổi như cháu,” ông ấy nói. “Ta hơi ghen tị với Paul vì có được một đứa con sáng dạ như thế này đấy.” 

“Nhưng một đứa trẻ giỏi giang chưa chắc đã trở thành một người lớn thành công đâu ạ” tôi đáp. “Sylph vẫn còn nhiều thời gian để trưởng thành mà, nên chú cũng đừng quá bận tâm.” Tôi nghĩ mình nên nói vài lời dễ nghe để khiến chú ấy thấy nhẹ lòng hơn chút.

“Heh. Giờ thì ta đã hiểu vì sao Paul lại nói như vậy.” 

“Bố cháu đã nói gì vậy ạ?” 

“Rằng nói chuyện với cháu khiến người ta cảm thấy mình như là một bậc phụ huynh kém cỏi vậy.” 

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, tôi cảm thấy có ai đó khẽ kéo vạt áo mình. Nhìn xuống, tôi thấy Sylph đang nắm lấy áo của mình, đầu cúi gằm. Chắc là mấy cuộc nói chuyện kiểu người lớn thế này khiến cậu ta cảm thấy nhàm chán.

“Chú Laws” tôi hỏi, “hai đứa bọn cháu có thể ra ngoài chơi một lát được không ạ?” 

“Ồ, tất nhiên rồi. Chỉ cần đừng đến gần khu rừng quá là được.” Ừ thì, khỏi cần dặn cũng biết điều đó. Nhưng tôi cứ tưởng phải có thêm mấy quy tắc nữa chứ?

“Trên đường đến đây, tụi cháu có đi ngang qua một ngọn đồi với cái cây to trên đỉnh. Bọn cháu định tới đó chơi. Cháu đảm bảo rằng Sylph sẽ trở về nhà trước khi trời tối. À, và… khi con chú về đến nơi, liệu chú có thể nhìn về phía ngọn đồi đó giúp cháu được không ạ? Nếu lúc ấy cháu vẫn còn ở đó, thì có lẽ đã có chuyện gì đó không hay xảy ra. Khi đó, chú có thể tổ chức tìm kiếm được không ạ?”

Dù sao thì, ở thế giới này không có điện thoại di động, nên việc đảm bảo chúng ta có thể liên lạc được với nhau là vô cùng quan trọng. Không thể tránh được mọi rắc rối tiềm ẩn nhưng việc khắc phục sự cố nhanh chóng cũng quan trọng không kém. Ngôi làng này có vẻ khá an toàn, thế nhưng chẳng ai biết trước được những mối nguy có thể rình rập ở đâu. Sau khi liếc nhìn Laws - người lúc này đang có vẻ hơi sững sờ - tôi và Sylph quay lại ngọn đồi có cái cây lớn trên đỉnh. “Vậy… cậu muốn chơi gì nào?” tôi hỏi. 

“Tớ… cũng không biết nữa. Tớ...chưa từng chơi với… với bạn bao giờ cả.” Sylph nói với vẻ lưỡng lự, phải cố lắm mới thốt ra được từ “bạn”. Có vẻ như đúng là cậu ấy thực sự chưa từng có một người bạn nào cả. Thấy tội ghê luôn… Nhưng nghĩ lại thì, bản thân tôi cũng chẳng khác gì cậu ta.

“Ừm” tôi đáp, “cho đến gần đây thì tớ cũng chưa ra khỏi nhà bao giờ. Nhưng dù sao thì, có điều gì mà cậu muốn làm không?” 

Sylph đan hai bàn tay vào nhau, ngước nhìn tôi. Dù cả hai cao ngang ngửa nhau, nhưng vì cậu ấy lúc nào cũng khom lưng nên trông như thể thấp hơn một chút và vẫn phải ngẩng đầu lên để nói. “Vậy, ừm…sao cậu cứ thay đổi cách nói chuyện thế?” 

“Hử? À! Tùy vào người mình đang nói chuyện, nếu không ăn nói đúng mực thì sẽ bị coi là bất lịch sự đấy. Cậu cần phải thể hiện sự tôn trọng với người lớn tuổi hơn.” 

“T-tôn trọng ư?” 

“Giống như cách tớ nói chuyện với bố cậu lúc nãy ấy.” 

“Hmm…” Cậu ấy chỉ ậm ừ đáp lại, trông có vẻ vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng dần rồi cũng sẽ hiểu thôi. Đó là một phần tất yếu của việc trưởng thành mà.

“Quan trọng hơn,” Sylph nói, “cậu có thể dạy tớ cái thứ hồi nãy không?” 

“Thứ gì cơ?” 

Đôi mắt Sylph sáng lên. Cậu ấy bắt chước lại động tác lúc nãy của tôi rồi vung tay loạn xạ: “Giống như khi cậu làm nước ấm tuôn ra từ tay hay tạo ra luồng gió ấm áp thổi vù vù ấy.” 

“À, cái đó hả.” Là phép thuật tôi đã dùng để rửa sạch bùn cho cậu ấy.

“Nó có khó không?” 

“Cũng khó đấy, nhưng nếu luyện tập thì bất cứ ai cũng làm được thôi. Chắc vậy.” Gần đây, lượng mana trong người tôi đã tăng lên khá nhiều đến mức còn chẳng rõ mình đang có bao nhiêu nữa, chứ đừng nói đến mức tiêu chuẩn của người bình thường là như thế nào. Dù sao thì,đây cũng chỉ là dùng phép thuật lửa để làm nóng nước thôi mà. Người bình thường chắc không thể tạo ra nước nóng mà không niệm chú, nhưng nếu dùng Ma Thuật Kết Hợp thì bất kỳ ai cũng có thể tái hiện lại các hiệu ứng đó. Vậy nên… chắc là sẽ ổn thôi. Có lẽ vậy. 

“Được rồi!” tôi tuyên bố. “Bắt đầu buổi huấn luyện đầu tiên thôi nào, Sylph!” 

Và thế là, tôi và Sylph đã chơi cùng nhau cho đến tận khi mặt trời lặn. 

***

Khi tôi về đến nhà, Paul nổi giận đùng đùng.

Anh ta đứng sừng sững ở lối vào, hai tay chống nạnh với vẻ mặt thể hiện rõ sự tức tối. Tôi lập tức cố nhớ xem mình đã làm sai điều gì. Điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là… có khi nào anh ta phát hiện ra chiếc quần lót quý giá mà tôi đã lén giấu đi?

“Thưa bố, con đã về ạ” tôi nói. 

“Con có biết tại sao ta lại giận không?” Paul hỏi.

“Dạ không ạ.” Trước hết, tôi phải giả ngu đã. Lỡ như cái báu vật ấy vẫn chưa bị phát hiện, thì tôi không muốn tự chuốc thêm rắc rối vào thân.

“Vợ của ông Eto vừa đến đây và nói với ta rằng con đã đấm đứa con Somal của họ.” 

Eto? Somal? Ai cơ? Tôi chẳng nhớ ra được cái tên nào như vậy cả, nên bắt đầu lục lọi trí nhớ. Tôi chưa từng giao tiếp gì nhiều với dân làng ngoài mấy màn chào hỏi cơ bản ban đầu.

Tôi có giới thiệu tên mình và nhận lại tên của họ, nhưng chẳng có ấn tượng gì về một người tên “Eto” cả.

Khoan… “Chuyện này xảy ra vào hôm nay hả bố?” tôi hỏi.

“Phải.” 

Những người duy nhất tôi gặp hôm nay là Sylph, Laws và ba thằng nhóc đó. Vậy chẳng lẽ nào Somal lại là một trong ba đứa nó ư? “Con không đấm cậu ta. Tất cả những gì con làm chỉ là ném một ít bùn vào nó thôi.” 

“Con có còn nhớ ta đã dặn gì với con trước khi đi không?” 

“Rằng đàn ông không trở nên mạnh mẽ chỉ để khoe khoang về nó ạ?” 

“Đúng vậy.” 

À… ra là vậy. Nghĩ lại thì tên nhóc đó có nói gì đó kiểu như sẽ mách mọi người rằng tôi là một kẻ theo phe ma tộc. Không rõ bằng cách nào mà câu chuyện lại biến thành việc tôi đã đấm nó, nhưng rốt cuộc thì vẫn là cố tình bôi nhọ tôi.

“Con không biết được bố đã nghe được những gì, nhưng—” 

“Không được cãi!” Paul quát lên. “Khi làm sai điều gì đó thì việc trước tiên con phải làm là nói xin lỗi chứ!” Dù tên nhóc kia có bịa chuyện kiểu gì đi nữa, thì bố tôi rõ ràng đã tin sái cổ. Chết tiệt. Giờ ngay cả khi tôi nói ra sự thật về việc đã cứu Sylph khỏi bị bắt nạt, thì nghe nó chẳng khác gì là một lời biện hộ dối trá cả.

Dù vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra từ đầu.

“Được rồi, chuyện là khi con đang đi trên đường thì–” 

“Đừng có mà biện hộ!” Paul càng trở nên tức giận hơn. Anh ta hoàn toàn không có ý định nghe tôi giải thích.

Lẽ ra chỉ cần nói “con xin lỗi” là xong, nhưng nếu làm như vậy thì sẽ không tốt cho Paul. Tôi không muốn anh ta quen với kiểu hành xử như này - đặc biệt là nếu sau này có thêm em trai hay em gái.

Cách hành xử như thế này thật không công bằng vì vậy nên tôi im lặng. 

“Gì thế. Sao im thin thít rồi?” Paul gằn giọng. 

“Bởi vì nếu con nói, bố sẽ lại hét lên là con đang viện cớ.” 

Mắt Paul nheo lại. “Cái gì?” 

“Trước khi một đứa trẻ có thể nói bất cứ điều gì thì người lớn đã quát tháo rồi ép chúng phải xin lỗi, với họ thì cứ thế là xong chuyện. Làm người lớn đúng là… thích thật ha.” 

“Rudy!” 

Chát! Một luồng đau nóng rát lan ra trên má tôi.

Anh ta đã tát tôi. 

Tôi cũng đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra mà. Mở miệng cãi lý thì ăn đòn thôi.

Nhưng tôi vẫn đứng vững. Có lẽ cũng đã gần hai mươi năm rồi tôi mới bị đánh. À không - cách đây năm năm trước, khi đó tôi đã bị đánh tơi tả bởi chính anh em của mình rồi bị đuổi khỏi nhà. Vậy ra mới chỉ năm năm thôi à.

“Thưa bố, con lúc nào cũng cố gắng hết sức để trở thành một đứa con ngoan. Chưa bao giờ con cãi lại bố hay mẹ, và con luôn cố gắng hết mức để làm theo những điều hai người dặn.” 

“Chuyện… chuyện đó không liên quan gì cả!” Có vẻ như Paul đã không hề có ý định đánh tôi ngay từ đầu. Trong mắt anh ấy hiện rõ vẻ bối rối và hối hận. 

Cũng tốt thôi, càng có lợi cho tôi. “Có, nó có liên quan đấy ạ. Từ trước đến giờ, con luôn cố gắng hết sức để bố yên tâm và tin tưởng con. Ấy vậy mà bố chẳng chịu nghe con nói một lời, đã vội tin lời một người mà con còn chẳng biết là ai, rồi la mắng con. Đã thế, còn giơ tay đánh con nữa.” 

“Nhưng… thằng bé Somal đó đã bị thương...” 

Bị thương? Đó là một tin mới đối với tôi. Tôi gây ra cho nó à? Nếu vậy thì chắc nó đang tận dụng điều đó để củng cố câu chuyện của mình rồi. Mà cũng lạ, tôi không nhớ là mình ra tay mạnh đến mức đó. Chẳng lẽ nó bịa ra? Nếu đúng là bịa, thì thật đáng tiếc… vì tôi tin rằng lần này mình không làm gì sai.

“Kể cả nếu cuối cùng có là lỗi của con khiến nó bị thương đi nữa, thì con cũng sẽ không xin lỗi vì điều đó” tôi nói. “Con không làm trái với những điều mà bố đã dạy và con tự hào về những gì mình đã làm.” 

“Khoan đã… Chuyện gì đã xảy ra vậy?” 

Ồ, giờ thì anh ta đột nhiên tò mò sao? Nhưng đừng trách tôi vì đây là lỗi của anh ta khi quyết định từ chối nghe tôi giải thích trước đó mà. “Chẳng phải bố bảo không muốn nghe ngụy biện sao?” 

Khuôn mặt Paul nhăn lại. Có vẻ như tôi sắp thắng rồi. “Bố không cần phải lo đâu ạ. Lần tới nếu thấy ba người vây đánh một người không dám chống trả thì con sẽ giả vờ như không thấy gì cả. Hoặc sẽ tham gia luôn cho đủ bốn người - để mọi người xung quanh thấy rằng gia tộc Greyrat tự hào về việc bắt nạt những người yếu thế. Nhưng một khi con lớn lên và rời khỏi nhà, con sẽ bỏ cái tên Greyrat. Con sẽ cảm thấy thật nhục nhã nếu để người khác biết mình xuất thân từ một gia đình tồi tệ đến mức sẵn sàng nhắm mắt làm ngơ trước bạo lực thật sự và chấp nhận cả việc xúc phạm người khác bằng lời nói.”

Paul như chết lặng. Mặt anh ta đỏ lên rồi tái nhợt, vẻ mặt tràn ngập mâu thuẫn. Liệu anh ta sẽ nổi giận? Hay là tôi vẫn chưa đẩy mọi chuyện đi quá xa?

Thôi rút lui đi, Paul. Nói thì không ai tin, chứ tôi có hơn hai mươi năm kinh nghiệm thoát khỏi mấy vụ cãi cọ vô vọng đấy. Nếu anh ta có thể lấy được một lập luận ra hồn, thì may ra còn giữ được thế hoà. Nhưng lần này, lẽ phải đứng về phía tôi. Anh không thắng nổi đâu tôi đâu, Paul à.

“... Xin lỗi con” Paul nói, cúi đầu xuống. “Là ta sai. Hãy kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra.”

Đấy thấy chưa? Càng cố chấp thì cũng chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn cho cả hai bên thôi. Nhớ lấy nhé, khi làm sai điều gì đó thì việc trước tiên phải làm là xin lỗi. 

Thở phào nhẹ nhõm, tôi bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc một cách khách quan nhất có thể. Khi đang đi lên đồi, tôi nghe thấy tiếng nói. Có ba thằng nhóc đang đứng trong một cánh đồng trống và ném bùn vào một cậu bé khác đi ngang qua đường. Tôi đã ném lại chúng vài cục bùn cho đến khi bọn chúng bỏ chạy, vừa đi vừa chửi rủa tôi. Sau đó, tôi dùng phép thuật để dọn sạch bùn cho cậu bé kia, rồi cả hai cùng chơi với nhau. 

“Vậy đó” tôi kết lại, “nếu muốn con nói xin lỗi thì thằng nhóc Somal đó phải xin lỗi Sylph trước. Bị thương bên ngoài thì sẽ mau lành, nhưng những tổn thương về mặt tinh thần thì không dễ chữa như vậy đâu ạ.” 

Đôi vai của Paul rũ xuống một cách tuyệt vọng. “Con nói đúng. Là do ta đã hiểu sai tất cả. Bố xin lỗi.” 

Nhìn thấy dáng vẻ ấy, tôi chợt nhớ lại những gì Laws đã nói với tôi trước đó: “Nói chuyện với cháu khiến người ta cảm thấy mình như là một bậc phụ huynh kém cỏi vậy.” Có lẽ lần này Paul mắng tôi cũng là đang cố thể hiện vai trò làm bố của mình nhiều hơn?

…Mà nếu đúng là vậy, thì trận này anh ta đã thua rồi.

“Bố không cần phải xin lỗi đâu. Sau này, nếu thấy những gì con đã làm là sai thì bố cứ thoải mái mà khiển trách con. Con chỉ xin bố một điều: hãy chịu khó lắng nghe con giải thích trước đã nhé. Sẽ có lúc con không biết nói sao cho rõ ràng hoặc nghe cứ như là đang ngụy biện… nhưng nếu con có điều gì muốn nói, xin bố hãy thử nhìn nhận sự việc theo góc nhìn của con mà suy nghĩ.”

“Bố sẽ ghi nhớ điều đó. Mà thật ra, ta cũng không nghĩ con sẽ làm sai đâu, nhưng mà–” 

“Nếu sau này khi con làm sai, thì hãy xem đó như là một bài học để rút kinh nghiệm, rồi áp dụng để dạy cho đứa em trai hay em gái nào đó mà bố sẽ sinh ra trong tương lai được chứ ạ.” 

“Ừ. Ta sẽ làm vậy” Paul nói với giọng chua chát. Nhìn anh ta rõ ràng là đang cảm thấy rất tệ.

Mình có hơi quá lời rồi chăng? Dù sao thì, phải chịu thua lý lẽ trước đứa con trai chỉ mới năm tuổi như vậy… chắc cũng chẳng dễ chịu chút nào. Nghĩ lại thì, anh ta vẫn còn quá trẻ để làm một người bố.

“À mà nhân tiện thì bố bao nhiêu tuổi rồi ạ?” 

“Hử? Hai mươi tư.” 

“Ra vậy.” Vậy tức là anh ta đã kết hôn và có con khi chỉ mới mười chín tuổi? Tôi không rõ độ tuổi kết hôn trung bình ở thế giới này là bao nhiêu, nhưng với những chuyện như quái vật và chiến tranh luôn rình rập, thì độ tuổi ấy nghe cũng khá hợp lý.

Một người đàn ông trẻ hơn tôi hơn một thập kỷ đã lập gia đình, có con, và đang chật vật học cách nuôi dạy con cái. Trong khi đó, tôi đã sống hơn ba mươi tư năm vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì. Thật lòng mà nói thì tôi cảm thấy bản thân thua kém anh ta ở mọi mặt.

Mà thôi, bỏ đi. 

“Bố ơi, con có thể dẫn Sylph về nhà chơi không ạ?” 

“Hử? À, tất nhiên rồi.” 

Nghe được câu trả lời đó, tôi bước vào nhà cùng với Paul. Cũng may là anh ta không hề có định kiến gì với ma tộc.

                                                                             Paul

Đứa con trai tôi đang khá giận dữ. Dù thường chẳng mấy khi bộc lộ cảm xúc, vậy mà giờ đây lại im lặng nhưng sự tức giận đó lại đang hiện rõ trên khuôn mặt thằng bé. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Mọi chuyện bắt đầu vào chiều hôm đó, khi bà Eto đến nhà chúng tôi,trong cơn thịnh nộ. Bà ấy dẫn theo con trai mình, Somal — thằng nhóc vốn bị xem là đứa quậy phá trong xóm. Có một vết bầm tím quanh một bên mắt của nó. Với tư cách một kiếm sĩ từng lăn lộn chiến trường, tôi chỉ cần liếc qua là hiểu ngay cú đấm đó đến từ ai. 

Câu chuyện của bà Eto kể thì dài dòng và rối rắm nhưng tóm gọn đơn giản lại thì là: con trai tôi đã đấm con trai bà ấy. Khi nghe đến đó… thật lòng mà nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Dù sao thì, việc một đứa trẻ gây gổ với bạn đồng trang lứa là điều dễ hiểu. Nó chứng tỏ con trai tôi vẫn là một đứa trẻ bình thường.

Thông thường, tôi sẽ nghĩ con trai mình ra ngoài chơi, thấy Somal và lũ bạn đang nô đùa rồi muốn nhập bọn. Nhưng thằng bé này thì khác hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa — nó đã là một ma thuật sư cấp Thánh hệ Thủy dù còn rất nhỏ. Có lẽ nó đã buông lời cao ngạo, bọn trẻ kia phản ứng lại, và sau đó tất cả chúng đã lao vào đánh nhau. Dù thông minh và chững chạc hơn tuổi, thì nó cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Bà Eto lúc thì đỏ bừng mặt, lúc lại tái xanh khi cố gắng biến chuyện này thành một vụ ầm ĩ nghiêm trọng, trong khi rốt cuộc nó cũng chỉ là một cuộc cãi cọ của đám con nít. Nhìn qua cũng biết vết bầm trên mặt con bà ta chẳng để lại vết sẹo gì. Tôi sẽ la mắng thằng bé một trận, thế là xong.

Trẻ con thì thể nào cũng có lúc cãi nhau đến mức thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Nhưng Rudeus lại mạnh hơn mấy đứa trẻ khác rất nhiều. Không chỉ là đệ tử của Roxy — một ma thuật sư cấp Thánh hệ Thủy trẻ tuổi — mà tôi còn trực tiếp rèn luyện cho thằng bé từ khi nó mới chỉ ba tuổi. Nếu như nó đánh nhau thì chắc chắn đó sẽ là trận đánh một chiều.

Lần này thì mọi chuyện ổn, nhưng nếu thằng bé mà trở nên mất bình tĩnh, e rằng nó sẽ quá tay. Một đứa thông minh như Rudeus thì lẽ ra phải đủ khả năng đối phó với một đứa như Somal mà không cần động tay động chân chứ. Tôi cần dạy cho nó hiểu rằng, đánh người là một hành động thiếu suy nghĩ và trước khi ra tay thì cần phải cân nhắc thật kỹ. Tôi đã định sẽ nghiêm khắc quở trách nó một chút.

Ít nhất… tôi tưởng là mình đã lên kế hoạch như vậy. Vậy mà làm thế quái nào mà mọi thứ lại thành ra như thế này?

Con trai tôi chẳng có vẻ gì là định xin lỗi cả. Trái lại, nó nhìn tôi như thể là một con côn trùng nào đó.

Có lẽ, trong mắt thằng bé, đó chính là một trận chiến công bằng. Nhưng với sức mạnh mà nó đang nắm giữ, nó cần phải hiểu rõ bản thân mình đã mạnh đến mức nào. Hơn nữa, nó đã khiến người khác bị thương — và vì thế, một lời xin lỗi là điều cần thiết. Dù bây giờ nó chưa hiểu, nhưng với sự nhạy bén ấy, sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ nhận ra điều gì là đúng.

Nghĩ vậy, tôi quyết định dùng giọng nghiêm khắc để hỏi chuyện gì đã xảy ra - thế mà thằng bé lại đáp lại bằng giọng mỉa mai và khinh khỉnh. Điều đó khiến tôi cảm thấy tức điên và trong cơn nóng giận tôi đã ra tay đánh thằng bé. Trong khi bản thân đang cố dạy nó bài học rằng người có sức mạnh thì không nên dùng bạo lực với kẻ yếu hơn, thì tôi lại... đánh nó.

Tôi biết rõ là mình đã sai, nhưng lại không thể thừa nhận điều đó trong lúc đang cố răn dạy con. Làm sao tôi có thể bảo nó "đừng làm như bố vừa làm xong vài giây trước"? Trong lúc còn đang cố lấy lại bình tĩnh, thì thằng bé lại ám chỉ rằng mình chẳng làm gì sai và thậm chí còn nói rằng nếu tôi thấy nó có vấn đề thì sẽ rời khỏi nhà luôn.

Tôi đã suýt buột miệng quát: “Vậy thì cứ đi đi!”... Nhưng rồi tôi cắn răng kìm lại. Tôi buộc phải kìm nó lại. Bởi vì bản thân cũng xuất thân từ một gia đình nghiêm khắc với một người bố độc đoán và luôn mắng nhiếc mà chẳng cho tôi lấy một cơ hội để giải thích. Sự oán giận của tôi tích tụ đến mức cuối cùng dẫn đến một trận cãi vã lớn và kết thúc bằng việc tôi đã bỏ nhà ra đi. 

Dòng máu của ông ấy đang chảy trong huyết quản của tôi - dòng máu của một kẻ cứng đầu, cố chấp, luôn bảo thủ. Và thứ đó cũng chảy trong huyết quản của Rudeus. Chỉ cần nhìn cái cách thằng bé có thể bướng bỉnh đến mức nào là biết, nó đúng là con tôi.

Khi bố bảo tôi cút khỏi nhà, cũng không vừa, tôi đáp trả lại ông ấy rồi làm đúng như những gì ông ta nói. Có lẽ tôi cũng đang đẩy Rudeus vào con đường y hệt bản thân mình. Chắc thằng bé sẽ nói chờ đến khi trưởng thành mới rời khỏi nhà, nhưng nếu tôi bảo nó đi ngay lúc này, tôi cá là nó sẽ làm thật. Bởi vì bản tính của nó là thế.

Tôi nghe nói không lâu sau khi mình bỏ đi, cha tôi đã lâm bệnh rồi qua đời. Nghe đâu ông đã mang theo sự hối hận về trận cãi vã đó đến tận lúc nhắm mắt. Còn tôi? Tôi đã rất vui khi nghe điều đó. Không—nói thật lòng thì, tôi cũng hối hận. Nếu giờ tôi bảo Rudeus rời khỏi đây và nó thực sự bỏ đi, chắc chắn tôi cũng sẽ ân hận không kém về điều đó.

Tôi phải nhẫn nhịn. Chẳng phải tôi đã học được bài học đó từ chính trải nghiệm của mình rồi hay sao? Hơn nữa, vào cái ngày đứa trẻ này chào đời, tôi đã thề rằng bản thân sẽ không bao giờ trở thành một người cha giống như ông ta.

“Con nói đúng. Là do ta đã hiểu sai tất cả. Bố xin lỗi” Lời xin lỗi thốt ra một cách tự nhiên. Gương mặt Rudeus giãn ra và bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc. Rằng hôm đó, nó thấy đứa con của Laws bị bắt nạt nên đã ra tay giúp đỡ. Thằng bé không hề đấm ai cả, chỉ ném vài quả cầu bùn thôi và hầu như không thể gọi đó là một trận chiến thực sự được. 

Nếu những gì Rudeus nói là sự thật, thì việc thằng bé làm quả thực rất đáng khen — đó là điều mà nó nên cảm thấy tự hào. Vậy mà, thay vì được công nhận, tất cả những gì thằng bé nhận được lại chỉ là một người bố không chịu lắng nghe và còn ra tay đánh nó.

Khi còn nhỏ, bố tôi cũng đã đối xử với tôi như thế không biết bao nhiêu lần. Ông ta chẳng bao giờ chịu nghe tôi nói, lúc nào cũng trách mắng vì đã không trở thành một đứa con hoàn hảo. Mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy khốn khổ và bất lực đến tột cùng.

Dù có định dạy con bài học gì đi nữa, nhưng lần này tôi đã hoàn toàn thất bại. Thật không thể chối cãi.

Vậy mà Rudeus chẳng hề oán trách tôi về điều đó. Cuối cùng, nó thậm chí còn an ủi tôi nữa. Đúng là một đứa trẻ ngoan…  đến mức khó tin. Tôi tự hỏi liệu mình có thực sự là bố của nó không nữa. Không - Zenith đâu phải kiểu người sẽ ngoại tình và thực tế rằng, có lẽ sẽ chẳng có người bố nào đủ tốt để sinh ra được một đứa con như vậy cả. Tôi chưa bao giờ ngờ rằng hạt giống của tôi lại cho ra quả ngọt đến vậy. 

Tuy nhiên, thứ tôi cảm thấy lúc này không phải là niềm tự hào, mà là một nỗi đau quặn thắt trong lòng.

“Bố ơi, con có thể dẫn Sylph về nhà chơi không ạ?” 

“Hử? À, tất nhiên rồi.” 

Ít nhất thì lúc này, tôi cũng mừng vì con trai mình đã có được một người bạn đầu tiên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận